Tôi Không Muốn Trở Thành Omega
Chương 210: Nguy cơ
Lâm Hàm một đường ôm lấy thân thể dần mất đi sinh cơ của Lăng Xuyên, dùng tốc độ nhanh nhất để trở về hầm trú. Chỉ là, hơi thở hắn ngày càng mỏng manh, lại thêm sư tử có cánh bay trên cao, áp suất không khí khiến hắn càng thêm hô hấp khó khăn hơn.
Bay chỉ mới hơn nữa đoạn đường, cảm nhận được hơi thở hắn giống như là ngừng lại rồi, Lâm Hàm hoảng đến mức vội hô hấp nhân tạo cho hắn. Vừa không kìm được nước mắt mà ôm chặt lấy thân thể lạnh băng của hắn.
"Cố một chút...một chút nữa thôi. Xin anh mà...cố gắng lên...anh làm được mà!". Lâm Hàm vùi đầu vào trong hõm vai hắn, vừa khóc vừa nức nở cầu xin trong tuyệt vọng.
Chưa bao bao giờ cậu thấy bản thân bất lực, vô dụng như hiện tại. Chỉ có thể níu kéo sinh mệnh hắn trong vô vọng như vậy, chỉ có thể dùng nước mắt để giải tỏa uất nghẹn cùng đau đớn ở trong lòng thế này.
Thời khắc này, mỗi giây mỗi phút trôi qua, Lăng Xuyên đều đang phải giành giật sự sống từ trong tay tử thần. Mà cậu, chỉ có thể bất lực, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, chỉ có thể tuyệt vọng cầu xin.
Sư tử có cánh vận ra hết tốc lực, chưa đầy mười phút đồng hồ đã tới nơi. Chỉ là trong mười phút này, đối với cả Lăng Xuyên và Lâm Hàm đều giống như kéo dài vô tận vậy.
Lâm Hàm ôm Lăng Xuyên chỉ còn một hơi lên, một mạch chạy xuống hầm trú, đem viên đan dược mình cất kĩ trong lọ nhỏ trúc ra, lập tức liền nhét vào trong miệng Lăng Xuyên.
Chỉ là...một phút rồi hai phút trôi qua, thời gian tranh giành sự sống đến nghẹt thở. Nhưng mà, nhịp thở của Lăng Xuyên chẳng thấy khá hơn, chỉ chầm dần, chậm dần rồi tắt hẳn.
Lâm Hàm giống như bị sét đánh, hai mắt trợn tròn không nói nên lời, trái tim nhảy bang bang trong lồng ngực hiện tại tựa như ngừng đập, lại giống như bị ai đó bóp chặt lấy, đau đớn đến nghẹt thở.
Không thể nào. Sao thuốc lại không có tác dụng cơ chứ? Sao có thể như vậy được?!!!!.
Lâm Hàm run rẫy vươn tay đặt lên chóp mũi hắn, đổi lấy lại là một mảnh lạnh băng không chút độ ấm.
Lâm Hàm lúc này giống như chết lặng, vô lực ngã ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo. Đến cuối cùng, cậu vẫn không thể cứu được hắn ư?!. Chỉ một chút, một chút nữa thôi mà. Tại sao lại không kịp, tại sao lại không chịu chờ cậu?!!!.
Đau đớn nhất không phải là khóc đến không thở được, mà là đau đớn đến chết lặng. Lâm Hàm hiện tại, nước mắt cũng đã không rơi xuống được nữa, hoàn toàn giống như một cái xác rỗng, dùng ánh mắt vô hồn nhìn thân thể Lăng Xuyên đang ngày một lạnh dần.
Hắn bị thương quá nặng, còn bị kẹt trong hầm lâu như vậy, chắc chắn là không thể chịu nổi. Cậu không thể tưởng tượng được, những ngày qua hắn đã phải sống như thế nào. Chỉ trách...chỉ trách cậu tìm thấy hắn quá muộn. Đều tại cậu...đều là tại cậu....
Lâm Hàm siệt chặt lồng ngực chính mình, trong lòng điên cuồng lâm vào tự trách.
Chỉ là, dường như nhớ ra cái gì đó. Lâm Hàm hồi hồn từ trong thất thần, nhào về phía Lăng Xuyên. Tay trái chồng chéo lên tay phài, đè mạnh trên lồng ngực hắn.
Phải rồi, hô hấp nhân tạo. Cho dù chỉ còn một đường sinh cơ, cậu cũng nhất định nắm giữ nó thật chặt.
Lâm Hàm vừa hì hục ấn ngực hắn, vừa không ngừng thổi khí vào miệng hắn. Làm đến trên mặt trên trán đều phủ đầy một tầng mồ hôi nhễ nhại vẫn sống chết không chịu buông bỏ.
Nhưng mà, những cố gắng đó của cậu rốt cục được đền đáp. Chỉ thấy, hơi thở cùng nhịp tim vốn đã ngừng lại của Lăng Xuyên từng chút một hoạt động trở lại. Thân thể lạnh băng dần có lại độ ấm, khí sắc gầy khô trắng bệch cũng dần trở nên hồng nhuận.
Chuyển biến này khiến Lâm Hàm mừng đến phát khóc. Một lần nữa bắt mạch cho hắn, xác định được hắn thật sự đã sống lại rồi, cậu lúc này mới cười trong những giọt nước mắt hạnh phúc.
Sống rồi. Hắn rốt cục sống lại rồi. Cậu biết mà, Lăng Xuyên chắc chắn sẽ không bỏ cậu lại mà đi như vậy. Hắn yêu cậu như vậy, nhất định sẽ bằng mọi giá sống sót để trở về bên cạnh cậu.
....
Lâm Vĩnh Kỳ về tới hầm trú, cũng không có trực tiếp đi vào mà rẽ sang khu gieo trồng lương thực mà Mục Diệc Thần đang canh giữ.
Bọn họ cần mẫn gieo trồng gần một tháng, đã thu hoạch được một số rau tươi rồi, còn củ chắc cũng phải đợi tầm một hai tháng nữa mới có thể thu hoạch.
Lâm Vĩnh Kỳ nhìn một vườn rau cải rộng lớn, tuy không quá tươi tốt, nhưng đây đã là niềm vui rất lớn đối với người của căn cứ.
Trước kia rau quả là một thứ hết sức bình thường, chỉ cần tùy tiện mua là có. Nhưng mà hiện tại, tiền bạc vốn đã trở thành thứ vô dụng, muốn ăn, chỉ có thể tự lực mà trồng.
Không biết có phải vì rau củ khan hiếm, hay là do chính tay mình gieo trồng. Mà những loại rau củ trước kia ăn không biết vị, nay lại ngon và trân quý như thế. Một vườn rau củ này, bọn họ không tiếc công sức để chăm bón. Và nó cũng chính là hy vọng của toàn bộ căn cứ.
Mục Diệc Thần đang đi tuần tra xung quanh, bắt gặp Lâm Vĩnh Kỳ đứng thẫn thờ một chỗ liền không tiếng động đi đến kế bên hắn, vỗ mạnh vai hắn một cái.
Lâm Vĩnh Kỳ còn đang thất thần rốt cục bị hù đến vội vàng hoàng hồn. Dùng ánh mắt như muốn giết người trừng lại Mục Diệc Thần.
"Còn chưa đến ca trực của cậu mà, đột nhiên sao lại ra đây làm gì. Còn đứng thẫn thờ như vậy?!". Mục Diệc Thần cười trừ, nhướn nhướn một bên lông mày, nghi hoặc đánh giá Lâm Vĩnh Kỳ từ trên xuống dưới.
"Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn ra đây hít thở không khí một chút, tiện thể xem mọi người làm việc thôi!". Lâm Vĩnh Kỳ khôi phục lại bộ dáng bình thản trước kia, hai tay đúc túi quần, lơ đãng phóng tầm mắt ra phía xa xa.
Mục Diệc Thần không khỏi nhìn kĩ hắn mấy lần. Không có chuyện gì, lời này nói ra có quỷ mới tin. Làm bạn bao nhiêu năm, nhìn sắc mặt của Lâm Vĩnh Kỳ, hắn tuy không rõ ngọn nguồn, nhưng ít nhất cũng đoán ra được là có chuyện.
"À, sẵn tiện thông báo với cậu một câu. Lăng Xuyên đã tìm được rồi!". Lâm Vĩnh Kỳ làm như lơ đãng nói, thế nhưng trong lòng lại giống như bị dao cứa qua thêm một lần nữa vậy.
"Cái gì, tìm được rồi sao? Cậu ở đây thay tôi một lúc, tôi trở về một chuyến xem sao!". Mục Diệc Thần nghe đến đây liền ngồi không yên nữa, lập tức muốn quay trở về xem xét tình hình.
Bay chỉ mới hơn nữa đoạn đường, cảm nhận được hơi thở hắn giống như là ngừng lại rồi, Lâm Hàm hoảng đến mức vội hô hấp nhân tạo cho hắn. Vừa không kìm được nước mắt mà ôm chặt lấy thân thể lạnh băng của hắn.
"Cố một chút...một chút nữa thôi. Xin anh mà...cố gắng lên...anh làm được mà!". Lâm Hàm vùi đầu vào trong hõm vai hắn, vừa khóc vừa nức nở cầu xin trong tuyệt vọng.
Chưa bao bao giờ cậu thấy bản thân bất lực, vô dụng như hiện tại. Chỉ có thể níu kéo sinh mệnh hắn trong vô vọng như vậy, chỉ có thể dùng nước mắt để giải tỏa uất nghẹn cùng đau đớn ở trong lòng thế này.
Thời khắc này, mỗi giây mỗi phút trôi qua, Lăng Xuyên đều đang phải giành giật sự sống từ trong tay tử thần. Mà cậu, chỉ có thể bất lực, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, chỉ có thể tuyệt vọng cầu xin.
Sư tử có cánh vận ra hết tốc lực, chưa đầy mười phút đồng hồ đã tới nơi. Chỉ là trong mười phút này, đối với cả Lăng Xuyên và Lâm Hàm đều giống như kéo dài vô tận vậy.
Lâm Hàm ôm Lăng Xuyên chỉ còn một hơi lên, một mạch chạy xuống hầm trú, đem viên đan dược mình cất kĩ trong lọ nhỏ trúc ra, lập tức liền nhét vào trong miệng Lăng Xuyên.
Chỉ là...một phút rồi hai phút trôi qua, thời gian tranh giành sự sống đến nghẹt thở. Nhưng mà, nhịp thở của Lăng Xuyên chẳng thấy khá hơn, chỉ chầm dần, chậm dần rồi tắt hẳn.
Lâm Hàm giống như bị sét đánh, hai mắt trợn tròn không nói nên lời, trái tim nhảy bang bang trong lồng ngực hiện tại tựa như ngừng đập, lại giống như bị ai đó bóp chặt lấy, đau đớn đến nghẹt thở.
Không thể nào. Sao thuốc lại không có tác dụng cơ chứ? Sao có thể như vậy được?!!!!.
Lâm Hàm run rẫy vươn tay đặt lên chóp mũi hắn, đổi lấy lại là một mảnh lạnh băng không chút độ ấm.
Lâm Hàm lúc này giống như chết lặng, vô lực ngã ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo. Đến cuối cùng, cậu vẫn không thể cứu được hắn ư?!. Chỉ một chút, một chút nữa thôi mà. Tại sao lại không kịp, tại sao lại không chịu chờ cậu?!!!.
Đau đớn nhất không phải là khóc đến không thở được, mà là đau đớn đến chết lặng. Lâm Hàm hiện tại, nước mắt cũng đã không rơi xuống được nữa, hoàn toàn giống như một cái xác rỗng, dùng ánh mắt vô hồn nhìn thân thể Lăng Xuyên đang ngày một lạnh dần.
Hắn bị thương quá nặng, còn bị kẹt trong hầm lâu như vậy, chắc chắn là không thể chịu nổi. Cậu không thể tưởng tượng được, những ngày qua hắn đã phải sống như thế nào. Chỉ trách...chỉ trách cậu tìm thấy hắn quá muộn. Đều tại cậu...đều là tại cậu....
Lâm Hàm siệt chặt lồng ngực chính mình, trong lòng điên cuồng lâm vào tự trách.
Chỉ là, dường như nhớ ra cái gì đó. Lâm Hàm hồi hồn từ trong thất thần, nhào về phía Lăng Xuyên. Tay trái chồng chéo lên tay phài, đè mạnh trên lồng ngực hắn.
Phải rồi, hô hấp nhân tạo. Cho dù chỉ còn một đường sinh cơ, cậu cũng nhất định nắm giữ nó thật chặt.
Lâm Hàm vừa hì hục ấn ngực hắn, vừa không ngừng thổi khí vào miệng hắn. Làm đến trên mặt trên trán đều phủ đầy một tầng mồ hôi nhễ nhại vẫn sống chết không chịu buông bỏ.
Nhưng mà, những cố gắng đó của cậu rốt cục được đền đáp. Chỉ thấy, hơi thở cùng nhịp tim vốn đã ngừng lại của Lăng Xuyên từng chút một hoạt động trở lại. Thân thể lạnh băng dần có lại độ ấm, khí sắc gầy khô trắng bệch cũng dần trở nên hồng nhuận.
Chuyển biến này khiến Lâm Hàm mừng đến phát khóc. Một lần nữa bắt mạch cho hắn, xác định được hắn thật sự đã sống lại rồi, cậu lúc này mới cười trong những giọt nước mắt hạnh phúc.
Sống rồi. Hắn rốt cục sống lại rồi. Cậu biết mà, Lăng Xuyên chắc chắn sẽ không bỏ cậu lại mà đi như vậy. Hắn yêu cậu như vậy, nhất định sẽ bằng mọi giá sống sót để trở về bên cạnh cậu.
....
Lâm Vĩnh Kỳ về tới hầm trú, cũng không có trực tiếp đi vào mà rẽ sang khu gieo trồng lương thực mà Mục Diệc Thần đang canh giữ.
Bọn họ cần mẫn gieo trồng gần một tháng, đã thu hoạch được một số rau tươi rồi, còn củ chắc cũng phải đợi tầm một hai tháng nữa mới có thể thu hoạch.
Lâm Vĩnh Kỳ nhìn một vườn rau cải rộng lớn, tuy không quá tươi tốt, nhưng đây đã là niềm vui rất lớn đối với người của căn cứ.
Trước kia rau quả là một thứ hết sức bình thường, chỉ cần tùy tiện mua là có. Nhưng mà hiện tại, tiền bạc vốn đã trở thành thứ vô dụng, muốn ăn, chỉ có thể tự lực mà trồng.
Không biết có phải vì rau củ khan hiếm, hay là do chính tay mình gieo trồng. Mà những loại rau củ trước kia ăn không biết vị, nay lại ngon và trân quý như thế. Một vườn rau củ này, bọn họ không tiếc công sức để chăm bón. Và nó cũng chính là hy vọng của toàn bộ căn cứ.
Mục Diệc Thần đang đi tuần tra xung quanh, bắt gặp Lâm Vĩnh Kỳ đứng thẫn thờ một chỗ liền không tiếng động đi đến kế bên hắn, vỗ mạnh vai hắn một cái.
Lâm Vĩnh Kỳ còn đang thất thần rốt cục bị hù đến vội vàng hoàng hồn. Dùng ánh mắt như muốn giết người trừng lại Mục Diệc Thần.
"Còn chưa đến ca trực của cậu mà, đột nhiên sao lại ra đây làm gì. Còn đứng thẫn thờ như vậy?!". Mục Diệc Thần cười trừ, nhướn nhướn một bên lông mày, nghi hoặc đánh giá Lâm Vĩnh Kỳ từ trên xuống dưới.
"Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn ra đây hít thở không khí một chút, tiện thể xem mọi người làm việc thôi!". Lâm Vĩnh Kỳ khôi phục lại bộ dáng bình thản trước kia, hai tay đúc túi quần, lơ đãng phóng tầm mắt ra phía xa xa.
Mục Diệc Thần không khỏi nhìn kĩ hắn mấy lần. Không có chuyện gì, lời này nói ra có quỷ mới tin. Làm bạn bao nhiêu năm, nhìn sắc mặt của Lâm Vĩnh Kỳ, hắn tuy không rõ ngọn nguồn, nhưng ít nhất cũng đoán ra được là có chuyện.
"À, sẵn tiện thông báo với cậu một câu. Lăng Xuyên đã tìm được rồi!". Lâm Vĩnh Kỳ làm như lơ đãng nói, thế nhưng trong lòng lại giống như bị dao cứa qua thêm một lần nữa vậy.
"Cái gì, tìm được rồi sao? Cậu ở đây thay tôi một lúc, tôi trở về một chuyến xem sao!". Mục Diệc Thần nghe đến đây liền ngồi không yên nữa, lập tức muốn quay trở về xem xét tình hình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất