Chương 97
Tâm tư của nữ thứ thực ra cũng rất rõ ràng, so với Trịnh Uấn, cô chuyên nghiệp hơn nhiều. Chưa nói tới Diệp Đình hay Tiêu Chiến, chỉ knock out một Trịnh Uấn, thì vẫn là dư thừa.
Suy nghĩ của cô cũng đơn giản, trực tiếp. Tiêu Chiến là một người tự do, không thuộc bất kì công ty nào, sau khi hợp tác trong "Dạ Vũ" xong, vẫn được Vương Nhất Bác kéo tới đảm nhận nam chính của bộ phim điện ảnh mới, điều này nói lên đạo diễn Vương thích dìu dắt các diễn viên trẻ có tiền đồ.
Cơ hội làm việc không cần trao đổi lợi ích nào như thế này rất khó có được, cô cũng muốn biểu hiện tốt trước mặt đạo diễn Vương, tranh thủ tạo ấn tượng.
Ai ngờ Vương Nhất Bác gọi cô tới, sắc mặt không tốt một chút nào.
"Cô làm gì thế hả?" Vương Nhất Bác ngước mắt lên, nói không khách khí, "Cô ngồi cùng bàn với nữ chính, khi ống kính chĩa tới Trịnh Uấn, cô cũng đã lọt vào màn hình rồi, cô hiểu không? Thiết lập nhân vật của cô đâu? Cô nhìn chằm chằm Trịnh Uấn cứ như bố người xem vậy, không thấy có vấn đề gì à? Cứ phải cho cô một cảnh đặc tả cô mới vào trạng thái có phải không?"
Nữ thứ bị hắn mắng tới ngây cả mặt ra, đứng ngơ ngẩn tại chỗ.
Thái độ Vương Nhất Bác đối đãi với Trịnh Uấn kia, có thể gọi là phóng túng, nhưng với nữ thứ, lại biến thành gần như là hà khắc.
Mỗi lần đối phương biểu hiện sai lầm đều bị hắn xách ra chỉ trích hai câu, không khác gì lúc trước hắn mắng Quách Dịch Thế, Hoàng Thời Thanh, nói trắng ra là không hề lưu tình.
Từng chữ đeo đao, từng câu thấy máu.
Đám người Lưu Phong thấy một màn này, trong lòng đã có dự cảm, thấy nữ chính Trịnh Uấn này hẳn là sẽ không quay được lâu dài. Nhưng các diễn viên khác trong đoàn thì không hiểu cách làm việc của Vương Nhất Bác, ánh mắt nhìn về phía nữ thứ đã mang theo cảm thông.
Mọi người suy đoán dưới đáy lòng, chẳng lẽ Vương Nhất Bác thích kiểu gái bánh bèo như Trịnh Uấn?
Ngay cả Trịnh Uấn cũng có ảo giác tương tự, cầm kịch bản mà cứ thi thoảng lại liếc trộm Vương Nhất Bác, vẻ mặt cực kì phức tạp.
Vương Nhất Bác vui sướng phê bình một hồi, nhìn chằm chằm đối phương đang cầm bút run rẩy chú thích lên giấy, thì hỏi: "Cô nghe hiểu không?"
Nữ thứ run run đôi môi, hít hít mũi, ấm ức gật đầu.
Vương Nhất Bác nói: "Đóng phim nghiêm túc một chút cho tôi, chân trong chân ngoài làm gì? Cô cho rằng cứ cầm bát đứng giữa đường là có tiền rơi từ trên trời xuống cho cô chắc? Muốn kiếm tiền thì phải lấy thành quả ra cho tôi xem!"
Nữ thứ cảm thấy Vương Nhất Bác đang giận cá chém thớt, cô rất ấm ức nhưng vẫn nhịn xuống. Khi cúi đầu chào hắn xong, cô bi phẫn chạy đi.
Trịnh Uấn rón rén đi tới cạnh Tiêu Chiến, muốn thầm thì kể chuyện này cho anh nghe.
Vương Nhất Bác vừa răn dạy nữ thứ xong, thở phào ra một hơi, uống một ngụm nước, lại phát hiện Tiêu Chiến và Trịnh Uấn đang ghé vào với nhau, chút máu nơi lồng ngực suýt chút nữa trào ra, hắn dùng giọng nói bất thiện gọi Tiêu Chiến tới.
Mấy cảnh gần đây của Tiêu Chiến đều chỉ làm phông nền, hẳn là không có lỗi gì. Nhưng anh cũng hiểu tâm tình của Vương Nhất Bác bây giờ đang không tốt, lấy tư thế đứng nghiêm của người quân tử, anh khiêm tốn chờ đạo diễn chỉ bảo.
Vương Nhất Bác lại hỏi: "Cậu hợp tác với Trịnh Uấn cảm thấy thế nào?"
Tiêu Chiến hơi cau mày. Anh cũng không thể nói không thích Trịnh Uấn cứ quấn lấy mình mãi, chỉ tỏ vẻ nghiêm túc nói: "Không có cảnh gì diễn riêng với nhau, không có cảm giác đặc biệt gì. Trịnh Uấn là một diễn viên rất có năng khiếu."
Còn rất có năng khiếu?
Vương Nhất Bác suýt thì bị bức tới nội thương.
Hắn thấy Tiêu Chiến có lẽ thực sự thích cô ta rồi, có người đàn ông nào lại không thích em gái xinh đẹp ngoan ngoãn cứ quấn lấy mình mãi như thế?
Vương Nhất Bác suy nghĩ tới điểm này, cảm xúc chạy xuống mức thấp chưa từng có. Hắn xua xua tay, bực bội nói: "Cậu đi đi."
Tiêu Chiến không hiểu ra làm sao nhưng vẫn nghe lời hắn đi về chỗ cũ.
P/s: Chồi chồi, giấm chua lét luôn :)).
Suy nghĩ của cô cũng đơn giản, trực tiếp. Tiêu Chiến là một người tự do, không thuộc bất kì công ty nào, sau khi hợp tác trong "Dạ Vũ" xong, vẫn được Vương Nhất Bác kéo tới đảm nhận nam chính của bộ phim điện ảnh mới, điều này nói lên đạo diễn Vương thích dìu dắt các diễn viên trẻ có tiền đồ.
Cơ hội làm việc không cần trao đổi lợi ích nào như thế này rất khó có được, cô cũng muốn biểu hiện tốt trước mặt đạo diễn Vương, tranh thủ tạo ấn tượng.
Ai ngờ Vương Nhất Bác gọi cô tới, sắc mặt không tốt một chút nào.
"Cô làm gì thế hả?" Vương Nhất Bác ngước mắt lên, nói không khách khí, "Cô ngồi cùng bàn với nữ chính, khi ống kính chĩa tới Trịnh Uấn, cô cũng đã lọt vào màn hình rồi, cô hiểu không? Thiết lập nhân vật của cô đâu? Cô nhìn chằm chằm Trịnh Uấn cứ như bố người xem vậy, không thấy có vấn đề gì à? Cứ phải cho cô một cảnh đặc tả cô mới vào trạng thái có phải không?"
Nữ thứ bị hắn mắng tới ngây cả mặt ra, đứng ngơ ngẩn tại chỗ.
Thái độ Vương Nhất Bác đối đãi với Trịnh Uấn kia, có thể gọi là phóng túng, nhưng với nữ thứ, lại biến thành gần như là hà khắc.
Mỗi lần đối phương biểu hiện sai lầm đều bị hắn xách ra chỉ trích hai câu, không khác gì lúc trước hắn mắng Quách Dịch Thế, Hoàng Thời Thanh, nói trắng ra là không hề lưu tình.
Từng chữ đeo đao, từng câu thấy máu.
Đám người Lưu Phong thấy một màn này, trong lòng đã có dự cảm, thấy nữ chính Trịnh Uấn này hẳn là sẽ không quay được lâu dài. Nhưng các diễn viên khác trong đoàn thì không hiểu cách làm việc của Vương Nhất Bác, ánh mắt nhìn về phía nữ thứ đã mang theo cảm thông.
Mọi người suy đoán dưới đáy lòng, chẳng lẽ Vương Nhất Bác thích kiểu gái bánh bèo như Trịnh Uấn?
Ngay cả Trịnh Uấn cũng có ảo giác tương tự, cầm kịch bản mà cứ thi thoảng lại liếc trộm Vương Nhất Bác, vẻ mặt cực kì phức tạp.
Vương Nhất Bác vui sướng phê bình một hồi, nhìn chằm chằm đối phương đang cầm bút run rẩy chú thích lên giấy, thì hỏi: "Cô nghe hiểu không?"
Nữ thứ run run đôi môi, hít hít mũi, ấm ức gật đầu.
Vương Nhất Bác nói: "Đóng phim nghiêm túc một chút cho tôi, chân trong chân ngoài làm gì? Cô cho rằng cứ cầm bát đứng giữa đường là có tiền rơi từ trên trời xuống cho cô chắc? Muốn kiếm tiền thì phải lấy thành quả ra cho tôi xem!"
Nữ thứ cảm thấy Vương Nhất Bác đang giận cá chém thớt, cô rất ấm ức nhưng vẫn nhịn xuống. Khi cúi đầu chào hắn xong, cô bi phẫn chạy đi.
Trịnh Uấn rón rén đi tới cạnh Tiêu Chiến, muốn thầm thì kể chuyện này cho anh nghe.
Vương Nhất Bác vừa răn dạy nữ thứ xong, thở phào ra một hơi, uống một ngụm nước, lại phát hiện Tiêu Chiến và Trịnh Uấn đang ghé vào với nhau, chút máu nơi lồng ngực suýt chút nữa trào ra, hắn dùng giọng nói bất thiện gọi Tiêu Chiến tới.
Mấy cảnh gần đây của Tiêu Chiến đều chỉ làm phông nền, hẳn là không có lỗi gì. Nhưng anh cũng hiểu tâm tình của Vương Nhất Bác bây giờ đang không tốt, lấy tư thế đứng nghiêm của người quân tử, anh khiêm tốn chờ đạo diễn chỉ bảo.
Vương Nhất Bác lại hỏi: "Cậu hợp tác với Trịnh Uấn cảm thấy thế nào?"
Tiêu Chiến hơi cau mày. Anh cũng không thể nói không thích Trịnh Uấn cứ quấn lấy mình mãi, chỉ tỏ vẻ nghiêm túc nói: "Không có cảnh gì diễn riêng với nhau, không có cảm giác đặc biệt gì. Trịnh Uấn là một diễn viên rất có năng khiếu."
Còn rất có năng khiếu?
Vương Nhất Bác suýt thì bị bức tới nội thương.
Hắn thấy Tiêu Chiến có lẽ thực sự thích cô ta rồi, có người đàn ông nào lại không thích em gái xinh đẹp ngoan ngoãn cứ quấn lấy mình mãi như thế?
Vương Nhất Bác suy nghĩ tới điểm này, cảm xúc chạy xuống mức thấp chưa từng có. Hắn xua xua tay, bực bội nói: "Cậu đi đi."
Tiêu Chiến không hiểu ra làm sao nhưng vẫn nghe lời hắn đi về chỗ cũ.
P/s: Chồi chồi, giấm chua lét luôn :)).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất