Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh
Chương 197: Chương 197
Trần Hạc không dự liệu được sự xuất hiện của mình, ngược lại cân đối thế lực mấy phương, mà lúc này ánh mắt của y dời từ mấy người Lưu Vân Tông về phía nam tử đội phi long bạch ngọc quan của Khí Linh Sơn kia, bởi vì thanh âm của người này nghe ra có vài phần quen tai. Trí nhớ của Trần Hạc vì uống nhiều linh tửu ủ từ Ngưng Thần Quả với Linh Lung Quả, đương nhiên rất tốt, rất nhanh đã nhớ ra thanh âm của người này hẳn là nghe thấy ở một phố chợ đấu giá hạt sen linh liên cửu phẩm năm đó, nếu như nhớ không lầm, người này chính là Vệ thiếu chủ Vệ Hạo Hiên của Khí Linh Sơn.
Trần Hạc không ngờ đường đường thiếu chủ của Khí Linh Sơn vậy mà xuất hiện ở Thất Sát Chi Địa, không ngờ lão tổ kia cũng thực cam lòng để cháu trai ruột thịt mạo hiểm, bất quá lại nghĩ lại, lão tổ dù sao cũng là lão tổ, ngoại trừ già gian xảo thì cũng biết rõ tu tiên giới này chỉ có linh căn tốt thì chưa hẳn đã có thể đi được lâu dài, vẫn cần phải rèn luyện.
Chắc hẳn nhóm Vệ Hạo Hiên vào Thất Sát Chi Địa lần này, chắc chắn trên tay có không ít pháp bảo trân quý cho thiếu chủ này dùng phòng thân. Ánh mắt Trần Hạc không khỏi chuyển qua trên tay gã, chỉ mỗi cây quạt trong tay gã kia không thôi thì phỏng đoán cũng là một món pháp bảo nhỏ, nan quạt là màu huyền kim, mặt giấy là vải sa dày, dưới mỗi một lần quạt, ma chướng xung quanh sẽ cuộn về phía sau, hẳn là một món bảo vật xua đuổi ma khí.
Người của mấy phái thấy không kích động được thị phi giữa Thần Thú Các với Ngọc Đan Môn, mỗi người nói vài câu xong thì cảm thấy không thú vị, sau cùng đều chăm chú ánh mắt vào gốc Thanh Liên cửu phẩm ở chính giữa kia, ánh mắt lấp lánh, thậm chí không ngừng động môi, hiển nhiên đang mật ngữ với người môn hạ của mình, tuy là tâm tư khác nhau nhưng cũng không khó suy đoán, công việc theo như lời của bọn họ nhất định là phải làm sao lấy được hạt sen linh liên cửu phẩm kia.
Trong linh liên cửu phẩm thì hạt sen là trân quý nhất, thứ nhì là nhị sen, tim sen, lá sen và củ sen, bất quá sen này chỉ có một gốc như thế, mà nhân số lại đang không ngừng gia tăng, lúc này đã có hơn hai mươi người, đồng thời tất cả mọi người cùng là tu sĩ hậu kỳ, cho dù có trung kỳ cũng là người nổi bật trong trung kỳ, dưới tình huống sói nhiều thịt ít, độ khó cướp đoạt lên cao thẳng tắp, mà gốc linh liên cửu phẩm này cách thời gian hoàn toàn nở kết hạt hoa rơi, lại còn hơn hai mươi ngày.
Bản thân việc luôn bảo trì lồng phòng ngự trong ma chướng này đã là một việc cực kỳ hao tổn nguyên khí, hơn nữa ma chướng xung quanh càng ngày càng nhiều, không gián đoạn, đợt trước tán đi, đợt sau tiến lên đánh tới lồng phòng ngự của mấy chục người, khi một lần nữa ngăn chặn những ma khí này lại phải hao tổn phân nửa pháp lực, còn chưa đến mười ngày, thì đã có người bắt đầu liên tiếp uống linh tửu để giảm bớt sự tiêu hao lượng lớn nguyên khí trong cơ thể, đợi tới ngày thứ mười lăm, toàn bộ nụ hoa linh liên cửu phẩm đã nở hoàn toàn, thì có người chống đỡ không được nữa, mấy tu sĩ trung kỳ lần lượt rời khỏi nơi đây.
Còn có một người, đó là một trong hai nữ tu Vọng Nguyệt Tông cấu kết với Lưu Vân Tông, tu vi của cô hơi yếu, đã khó có thể ở lại đây được nữa, vì nguyên khí trong cơ thể đã tới cực hạn, toàn bộ lồng phòng ngự lung lay sắp đổ, sắc mặt tái nhợt, di chuyển ra ngoài. Mấy người Lưu Vân Tông thấy thế ánh mắt lộ ra chút vẻ băng lãnh, nhìn theo nữ tu kia rời khỏi ma chướng, nam tử áo bào trắng nhìn bóng lưng cô, giọng điệu lạnh lùng nói: “Phế vật!” Nói xong tay giơ lên một thanh pháp khí xuyên qua ma chướng, không bao lâu sau đã nghe thấy cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu thảm thiết của nữ tử, tiếp theo không còn một tiếng động nào nữa.
Mà nữ tu còn lại thấy thế thì kinh hoảng đầy ánh mắt, thân thể thậm chí đều đang run rẩy nhè nhẹ, mà mấy môn phái khác lại coi như chưa từng thấy. Người của Lưu Vân Tông luôn luôn thủ đoạn độc ác, kỷ luật cực nghiêm, đừng nói là nữ tu, dù là đại tu sĩ trong môn vi phạm tông quy cũng phải bị trừng phạt nghiêm trọng, ác với người khác cũng ác với bản thân, cũng chính tinh thần ngoan độc này mới có thể khiến Lưu Vân Tông xuất hiện rất nhiều nhân tài, ngự trị vị trí đứng đầu năm đại phái mấy nghìn năm.
Lúc này đừng nói là nữ tu kia, dù là mấy tu sĩ hậu kỳ cũng đang liều mạng uống linh tửu, vì linh khí thiên địa ở địa phương quỷ quái này cực kỳ thưa thớt, tất cả đều là ma khí chướng khí, căn bản không cách nào thông qua công pháp để chuyển hoán linh khí, chỉ có thể dựa vào linh thạch với linh tửu để chống đỡ. Bất quá cũng may cơ sở nguyên khí của tu sĩ hậu kỳ dày, linh thạch linh tửu trong tay đều được chuẩn bị không ít, đủ để chống đỡ thêm năm ngày, nhưng đến lúc đó cướp đoạt linh liên sẽ ‘lòng có dư mà lực không đủ’.
Vì vậy có tu sĩ mở miệng nói: “Chúng tu sĩ nghe một lời của lão hủ, tất cả tu sĩ ở đây tu luyện tới hậu kỳ đều không dễ, đồng thời hiện tại đã gần đến thời gian Thất Sát Chi Địa đóng, nếu vì tranh đoạt linh vật mà mất tánh mạng cũng không đáng, vì tránh khỏi đôi bên phân tranh, không bằng chúng ta phân chia, đến lúc đó không một người thương vong đều vui vẻ cả làng, thế nào?” Nói chuyện chính là một vị lão giả hơn sáu mươi tuổi của Thần Thú Các, hẳn xem như là vị có “tuổi tác” lớn nhất ở đây.
Người của năm phái sau khi nghe xong đều im lặng, nếu là lúc trước, người của năm phái còn có thể tranh một chút, nhưng cùng với việc linh liên sắp nở ra, ma chướng ở nơi này cũng càng ngày càng dày đặc, thường thường còn biến ảo thành mặt quỷ, nếu không phải nơi này có một đóa thánh liên có thể triệt để tinh lọc ma khí, mười mấy người căn bản không có khả năng kiên trì được lâu như vậy, chờ một tháng ở đây đã là cực hạn, tâm tư của mỗi một tu sĩ đều đã phai nhạt đi không ít, dù sao dựa vào tình thế loạn trong giặc ngoài như hiện giờ, khi cướp đoạt sợ rằng xác suất mỗi người ngã xuống đều gia tăng, nếu không phải hạt sen Thanh Liên cửu phẩm sắp chín, sợ là sớm đã có người đi vào đào linh liên rồi, dù sao không có hạt sen thì tác dụng của những bộ phận khác cũng không yếu.
“Thích tu sĩ nói đúng, mọi người chờ ở đây đã hơn một tháng, nguyên khí trên người sớm đã tiêu hao bảy tám phần, nếu như đánh nhau sợ rằng ai cũng lấy không được linh liên, không bằng chúng ta chia linh liên làm ba phần bằng nhau rồi hái, tranh thủ mỗi người lấy được một phần, về phần giá trị thì dùng linh thạch bổ sung, mọi người cảm thấy thế nào?” Một vị tu sĩ của Ngọc Đan Môn cũng mở miệng nói.
Hiện giờ trong ba đám người xoay quanh linh liên, nhân số của Thần Thú Các với Ngọc Đan Môn nhiều nhất, tổng cộng sáu người, Lưu Vân Tông năm người, Khí Linh Sơn bốn người, tổng cộng là mười lăm người. Hai phái khác thấy Thần Thú Các với Ngọc Đan Môn không để ý hiềm khích lúc trước nhất trí mở miệng đề nghị, tuy rằng sắc mặt đều khó coi, nhưng tình thế trước mắt quả thực nguy cấp, ngay cả nam tử áo bào trắng luôn luôn nghiêm khắc, sắc mặt cũng có chút lo lắng, mà cây quạt trong tay thiếu chủ Khí Linh Sơn hiển nhiên cũng không còn tùy tiện tiêu sái như lúc đầu nữa, bất quá như thế cũng không có nghĩa là hai phái sẽ đồng ý chia đều linh liên.
Vệ thiếu chủ nói: “Đã như vậy, vậy chín hạt sen hoàn toàn thuộc về Khí Linh Sơn tôi, thứ khác thì tùy tiện các người...”
“Hừ, dạ dày của Vệ thiếu chủ cũng quá lớn rồi đấy, ai chẳng biết hạt sen của linh liên cửu phẩm là trân quý nhất, hoàn toàn thuộc về ngươi? Vậy chẳng phải coi bọn tôi là bày biện? Chín hạt linh liên, Lưu Vân Tông với Vọng Nguyệt Tông bọn tôi chí ít cũng phải được chia năm hạt, còn lại, Vệ thiếu chủ có bản lĩnh thì cầm đi đi.” Một tu sĩ hậu kỳ hơn bốn mươi tuổi của Lưu Vân Tông khinh thường mở miệng nói.
Vệ thiếu chủ sau khi nghe xong tức khắc thu quạt lại, trên mặt lộ ra ba phần cười nhạo, đổi giọng trào phúng nói: “Nếu không nhắc thì tôi cũng quên Vọng Nguyệt Tông rồi, đúng rồi, còn có một vị nữ tu Vọng Nguyệt Tông, bất quá lần này cô ta chỉ có một mình cũng có thể chiếm một phần năm? Cho dù chiếm được chỉ sợ cũng không phải thuộc về cô ta đúng không!? Vệ thiếu tôi đây dạ dày lớn, nhưng có người có lá gan lại lớn hơn nữa, đâm phải cái sọt cực lớn mà không tự biết, cho dù các ngươi mang hạt sen ra khỏi Thất Sát Chi Địa, chỉ sợ cũng không có phúc hưởng thụ, mấy lão yêu bà của Vọng Nguyệt Tông không phải ngồi không vậy đâu, nếu biết ngươi giết ái đồ của mấy bả, thì các ngươi phải cẩn thận cái đầu trên gáy khó giữ được đấy, ha ha.”
Lời này nói ra khiến toàn thân nữ tu Vọng Nguyệt Tông kia run rẩy không thôi, lúc này cô đã cực kỳ hối hận, tội phản bội sư môn quá lớn, trước đây vì cảm tình nhất thời mà bán đứng sư tỷ muội, lúc này tỉnh ngộ lại thì đã muộn. Mà mấy người của Lưu Vân Tông quả thực có chút kiêng kỵ mấy lão yêu bà của Vọng Nguyệt Tông, bất quá chỗ tốt tự đưa lên cửa ai lại không cần? Có thể lấy được bảo vật mới là lợi ích thực tế nhất, cùng lắm thì ngày sau trốn trong môn không ra là được rồi, cũng không tin mấy lão yêu bà kia còn có thể giết lên Lưu Vân Tông, bất quá việc này dù sao cũng không quang vinh, thần sắc trên mặt mọi người đều không tốt lắm.
Thích tu sĩ của Thần Thú Các thấy thế biết hạt sen này chỉ sợ không thể chia đều, liền nói: “Hạt sen linh liên sau khi chín sẽ tự bắn ra khỏi tim sen, phương hướng bất định, đến lúc đó chúng ta mỗi người dựa vào vận khí mà lấy, còn lại lá sen, tim sen, cánh hoa sen, ba đám người chúng ta mỗi bên chia một món, các vị cảm thấy thế nào?”
Mọi người trầm mặc sau một lúc lâu, Vệ thiếu chủ mới chậm rì rì nói: “Chia như thế cũng công bình, vậy tim sen thuộc về Khí Linh Sơn đi.” Ai chẳng biết lần này lão tổ Khí Linh Sơn cho cháu trai bảo bối này không ít pháp bảo, tuy rằng bên người gã chỉ còn lại ba hộ vệ hậu kỳ, nhưng lời nói ra vẫn có chút trọng lượng, lần này Lưu Vân Tông ngược lại không tranh luận với gã, “Đã như vậy, Lưu Vân Tông với Vọng Nguyệt Tông lấy cánh hoa sen...”
Còn lại Thần Thú Các với Ngọc Đan Môn là lá sen Thanh Liên, cũng may lá sen có bốn tấm lớn, mỗi phái hai tấm nên cũng không có gì tranh chấp, dù sao ngoại trừ hạt sen linh liên, công hiệu của những bộ phận khác đều không khác bao nhiêu, tuy rằng so ra lá sen kém hơn chút, nhưng cũng không phải chênh lệch quá lớn. Mấy phái sau khi đạt thành nhận thức chung, bầu không khí hòa hoãn hơn, không còn loại cảm giác khẩn trương trước đó nữa, bất quá rất nhanh có người nói: “Còn có củ sen chưa chia, mặc dù nằm bên trong đầm lầy, nhưng muốn dùng pháp bảo đào cũng không khó.” Củ sen linh liên cũng là vật cực kỳ hi hữu, giá trị thậm chí có thể so với hạt sen, chính là nguyên liệu chính để luyện chế Vạn Sinh Đan, chỉ cần nguyên thần với một phần thân hình không bị hủy, dùng đan này sẽ có thể lấy củ sen làm xương thịt, một tháng sau sẽ lại lần nữa sinh cơ mọc xương, khôi phục như lúc ban đầu, chính là đan dược thánh phẩm đã thất truyền rất lâu.
“Không thể.” Tu sĩ để râu của Ngọc Đan Môn lập tức lên tiếng phủ định, trong năm phái nếu luận về sự hiểu biết đối với các loại linh thảo thì chớ quá Ngọc Đan Môn, vì đây là môn phái chuyên biệt luyện đan, thường ngày đều phải tiếp xúc với lượng lớn thiên linh địa quả, cho dù là tu sĩ Luyện Khí Kỳ cấp thấp cũng có thể quen thuộc ghi nhớ trên vạn loại nguyên liệu thiên linh địa quả, đây là môn học bắt buộc của Ngọc Đan Môn, mà càng là tu sĩ có thuật luyện đan cao minh, sẽ càng biết quý trọng thiên linh địa quả, sẽ không hái bậy, cũng biết đạo lý không thể hái tuyệt những vật linh khí.
“Nơi này cực kỳ quỷ dị, không chỉ không trung có lượng lớn ma chướng, đồng thời đầm lầy đen dưới chân cũng cực kỳ cổ quái. Không biết các vị có chú ý tới không, những ma chướng này tuyệt không phải được hình thành tự nhiên, mà là không ngừng phát ra từ trong đầm lầy đen, chỗ thánh liên lại vừa vặn là nơi ma chướng nồng nhất, đây có phải là một sự trùng hợp hay không? Thánh liên tuy là ‘gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn’, nhưng bình thường đều sẽ sinh trưởng ở nơi nồng đậm linh khí thiên địa, rất ít sẽ sinh ra từ đầm lầy hôi thối bẩn đục, huống hồ tôi từng nghe nói sen này có yêu thú cấp bảy canh giữ, nhưng khi mọi người đến thì linh liên đã mọc nụ hoa, mà yêu thú cấp bảy thì lại ngay cả tung tích cũng không thấy, việc này chẳng phải có quá nhiều sự kỳ quặc? Dựa theo cái nhìn của tôi, tốt nhất đừng động đến củ sen linh liên cửu phẩm, để giữ lại cho hậu nhân ngắt hái.”
Một tu sĩ Ngọc Đan Môn khác cũng nói: “Sư huynh nói rất đúng, đầm lầy này cực kỳ cổ quái, cần phải cẩn thận một chút.”
“Không ngờ tu sĩ Ngọc Đan Môn vậy mà nhát gan sợ phiền phức như thế, nếu cảm thấy đầm lầy quái dị như thế, vậy các ngươi còn tranh linh liên gì nữa, nếu sợ vậy thì nhanh chóng tìm một chỗ trốn đi đi, vừa vặn nhường lại phần của các người, vậy mà còn nói cái gì mà giữ lại để hậu nhân ngắt hái...” Mấy người của Lưu Vân Tông không khỏi lớn tiếng cười nhạo, “Ai chẳng biết người của Ngọc Đan Môn các ngươi hái linh thảo dữ nhất, lúc hái thì tại sao không nghĩ tới giữ lại một gốc nửa gốc cho hậu nhân, một bên làm kỹ nữ một bên lập đền thờ, ta phỉ nhổ...”
Hai tu sĩ Ngọc Đan Môn tức giận đến xanh mặt, Ngọc Đan Môn với Lưu Vân Tông từ trước đến nay bất hòa, Lưu Vân Tông hủy hoại cực kỳ nghiêm trọng đối với một số tài nguyên trong tu tiên giới, vì một số khoáng linh thạch mà có rất nhiều xung đột với đan môn, đã sớm bằng mặt không bằng lòng, nhưng lúc này lại không thể phát tác, chỉ có thể nén giận.
Trần Hạc ở góc không thu hút, trên mặt không biểu cảm, nhưng trong mắt lại chợt lóe ánh sáng. Tu sĩ để râu kia thực sự là người thấy qua việc đời, đầm lầy này quả thực có vấn đề, kỳ thực đáy lòng mọi người ở đây đều có nghi hoặc, nhưng khi đối mặt thiên tài địa bảo hiếm thấy, chỉ nghĩ lấy được đến tay là có thể đổi được linh thạch như núi, không có ai không động lòng, tất cả mọi người ôm suy nghĩ dù sao Thất Sát Chi Địa đã mở ra, ta chỉ cần hái cái ta cần, quản gì hậu nhân có bảo để hái hay không, vì vậy hết thảy nguyên liệu linh thảo gặp được đều sẽ có bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, tận lực không để lại một chút vật đáng giá, mỗi người đều như châu chấu quá cảnh.
Vì vậy nghe thấy lời ban nãy của tu sĩ để râu, mọi người mới có thể giở giọng tấn công kịch liệt, bởi vì hầu hết tu sĩ ở đây đều đang làm chuyện có thể đào được bao nhiêu hay bấy nhiêu, đều suy nghĩ có thể mang đi hết thì tuyệt đối không để lại cho người khác, đương nhiên cảm thấy lời nói của tu sĩ để râu chói tai lại buồn cười. Nhưng Trần Hạc lại nghe ra được sự sầu lo trong lời của tu sĩ để râu, trọng điểm theo lời của ông ta thực tế không phải vấn đề có để lại một đường sinh cơ cho linh liên hay không, mà là sự quỷ dị của nơi đây, khiến người ta cảm thấy bất an cực độ. Mà gốc thánh liên kia bởi vì là thánh vật trong loại sen, có thể thanh trừ những ma chướng này, vì vậy một khi đào tới chỗ rễ của linh liên, phải chăng khó có thể ngăn chặn được vật quỷ dị trong vùng đầm lầy này hay không?
Không sai, chính là vật quỷ dị trong đầm lầy. Thần sắc Trần Hạc khẽ động, cúi đầu nhìn đầm lầy đen, nhớ đến vùng phạm vi cổ thụ bị ma chướng ăn mòn khi tiến vào khu đầm lầy, đồng thời cũng tìm được nguyên do mà trong lòng vẫn luôn có sự lo lắng. Một vùng chướng khí càng ngày càng nồng, đầu nguồn lại có một gốc linh liên cửu phẩm, cộng thêm việc thú thủ hộ thất tung khó hiểu.
Nguồn:
Càng nghĩ Trần Hạc lại cảm thấy kinh hãi dị thường, nhìn đầm lầy đen dưới chân lại càng cảm thấy quái dị, luồng khí ma âm kia dường như lại mạnh hơn, nó dường như đang từ từ trở nên mạnh mẽ. Trần Hạc cảm thấy đầu chân phát lạnh, là cái gì khiến ma khí không ngừng tăng cường? Nghĩ đến vô số kể linh khí với tu sĩ chết trong đầm lầy, cộng thêm khí ma chướng điên cuồng cắn nuốt lồng phòng ngự của bọn họ.
Thanh Liên cửu phẩm vì sao sẽ sinh trưởng ở đây? Là trời sinh hay có người cố ý, thánh liên với ma khí vốn là tương khắc, sinh trưởng ở cùng một khu vực ý vị điều gì, đáp án dường như đã sắp trồi lên mặt nước, Trần Hạc lại cảm thấy mắt đau nhói, thu hồi ánh mắt.
Vì Thanh Liên tùy thời đều sẽ nở ra, khi những người khác đều thèm nhỏ dãi nhìn Thanh Liên, cũng vì đóa hoa sen lấp lánh như thần tác điệu nghệ kia mà cảm thán chấn kinh, thì sắc mặt Trần Hạc lại cứng ngắc gọi Linh Mục Hầu từ không gian Giới Tử ra. Linh Mục Hầu bản thân là linh thú của y, có thể giao tiếp thần thức, y giấu nó trong tay áo. Dựa theo ý niệm của Trần Hạc, nó co mình trong tay áo y bắt đầu chuyển động Linh Mục lam nhạt nhìn về phía đầm lầy. Nếu đôi Linh Mục của Linh Mục Hầu được ôn dưỡng thoả đáng, có thể nhìn thấu bản chất của vạn vật thế gian, đây là thần thông thiên phú của nó, cũng là nhược điểm trí mạng của nó, đôi Linh Mục cũng là chỗ yếu ớt nhất. Không bao lâu sau, Trần Hạc đã nghe thấy một tiếng thét chói tai kinh hoảng của Linh Mục Hầu, đôi mắt lam nhạt trong nháy mắt chảy ra máu, Trần Hạc cảm thấy toàn thân chấn động kịch liệt.
Y lúc trước uống không ít rượu ủ từ Tử Não Quả, tuy rằng không thể nói có Linh Mục, nhưng cũng có chút hiệu quả, việc y nhức mắt với Linh Mục của Linh Mục Hầu bị thương đại biểu điều gì, kết quả này chưa được vạch trần mà trong nháy mắt đã khiến toàn thân Trần Hạc không rét mà run. Đúng lúc này, tu sĩ Ngọc Đan Môn bên cạnh đột nhiên quát khẽ một câu: “Không tốt, linh liên nở sớm, hạt sen sắp ra, nhanh cướp...”
Trần Hạc không ngờ đường đường thiếu chủ của Khí Linh Sơn vậy mà xuất hiện ở Thất Sát Chi Địa, không ngờ lão tổ kia cũng thực cam lòng để cháu trai ruột thịt mạo hiểm, bất quá lại nghĩ lại, lão tổ dù sao cũng là lão tổ, ngoại trừ già gian xảo thì cũng biết rõ tu tiên giới này chỉ có linh căn tốt thì chưa hẳn đã có thể đi được lâu dài, vẫn cần phải rèn luyện.
Chắc hẳn nhóm Vệ Hạo Hiên vào Thất Sát Chi Địa lần này, chắc chắn trên tay có không ít pháp bảo trân quý cho thiếu chủ này dùng phòng thân. Ánh mắt Trần Hạc không khỏi chuyển qua trên tay gã, chỉ mỗi cây quạt trong tay gã kia không thôi thì phỏng đoán cũng là một món pháp bảo nhỏ, nan quạt là màu huyền kim, mặt giấy là vải sa dày, dưới mỗi một lần quạt, ma chướng xung quanh sẽ cuộn về phía sau, hẳn là một món bảo vật xua đuổi ma khí.
Người của mấy phái thấy không kích động được thị phi giữa Thần Thú Các với Ngọc Đan Môn, mỗi người nói vài câu xong thì cảm thấy không thú vị, sau cùng đều chăm chú ánh mắt vào gốc Thanh Liên cửu phẩm ở chính giữa kia, ánh mắt lấp lánh, thậm chí không ngừng động môi, hiển nhiên đang mật ngữ với người môn hạ của mình, tuy là tâm tư khác nhau nhưng cũng không khó suy đoán, công việc theo như lời của bọn họ nhất định là phải làm sao lấy được hạt sen linh liên cửu phẩm kia.
Trong linh liên cửu phẩm thì hạt sen là trân quý nhất, thứ nhì là nhị sen, tim sen, lá sen và củ sen, bất quá sen này chỉ có một gốc như thế, mà nhân số lại đang không ngừng gia tăng, lúc này đã có hơn hai mươi người, đồng thời tất cả mọi người cùng là tu sĩ hậu kỳ, cho dù có trung kỳ cũng là người nổi bật trong trung kỳ, dưới tình huống sói nhiều thịt ít, độ khó cướp đoạt lên cao thẳng tắp, mà gốc linh liên cửu phẩm này cách thời gian hoàn toàn nở kết hạt hoa rơi, lại còn hơn hai mươi ngày.
Bản thân việc luôn bảo trì lồng phòng ngự trong ma chướng này đã là một việc cực kỳ hao tổn nguyên khí, hơn nữa ma chướng xung quanh càng ngày càng nhiều, không gián đoạn, đợt trước tán đi, đợt sau tiến lên đánh tới lồng phòng ngự của mấy chục người, khi một lần nữa ngăn chặn những ma khí này lại phải hao tổn phân nửa pháp lực, còn chưa đến mười ngày, thì đã có người bắt đầu liên tiếp uống linh tửu để giảm bớt sự tiêu hao lượng lớn nguyên khí trong cơ thể, đợi tới ngày thứ mười lăm, toàn bộ nụ hoa linh liên cửu phẩm đã nở hoàn toàn, thì có người chống đỡ không được nữa, mấy tu sĩ trung kỳ lần lượt rời khỏi nơi đây.
Còn có một người, đó là một trong hai nữ tu Vọng Nguyệt Tông cấu kết với Lưu Vân Tông, tu vi của cô hơi yếu, đã khó có thể ở lại đây được nữa, vì nguyên khí trong cơ thể đã tới cực hạn, toàn bộ lồng phòng ngự lung lay sắp đổ, sắc mặt tái nhợt, di chuyển ra ngoài. Mấy người Lưu Vân Tông thấy thế ánh mắt lộ ra chút vẻ băng lãnh, nhìn theo nữ tu kia rời khỏi ma chướng, nam tử áo bào trắng nhìn bóng lưng cô, giọng điệu lạnh lùng nói: “Phế vật!” Nói xong tay giơ lên một thanh pháp khí xuyên qua ma chướng, không bao lâu sau đã nghe thấy cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu thảm thiết của nữ tử, tiếp theo không còn một tiếng động nào nữa.
Mà nữ tu còn lại thấy thế thì kinh hoảng đầy ánh mắt, thân thể thậm chí đều đang run rẩy nhè nhẹ, mà mấy môn phái khác lại coi như chưa từng thấy. Người của Lưu Vân Tông luôn luôn thủ đoạn độc ác, kỷ luật cực nghiêm, đừng nói là nữ tu, dù là đại tu sĩ trong môn vi phạm tông quy cũng phải bị trừng phạt nghiêm trọng, ác với người khác cũng ác với bản thân, cũng chính tinh thần ngoan độc này mới có thể khiến Lưu Vân Tông xuất hiện rất nhiều nhân tài, ngự trị vị trí đứng đầu năm đại phái mấy nghìn năm.
Lúc này đừng nói là nữ tu kia, dù là mấy tu sĩ hậu kỳ cũng đang liều mạng uống linh tửu, vì linh khí thiên địa ở địa phương quỷ quái này cực kỳ thưa thớt, tất cả đều là ma khí chướng khí, căn bản không cách nào thông qua công pháp để chuyển hoán linh khí, chỉ có thể dựa vào linh thạch với linh tửu để chống đỡ. Bất quá cũng may cơ sở nguyên khí của tu sĩ hậu kỳ dày, linh thạch linh tửu trong tay đều được chuẩn bị không ít, đủ để chống đỡ thêm năm ngày, nhưng đến lúc đó cướp đoạt linh liên sẽ ‘lòng có dư mà lực không đủ’.
Vì vậy có tu sĩ mở miệng nói: “Chúng tu sĩ nghe một lời của lão hủ, tất cả tu sĩ ở đây tu luyện tới hậu kỳ đều không dễ, đồng thời hiện tại đã gần đến thời gian Thất Sát Chi Địa đóng, nếu vì tranh đoạt linh vật mà mất tánh mạng cũng không đáng, vì tránh khỏi đôi bên phân tranh, không bằng chúng ta phân chia, đến lúc đó không một người thương vong đều vui vẻ cả làng, thế nào?” Nói chuyện chính là một vị lão giả hơn sáu mươi tuổi của Thần Thú Các, hẳn xem như là vị có “tuổi tác” lớn nhất ở đây.
Người của năm phái sau khi nghe xong đều im lặng, nếu là lúc trước, người của năm phái còn có thể tranh một chút, nhưng cùng với việc linh liên sắp nở ra, ma chướng ở nơi này cũng càng ngày càng dày đặc, thường thường còn biến ảo thành mặt quỷ, nếu không phải nơi này có một đóa thánh liên có thể triệt để tinh lọc ma khí, mười mấy người căn bản không có khả năng kiên trì được lâu như vậy, chờ một tháng ở đây đã là cực hạn, tâm tư của mỗi một tu sĩ đều đã phai nhạt đi không ít, dù sao dựa vào tình thế loạn trong giặc ngoài như hiện giờ, khi cướp đoạt sợ rằng xác suất mỗi người ngã xuống đều gia tăng, nếu không phải hạt sen Thanh Liên cửu phẩm sắp chín, sợ là sớm đã có người đi vào đào linh liên rồi, dù sao không có hạt sen thì tác dụng của những bộ phận khác cũng không yếu.
“Thích tu sĩ nói đúng, mọi người chờ ở đây đã hơn một tháng, nguyên khí trên người sớm đã tiêu hao bảy tám phần, nếu như đánh nhau sợ rằng ai cũng lấy không được linh liên, không bằng chúng ta chia linh liên làm ba phần bằng nhau rồi hái, tranh thủ mỗi người lấy được một phần, về phần giá trị thì dùng linh thạch bổ sung, mọi người cảm thấy thế nào?” Một vị tu sĩ của Ngọc Đan Môn cũng mở miệng nói.
Hiện giờ trong ba đám người xoay quanh linh liên, nhân số của Thần Thú Các với Ngọc Đan Môn nhiều nhất, tổng cộng sáu người, Lưu Vân Tông năm người, Khí Linh Sơn bốn người, tổng cộng là mười lăm người. Hai phái khác thấy Thần Thú Các với Ngọc Đan Môn không để ý hiềm khích lúc trước nhất trí mở miệng đề nghị, tuy rằng sắc mặt đều khó coi, nhưng tình thế trước mắt quả thực nguy cấp, ngay cả nam tử áo bào trắng luôn luôn nghiêm khắc, sắc mặt cũng có chút lo lắng, mà cây quạt trong tay thiếu chủ Khí Linh Sơn hiển nhiên cũng không còn tùy tiện tiêu sái như lúc đầu nữa, bất quá như thế cũng không có nghĩa là hai phái sẽ đồng ý chia đều linh liên.
Vệ thiếu chủ nói: “Đã như vậy, vậy chín hạt sen hoàn toàn thuộc về Khí Linh Sơn tôi, thứ khác thì tùy tiện các người...”
“Hừ, dạ dày của Vệ thiếu chủ cũng quá lớn rồi đấy, ai chẳng biết hạt sen của linh liên cửu phẩm là trân quý nhất, hoàn toàn thuộc về ngươi? Vậy chẳng phải coi bọn tôi là bày biện? Chín hạt linh liên, Lưu Vân Tông với Vọng Nguyệt Tông bọn tôi chí ít cũng phải được chia năm hạt, còn lại, Vệ thiếu chủ có bản lĩnh thì cầm đi đi.” Một tu sĩ hậu kỳ hơn bốn mươi tuổi của Lưu Vân Tông khinh thường mở miệng nói.
Vệ thiếu chủ sau khi nghe xong tức khắc thu quạt lại, trên mặt lộ ra ba phần cười nhạo, đổi giọng trào phúng nói: “Nếu không nhắc thì tôi cũng quên Vọng Nguyệt Tông rồi, đúng rồi, còn có một vị nữ tu Vọng Nguyệt Tông, bất quá lần này cô ta chỉ có một mình cũng có thể chiếm một phần năm? Cho dù chiếm được chỉ sợ cũng không phải thuộc về cô ta đúng không!? Vệ thiếu tôi đây dạ dày lớn, nhưng có người có lá gan lại lớn hơn nữa, đâm phải cái sọt cực lớn mà không tự biết, cho dù các ngươi mang hạt sen ra khỏi Thất Sát Chi Địa, chỉ sợ cũng không có phúc hưởng thụ, mấy lão yêu bà của Vọng Nguyệt Tông không phải ngồi không vậy đâu, nếu biết ngươi giết ái đồ của mấy bả, thì các ngươi phải cẩn thận cái đầu trên gáy khó giữ được đấy, ha ha.”
Lời này nói ra khiến toàn thân nữ tu Vọng Nguyệt Tông kia run rẩy không thôi, lúc này cô đã cực kỳ hối hận, tội phản bội sư môn quá lớn, trước đây vì cảm tình nhất thời mà bán đứng sư tỷ muội, lúc này tỉnh ngộ lại thì đã muộn. Mà mấy người của Lưu Vân Tông quả thực có chút kiêng kỵ mấy lão yêu bà của Vọng Nguyệt Tông, bất quá chỗ tốt tự đưa lên cửa ai lại không cần? Có thể lấy được bảo vật mới là lợi ích thực tế nhất, cùng lắm thì ngày sau trốn trong môn không ra là được rồi, cũng không tin mấy lão yêu bà kia còn có thể giết lên Lưu Vân Tông, bất quá việc này dù sao cũng không quang vinh, thần sắc trên mặt mọi người đều không tốt lắm.
Thích tu sĩ của Thần Thú Các thấy thế biết hạt sen này chỉ sợ không thể chia đều, liền nói: “Hạt sen linh liên sau khi chín sẽ tự bắn ra khỏi tim sen, phương hướng bất định, đến lúc đó chúng ta mỗi người dựa vào vận khí mà lấy, còn lại lá sen, tim sen, cánh hoa sen, ba đám người chúng ta mỗi bên chia một món, các vị cảm thấy thế nào?”
Mọi người trầm mặc sau một lúc lâu, Vệ thiếu chủ mới chậm rì rì nói: “Chia như thế cũng công bình, vậy tim sen thuộc về Khí Linh Sơn đi.” Ai chẳng biết lần này lão tổ Khí Linh Sơn cho cháu trai bảo bối này không ít pháp bảo, tuy rằng bên người gã chỉ còn lại ba hộ vệ hậu kỳ, nhưng lời nói ra vẫn có chút trọng lượng, lần này Lưu Vân Tông ngược lại không tranh luận với gã, “Đã như vậy, Lưu Vân Tông với Vọng Nguyệt Tông lấy cánh hoa sen...”
Còn lại Thần Thú Các với Ngọc Đan Môn là lá sen Thanh Liên, cũng may lá sen có bốn tấm lớn, mỗi phái hai tấm nên cũng không có gì tranh chấp, dù sao ngoại trừ hạt sen linh liên, công hiệu của những bộ phận khác đều không khác bao nhiêu, tuy rằng so ra lá sen kém hơn chút, nhưng cũng không phải chênh lệch quá lớn. Mấy phái sau khi đạt thành nhận thức chung, bầu không khí hòa hoãn hơn, không còn loại cảm giác khẩn trương trước đó nữa, bất quá rất nhanh có người nói: “Còn có củ sen chưa chia, mặc dù nằm bên trong đầm lầy, nhưng muốn dùng pháp bảo đào cũng không khó.” Củ sen linh liên cũng là vật cực kỳ hi hữu, giá trị thậm chí có thể so với hạt sen, chính là nguyên liệu chính để luyện chế Vạn Sinh Đan, chỉ cần nguyên thần với một phần thân hình không bị hủy, dùng đan này sẽ có thể lấy củ sen làm xương thịt, một tháng sau sẽ lại lần nữa sinh cơ mọc xương, khôi phục như lúc ban đầu, chính là đan dược thánh phẩm đã thất truyền rất lâu.
“Không thể.” Tu sĩ để râu của Ngọc Đan Môn lập tức lên tiếng phủ định, trong năm phái nếu luận về sự hiểu biết đối với các loại linh thảo thì chớ quá Ngọc Đan Môn, vì đây là môn phái chuyên biệt luyện đan, thường ngày đều phải tiếp xúc với lượng lớn thiên linh địa quả, cho dù là tu sĩ Luyện Khí Kỳ cấp thấp cũng có thể quen thuộc ghi nhớ trên vạn loại nguyên liệu thiên linh địa quả, đây là môn học bắt buộc của Ngọc Đan Môn, mà càng là tu sĩ có thuật luyện đan cao minh, sẽ càng biết quý trọng thiên linh địa quả, sẽ không hái bậy, cũng biết đạo lý không thể hái tuyệt những vật linh khí.
“Nơi này cực kỳ quỷ dị, không chỉ không trung có lượng lớn ma chướng, đồng thời đầm lầy đen dưới chân cũng cực kỳ cổ quái. Không biết các vị có chú ý tới không, những ma chướng này tuyệt không phải được hình thành tự nhiên, mà là không ngừng phát ra từ trong đầm lầy đen, chỗ thánh liên lại vừa vặn là nơi ma chướng nồng nhất, đây có phải là một sự trùng hợp hay không? Thánh liên tuy là ‘gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn’, nhưng bình thường đều sẽ sinh trưởng ở nơi nồng đậm linh khí thiên địa, rất ít sẽ sinh ra từ đầm lầy hôi thối bẩn đục, huống hồ tôi từng nghe nói sen này có yêu thú cấp bảy canh giữ, nhưng khi mọi người đến thì linh liên đã mọc nụ hoa, mà yêu thú cấp bảy thì lại ngay cả tung tích cũng không thấy, việc này chẳng phải có quá nhiều sự kỳ quặc? Dựa theo cái nhìn của tôi, tốt nhất đừng động đến củ sen linh liên cửu phẩm, để giữ lại cho hậu nhân ngắt hái.”
Một tu sĩ Ngọc Đan Môn khác cũng nói: “Sư huynh nói rất đúng, đầm lầy này cực kỳ cổ quái, cần phải cẩn thận một chút.”
“Không ngờ tu sĩ Ngọc Đan Môn vậy mà nhát gan sợ phiền phức như thế, nếu cảm thấy đầm lầy quái dị như thế, vậy các ngươi còn tranh linh liên gì nữa, nếu sợ vậy thì nhanh chóng tìm một chỗ trốn đi đi, vừa vặn nhường lại phần của các người, vậy mà còn nói cái gì mà giữ lại để hậu nhân ngắt hái...” Mấy người của Lưu Vân Tông không khỏi lớn tiếng cười nhạo, “Ai chẳng biết người của Ngọc Đan Môn các ngươi hái linh thảo dữ nhất, lúc hái thì tại sao không nghĩ tới giữ lại một gốc nửa gốc cho hậu nhân, một bên làm kỹ nữ một bên lập đền thờ, ta phỉ nhổ...”
Hai tu sĩ Ngọc Đan Môn tức giận đến xanh mặt, Ngọc Đan Môn với Lưu Vân Tông từ trước đến nay bất hòa, Lưu Vân Tông hủy hoại cực kỳ nghiêm trọng đối với một số tài nguyên trong tu tiên giới, vì một số khoáng linh thạch mà có rất nhiều xung đột với đan môn, đã sớm bằng mặt không bằng lòng, nhưng lúc này lại không thể phát tác, chỉ có thể nén giận.
Trần Hạc ở góc không thu hút, trên mặt không biểu cảm, nhưng trong mắt lại chợt lóe ánh sáng. Tu sĩ để râu kia thực sự là người thấy qua việc đời, đầm lầy này quả thực có vấn đề, kỳ thực đáy lòng mọi người ở đây đều có nghi hoặc, nhưng khi đối mặt thiên tài địa bảo hiếm thấy, chỉ nghĩ lấy được đến tay là có thể đổi được linh thạch như núi, không có ai không động lòng, tất cả mọi người ôm suy nghĩ dù sao Thất Sát Chi Địa đã mở ra, ta chỉ cần hái cái ta cần, quản gì hậu nhân có bảo để hái hay không, vì vậy hết thảy nguyên liệu linh thảo gặp được đều sẽ có bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, tận lực không để lại một chút vật đáng giá, mỗi người đều như châu chấu quá cảnh.
Vì vậy nghe thấy lời ban nãy của tu sĩ để râu, mọi người mới có thể giở giọng tấn công kịch liệt, bởi vì hầu hết tu sĩ ở đây đều đang làm chuyện có thể đào được bao nhiêu hay bấy nhiêu, đều suy nghĩ có thể mang đi hết thì tuyệt đối không để lại cho người khác, đương nhiên cảm thấy lời nói của tu sĩ để râu chói tai lại buồn cười. Nhưng Trần Hạc lại nghe ra được sự sầu lo trong lời của tu sĩ để râu, trọng điểm theo lời của ông ta thực tế không phải vấn đề có để lại một đường sinh cơ cho linh liên hay không, mà là sự quỷ dị của nơi đây, khiến người ta cảm thấy bất an cực độ. Mà gốc thánh liên kia bởi vì là thánh vật trong loại sen, có thể thanh trừ những ma chướng này, vì vậy một khi đào tới chỗ rễ của linh liên, phải chăng khó có thể ngăn chặn được vật quỷ dị trong vùng đầm lầy này hay không?
Không sai, chính là vật quỷ dị trong đầm lầy. Thần sắc Trần Hạc khẽ động, cúi đầu nhìn đầm lầy đen, nhớ đến vùng phạm vi cổ thụ bị ma chướng ăn mòn khi tiến vào khu đầm lầy, đồng thời cũng tìm được nguyên do mà trong lòng vẫn luôn có sự lo lắng. Một vùng chướng khí càng ngày càng nồng, đầu nguồn lại có một gốc linh liên cửu phẩm, cộng thêm việc thú thủ hộ thất tung khó hiểu.
Nguồn:
Càng nghĩ Trần Hạc lại cảm thấy kinh hãi dị thường, nhìn đầm lầy đen dưới chân lại càng cảm thấy quái dị, luồng khí ma âm kia dường như lại mạnh hơn, nó dường như đang từ từ trở nên mạnh mẽ. Trần Hạc cảm thấy đầu chân phát lạnh, là cái gì khiến ma khí không ngừng tăng cường? Nghĩ đến vô số kể linh khí với tu sĩ chết trong đầm lầy, cộng thêm khí ma chướng điên cuồng cắn nuốt lồng phòng ngự của bọn họ.
Thanh Liên cửu phẩm vì sao sẽ sinh trưởng ở đây? Là trời sinh hay có người cố ý, thánh liên với ma khí vốn là tương khắc, sinh trưởng ở cùng một khu vực ý vị điều gì, đáp án dường như đã sắp trồi lên mặt nước, Trần Hạc lại cảm thấy mắt đau nhói, thu hồi ánh mắt.
Vì Thanh Liên tùy thời đều sẽ nở ra, khi những người khác đều thèm nhỏ dãi nhìn Thanh Liên, cũng vì đóa hoa sen lấp lánh như thần tác điệu nghệ kia mà cảm thán chấn kinh, thì sắc mặt Trần Hạc lại cứng ngắc gọi Linh Mục Hầu từ không gian Giới Tử ra. Linh Mục Hầu bản thân là linh thú của y, có thể giao tiếp thần thức, y giấu nó trong tay áo. Dựa theo ý niệm của Trần Hạc, nó co mình trong tay áo y bắt đầu chuyển động Linh Mục lam nhạt nhìn về phía đầm lầy. Nếu đôi Linh Mục của Linh Mục Hầu được ôn dưỡng thoả đáng, có thể nhìn thấu bản chất của vạn vật thế gian, đây là thần thông thiên phú của nó, cũng là nhược điểm trí mạng của nó, đôi Linh Mục cũng là chỗ yếu ớt nhất. Không bao lâu sau, Trần Hạc đã nghe thấy một tiếng thét chói tai kinh hoảng của Linh Mục Hầu, đôi mắt lam nhạt trong nháy mắt chảy ra máu, Trần Hạc cảm thấy toàn thân chấn động kịch liệt.
Y lúc trước uống không ít rượu ủ từ Tử Não Quả, tuy rằng không thể nói có Linh Mục, nhưng cũng có chút hiệu quả, việc y nhức mắt với Linh Mục của Linh Mục Hầu bị thương đại biểu điều gì, kết quả này chưa được vạch trần mà trong nháy mắt đã khiến toàn thân Trần Hạc không rét mà run. Đúng lúc này, tu sĩ Ngọc Đan Môn bên cạnh đột nhiên quát khẽ một câu: “Không tốt, linh liên nở sớm, hạt sen sắp ra, nhanh cướp...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất