Sau Khi Phản Diện Sống Lại Đều Yêu Tôi
Chương 17: Kích thích
Kỷ Lăng nín thở trốn sau cái cây, không bao lâu quả nhiên liền thấy Ninh Ngọc cũng tới đây.
Vài ngày không gặp, Ninh Ngọc dường như không hề bị ảnh hưởng bởi lần bắt cóc đó, nhìn vẫn phấn chấn oai hùng như cũ, mắt xanh ôn hòa bình tĩnh, hiển nhiên anh ta đã quen biết với Cảnh Tùy từ trước, đi qua đó gật đầu cười nói: “Bệ hạ.”
Cảnh Tùy nghiêng đầu nhìn về phía anh ta, hơi nhếch khóe miệng: “Là cậu à.”
Kỷ Lăng lén lút đứng một bên nhìn hai người nói chuyện, trong lòng không ngừng kích động!
Cuối cùng tình tiết truyện cũng chạy đúng rồi!
Đúng rồi!
Sự gặp mặt, nói chuyện, dáng vẻ cử chỉ của hai người… hoàn toàn giống hệt với kiếp trước! Kỷ Lăng thật sự kích động tới mức muốn khóc, sau khi phải đối mặt với nhiều boss phản diện thần kinh không theo lẽ thường kia, cuối cùng cũng gặp được người chịu đi theo kịch bản rồi, quả nhiên vẫn là công thụ chính đáng tin cậy!
Hai người chính là hy vọng về nhà của tôi! Là bạn bè thân thiết nhất ở nơi đất khách quê người này của tôi đó!
Cảnh Tùy cùng Ninh Ngọc ở bên đó thân thiết nói chuyện vài câu liền vì có chuyện mà tạm thời rời đi, nhưng không sao, Kỷ Lăng biết anh ta rất nhanh sẽ quay lại thôi, mà đoạn thời gian ở giữa này chính là sân khấu cho cậu mượn đề tài phát huy, hoàn mỹ!
Thật ra, cuộc nói chuyện lần này của Cảnh Tùy và Ninh Ngọc hoàn toàn không có sự mờ ám quá phận nào, còn về yêu thích, lúc này nhiều lắm cũng chỉ mới có một chút thôi, càng nhiều là sự thưởng thức tán dương.
Cảnh tượng này nếu ở trong mắt người khác thì đúng là quá mức bình thương, sẽ chỉ liên tưởng đến chuyện Cảnh Tùy đang lôi kéo lòng người.
Nhưng Kỷ Lăng thân là một pháo hôi ác độc, lúc cậu muốn chết thì hoàn toàn không cần logic gì cả! Chỉ cần cưỡng chế cho IQ của mình hạ thấp xuống, đi gây chuyện với bất cứ người nào từng cùng Cảnh Tùy vui vẻ nói chuyện là được rồi!
Còn về chuyện hành động của mình có khiến Cảnh Tùy ghét hay không?
Xin lỗi, hoàn toàn không quan trọng.
Kỷ Lăng yên lặng đợi Cảnh Tùy rời đi, sau đó chỉnh lại vẻ mặt, hùng hùng hổ hổ, khí phách hiên ngang đi về phía Ninh Ngọc đang đứng dưới bóng cây, đồng thời phát ra một thanh âm phẫn nộ: “Lại là anh!”
Ninh Ngọc ngẩng đầu lên, đợi khi nhìn thấy người đến là Kỷ Lăng thì hàng mày hơi chau lại một cái.
Kỷ Lăng hung ác trừng anh, khí thế hung hăng nói: “Thứ dân đen đê tiện, ai cho anh tới đây? Anh đừng hòng dụ dỗ Bệ hạ, Bệ hạ sẽ không nhìn trúng anh đâu!”
Ninh Ngọc nhìn Kỷ Lăng một cái, môi mỏng hơi mím, lộ ra vẻ mặt không thể hiểu nổi, căn bản không muốn dây dưa với Kỷ Lăng, xoay người liền bỏ đi.
Nhưng Kỷ Lăng không dễ gì mới túm được cơ hội này, sao có thể để anh ta bỏ đi được? Vậy là cậu liền duỗi tay túm lấy Ninh Ngọc, mắng mỏ: “Anh muốn đi đâu? Đứng lại đó cho tôi!”
Tay áo Ninh Ngọc bị Kỷ Lăng túm chặt lấy, chỉ đành dừng chân lại, quay đầu nhìn về thiếu niên đang nhe nanh múa vuốt với mình, giống như một con thú nhỏ nhe răng nhếch miệng gầm về phía anh ta, vô tri không sợ hãi, Ninh Ngọc nhanh chóng tức tới mức cười ra tiếng: “Buông tay.”
Kỷ Lăng trừng mắt: “Không buông.”
Ninh Ngọc nhìn cậu, sắc mặt lạnh xuống.
Kỷ Lăng mới không bị dọa sợ đâu, Ninh Ngọc cũng đâu thể làm gì được cậu, cậu phấn chấn tinh thần lộ ra một ánh mắt ghen ghét đúng chuẩn của pháo hôi ác độc, lớn tiếng nói: “Nếu anh dám lại gần Bệ hạ thì tôi nhất định sẽ không tha cho anh! Lần sau sẽ không may mắn có người tới cứu anh như vậy đâu!”
Ninh Ngọc cụp mắt nhìn cậu, khóe môi nhếch lên, phát ra thanh âm mang theo ý vị nghiền ngẫm: “Vậy sao?”
Giọng nói này vẫn dịu dàng như cậu từng nghe, nhưng lại mang theo một tia lạnh lẽo khó có thể phát hiện, giống như một dòng nước lạnh giấu dưới tận đáy vực sâu thẳm giữa ngày trời nắng chói… khiến Kỷ Lăng nhịn không được mà run lên một cái, từ lòng bàn chân sinh ra một loại cảm giác sợ hãi.
Đây, đây chắc là ảo giác của cậu nhỉ, thụ chính thân mến đáng yêu của cậu, sao lại có thể phát ra loại âm thanh đáng sợ này!
Kỷ Lăng có hơi thất thần, suýt chút nữa là quên mất lời thoại tiếp theo.
May mà lúc này Cảnh Tùy xuất hiện rồi!
Khóe mắt Kỷ Lăng liếc thấy Cảnh Tùy đang đi qua bên này, vẻ mặt cậu lập tức tỉnh táo lại, dứt khoát không nói chuyện nữa, liều mình một phen mà nhấc tay đánh về phía Ninh Ngọc! Đồng thời trách mắng: “Hiểu rõ thân phận của mình, tránh xa Bệ hạ ra cho tôi!”
Như trong dự liệu, cái tát này còn chưa đánh vào được.
Kỷ Lăng liền cảm giác được cổ tay mình bị một cái tay mạnh mẽ nắm chặt lấy, ngẩng đầu nhìn lên liền đối diện với đôi đồng tử màu vàng tràn đầy sắc bén, hai mắt không độ ấm của người đàn ông nhàn nhạt nhìn vào cậu, khiến đáy lòng người ta lạnh thấu.
Sau khi trải qua nhiều lần thất bại như vậy, cuối cùng Kỷ Lăng cũng gặp phải một người chịu phối hợp với mình, thật đáng tin cậy quá mà! Lúc đó hốc mắt cậu cảm động tới nỗi đỏ lên, nghẹn lại nước mắt hạnh phúc, nói năng lộn xộn: “Bệ, Bệ hạ…”
Cảnh Tùy mím môi mỏng, trong đôi đồng tử màu vàng kim xẹt qua vẻ không kiên nhẫn, nếu không phải nể mặt Đại Công tước Kỷ Đình thì anh ta đã sớm không thể nhịn nổi Kỷ Lăng rồi, Cảnh Tùy nhướng cao mày, nghiêm khắc nói: “Cậu đang làm gì?”
Kỷ Lăng nghe thấy lời này hai mắt liền liền trào nước, có vẻ là vì buồn bã và hoảng loạn, lẩm bẩm nói: “Bệ hạ, anh lại vì một tên dân đen mà quở trách em?”
Ánh mắt Cảnh Tùy càng lạnh hơn, tay anh ta hơi hơi dùng sức, cúi đầu nhìn vào mắt Kỷ Lăng, trong giọng nói còn mang theo ý cảnh cáo, lạnh lùng vô tình: “Nếu lần sau còn dám gây chuyện như vậy nữa, tôi sẽ nói với Đại Công tước Kỷ Đình, bảo ông ấy dạy dỗ cậu cho tốt.”
Tuy từ đầu đến cuối anh ta chưa từng nhắc chữ nào đến Ninh Ngọc, nhưng sự bảo vệ đối với Ninh Ngọc cùng sự coi thường đối với Kỷ Lăng đều được thể hiện qua từng câu chữ, sự bình tĩnh lạnh nhạt của anh ta càng khiến cho sự ồn ào cãi cọ của Kỷ Lăng trở nên nực cười và vô lý đến vậy!
Ở trong mắt anh ta, chắc mình chỉ là một chú hề gây chuyện thị phi khắp nơi còn tạo thêm phiền phức cho anh ta nhỉ.
Ha, lời thoại khinh miệt này, đều giống hệt với trong sách.
Kỷ Lăng cảm động tới mức suýt trào cả nước mắt, thầm nghĩ cho dù có hàng ngàn hàng vạn boss phản diện không bình thường, nhưng chỉ cần công thụ vẫn đi theo tình tiết truyện ban đầu, còn có thể nói đúng lời thoại thì nhiệm vụ này cậu vẫn có thể tiếp tục làm được!
Cậu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Cảnh Tùy, lại giống như thấy được ánh sáng thắng lợi!
Thua keo này ta bày keo khác.
Hiếm khi gặp được thời cơ thích hợp thế này, Kỷ Lăng còn định tiếp tục phát huy thêm chút nữa, nhưng còn chưa kịp mở miệng liền nghe thấy bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng quát chói tai mang theo tức giận: “Cảnh Tùy!”
Là ai! Lại dám to gan lớn mật hô thẳng tên húy của Hoàng đế như vậy?
Kỷ Lăng kinh ngạc quay đầu nhìn lại, liền thấy Brendon mặc một bộ quân trang màu đen, sắc mặt lạnh lùng bước tới, trong đôi đồng tử màu xám không hề che giấu lửa giận ngập trời.
Cậu không khỏi sửng sốt, kiếp trước Brendon căn bản không hề xuất hiện ở đây… đây là kịch hai người giữa tôi và Cảnh Tùy, anh qua đây góp vui gì vậy hả?
Trong chớp mắt Brendon liền đi đến, thân hình cao lớn của anh ấy ngăn lại trước mặt Kỷ Lăng, nhấc tay bóp lấy cái tay Cảnh Tùy đang nắm lấy cổ tay Kỷ Lăng, đôi mắt màu xám không hề tránh né mà nhìn về phía Cảnh Tùy, nhả từng chữ một: “Buông, tay.”
Kỷ Lăng: “…”
Cảnh Tùy nhấc mắt, dưới đáy mắt xẹt qua vẻ không hiểu được, nhưng vẫn chầm chậm buông tay ra, như có điều suy nghĩ mà nhìn Brendon.
Brendon thấy cuối cùng Cảnh Tùy cũng buông tay, thậm chí còn không kịp chỉ trích Cảnh Tùy đã vội vàng xoay người nhìn về phía cậu thiếu niên đang được anh ấy bảo vệ sau người. Hai mắt thiếu niên hơi đỏ, dáng vẻ như sắp khóc mà sửng sốt nhìn anh ấy, trên cổ tay trắng nõn bị bóp để lại một vệt đỏ, có thể thấy Cảnh Tùy không hề lưu tình chút nào, tất cả những điều này đều khiến Brendon cực kỳ đau lòng.
Cảnh Tùy thật quá đáng, sao anh ta có thể nhẫn tâm đối xử với Kỷ Lăng như vậy?
Kiếp trước bởi vì anh ấy căn bản chưa từng để tâm đến Kỷ Lăng, nên cũng không hề chú ý tới chuyện xảy ra ở yến hội, nhưng rồi sau này chuyện này truyền ra, ai ai cũng biết trong yến hội Kỷ Lăng sỉ nhục Ninh Ngọc lại bị Bệ hạ trách phạt, lúc này anh ấy mới biết khi đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc đó cho dù có nghe được thì anh ấy cũng chỉ cười cười cho qua.
Sau khi trùng sinh, sợ chuyện cũ lặp lại khiến cậu thiếu niên ấy chịu tổn thương, vậy là Brendon liền vội vàng chạy qua đây, lại không ngờ vẫn là tới chậm một bước.
Anh ấy vốn dĩ nên ngăn cản tất cả mọi chuyện này.
Kỷ Lăng ngơ ngác nhìn vẻ lo lắng quan tâm trong mắt Brendon, lần này sự bảo vệ của Brendon quá mức rõ ràng, cảnh tượng cũng quá mức hòa hợp, thậm chí khiến Kỷ Lăng nhất thời không kịp phản ứng lại, vị quân nhân trước nay vẫn luôn lạnh lùng quyết đoán này vậy mà lại bảo vệ một tên quần là áo lượt như mình…
Cứu mạng với, không phải anh ta thật sự đã trùng sinh đấy chứ!
Nhưng cho dù anh có trùng sinh, vậy mà lại không né xa cái tên ăn chơi đáng ghét khiến anh khó xử là tôi đây, ngược lại còn vì tôi mà chống đối với Cảnh Tùy là sao hả? Anh ta chẳng phải là bạn tốt nhất của anh sao?
Kỷ Lăng vừa nghĩ tới những hành động của Brendon thì suýt tý nữa đã không cầm được nước mắt, nhưng cậu lén liếc vẻ mặt lạnh lùng của Cảnh Tùy một cái, sau đấy liền giống như được tiêm một mũi thuốc an thần, ít nhất vai chính vẫn bình thường!
Bình tĩnh, không được hoảng loạn.
Cậu còn có thể tiếp tục được!
Kỷ Lăng làm như không thấy Brendon, chỉ cắn chặt môi nhìn chằm chằm vào Cảnh Tùy, cứ như đang quật cường cố nén vẻ đau đớn!
Còn Cảnh Tùy thì ngay cả một cái liếc mắt cũng lười cho cậu, chỉ chắp hai tay sau lưng, đôi mắt sắc bén như có điều suy nghĩ nhìn vào Brendon, chầm chậm nói: “Sao cậu lại tới đây?”
Brendon thấy ánh mắt đau khổ nhưng vẫn cố chấp quật cường của Kỷ Lăng, trong lòng không ngừng cảm thấy đau đớn, lúc này nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt của Cảnh Tùy thì cứ như đổ dầu vào lửa, khiến bao nhiêu bất mãn trong lòng anh ấy phút chốc bùng phát ra!
Cậu rõ ràng biết rõ Kỷ Lăng yêu cậu tới mức nào, cậu ấy chẳng qua chỉ là muốn cậu chú ý tới cậu ấy nhiều hơn một chút, nhìn cậu ấy nhiều hơn một chút, nhưng cho dù cậu biết tất cả thì từ đầu tới cuối vẫn luôn coi thường không thèm để ý, không chút kiêng kị mà khinh miệt, giẫm đạp lên tấm lòng của cậu ấy.
Coi sự thật lòng của cậu ấy như giày rách.
Cậu có biết rằng, kiếp trước cậu ấy đã chết như thế nào không? Cho dù cậu khiến cậu ấy tổn thương như vậy, cậu ấy vẫn vì cậu mà hy sinh tính mạng…
Nhưng cậu có để tâm không? Có lẽ là không nhỉ.
Tấm chân tình thuần khiết của cậu thiếu niên ấy, không nên bị đối đãi như vậy.
Brendon nén cơn giận đang cuộn trào trong lồng ngực, lạnh lùng nhìn chằm chằm Cảnh Tùy, phát ra giọng điệu châm chọc: “Bệ hạ, với thân phận của cậu, so đo với một đứa trẻ như vậy, không hợp lắm nhỉ?”
Ánh mắt Cảnh Tùy hơi khựng lại, nhìn chằm chằm vào Brendon, bắt đầu từ khi nãy anh ta đã nhận ra sự bất thường của Brendon, lúc này lại càng chắc chắn, nhưng điều khiến anh ta không hiểu được là tại sao Brendon lại muốn bảo vệ một tên quý tộc quần là áo lượt mà trước kia mình từng khinh thường nhất? Ngược lại không thèm quan tâm tới chiến hữu của mình?
Điều này hoàn toàn không hợp logic.
Người anh ta nên bảo vệ là Ninh Ngọc mới đúng.
Cảnh Tùy quay đầu lại liếc nhìn Ninh Ngọc này giờ vẫn luôn cụp mắt không nói một lời, gần như không có bất cứ cảm giác tồn tại, anh ta không khỏi hơi chau mày.
Ninh Ngọc… hình như cũng không hề bất ngờ.
Chỉ giống như một người bàng quan, yên tĩnh đứng nguyên ở đó.
Một lát sau, Cảnh Tùy quay đầu nhàn nhạt nói: “Nếu cậu đã lên tiếng thì đương nhiên tôi sẽ không so đo nữa.”
Tuy anh ta ghét kiểu làm xằng làm bậy của Kỷ Lăng, lúc này đến khiêu khích Ninh Ngọc thật đúng là vừa ngu xuẩn lại còn làm loạn kế hoạch của anh ta, nên anh ta mới tỏ vẻ sẽ để Kỷ Đình dạy dỗ, nhưng nếu Brendon đã phản đối, Ninh Ngọc cũng không có bất cứ ý kiến gì, vậy thì đương nhiên anh ta sẽ không cần thiết phải vì điều này mà khiến Brendon không vui.
So với sự ủng hộ của Brendon ở trong quân bộ, chuyện của Kỷ Lăng đúng thật là nhỏ nhặt không đáng nhắc đến.
Nhưng Cảnh Tùy muốn cứ thế bỏ qua, Kỷ Lăng lại không muốn, khó khăn lắm cậu mới gặp được một cơ hội tốt thế này, sao có thể để Brendon phá nát được?
Vì vậy cậu ngay lập tức bước lên trước một bước, dùng đôi mắt đỏ bừng nhìn Cảnh Tùy, không chịu từ bỏ mà hỏi tiếp: “Em đã làm gì sai chứ? Em không sai! Chẳng lẽ em không thể đánh tên dân đen này được sao?”
Đáy mắt Cảnh Tùy đã hơi lạnh xuống, môi mỏng mím chặt, có vẻ đang đè nén sự không kiên nhẫn trong lòng.
Brendon thấy Kỷ Lăng không chịu buông tha như vậy, vừa đau lòng lại vừa bất lực, tuy mình biết thiếu niên chẳng qua là vì quá yêu Cảnh Tùy… nhưng làm thế này sẽ chỉ khiến cậu mới trở thành người vô cớ gây sự, không chiếm được lý mà thôi.
Thấy bầu không khí có hơi cương cứng, lúc này một giọng nói lạnh nhạt từ bên cạnh truyền đến.
Carlos mặc một bộ lễ phục màu đen, dáng vẻ thong dong ưu nhã, hai tay chống cây trượng cầm tay màu đen bạc, lười biếng dựa vào trên thân cây, cũng không biết đã đứng bên cạnh nhìn bao lâu, lúc này anh ta hơi nhếch khóe miệng, nhấc mắt bật ra một tiếng cười nhạt: “Nhóc đáng yêu nói không sai, chỉ là một tên dân đen mà thôi, có gì to tát chứ.”
Đồng tử Cảnh Tùy co lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Carlos.
Brendon cũng đồng thời phẫn nộ nhìn lại, tuy giữa Ninh Ngọc và Kỷ Lăng anh ấy lựa chọn bảo vệ Kỷ Lăng, nhưng đó là do vô số áy náy của kiếp trước khiến trong lòng anh ấy sinh ra thiên vị, chứ không chứng tỏ rằng anh ấy có thể nhẫn nhịn tên khốn kiếp Carlos này có thể sỉ nhục chiến hữu của mình!
Carlos đón lấy tầm mắt của hai người, sau đó thong dong nhàn nhã nhìn vào mắt Cảnh Tùy, chầm chậm cười nói: “Tôi nói đúng không? Bệ hạ…”
Hai chữ cuối cùng, âm điệu kéo ra rất dài, còn kèm theo cả sự châm chọc khiêu khích.
Ánh mắt Cảnh Tùy hơi biến đổi.
Kỷ Lăng quay đầu nhìn về phía Cảnh Tùy, muốn xem thử anh ta có phản ứng gì, tuy kiếp trước Carlos chỉ đứng bên cạnh xem kịch không tham dự vào, nhưng kiếp này đã xảy ra rất nhiều chuyện không giống nhau, Kỷ Lăng không hề bất ngờ đối với sự xuất hiện của Carlos. Có điều thái độ của Carlos không quan trọng… Thái độ của nam chính mới là điểm mấu chốt.
Bầu không khí nhất thời đọng lại như băng hàn ngàn thước dưới vực sâu, ngay cả hô hấp cũng có thể nghe được rõ ràng.
Chính ngay lúc yên tĩnh thế này, Cảnh Tùy nhìn thẳng vào Carlos, trong đôi mắt màu vàng tỏa ra sự lạnh lẽo tàn nhẫn, vững vàng nói: “Thiếu tá Ninh Ngọc là một chiến sĩ anh dũng, thân là công dân của Đế quốc, cậu ấy nên có được sự tôn trọng thuộc về mình, vậy nên, xin hãy rút lại ngôn từ không thỏa đáng của anh, Carlos.”
Carlos nhìn vào Cảnh Tùy.
Một lúc lâu sau, anh ta nhún nhún vai, lười biếng cười một tiếng: “Xem ra Bệ hạ nhất định muốn bảo vệ cậu ta à?”
Cảnh Tùy nhàn nhạt nhìn anh ta, ngữ khí bình tĩnh nhưng lại mang theo cả sự chắc chắn quyết đoán của người thân là đế vương, chân thật khí phách: “Đúng.”
Kỷ Lăng thấy Cảnh Tùy mạnh mẽ bảo vệ Ninh Ngọc trước mặt Carlos như vậy thì hận không thể bật ngón cái cho anh ta, tôi thích người anh em đáng tin cậy như anh đấy! Kiên quyết không phá vỡ hình tượng nhân vật thật đúng là tuyệt quá đi!
Nước mắt đã ngập ngụa trong mắt từ nãy tới giờ cuối cùng cũng cảm động mà chảy xuống.
Brendon thấy dáng vẻ thiếu niên hoảng hốt nhìn Cảnh Tùy rồi âm thầm rơi lệ thì trong lòng cứ như bị một bàn tay bóp lấy, anh ấy vẫn luôn biết Cảnh Tùy là một người lý trí tới mức gần như vô tình, cũng biết anh ta sẽ không vì bất kỳ ai mà dừng lại, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này… trong lòng Brendon lần đầu tiên sinh ra sự bất mãn cùng phẫn nộ đối với người bạn đã từng rất quen thuộc cùng tin tưởng này của mình.
Cậu chẳng qua là muốn đối đầu với Carlos, căn bản không quan tâm làm thế này có khi nào sẽ khiến thiếu niên hiểu lầm tổn thương hay không.
Ngay cả làm tổn thương người khác mà cũng không tự biết.
Hoặc cũng có thể cậu biết, chỉ là không thèm quan tâm.
Nắm tay Brendon nắm chặt lại, đau đớn khép mắt, nhưng anh ấy có tư cách quở trách Cảnh Tùy sao? Cảnh Tùy thế này khiến anh ấy nhớ đến mình của kiếp trước…
Mình của kiếp trước, có phải cũng từng không hề quan tâm mà làm tổn thương cậu thiếu niên ấy thế này không?
Kỷ Lăng liếc nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Cảnh Tùy một cái, lại nhìn ánh mắt đấu tranh của Brendon, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Carlos nãy giờ vẫn luôn lười biếng đứng ở đó.
Nhìn ba ông lớn đứng đối lập nhau, tình tiết truyện đã bị Brendon và Carlos phá tới mức ngay cả tác giả chắc cũng không nhận ra nữa… may mà trải qua sự cố gắng không ngừng của mình, cậu cũng coi như đạt tới mục đích rồi! Bởi vì Cảnh Tùy đã vì Ninh Ngọc mà làm xấu mặt cậu, cậu đã có thể hoàn toàn có lý do để đố kỵ với Ninh Ngọc, đồng thời bắt đầu lên kế hoạch cho lần hành động tiếp theo.
Tiếp tục ở lại cũng không có tác dụng gì, đã đến lúc hoàn tất rút lui rồi.
Kỷ Lăng lau khóe mắt mình, giả vờ oán hận liếc Cảnh Tùy một cái, sau đó cứ như không thể chịu nổi đả kích như vậy mà đột ngột quay đầu rưng rưng chạy đi!
Brendon vốn định đuổi theo, nhưng Carlos lại nhanh hơn anh ấy một bước.
Nghĩ đến sự tin tưởng cùng ỷ lại của cậu thiếu niên đối với Carlos, Brendon khó khăn dừng lại bước chân, ánh mắt giãy dụa, bây giờ đang là lúc thiếu niên đau lòng buồn bã, sự xuất hiện của mình chắc chỉ càng khiến cậu khó xử sợ hãi hơn nhỉ?
Anh ta nắm chặt tay phải, chầm chậm quay đầu nhìn về phía Cảnh Tùy, trong mắt thoáng qua vẻ đau đớn, thanh âm trầm thấp khàn đặc, còn mang theo sự mệt mỏi cùng cực: “Cậu không nên đối xử nghiêm khắc với cậu ấy như vậy, cậu ấy chỉ là… thích cậu mà thôi.”
Kỷ Lăng ‘đau lòng muốn chết’ mà rời khỏi hiện trường sự việc, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc để thả lỏng, bởi vì cậu biết Carlos đang đuổi theo đằng sau, phần kịch còn sót lại này vẫn phải diễn tiếp cho tròn.
Con cáo già Carlos này quá nhạy bén, không thể để anh ta phát hiện ra vấn đề của mình được.
Cậu chạy đến bên một hồ nước mới dừng lại thở dốc, quay đầu nhìn về phía Carlos, trong mắt còn chứa nước mắt uất ức, phát ra một tiếng nghẹn ngào mềm mại: “Chú Carlos…”
Carlos lấy ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt cậu thiếu niên, dịu dàng nói: “Đừng khóc nữa.”
Kỷ Lăng bảo mình khóc! Tiếp tục khóc!
Cậu đỏ mắt, nước mắt vẫn im lặng chảy dài, nói: “Bệ hạ lại vì một tên dân đen, mà đối xử với tôi như vậy… không ngờ anh ấy lại bảo vệ tên đó như thế…”
Carlos nhìn vào đôi mắt xanh dương tràn đầy đau thương của cậu thiếu niên, sự ghen tị trong lòng như con rắn độc đang phun lưỡi rắn xé. Tuy anh ta vẫn luôn biết Kỷ Lăng thích Cảnh Tùy, nhưng khi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này vẫn có thể khiến anh ta ghen ghét đau đớn đến phát cuồng, hận không thể cứ vậy chiếm lấy cậu thiếu niên, khiến đôi mắt này của cậu không thể nào nhìn về phía người khác nữa, sẽ không rơi lệ vì người khác nữa.
Kỷ Lăng nhìn vẻ mặt âm u của Carlos, nghĩ tới tên boss phản diện một lời không hợp liền giết người diệt khẩu này, thật sự không dám nói thêm một chữ Ninh Ngọc không tốt trước mặt anh ta nữa, đột nhiên cậu nảy ra một ý tưởng, không thể nhắc tới Ninh Ngọc thì có thể nhắc tới Cảnh Tùy mà! Dù sao Cảnh Tùy cũng là người Carlos muốn giết cũng giết không được!
Cậu cảm thấy mình đúng là quá thông minh, vì vậy lập tức nuốt cái tên Ninh Ngọc xuống, bắt đầu tận hết chức trách kéo giá trị thù hận cho Cảnh Tùy, khóc lóc nói: “Bệ hạ còn nói, muốn nói với ba tôi, bảo ông ấy dạy dỗ tôi… trong mắt anh ấy, tôi là một người vô cớ gây sự như vậy sao?”
Carlos nhìn dáng vẻ phẫn nộ của cậu thiếu niên, lại nhớ tới từng chuyện ở kiếp trước, sâu trong đáy mắt phát ra ánh sáng lạnh, không nhịn được mà nảy sinh ý muốn giết chết Cảnh Tùy.
Kỷ Lăng nghĩ thầm trong lòng dù sao cả hai cũng đều là đại boss, cũng không liên lụy đến người vô tội, vì vậy liền liều mạng xây dựng nhân vật cho mình, cậu dùng đôi mắt đỏ bừng của mình chất vấn: “Tôi thích anh ấy như vậy, tại sao anh ấy không thích tôi… mà lại đi thích một tên dân đen, tên dân đen đó có gì tốt chứ?”
Carlos nhìn chằm chằm vào cậu, nửa ngày sau mới chầm chậm thở ra một hơi, sự âm u ở đáy mắt như một cơn lốc xoáy, anh ta nhẹ nhàng ôm lấy thân thể đang run rẩy của cậu thiếu niên vào lòng, dịu dàng thấp giọng nói: “Vậy đừng thích anh ta nữa là được.”
Chuyện này làm sao mà được! Dù tôi có chết cũng phải ‘thích’ Cảnh Tùy!
Kỷ Lăng cố chấp nói: “Tôi thích anh ấy đấy!”
Carlos nhìn vào đôi mắt quật cường sáng người của cậu thiếu niên, dù bị coi khinh cùng tổn thương như vậy nhưng vẫn không hề tổn hao đến tấm lòng của em đối với anh ta, tại sao lại cứ không chịu nhìn rõ sự thật? Tại sao dù cả người tràn đầy vết thương cũng không chịu từ bỏ?
Người đó, có chỗ nào đáng cho em thích đến vậy?
Anh ta căn bản không xứng với sự thâm tình của em.
Carlos nhắm mắt rồi lại mở ra, sự dịu dàng yêu thương nơi đáy mắt cuối cùng đã bị vẻ lạnh lùng tàn nhẫn bao phủ, anh ta dùng một tay đè lên vai cậu thiếu niên, hơi hơi cúi đầu, cụp mắt nhìn vào đôi mắt câu, nói: “Em còn không hiểu sao?”
Kỷ Lăng sững sờ nhìn anh ta.
Chỉ thấy đôi môi mỏng của Carlos hé mở, phát ra giọng nói trầm thấp hơi lạnh: “Anh ta không thích em, cho dù em làm gì…”
“Anh ta cũng sẽ không thích em.”
Vài ngày không gặp, Ninh Ngọc dường như không hề bị ảnh hưởng bởi lần bắt cóc đó, nhìn vẫn phấn chấn oai hùng như cũ, mắt xanh ôn hòa bình tĩnh, hiển nhiên anh ta đã quen biết với Cảnh Tùy từ trước, đi qua đó gật đầu cười nói: “Bệ hạ.”
Cảnh Tùy nghiêng đầu nhìn về phía anh ta, hơi nhếch khóe miệng: “Là cậu à.”
Kỷ Lăng lén lút đứng một bên nhìn hai người nói chuyện, trong lòng không ngừng kích động!
Cuối cùng tình tiết truyện cũng chạy đúng rồi!
Đúng rồi!
Sự gặp mặt, nói chuyện, dáng vẻ cử chỉ của hai người… hoàn toàn giống hệt với kiếp trước! Kỷ Lăng thật sự kích động tới mức muốn khóc, sau khi phải đối mặt với nhiều boss phản diện thần kinh không theo lẽ thường kia, cuối cùng cũng gặp được người chịu đi theo kịch bản rồi, quả nhiên vẫn là công thụ chính đáng tin cậy!
Hai người chính là hy vọng về nhà của tôi! Là bạn bè thân thiết nhất ở nơi đất khách quê người này của tôi đó!
Cảnh Tùy cùng Ninh Ngọc ở bên đó thân thiết nói chuyện vài câu liền vì có chuyện mà tạm thời rời đi, nhưng không sao, Kỷ Lăng biết anh ta rất nhanh sẽ quay lại thôi, mà đoạn thời gian ở giữa này chính là sân khấu cho cậu mượn đề tài phát huy, hoàn mỹ!
Thật ra, cuộc nói chuyện lần này của Cảnh Tùy và Ninh Ngọc hoàn toàn không có sự mờ ám quá phận nào, còn về yêu thích, lúc này nhiều lắm cũng chỉ mới có một chút thôi, càng nhiều là sự thưởng thức tán dương.
Cảnh tượng này nếu ở trong mắt người khác thì đúng là quá mức bình thương, sẽ chỉ liên tưởng đến chuyện Cảnh Tùy đang lôi kéo lòng người.
Nhưng Kỷ Lăng thân là một pháo hôi ác độc, lúc cậu muốn chết thì hoàn toàn không cần logic gì cả! Chỉ cần cưỡng chế cho IQ của mình hạ thấp xuống, đi gây chuyện với bất cứ người nào từng cùng Cảnh Tùy vui vẻ nói chuyện là được rồi!
Còn về chuyện hành động của mình có khiến Cảnh Tùy ghét hay không?
Xin lỗi, hoàn toàn không quan trọng.
Kỷ Lăng yên lặng đợi Cảnh Tùy rời đi, sau đó chỉnh lại vẻ mặt, hùng hùng hổ hổ, khí phách hiên ngang đi về phía Ninh Ngọc đang đứng dưới bóng cây, đồng thời phát ra một thanh âm phẫn nộ: “Lại là anh!”
Ninh Ngọc ngẩng đầu lên, đợi khi nhìn thấy người đến là Kỷ Lăng thì hàng mày hơi chau lại một cái.
Kỷ Lăng hung ác trừng anh, khí thế hung hăng nói: “Thứ dân đen đê tiện, ai cho anh tới đây? Anh đừng hòng dụ dỗ Bệ hạ, Bệ hạ sẽ không nhìn trúng anh đâu!”
Ninh Ngọc nhìn Kỷ Lăng một cái, môi mỏng hơi mím, lộ ra vẻ mặt không thể hiểu nổi, căn bản không muốn dây dưa với Kỷ Lăng, xoay người liền bỏ đi.
Nhưng Kỷ Lăng không dễ gì mới túm được cơ hội này, sao có thể để anh ta bỏ đi được? Vậy là cậu liền duỗi tay túm lấy Ninh Ngọc, mắng mỏ: “Anh muốn đi đâu? Đứng lại đó cho tôi!”
Tay áo Ninh Ngọc bị Kỷ Lăng túm chặt lấy, chỉ đành dừng chân lại, quay đầu nhìn về thiếu niên đang nhe nanh múa vuốt với mình, giống như một con thú nhỏ nhe răng nhếch miệng gầm về phía anh ta, vô tri không sợ hãi, Ninh Ngọc nhanh chóng tức tới mức cười ra tiếng: “Buông tay.”
Kỷ Lăng trừng mắt: “Không buông.”
Ninh Ngọc nhìn cậu, sắc mặt lạnh xuống.
Kỷ Lăng mới không bị dọa sợ đâu, Ninh Ngọc cũng đâu thể làm gì được cậu, cậu phấn chấn tinh thần lộ ra một ánh mắt ghen ghét đúng chuẩn của pháo hôi ác độc, lớn tiếng nói: “Nếu anh dám lại gần Bệ hạ thì tôi nhất định sẽ không tha cho anh! Lần sau sẽ không may mắn có người tới cứu anh như vậy đâu!”
Ninh Ngọc cụp mắt nhìn cậu, khóe môi nhếch lên, phát ra thanh âm mang theo ý vị nghiền ngẫm: “Vậy sao?”
Giọng nói này vẫn dịu dàng như cậu từng nghe, nhưng lại mang theo một tia lạnh lẽo khó có thể phát hiện, giống như một dòng nước lạnh giấu dưới tận đáy vực sâu thẳm giữa ngày trời nắng chói… khiến Kỷ Lăng nhịn không được mà run lên một cái, từ lòng bàn chân sinh ra một loại cảm giác sợ hãi.
Đây, đây chắc là ảo giác của cậu nhỉ, thụ chính thân mến đáng yêu của cậu, sao lại có thể phát ra loại âm thanh đáng sợ này!
Kỷ Lăng có hơi thất thần, suýt chút nữa là quên mất lời thoại tiếp theo.
May mà lúc này Cảnh Tùy xuất hiện rồi!
Khóe mắt Kỷ Lăng liếc thấy Cảnh Tùy đang đi qua bên này, vẻ mặt cậu lập tức tỉnh táo lại, dứt khoát không nói chuyện nữa, liều mình một phen mà nhấc tay đánh về phía Ninh Ngọc! Đồng thời trách mắng: “Hiểu rõ thân phận của mình, tránh xa Bệ hạ ra cho tôi!”
Như trong dự liệu, cái tát này còn chưa đánh vào được.
Kỷ Lăng liền cảm giác được cổ tay mình bị một cái tay mạnh mẽ nắm chặt lấy, ngẩng đầu nhìn lên liền đối diện với đôi đồng tử màu vàng tràn đầy sắc bén, hai mắt không độ ấm của người đàn ông nhàn nhạt nhìn vào cậu, khiến đáy lòng người ta lạnh thấu.
Sau khi trải qua nhiều lần thất bại như vậy, cuối cùng Kỷ Lăng cũng gặp phải một người chịu phối hợp với mình, thật đáng tin cậy quá mà! Lúc đó hốc mắt cậu cảm động tới nỗi đỏ lên, nghẹn lại nước mắt hạnh phúc, nói năng lộn xộn: “Bệ, Bệ hạ…”
Cảnh Tùy mím môi mỏng, trong đôi đồng tử màu vàng kim xẹt qua vẻ không kiên nhẫn, nếu không phải nể mặt Đại Công tước Kỷ Đình thì anh ta đã sớm không thể nhịn nổi Kỷ Lăng rồi, Cảnh Tùy nhướng cao mày, nghiêm khắc nói: “Cậu đang làm gì?”
Kỷ Lăng nghe thấy lời này hai mắt liền liền trào nước, có vẻ là vì buồn bã và hoảng loạn, lẩm bẩm nói: “Bệ hạ, anh lại vì một tên dân đen mà quở trách em?”
Ánh mắt Cảnh Tùy càng lạnh hơn, tay anh ta hơi hơi dùng sức, cúi đầu nhìn vào mắt Kỷ Lăng, trong giọng nói còn mang theo ý cảnh cáo, lạnh lùng vô tình: “Nếu lần sau còn dám gây chuyện như vậy nữa, tôi sẽ nói với Đại Công tước Kỷ Đình, bảo ông ấy dạy dỗ cậu cho tốt.”
Tuy từ đầu đến cuối anh ta chưa từng nhắc chữ nào đến Ninh Ngọc, nhưng sự bảo vệ đối với Ninh Ngọc cùng sự coi thường đối với Kỷ Lăng đều được thể hiện qua từng câu chữ, sự bình tĩnh lạnh nhạt của anh ta càng khiến cho sự ồn ào cãi cọ của Kỷ Lăng trở nên nực cười và vô lý đến vậy!
Ở trong mắt anh ta, chắc mình chỉ là một chú hề gây chuyện thị phi khắp nơi còn tạo thêm phiền phức cho anh ta nhỉ.
Ha, lời thoại khinh miệt này, đều giống hệt với trong sách.
Kỷ Lăng cảm động tới mức suýt trào cả nước mắt, thầm nghĩ cho dù có hàng ngàn hàng vạn boss phản diện không bình thường, nhưng chỉ cần công thụ vẫn đi theo tình tiết truyện ban đầu, còn có thể nói đúng lời thoại thì nhiệm vụ này cậu vẫn có thể tiếp tục làm được!
Cậu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Cảnh Tùy, lại giống như thấy được ánh sáng thắng lợi!
Thua keo này ta bày keo khác.
Hiếm khi gặp được thời cơ thích hợp thế này, Kỷ Lăng còn định tiếp tục phát huy thêm chút nữa, nhưng còn chưa kịp mở miệng liền nghe thấy bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng quát chói tai mang theo tức giận: “Cảnh Tùy!”
Là ai! Lại dám to gan lớn mật hô thẳng tên húy của Hoàng đế như vậy?
Kỷ Lăng kinh ngạc quay đầu nhìn lại, liền thấy Brendon mặc một bộ quân trang màu đen, sắc mặt lạnh lùng bước tới, trong đôi đồng tử màu xám không hề che giấu lửa giận ngập trời.
Cậu không khỏi sửng sốt, kiếp trước Brendon căn bản không hề xuất hiện ở đây… đây là kịch hai người giữa tôi và Cảnh Tùy, anh qua đây góp vui gì vậy hả?
Trong chớp mắt Brendon liền đi đến, thân hình cao lớn của anh ấy ngăn lại trước mặt Kỷ Lăng, nhấc tay bóp lấy cái tay Cảnh Tùy đang nắm lấy cổ tay Kỷ Lăng, đôi mắt màu xám không hề tránh né mà nhìn về phía Cảnh Tùy, nhả từng chữ một: “Buông, tay.”
Kỷ Lăng: “…”
Cảnh Tùy nhấc mắt, dưới đáy mắt xẹt qua vẻ không hiểu được, nhưng vẫn chầm chậm buông tay ra, như có điều suy nghĩ mà nhìn Brendon.
Brendon thấy cuối cùng Cảnh Tùy cũng buông tay, thậm chí còn không kịp chỉ trích Cảnh Tùy đã vội vàng xoay người nhìn về phía cậu thiếu niên đang được anh ấy bảo vệ sau người. Hai mắt thiếu niên hơi đỏ, dáng vẻ như sắp khóc mà sửng sốt nhìn anh ấy, trên cổ tay trắng nõn bị bóp để lại một vệt đỏ, có thể thấy Cảnh Tùy không hề lưu tình chút nào, tất cả những điều này đều khiến Brendon cực kỳ đau lòng.
Cảnh Tùy thật quá đáng, sao anh ta có thể nhẫn tâm đối xử với Kỷ Lăng như vậy?
Kiếp trước bởi vì anh ấy căn bản chưa từng để tâm đến Kỷ Lăng, nên cũng không hề chú ý tới chuyện xảy ra ở yến hội, nhưng rồi sau này chuyện này truyền ra, ai ai cũng biết trong yến hội Kỷ Lăng sỉ nhục Ninh Ngọc lại bị Bệ hạ trách phạt, lúc này anh ấy mới biết khi đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc đó cho dù có nghe được thì anh ấy cũng chỉ cười cười cho qua.
Sau khi trùng sinh, sợ chuyện cũ lặp lại khiến cậu thiếu niên ấy chịu tổn thương, vậy là Brendon liền vội vàng chạy qua đây, lại không ngờ vẫn là tới chậm một bước.
Anh ấy vốn dĩ nên ngăn cản tất cả mọi chuyện này.
Kỷ Lăng ngơ ngác nhìn vẻ lo lắng quan tâm trong mắt Brendon, lần này sự bảo vệ của Brendon quá mức rõ ràng, cảnh tượng cũng quá mức hòa hợp, thậm chí khiến Kỷ Lăng nhất thời không kịp phản ứng lại, vị quân nhân trước nay vẫn luôn lạnh lùng quyết đoán này vậy mà lại bảo vệ một tên quần là áo lượt như mình…
Cứu mạng với, không phải anh ta thật sự đã trùng sinh đấy chứ!
Nhưng cho dù anh có trùng sinh, vậy mà lại không né xa cái tên ăn chơi đáng ghét khiến anh khó xử là tôi đây, ngược lại còn vì tôi mà chống đối với Cảnh Tùy là sao hả? Anh ta chẳng phải là bạn tốt nhất của anh sao?
Kỷ Lăng vừa nghĩ tới những hành động của Brendon thì suýt tý nữa đã không cầm được nước mắt, nhưng cậu lén liếc vẻ mặt lạnh lùng của Cảnh Tùy một cái, sau đấy liền giống như được tiêm một mũi thuốc an thần, ít nhất vai chính vẫn bình thường!
Bình tĩnh, không được hoảng loạn.
Cậu còn có thể tiếp tục được!
Kỷ Lăng làm như không thấy Brendon, chỉ cắn chặt môi nhìn chằm chằm vào Cảnh Tùy, cứ như đang quật cường cố nén vẻ đau đớn!
Còn Cảnh Tùy thì ngay cả một cái liếc mắt cũng lười cho cậu, chỉ chắp hai tay sau lưng, đôi mắt sắc bén như có điều suy nghĩ nhìn vào Brendon, chầm chậm nói: “Sao cậu lại tới đây?”
Brendon thấy ánh mắt đau khổ nhưng vẫn cố chấp quật cường của Kỷ Lăng, trong lòng không ngừng cảm thấy đau đớn, lúc này nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt của Cảnh Tùy thì cứ như đổ dầu vào lửa, khiến bao nhiêu bất mãn trong lòng anh ấy phút chốc bùng phát ra!
Cậu rõ ràng biết rõ Kỷ Lăng yêu cậu tới mức nào, cậu ấy chẳng qua chỉ là muốn cậu chú ý tới cậu ấy nhiều hơn một chút, nhìn cậu ấy nhiều hơn một chút, nhưng cho dù cậu biết tất cả thì từ đầu tới cuối vẫn luôn coi thường không thèm để ý, không chút kiêng kị mà khinh miệt, giẫm đạp lên tấm lòng của cậu ấy.
Coi sự thật lòng của cậu ấy như giày rách.
Cậu có biết rằng, kiếp trước cậu ấy đã chết như thế nào không? Cho dù cậu khiến cậu ấy tổn thương như vậy, cậu ấy vẫn vì cậu mà hy sinh tính mạng…
Nhưng cậu có để tâm không? Có lẽ là không nhỉ.
Tấm chân tình thuần khiết của cậu thiếu niên ấy, không nên bị đối đãi như vậy.
Brendon nén cơn giận đang cuộn trào trong lồng ngực, lạnh lùng nhìn chằm chằm Cảnh Tùy, phát ra giọng điệu châm chọc: “Bệ hạ, với thân phận của cậu, so đo với một đứa trẻ như vậy, không hợp lắm nhỉ?”
Ánh mắt Cảnh Tùy hơi khựng lại, nhìn chằm chằm vào Brendon, bắt đầu từ khi nãy anh ta đã nhận ra sự bất thường của Brendon, lúc này lại càng chắc chắn, nhưng điều khiến anh ta không hiểu được là tại sao Brendon lại muốn bảo vệ một tên quý tộc quần là áo lượt mà trước kia mình từng khinh thường nhất? Ngược lại không thèm quan tâm tới chiến hữu của mình?
Điều này hoàn toàn không hợp logic.
Người anh ta nên bảo vệ là Ninh Ngọc mới đúng.
Cảnh Tùy quay đầu lại liếc nhìn Ninh Ngọc này giờ vẫn luôn cụp mắt không nói một lời, gần như không có bất cứ cảm giác tồn tại, anh ta không khỏi hơi chau mày.
Ninh Ngọc… hình như cũng không hề bất ngờ.
Chỉ giống như một người bàng quan, yên tĩnh đứng nguyên ở đó.
Một lát sau, Cảnh Tùy quay đầu nhàn nhạt nói: “Nếu cậu đã lên tiếng thì đương nhiên tôi sẽ không so đo nữa.”
Tuy anh ta ghét kiểu làm xằng làm bậy của Kỷ Lăng, lúc này đến khiêu khích Ninh Ngọc thật đúng là vừa ngu xuẩn lại còn làm loạn kế hoạch của anh ta, nên anh ta mới tỏ vẻ sẽ để Kỷ Đình dạy dỗ, nhưng nếu Brendon đã phản đối, Ninh Ngọc cũng không có bất cứ ý kiến gì, vậy thì đương nhiên anh ta sẽ không cần thiết phải vì điều này mà khiến Brendon không vui.
So với sự ủng hộ của Brendon ở trong quân bộ, chuyện của Kỷ Lăng đúng thật là nhỏ nhặt không đáng nhắc đến.
Nhưng Cảnh Tùy muốn cứ thế bỏ qua, Kỷ Lăng lại không muốn, khó khăn lắm cậu mới gặp được một cơ hội tốt thế này, sao có thể để Brendon phá nát được?
Vì vậy cậu ngay lập tức bước lên trước một bước, dùng đôi mắt đỏ bừng nhìn Cảnh Tùy, không chịu từ bỏ mà hỏi tiếp: “Em đã làm gì sai chứ? Em không sai! Chẳng lẽ em không thể đánh tên dân đen này được sao?”
Đáy mắt Cảnh Tùy đã hơi lạnh xuống, môi mỏng mím chặt, có vẻ đang đè nén sự không kiên nhẫn trong lòng.
Brendon thấy Kỷ Lăng không chịu buông tha như vậy, vừa đau lòng lại vừa bất lực, tuy mình biết thiếu niên chẳng qua là vì quá yêu Cảnh Tùy… nhưng làm thế này sẽ chỉ khiến cậu mới trở thành người vô cớ gây sự, không chiếm được lý mà thôi.
Thấy bầu không khí có hơi cương cứng, lúc này một giọng nói lạnh nhạt từ bên cạnh truyền đến.
Carlos mặc một bộ lễ phục màu đen, dáng vẻ thong dong ưu nhã, hai tay chống cây trượng cầm tay màu đen bạc, lười biếng dựa vào trên thân cây, cũng không biết đã đứng bên cạnh nhìn bao lâu, lúc này anh ta hơi nhếch khóe miệng, nhấc mắt bật ra một tiếng cười nhạt: “Nhóc đáng yêu nói không sai, chỉ là một tên dân đen mà thôi, có gì to tát chứ.”
Đồng tử Cảnh Tùy co lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Carlos.
Brendon cũng đồng thời phẫn nộ nhìn lại, tuy giữa Ninh Ngọc và Kỷ Lăng anh ấy lựa chọn bảo vệ Kỷ Lăng, nhưng đó là do vô số áy náy của kiếp trước khiến trong lòng anh ấy sinh ra thiên vị, chứ không chứng tỏ rằng anh ấy có thể nhẫn nhịn tên khốn kiếp Carlos này có thể sỉ nhục chiến hữu của mình!
Carlos đón lấy tầm mắt của hai người, sau đó thong dong nhàn nhã nhìn vào mắt Cảnh Tùy, chầm chậm cười nói: “Tôi nói đúng không? Bệ hạ…”
Hai chữ cuối cùng, âm điệu kéo ra rất dài, còn kèm theo cả sự châm chọc khiêu khích.
Ánh mắt Cảnh Tùy hơi biến đổi.
Kỷ Lăng quay đầu nhìn về phía Cảnh Tùy, muốn xem thử anh ta có phản ứng gì, tuy kiếp trước Carlos chỉ đứng bên cạnh xem kịch không tham dự vào, nhưng kiếp này đã xảy ra rất nhiều chuyện không giống nhau, Kỷ Lăng không hề bất ngờ đối với sự xuất hiện của Carlos. Có điều thái độ của Carlos không quan trọng… Thái độ của nam chính mới là điểm mấu chốt.
Bầu không khí nhất thời đọng lại như băng hàn ngàn thước dưới vực sâu, ngay cả hô hấp cũng có thể nghe được rõ ràng.
Chính ngay lúc yên tĩnh thế này, Cảnh Tùy nhìn thẳng vào Carlos, trong đôi mắt màu vàng tỏa ra sự lạnh lẽo tàn nhẫn, vững vàng nói: “Thiếu tá Ninh Ngọc là một chiến sĩ anh dũng, thân là công dân của Đế quốc, cậu ấy nên có được sự tôn trọng thuộc về mình, vậy nên, xin hãy rút lại ngôn từ không thỏa đáng của anh, Carlos.”
Carlos nhìn vào Cảnh Tùy.
Một lúc lâu sau, anh ta nhún nhún vai, lười biếng cười một tiếng: “Xem ra Bệ hạ nhất định muốn bảo vệ cậu ta à?”
Cảnh Tùy nhàn nhạt nhìn anh ta, ngữ khí bình tĩnh nhưng lại mang theo cả sự chắc chắn quyết đoán của người thân là đế vương, chân thật khí phách: “Đúng.”
Kỷ Lăng thấy Cảnh Tùy mạnh mẽ bảo vệ Ninh Ngọc trước mặt Carlos như vậy thì hận không thể bật ngón cái cho anh ta, tôi thích người anh em đáng tin cậy như anh đấy! Kiên quyết không phá vỡ hình tượng nhân vật thật đúng là tuyệt quá đi!
Nước mắt đã ngập ngụa trong mắt từ nãy tới giờ cuối cùng cũng cảm động mà chảy xuống.
Brendon thấy dáng vẻ thiếu niên hoảng hốt nhìn Cảnh Tùy rồi âm thầm rơi lệ thì trong lòng cứ như bị một bàn tay bóp lấy, anh ấy vẫn luôn biết Cảnh Tùy là một người lý trí tới mức gần như vô tình, cũng biết anh ta sẽ không vì bất kỳ ai mà dừng lại, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này… trong lòng Brendon lần đầu tiên sinh ra sự bất mãn cùng phẫn nộ đối với người bạn đã từng rất quen thuộc cùng tin tưởng này của mình.
Cậu chẳng qua là muốn đối đầu với Carlos, căn bản không quan tâm làm thế này có khi nào sẽ khiến thiếu niên hiểu lầm tổn thương hay không.
Ngay cả làm tổn thương người khác mà cũng không tự biết.
Hoặc cũng có thể cậu biết, chỉ là không thèm quan tâm.
Nắm tay Brendon nắm chặt lại, đau đớn khép mắt, nhưng anh ấy có tư cách quở trách Cảnh Tùy sao? Cảnh Tùy thế này khiến anh ấy nhớ đến mình của kiếp trước…
Mình của kiếp trước, có phải cũng từng không hề quan tâm mà làm tổn thương cậu thiếu niên ấy thế này không?
Kỷ Lăng liếc nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Cảnh Tùy một cái, lại nhìn ánh mắt đấu tranh của Brendon, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Carlos nãy giờ vẫn luôn lười biếng đứng ở đó.
Nhìn ba ông lớn đứng đối lập nhau, tình tiết truyện đã bị Brendon và Carlos phá tới mức ngay cả tác giả chắc cũng không nhận ra nữa… may mà trải qua sự cố gắng không ngừng của mình, cậu cũng coi như đạt tới mục đích rồi! Bởi vì Cảnh Tùy đã vì Ninh Ngọc mà làm xấu mặt cậu, cậu đã có thể hoàn toàn có lý do để đố kỵ với Ninh Ngọc, đồng thời bắt đầu lên kế hoạch cho lần hành động tiếp theo.
Tiếp tục ở lại cũng không có tác dụng gì, đã đến lúc hoàn tất rút lui rồi.
Kỷ Lăng lau khóe mắt mình, giả vờ oán hận liếc Cảnh Tùy một cái, sau đó cứ như không thể chịu nổi đả kích như vậy mà đột ngột quay đầu rưng rưng chạy đi!
Brendon vốn định đuổi theo, nhưng Carlos lại nhanh hơn anh ấy một bước.
Nghĩ đến sự tin tưởng cùng ỷ lại của cậu thiếu niên đối với Carlos, Brendon khó khăn dừng lại bước chân, ánh mắt giãy dụa, bây giờ đang là lúc thiếu niên đau lòng buồn bã, sự xuất hiện của mình chắc chỉ càng khiến cậu khó xử sợ hãi hơn nhỉ?
Anh ta nắm chặt tay phải, chầm chậm quay đầu nhìn về phía Cảnh Tùy, trong mắt thoáng qua vẻ đau đớn, thanh âm trầm thấp khàn đặc, còn mang theo sự mệt mỏi cùng cực: “Cậu không nên đối xử nghiêm khắc với cậu ấy như vậy, cậu ấy chỉ là… thích cậu mà thôi.”
Kỷ Lăng ‘đau lòng muốn chết’ mà rời khỏi hiện trường sự việc, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc để thả lỏng, bởi vì cậu biết Carlos đang đuổi theo đằng sau, phần kịch còn sót lại này vẫn phải diễn tiếp cho tròn.
Con cáo già Carlos này quá nhạy bén, không thể để anh ta phát hiện ra vấn đề của mình được.
Cậu chạy đến bên một hồ nước mới dừng lại thở dốc, quay đầu nhìn về phía Carlos, trong mắt còn chứa nước mắt uất ức, phát ra một tiếng nghẹn ngào mềm mại: “Chú Carlos…”
Carlos lấy ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt cậu thiếu niên, dịu dàng nói: “Đừng khóc nữa.”
Kỷ Lăng bảo mình khóc! Tiếp tục khóc!
Cậu đỏ mắt, nước mắt vẫn im lặng chảy dài, nói: “Bệ hạ lại vì một tên dân đen, mà đối xử với tôi như vậy… không ngờ anh ấy lại bảo vệ tên đó như thế…”
Carlos nhìn vào đôi mắt xanh dương tràn đầy đau thương của cậu thiếu niên, sự ghen tị trong lòng như con rắn độc đang phun lưỡi rắn xé. Tuy anh ta vẫn luôn biết Kỷ Lăng thích Cảnh Tùy, nhưng khi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này vẫn có thể khiến anh ta ghen ghét đau đớn đến phát cuồng, hận không thể cứ vậy chiếm lấy cậu thiếu niên, khiến đôi mắt này của cậu không thể nào nhìn về phía người khác nữa, sẽ không rơi lệ vì người khác nữa.
Kỷ Lăng nhìn vẻ mặt âm u của Carlos, nghĩ tới tên boss phản diện một lời không hợp liền giết người diệt khẩu này, thật sự không dám nói thêm một chữ Ninh Ngọc không tốt trước mặt anh ta nữa, đột nhiên cậu nảy ra một ý tưởng, không thể nhắc tới Ninh Ngọc thì có thể nhắc tới Cảnh Tùy mà! Dù sao Cảnh Tùy cũng là người Carlos muốn giết cũng giết không được!
Cậu cảm thấy mình đúng là quá thông minh, vì vậy lập tức nuốt cái tên Ninh Ngọc xuống, bắt đầu tận hết chức trách kéo giá trị thù hận cho Cảnh Tùy, khóc lóc nói: “Bệ hạ còn nói, muốn nói với ba tôi, bảo ông ấy dạy dỗ tôi… trong mắt anh ấy, tôi là một người vô cớ gây sự như vậy sao?”
Carlos nhìn dáng vẻ phẫn nộ của cậu thiếu niên, lại nhớ tới từng chuyện ở kiếp trước, sâu trong đáy mắt phát ra ánh sáng lạnh, không nhịn được mà nảy sinh ý muốn giết chết Cảnh Tùy.
Kỷ Lăng nghĩ thầm trong lòng dù sao cả hai cũng đều là đại boss, cũng không liên lụy đến người vô tội, vì vậy liền liều mạng xây dựng nhân vật cho mình, cậu dùng đôi mắt đỏ bừng của mình chất vấn: “Tôi thích anh ấy như vậy, tại sao anh ấy không thích tôi… mà lại đi thích một tên dân đen, tên dân đen đó có gì tốt chứ?”
Carlos nhìn chằm chằm vào cậu, nửa ngày sau mới chầm chậm thở ra một hơi, sự âm u ở đáy mắt như một cơn lốc xoáy, anh ta nhẹ nhàng ôm lấy thân thể đang run rẩy của cậu thiếu niên vào lòng, dịu dàng thấp giọng nói: “Vậy đừng thích anh ta nữa là được.”
Chuyện này làm sao mà được! Dù tôi có chết cũng phải ‘thích’ Cảnh Tùy!
Kỷ Lăng cố chấp nói: “Tôi thích anh ấy đấy!”
Carlos nhìn vào đôi mắt quật cường sáng người của cậu thiếu niên, dù bị coi khinh cùng tổn thương như vậy nhưng vẫn không hề tổn hao đến tấm lòng của em đối với anh ta, tại sao lại cứ không chịu nhìn rõ sự thật? Tại sao dù cả người tràn đầy vết thương cũng không chịu từ bỏ?
Người đó, có chỗ nào đáng cho em thích đến vậy?
Anh ta căn bản không xứng với sự thâm tình của em.
Carlos nhắm mắt rồi lại mở ra, sự dịu dàng yêu thương nơi đáy mắt cuối cùng đã bị vẻ lạnh lùng tàn nhẫn bao phủ, anh ta dùng một tay đè lên vai cậu thiếu niên, hơi hơi cúi đầu, cụp mắt nhìn vào đôi mắt câu, nói: “Em còn không hiểu sao?”
Kỷ Lăng sững sờ nhìn anh ta.
Chỉ thấy đôi môi mỏng của Carlos hé mở, phát ra giọng nói trầm thấp hơi lạnh: “Anh ta không thích em, cho dù em làm gì…”
“Anh ta cũng sẽ không thích em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất