Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ

Chương 147: Thánh Thượng hé môi

Trước Sau
Cố Nguyên Bạch bảo người dắt Hồng Vân tới, chuẩn bị cưỡi ngựa đến chùa miếu hoàng gia.

Hồng Vân chậm rãi di chuyển, Cố Nguyên Bạch nhìn thấy nó liền tiến lên, "Tiết Cửu Dao, mau tới gặp ân nhân của ngươi."

Tiết Viễn đi tới, "Từ lúc nó hồi kinh đến giờ, ngày nào cũng là thần cho ăn cho tắm đấy, báo ân thế đủ rồi."

Hồng Vân quay đầu, thở phì phì vào mặt Tiết Viễn.

Cố Nguyên Bạch thay Hồng Vân nói: "Báo ân nào có đơn giản như vậy. Đúng rồi, thiên lý mã khác đâu?"

Tiết Viễn nghiêm trang nói: "Thần lo lắng Thánh Thượng chưa được cưỡi ngựa, cho nên định ngồi chung ngựa với Thánh Thượng. Con kia không phiền Điền tổng quản mang đến nữa, chỉ Hồng Vân là đủ rồi."

Hồng Vân đã sớm quen đeo mã cụ, Cố Nguyên Bạch thoải mái cưỡi ngựa cũng không xuất hiện vấn đề gì, hắn nhẹ nhàng liếc Tiết Viễn một cái, cố ý nói: "Hồng Vân không muốn chở ngươi rồi."

Nói xong, liền xoay người lên ngựa.

Tiết Viễn bất đắc dĩ, nhìn một vòng, nhờ thị vệ quen biết dắt tới một con ngựa. Lúc cưỡi ngựa đến bên cạnh Thánh Thượng, liền nhìn thấy Cố Nhiên ngửa đầu, nói với Cố Nguyên Bạch: "Phụ hoàng, nhi thần không biết cưỡi ngựa, ngài có thể mang theo nhi thần không?"

Tiết Viễn nheo mắt, cúi người túm quần áo Cố Nhiên, bế nó lên lưng ngựa của mình, cười tủm tỉm nói: "Tiểu điện hạ, để thần mang ngài đi."

Cố Nhiên cứng người, quay đầu lại nhìn y một cái, chậm rì rì nói: "Đa tạ tướng quân."

Đoàn người đi được nửa đường, Tiết Viễn đột nhiên biểu tình nghiêm túc, "Thánh Thượng, sau lưng ngài có một con sâu."

Cố Nguyên Bạch nghiêng đầu, nhíu mày: "Ở đâu, sao trẫm không thấy?"

Cố Nhiên cũng mở to mắt xem, ngoan ngoãn nói: "Nhi tử cũng không nhìn thấy."

"Chắc là bò xuống lưng ngựa rồi." Tiết Viễn kéo chặt dây cương, đi chậm tới bên cạnh thị vệ trưởng, cánh tay dùng sức, đổi Cố Nhiên sang, "Trương đại nhân, đón lấy tiểu điện hạ, ta đi xem con sâu trên ngựa của Thánh Thượng." (thế thì ai chơi lại ông =))))))))

Thị vệ trưởng vội vàng giữ chặt Cố Nhiên, ngẩng đầu nhìn lại, Tiết Viễn đã chạy nhanh tới bên cạnh Thánh Thượng.

Ỷ vào thân thủ tốt, ngựa của mình còn chưa tới gần Hồng Vân, Tiết Viễn đã đứng dậy giẫm một cái, xoay người ngồi xuống sau lưng Thánh Thượng.

Cố Nguyên Bạch suýt rớt tim, mặt mày trầm xuống, "Tiết Viễn, ngươi làm cái gì đấy."

Tiết Viễn tiếp tục ba hoa chích choè: "Thánh Thượng, thần qua đây bắt sâu cho ngài."

Y làm bộ sờ sờ trên lưng ngựa một hồi, giả vờ bắt được một con sâu, vung tay ném ra đường, "Bắt được rồi."

Cố Nguyên Bạch thần sắc vẫn cứ âm trầm, khóe môi sắc bén mím chặt, Tiết Viễn mí mắt loạn nhảy, thấy không ổn, "Thánh Thượng?"

Thánh Thượng: "Cút xuống."

Tiết Viễn nhíu mày, trầm mặc, quật cường bất động.

Cố Nguyên Bạch bỗng chốc giơ roi, "Hồng Vân, đi!"

Thiên lý mã hưng phấn nhấc chân, nhưng mũi tên rời dây cung mà lao như bay.

Chưa đi được lâu, Tiết Viễn đã trầm mặt đoạt lấy dây cương, hung hăng kéo chặt, Hồng Vân bất mãn gào rống, bị y mạnh mẽ áp chế lại: "Thánh Thượng, ngài đừng lấy thân thể mình ra đùa giỡn."

"Ngươi cũng biết không thể lấy thân thể mình ra đùa giỡn." Đôi mắt Cố Nguyên Bạch mờ sương, "Ngựa của ngươi đang chạy, ngựa của ta cũng đang chạy. Hồng Vân tính tình cường liệt, thích chạy nhanh, khi ngươi thay ngựa chỉ cần không cẩn thận sẽ bị vó ngựa đạp chết, Tiết Cửu Dao, có phải ngươi chán sống rồi không?"

Tiết Viễn hơi há miệng, không nói nên lời.

Đám người phía sau đuổi theo, Cố Nguyên Bạch hít sâu một hơi, "Ngươi có lẽ cho rằng là ta chuyện bé xé ra to. Nhưng mà......"

Tay hắn run rẩy.

"Khi địa long xoay người, ngươi chắn trên người ta," Hắn nói, "ta gọi mãi mà ngươi không trả lời, chỉ có máu chảy xuống mặt ta. Tảng đá đè trên lưng ngươi, ta gần như không nghe thấy ngươi thở nữa, ta cho rằng ngươi sắp chết rồi —— ngươi có thể, ngươi có thể quý trọng mạng sống của mình một chút được không?"

Tiết Viễn sững sờ, bỗng nhiên chân tay luống cuống.

"Đừng nóng giận." Y hoảng loạn nắm lấy tay Cố Nguyên Bạch, "Ta sai rồi, ta sẽ không bao giờ như vậy nữa."

Cố Nguyên Bạch rút tay ra, kiệt sức, "Bỏ đi."

Tiết Viễn không phải hắn, vĩnh viễn sẽ không biết được cảm giác của Cố Nguyên Bạch lúc đó.

Y khỏe mạnh, công phu tốt, lại là tướng quân không màng sinh tử, đương nhiên sẽ không chú ý những điều này.

Cũng giống như Cố Nguyên Bạch thôi, cho dù biết rằng làm việc phải kết hợp với nghỉ ngơi, nhưng vẫn cứ bận rộn.

Không thể nói nổi, nhưng vẫn rất bức xúc.

"Không thể cho qua!" Tiết Viễn đột nhiên kích động, "Với ta không thể qua loa như vậy được!"



Y vứt hết mặt mũi, "Ta sai rồi, sẽ không bao giờ như vậy nữa, lần này tha thứ cho ta được không? Nguyên Bạch, Bạch gia."

Cố Nguyên Bạch mấp máy môi, "Tới chùa Thành Bảo trước đã."

Tiết Viễn cứng đờ, chậm lại dây cương.

Thánh Thượng là người bình tĩnh.

Từ chùa Thành Bảo trở về, hắn liền nói với Tiết Viễn: "Ngươi ngày thường chú ý một chút, ta tự khắc sẽ không lải nhải."

Tiết Viễn lại nghĩ nhiều.

Đoàn người trở lại kinh thành, Tiết Viễn mang Thánh Thượng về hướng Tiết phủ mà đi, phó thác thị vệ trưởng: "Trương đại nhân, Thánh Thượng tối nay ở lại trong phủ thần, chuyện trong cung liền giao cho ngươi và Điền tổng quản vậy."

Thị vệ trưởng nhìn Thánh Thượng, Thánh Thượng nhíu mày, vẫn gật đầu.

Tiết Viễn một đường im lặng mà đưa Thánh Thượng về Tiết phủ, không kinh động những người khác. Cố Nguyên Bạch ngồi thẳng lưng, cách xa ngực Tiết Viễn một khoảng.

Ngựa bị buộc lại trên cây, Cố Nguyên Bạch xuống ngựa liền đi thẳng về phía trước, Tiết Viễn nhìn hắn trong chốc lát, đột nhiên phi qua bế thốc hắn lên.

"!"

Cố Nguyên Bạch sắc mặt trắng bệch, theo bản năng ôm lấy cổ Tiết Viễn, "Ngươi làm gì vậy?"

Tiết Viễn đi nhanh về hướng phòng ngủ, "Thánh Thượng, chúng ta nói chuyện tử tế."

Cố Nguyên Bạch lấy lại tinh thần, đanh mặt: "Bỏ trẫm xuống."

Tiết Viễn làm như không nghe thấy, nhấc chân đá văng cửa phòng, lại đóng thật mạnh.

Cửa phòng phát ra tiếng vang lớn, người hầu trong viện của Tiết đại công tử chạy tới, thật cẩn thận hỏi: "Đại công tử?"

Đại công tử thanh âm đè nén, "Cút."

Tiểu tư cất bước chạy ra khỏi sân.

Trong phòng tối tăm, Tiết Viễn hô hấp thô nặng, vẫn miễn cưỡng ôn nhu: "Thánh Thượng, ta nhận sai, về sau sẽ không dám nữa, ngươi tha thứ cho ta được không?"

Cố Nguyên Bạch ẩn ẩn phát hỏa, "Trẫm đã nói với ngươi rồi, trẫm không giận ngươi, ngươi muốn làm gì thì làm."

Tiết Viễn trầm thấp mắng một câu: "Đệt."

Cố Nguyên Bạch bị đè lên cửa gỗ, tư thế này làm hắn không thoải mái, "Tiết Viễn, buông trẫm ra."

Ba chữ cuối nhấn mạnh.

"Thánh Thượng," Tiết Viễn nôn nóng đến nỗi muốn chạy xung quanh mười mấy vòng, ngón tay chống trên tường khanh khách rung lên, đầu đổ mồ hôi, "ngươi không cao hứng thì nói với ta, ta da dày thịt béo, ngươi muốn phạt ta thế nào cũng được, chỉ cần đừng không để ý đến ta."

Y ôm mặt Cố Nguyên Bạch, muốn hôn lên, "Cầu xin ngươi đấy, Thánh Thượng."

Cố Nguyên Bạch không cho y hôn, Tiết Viễn trong mắt trầm xuống, ngón tay nắm thành quyền, đấm thật mạnh lên tường.

Âm thanh giòn tan vang dội rành mạch lọt vào tai Cố Nguyên Bạch, hắn che kín hai mắt mình, đột nhiên thở dài, hơi hơi hé môi, lộ ra một khe hở thật nhỏ.

Tiết Viễn áp xuống tâm tư đen tối thô bạo, không dám tin tưởng mà trợn tròn mắt, "Thánh Thượng——"

Trên người Cố Nguyên Bạch chẳng có chỗ nào mà Tiết Viễn không thích.

Đôi tay này, Tiết Viễn từng vinh hạnh được chạm lên mỗi một tấc làn da, lưu lại mấy dấu răng thật sâu. Xinh đẹp, thon dài, đôi tay đẹp như vậy, lúc này che khuất nửa khuôn mặt của Thánh Thượng, lộ ra nửa phía dưới hơi hơi ửng hồng.

Cố Nguyên Bạch không nói gì, đôi môi nhạt màu lại đột nhiên đỏ lên như cánh hoa ngậm nước.

Tiết Viễn tim đập thình thịch, y ngơ ngẩn nhìn Thánh Thượng che mắt, để lại cho y đôi môi thơm ngọt, mê muội tiến lên, đầu lưỡi vươn ra, chậm rãi thâm nhập vào giữa hai cánh môi.

Lông mi Cố Nguyên Bạch khẽ run, bàn tay che đi sự mẫn cảm ấy.

Tiết Viễn dán lên.

Thánh Thượng nửa phần cũng không giãy giụa, lẳng lặng mặc cho Tiết Viễn làm. Tiết Viễn vì hành động này của Thánh Thượng mà phấn khởi đến không thể miêu tả, y hôn Cố Nguyên Bạch càng lúc càng sâu.

Cố Nguyên Bạch hai tai nóng bừng.

"Thánh Thượng," Tiết Viễn giọng nói trầm đục, "mặt trời sắp xuống núi rồi, đúng là thời gian tốt để làm càn."

Thánh Thượng còn chưa nói gì, Tiết Viễn đã lẩm bẩm: "Thần biết rồi, muốn làm thì cứ làm, không cần nói nhảm nhiều."

Lời còn chưa dứt đã khom người, bế Cố Nguyên Bạch đi về phía giường, nói năng bậy bạ, "Thần còn biết, lần này thần sẽ làm càng chậm rãi."

"......" Cố Nguyên Bạch, "Ngươi dám."



Hôm nay Tiết phủ dùng bữa tối muộn một chút.

Tiểu tư đi gọi Tiết Viễn tới ăn cơm bị đuổi về, mặt xám mày tro nói: "Lão gia, đại công tử chỉ nói là bảo người đưa qua hai phần cơm, còn đâu không cho chúng ta vào, ngài ấy cũng không qua đây nữa."

Tiết tướng quân đang muốn bảo thích thì tùy, đột nhiên mày nhảy dựng, "Hai người?"

"Dạ," Tiểu tư thành thật nói, "trong viện của đại công tử còn buộc một con hãn huyết bảo mã màu nâu đỏ."

Tiết tướng quân đầu óc vừa chuyển, nhớ ra đợt Tiết Vạn Thọ hai năm trước con mình đúng là có mang mấy con ngựa đi đổi lấy một con hãn huyết bảo mã của người nước ngoài. Chỉ là sau đó ông có hỏi Tiết Viễn, Tiết Viễn lại nói đã mang đi tặng rồi.

Chẳng lẽ người này, chính là nam tử mà nó tâm tâm niệm niệm kia?!

(ấy tuy là đúng người nhưng sai thời điểm rồi bác ơiiiii)

Tiết tướng quân vội vã đứng lên, tức giận đến không ăn nổi cơm, chạy nhanh tới chỗ Tiết Viễn. Còn chưa đẩy cửa đã quát lớn: "Tiết Viễn cái con thỏ kia——"

"Tiết khanh?" Trong phòng truyền đến một giọng nói hơi nghẹn.

Tiết tướng quân đang tức giận mắng đột nhiên im bặt, xen lẫn kinh sợ, "Thánh Thượng?!"

Thế mà lại là Thánh Thượng!

Thánh Thượng tới Tiết phủ lúc nào vậy, sao ông không biết gì hết?

"Thần không biết Thánh Thượng giá lâm, thần sợ hãi," Tiết lão tướng quân thấp thỏm, "thần có tội."

Thánh Thượng thanh âm trầm thấp, xuyên thấu qua cánh cửa càng nhỏ dần, rất nhiều chữ còn chưa truyền tới tai Tiết tướng quân, đã tiêu tán trong gió, "Tiết khanh chớ kinh hoảng, trẫm," thanh âm càng thấp, như là rất mỏi mệt, "trẫm cùng Tiết Viễn có chút chuyện quan trọng cần thương nghị, liền ở tạm Tiết phủ một đêm."

Tiết tướng quân vội vàng hành lễ nói: "Vâng, thần sẽ đi sửa sang lại phòng ngủ chính, lát nữa đành làm phiền Thánh Thượng dời bước. Không biết Thánh Thượng đã dùng bữa chưa ạ? Thần sẽ đi bảo đầu bếp làm lại thức ăn."

"Không cần," Thánh Thượng nói, "cứ tự nhiên, Tiết khanh, chuyện trẫm ở lại đây...... Đừng để người khác biết được, khanh cũng cứ coi như không biết."

Tiết tướng quân thần sắc nghiêm túc, vội vàng nhìn xung quanh, "Vâng, thần đã biết."

Một lát sau, Tiết tướng quân thử nói: "Vậy thần xin cáo lui trước?"

Thánh Thượng giống như thở phào nhẹ nhõm, "Lui ra đi."

Tiết tướng quân sắp lui ra, chợt nhớ tới cái gì, dồn khí đan điền mà rống một câu, "Tiết Viễn, hầu hạ Thánh Thượng cho tốt!"

Tiếng bước chân dần dần đi xa.

Người trên giường người buồn cười không thôi, "Thánh Thượng, lão già nhà ta bảo ta hầu hạ ngươi cho tốt kìa."

Thánh Thượng kêu lên một tiếng, đạp y.

Tiết Viễn không dừng được cười, khom lưng cười hồi lâu, mới hôn lên môi Thánh Thượng một cái vang dội, nhanh chóng xuống giường đi lấy cơm mà tiểu tư đưa tới.

Cố Nguyên Bạch vươn tay đến ngọn đèn đầu giường.

Một hàng vết đỏ.

Tiết Viễn lấy cơm canh, kéo cái bàn đến mép giường, nhìn thấy Thánh Thượng đang xem tay, y lặng lẽ cười hai tiếng, tiến lên nắm lấy, "Lần đầu quá mức kích động, liền cắn Thánh Thượng đến nỗi cả người đều là dấu răng. Lần này khắc chế chút rồi, ít nhất cũng buông tha tay với cổ."

Cố Nguyên Bạch bị y nâng người dậy, nhíu mày, "Đau."

Tiết Viễn thổi thổi tay hắn, Cố Nguyên Bạch rất là bất đắc dĩ, "Không phải tay đau."

"Vậy thì......" Tiết Viễn nuốt khan, thử nói, "Chỗ nào đau, thần thổi thổi cho ngài?"

Cố Nguyên Bạch mặt không đổi sắc mà thu hồi tay, cúi đầu nhìn cánh tay mình, Tiết Viễn nói đúng là dễ nghe, kỳ thật toàn thân vẫn bị gặm, y chỉ là bảo trì một tia lý trí, buông tha những nơi lộ liễu mà thôi.

Làm một lần, trời đã đen sì.

Mỏi mệt, buồn ngủ.

Khắc chế chỗ nào chứ, rõ ràng là gạt người.

Tiết Viễn vừa xúc cơm vừa lải nhải, "Thánh Thượng, hai chúng ta ước pháp tam chương có được không?"

Cố Nguyên Bạch lấy lại tinh thần, "Ước cái gì tam chương?"

"Nếu lần sau thần lại chọc ngài không vui, hoặc là lại cãi nhau," Tiết Viễn nói, "vậy thì cứ hé môi ra, ai cũng có thể hôn người còn lại."

Cố Nguyên Bạch hé miệng, ăn thìa cơm y đưa tới, như có như không mà gật đầu.

Tiết Viễn mừng rỡ buông bát xuống, lại ôm hắn hôn mấy cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau