Tôi Không Muốn Trở Thành Omega

Chương 37: Đánh

Trước Sau
Đôi con ngươi lạnh băng nhìn cổ áo bị nắm chặt, Lâm Hàm không khỏi giận quá hóa cười.

Quả thực cũng lâu rồi chưa có đánh người, tên này là tự thân đưa đến, làm bao cát cho cậu vận động gân cốt đây mà.

'Răng rắc'

"Ahhhh!!!"

Tiếng xương cốt bị bẻ gãy, ngay lập tức liền truyền tới tai khiến ai nấy đều không khỏi lạnh sống lưng.

Lâm Hàm bắt lấy cánh tay đang nắm lấy cổ áo mình của gã vặn ngược ra phía sau, trở tay đem hắn ép vào trên mặt bàn. Xương cánh tay cũng theo động tác của Lâm Hàm mà gãy ra, thành công khiến sắc mặt gã tái nhợt, kêu la thất thanh như heo bị chọc tiết.

Khuôn mặt bị đè ép trên mặt bàn đến vặn vẹo không ra hình người, gã muốn phản kháng nhưng đều vô ích.

Cũng không biết người nhỏ gầy như vậy, rốt cục là lấy sức lực từ đâu ra, liền đã có thể đem một tên Alpha lực lưỡng chèn ép đến không thể ngóc đầu dậy nổi.

Mấy tên đàn em của gã thấy thế, tuy có chút hoang mang nhưng vẫn cố xông vào muốn giúp một tay.

Nhưng mà, còn chưa kịp tới gần liền bị Lâm Hàm phóng xuất tinh thần lực cường đại, sắc mặt bọn hắn trong nháy mắt liền tái mét, đi đứng còn không vững nói gì đến chuyện động vào cậu.

"Khốn nạn! Mẹ nó, nhãi ranh chết tiệt mau buông tao ra!". Gã cầm đầu bị ăn đau mà không ngừng gào lên dữ dội, chống cự ngày một cường liệt hơn. Thế nhưng Lâm Hàm vẫn có thể dùng một tay đã dễ dàng chế trụ gã.



Thử hỏi, đường đường là một Alpha, lại bị một tên Beta đè ép đến không có một chút cơ hội phản kháng. Còn nhục nhã nào hơn chứ?.

Nghe hắn mắng đến sướng miệng, Lâm Hàm nghe xong cũng chỉ nhướn mày. Túm lấy tóc gã kéo ngược ra sau, đối mặt với đôi con ngươi thâm trầm của mình.

Lúc này, cậu thế mà lại khẽ nhếch môi buông ra một câu bâng quơ.

"Sủa đến thực hăng a~! Nhưng mà...tao đã cho phép mày sủa chưa hả?!!!".

Vừa dứt lời, đầu hắn liền bị nện thật mạnh vào khuỷu gối của Lâm Hàm. Tiếc là, cũng không có chạm tới một mảng da thịt mịn màng mềm mại, trái lại, lại cùng với sắt đá đồng dạng.

Tức khắc, liền nện đến hắn răng rơi đầy đất, huyết nhục lẫn lộn, ngay cả mũi đều gãy, mặt mũi bầm dập bất kham.

Quả thực muốn bao nhiêu chật vật, thảm hại liền có bấy nhiêu.

Đi đêm có ngày gặp ma, xem ra hôm nay hắn đích thị là chọc nhầm người rồi. Vốn dĩ tưởng sẽ dễ dàng đối phó, ai ngờ lại gặp phải cao thủ, bị người đánh đến không có chút khả năng để chống trả. Nhục nhã không gì bằng.

Cùng lúc này, ở góc khuất bên trong nhà ăn, có một đôi mắt huyết sắt luôn chăm chú nhìn chằm chằm Lâm Hàm từ nãy đến giờ. Thu một màn vừa rồi vào mắt, sắc mặt lạnh băng của hắn cũng có phần giãn ra, khóe môi khẽ nhếch lên một độ cong nhàn nhạt.

Dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của người nọ, Lâm Hàm bất giác quay đầu nhìn lại, thế nhưng người đã sớm không thấy, chỉ còn mỗi cái ghế trống không.



Đám người Triệu Mặc lúc này cũng đã lấy đồ ăn trở về tới, nhìn thấy một đám người hỗn độn trước mắt liền có chút bất an.

Khó khăn lách qua đám đông, chỉ là, đập vào mắt bọn họ là một Lâm Hàm ngạo khí ngút trời. Một chân gác trên ghế, tay thì nắm lấy cổ áo của tên nào đó bộ dạng rất chật vật, cứ thế giống như đang xách một con gà con, đùng một cái liền quăng mạnh xuống đất.

Đem hai khay cơm trong tay giao cho Vũ Chiêu, Triệu Mặc liền chạy một mạch đến cạnh Lâm Hàm. Nắm lấy cánh tay vẫn còn vương vãi chút máu tươi của cậu, trên dưới đều xem xét qua một lượt.

"Có chuyện gì vậy? Em có sao không? Có bị thương ở đâu không?!". Triệu Mặc luống cuống dò hỏi, nếu sớm biết sẽ xảy ra chuyện thế này, hắn đã không nên để cậu ở lại một mình.

Với lấy giấy ăn trên bàn, Triệu Mặc nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cậu, mỗi một cái ngón tay đều được hắn tỉ mỉ lau đến sạch bóng.

"Không có gì đâu, chỉ là mấy con cẩu nổi điên muốn cắn người mà thôi. Nhưng mà yên tâm, tôi đã bẻ hết răng của nó rồi!". Lâm Hàm rút tay lại, vừa nói, ánh mắt cũng vừa chuyển sang gã nằm trên đất đang được mấy tên đàn em đỡ dậy chạy trối chết kia.

Hết chuyện, đám người đang vây xem cũng ai vào chỗ nấy, ngồi xuống im lặng mà ăn cơm. Thế nhưng trong lòng, sớm đã liệt Lâm Hàm vào danh sách những người vạn vạn không nên chọc vào rồi.

Kéo ghế cho Lâm Hàm ngồi xuống, lại quay sang giật lấy hai khay cơm vừa nãy 'gửi nhờ' ở chỗ của 'bạn tốt'. Triệu Mặc liền ở một bên tri kỉ, bồi Lâm Hàm ăn cơm.

Mà Lâm Hàm, cũng rất tự nhiên mà ăn đến thực hăng say, cũng không có để tâm chuyện vừa rồi, thái độ quả thực giống như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Ở một bên chứng kiến một loạt động tác của Triệu Mặc cùng Lâm Hàm, Vũ Chiêu cũng chỉ có thể đen mặt. Thiên ngôn vạn ngữ muốn thoát ra để phát tiết, rốt cục bị hắn nuốt ngược trở vào.

Cmn, người anh em à, là cậu ta đánh người, là cậu ta đánh người khác đó! Cái gì mà có bị thương hay không chứ, cậu rốt cục là có hỏi nhầm người rồi không hả?!!!.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau