Tôi Không Muốn Trở Thành Omega
Chương 144: Triệu Hương Di
Ngay khi màn kíƈɦ ŧìиɦ của Lâm Hàm và Triệu Mặc đạt phút cao trào, đúng lúc này, ngoài cửa đột ngột vang lên tiếng gõ cửa.
Ban đầu, bọn họ còn cố làm lơ xem như không nghe thấy, nhưng tiếng gõ ngày một nhanh, xem ra có vẻ người ngoài cửa không tìm gặp được Triệu Mặc thì nhất định sẽ không buông tha.
Triệu Mặc mất hứng nhíu mày, Lâm Hàm cũng nhanh chóng mặc lại quần áo. Sau khi bọn họ đều trang phục chỉnh tề, Lâm Hàm tránh mặt trong nhà vệ sinh, còn Triệu Mặc thì ra mở cửa.
“Buổi tiệc đang lúc diễn ra, con thân là nhân vật chính, sao lại trở về phòng làm gì thế này hả? Đi xuống dưới nhanh đi!”.
Ngoài cửa vang lên giọng nói của phụ nữ trung niên, nhưng lại đặc biệt cáu gắt. Vừa nghe giọng cũng đủ hiểu là loại người tính nết không dễ chịu rồi.
“Cô cứ xuống trước đi, cháu sẽ xuống ngay!”. Triệu Mặc giọng nói có vẻ không vui, nhưng dù sao cũng là nói chuyện với trưởng bối trong nhà. Dù cho có bất mãn đi chăng nữa thì vẫn phải hòa hõa nén giận.
Lâm Hàm ở trong phòng tắm lặng lẽ lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Sau khi Triệu Mặc nói xong câu đó, người nọ có vẻ do dự, nhưng vẫn là rời đi trước.
Triệu Mặc vò vò tóc mình, đúng thật là mất hứng mà. Lúc nào không đến, lại đến ngay lúc này.
Người cô này của hắn, chẳng những tính tình gắt gỏng khó ưa mà còn rất hay chấp nhặt tiểu tiết. Cái gì cũng thích soi mói cả, nếu không phải là trưởng bối của hắn, sẽ không có chuyện hắn ăn nói từ tốn lễ nghĩa vậy đâu.
Hắn đóng cửa lại, đi vào trong tìm Lâm Hàm. Cậu lúc này cũng đã từ phòng vệ sinh đi ra.
“Là cô anh, bà ấy bảo anh nhanh chóng xuống dưới dự tiệc. Bây giờ chúng ta xuống đó luôn đi, với tính cách ấy của bà, nếu không gọi được anh xuống, chắc chắn sẽ không buông tha đâu!”.
Triệu Mặc mày nhíu lại càng sâu, lần nữa ôm lấy Lâm Hàm, lưu luyến vuốt ve trên sống lưng cậu.
“Được rồi, đi xuống dưới thôi. Dù gì cũng là trưởng bối, dù có bất mãn thì cũng không nên khiến gia đình bất hòa không vui. Huống hồ hôm nay còn là ngày vui của anh mà!”.
Lâm Hàm đem hai tay vòng qua eo hắn, ở trên lưng vỗ vỗ mấy cái an ủi. Triệu Mặc vùi đầu vào hõm vai cậu, tham luyến hít ngửi mùi thơm trên người Lâm Hàm. Sau đó mới không đành lòng mà buông tay.
Bọn họ sóng vai cùng nhau đi xuống đại sảnh, bên dưới vẫn nhộn nhịp lộng lẫy như cũ. Mọi người váy áo lụa là, trang điểm sắc xảo hòa cùng điệu nhạc mà nhảy từng vũ điệu quyến rũ.
Lúc này, vừa nhìn thấy Triệu Mặc đi xuống, cô của hắn_Triệu Hương Di nhanh chóng bảo hắn đi đến chỗ mình.
Ánh mắt bà ta lướt ngang qua người đứng bên cạnh hắn, phát hiện ra người đó là Lâm Hàm. Trong đôi con ngươi rất nhanh đã quét qua một mạt chán ghét.
Cái thằng bất ‘nam’ bất ‘nữ’ đó cứ suốt ngày bám lấy cháu trai nhà bà không buông tha. Đúng là dai như đỉa đói, cũng không biết tự nhìn lại xem mình là loại đức hạnh gì.
Đẹp thì có đẹp thật đấy, nhưng mà sinh con nối dõi không được thì cũng như vậy thôi. Đã thế tính tình còn kém như thế, học thức cũng không ra làm sao, chỉ có đeo bám Triệu Mặc là giỏi thôi.
“Nào nào, Mặc Mặc lại đây. Hôm nay cô có một người muốn giới thiệu với con!”. Triệu Hương Di kéo lấy tay Triệu Mặc, sau đó đẩy người ở phía sau mình lên cho cả hai đứng sát cạnh nhau.
"Đây là Tịch Thuần, là Omega trội đó. Vừa dễ thương xinh đẹp, tính tình lại tốt. Con độc thân cũng đã lâu như vậy, cũng đã đến tuổi kiếm bạn đời rồi.
Con xem, tiểu Tịch người ta vừa tài giỏi vừa xinh đẹp như vậy. Hai đứa đứng chung một chỗ quả thực phải gọi là quá đẹp đôi rồi!".
Triệu Hương Di điều chỉnh âm lượng lớn hơn chút, cười nói đến thực niềm nỡ. Nói xong, ánh mắt bà ta như có như không liếc nhìn về phía Lâm Hàm.
Mắt thấy cậu cũng đương nhìn về phía bên này, đoán biết cậu có thể nghe rõ mồn một, bà ta liền không khỏi âm thầm hả hê trong lòng.
Nhìn đi, đây mới thực sự là đứa cháu dâu hoàn hảo mà bà ta đã lựa chọn cho Triệu gia. Tuy vẻ ngoài không sánh được bằng Lâm Hàm kia, nhưng về các phương diện khác thì cái gì cũng đều hơn cậu ta.
“Cô à, đừng nói như vậy. Cháu…cháu ngại lắm!”. Tịch Thuần bày ra bộ dạng thẹn thùng rụt rụt vai, hai má hiện lên một mảng đỏ bừng.
“Ôi trời, ngại cái gì chứ, cô đang nói sự thật mà. Nhìn xem nhìn xem, hai đứa đứng cạnh nhau xứng đôi vừa lứa thế còn gì?!..”
“Cô à, đủ rồi. Chuyện hôn sự tạm thời con chưa muốn nói đến. Đối tượng cũng sẽ do con tự mình lựa chọn, cho nên mong cô đừng giới thiệu Omega cho con nữa!”.
Triệu Mặc nhịn rồi lại nhịn, rốt cục không chịu được nữa mà phát cáu. Cái gì cũng phải có giới hạn của nó, hắn mong người cô này của hắn biết điểm dừng của mình nằm ở đâu.
Ngay cả ba mẹ cũng không đá động gì đến chuyện kết hôn sinh con gì đó của hắn, vậy thì bà ta lấy tư cách gì mà chỏ mõm vào thế?!.
Triệu Hương Di đương nói giữa chừng thì bị Triệu Mặc cắt ngang, vốn sắc mặt đã rất không vui. Nay lại còn nghe hắn nói những lời hỗn láo như vậy, dĩ nhiên là không chịu để yên rồi.
Tịch Thuần có hơi ngỡ ngàng trước một Triệu Mặc như vậy. Cậu ta cũng không ngờ tới, lấy lòng trưởng bối trong nhà cũng không thể đá động gì đến hắn.
Ban đầu, bọn họ còn cố làm lơ xem như không nghe thấy, nhưng tiếng gõ ngày một nhanh, xem ra có vẻ người ngoài cửa không tìm gặp được Triệu Mặc thì nhất định sẽ không buông tha.
Triệu Mặc mất hứng nhíu mày, Lâm Hàm cũng nhanh chóng mặc lại quần áo. Sau khi bọn họ đều trang phục chỉnh tề, Lâm Hàm tránh mặt trong nhà vệ sinh, còn Triệu Mặc thì ra mở cửa.
“Buổi tiệc đang lúc diễn ra, con thân là nhân vật chính, sao lại trở về phòng làm gì thế này hả? Đi xuống dưới nhanh đi!”.
Ngoài cửa vang lên giọng nói của phụ nữ trung niên, nhưng lại đặc biệt cáu gắt. Vừa nghe giọng cũng đủ hiểu là loại người tính nết không dễ chịu rồi.
“Cô cứ xuống trước đi, cháu sẽ xuống ngay!”. Triệu Mặc giọng nói có vẻ không vui, nhưng dù sao cũng là nói chuyện với trưởng bối trong nhà. Dù cho có bất mãn đi chăng nữa thì vẫn phải hòa hõa nén giận.
Lâm Hàm ở trong phòng tắm lặng lẽ lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Sau khi Triệu Mặc nói xong câu đó, người nọ có vẻ do dự, nhưng vẫn là rời đi trước.
Triệu Mặc vò vò tóc mình, đúng thật là mất hứng mà. Lúc nào không đến, lại đến ngay lúc này.
Người cô này của hắn, chẳng những tính tình gắt gỏng khó ưa mà còn rất hay chấp nhặt tiểu tiết. Cái gì cũng thích soi mói cả, nếu không phải là trưởng bối của hắn, sẽ không có chuyện hắn ăn nói từ tốn lễ nghĩa vậy đâu.
Hắn đóng cửa lại, đi vào trong tìm Lâm Hàm. Cậu lúc này cũng đã từ phòng vệ sinh đi ra.
“Là cô anh, bà ấy bảo anh nhanh chóng xuống dưới dự tiệc. Bây giờ chúng ta xuống đó luôn đi, với tính cách ấy của bà, nếu không gọi được anh xuống, chắc chắn sẽ không buông tha đâu!”.
Triệu Mặc mày nhíu lại càng sâu, lần nữa ôm lấy Lâm Hàm, lưu luyến vuốt ve trên sống lưng cậu.
“Được rồi, đi xuống dưới thôi. Dù gì cũng là trưởng bối, dù có bất mãn thì cũng không nên khiến gia đình bất hòa không vui. Huống hồ hôm nay còn là ngày vui của anh mà!”.
Lâm Hàm đem hai tay vòng qua eo hắn, ở trên lưng vỗ vỗ mấy cái an ủi. Triệu Mặc vùi đầu vào hõm vai cậu, tham luyến hít ngửi mùi thơm trên người Lâm Hàm. Sau đó mới không đành lòng mà buông tay.
Bọn họ sóng vai cùng nhau đi xuống đại sảnh, bên dưới vẫn nhộn nhịp lộng lẫy như cũ. Mọi người váy áo lụa là, trang điểm sắc xảo hòa cùng điệu nhạc mà nhảy từng vũ điệu quyến rũ.
Lúc này, vừa nhìn thấy Triệu Mặc đi xuống, cô của hắn_Triệu Hương Di nhanh chóng bảo hắn đi đến chỗ mình.
Ánh mắt bà ta lướt ngang qua người đứng bên cạnh hắn, phát hiện ra người đó là Lâm Hàm. Trong đôi con ngươi rất nhanh đã quét qua một mạt chán ghét.
Cái thằng bất ‘nam’ bất ‘nữ’ đó cứ suốt ngày bám lấy cháu trai nhà bà không buông tha. Đúng là dai như đỉa đói, cũng không biết tự nhìn lại xem mình là loại đức hạnh gì.
Đẹp thì có đẹp thật đấy, nhưng mà sinh con nối dõi không được thì cũng như vậy thôi. Đã thế tính tình còn kém như thế, học thức cũng không ra làm sao, chỉ có đeo bám Triệu Mặc là giỏi thôi.
“Nào nào, Mặc Mặc lại đây. Hôm nay cô có một người muốn giới thiệu với con!”. Triệu Hương Di kéo lấy tay Triệu Mặc, sau đó đẩy người ở phía sau mình lên cho cả hai đứng sát cạnh nhau.
"Đây là Tịch Thuần, là Omega trội đó. Vừa dễ thương xinh đẹp, tính tình lại tốt. Con độc thân cũng đã lâu như vậy, cũng đã đến tuổi kiếm bạn đời rồi.
Con xem, tiểu Tịch người ta vừa tài giỏi vừa xinh đẹp như vậy. Hai đứa đứng chung một chỗ quả thực phải gọi là quá đẹp đôi rồi!".
Triệu Hương Di điều chỉnh âm lượng lớn hơn chút, cười nói đến thực niềm nỡ. Nói xong, ánh mắt bà ta như có như không liếc nhìn về phía Lâm Hàm.
Mắt thấy cậu cũng đương nhìn về phía bên này, đoán biết cậu có thể nghe rõ mồn một, bà ta liền không khỏi âm thầm hả hê trong lòng.
Nhìn đi, đây mới thực sự là đứa cháu dâu hoàn hảo mà bà ta đã lựa chọn cho Triệu gia. Tuy vẻ ngoài không sánh được bằng Lâm Hàm kia, nhưng về các phương diện khác thì cái gì cũng đều hơn cậu ta.
“Cô à, đừng nói như vậy. Cháu…cháu ngại lắm!”. Tịch Thuần bày ra bộ dạng thẹn thùng rụt rụt vai, hai má hiện lên một mảng đỏ bừng.
“Ôi trời, ngại cái gì chứ, cô đang nói sự thật mà. Nhìn xem nhìn xem, hai đứa đứng cạnh nhau xứng đôi vừa lứa thế còn gì?!..”
“Cô à, đủ rồi. Chuyện hôn sự tạm thời con chưa muốn nói đến. Đối tượng cũng sẽ do con tự mình lựa chọn, cho nên mong cô đừng giới thiệu Omega cho con nữa!”.
Triệu Mặc nhịn rồi lại nhịn, rốt cục không chịu được nữa mà phát cáu. Cái gì cũng phải có giới hạn của nó, hắn mong người cô này của hắn biết điểm dừng của mình nằm ở đâu.
Ngay cả ba mẹ cũng không đá động gì đến chuyện kết hôn sinh con gì đó của hắn, vậy thì bà ta lấy tư cách gì mà chỏ mõm vào thế?!.
Triệu Hương Di đương nói giữa chừng thì bị Triệu Mặc cắt ngang, vốn sắc mặt đã rất không vui. Nay lại còn nghe hắn nói những lời hỗn láo như vậy, dĩ nhiên là không chịu để yên rồi.
Tịch Thuần có hơi ngỡ ngàng trước một Triệu Mặc như vậy. Cậu ta cũng không ngờ tới, lấy lòng trưởng bối trong nhà cũng không thể đá động gì đến hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất