Tôi Không Muốn Trở Thành Omega
Chương 216: H+
Nhìn sắc mặt này của Lâm Vĩnh Kỳ, Lâm Hàm cũng thừa biết hắn đang nghĩ cái gì ở trong đầu rồi. Cậu trong phút chốc đen mặt, cố gắng nhích người đẩy Mẫn Huyền đang nằm đè lên người mình ra. Chỉ là sức lực quá yếu, chỉ có thể trợn trừng mắt gắt lên với hắn.
"Anh rốt cục trong đầu lại suy diễn ra loại chuyện viễn vông gì thế hả? Hai Omega thì có thể làm gì nhau chứ? Đầu óc có thể trong sáng hơn một chút được không? Hả?!!!.
Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, ngoài ý muốn có hiểu hay không? Còn có, anh định để cho cậu ta nằm đè lên người em tới khi nào đây hả?!!!".
Lửa giận dồn nén, Lâm Hàm vừa bộc phát liền tuôn ra một tràn, mắng cho Lâm Vĩnh Kỳ đến liên tiếp rụt cổ.
Lâm Vĩnh Kỳ bị mắng cho té tát, rốt cục nhận ra bản thân lại nghĩ nhiều nữa rồi. Sau đó mới vội vội vàng vàng mà nhặt cái chăn rơi trên đất, trùm lên thân thể của Mẫn Huyền rồi xách cậu ta ra khỏi người Lâm Hàm.
Lâm Hàm nằm vật trên giường thở hắt ra một hơi, cuối cùng cũng sống rồi. Mẫn Huyền trông thì nhỏ nhắn như vậy, lại không ngờ tới cũng nặng thật. Nằm đè lên người cậu lâu như vậy, quả thực sắp bị ép đến nghẹt thở luôn rồi.
Chỉ là, Lâm Hàm cũng không có chú ý tới, bản thân hiện tại không mặc quần áo, lõa thể trần trụi nằm ở trên giường. Hạ thân vẫn còn đang ngóc đầu, h.u.y.ệ.t khẩu vẫn còn là một mảnh ẩm ướt.
Lâm Vĩnh Kỳ vừa vứt Mẫn Huyền đã hôn mê xuống nền nhà, quay lại vừa hay nhìn thấy một màng này, đôi con ngươi lập tức tối sầm lại.
"Vừa nãy rốt cục là xảy ra chuyện gì? Tại sao cả hai đều không mặc quần áo, còn...còn ở trong tư thế...nhạy cảm như vậy?!".
Nhớ tới chuyện vừa rồi, giấm chua trong lòng Lâm Vĩnh Kỳ vẫn không ngừng bốc lên. Da kề da, kể cả nơi bí ẩn nhất cũng động chạm vào nhau. Quả thực là khắn khít không một kẽ hở, rốt cục là hai Omega như bọn họ định làm ra cái trò gì thế này?!.
Lâm Hàm hơi do dự một chút, rốt cục vẫn là đem mọi chuyện sơ lượt kể qua một lần.
"Cho nên, một phần cũng là lỗi do kì phát tình của em, Mẫn Huyền chỉ là không may bị ảnh hưởng mà thôi!". Đem mọi chuyện kể một thôi một hồi, Lâm Hàm cuối cùng chốt lại một câu như vậy.
Chỉ là, Lâm Hàm cũng không biết có phải là ảo giác hay không. Khi mà cậu nói đến chuyện Mẫn Huyền cắn vào gáy khiến cậu bị tê liệt không gượng dậy nổi, nhiệt độ trong phòng xuống thấp đến không tưởng.
Dư vị của trận tê liệt từ sống lưng lan ra toàn thân rốt cục rút dần đi, Lâm Hàm lúc này mới gắng gượng ngồi dậy. Chỉ là, còn chưa ngồi được thẳng lưng, Lâm Vĩnh Kỳ đã bất ngờ nhào tới, đem cậu đẩy ngã xuống giường.
Lâm Hàm bất ngờ, theo bản năng bám chặt lấy hông hắn. Còn chưa đợi cậu kịp mở miệng dò hỏi, môi đã bị môi hắn phủ kín.
Cơn phát tình mới vừa lắng xuống đôi chút liền bị cái hôn này của hắn kích thích đến bộc phát trở lại. Lâm Hàm thuận theo bản năng đón nhận lấy hắn, miệng hé ra để l.ư.ỡ.i hắn dễ dàng luồn vào trong khoang miệng mình khuấy đảo.
Lâm Vĩnh Kỳ hôn đặc biệt bạo, đem môi Lâm Hàm đều m.ú.t đến sắp rách, đỏ mọng mê người. Tay hắn luồn ra phía sau gáy cậu, quả nhiên sờ được hai dấu răng nanh mà Mẫn Huyền lưu lại.
Tính chiếm hữu bộc phát, hắn không muốn trên người cậu lưu lại bất cứ dấu vết nào ngoại trừ của mình. Chỉ là, vừa nãy bị Mẫn Huyền cắn như vậy, nếu bây giờ hắn lại đánh dấu, cậu sẽ không chịu nổi mất. Suy nghĩ một lúc, Lâm Vĩnh Kỳ mới khó khăn đánh bay cái ý nghĩ này.
Hắn đỡ Lâm Hàm nằm sấp ở trên giường, mông nâng lên cao cao. Môi l.ư.ỡ.i hắn dán sát trên da lưng cậu, để lại một chuỗi dấu hôn xanh tím.
Nơi lưu lại dấu răng của Mẫn Huyền cũng bị hắn l.i.ế.m qua vô số lần, đồng thời còn điên cuồng đem Hormone của chính mình truyền vào hòng lấn át đi khí vị chết tiệt kia.
C.ô.n t.h.ị.t cứng rắn cách một lớp vải quần mà th.úc th.úc vào nơi tư mật của Lâm Hàm, 'tiểu Hàm Hàm' cũng được một tay hắn vuốt ve đến không ngừng run rẫy.
"Ah..ha...nhanh...mau cho vào...hư...ưm...đi mà...". Lâm Hàm đứt quãng r.ê.n r.ỉ, hai mắt mông lung, gương mặt phiếm hồng nhuốm đầy tình sắc. Cậu khó chịu vặn vặn eo hông, tay vòng ra sau mò tới khóa quần của Lâm Vĩnh Kỳ mà kéo xuống.
"Gấp như vậy sao?!". Lâm Vĩnh Kỳ cười khẽ một tiếng, chỉ là gương mặt cũng đã giống như người đang say, trên trán còn rịn ra một ít mồ hôi.
Hắn chộp lấy cánh tay đang mò loạn của Lâm Hàm, sau đó tự mình giải khai n.h.ụ.c b.ổ.n.g đã sớm c.ư.ơ.n.g c.ứ.n.g, một đường mạnh mẽ t.h.ú.c sâu vào nơi ẩm ướt mềm mại của Lâm Hàm.
"Ha...ahhh~". Lâm Vĩnh Kỳ vừa đ.â.m vào liền trực tiếp chọc trúng điểm G của Lâm Hàm, khiến cậu không khỏi chấn kinh hô lên một tiếng. Khoái cảm trong phút chốc lan tràn ra toàn thân.
Không chờ cho Lâm Hàm kịp thích ứng, Lâm Vĩnh Kỳ đã bắt đầu động hông. Từng cú n.h.ấ.p liên hồi, sâu nông ra vào, đ.ỉ.n.h vào nơi sâu nhất của cậu, khiến cậu không ngừng phát ra những thanh âm kiều diễm.
Lâm Hàm hai tay siết chặt lấy ga trải giường, hai đầu gối không ngừng phát run. Đôi con ngươi tràn ngập ánh nước, miệng nhỏ hé mở, vừa không ngừng thở dốc vừa không ngừng phát ra những tiếng r.ê.n r.ỉ đầy kích tình.
Eo bị Lâm Vĩnh Kỳ giữ chặt, Lâm Hàm chỉ có thể bị động đón nhận từng trận ra vào như vũ bão kia của hắn.
"Ha...ahhh, chậm...chậm đã...hư..ưm...sắp..sắp b.ắ.n...ahhh...". Lâm Hàm run rẫy giữ chặt lấy cánh tay Lâm Vĩnh Kỳ. Chỉ là, không những hắn không nghe vào tai lời cậu nói, trái lại tốc độ còn ngày càng nhanh thêm.
"Chờ một chút...ha...chúng ta...cùng nhau r.a". Lâm Vĩnh Kỳ ghé sát vào lỗ tai Lâm Hàm phả hơi nóng, tay đang giữ lấy eo cậu di chuyển ra phía trước, đột ngột bắt lấy 'tiểu Hàm Hàm', đầu ngón tay đè chặt trên l.ỗ nhỏ.
"Ahhh...không...không được, mau buông...ahh". Lâm Hàm sắp b.ắ.n lại đột ngột bị chặn lại, hạ thân trướng đến khó nhịn, hai mắt đong đầy nước rốt cục không kìm được mà nước mắt lăn dài trên má. Cánh tay vô lực mò xuống, cố sức gỡ tay hắn ra khỏi phân thân của mình.
Lâm Vĩnh Kỳ biết cậu không nhịn nổi nữa, điên cuồng n.h.ấ.p hông hơn chục phát nữa, rốt cục mới buông tay ra khỏi l.ỗ nhỏ của 'tiểu Hàm Hàm'. Cả hai đều đồng loạt run rẫy phóng thích ra.
"Anh rốt cục trong đầu lại suy diễn ra loại chuyện viễn vông gì thế hả? Hai Omega thì có thể làm gì nhau chứ? Đầu óc có thể trong sáng hơn một chút được không? Hả?!!!.
Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, ngoài ý muốn có hiểu hay không? Còn có, anh định để cho cậu ta nằm đè lên người em tới khi nào đây hả?!!!".
Lửa giận dồn nén, Lâm Hàm vừa bộc phát liền tuôn ra một tràn, mắng cho Lâm Vĩnh Kỳ đến liên tiếp rụt cổ.
Lâm Vĩnh Kỳ bị mắng cho té tát, rốt cục nhận ra bản thân lại nghĩ nhiều nữa rồi. Sau đó mới vội vội vàng vàng mà nhặt cái chăn rơi trên đất, trùm lên thân thể của Mẫn Huyền rồi xách cậu ta ra khỏi người Lâm Hàm.
Lâm Hàm nằm vật trên giường thở hắt ra một hơi, cuối cùng cũng sống rồi. Mẫn Huyền trông thì nhỏ nhắn như vậy, lại không ngờ tới cũng nặng thật. Nằm đè lên người cậu lâu như vậy, quả thực sắp bị ép đến nghẹt thở luôn rồi.
Chỉ là, Lâm Hàm cũng không có chú ý tới, bản thân hiện tại không mặc quần áo, lõa thể trần trụi nằm ở trên giường. Hạ thân vẫn còn đang ngóc đầu, h.u.y.ệ.t khẩu vẫn còn là một mảnh ẩm ướt.
Lâm Vĩnh Kỳ vừa vứt Mẫn Huyền đã hôn mê xuống nền nhà, quay lại vừa hay nhìn thấy một màng này, đôi con ngươi lập tức tối sầm lại.
"Vừa nãy rốt cục là xảy ra chuyện gì? Tại sao cả hai đều không mặc quần áo, còn...còn ở trong tư thế...nhạy cảm như vậy?!".
Nhớ tới chuyện vừa rồi, giấm chua trong lòng Lâm Vĩnh Kỳ vẫn không ngừng bốc lên. Da kề da, kể cả nơi bí ẩn nhất cũng động chạm vào nhau. Quả thực là khắn khít không một kẽ hở, rốt cục là hai Omega như bọn họ định làm ra cái trò gì thế này?!.
Lâm Hàm hơi do dự một chút, rốt cục vẫn là đem mọi chuyện sơ lượt kể qua một lần.
"Cho nên, một phần cũng là lỗi do kì phát tình của em, Mẫn Huyền chỉ là không may bị ảnh hưởng mà thôi!". Đem mọi chuyện kể một thôi một hồi, Lâm Hàm cuối cùng chốt lại một câu như vậy.
Chỉ là, Lâm Hàm cũng không biết có phải là ảo giác hay không. Khi mà cậu nói đến chuyện Mẫn Huyền cắn vào gáy khiến cậu bị tê liệt không gượng dậy nổi, nhiệt độ trong phòng xuống thấp đến không tưởng.
Dư vị của trận tê liệt từ sống lưng lan ra toàn thân rốt cục rút dần đi, Lâm Hàm lúc này mới gắng gượng ngồi dậy. Chỉ là, còn chưa ngồi được thẳng lưng, Lâm Vĩnh Kỳ đã bất ngờ nhào tới, đem cậu đẩy ngã xuống giường.
Lâm Hàm bất ngờ, theo bản năng bám chặt lấy hông hắn. Còn chưa đợi cậu kịp mở miệng dò hỏi, môi đã bị môi hắn phủ kín.
Cơn phát tình mới vừa lắng xuống đôi chút liền bị cái hôn này của hắn kích thích đến bộc phát trở lại. Lâm Hàm thuận theo bản năng đón nhận lấy hắn, miệng hé ra để l.ư.ỡ.i hắn dễ dàng luồn vào trong khoang miệng mình khuấy đảo.
Lâm Vĩnh Kỳ hôn đặc biệt bạo, đem môi Lâm Hàm đều m.ú.t đến sắp rách, đỏ mọng mê người. Tay hắn luồn ra phía sau gáy cậu, quả nhiên sờ được hai dấu răng nanh mà Mẫn Huyền lưu lại.
Tính chiếm hữu bộc phát, hắn không muốn trên người cậu lưu lại bất cứ dấu vết nào ngoại trừ của mình. Chỉ là, vừa nãy bị Mẫn Huyền cắn như vậy, nếu bây giờ hắn lại đánh dấu, cậu sẽ không chịu nổi mất. Suy nghĩ một lúc, Lâm Vĩnh Kỳ mới khó khăn đánh bay cái ý nghĩ này.
Hắn đỡ Lâm Hàm nằm sấp ở trên giường, mông nâng lên cao cao. Môi l.ư.ỡ.i hắn dán sát trên da lưng cậu, để lại một chuỗi dấu hôn xanh tím.
Nơi lưu lại dấu răng của Mẫn Huyền cũng bị hắn l.i.ế.m qua vô số lần, đồng thời còn điên cuồng đem Hormone của chính mình truyền vào hòng lấn át đi khí vị chết tiệt kia.
C.ô.n t.h.ị.t cứng rắn cách một lớp vải quần mà th.úc th.úc vào nơi tư mật của Lâm Hàm, 'tiểu Hàm Hàm' cũng được một tay hắn vuốt ve đến không ngừng run rẫy.
"Ah..ha...nhanh...mau cho vào...hư...ưm...đi mà...". Lâm Hàm đứt quãng r.ê.n r.ỉ, hai mắt mông lung, gương mặt phiếm hồng nhuốm đầy tình sắc. Cậu khó chịu vặn vặn eo hông, tay vòng ra sau mò tới khóa quần của Lâm Vĩnh Kỳ mà kéo xuống.
"Gấp như vậy sao?!". Lâm Vĩnh Kỳ cười khẽ một tiếng, chỉ là gương mặt cũng đã giống như người đang say, trên trán còn rịn ra một ít mồ hôi.
Hắn chộp lấy cánh tay đang mò loạn của Lâm Hàm, sau đó tự mình giải khai n.h.ụ.c b.ổ.n.g đã sớm c.ư.ơ.n.g c.ứ.n.g, một đường mạnh mẽ t.h.ú.c sâu vào nơi ẩm ướt mềm mại của Lâm Hàm.
"Ha...ahhh~". Lâm Vĩnh Kỳ vừa đ.â.m vào liền trực tiếp chọc trúng điểm G của Lâm Hàm, khiến cậu không khỏi chấn kinh hô lên một tiếng. Khoái cảm trong phút chốc lan tràn ra toàn thân.
Không chờ cho Lâm Hàm kịp thích ứng, Lâm Vĩnh Kỳ đã bắt đầu động hông. Từng cú n.h.ấ.p liên hồi, sâu nông ra vào, đ.ỉ.n.h vào nơi sâu nhất của cậu, khiến cậu không ngừng phát ra những thanh âm kiều diễm.
Lâm Hàm hai tay siết chặt lấy ga trải giường, hai đầu gối không ngừng phát run. Đôi con ngươi tràn ngập ánh nước, miệng nhỏ hé mở, vừa không ngừng thở dốc vừa không ngừng phát ra những tiếng r.ê.n r.ỉ đầy kích tình.
Eo bị Lâm Vĩnh Kỳ giữ chặt, Lâm Hàm chỉ có thể bị động đón nhận từng trận ra vào như vũ bão kia của hắn.
"Ha...ahhh, chậm...chậm đã...hư..ưm...sắp..sắp b.ắ.n...ahhh...". Lâm Hàm run rẫy giữ chặt lấy cánh tay Lâm Vĩnh Kỳ. Chỉ là, không những hắn không nghe vào tai lời cậu nói, trái lại tốc độ còn ngày càng nhanh thêm.
"Chờ một chút...ha...chúng ta...cùng nhau r.a". Lâm Vĩnh Kỳ ghé sát vào lỗ tai Lâm Hàm phả hơi nóng, tay đang giữ lấy eo cậu di chuyển ra phía trước, đột ngột bắt lấy 'tiểu Hàm Hàm', đầu ngón tay đè chặt trên l.ỗ nhỏ.
"Ahhh...không...không được, mau buông...ahh". Lâm Hàm sắp b.ắ.n lại đột ngột bị chặn lại, hạ thân trướng đến khó nhịn, hai mắt đong đầy nước rốt cục không kìm được mà nước mắt lăn dài trên má. Cánh tay vô lực mò xuống, cố sức gỡ tay hắn ra khỏi phân thân của mình.
Lâm Vĩnh Kỳ biết cậu không nhịn nổi nữa, điên cuồng n.h.ấ.p hông hơn chục phát nữa, rốt cục mới buông tay ra khỏi l.ỗ nhỏ của 'tiểu Hàm Hàm'. Cả hai đều đồng loạt run rẫy phóng thích ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất