Chương 62
Tiêu Chiến đang ngồi trên giường luyện giãn cơ, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, anh nghe thấy tiếng Lưu Phong: "Có đó không? Em vào nhé?"
Anh vội chỉnh lại quần áo, đắp chăn lên, nói "Mời vào".
Lưu Phong cầm túi, đẩy cửa ra, cười với anh một cái, đặt đồ lên một ngăn tủ.
"Mấy ngày gần đây thời tiết lạnh, đêm mai còn phải diễn dưới trời mưa, anh chú ý giữ ấm, đừng để bị bệnh." Lưu Phong lấy đồ ra, dặn dò Tiêu Chiến, "Không biết anh đã chuẩn bị chưa, em đã tìm trợ lý của Hoàng Thời Thanh xin chút thuốc. Một hộp này là thuốc trị cảm cúm, chống lạnh, để mai em bảo họ đun hai bát nước gừng cho vào bình giữ ấm, anh nhớ phải uống nhé."
Tiêu Chiến dừng mắt trên cái túi, há miệng, lại không biết nên nói gì.
Lưu Phong ngồi xuống bên mép giường, lại hỏi: "Lúc nãy anh bị ngã không sao chứ? Có người bảo anh bị ngã từ trên tường xuống. Nếu có vết thương gì đó, nhất định đừng nhẫn nhịn, cố quá tạo thành thương tật cũ thì không tốt."
"Không có gì." Tiêu Chiến nói, "Không phải là bị ngã, chỉ là đứng không vững thôi."
"Vậy thì tốt rồi." Lưu Phong đưa cho anh một tấm card visit, "Chỉ đạo võ thuật bảo lão trung y này xoa bóp tốt lắm, nhức xương mỏi cơ, bị bệnh linh tinh tới massage một chút là tốt. Phòng khám cũng không xa đây, em đã hẹn trước giúp anh rồi, hay là ngày mai anh đến xem thử xem?"
Tiêu Chiến đưa tay ra nhận, nói: "Cảm ơn."
Lưu Phong cười nói: "Anh khách khí gì chứ? Em đi làm việc trước đây, đoàn phim bên kia còn có việc."
Tiêu Chiến gật đầu: "Được, cảm ơn."
Lưu Phong đi rồi, Tiêu Chiến cầm cái túi kia lên xem thử một chút.
Bên trong có đầy đủ từ khăn mặt tới khăn tắm, chăn, còn có cả một cái bó gối chườm nóng bằng điện và một cây đốt.
Tiêu Chiến cảm thấy choáng váng, anh còn nghĩ không biết mấy thứ này có phải là do Vương Nhất Bác bảo Lưu Phong mang tới đây không nữa.
Anh đặt túi lại chỗ cũ, lại cất tấm card visit kia vào ví, xốc chăn lên, xuống giường giãn cơ.
Hôm sau, Tiêu Chiến vẫn không tới phòng khám massage kia, anh tìm chút thời gian, tìm chỉ đạo võ thuật diễn tập.
Bởi tối nay phải quay một cảnh lớn, các diễn viên chính mấu chốt tuy không có nhiều đất diễn trong cảnh này lắm, nhưng đều cần lộ mặt. Mọi người tới phim trường từ sớm, xếp hàng đi hóa trang, rồi ngồi chờ.
Trời rất nhanh đã tối.
Tổ đạo cụ và đạo diễn tiến hành kiểm tra lần cuối.
Chuyên viên trang điểm túm lấy Tiêu Chiến bổ trang lần thứ ba, bảo anh đừng có chạy nhảy nữa, tới lúc đó mồ hôi ra lại làm chảy lớp trang điểm.
Các cô còn hưng phấn hơn cả Tiêu Chiến, bởi số lần Tiêu Chiến lộ mặt trong bộ phim này có thể đếm được trên đầu ngón tay, để cho tiện, có nhiều lần anh còn mặt mộc đi quay. Khó có lúc có một lần lộ cả mặt, không thể làm mất thể diện của tổ hóa trang họ được.
Tiêu Chiến muốn nói thực ra cũng không quan trọng lắm, dù sao cũng sẽ dính mưa, đẹp có để làm gì chứ.
Anh đi từ phòng hóa trang ra, dựa vào lan can nghỉ ngơi. Anh cầm kiếm, vẽ vòng tròn vô nghĩa trên mặt đất. Mũi kiếm lóe ra một luồng sáng dưới ánh đèn, không ngừng đong đưa.
Anh nhìn kiếm tới tập trung, Quách Dịch Thế đi tới, đứng cạnh anh, chào anh một câu.
Tiêu Chiến cũng gật đầu với cậu ta.
Quách Dịch Thế khoa tay múa chân nói: "Độ khó của cảnh này rất lớn, là một cảnh siêu dài. Tôi sợ nhất mấy cảnh quay dài của đạo diễn Vương, lần nào cũng bị mắng."
Tiêu Chiến đáp: "Diễn tập nhiều là được rồi."
Quách Dịch Thế lắc đầu: "Chị Hoàng quay nhiều cảnh như vậy, cũng vẫn bị đạo diễn Vương mắng không nể nang. Chỉ có những lúc anh bước vào trường quay, mọi người mới thấy hài lòng."
Tiêu Chiến: "Tôi cũng thường xuyên mắc sai sót mà, chỉ là mọi người tốt tính, bằng lòng chỉ dạy cho tôi. Mọi người đặt nhiều kì vọng lên cậu."
Tiêu Chiến buông thanh kiếm, rót cốc nước uống.
Quách Dịch Thế nhìn anh, cười bảo: "Tôi rất hâm mộ anh đấy."
Tay cầm cốc của Tiêu Chiến khựng lại giữa không trung, anh khó hiểu hỏi: "Sao cơ?"
"Sự nhập vai của anh." Quách Dịch Thế than, "Tự chủ cũng là một năng khiếu. Đối với tôi, anh chính là một thiên tài."
Tiêu Chiến uống một ngụm nước, bật cười: "Nào có tới mức ấy?"
Quách Dịch Thế: "Mấy cảnh anh NG vì tôi, khi quay với anh áp lực của tôi rất lớn, còn áp lực hơn cả khi diễn với chị Hoàng."
Tiêu Chiến: "Vậy sao? Nhưng tôi chỉ là một diễn viên hạng mười tám, cậu thì đã có tên có tuổi trong giới."
"Tôi cũng cảm thấy tiếc thay anh." Quách Dịch Thế nói, "Nhưng về sau sẽ không như vậy nữa, bộ phim điện ảnh này được chiếu, anh chắc chắn sẽ hot."
Tiêu Chiến cúi đầu mân mê cốc nước: "Cảm ơn cậu."
Quách Dịch Thế nhìn ra xa, đột nhiên run rẩy.
Tiêu Chiến không rõ nguyên do, hỏi: "Cậu sao vậy?"
Quách Dịch Thế sợ hãi đáp: "Cứ cảm thấy đạo diễn Vương đang lườm tôi."
Tiêu Chiến cũng nhìn qua, Vương Nhất Bác đã nhanh chóng quay đầu đi đúng lúc, anh khó hiểu nhìn về phía Quách Dịch Thế.
Quách Dịch Thế nói: "Không có gì đâu, anh không hiểu được trực giác của đám học sinh dốt chúng tôi. Lúc nãy chắc chắn anh ấy vừa lườm tôi."
Tiêu Chiến đúng là không hiểu thật. Anh lại đưa mắt nhìn Vương Nhất Bác, thấy đối phương đang bận, lại thu tầm mắt về.
Quách Dịch Thế đã quyết tâm phải nỗ lực diễn tốt, kéo Tiêu Chiến hỏi: "Anh xem thoại giúp tôi được không? Đạo diễn Vương nói tôi vẫn chưa hiểu được cảm xúc của nhân vật, tình cảm khi đọc thoại cũng không đúng."
"Tôi cũng đâu phải là người trong nghề." Tiêu Chiến nói, nhưng vẫn cầm kịch bản của cậu ta lên xem thử.
Anh chưa đọc được hai dòng, đã nghe tiếng Vương Nhất Bác bên kia kêu lên: "Tiêu Chiến, lại đây! Cầm bộ đàm theo, luyện di chuyển đúng vị trí!"
Tiêu Chiến cười xin lỗi với Quách Dịch Thế, đưa kịch bản lại cho cậu ta, cầm kiếm qua.
Anh vội chỉnh lại quần áo, đắp chăn lên, nói "Mời vào".
Lưu Phong cầm túi, đẩy cửa ra, cười với anh một cái, đặt đồ lên một ngăn tủ.
"Mấy ngày gần đây thời tiết lạnh, đêm mai còn phải diễn dưới trời mưa, anh chú ý giữ ấm, đừng để bị bệnh." Lưu Phong lấy đồ ra, dặn dò Tiêu Chiến, "Không biết anh đã chuẩn bị chưa, em đã tìm trợ lý của Hoàng Thời Thanh xin chút thuốc. Một hộp này là thuốc trị cảm cúm, chống lạnh, để mai em bảo họ đun hai bát nước gừng cho vào bình giữ ấm, anh nhớ phải uống nhé."
Tiêu Chiến dừng mắt trên cái túi, há miệng, lại không biết nên nói gì.
Lưu Phong ngồi xuống bên mép giường, lại hỏi: "Lúc nãy anh bị ngã không sao chứ? Có người bảo anh bị ngã từ trên tường xuống. Nếu có vết thương gì đó, nhất định đừng nhẫn nhịn, cố quá tạo thành thương tật cũ thì không tốt."
"Không có gì." Tiêu Chiến nói, "Không phải là bị ngã, chỉ là đứng không vững thôi."
"Vậy thì tốt rồi." Lưu Phong đưa cho anh một tấm card visit, "Chỉ đạo võ thuật bảo lão trung y này xoa bóp tốt lắm, nhức xương mỏi cơ, bị bệnh linh tinh tới massage một chút là tốt. Phòng khám cũng không xa đây, em đã hẹn trước giúp anh rồi, hay là ngày mai anh đến xem thử xem?"
Tiêu Chiến đưa tay ra nhận, nói: "Cảm ơn."
Lưu Phong cười nói: "Anh khách khí gì chứ? Em đi làm việc trước đây, đoàn phim bên kia còn có việc."
Tiêu Chiến gật đầu: "Được, cảm ơn."
Lưu Phong đi rồi, Tiêu Chiến cầm cái túi kia lên xem thử một chút.
Bên trong có đầy đủ từ khăn mặt tới khăn tắm, chăn, còn có cả một cái bó gối chườm nóng bằng điện và một cây đốt.
Tiêu Chiến cảm thấy choáng váng, anh còn nghĩ không biết mấy thứ này có phải là do Vương Nhất Bác bảo Lưu Phong mang tới đây không nữa.
Anh đặt túi lại chỗ cũ, lại cất tấm card visit kia vào ví, xốc chăn lên, xuống giường giãn cơ.
Hôm sau, Tiêu Chiến vẫn không tới phòng khám massage kia, anh tìm chút thời gian, tìm chỉ đạo võ thuật diễn tập.
Bởi tối nay phải quay một cảnh lớn, các diễn viên chính mấu chốt tuy không có nhiều đất diễn trong cảnh này lắm, nhưng đều cần lộ mặt. Mọi người tới phim trường từ sớm, xếp hàng đi hóa trang, rồi ngồi chờ.
Trời rất nhanh đã tối.
Tổ đạo cụ và đạo diễn tiến hành kiểm tra lần cuối.
Chuyên viên trang điểm túm lấy Tiêu Chiến bổ trang lần thứ ba, bảo anh đừng có chạy nhảy nữa, tới lúc đó mồ hôi ra lại làm chảy lớp trang điểm.
Các cô còn hưng phấn hơn cả Tiêu Chiến, bởi số lần Tiêu Chiến lộ mặt trong bộ phim này có thể đếm được trên đầu ngón tay, để cho tiện, có nhiều lần anh còn mặt mộc đi quay. Khó có lúc có một lần lộ cả mặt, không thể làm mất thể diện của tổ hóa trang họ được.
Tiêu Chiến muốn nói thực ra cũng không quan trọng lắm, dù sao cũng sẽ dính mưa, đẹp có để làm gì chứ.
Anh đi từ phòng hóa trang ra, dựa vào lan can nghỉ ngơi. Anh cầm kiếm, vẽ vòng tròn vô nghĩa trên mặt đất. Mũi kiếm lóe ra một luồng sáng dưới ánh đèn, không ngừng đong đưa.
Anh nhìn kiếm tới tập trung, Quách Dịch Thế đi tới, đứng cạnh anh, chào anh một câu.
Tiêu Chiến cũng gật đầu với cậu ta.
Quách Dịch Thế khoa tay múa chân nói: "Độ khó của cảnh này rất lớn, là một cảnh siêu dài. Tôi sợ nhất mấy cảnh quay dài của đạo diễn Vương, lần nào cũng bị mắng."
Tiêu Chiến đáp: "Diễn tập nhiều là được rồi."
Quách Dịch Thế lắc đầu: "Chị Hoàng quay nhiều cảnh như vậy, cũng vẫn bị đạo diễn Vương mắng không nể nang. Chỉ có những lúc anh bước vào trường quay, mọi người mới thấy hài lòng."
Tiêu Chiến: "Tôi cũng thường xuyên mắc sai sót mà, chỉ là mọi người tốt tính, bằng lòng chỉ dạy cho tôi. Mọi người đặt nhiều kì vọng lên cậu."
Tiêu Chiến buông thanh kiếm, rót cốc nước uống.
Quách Dịch Thế nhìn anh, cười bảo: "Tôi rất hâm mộ anh đấy."
Tay cầm cốc của Tiêu Chiến khựng lại giữa không trung, anh khó hiểu hỏi: "Sao cơ?"
"Sự nhập vai của anh." Quách Dịch Thế than, "Tự chủ cũng là một năng khiếu. Đối với tôi, anh chính là một thiên tài."
Tiêu Chiến uống một ngụm nước, bật cười: "Nào có tới mức ấy?"
Quách Dịch Thế: "Mấy cảnh anh NG vì tôi, khi quay với anh áp lực của tôi rất lớn, còn áp lực hơn cả khi diễn với chị Hoàng."
Tiêu Chiến: "Vậy sao? Nhưng tôi chỉ là một diễn viên hạng mười tám, cậu thì đã có tên có tuổi trong giới."
"Tôi cũng cảm thấy tiếc thay anh." Quách Dịch Thế nói, "Nhưng về sau sẽ không như vậy nữa, bộ phim điện ảnh này được chiếu, anh chắc chắn sẽ hot."
Tiêu Chiến cúi đầu mân mê cốc nước: "Cảm ơn cậu."
Quách Dịch Thế nhìn ra xa, đột nhiên run rẩy.
Tiêu Chiến không rõ nguyên do, hỏi: "Cậu sao vậy?"
Quách Dịch Thế sợ hãi đáp: "Cứ cảm thấy đạo diễn Vương đang lườm tôi."
Tiêu Chiến cũng nhìn qua, Vương Nhất Bác đã nhanh chóng quay đầu đi đúng lúc, anh khó hiểu nhìn về phía Quách Dịch Thế.
Quách Dịch Thế nói: "Không có gì đâu, anh không hiểu được trực giác của đám học sinh dốt chúng tôi. Lúc nãy chắc chắn anh ấy vừa lườm tôi."
Tiêu Chiến đúng là không hiểu thật. Anh lại đưa mắt nhìn Vương Nhất Bác, thấy đối phương đang bận, lại thu tầm mắt về.
Quách Dịch Thế đã quyết tâm phải nỗ lực diễn tốt, kéo Tiêu Chiến hỏi: "Anh xem thoại giúp tôi được không? Đạo diễn Vương nói tôi vẫn chưa hiểu được cảm xúc của nhân vật, tình cảm khi đọc thoại cũng không đúng."
"Tôi cũng đâu phải là người trong nghề." Tiêu Chiến nói, nhưng vẫn cầm kịch bản của cậu ta lên xem thử.
Anh chưa đọc được hai dòng, đã nghe tiếng Vương Nhất Bác bên kia kêu lên: "Tiêu Chiến, lại đây! Cầm bộ đàm theo, luyện di chuyển đúng vị trí!"
Tiêu Chiến cười xin lỗi với Quách Dịch Thế, đưa kịch bản lại cho cậu ta, cầm kiếm qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất