Chương 59
Không ngờ, khi hắn và đám anh em trong đoàn quay về khách sạn, khi đi vào đại sảnh lại gặp phải Tiêu Chiến vừa ra ngoài ăn cơm về.
Đây hẳn cũng có thể coi là duyên phận, trước kia cũng không trùng hợp tới vậy.
Vương Nhất Bác chào hỏi anh, Tiêu Chiến đứng từ xa, vẫy tay với họ, rồi trầm mặc rời khỏi đó.
Vương Nhất Bác hụt hẫng trong lòng. Hắn có mù cũng có thể nhìn ra được sự phòng bị của Tiêu Chiến đối với mình.
Một cậu em trai nhỏ tốt như vậy, tự dưng lại không còn nữa, hắn không phục.
Ngay cả cameraman cũng nhìn ra, anh ta lại gần hỏi: "Cậu mắng diễn viên nhỏ tới tổn thương rồi hả?"
Vương Nhất Bác: "Tôi không mắng cậu ấy."
"Lừa ai đấy?" Cameraman nở nụ cười, lướt qua bên cạnh hắn, "Đừng có làm trùm đàn áp trong đoàn nữa, con người Tiểu Chiến khá tốt. Vừa chuyên nghiệp lại vừa nghe lời."
Vương Nhất Bác thầm nói, nói về việc đàn áp, người bị đàn áp kia phải là hắn mới đúng.
Buổi tối Lưu Phong vào thư phòng của Vương Trạch Văn tìm hắn, phát hiện hắn đang ngồi sau cả một bàn chồng chất giấy tờ, gạt tàn đã đầy vụn thuốc lá, không biết hút bao nhiêu điếu rồi. Trong phòng toàn mùi khói thuốc nặng nề, nặng mùi tới mức cậu ta cũng sắp không chịu nổi được nữa.
Lưu Phong vội đi mở cửa sổ ra, để gió lạnh thổi vào, cuốn mùi khói đi.
Lưu Phong quay người lại, nói: "Đạo diễn Vương, anh làm gì vậy?"
Vương Nhất Bác lật giấy tờ, nói: "Làm việc."
"Trước đây anh đâu cảm thấy phiền muộn về công việc tới mức này đâu?" Lưu Phong nói, "Anh hút nhiều thuốc thế này, muốn vào khoa cấp cứu à? Phim của chúng ta còn chưa quay xong đâu đấy."
Vương Nhất Bác nhấp ngụm nước. Bởi khoang miệng toàn là vị thuốc lá, nước hắn uống vào cũng mang theo vị chua chát.
Chính là rất phiền, nhưng lại không thể nói ra được là phiền ở đâu.
Phiền muộn vì công việc gần đây tăng thêm nhiều. Mấy cảnh lớn gần đây khá khó quay, số lượng người nhiều, cảnh lại rộng, vừa lên màn hình, tình cảnh nhìn khá loạn, phải quay bổ sung vô số cảnh, đến bây giờ vẫn chưa quyết định được sẽ cắt nối biên tập thế nào.
Hiệu quả cuối cùng vẫn luôn không đủ rung động, vẫn còn thiếu chút lực nữa đẩy cốt truyện lên tới cao trào.
Vương Nhất Bác cảm thấy mấu chốt này có thể do Bắc Cố thúc đẩy.
Một là cảnh thể hiện kiếm thuật siêu nhiên của kiếm khách độc cô. Trên bức tường cao chót vót, cao thủ tụ tập ở nơi đình viện, mặt mày khẩn trương, nói ra tiếng lòng mình, tiến hành quyết đấu sinh tử, trong đêm mưa to dữ dội, hình ảnh mạo hiểm lại căng thẳng này, khi lên màn hình chắc chắn sẽ rất xuất sắc.
Tình tiết này trước đó cũng có trong kịch bản, sau bởi kĩ thuật đánh võ của nam thứ không tốt, hắn đã bảo biên kịch bỏ đi. Bây giờ hắn muốn thêm lại vào.
Hai là mượn sự hy sinh của Bắc Cố, đây là tình tiết sẽ làm rung động thế giới nội tâm của Phùng Trọng Quang, thúc đẩy nhân vật chính tiến công quyết tiệt.
Trong kịch bản đã viết xong từ sớm, đây là một cảnh trao đổi hoàn toàn trầm mặc, tất cả tình cảm mênh mông đều nén lại trong tiếng mưa rơi và ánh mắt của họ.
Chỉ là Vương Nhất Bác không biết thực lực của Tiêu Chiến có thể chịu đựng được cảnh này hay không, cũng không biết Quách Dịch Thế có thể trụ nổi qua cảnh này không.
Theo ý kiến của Vương Nhất Bác thì là không bằng viết thêm một đoạn lời thoại để giải thích, lời thoại kia lại không thể phá vỡ được tình cảm nồng hậu trong cảnh đó. Biên kịch và chỉ đạo võ thuật đều bị hắn làm cho tức giận tới phải đi bế quan tu luyện, hắn thì ngồi trong phòng, tĩnh tâm nghĩ tới các cảnh quay của Bắc Cố, mà trong đầu lại chỉ ngập tràn hình ảnh của Tiêu Chiến.
Quả đúng là không hợp quy cách.
Đúng, Tiêu Chiến đang đàn áp hắn trên mặt tinh thần. Vào lúc như thế này.
Lưu Phong nhìn hắn chăm chú hồi lâu.
Trước kia Vương Nhất Bác quay phim điện ảnh, sẽ gặp phải nhiều chuyện phiền toái, nhưng chưa từng giống như lúc này, từ trong ra ngoài đều lộ ra sự hấp tấp.
Đây hẳn cũng có thể coi là duyên phận, trước kia cũng không trùng hợp tới vậy.
Vương Nhất Bác chào hỏi anh, Tiêu Chiến đứng từ xa, vẫy tay với họ, rồi trầm mặc rời khỏi đó.
Vương Nhất Bác hụt hẫng trong lòng. Hắn có mù cũng có thể nhìn ra được sự phòng bị của Tiêu Chiến đối với mình.
Một cậu em trai nhỏ tốt như vậy, tự dưng lại không còn nữa, hắn không phục.
Ngay cả cameraman cũng nhìn ra, anh ta lại gần hỏi: "Cậu mắng diễn viên nhỏ tới tổn thương rồi hả?"
Vương Nhất Bác: "Tôi không mắng cậu ấy."
"Lừa ai đấy?" Cameraman nở nụ cười, lướt qua bên cạnh hắn, "Đừng có làm trùm đàn áp trong đoàn nữa, con người Tiểu Chiến khá tốt. Vừa chuyên nghiệp lại vừa nghe lời."
Vương Nhất Bác thầm nói, nói về việc đàn áp, người bị đàn áp kia phải là hắn mới đúng.
Buổi tối Lưu Phong vào thư phòng của Vương Trạch Văn tìm hắn, phát hiện hắn đang ngồi sau cả một bàn chồng chất giấy tờ, gạt tàn đã đầy vụn thuốc lá, không biết hút bao nhiêu điếu rồi. Trong phòng toàn mùi khói thuốc nặng nề, nặng mùi tới mức cậu ta cũng sắp không chịu nổi được nữa.
Lưu Phong vội đi mở cửa sổ ra, để gió lạnh thổi vào, cuốn mùi khói đi.
Lưu Phong quay người lại, nói: "Đạo diễn Vương, anh làm gì vậy?"
Vương Nhất Bác lật giấy tờ, nói: "Làm việc."
"Trước đây anh đâu cảm thấy phiền muộn về công việc tới mức này đâu?" Lưu Phong nói, "Anh hút nhiều thuốc thế này, muốn vào khoa cấp cứu à? Phim của chúng ta còn chưa quay xong đâu đấy."
Vương Nhất Bác nhấp ngụm nước. Bởi khoang miệng toàn là vị thuốc lá, nước hắn uống vào cũng mang theo vị chua chát.
Chính là rất phiền, nhưng lại không thể nói ra được là phiền ở đâu.
Phiền muộn vì công việc gần đây tăng thêm nhiều. Mấy cảnh lớn gần đây khá khó quay, số lượng người nhiều, cảnh lại rộng, vừa lên màn hình, tình cảnh nhìn khá loạn, phải quay bổ sung vô số cảnh, đến bây giờ vẫn chưa quyết định được sẽ cắt nối biên tập thế nào.
Hiệu quả cuối cùng vẫn luôn không đủ rung động, vẫn còn thiếu chút lực nữa đẩy cốt truyện lên tới cao trào.
Vương Nhất Bác cảm thấy mấu chốt này có thể do Bắc Cố thúc đẩy.
Một là cảnh thể hiện kiếm thuật siêu nhiên của kiếm khách độc cô. Trên bức tường cao chót vót, cao thủ tụ tập ở nơi đình viện, mặt mày khẩn trương, nói ra tiếng lòng mình, tiến hành quyết đấu sinh tử, trong đêm mưa to dữ dội, hình ảnh mạo hiểm lại căng thẳng này, khi lên màn hình chắc chắn sẽ rất xuất sắc.
Tình tiết này trước đó cũng có trong kịch bản, sau bởi kĩ thuật đánh võ của nam thứ không tốt, hắn đã bảo biên kịch bỏ đi. Bây giờ hắn muốn thêm lại vào.
Hai là mượn sự hy sinh của Bắc Cố, đây là tình tiết sẽ làm rung động thế giới nội tâm của Phùng Trọng Quang, thúc đẩy nhân vật chính tiến công quyết tiệt.
Trong kịch bản đã viết xong từ sớm, đây là một cảnh trao đổi hoàn toàn trầm mặc, tất cả tình cảm mênh mông đều nén lại trong tiếng mưa rơi và ánh mắt của họ.
Chỉ là Vương Nhất Bác không biết thực lực của Tiêu Chiến có thể chịu đựng được cảnh này hay không, cũng không biết Quách Dịch Thế có thể trụ nổi qua cảnh này không.
Theo ý kiến của Vương Nhất Bác thì là không bằng viết thêm một đoạn lời thoại để giải thích, lời thoại kia lại không thể phá vỡ được tình cảm nồng hậu trong cảnh đó. Biên kịch và chỉ đạo võ thuật đều bị hắn làm cho tức giận tới phải đi bế quan tu luyện, hắn thì ngồi trong phòng, tĩnh tâm nghĩ tới các cảnh quay của Bắc Cố, mà trong đầu lại chỉ ngập tràn hình ảnh của Tiêu Chiến.
Quả đúng là không hợp quy cách.
Đúng, Tiêu Chiến đang đàn áp hắn trên mặt tinh thần. Vào lúc như thế này.
Lưu Phong nhìn hắn chăm chú hồi lâu.
Trước kia Vương Nhất Bác quay phim điện ảnh, sẽ gặp phải nhiều chuyện phiền toái, nhưng chưa từng giống như lúc này, từ trong ra ngoài đều lộ ra sự hấp tấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất