Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh
Chương 127: Chương 127
Tổ sáu người của Trần Hạc lúc này đang cẩn cẩn thận thận đẩy ra lùm cỏ đi vào sâu bên trong Cấm U Cốc. Cấm U Cốc mở ra đã mấy trăm năm, linh thảo ngoại vi đã sớm bị người ta hái sạch, còn lại đều là một số linh thảo non mấy năm hoặc hơn mười năm không đáng tiền, thẳng đến một ngày sau tiến dần vào trung tâm, linh thảo trên năm mươi năm ở xung quanh mới chậm rãi nhiều lên.
Mà trái ngược với mấy người khác, thu hoạch của Trần Hạc vẫn rất phong phú, chỉ mỗi linh thảo non gặp được dọc theo đường đi không thôi đã có hơn ba mươi chủng loại, mỗi loại y chỉ lấy một gốc, cũng không đào nhiều, lấy đến tay đã được y trồng toàn bộ vào không gian Giới Tử. Mấy người khác thấy vậy có chút nóng mắt, cũng thuận tay hái một số, nhưng dù sao đều là linh thảo ít năm không đáng tiền, sau khi đào vài gốc thì cũng không còn hứng thú.
Mỗi khi thu hoạch được năm gốc linh thảo trên ba mươi năm, mấy người sẽ bắt đầu phân phối, ai được chia linh thảo đáng giá, đều sẽ chủ động bù ra phần giá chênh lệch bằng tinh thạch hoặc linh thảo giá thấp, ngược lại cũng công bình. Trong đội thì Luyện Khí Kỳ tầng chín Viên Lượng là đội trưởng, đồng thời cũng là tu sĩ tu vi cao nhất trong đội, vì vậy đồ được chia đều sẽ nhiều hơn một phần so với những người khác, mấy người khác dường như cũng đã đạt thành nhận thức chung, trầm mặc không nói.
Trần Hạc khi vào cốc thì trên người đã đeo một cái sọt trúc, bình thường mà nói người tu tiên đều có túi trữ vật, rất ít có ai cầm bọc hay sọt gì, bất quá cũng có không ít tu sĩ đeo túi sau lưng, bất quá những người đó đều là vác kiếm hoặc là hộp, y lại cõng một con Hỏa Vân Báo, bị Vu Liệt cười nhạo một trận. Thứ như Hỏa Vân Báo ngay cả Luyện Khí Kỳ cũng không muốn dùng, cho dù có người mua loại linh thú cấp thấp này, cũng sẽ không mua một con báo con mới mọc răng, Trần Hạc thì coi như là ngoại tộc.
Những người khác cũng khó hiểu, nhưng Trần Hạc lại cười mà không nói. Y cũng không phải không nghĩ tới việc mua một túi linh thú đặt Hỏa Vân Báo vào trong, chẳng qua báo nhỏ được nuôi thả bên ngoài đã quen, mỗi lần bỏ vào đều liều chết chống cự, hơn nữa nó cũng không phải linh thú của mình, không cách nào cưỡng chế ra lệnh, thật sự phiền phức. Mà thu vào không gian Giới Tử, thì tên nhóc con này thường xuyên đuổi bắt linh thú trong linh cốc khiến gà bay chó sủa, chạy đến linh điền giẫm hư linh thảo, lại càng đau đầu dị thường.
Nhưng nếu để nó một mình lại trong nhà đóng cửa một tháng, không có thức ăn không nói, Trần Hạc cũng có chút không đành lòng, suy nghĩ nhiều lần, cũng chỉ đành cõng nó như thế. Chẳng qua cho dù cõng nó, nó ở trong sọt cũng không thành thật, hoặc là leo lên vai Trần Hạc, dùng móng vuốt với lấy tóc đã được buộc gọn của y, hoặc không ngừng cào sọt trúc, phát ra từng đợt thanh âm rạo rạo, bất quá đại đa số thời điểm vẫn là dùng móng vuốt víu lên mép sọt hiếu kỳ nhìn ra xung quanh.
Mấy người khác thấy chỉ là một con thú non bình thường, liếc nhìn một cái xong thì đều không để ý nữa, mà Viên Lượng kia thì ngược lại khinh thường nhìn Trần Hạc thường xuyên xoay tay lại đút cho báo nhỏ ăn hai lượt, tuy rằng con báo con này đã lớn hơn một vòng, cũng có tinh thần hơn nhiều so với lúc trước khi ở trong tay gã, nhưng cho dù nuôi tốt thế nào đi nữa, cũng chỉ là món đồ chơi của tu sĩ cấp thấp khi buồn chán mà thôi, đối với loại yêu thú tùy thời đều sẽ bị vứt bỏ này, phí tinh lực lớn như vậy chăn nuôi, thật sự là hành vi ngu xuẩn.
“Trần ca, huynh xem nơi này có một gốc Hạc Linh Thảo...” Vu Liệt ở phía trước kêu gọi Trần Hạc, cậu ta đã uống không ít linh tửu Trần Hạc ủ, lại có tâm tư muốn kết giao, đương nhiên dọc theo đường đi gặp được một số linh thảo non đều sẽ chủ động báo cho biết. Trần Hạc đi lên trước đẩy ra mấy nhánh dây leo nhìn xem, linh thảo chỉ mọc ba phiến lá, phiến lá dài mà mảnh, hình dạng lông vũ tản ra tự nhiên, màu sắc hơi đỏ tươi, quả nhiên là Hạc Linh Thảo, chẳng qua số năm hơi nhỏ, đại khái khoảng năm năm, loại linh thảo này vừa vặn là chủ dược để ủ chế một loại trong số mấy loại linh tửu cho Trúc Cơ Kỳ, đi lâu như vậy cũng chỉ phát hiện được một gốc, tức khắc nhổ cỏ xung quanh, lấy ra một cái xẻng, cẩn thận đào Hạc Linh Thảo lẫn cả bộ rễ lên, mang theo bùn đất để vào hộp ngọc đã được chuẩn bị trước đó, tiện tay thu vào không gian Giới Tử.
Phụ nhân duy nhất trong tiểu đội sau khi thấy thế, không khỏi che miệng cười nói: “Dọc theo đường đi Trần đạo hữu thu hoạch được tương đối phong phú a, chẳng qua không biết những linh thảo ít năm này có thể có ích lợi gì?” Tuy rằng trên mặt mang nụ cười, nhưng trong giọng nói không khỏi có chút chua, bọn họ một ngày một đêm nay, mỗi người chẳng qua cũng chỉ lấy được một hai gốc linh thảo bốn năm mươi năm, mà Trần Hạc ngược lại thu hoạch không ngừng, nhìn thấy thật sự nóng mắt.
Trần Hạc lại thu xẻng, bình tĩnh ung dung nói: “Tại hạ được người quen nhờ vả, vào trong cốc lấy chút cỏ non, để trồng trong vườn thuốc của anh ta, kỳ thực chỉ là làm việc thay người khác, thu chút phí vất vả mà thôi, khiến đạo hữu chê cười rồi...”
Phụ nhân nghe vậy cười cười, cũng không lên tiếng nữa, dù sao bà cũng thấy Trần Hạc chỉ đào một số cỏ non trong vòng mười năm, mấy cây cỏ này một gốc ngay cả nửa khối linh thạch cũng không bán được, thậm chí vứt trên đường phố cũng không ai lấy, dù sao cỏ non tốt thế nào đi nữa cũng không đủ năm, không thể làm thuốc, đều không có nửa phần tác dụng, cho dù có được mấy trăm gốc, cũng không đáng giá bằng một gốc linh thảo năm mươi năm, bà thực sự có chút lòng tham mà.
“Mọi người mau nhìn, trong khe đá phía trước có linh thảo...” Linh thảo bình thường đều sinh trưởng ở nơi bí ẩn, hơn nữa năm càng cao, quang mang của linh thảo lại càng hiển lộ, khe đá kia nhìn xa xa thì đã có một khối ánh sáng vàng, loại màu vàng này hẳn là linh thảo trăm năm mới có thể phát ra, nhất thời tinh thần mấy người đều rung lên, rốt cục đã nhìn thấy được một gốc linh thảo đáng giá, một gốc linh thảo trăm năm, giá trị chí ít phải năm trăm khối linh thạch hạ phẩm.
Viên Lượng tức khắc làm ra động tác im lặng, linh thảo như vậy bình thường đều sẽ có linh thú canh giữ, tùy tiện đi lấy, sợ rằng sẽ có nguy hiểm. Nam tử áo xám nháy mắt với phụ nhân, phụ nhân vươn tay lấy ra một đoạn vải lăng đỏ, thăm dò trước.
Khi đoạn lăng đỏ sắp tiếp xúc đến khe đá kia, chỉ thấy một cái bóng lóe qua, có thứ gì đó phun lên đoạn lăng đỏ đó. Phụ nhân nhất thời cả kinh, muốn thu hồi linh khí, nhưng đã quá muộn, khi cầm lại trong tay, lăng đỏ này đã bị một loại dịch thể màu đen ăn mòn phân nửa, cơ bản đã mất đi linh tính. Phụ nhân nhất thời thay đổi sắc mặt, linh khí này là bà tốn trăm khối linh thạch hạ phẩm mua được, kết quả trong nháy mắt đã bị hủy, có thể nói là tổn thất cực lớn.
“Là Độc Thiềm Thừ*...” (*cóc độc) Tu sĩ y bào màu xám nói: “Trong tay tôi vừa vặn có thứ đối phó được yêu thú này, tạm thời giao cho Chu mỗ đi.” Nói xong cũng không đợi mọi người nói chuyện, đã vỗ ra một con Mãng Xà Hoa từ trong túi linh thú, màu sắc cực kỳ diễm lệ, hiển nhiên cũng là vật kịch độc. Mãng Xà Hoa vừa ra, thì không ngừng vươn cái lưỡi ba nhánh đỏ tươi về phía Độc Thiềm Thừ kia, quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Độc Thiềm Thừ nhìn thấy Mãng Xà Hoa thì bắt đầu phình quai hàm như lâm đại địch, khi hai bên đấu pháp, tu sĩ áo bào xám kia nói: “Vì sợ có biến, vẫn nên đi hái linh thảo kia xuống trước đi.”
Việc lấy linh thảo trên vách núi đương nhiên là cần người thận trọng, năm người nhìn nhau, sau cùng chuyển ánh mắt qua trên người Trần Hạc. Dọc theo đường đi thủ pháp Trần Hạc đào linh thảo đương nhiên là quen thuộc vô cùng, bất quá điều này chỉ là thứ nhì, trên thực tế bởi vì mấy người không tin được nhau, dứt khoát để cho Trần Hạc không tham phân phối đi là thích hợp nhất.
Trần Hạc thoáng do dự, liền đáp ứng, bộ thanh bào bình thường đến không thể bình thường hơn trên người y, chính là bộ do tơ Tằm Ngũ Sắc và Thiên Tằm đan mua ở Tu Nguyệt Lâu, phòng ngự không tồi, đồng thời chỗ khe núi kia không cao, lấy một gốc linh thảo không phải việc khó.
Luyện Khí Kỳ tầng tám đi đường đã có thể nói là bước như bay, cộng thêm Lăng Phi Bộ, tuy rằng không thể so với tu sĩ Trúc Cơ Kỳ ngự kiếm phi hành, nhưng cũng đã rất không tệ rồi. Khi dùng một cây linh kiếm cố định trong khe núi, mắt Trần Hạc sáng ngời, quả nhiên không ngoài dự liệu của y, bên cạnh linh thảo trăm năm trong khe núi có một gốc cỏ non mọc cùng rễ. Gốc linh thảo này y cũng vừa vặn nhận biết, chính là Ô Long Tiên Thảo. Phàm là trong tên linh thảo có mang một chữ tiên, đều không phải là thứ linh thảo bình thường có thể so, phẩm bậc cực cao, giá cả của một gốc Ô Long Tiên Thảo trăm năm thậm chí gấp khoảng năm lần linh thảo trăm năm bình thường.
Đồng thời Trần Hạc hưng phấn không phải chỉ mỗi điều này, mà là có một loại linh tửu, vừa vặn lấy Ô Long Tiên Thảo trăm năm làm chủ dược ủ chế, không chỉ khẩu vị gần giống khẩu vị của tiên linh tửu, hồi pháp lực cũng cực nhanh. Bình thường hiệu quả của một ngụm linh tửu tốt nhất là hồi phục khoảng phân nửa pháp lực toàn thân, nhưng rượu do Ô Long Tiên Thảo ủ, pháp lực có thể thoáng cái hồi phục được bảy phần, có thể được tính là tam phẩm trong linh tửu, hi hữu đến cực điểm, nhất là linh tửu do Ô Long Tiên Thảo ngàn năm ủ, lại càng bán được giá trên trời, đều được lão tổ cấp cao tranh đoạt, dùng để uống là vô cùng xa xỉ.
Trần Hạc nhanh chóng đào linh thảo xuống từ trong khe núi, lại âm thầm thu gốc cây nhỏ kia vào không gian Giới Tử, lúc này mới mang theo gốc Ô Long Tiên Thảo trăm năm kia trở lại tiểu đội, mà con Độc Thiềm Thừ kia từ lâu đã thành bữa cơm no bụng của Mãng Xà Hoa rồi, được tu sĩ áo bào xám thu vào túi linh thú.
Mấy người lo lắng chờ đợi, khi thấy Trần Hạc trở về tức khắc thở phào nhẹ nhõm, bất quá khi nhìn thấy Ô Long Tiên Thảo, trên mặt năm người đều lộ ra sự kinh hỉ, một gốc tiên thảo trăm năm như vậy, giá trị ít nhất phải hai nghìn khối linh thạch hạ phẩm, hơn nữa gốc linh thảo này không chỉ trăm năm, phỏng đoán chắc hẳn đã có khoảng một trăm bốn mươi năm mươi năm, hoàn toàn có thể bán được ba nghìn khối linh thạch hạ phẩm.
Trên mặt mọi người sau khi lộ ra sắc mặt vui mừng, thì đều thu liễm lại, ánh mắt đồng thời nhìn về phía Viên Lượng, phân phối như thế nào luôn là lời nói của tu sĩ tu vi cao mới được tính. Viên Lượng nhìn chằm chằm linh thảo, ánh mắt có chút lấp lánh bất định, qua một hồi mới nói: “Gốc Ô Long Tiên Thảo này giao cho Viên mỗ đi, Viên mỗ sẽ trả lại cho các vị mỗi người năm trăm khối linh thạch...”
Vừa nói xong, nam tử áo bào xám kia liền biến sắc, tranh luận: “Thiềm Thừ kia chính là do Mãng Xà Hoa của tại hạ tiêu diệt, phu nhân cũng đã bị hủy một món linh khí, gốc linh thảo trăm năm này hiển nhiên phải để Chu mỗ lấy, tôi cũng có thể trả lại cho các vị mỗi người năm trăm linh thạch, mọi người thấy thế nào?”
Lúc này Trần Hạc hoàn toàn đặt mình ở bên ngoài, đứng ở phía cuối cùng mang thái độ quan sát. Mà tu sĩ trẻ tuổi tu vi thấp nhất trong năm người kia, trái phải đều sẽ có được linh thạch không công, không có ý kiến gì, mà Vu Liệt lại càng là loại người thấy gió đẩy đà, sớm đã cho thấy thái độ đứng qua một bên.
Nhất thời, ngay cả không khí xung quanh Viên Lượng và nam nhân áo bào xám đều bắt đầu trở nên khẩn trương, tuy rằng nam nhân áo bào xám chỉ là tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng bảy, nhưng ông ta cùng với phụ nhân, hai người đối kháng một tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng chín, thắng thua vẫn không thể dự liệu được.
Viên Lượng nhìn hai người một nam một nữ trước mặt, tay không khỏi sờ lên túi trữ vật, trên mặt hiện lên một nét cười lạnh, vừa muốn mở miệng, đột nhiên một tiếng cười hì truyền đến từ phía sau mấy người: “Đều không cần cãi nữa, gốc linh thảo này ta muốn, thức thời thì để linh thảo lại, có lẽ bổn tọa cao hứng còn có thể để lại cho các ngươi một mạng nhỏ...”
Lời tác giả: Thấy có cô nương bình luận nói ‘không biết đến tột cùng phiên ngoại là muốn viết dài hay viết ngắn, là chuyện gì thế này’, vậy nơi đây muốn thương lượng lại một chút.
Nếu như tiếp tục viết tu tiên, có thể phải viết khoảng trăm chương phiên ngoại, nếu như không viết, nhanh nhất có thể kết thúc trong vòng năm chương, ra văn mới khác sẽ không mở lại tu tiên văn nữa, nếu như kéo qua điểm kết thúc là nhân vật chính khôi phục ký ức, thì về sau trên tình tiết sẽ không thể tùy tiện kết thúc được, vì vậy vẫn muốn châm chước một chút ý kiến của các cô, còn muốn tiếp tục xem phiên ngoại không? Chúng ta kết thúc trong năm chương có được không? (Trước đó nói tiếp tục viết thực sự là quá xung động T.T...)
Mà trái ngược với mấy người khác, thu hoạch của Trần Hạc vẫn rất phong phú, chỉ mỗi linh thảo non gặp được dọc theo đường đi không thôi đã có hơn ba mươi chủng loại, mỗi loại y chỉ lấy một gốc, cũng không đào nhiều, lấy đến tay đã được y trồng toàn bộ vào không gian Giới Tử. Mấy người khác thấy vậy có chút nóng mắt, cũng thuận tay hái một số, nhưng dù sao đều là linh thảo ít năm không đáng tiền, sau khi đào vài gốc thì cũng không còn hứng thú.
Mỗi khi thu hoạch được năm gốc linh thảo trên ba mươi năm, mấy người sẽ bắt đầu phân phối, ai được chia linh thảo đáng giá, đều sẽ chủ động bù ra phần giá chênh lệch bằng tinh thạch hoặc linh thảo giá thấp, ngược lại cũng công bình. Trong đội thì Luyện Khí Kỳ tầng chín Viên Lượng là đội trưởng, đồng thời cũng là tu sĩ tu vi cao nhất trong đội, vì vậy đồ được chia đều sẽ nhiều hơn một phần so với những người khác, mấy người khác dường như cũng đã đạt thành nhận thức chung, trầm mặc không nói.
Trần Hạc khi vào cốc thì trên người đã đeo một cái sọt trúc, bình thường mà nói người tu tiên đều có túi trữ vật, rất ít có ai cầm bọc hay sọt gì, bất quá cũng có không ít tu sĩ đeo túi sau lưng, bất quá những người đó đều là vác kiếm hoặc là hộp, y lại cõng một con Hỏa Vân Báo, bị Vu Liệt cười nhạo một trận. Thứ như Hỏa Vân Báo ngay cả Luyện Khí Kỳ cũng không muốn dùng, cho dù có người mua loại linh thú cấp thấp này, cũng sẽ không mua một con báo con mới mọc răng, Trần Hạc thì coi như là ngoại tộc.
Những người khác cũng khó hiểu, nhưng Trần Hạc lại cười mà không nói. Y cũng không phải không nghĩ tới việc mua một túi linh thú đặt Hỏa Vân Báo vào trong, chẳng qua báo nhỏ được nuôi thả bên ngoài đã quen, mỗi lần bỏ vào đều liều chết chống cự, hơn nữa nó cũng không phải linh thú của mình, không cách nào cưỡng chế ra lệnh, thật sự phiền phức. Mà thu vào không gian Giới Tử, thì tên nhóc con này thường xuyên đuổi bắt linh thú trong linh cốc khiến gà bay chó sủa, chạy đến linh điền giẫm hư linh thảo, lại càng đau đầu dị thường.
Nhưng nếu để nó một mình lại trong nhà đóng cửa một tháng, không có thức ăn không nói, Trần Hạc cũng có chút không đành lòng, suy nghĩ nhiều lần, cũng chỉ đành cõng nó như thế. Chẳng qua cho dù cõng nó, nó ở trong sọt cũng không thành thật, hoặc là leo lên vai Trần Hạc, dùng móng vuốt với lấy tóc đã được buộc gọn của y, hoặc không ngừng cào sọt trúc, phát ra từng đợt thanh âm rạo rạo, bất quá đại đa số thời điểm vẫn là dùng móng vuốt víu lên mép sọt hiếu kỳ nhìn ra xung quanh.
Mấy người khác thấy chỉ là một con thú non bình thường, liếc nhìn một cái xong thì đều không để ý nữa, mà Viên Lượng kia thì ngược lại khinh thường nhìn Trần Hạc thường xuyên xoay tay lại đút cho báo nhỏ ăn hai lượt, tuy rằng con báo con này đã lớn hơn một vòng, cũng có tinh thần hơn nhiều so với lúc trước khi ở trong tay gã, nhưng cho dù nuôi tốt thế nào đi nữa, cũng chỉ là món đồ chơi của tu sĩ cấp thấp khi buồn chán mà thôi, đối với loại yêu thú tùy thời đều sẽ bị vứt bỏ này, phí tinh lực lớn như vậy chăn nuôi, thật sự là hành vi ngu xuẩn.
“Trần ca, huynh xem nơi này có một gốc Hạc Linh Thảo...” Vu Liệt ở phía trước kêu gọi Trần Hạc, cậu ta đã uống không ít linh tửu Trần Hạc ủ, lại có tâm tư muốn kết giao, đương nhiên dọc theo đường đi gặp được một số linh thảo non đều sẽ chủ động báo cho biết. Trần Hạc đi lên trước đẩy ra mấy nhánh dây leo nhìn xem, linh thảo chỉ mọc ba phiến lá, phiến lá dài mà mảnh, hình dạng lông vũ tản ra tự nhiên, màu sắc hơi đỏ tươi, quả nhiên là Hạc Linh Thảo, chẳng qua số năm hơi nhỏ, đại khái khoảng năm năm, loại linh thảo này vừa vặn là chủ dược để ủ chế một loại trong số mấy loại linh tửu cho Trúc Cơ Kỳ, đi lâu như vậy cũng chỉ phát hiện được một gốc, tức khắc nhổ cỏ xung quanh, lấy ra một cái xẻng, cẩn thận đào Hạc Linh Thảo lẫn cả bộ rễ lên, mang theo bùn đất để vào hộp ngọc đã được chuẩn bị trước đó, tiện tay thu vào không gian Giới Tử.
Phụ nhân duy nhất trong tiểu đội sau khi thấy thế, không khỏi che miệng cười nói: “Dọc theo đường đi Trần đạo hữu thu hoạch được tương đối phong phú a, chẳng qua không biết những linh thảo ít năm này có thể có ích lợi gì?” Tuy rằng trên mặt mang nụ cười, nhưng trong giọng nói không khỏi có chút chua, bọn họ một ngày một đêm nay, mỗi người chẳng qua cũng chỉ lấy được một hai gốc linh thảo bốn năm mươi năm, mà Trần Hạc ngược lại thu hoạch không ngừng, nhìn thấy thật sự nóng mắt.
Trần Hạc lại thu xẻng, bình tĩnh ung dung nói: “Tại hạ được người quen nhờ vả, vào trong cốc lấy chút cỏ non, để trồng trong vườn thuốc của anh ta, kỳ thực chỉ là làm việc thay người khác, thu chút phí vất vả mà thôi, khiến đạo hữu chê cười rồi...”
Phụ nhân nghe vậy cười cười, cũng không lên tiếng nữa, dù sao bà cũng thấy Trần Hạc chỉ đào một số cỏ non trong vòng mười năm, mấy cây cỏ này một gốc ngay cả nửa khối linh thạch cũng không bán được, thậm chí vứt trên đường phố cũng không ai lấy, dù sao cỏ non tốt thế nào đi nữa cũng không đủ năm, không thể làm thuốc, đều không có nửa phần tác dụng, cho dù có được mấy trăm gốc, cũng không đáng giá bằng một gốc linh thảo năm mươi năm, bà thực sự có chút lòng tham mà.
“Mọi người mau nhìn, trong khe đá phía trước có linh thảo...” Linh thảo bình thường đều sinh trưởng ở nơi bí ẩn, hơn nữa năm càng cao, quang mang của linh thảo lại càng hiển lộ, khe đá kia nhìn xa xa thì đã có một khối ánh sáng vàng, loại màu vàng này hẳn là linh thảo trăm năm mới có thể phát ra, nhất thời tinh thần mấy người đều rung lên, rốt cục đã nhìn thấy được một gốc linh thảo đáng giá, một gốc linh thảo trăm năm, giá trị chí ít phải năm trăm khối linh thạch hạ phẩm.
Viên Lượng tức khắc làm ra động tác im lặng, linh thảo như vậy bình thường đều sẽ có linh thú canh giữ, tùy tiện đi lấy, sợ rằng sẽ có nguy hiểm. Nam tử áo xám nháy mắt với phụ nhân, phụ nhân vươn tay lấy ra một đoạn vải lăng đỏ, thăm dò trước.
Khi đoạn lăng đỏ sắp tiếp xúc đến khe đá kia, chỉ thấy một cái bóng lóe qua, có thứ gì đó phun lên đoạn lăng đỏ đó. Phụ nhân nhất thời cả kinh, muốn thu hồi linh khí, nhưng đã quá muộn, khi cầm lại trong tay, lăng đỏ này đã bị một loại dịch thể màu đen ăn mòn phân nửa, cơ bản đã mất đi linh tính. Phụ nhân nhất thời thay đổi sắc mặt, linh khí này là bà tốn trăm khối linh thạch hạ phẩm mua được, kết quả trong nháy mắt đã bị hủy, có thể nói là tổn thất cực lớn.
“Là Độc Thiềm Thừ*...” (*cóc độc) Tu sĩ y bào màu xám nói: “Trong tay tôi vừa vặn có thứ đối phó được yêu thú này, tạm thời giao cho Chu mỗ đi.” Nói xong cũng không đợi mọi người nói chuyện, đã vỗ ra một con Mãng Xà Hoa từ trong túi linh thú, màu sắc cực kỳ diễm lệ, hiển nhiên cũng là vật kịch độc. Mãng Xà Hoa vừa ra, thì không ngừng vươn cái lưỡi ba nhánh đỏ tươi về phía Độc Thiềm Thừ kia, quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Độc Thiềm Thừ nhìn thấy Mãng Xà Hoa thì bắt đầu phình quai hàm như lâm đại địch, khi hai bên đấu pháp, tu sĩ áo bào xám kia nói: “Vì sợ có biến, vẫn nên đi hái linh thảo kia xuống trước đi.”
Việc lấy linh thảo trên vách núi đương nhiên là cần người thận trọng, năm người nhìn nhau, sau cùng chuyển ánh mắt qua trên người Trần Hạc. Dọc theo đường đi thủ pháp Trần Hạc đào linh thảo đương nhiên là quen thuộc vô cùng, bất quá điều này chỉ là thứ nhì, trên thực tế bởi vì mấy người không tin được nhau, dứt khoát để cho Trần Hạc không tham phân phối đi là thích hợp nhất.
Trần Hạc thoáng do dự, liền đáp ứng, bộ thanh bào bình thường đến không thể bình thường hơn trên người y, chính là bộ do tơ Tằm Ngũ Sắc và Thiên Tằm đan mua ở Tu Nguyệt Lâu, phòng ngự không tồi, đồng thời chỗ khe núi kia không cao, lấy một gốc linh thảo không phải việc khó.
Luyện Khí Kỳ tầng tám đi đường đã có thể nói là bước như bay, cộng thêm Lăng Phi Bộ, tuy rằng không thể so với tu sĩ Trúc Cơ Kỳ ngự kiếm phi hành, nhưng cũng đã rất không tệ rồi. Khi dùng một cây linh kiếm cố định trong khe núi, mắt Trần Hạc sáng ngời, quả nhiên không ngoài dự liệu của y, bên cạnh linh thảo trăm năm trong khe núi có một gốc cỏ non mọc cùng rễ. Gốc linh thảo này y cũng vừa vặn nhận biết, chính là Ô Long Tiên Thảo. Phàm là trong tên linh thảo có mang một chữ tiên, đều không phải là thứ linh thảo bình thường có thể so, phẩm bậc cực cao, giá cả của một gốc Ô Long Tiên Thảo trăm năm thậm chí gấp khoảng năm lần linh thảo trăm năm bình thường.
Đồng thời Trần Hạc hưng phấn không phải chỉ mỗi điều này, mà là có một loại linh tửu, vừa vặn lấy Ô Long Tiên Thảo trăm năm làm chủ dược ủ chế, không chỉ khẩu vị gần giống khẩu vị của tiên linh tửu, hồi pháp lực cũng cực nhanh. Bình thường hiệu quả của một ngụm linh tửu tốt nhất là hồi phục khoảng phân nửa pháp lực toàn thân, nhưng rượu do Ô Long Tiên Thảo ủ, pháp lực có thể thoáng cái hồi phục được bảy phần, có thể được tính là tam phẩm trong linh tửu, hi hữu đến cực điểm, nhất là linh tửu do Ô Long Tiên Thảo ngàn năm ủ, lại càng bán được giá trên trời, đều được lão tổ cấp cao tranh đoạt, dùng để uống là vô cùng xa xỉ.
Trần Hạc nhanh chóng đào linh thảo xuống từ trong khe núi, lại âm thầm thu gốc cây nhỏ kia vào không gian Giới Tử, lúc này mới mang theo gốc Ô Long Tiên Thảo trăm năm kia trở lại tiểu đội, mà con Độc Thiềm Thừ kia từ lâu đã thành bữa cơm no bụng của Mãng Xà Hoa rồi, được tu sĩ áo bào xám thu vào túi linh thú.
Mấy người lo lắng chờ đợi, khi thấy Trần Hạc trở về tức khắc thở phào nhẹ nhõm, bất quá khi nhìn thấy Ô Long Tiên Thảo, trên mặt năm người đều lộ ra sự kinh hỉ, một gốc tiên thảo trăm năm như vậy, giá trị ít nhất phải hai nghìn khối linh thạch hạ phẩm, hơn nữa gốc linh thảo này không chỉ trăm năm, phỏng đoán chắc hẳn đã có khoảng một trăm bốn mươi năm mươi năm, hoàn toàn có thể bán được ba nghìn khối linh thạch hạ phẩm.
Trên mặt mọi người sau khi lộ ra sắc mặt vui mừng, thì đều thu liễm lại, ánh mắt đồng thời nhìn về phía Viên Lượng, phân phối như thế nào luôn là lời nói của tu sĩ tu vi cao mới được tính. Viên Lượng nhìn chằm chằm linh thảo, ánh mắt có chút lấp lánh bất định, qua một hồi mới nói: “Gốc Ô Long Tiên Thảo này giao cho Viên mỗ đi, Viên mỗ sẽ trả lại cho các vị mỗi người năm trăm khối linh thạch...”
Vừa nói xong, nam tử áo bào xám kia liền biến sắc, tranh luận: “Thiềm Thừ kia chính là do Mãng Xà Hoa của tại hạ tiêu diệt, phu nhân cũng đã bị hủy một món linh khí, gốc linh thảo trăm năm này hiển nhiên phải để Chu mỗ lấy, tôi cũng có thể trả lại cho các vị mỗi người năm trăm linh thạch, mọi người thấy thế nào?”
Lúc này Trần Hạc hoàn toàn đặt mình ở bên ngoài, đứng ở phía cuối cùng mang thái độ quan sát. Mà tu sĩ trẻ tuổi tu vi thấp nhất trong năm người kia, trái phải đều sẽ có được linh thạch không công, không có ý kiến gì, mà Vu Liệt lại càng là loại người thấy gió đẩy đà, sớm đã cho thấy thái độ đứng qua một bên.
Nhất thời, ngay cả không khí xung quanh Viên Lượng và nam nhân áo bào xám đều bắt đầu trở nên khẩn trương, tuy rằng nam nhân áo bào xám chỉ là tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng bảy, nhưng ông ta cùng với phụ nhân, hai người đối kháng một tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng chín, thắng thua vẫn không thể dự liệu được.
Viên Lượng nhìn hai người một nam một nữ trước mặt, tay không khỏi sờ lên túi trữ vật, trên mặt hiện lên một nét cười lạnh, vừa muốn mở miệng, đột nhiên một tiếng cười hì truyền đến từ phía sau mấy người: “Đều không cần cãi nữa, gốc linh thảo này ta muốn, thức thời thì để linh thảo lại, có lẽ bổn tọa cao hứng còn có thể để lại cho các ngươi một mạng nhỏ...”
Lời tác giả: Thấy có cô nương bình luận nói ‘không biết đến tột cùng phiên ngoại là muốn viết dài hay viết ngắn, là chuyện gì thế này’, vậy nơi đây muốn thương lượng lại một chút.
Nếu như tiếp tục viết tu tiên, có thể phải viết khoảng trăm chương phiên ngoại, nếu như không viết, nhanh nhất có thể kết thúc trong vòng năm chương, ra văn mới khác sẽ không mở lại tu tiên văn nữa, nếu như kéo qua điểm kết thúc là nhân vật chính khôi phục ký ức, thì về sau trên tình tiết sẽ không thể tùy tiện kết thúc được, vì vậy vẫn muốn châm chước một chút ý kiến của các cô, còn muốn tiếp tục xem phiên ngoại không? Chúng ta kết thúc trong năm chương có được không? (Trước đó nói tiếp tục viết thực sự là quá xung động T.T...)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất