Tôi Không Muốn Trở Thành Omega
Chương 185: Sụp đổ
Lâm Hàm nhìn theo phía thanh âm cùng rung chuyển đang ngày một đến gần, cậu có thể khẳng định, có hai con Trùng tộc đang tiến về phía này.
Mục Diệc Thần gặp nạn không hoảng, nhanh chóng bảo mọi người xếp thành một hàng thẳng tắp, nép vào bên bờ tường.
Trái tim ai nấy đều bang bang nhảy loạn trong lồng ngực, lần đầu tiên thật sự đối diện với nguy hiểm, bọn họ_những người dân thường vẫn là không tránh khỏi hốt hoảng trong lòng.
Theo tiếng động ngày một gần kề, mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay ai nấy đều ướt sủng. Hàm răng nghiến vào nhau thật chặt, ấy vậy mà vẫn không kìm được run lên từng hồi. Mặc dù thời tiết buổi sáng rất nóng, thế nhưng mồ hôi lạnh giọt lớn giọt nhỏ không ngừng túa ra.
Cơ hồ là ngưng thở, chờ đợi trong hoảng loạn từng phút từng giây một.
Trùng tộc không quá mẫn cảm với hơi thở của con người, chỉ cần bọn họ yên lặng không gây sự chú ý của chúng, họ sẽ được bình an.
Thế nhưng, Trùng tộc rất nhạy bén với âm thanh, dao động dị năng và thị giác còn đặc biệt tinh, nếu để Trùng tộc nhìn thấy bọn họ, chúng tuyệt sẽ truy đuổi cho đến cùng. Tận đến khi giết chết được con mồi mới thôi.
Lâm Hàm, Mục Diệc Thần, Lâm Vĩnh Kỳ đứng ở đầu hàng, thế nhưng là người tâm tư kiên định, cả ba đều có vẻ bình tĩnh hơn hai mươi cái Alpha ở phía sau nhiều.
Mục Diệc Thần cảm nhận được chúng nó đã sắp tới, quay ra sau ra hiệu cho mọi người phải tuyệt đối im lặng.
Hai mươi Alpha ở phía sau gian nan nuốt một ngụm nước bọt, có người còn lo sợ bản thân sẽ phát ra âm thanh hại cả đoàn đội, trực tiếp đem hai tay bụm chặt miệng mình.
Quả nhiên mấy giây sau đó, hai con Trùng tộc khổng lồ lần lượt đi tới. Bọn họ tuy rằng biết Trùng tộc vóc dáng khổng lồ, hình thù quái dị.
Mặc dù đã xem qua không ít mấy video chiến đấu đầy cam go của cơ giáp do con người điều khiển đấu với Trùng tộc.
Nhưng hiện tại được tận mắt chứng kiến, cả hai mươi người chân đều như muốn nhũn ra. Hơi thở đều vô thức đè ép lại ở tầng suất thấp nhất, cố gắng giảm nhẹ sự tồn tại của mình.
Con đi đầu hình thù giống như một con bạch tuột, màu xanh đen kì dị pha lẫn chút đốm đỏ, hai con mắt to tròn lồi ra ngoài đỏ ngầu. Trên xúc tu là vô số cái miệng nhỏ, răng nanh mọc dày đặc, chứa đầy dịch nhầy màu đỏ như máu.
Nó di chuyển bằng mấy cái xúc tu, vừa đi vừa tàn phá mấy ngôi nhà đã sớm sụp đổ không nhìn ra hình thù.
Con đi phía sau còn dị hợm hơn, thân mình dài ngoằn như một con sâu róm khổng lồ. Bên dưới là vô số cái chân khớp, nhỏ mảnh như chân nhện. Hình thù nó là sặc sở quái dị nhất, hầu như bảy màu trên cầu vồng đều trộn lại ở trên người nó.
Đã thế, trên lớp vỏ ngoài còn tiết ra một loại dịch nhầy màu xanh lục, trong miệng nó còn phun ra dịch nhầy màu lam, lập tức đem đất đá ở bên dưới đều ăn mòn đến không còn một hạt bụi.
Từ phía sau cách đó không xa, nhóm người thông qua khe nhỏ trên đá mà nhìn ra bên ngoài. Vừa trông thấy cảnh này, mặt mày ai nấy đều thất sắc. Trong lòng đều không khỏi âm thầm thừa nhận một sự thật rằng, con người hoàn toàn không có khả năng chống lại chúng.
Chỉ riêng về hình thể, Trùng tộc đã chiếm thế thượng phong rồi. Cộng thêm việc mỗi con đều có một sở trường khủng bố khác nhau, cho dù loài người có dùng tới cơ giáp chiến đấu cao cấp nhất cũng chưa chắc đã chiếm được một phần ưu thế.
Hai con Trùng tộc này là do nghe được động tĩnh nên mới vội vàng chạy lại đây. Vương của bọn nó ra lệnh, tất cả sinh vật sống đều phải bị tiêu diệt, không chừa lại bất cứ cái gì.
Trùng tộc không có tư duy hay trí tuệ, bọn nó chỉ giống như động vật, làm theo bản năng và nghe theo mệnh lệnh của Vương. Là một cổ máy hủy diệt chân chính. Không phản bội cũng không có cảm xúc, chỉ biết nghe mệnh Vương.
Trùng chúa điều khiển, phát tín hiệu cho chúng thông qua tinh thần lực, cho nên chỉ cần một ngày Trùng chúa chưa bị tiêu diệt, nhân loại chắc chắn sẽ bị diệt vong.
Chẳng những Tinh hệ, mà nó còn sẽ tàn phá những hành tinh khác nữa.
Hai con Trùng tộc to lớn tàn phá mọi thứ, ngay cả cái siêu thị mini ban nãy họ đào bới, bọn chúng cũng triệt để san nó thành đất bằng.
Cát bụi bay mù mịt, mấy người Lâm Hàm cũng không tránh khỏi bị bụi đất tạt thẳng cào mặt. Có người vội che mắt, có người vội che miệng.
Phía sau hàng có một người bị hứng nhiều bụi đất nhất, người nọ không ngừng vẩy vẩy bùn đất. Trong khoang mũi cũng không tránh khỏi bị đất cát chui vào.
Người nọ ngoáy ngoáy mũi, thế nhưng không kìm được mà hắc hơi một tiếng.
Tiếng hắc hơi cũng không lớn, nhưng với thính giác cực kì nhạy bén của Trùng tộc, thanh âm này dĩ nhiên được khuếch đại tới não bộ hàng chục lần.
Lâm Hàm ngay lập tức biến sắc, Mục Diệc Thần cũng cảm thấy không ổn. Ngay lập tức ra hiệu cho mọi người nằm sấp xuống đất.
Ngay tức khắc, con Trùng tộc thân hình trông giống như bạch tuột kia đã vươn cái xúc tu dài ngoằn đầy những cái miệng đầy răng nanh tới. Trực tiếp đem bức tường bọn họ đang nấp quật đổ.
Nằm ở bên dưới, bị đất đá từ trên tường ập xuống, mấy người đang nằm trên đất đều không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Thế nhưng từ đầu chí cuối đều không dám phát ra chút âm thanh nào.
Cũng may Mục Diệc Thần nhắc nhở kịp thời, bọn họ đã nhanh chóng nằm sát xuống đất. Tuy hiện tại bị tường đá đè trúng, nhưng còn đỡ hơn là bị hai con Trùng tộc kia giết chết.
Đất đá đổ xuống, đem hai mươi mấy người đều che phủ trong đống vật liệu xây dựng. Hai con Trùng tộc không phát hiện ra bọn họ, rốt cục nán lại một hồi liền rít gào rời đi.
Mục Diệc Thần cùng Lâm Vĩnh Kỳ lúc đất đá trên tường sụp xuống đã nhanh chóng bảo hộ cậu ở trong lòng. Cho nên hiện tại Lâm Hàm không bị thương quá nặng, chỉ bị trầy xướt vài chỗ.
Mục Diệc Thần gặp nạn không hoảng, nhanh chóng bảo mọi người xếp thành một hàng thẳng tắp, nép vào bên bờ tường.
Trái tim ai nấy đều bang bang nhảy loạn trong lồng ngực, lần đầu tiên thật sự đối diện với nguy hiểm, bọn họ_những người dân thường vẫn là không tránh khỏi hốt hoảng trong lòng.
Theo tiếng động ngày một gần kề, mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay ai nấy đều ướt sủng. Hàm răng nghiến vào nhau thật chặt, ấy vậy mà vẫn không kìm được run lên từng hồi. Mặc dù thời tiết buổi sáng rất nóng, thế nhưng mồ hôi lạnh giọt lớn giọt nhỏ không ngừng túa ra.
Cơ hồ là ngưng thở, chờ đợi trong hoảng loạn từng phút từng giây một.
Trùng tộc không quá mẫn cảm với hơi thở của con người, chỉ cần bọn họ yên lặng không gây sự chú ý của chúng, họ sẽ được bình an.
Thế nhưng, Trùng tộc rất nhạy bén với âm thanh, dao động dị năng và thị giác còn đặc biệt tinh, nếu để Trùng tộc nhìn thấy bọn họ, chúng tuyệt sẽ truy đuổi cho đến cùng. Tận đến khi giết chết được con mồi mới thôi.
Lâm Hàm, Mục Diệc Thần, Lâm Vĩnh Kỳ đứng ở đầu hàng, thế nhưng là người tâm tư kiên định, cả ba đều có vẻ bình tĩnh hơn hai mươi cái Alpha ở phía sau nhiều.
Mục Diệc Thần cảm nhận được chúng nó đã sắp tới, quay ra sau ra hiệu cho mọi người phải tuyệt đối im lặng.
Hai mươi Alpha ở phía sau gian nan nuốt một ngụm nước bọt, có người còn lo sợ bản thân sẽ phát ra âm thanh hại cả đoàn đội, trực tiếp đem hai tay bụm chặt miệng mình.
Quả nhiên mấy giây sau đó, hai con Trùng tộc khổng lồ lần lượt đi tới. Bọn họ tuy rằng biết Trùng tộc vóc dáng khổng lồ, hình thù quái dị.
Mặc dù đã xem qua không ít mấy video chiến đấu đầy cam go của cơ giáp do con người điều khiển đấu với Trùng tộc.
Nhưng hiện tại được tận mắt chứng kiến, cả hai mươi người chân đều như muốn nhũn ra. Hơi thở đều vô thức đè ép lại ở tầng suất thấp nhất, cố gắng giảm nhẹ sự tồn tại của mình.
Con đi đầu hình thù giống như một con bạch tuột, màu xanh đen kì dị pha lẫn chút đốm đỏ, hai con mắt to tròn lồi ra ngoài đỏ ngầu. Trên xúc tu là vô số cái miệng nhỏ, răng nanh mọc dày đặc, chứa đầy dịch nhầy màu đỏ như máu.
Nó di chuyển bằng mấy cái xúc tu, vừa đi vừa tàn phá mấy ngôi nhà đã sớm sụp đổ không nhìn ra hình thù.
Con đi phía sau còn dị hợm hơn, thân mình dài ngoằn như một con sâu róm khổng lồ. Bên dưới là vô số cái chân khớp, nhỏ mảnh như chân nhện. Hình thù nó là sặc sở quái dị nhất, hầu như bảy màu trên cầu vồng đều trộn lại ở trên người nó.
Đã thế, trên lớp vỏ ngoài còn tiết ra một loại dịch nhầy màu xanh lục, trong miệng nó còn phun ra dịch nhầy màu lam, lập tức đem đất đá ở bên dưới đều ăn mòn đến không còn một hạt bụi.
Từ phía sau cách đó không xa, nhóm người thông qua khe nhỏ trên đá mà nhìn ra bên ngoài. Vừa trông thấy cảnh này, mặt mày ai nấy đều thất sắc. Trong lòng đều không khỏi âm thầm thừa nhận một sự thật rằng, con người hoàn toàn không có khả năng chống lại chúng.
Chỉ riêng về hình thể, Trùng tộc đã chiếm thế thượng phong rồi. Cộng thêm việc mỗi con đều có một sở trường khủng bố khác nhau, cho dù loài người có dùng tới cơ giáp chiến đấu cao cấp nhất cũng chưa chắc đã chiếm được một phần ưu thế.
Hai con Trùng tộc này là do nghe được động tĩnh nên mới vội vàng chạy lại đây. Vương của bọn nó ra lệnh, tất cả sinh vật sống đều phải bị tiêu diệt, không chừa lại bất cứ cái gì.
Trùng tộc không có tư duy hay trí tuệ, bọn nó chỉ giống như động vật, làm theo bản năng và nghe theo mệnh lệnh của Vương. Là một cổ máy hủy diệt chân chính. Không phản bội cũng không có cảm xúc, chỉ biết nghe mệnh Vương.
Trùng chúa điều khiển, phát tín hiệu cho chúng thông qua tinh thần lực, cho nên chỉ cần một ngày Trùng chúa chưa bị tiêu diệt, nhân loại chắc chắn sẽ bị diệt vong.
Chẳng những Tinh hệ, mà nó còn sẽ tàn phá những hành tinh khác nữa.
Hai con Trùng tộc to lớn tàn phá mọi thứ, ngay cả cái siêu thị mini ban nãy họ đào bới, bọn chúng cũng triệt để san nó thành đất bằng.
Cát bụi bay mù mịt, mấy người Lâm Hàm cũng không tránh khỏi bị bụi đất tạt thẳng cào mặt. Có người vội che mắt, có người vội che miệng.
Phía sau hàng có một người bị hứng nhiều bụi đất nhất, người nọ không ngừng vẩy vẩy bùn đất. Trong khoang mũi cũng không tránh khỏi bị đất cát chui vào.
Người nọ ngoáy ngoáy mũi, thế nhưng không kìm được mà hắc hơi một tiếng.
Tiếng hắc hơi cũng không lớn, nhưng với thính giác cực kì nhạy bén của Trùng tộc, thanh âm này dĩ nhiên được khuếch đại tới não bộ hàng chục lần.
Lâm Hàm ngay lập tức biến sắc, Mục Diệc Thần cũng cảm thấy không ổn. Ngay lập tức ra hiệu cho mọi người nằm sấp xuống đất.
Ngay tức khắc, con Trùng tộc thân hình trông giống như bạch tuột kia đã vươn cái xúc tu dài ngoằn đầy những cái miệng đầy răng nanh tới. Trực tiếp đem bức tường bọn họ đang nấp quật đổ.
Nằm ở bên dưới, bị đất đá từ trên tường ập xuống, mấy người đang nằm trên đất đều không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Thế nhưng từ đầu chí cuối đều không dám phát ra chút âm thanh nào.
Cũng may Mục Diệc Thần nhắc nhở kịp thời, bọn họ đã nhanh chóng nằm sát xuống đất. Tuy hiện tại bị tường đá đè trúng, nhưng còn đỡ hơn là bị hai con Trùng tộc kia giết chết.
Đất đá đổ xuống, đem hai mươi mấy người đều che phủ trong đống vật liệu xây dựng. Hai con Trùng tộc không phát hiện ra bọn họ, rốt cục nán lại một hồi liền rít gào rời đi.
Mục Diệc Thần cùng Lâm Vĩnh Kỳ lúc đất đá trên tường sụp xuống đã nhanh chóng bảo hộ cậu ở trong lòng. Cho nên hiện tại Lâm Hàm không bị thương quá nặng, chỉ bị trầy xướt vài chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất