Chương 122
Bánh bao với cháo vẫn còn nóng hổi, không biết Vương Nhất Bác mua ở đâu, bánh bao súp nhân nhiều vỏ mỏng, vị thanh, sáng sớm ăn vào bụng, ngon mà không ngấy mỡ, dạ dày ấm áp, ăn ngon tới mức làm người kinh ngạc.
Đám khói trắng bốc lên nghi ngút giữa hai người tản ra mùi hương thơm nồng. Tiêu Chiến ngước mắt lên là có thể thấy rõ khuôn mặt của người đối diện.
Tiêu Chiến vốn là người ăn nhanh, bởi anh đã quen đẩy nhanh tốc độ, nhưng bây giờ vì Vương Nhất Bác ngồi đối diện, anh cũng ăn chậm nhai kĩ theo.
Tuy biểu hiện của anh không rõ ràng, nhưng Vương Nhất Bác có thể cảm nhận được giờ phút này anh đang rất hào hứng, thì hỏi: "Tâm trạng em hôm nay tốt chứ?"
Tiêu Chiến gật đầu.
Vương Nhất Bác gọi: "Bạn trai."
Tiêu Chiến run tay, đũa kẹp trượt, làm cho bánh bao súp rơi tõm xuống bát giấm, làm mấy giọt giấm bắn tung ra.
Vương Nhất Bác lại nói tiếp: "Anh có rất nhiều thắc mắc."
Tiêu Chiến buồn cười, hỏi: "Thắc mắc gì?"
Vương Nhất Bác vui phơi phới: "Bây giờ anh là bạn trai của em rồi phải không?"
Ngón tay Tiêu Chiến nắm chặt đôi đũa, làm cho hai chiếc đũa xếp thành hình chữ X. Anh nắm chặt vật trong tay, cảm giác như đã được cầm nắm thứ mình hằng mong muốn, trong không khí có một mùi hương thơm ngọt không ngừng tỏa ra.
Tiêu Chiến gật đầu, "Ừm" một tiếng.
Vương Nhất Bác hỏi: "Vậy tại sao em lại không trả lời tin nhắn WeChat của bạn trai?"
Hôm qua Vương Nhất Bác không gặng hỏi, là bởi lo cãi nhau sẽ không tốt, hôm qua cảm xúc của Tiêu Chiến không ổn, hắn lo mình càng tra hỏi sẽ càng làm mọi chuyện trở nên tệ hơn. Chưa xác định chủ quyền trước, hắn không có cảm giác an toàn. Hơn nữa đêm qua hắn quá hưng phấn, lúc ấy đầu óc loạn lên, cảm thấy mình có thể bỏ qua hết mọi chuyện... nhưng quả nhiên là hắn không thể.
Trong giọng nói của hắn đã nồng nặc mùi giấm chua: "Dù bạn trai em có gửi tin nhắn gì, thì không phải em cũng nên lễ phép đáp lại sao?"
Tiêu Chiến thầm nói trước kia có phải là bạn trai đâu, quan hệ còn có thể có hiệu lực lùi về trước à?
"Sáng hôm qua em bị mất điện thoại. Sau đó mải lái xe, không thấy tin nhắn của anh." Tiêu Chiến vừa lấy điện thoại ra, vừa hỏi, "Anh đã gửi tin nhắn gì cho em đấy?"
Vương Nhất Bác nghẹn họng. Hắn cũng không thể nói là mình đã gửi một dấu chấm câu đi để thử lòng anh.
"Em có liên lạc gì với Tần Huyền không?" Vương Nhất Bác hỏi, "Tối qua anh ta đã nói gì với em?"
Tối qua Tần Huyền đúng là vẫn chưa nói gì, chỉ bảo anh đi đón Vương Nhất Bác, nói nếu anh không tới, sẽ mang Vương Nhất Bác đi cùng.
Tiêu Chiến mở khóa màn hình điện thoại, phát hiện tối qua sau khi hai người họ đi khỏi, Tần Huyền có gửi thêm mấy tin nhắn nữa.
Nội dung tin nhắn đại khái là chúc mừng anh đã cua được đạo diễn Vương, còn nói đạo diễn Vương là người chưa trải đời nhiều, rất dễ bị lừa, nhưng cũng không dễ bị bắt nạt, còn chỉ ra mấy lợi ích khi quen với hắn này nọ, bảo anh cư xử cho đúng mực.
"Anh ta nói với em mấy lời khó nghe gì đó rồi phải không? Em cứ mặc kệ anh ta, anh ta là người như thế đấy." Vương Nhất Bác thấy vẻ mặt Tiêu Chiến khác thường, oán giận, "Anh ta chính là kiểu đàn ông từng trải như thế ấy mà, luôn cảm thấy người xung quanh mình không lương thiện. Em cứ mặc kệ anh ta đi, dù sao em với anh ta cũng không có quan hệ gì."
Tiêu Chiến đáp: "Anh ta chưa nói gì. Anh ta chỉ là cảm thấy em đang lợi dụng anh."
Tần Huyền không phải là người mắng chửi thô tục nói chuyện không biết lí lẽ, đó là một hành động rất kém văn minh. Hôm qua cũng là lần đầu tiên hắn liên lạc với Tiêu Chiến kể từ khi thêm bạn tốt. Nhưng ý tứ từ lời nói của hắn, luôn có thể làm tổn thương người khác.
"Không phải." Tiêu Chiến không biết giải thích thế nào, chỉ thấp giọng nói, "Em không phải là người như thế."
Cứ như thể nếu nói to hơn một chút, thì tất cả mọi chuyện sẽ chợt như một giấc mộng bừng tỉnh.
Anh đúng là người thích Vương Nhất Bác trước. Đúng là anh biết rõ Vương Nhất Bác là thẳng nam mà vẫn muốn đóng phim của hắn. Đúng thật là anh... rất muốn ở bên hắn.
Nhưng anh chỉ đơn thuần là thích mà thôi, chưa từng có suy nghĩ cố tình bẻ cong hắn, hay là muốn hắn cho mình tài nguyên gì.
Đám khói trắng bốc lên nghi ngút giữa hai người tản ra mùi hương thơm nồng. Tiêu Chiến ngước mắt lên là có thể thấy rõ khuôn mặt của người đối diện.
Tiêu Chiến vốn là người ăn nhanh, bởi anh đã quen đẩy nhanh tốc độ, nhưng bây giờ vì Vương Nhất Bác ngồi đối diện, anh cũng ăn chậm nhai kĩ theo.
Tuy biểu hiện của anh không rõ ràng, nhưng Vương Nhất Bác có thể cảm nhận được giờ phút này anh đang rất hào hứng, thì hỏi: "Tâm trạng em hôm nay tốt chứ?"
Tiêu Chiến gật đầu.
Vương Nhất Bác gọi: "Bạn trai."
Tiêu Chiến run tay, đũa kẹp trượt, làm cho bánh bao súp rơi tõm xuống bát giấm, làm mấy giọt giấm bắn tung ra.
Vương Nhất Bác lại nói tiếp: "Anh có rất nhiều thắc mắc."
Tiêu Chiến buồn cười, hỏi: "Thắc mắc gì?"
Vương Nhất Bác vui phơi phới: "Bây giờ anh là bạn trai của em rồi phải không?"
Ngón tay Tiêu Chiến nắm chặt đôi đũa, làm cho hai chiếc đũa xếp thành hình chữ X. Anh nắm chặt vật trong tay, cảm giác như đã được cầm nắm thứ mình hằng mong muốn, trong không khí có một mùi hương thơm ngọt không ngừng tỏa ra.
Tiêu Chiến gật đầu, "Ừm" một tiếng.
Vương Nhất Bác hỏi: "Vậy tại sao em lại không trả lời tin nhắn WeChat của bạn trai?"
Hôm qua Vương Nhất Bác không gặng hỏi, là bởi lo cãi nhau sẽ không tốt, hôm qua cảm xúc của Tiêu Chiến không ổn, hắn lo mình càng tra hỏi sẽ càng làm mọi chuyện trở nên tệ hơn. Chưa xác định chủ quyền trước, hắn không có cảm giác an toàn. Hơn nữa đêm qua hắn quá hưng phấn, lúc ấy đầu óc loạn lên, cảm thấy mình có thể bỏ qua hết mọi chuyện... nhưng quả nhiên là hắn không thể.
Trong giọng nói của hắn đã nồng nặc mùi giấm chua: "Dù bạn trai em có gửi tin nhắn gì, thì không phải em cũng nên lễ phép đáp lại sao?"
Tiêu Chiến thầm nói trước kia có phải là bạn trai đâu, quan hệ còn có thể có hiệu lực lùi về trước à?
"Sáng hôm qua em bị mất điện thoại. Sau đó mải lái xe, không thấy tin nhắn của anh." Tiêu Chiến vừa lấy điện thoại ra, vừa hỏi, "Anh đã gửi tin nhắn gì cho em đấy?"
Vương Nhất Bác nghẹn họng. Hắn cũng không thể nói là mình đã gửi một dấu chấm câu đi để thử lòng anh.
"Em có liên lạc gì với Tần Huyền không?" Vương Nhất Bác hỏi, "Tối qua anh ta đã nói gì với em?"
Tối qua Tần Huyền đúng là vẫn chưa nói gì, chỉ bảo anh đi đón Vương Nhất Bác, nói nếu anh không tới, sẽ mang Vương Nhất Bác đi cùng.
Tiêu Chiến mở khóa màn hình điện thoại, phát hiện tối qua sau khi hai người họ đi khỏi, Tần Huyền có gửi thêm mấy tin nhắn nữa.
Nội dung tin nhắn đại khái là chúc mừng anh đã cua được đạo diễn Vương, còn nói đạo diễn Vương là người chưa trải đời nhiều, rất dễ bị lừa, nhưng cũng không dễ bị bắt nạt, còn chỉ ra mấy lợi ích khi quen với hắn này nọ, bảo anh cư xử cho đúng mực.
"Anh ta nói với em mấy lời khó nghe gì đó rồi phải không? Em cứ mặc kệ anh ta, anh ta là người như thế đấy." Vương Nhất Bác thấy vẻ mặt Tiêu Chiến khác thường, oán giận, "Anh ta chính là kiểu đàn ông từng trải như thế ấy mà, luôn cảm thấy người xung quanh mình không lương thiện. Em cứ mặc kệ anh ta đi, dù sao em với anh ta cũng không có quan hệ gì."
Tiêu Chiến đáp: "Anh ta chưa nói gì. Anh ta chỉ là cảm thấy em đang lợi dụng anh."
Tần Huyền không phải là người mắng chửi thô tục nói chuyện không biết lí lẽ, đó là một hành động rất kém văn minh. Hôm qua cũng là lần đầu tiên hắn liên lạc với Tiêu Chiến kể từ khi thêm bạn tốt. Nhưng ý tứ từ lời nói của hắn, luôn có thể làm tổn thương người khác.
"Không phải." Tiêu Chiến không biết giải thích thế nào, chỉ thấp giọng nói, "Em không phải là người như thế."
Cứ như thể nếu nói to hơn một chút, thì tất cả mọi chuyện sẽ chợt như một giấc mộng bừng tỉnh.
Anh đúng là người thích Vương Nhất Bác trước. Đúng là anh biết rõ Vương Nhất Bác là thẳng nam mà vẫn muốn đóng phim của hắn. Đúng thật là anh... rất muốn ở bên hắn.
Nhưng anh chỉ đơn thuần là thích mà thôi, chưa từng có suy nghĩ cố tình bẻ cong hắn, hay là muốn hắn cho mình tài nguyên gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất