Tôi Không Muốn Trở Thành Omega
Chương 250: H++++
Có lẽ bởi vì quá căng thẳng, lại cố nén nhịn cho nước t.i.ể.u không vì động tác quá khích của hai Alpha mà phun trào. Tiểu h.u.y.ệ.t của Lâm Hàm lúc này đột ngột siết chặt lại, chặt chẽ dùng vô số cái miệng nhỏ bên trong mà m.ú.t chặt lấy hai đại c.ô.n t.h.ị.t.
Tư thế kia, quả thực giống như hận không thể vắt khô cả hai người bọn họ.
Mục Diệc Thần và Lăng Xuyên bị kẹp đến không khỏi hừ nhẹ, chỉ là, động tác đ.â.m rút vẫn không hề dừng lại. Giống như là để dạy cho cậu một bài học, cả hai mặc kệ Lâm Hàm điên cuồng siết chặt, eo hông vẫn không ngừng mạnh mẽ chiếm đóng.
Mỗi cú t.h.ú.c ngày càng sâu hơn, không ngừng đ.ỉ.n.h vào điểm mẫn cảm bên trong của Lâm Hàm. Thậm chí, hai cây g.ậ.y t.h.ị.t kia còn đ.â.m sâu đến mức, thẳng tắp chạm vào khoang sinh sản vẫn luôn đóng chặt của cậu.
Bàng quang điên cuồng bị cọ vào, tiểu h.u.y.ệ.t s.ư.ớ.n.g đến phát run. Cửa khoang sinh sản bị chèn ép, xu thế kia, tựa như muốn đem nó cưỡng ép mở ra vậy.
Lần này, Lâm Hàm thật sự chịu không nổi nữa, hai mắt phủ một tầng hơi nước. Tay mỏi đến vô lực chầm chậm buông ra. Mấy tên Alpha chết tiệt, dám hành cậu thảm như vậy. Mặc kệ, xấu hổ thì xấu hổ, cậu không nhịn nữa.
Lúc này, h.u.y.ệ.t k.h.ẩ.u đột ngột thít chặt lại, tầng tầng mị t.h.ị.t siết chặt lấy hai đại c.ô.n t.h.ị.t, chặt chẽ bủa vây.
Lăng Xuyên và Mục Diệc Thần cũng chạm tới cực hạn, hai cây c.ô.n t.h.ị.t giật giật mấy cái, sau đó mới run rẫy mà phóng thích hết tất cả đống t.i.n.h d.ị.c.h đặc s.ệ.c.h đã tích tụ gần cả tháng nay, trực tiếp b.ơ.m đầy vào sâu bên trong Lâm Hàm.
Cùng lúc đó, Lâm Hàm một tay siết chặt lấy phân thân của Triệu Mặc, tay còn lại bấu chặt vào ga trải giường. T.i.n.h d.ị.c.h lỏng đến gần như hóa thành nước từ trong l.ỗ nhỏ trên q.u.y đầu mà phóng thích ra ngoài.
Kèm theo đó chính là một dòng chất lỏng ấm nóng phun ra. Nhiều đến nổi đem bụng, ga trải giường đều thấm ướt một mảng. T.i.n.h d.ị.c.h khô cứng dính trên bụng cậu, lúc này cũng vì vậy mà bị rửa trôi đi phần nào.
Cổ họng cậu khản đặc siết chặt lại, nhanh chóng cũng khiến Lâm Vĩnh Kỳ chạm tới cực hạn. Hắn hai tay giữ chặt lấy đầu cậu, g.ậ.y t.h.ị.t thọc vào tận cuống họng, sau đó mới b.ắ.n ra toàn bộ ở bên trong.
Lâm Hàm muốn đem thứ mằn mặn tanh tanh trong cổ họng mình nhả ra. Chỉ là Lâm Vĩnh Kỳ b.ắ.n vào quá sâu, cậu không thể không đem tất cả nuốt hết vào.
Da tay của Lâm Hàm vốn dĩ vô cùng mềm mại, nắm lấy g.ậ.y t.h.ị.t của Triệu Mặc tuốt lộng, khiến nó nhanh chóng phủ lên một tầng đỏ ửng.
Cảm giác bản thân sắp b.ắ.n, Triệu Mặc liền buông tay Lâm Hàm ra. Chính bản thân cầm lấy n.a.m c.ă.n của chính mình luật động. Sau đó nhắm ngay trên mặt cậu mà t.i.ế.t ra.
T.i.n.h d.ị.c.h trắng đục mang theo mùi vị tanh nồng đặc trưng của nam nhân phủ đầy trên mặt, rơi xuống cằm, dính đầy trên môi của Lâm Hàm. Cậu lúc này vốn dĩ đang hé miệng thở dốc, cho nên không chút phòng bị đã nuốt vào không ít.
Mục Diệc Thần và Lăng Xuyên chậm rãi đem c.ô.n t.h.ị.t vừa b.ắ.n xong nhưng vẫn còn hưng phấn của chính mình rút ra. T.i.n.h d.ị.c.h bên trong cũng theo đó mà lũ lượt tràn ra ngoài, chảy xuống kẽ m.ô.n.g Lâm Hàm, rồi thấm ướt ga đệm.
Triệu Mặc lúc này đem g.ậ.y t.h.ị.t cũng vừa mới t.i.ế.t ra của chính mình, không chút báo trước mà trực tiếp đ.â.m vào h.u.y.ệ.t k.h.ẩ.u đã n.h.ầ.y n.h.ụ.a bất kham của Lâm Hàm.
H.u.y.ệ.t k.h.ẩ.u bên trong co giãn cực kì tốt, mặc dù ban nãy bị hai đại c.ô.n t.h.ị.t chèn ép đến như vậy. Nhưng là khi bọn họ rút ra, bên trong vẫn là chặt chẽ vây lấy cái của hắn.
Còn kèm theo đó là t.i.n.h d.ị.c.h ấm nóng trơn trượt vẫn còn lưu lại bên trong. Theo động tác đ.â.m vào của hắn mà trào ra bên ngoài, cũng nhanh chóng khiến bên ngoài miệng h.u.y.ệ.t một mảng hỗn độn không chịu nổi.
Lâm Hàm sau khi đạt đến đỉnh điểm, cứ tưởng là xong chuyện rồi, không ngờ bọn họ lại còn chưa chịu tha cho cậu. Nhìn Triệu Mặc đang không biết mệt mỏi mà cày cấy trên người mình, Lâm Hàm hai mắt dần trở nên mông lung mơ màng.
Cậu đầu óc trống rỗng nhìn một lượt bốn gương mặt hết sức quen thuộc kia, trong lòng thầm rủa một tiếng, sau đó liền mất ý thức mà ngất lịm.
Chỉ là, sau khi cậu ngất, bốn con thú đói kia vẫn một mực không buông tha cậu. Vẫn cứ vô cùng chăm chỉ mà cày cấy, đem cơ thể cậu lật tới lộn lui, phủ kín bằng tầng tầng lớp lớp dấu hôn ngân xanh tím.
Chính vì vậy cho nên Lâm Hàm ngủ mơ cũng gặp phải ác mộng. Cậu mơ thấy bản thân đang trôi lênh đênh trên biển, sóng biển nhấp nhô đem cơ thể cậu lay động không ngừng.
Sau đó, không biết từ đâu một con sóng dữ ập tới, nó nhanh chóng cuốn lấy cậu, đem cậu nhấn chìm vào trong biển xanh sâu thẳm.
Lâm Hàm vì cơn ác mộng đó mà giật mình tỉnh dậy, phát hiện giờ này đã quá trưa, mặt trời sớm đã treo cao trên đỉnh đầu.
Chỉ là, lúc này thắt lưng truyền đến một trận đau nhói, khiến cậu chỉ vừa nhổm người dậy đã lập tức nằm xuống trở lại. Cậu muốn mở miệng nói chuyện, lại thấy giọng nói trở nên khản đặc.
Lúc này, kí ức đêm qua chợt ùa về, trong phút chốc khiến đầu Lâm Hàm muốn bốc khói. Vừa xấu hổ vừa đan xen lẫn tức giận ngập trời.
Chỉ là, thân thể sạch sẽ thoải mái, ga trải giường cũng đã được thay mới. H.u.y.ệ.t k.h.ẩ.u vốn dĩ có phần đau rát, nay giống như đã được bôi dược qua.
Lâm Hàm lúc này mới nguôi giận một chút, nằm trở lại giường thở phì phì.
Tư thế kia, quả thực giống như hận không thể vắt khô cả hai người bọn họ.
Mục Diệc Thần và Lăng Xuyên bị kẹp đến không khỏi hừ nhẹ, chỉ là, động tác đ.â.m rút vẫn không hề dừng lại. Giống như là để dạy cho cậu một bài học, cả hai mặc kệ Lâm Hàm điên cuồng siết chặt, eo hông vẫn không ngừng mạnh mẽ chiếm đóng.
Mỗi cú t.h.ú.c ngày càng sâu hơn, không ngừng đ.ỉ.n.h vào điểm mẫn cảm bên trong của Lâm Hàm. Thậm chí, hai cây g.ậ.y t.h.ị.t kia còn đ.â.m sâu đến mức, thẳng tắp chạm vào khoang sinh sản vẫn luôn đóng chặt của cậu.
Bàng quang điên cuồng bị cọ vào, tiểu h.u.y.ệ.t s.ư.ớ.n.g đến phát run. Cửa khoang sinh sản bị chèn ép, xu thế kia, tựa như muốn đem nó cưỡng ép mở ra vậy.
Lần này, Lâm Hàm thật sự chịu không nổi nữa, hai mắt phủ một tầng hơi nước. Tay mỏi đến vô lực chầm chậm buông ra. Mấy tên Alpha chết tiệt, dám hành cậu thảm như vậy. Mặc kệ, xấu hổ thì xấu hổ, cậu không nhịn nữa.
Lúc này, h.u.y.ệ.t k.h.ẩ.u đột ngột thít chặt lại, tầng tầng mị t.h.ị.t siết chặt lấy hai đại c.ô.n t.h.ị.t, chặt chẽ bủa vây.
Lăng Xuyên và Mục Diệc Thần cũng chạm tới cực hạn, hai cây c.ô.n t.h.ị.t giật giật mấy cái, sau đó mới run rẫy mà phóng thích hết tất cả đống t.i.n.h d.ị.c.h đặc s.ệ.c.h đã tích tụ gần cả tháng nay, trực tiếp b.ơ.m đầy vào sâu bên trong Lâm Hàm.
Cùng lúc đó, Lâm Hàm một tay siết chặt lấy phân thân của Triệu Mặc, tay còn lại bấu chặt vào ga trải giường. T.i.n.h d.ị.c.h lỏng đến gần như hóa thành nước từ trong l.ỗ nhỏ trên q.u.y đầu mà phóng thích ra ngoài.
Kèm theo đó chính là một dòng chất lỏng ấm nóng phun ra. Nhiều đến nổi đem bụng, ga trải giường đều thấm ướt một mảng. T.i.n.h d.ị.c.h khô cứng dính trên bụng cậu, lúc này cũng vì vậy mà bị rửa trôi đi phần nào.
Cổ họng cậu khản đặc siết chặt lại, nhanh chóng cũng khiến Lâm Vĩnh Kỳ chạm tới cực hạn. Hắn hai tay giữ chặt lấy đầu cậu, g.ậ.y t.h.ị.t thọc vào tận cuống họng, sau đó mới b.ắ.n ra toàn bộ ở bên trong.
Lâm Hàm muốn đem thứ mằn mặn tanh tanh trong cổ họng mình nhả ra. Chỉ là Lâm Vĩnh Kỳ b.ắ.n vào quá sâu, cậu không thể không đem tất cả nuốt hết vào.
Da tay của Lâm Hàm vốn dĩ vô cùng mềm mại, nắm lấy g.ậ.y t.h.ị.t của Triệu Mặc tuốt lộng, khiến nó nhanh chóng phủ lên một tầng đỏ ửng.
Cảm giác bản thân sắp b.ắ.n, Triệu Mặc liền buông tay Lâm Hàm ra. Chính bản thân cầm lấy n.a.m c.ă.n của chính mình luật động. Sau đó nhắm ngay trên mặt cậu mà t.i.ế.t ra.
T.i.n.h d.ị.c.h trắng đục mang theo mùi vị tanh nồng đặc trưng của nam nhân phủ đầy trên mặt, rơi xuống cằm, dính đầy trên môi của Lâm Hàm. Cậu lúc này vốn dĩ đang hé miệng thở dốc, cho nên không chút phòng bị đã nuốt vào không ít.
Mục Diệc Thần và Lăng Xuyên chậm rãi đem c.ô.n t.h.ị.t vừa b.ắ.n xong nhưng vẫn còn hưng phấn của chính mình rút ra. T.i.n.h d.ị.c.h bên trong cũng theo đó mà lũ lượt tràn ra ngoài, chảy xuống kẽ m.ô.n.g Lâm Hàm, rồi thấm ướt ga đệm.
Triệu Mặc lúc này đem g.ậ.y t.h.ị.t cũng vừa mới t.i.ế.t ra của chính mình, không chút báo trước mà trực tiếp đ.â.m vào h.u.y.ệ.t k.h.ẩ.u đã n.h.ầ.y n.h.ụ.a bất kham của Lâm Hàm.
H.u.y.ệ.t k.h.ẩ.u bên trong co giãn cực kì tốt, mặc dù ban nãy bị hai đại c.ô.n t.h.ị.t chèn ép đến như vậy. Nhưng là khi bọn họ rút ra, bên trong vẫn là chặt chẽ vây lấy cái của hắn.
Còn kèm theo đó là t.i.n.h d.ị.c.h ấm nóng trơn trượt vẫn còn lưu lại bên trong. Theo động tác đ.â.m vào của hắn mà trào ra bên ngoài, cũng nhanh chóng khiến bên ngoài miệng h.u.y.ệ.t một mảng hỗn độn không chịu nổi.
Lâm Hàm sau khi đạt đến đỉnh điểm, cứ tưởng là xong chuyện rồi, không ngờ bọn họ lại còn chưa chịu tha cho cậu. Nhìn Triệu Mặc đang không biết mệt mỏi mà cày cấy trên người mình, Lâm Hàm hai mắt dần trở nên mông lung mơ màng.
Cậu đầu óc trống rỗng nhìn một lượt bốn gương mặt hết sức quen thuộc kia, trong lòng thầm rủa một tiếng, sau đó liền mất ý thức mà ngất lịm.
Chỉ là, sau khi cậu ngất, bốn con thú đói kia vẫn một mực không buông tha cậu. Vẫn cứ vô cùng chăm chỉ mà cày cấy, đem cơ thể cậu lật tới lộn lui, phủ kín bằng tầng tầng lớp lớp dấu hôn ngân xanh tím.
Chính vì vậy cho nên Lâm Hàm ngủ mơ cũng gặp phải ác mộng. Cậu mơ thấy bản thân đang trôi lênh đênh trên biển, sóng biển nhấp nhô đem cơ thể cậu lay động không ngừng.
Sau đó, không biết từ đâu một con sóng dữ ập tới, nó nhanh chóng cuốn lấy cậu, đem cậu nhấn chìm vào trong biển xanh sâu thẳm.
Lâm Hàm vì cơn ác mộng đó mà giật mình tỉnh dậy, phát hiện giờ này đã quá trưa, mặt trời sớm đã treo cao trên đỉnh đầu.
Chỉ là, lúc này thắt lưng truyền đến một trận đau nhói, khiến cậu chỉ vừa nhổm người dậy đã lập tức nằm xuống trở lại. Cậu muốn mở miệng nói chuyện, lại thấy giọng nói trở nên khản đặc.
Lúc này, kí ức đêm qua chợt ùa về, trong phút chốc khiến đầu Lâm Hàm muốn bốc khói. Vừa xấu hổ vừa đan xen lẫn tức giận ngập trời.
Chỉ là, thân thể sạch sẽ thoải mái, ga trải giường cũng đã được thay mới. H.u.y.ệ.t k.h.ẩ.u vốn dĩ có phần đau rát, nay giống như đã được bôi dược qua.
Lâm Hàm lúc này mới nguôi giận một chút, nằm trở lại giường thở phì phì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất