Tôi Không Muốn Trở Thành Omega

Chương 111: Kiểm nghiệm

Trước Sau
Triệu Mặc sau khi trở ra liền được robot chuyên dụng dẫn đi, thế nhưng đi ngang qua Lâm Hàm hắn lại ngồi xuống, bảo với robot chờ mình một chút.

“Không được. Xin mời đi theo tôi”. Robot đáp lại bằng âm thanh máy móc.

“Chỉ một chút thôi mà, đợi Lâm Hàm ra thì tôi sẽ đi liền!”. Triệu Mặc nhíu mày, vẫn cố gắng kì kèo mặc cả.

“Không được. Xin mời đi theo tôi. Nếu chống đối. Tôi sẽ sử dụng biện pháp mạnh”. Chiếc đầu hộp vuông của robot lúc này chuyển thành màu đỏ chói mắt, bên trên là biển báo hình tam giác và dấu chấm than.

Triệu Mặc còn muốn nói gì đó đã bị Lâm Hàm cản lại, cậu nhìn hắn lắc đầu “Anh đi trước đi, em không sao đâu!”.

“Nhưng mà để em ở đây một mình, tôi thật sự không yên tâm!”. Triệu Mặc liếc nhìn về phía căn phòng kia, sau đó nhìn về phía Lâm Hàm do dự.

“Không sao thật mà, sau khi xong em sẽ ra ngay!”. Lâm Hàm vừa nói xong câu này, Mục Diệc Thần trong kia đã gọi đến tên cậu.

Lâm Hàm đi rồi, Triệu Mặc cũng không còn cách nào khác là phải đi theo robot kia rời đi.

Ra ngoài hành lang, quả nhiên cũng không nhìn thấy bóng dáng của người khác nữa, Lăng Xuyên ban nãy chắc cũng bị cưỡng ép đưa đi rồi.

Triệu Mặc thấy chuyện này có gì đó không ổn, thế là hắn chần chừ một chút rồi xoay bước trở vào lại bên trong.



Thế nhưng, robot kia nào để hắn được như nguyện? Nó là một con robot chuyên dụng đã được lập trình sẵn theo tác phong của quân đội. Nó chỉ biết nghe mệnh lệnh rồi thực hành theo đúng như vậy.

Bởi vì là robot lập trình sử dụng riêng cho quân đội, nó còn có thêm tính năng để trừng phạt những ai kháng lệnh. Ban nãy nó đã cảnh báo một lần, lần này cũng không cảnh báo nữa mà là trực tiếp thi hành trừng phạt.

Triệu Mặc chỉ mới đi có mấy bước, ở sau hông đã bị thứ gì đó đâm trúng, sau đó liền giống như bị điện giật đồng dạng, trực tiếp ngất đi tại chỗ.

Hoàn thành trừng phạt, robot lập tức vác Triệu Mặc đã hôn mê lên vai, không quên xách theo hành lý của hắn rồi cứ như vậy rời đi.

Lâm Hàm hiện tại đã ở trong phòng kín, đối diện là là khuôn mặt tuấn mỹ lạnh băng của Mục Diệc Thần. Hắn ngước lên nhìn cậu một cái, sau đó liền cúi đầu viết viết gì đó trên bảng điện tử.

“Ngồi đi!”. Giọng nói hắn nghe không ra cảm xúc, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu này. Tựa như cậu cũng chỉ là một người xa lạ mới gặp nhau lần đầu như những người trước đó.

“Thu được bao nhiêu tinh hạch?!”. Sau một giây lát trầm mặc, hắn lúc này mới đóng bản điện tử, ngẩng đầu nhìn Lâm Hàm.

Lâm Hàm cố gắng hít thở sâu mấy cái, đem tinh hạch trong ba lô của chính mình giao ra. Thế nhưng dù có cố thế nào, tay cậu vẫn không tránh khỏi run rẫy.

Mục Diệc Thần hờ hững liếc mắt nhìn bàn tay nhỏ nhắn đương run lên kia của cậu, sau đó làm như không có chuyện gì mà nhận lấy tinh hạch đưa vào máy phân loại.

“Mười tinh hạch thượng phẩm, ba mươi bốn trung phẩm, một trăm mười một hạ phẩm!”. Sau khi có kết quả, hắn chỉ dùng giọng điệu bình thản tường thuật lại.

“Được rồi. Cuối cùng, đặt tay lên trên máy quét kiểm tra cấp bậc dị năng!”. Mục Diệc Thần chỉ tay về phía cái máy quét đặt ở cách đó không xa.



Lâm Hàm cũng không nhiều lời, đứng dậy đi về phía đấy, sau đó đặt tay chính mình lên trên. Màn hình điện tử nhanh chóng hiện lên các mảng màu khác nhau và một chuỗi các ký tự.

Mục Diệc Thần cầm bảng điện tử trong tay, sau khi có được kết quả liền không khỏi nhướn mày.

“Toàn hệ dị năng? Tinh thần lực, thể lực cùng dị năng đều đã đạt đến cấp SS?! Xem ra em che giấu cũng sâu quá nhỉ?!”. Mục Diệc Thần lúc này liếc về phía cậu, hàm ý sâu xa mà nhếch khóe môi.

“Nhưng mà, với một người không có chỗ dựa như em, đây không phải là điều tốt đâu!”.

“Mục Diệc Thần, rốt cục anh muốn gì? Đừng có úp úp mở mở nữa. Tôi không có đủ kiên nhẫn để chơi với anh đâu!”. Lâm Hàm lúc này đã nổi cáu, mày nhíu chặt, hai tay cũng siết đến kêu răng rắc.

"Có được sức mạnh quá lớn, nhưng lại không có được chỗ dựa đủ vững chắc. Với thế đạo bây giờ, nếu như tin tức này được lan truyền ra, em có biết chuyện gì sẽ xảy ra không?.

Chẳng những em, mà cả nhà họ Lâm cũng sẽ không được yên ổn!". Mục Diệc Thần làm như không thấy nộ hỏa trên người cậu, hắn vẫn cứ ung dung nói tiếp.

“Tại sao?!”. Lâm Hàm vốn dĩ đã che giấu thực lực, nhưng không ngờ cái thiết bị tân tiến kia lại quét ra toàn bộ những gì cậu che giấu.

Nhưng mà lời Mục Diệc Thần nói càng khiến cậu khó hiểu hơn. Vì cái gì cậu mạnh mẽ như vậy, lại gây bất lợi cho chính mình, thậm chí còn liên lụy đến Lâm gia?.

Lâm Hàm hiện tại chỉ cần nghĩ đến ba Lâm mẹ Lâm yêu thương mình đến nhường nào, thì cậu tuyệt đối không thể để họ phải xảy ra chuyện được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau