Tôi Không Muốn Trở Thành Omega
Chương 105: Ngoại truyện_Thế giới mới
Tiêu Chính Vũ rất nhanh đã lấy lại được tinh thần, một bữa cơm này ăn ngon đến lạ. Hắn có cảm giác chính mình dù đã nếm thử qua không biết bao nhiêu mỹ vị cũng đều không bằng một góc của mâm cơn này.
Ăn xong, hắn còn rất tự giác mà phụ giúp Lâm Hàm dọn dẹp bát đũa, thậm chí là tự xắn tay áo đi rửa bát.
Lâm Hàm ở một bên cười đến híp cả mắt, hai mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, khiến tâm hắn cũng nhộn nhạo theo.
Lâm Hàm ra phía trước châm trà, hắn cũng lục tục chạy sát theo sau, trên môi lúc nào cũng treo nụ cười, trông ngốc nghếch nhưng vẫn thập phần tuấn mỹ.
Hương trà thơm dịu nhẹ nhanh chóng lan tỏa trong không khí, tiếng nước róc rách nghe thực êm tai. Tiêu Chính Vũ từ phía sau vòng tay ôm lấy eo Lâm Hàm, đầu vùi vào hõm vai cậu mà cọ cọ.
Hắn quả thực vui vẻ đến muốn bay lên trời, được ở gần cậu thế này, thậm chí là thân mật đến mức không có giới hạn. Tất cả đều khiến tâm trạng hắn lâng lâng vui sướng hơn bao giờ hết.
Lâm Hàm lúc này quay đầu nhìn hắn, hai người mắt đối mắt, mũi đối mũi, môi kề môi. Khoảng cách gần như vậy, thậm chí còn có thể cảm nhận rõ hơi thở của đối phương phả vào mặt chính mình.
Tiêu Chính Vũ gần như là không chút do dự cúi đầu xuống, áp môi mình lên môi cậu. Lâm Hàm cũng rất phối hợp, cậu xoay người lại, mũi chân nhón lên, tay vòng qua cổ hắn, từng chút một chậm rãi đáp trả lại nụ hôn của hắn.
Nụ hôn này quá mức ngọt ngào, Tiêu Chính Vũ hôn đến nghiện, môi l.ư.ỡ.i cả hai giao hòa vào nhau, thật chẳng muốn tách ra. Tay hắn giữ chặt lấy gáy cậu, kéo sát ôm cậu vào lòng, khiến cho nụ hôn này càng sâu hơn nữa.
Lâm Hàm giống như là bị thiếu khí, hô hấp dồn dập, khuôn mặt trở nên đỏ bừng. Mãi đến khi bị tay cậu đấm đấm lên ngực, hắn mới chịu buông ra.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng cùng mỵ nhãn ướŧ áŧ mông lung của Lâm Hàm, Tiêu Chính Vũ thật không nhịn nổi mà hôn chụt lên môi cậu thêm mấy phát nữa mới hã dạ.
Bên ngoài sân nhỏ, ánh chiều tà đã buông xuống, màng đêm cũng nối tiếp bao trùm xuống vạn vật. Lâm Hàm đem mấy củ khoai lang mới nướng nóng hổi thơm nức cùng một ấm trà mới pha ra trước hiên nhà đặt trên bàn nhỏ.
Hai người cùng nhau mỉm cười, vừa ăn uống vừa trò chuyện, không khí đầm ấm an yên đến thơ mộng.
Ngoài trời, gió đêm từng đợt thổi đến, bên tai là tiếng côn trùng kêu vang đến vui tai. Trên trời, những ngôi sao lấp lánh tỏa sáng giữa màng trời đêm rộng lớn. Mặt trăng tròn vành vạnh, vàng rực lấp ló sau mấy rặng mây.
Đom đóm không biết từ đâu đến bay lác đác trước sân nhỏ, có con còn đậu ngay trên tóc Lâm Hàm. Giàn hoa tím trồng ở trước hàng rào tỏa hương thơm ngào ngạt, có ánh sáng của đom đóm càng khiến nó trông thêm rực rỡ giữa trời đêm.
Lâm Hàm ngâm nga hát một điệu nhẹ nhàng sâu lắng, hòa cùng âm thanh của tiếng dế kêu nghe đặc biệt vui tai. Kết hợp với khung cảnh lúc này, quả thực là một bức tranh đầy thơ mộng.
Lúc này, một con cún con lông vàng mượt mà chạy tới, quất quýt lấy chân Lâm Hàm mà vẫy vẫy đuôi nhỏ, miệng non nớt sủa hai tiếng gâu gâu.
Lâm Hàm cúi người xuống, bế nhóc con lên đặt trên đùi chính mình. Tay xoa xoa đầu nó, vuốt lấy bộ lông mềm mại như tơ lụa kia không ngừng.
“Đậu Đậu à, đi chơi đến giờ này mới biết đường về nhà sao?!!”. Lâm Hàm cưng chiều nhéo nhéo mũi cún con, sau đó bẻ một góc khoai lang để bên miệng nó.
Đậu Đậu ngửi được mùi thức ăn, nhanh chóng há miệng ngậm lấy khoai lang trong tay cậu, ăn xong còn không quên vẫy đuôi, l.i.ế.m l.i.ế.m mấy cái trên đầu ngón tay phấn hồng của cậu để lấy lòng.
Tiêu Chính Vũ nhìn chằm chằm Đậu Đậu đang được Lâm Hàm bế trên tay, trong lòng trào dâng lên một nổi cảm xúc ngổn ngang.
Khi trước hắn từng nuôi một con cún nhỏ, lông vàng và hai mắt đen láy tròn xoe. Lâm Hàm khi đó cưng nó đến không nỡ buông tay, ngày nào cũng cho nó ăn, ngày nào cũng cùng chơi đùa cùng nó. Thậm chí cậu còn đặt tên cho nó là Đậu Đậu.
Đậu Đậu cũng rất thích cậu, mỗi lần Lâm Hàm đi đâu trở về, nó cũng đều vẫy đuôi quấn lấy cậu không rời.
Nhưng có một lần, Đậu Đậu mang thai, bụng nó khi đó rất to, đến nỗi đi đứng cũng chậm chạp rất nhiều. Không bao lâu sau thì nó rốt cục cũng sinh, sinh được tận tám bé cún nhỏ.
Nhưng có lẽ là do nó sinh non, cún con sinh ra rất yếu ớt, chưa tới mấy canh giờ đã chết rồi. Đậu Đậu cũng vì kiệt sức mà lâm bệnh nặng, Lâm Hàm cũng đã cố chạy chữa bào chế thuốc thang cho nó nhưng cũng đều vô dụng.
Khi Đậu Đậu chết, Lâm Hàm khi đó đã khóc rất nhiều, khóc đến sưng cả mắt. Hắn lúc đó cũng đau lòng khôn kể, vì dù sau nó cũng đã đồng hành bên cạnh hắn một thời gian dài như vậy.
Bọn họ đã chôn cất Đậu Đậu cùng các con nhỏ của nó ở cạnh nhau, thậm chí còn lập cả bia mộ. Đây cũng là một trong những dấu ấn đáng nhớ nhất trong đời Tiêu Chính Vũ.
Bây giờ ở thế giới này, Đậu Đậu vẫn còn là một bé cún con nhỏ nhắn đáng yêu. Hắn bây giờ có cảm giác bản thân đã quay trở về quá khứ, hoàn thiện được những việc bản thân đã từng rất tiếc nuối vậy.
Khi đó hắn không giữ được Đậu Đậu, nhưng hiện tại lại hoàn toàn có thể. Chỉ đơn giản vì đây là thế giới do hắn tạo ra, cậu muốn nó được sống vui vẻ, nó sẽ không ra đi như khi đó.
Còn ước muốn của Lâm Hàm và hắn khi ấy, bây giờ hắn cũng đã làm được, tuy là ở một thế giới khác. Một cuộc sống bình dị nhưng đầy ấm áp, an yên nơi một khoảng trời bình lặng.
Chỉ cần có người mình yêu thương bên cạnh, có cơm ăn đủ no, có mặc đủ ấm thì nơi đâu cũng là nơi dừng chân tốt nhất.
Bây giờ hắn đã tìm được nơi dừng chân tốt nhất cho mình, cũng đã có đủ những thứ bản thân mong muốn.
Tiêu Chính Vũ ôm lấy vai Lâm Hàm, để đầu cậu tựa vào vai chính mình. Cả hai cùng nhau nhìn lên bầu trời mỉm cười, Đậu Đậu ở giữa hai người họ cũng vui vẻ sủa lên hai tiếng.
Ăn xong, hắn còn rất tự giác mà phụ giúp Lâm Hàm dọn dẹp bát đũa, thậm chí là tự xắn tay áo đi rửa bát.
Lâm Hàm ở một bên cười đến híp cả mắt, hai mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, khiến tâm hắn cũng nhộn nhạo theo.
Lâm Hàm ra phía trước châm trà, hắn cũng lục tục chạy sát theo sau, trên môi lúc nào cũng treo nụ cười, trông ngốc nghếch nhưng vẫn thập phần tuấn mỹ.
Hương trà thơm dịu nhẹ nhanh chóng lan tỏa trong không khí, tiếng nước róc rách nghe thực êm tai. Tiêu Chính Vũ từ phía sau vòng tay ôm lấy eo Lâm Hàm, đầu vùi vào hõm vai cậu mà cọ cọ.
Hắn quả thực vui vẻ đến muốn bay lên trời, được ở gần cậu thế này, thậm chí là thân mật đến mức không có giới hạn. Tất cả đều khiến tâm trạng hắn lâng lâng vui sướng hơn bao giờ hết.
Lâm Hàm lúc này quay đầu nhìn hắn, hai người mắt đối mắt, mũi đối mũi, môi kề môi. Khoảng cách gần như vậy, thậm chí còn có thể cảm nhận rõ hơi thở của đối phương phả vào mặt chính mình.
Tiêu Chính Vũ gần như là không chút do dự cúi đầu xuống, áp môi mình lên môi cậu. Lâm Hàm cũng rất phối hợp, cậu xoay người lại, mũi chân nhón lên, tay vòng qua cổ hắn, từng chút một chậm rãi đáp trả lại nụ hôn của hắn.
Nụ hôn này quá mức ngọt ngào, Tiêu Chính Vũ hôn đến nghiện, môi l.ư.ỡ.i cả hai giao hòa vào nhau, thật chẳng muốn tách ra. Tay hắn giữ chặt lấy gáy cậu, kéo sát ôm cậu vào lòng, khiến cho nụ hôn này càng sâu hơn nữa.
Lâm Hàm giống như là bị thiếu khí, hô hấp dồn dập, khuôn mặt trở nên đỏ bừng. Mãi đến khi bị tay cậu đấm đấm lên ngực, hắn mới chịu buông ra.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng cùng mỵ nhãn ướŧ áŧ mông lung của Lâm Hàm, Tiêu Chính Vũ thật không nhịn nổi mà hôn chụt lên môi cậu thêm mấy phát nữa mới hã dạ.
Bên ngoài sân nhỏ, ánh chiều tà đã buông xuống, màng đêm cũng nối tiếp bao trùm xuống vạn vật. Lâm Hàm đem mấy củ khoai lang mới nướng nóng hổi thơm nức cùng một ấm trà mới pha ra trước hiên nhà đặt trên bàn nhỏ.
Hai người cùng nhau mỉm cười, vừa ăn uống vừa trò chuyện, không khí đầm ấm an yên đến thơ mộng.
Ngoài trời, gió đêm từng đợt thổi đến, bên tai là tiếng côn trùng kêu vang đến vui tai. Trên trời, những ngôi sao lấp lánh tỏa sáng giữa màng trời đêm rộng lớn. Mặt trăng tròn vành vạnh, vàng rực lấp ló sau mấy rặng mây.
Đom đóm không biết từ đâu đến bay lác đác trước sân nhỏ, có con còn đậu ngay trên tóc Lâm Hàm. Giàn hoa tím trồng ở trước hàng rào tỏa hương thơm ngào ngạt, có ánh sáng của đom đóm càng khiến nó trông thêm rực rỡ giữa trời đêm.
Lâm Hàm ngâm nga hát một điệu nhẹ nhàng sâu lắng, hòa cùng âm thanh của tiếng dế kêu nghe đặc biệt vui tai. Kết hợp với khung cảnh lúc này, quả thực là một bức tranh đầy thơ mộng.
Lúc này, một con cún con lông vàng mượt mà chạy tới, quất quýt lấy chân Lâm Hàm mà vẫy vẫy đuôi nhỏ, miệng non nớt sủa hai tiếng gâu gâu.
Lâm Hàm cúi người xuống, bế nhóc con lên đặt trên đùi chính mình. Tay xoa xoa đầu nó, vuốt lấy bộ lông mềm mại như tơ lụa kia không ngừng.
“Đậu Đậu à, đi chơi đến giờ này mới biết đường về nhà sao?!!”. Lâm Hàm cưng chiều nhéo nhéo mũi cún con, sau đó bẻ một góc khoai lang để bên miệng nó.
Đậu Đậu ngửi được mùi thức ăn, nhanh chóng há miệng ngậm lấy khoai lang trong tay cậu, ăn xong còn không quên vẫy đuôi, l.i.ế.m l.i.ế.m mấy cái trên đầu ngón tay phấn hồng của cậu để lấy lòng.
Tiêu Chính Vũ nhìn chằm chằm Đậu Đậu đang được Lâm Hàm bế trên tay, trong lòng trào dâng lên một nổi cảm xúc ngổn ngang.
Khi trước hắn từng nuôi một con cún nhỏ, lông vàng và hai mắt đen láy tròn xoe. Lâm Hàm khi đó cưng nó đến không nỡ buông tay, ngày nào cũng cho nó ăn, ngày nào cũng cùng chơi đùa cùng nó. Thậm chí cậu còn đặt tên cho nó là Đậu Đậu.
Đậu Đậu cũng rất thích cậu, mỗi lần Lâm Hàm đi đâu trở về, nó cũng đều vẫy đuôi quấn lấy cậu không rời.
Nhưng có một lần, Đậu Đậu mang thai, bụng nó khi đó rất to, đến nỗi đi đứng cũng chậm chạp rất nhiều. Không bao lâu sau thì nó rốt cục cũng sinh, sinh được tận tám bé cún nhỏ.
Nhưng có lẽ là do nó sinh non, cún con sinh ra rất yếu ớt, chưa tới mấy canh giờ đã chết rồi. Đậu Đậu cũng vì kiệt sức mà lâm bệnh nặng, Lâm Hàm cũng đã cố chạy chữa bào chế thuốc thang cho nó nhưng cũng đều vô dụng.
Khi Đậu Đậu chết, Lâm Hàm khi đó đã khóc rất nhiều, khóc đến sưng cả mắt. Hắn lúc đó cũng đau lòng khôn kể, vì dù sau nó cũng đã đồng hành bên cạnh hắn một thời gian dài như vậy.
Bọn họ đã chôn cất Đậu Đậu cùng các con nhỏ của nó ở cạnh nhau, thậm chí còn lập cả bia mộ. Đây cũng là một trong những dấu ấn đáng nhớ nhất trong đời Tiêu Chính Vũ.
Bây giờ ở thế giới này, Đậu Đậu vẫn còn là một bé cún con nhỏ nhắn đáng yêu. Hắn bây giờ có cảm giác bản thân đã quay trở về quá khứ, hoàn thiện được những việc bản thân đã từng rất tiếc nuối vậy.
Khi đó hắn không giữ được Đậu Đậu, nhưng hiện tại lại hoàn toàn có thể. Chỉ đơn giản vì đây là thế giới do hắn tạo ra, cậu muốn nó được sống vui vẻ, nó sẽ không ra đi như khi đó.
Còn ước muốn của Lâm Hàm và hắn khi ấy, bây giờ hắn cũng đã làm được, tuy là ở một thế giới khác. Một cuộc sống bình dị nhưng đầy ấm áp, an yên nơi một khoảng trời bình lặng.
Chỉ cần có người mình yêu thương bên cạnh, có cơm ăn đủ no, có mặc đủ ấm thì nơi đâu cũng là nơi dừng chân tốt nhất.
Bây giờ hắn đã tìm được nơi dừng chân tốt nhất cho mình, cũng đã có đủ những thứ bản thân mong muốn.
Tiêu Chính Vũ ôm lấy vai Lâm Hàm, để đầu cậu tựa vào vai chính mình. Cả hai cùng nhau nhìn lên bầu trời mỉm cười, Đậu Đậu ở giữa hai người họ cũng vui vẻ sủa lên hai tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất