Tôi Không Muốn Trở Thành Omega
Chương 166: Nhà kho bỏ hoang
Gã đàn ông láy xe đem Lâm Hàm đến một nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô cách trung tâm thành phố khá xa. Ở giữa khu rừng rậm tối om lại đầy rẫy âm thanh côn trùng kêu, không gian xung quanh đặc biệt rùng rợn.
Xe chạy qua con đường xóc nảy từng hồi, đèn xe ô tô chập chờn yếu ớt soi rọi đường đi. Rốt cục thấy được nhà kho ở ngay trước mắt, gã mới phanh lại rồi bước xuống, mở cửa sau xe ra, đem Lâm Hàm còn đương hôn mê vác vào bên trong.
Gã đem chìa khóa tra vào ổ khóa, cửa ‘cạch’ một tiếng mở ra. Có vẻ nhà kho đã bỏ hoang khá lâu, cửa chỉ vừa động nhẹ vào, bụi đất từ trên trần nhà đã ào ạt đổ xuống.
Đứng ngay bên dưới hứng đủ không ít bụi, gã vội bịt mũi ho lên khù khụ, tiện tay đem Lâm Hàm ở trên vai quẳng xuống đất.
‘Phịch’
Thanh âm thân thể nặng nề va chạm với mặt đất, thế nhưng có vẻ hiệu lực của thuốc mê ban nãy quá tốt. Cho dù có đau đớn, Lâm Hàm cũng không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Mặt đất bẩn thỉu cùng ẩm ướt, lâu lâu còn có chuột gián chạy ngang qua. Gã đàn ông phỉ nhổ nơi tồi tàn này một tiếng, sau đó nhanh chóng đem Lâm Hàm trói lại. Còn bản thân chạy ra bên ngoài canh chừng, quả thực hận không thể rời nơi này càng xa càng tốt.
Cũng không biết cái vị kia rốt cục có sở thích quái đản gì. Lần nào bắt người cũng đều bảo bọn hắn đem đến đây, chỗ vừa hôi thối vừa rách nát.
Cũng không biết là phải hận người ta đến mức nào, ngay cả đến người ta sắp chết cũng không chết được ở nơi sạch sẽ một chút.
Không bao lâu sau thì một chiếc phi hành khí rốt cục đáp xuống khu rừng hẻo lánh đó. Bước ra là một nữ nhân thân hình nóng bỏng. Gương mặt kia, ngũ quan kia không ai khác chính là Lăng Cẩm.
Quả thực cô ta không phải là loại người có đủ kiên nhẫn để chờ đợi. Vừa lúc sáng nhận định Lâm Hàm là đối tượng cần phải loại trừ, đêm đến đã bắt được người tới rồi.
Gã đàn ông thấy cô ta đến liền vội vàng đi ra chào hỏi. Lăng Cẩm mặt không đổi sắc, tiện tay quăng cho hắn một sấp tiền dày cộm, chân không dừng bước mà tiến thẳng vào bên trong.
Gã đàn ông nhận được tiền, mắt lập tức sáng lên, cho nên thái độ đối với Lăng Cẩm cũng cực kì nịnh bợ. Còn đích thân mở cửa mời cô ta vào trong.
Hắn lấy một cái ghế gỗ còn tương đối nguyên vẹn, hai tay vội vàng phủi bụi trên ghế mời Lăng Cẩm ngồi. Thái độ hết mực chân chó nịnh bợ.
Lăng Cẩm khinh khỉnh nhìn hắn, nhưng cũng không từ chối mà đặt mông ngồi xuống ghế, chân phải bắt chéo lấy chân trái, một bộ dáng hả hê thoải mái.
Cô ta dùng chân nâng cằm Lâm Hàm lên, nhìn gương mặt xinh đẹp vẫn còn đương ngủ say kia, môi chậm rãi nhếch lên một nụ cười lạnh.
Đúng là xinh đẹp, chả trách anh ấy lại mê mẫn mày như vậy. Chỉ là rất tiếc, ngày tàn của mày hôm nay đến rồi.
“Tạt nước!”. Môi đỏ câu lên một độ cung, Lăng Cẩm hời hợt hướng gã đàn ông phun ra một câu.
Nhận mệnh lệnh, gã không chút chần chờ mà chạy nhanh ra ngoài, tùy tiện tìm một ít nước rồi nhanh chóng đem trở vào.
Cầm xô nước trên tay, gã hơi do dự, cũng không biết là bản thân tạt hay là để cô ta tự tạt. Chỉ là, nhìn vào ánh mắt sắt lạnh kia, kinh nghiệm sống mấy chục năm qua mách bảo hắn đưa ra lựa chọn kịp thời.
‘Ào’
Nước vừa xối xuống, Lâm Hàm bị lạnh tỉnh. Đôi mắt run run mở ra, nhìn người tới thế mà lại là Lăng Cẩm, trong đôi con ngươi không khỏi hiện lên vẻ chấn kinh.
“Sao? Ngạc nhiên lắm phải không?!”. Lăng Cẩm cười, trên môi vẽ lên một nụ cười tươi tắn, thế nhưng vẻ mặt kia so với ác quỷ còn vặn vẹo ghê tởm hơn gấp mấy lần.
…
Lăng Xuyên đương làm việc trong phòng, Aros đứng một bên giúp hắn chỉnh sửa lại một ít văn kiện.
Điên thoại Aros lúc này lại đột ngột vang lên, vừa ấn nút nghe được một lúc, mặt hắn đã ngay lập tức biến sắc.
Lăng Xuyên đang làm việc cũng để ý thấy vẻ mặt này của hắn, không khỏi nhíu mày nghi hoặc hỏi.
“Chuyện gì vậy?!”.
Aros đẩy nhẹ gọng kính, người hơi khom xuống, dùng tốc độ nhanh nhất báo cáo lại sự tình vừa rồi.
“Là người mà chúng ta phái đi giám sát Lăng Cẩm gọi báo tới, nói rằng hôm nay cô ta phái người đi bắt cóc Lâm Hàm. Hiện tại người đều đang ở nhà kho bỏ hoang ở ngoại thành, tình hình không rõ!”.
Là thuộc hạ thân tính bên cạnh Lăng Xuyên, Aros dĩ nhiên biết Lâm Hàm là ai, cũng hiểu rõ địa vị của người này trong lòng Lăng Xuyên.
Ấy vậy mà Lăng Cẩm lần này lại dám cả gan bắt cóc người nọ, xem ra quả thực chán sống rồi.
Lăng Xuyên vừa nghe xong mặt đã biến sắc, vội đứng bật dậy khỏi ghế chạy ra ngoài.
Lăng Cẩm là người phụ nữ tâm địa rắn rết, nói về hành hạ gϊếŧ hại người khác, cô ta quả thực không phải dạng vừa. Có thể thấy được, nếu Lâm Hàm rơi vào tay cô ta, kết cục chắc chắn thảm không nỡ nhìn.
“Chết tiệt!”. Lăng Xuyên vừa láy phi hành phí vừa nghiến răng nghiến lợi, tay đập mạnh vào vô lăng.
Chuyện lúc sáng, từ thái độ đến cử chỉ của Lăng Cẩm đều khiến hắn cảm thấy có gì đó không đúng. Cho nên khi trở về liền cấp tốc sai người đi giám sát nhất cử nhất động của cô ta.
Nào ngờ, chỉ mới đi một lúc đã thu được tin tức động trời bậc này. Nếu như Lâm Hàm có mệnh hệ nào, hắn tuyệt đối sẽ băm sống cô ta ra thành ngàn mảnh.
Xe chạy qua con đường xóc nảy từng hồi, đèn xe ô tô chập chờn yếu ớt soi rọi đường đi. Rốt cục thấy được nhà kho ở ngay trước mắt, gã mới phanh lại rồi bước xuống, mở cửa sau xe ra, đem Lâm Hàm còn đương hôn mê vác vào bên trong.
Gã đem chìa khóa tra vào ổ khóa, cửa ‘cạch’ một tiếng mở ra. Có vẻ nhà kho đã bỏ hoang khá lâu, cửa chỉ vừa động nhẹ vào, bụi đất từ trên trần nhà đã ào ạt đổ xuống.
Đứng ngay bên dưới hứng đủ không ít bụi, gã vội bịt mũi ho lên khù khụ, tiện tay đem Lâm Hàm ở trên vai quẳng xuống đất.
‘Phịch’
Thanh âm thân thể nặng nề va chạm với mặt đất, thế nhưng có vẻ hiệu lực của thuốc mê ban nãy quá tốt. Cho dù có đau đớn, Lâm Hàm cũng không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Mặt đất bẩn thỉu cùng ẩm ướt, lâu lâu còn có chuột gián chạy ngang qua. Gã đàn ông phỉ nhổ nơi tồi tàn này một tiếng, sau đó nhanh chóng đem Lâm Hàm trói lại. Còn bản thân chạy ra bên ngoài canh chừng, quả thực hận không thể rời nơi này càng xa càng tốt.
Cũng không biết cái vị kia rốt cục có sở thích quái đản gì. Lần nào bắt người cũng đều bảo bọn hắn đem đến đây, chỗ vừa hôi thối vừa rách nát.
Cũng không biết là phải hận người ta đến mức nào, ngay cả đến người ta sắp chết cũng không chết được ở nơi sạch sẽ một chút.
Không bao lâu sau thì một chiếc phi hành khí rốt cục đáp xuống khu rừng hẻo lánh đó. Bước ra là một nữ nhân thân hình nóng bỏng. Gương mặt kia, ngũ quan kia không ai khác chính là Lăng Cẩm.
Quả thực cô ta không phải là loại người có đủ kiên nhẫn để chờ đợi. Vừa lúc sáng nhận định Lâm Hàm là đối tượng cần phải loại trừ, đêm đến đã bắt được người tới rồi.
Gã đàn ông thấy cô ta đến liền vội vàng đi ra chào hỏi. Lăng Cẩm mặt không đổi sắc, tiện tay quăng cho hắn một sấp tiền dày cộm, chân không dừng bước mà tiến thẳng vào bên trong.
Gã đàn ông nhận được tiền, mắt lập tức sáng lên, cho nên thái độ đối với Lăng Cẩm cũng cực kì nịnh bợ. Còn đích thân mở cửa mời cô ta vào trong.
Hắn lấy một cái ghế gỗ còn tương đối nguyên vẹn, hai tay vội vàng phủi bụi trên ghế mời Lăng Cẩm ngồi. Thái độ hết mực chân chó nịnh bợ.
Lăng Cẩm khinh khỉnh nhìn hắn, nhưng cũng không từ chối mà đặt mông ngồi xuống ghế, chân phải bắt chéo lấy chân trái, một bộ dáng hả hê thoải mái.
Cô ta dùng chân nâng cằm Lâm Hàm lên, nhìn gương mặt xinh đẹp vẫn còn đương ngủ say kia, môi chậm rãi nhếch lên một nụ cười lạnh.
Đúng là xinh đẹp, chả trách anh ấy lại mê mẫn mày như vậy. Chỉ là rất tiếc, ngày tàn của mày hôm nay đến rồi.
“Tạt nước!”. Môi đỏ câu lên một độ cung, Lăng Cẩm hời hợt hướng gã đàn ông phun ra một câu.
Nhận mệnh lệnh, gã không chút chần chờ mà chạy nhanh ra ngoài, tùy tiện tìm một ít nước rồi nhanh chóng đem trở vào.
Cầm xô nước trên tay, gã hơi do dự, cũng không biết là bản thân tạt hay là để cô ta tự tạt. Chỉ là, nhìn vào ánh mắt sắt lạnh kia, kinh nghiệm sống mấy chục năm qua mách bảo hắn đưa ra lựa chọn kịp thời.
‘Ào’
Nước vừa xối xuống, Lâm Hàm bị lạnh tỉnh. Đôi mắt run run mở ra, nhìn người tới thế mà lại là Lăng Cẩm, trong đôi con ngươi không khỏi hiện lên vẻ chấn kinh.
“Sao? Ngạc nhiên lắm phải không?!”. Lăng Cẩm cười, trên môi vẽ lên một nụ cười tươi tắn, thế nhưng vẻ mặt kia so với ác quỷ còn vặn vẹo ghê tởm hơn gấp mấy lần.
…
Lăng Xuyên đương làm việc trong phòng, Aros đứng một bên giúp hắn chỉnh sửa lại một ít văn kiện.
Điên thoại Aros lúc này lại đột ngột vang lên, vừa ấn nút nghe được một lúc, mặt hắn đã ngay lập tức biến sắc.
Lăng Xuyên đang làm việc cũng để ý thấy vẻ mặt này của hắn, không khỏi nhíu mày nghi hoặc hỏi.
“Chuyện gì vậy?!”.
Aros đẩy nhẹ gọng kính, người hơi khom xuống, dùng tốc độ nhanh nhất báo cáo lại sự tình vừa rồi.
“Là người mà chúng ta phái đi giám sát Lăng Cẩm gọi báo tới, nói rằng hôm nay cô ta phái người đi bắt cóc Lâm Hàm. Hiện tại người đều đang ở nhà kho bỏ hoang ở ngoại thành, tình hình không rõ!”.
Là thuộc hạ thân tính bên cạnh Lăng Xuyên, Aros dĩ nhiên biết Lâm Hàm là ai, cũng hiểu rõ địa vị của người này trong lòng Lăng Xuyên.
Ấy vậy mà Lăng Cẩm lần này lại dám cả gan bắt cóc người nọ, xem ra quả thực chán sống rồi.
Lăng Xuyên vừa nghe xong mặt đã biến sắc, vội đứng bật dậy khỏi ghế chạy ra ngoài.
Lăng Cẩm là người phụ nữ tâm địa rắn rết, nói về hành hạ gϊếŧ hại người khác, cô ta quả thực không phải dạng vừa. Có thể thấy được, nếu Lâm Hàm rơi vào tay cô ta, kết cục chắc chắn thảm không nỡ nhìn.
“Chết tiệt!”. Lăng Xuyên vừa láy phi hành phí vừa nghiến răng nghiến lợi, tay đập mạnh vào vô lăng.
Chuyện lúc sáng, từ thái độ đến cử chỉ của Lăng Cẩm đều khiến hắn cảm thấy có gì đó không đúng. Cho nên khi trở về liền cấp tốc sai người đi giám sát nhất cử nhất động của cô ta.
Nào ngờ, chỉ mới đi một lúc đã thu được tin tức động trời bậc này. Nếu như Lâm Hàm có mệnh hệ nào, hắn tuyệt đối sẽ băm sống cô ta ra thành ngàn mảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất