Sau Khi Phản Diện Sống Lại Đều Yêu Tôi
Chương 39: Tỏ tình
Một tiếng anh Cảnh Tùy chứa trong đó nỗi bi ai…
Khiến cho động tác của Carlos đột ngột dừng lại. Trong nháy mắt, con ngươi màu nâu của anh ta lập tức bị băng giá bao phủ, đôi mắt trở nên u ám lạnh lẽo.
Đôi môi mỏng của anh ta mím lại thành một đường, mắt dán chặt vào khuôn mặt yếu ớt, thống khổ của cậu thiếu niên.
Sự ghen tuông trong lòng quấn chặt trái tim anh ta như một con rắn độc. Cơn đau dữ dội kịch liệt khiến anh ta gần như không thể tiếp tục kiềm chế bản thân. Khát vọng vẫn luôn bị anh ta cố hết sức kìm nén bị suy nghĩ tàn bạo trỗi dậy trong lòng cuốn mất, thế như chẻ tre, phá hủy tất cả lý trí của anh ta.
Cho nên, dù em giả bộ điềm nhiên như không có việc gì, dù em đã nói em không còn thích nữa...
Nhưng trong bóng đêm tĩnh lặng, trong lúc ngủ mơ, khi em đã vứt bỏ hết mọi phòng bị, hoàn toàn đối mặt với trái tim chân thật của mình, em sẽ gọi cái tên đó lên theo bản năng... Lúc ấy tôi mới biết hóa ra em chưa từng từ bỏ.
Chưa từng từ bỏ một chút nào.
Sự thống khổ trong đáy mắt Carlos như vực sâu không đáy, lòng bàn tay từ từ siết chặt lại. Anh ta đã tính toán kỹ càng, thận trọng từng bước, không từ mọi thủ đoạn để cậu và Cảnh Tùy sinh bất hòa và khoảng cách. Từng bước một khiến cậu đi về phía bẫy rập mà anh ta đã cẩn thận tạo ra sẵn, đặt cậu dưới đôi cánh của anh ta...
Thậm chí anh ta đã có được thân phận là người yêu trên danh nghĩa của cậu.
Mọi thứ khiến anh ta sinh ra ảo giác, cho rằng có một ngày nào đó mình có thể làm cho cậu cam tâm tình nguyện lao vào vòng tay mình.
Chấp nhận mình.
Anh ta đã cho là mình có thể đợi đến ngày đó.
Nhưng bây giờ khi cậu vô thức gọi tên người khác đã dễ dàng đánh tan hết thảy sự tự tin của anh ta, khiến cho mọi sự nhẫn nại của anh đều biến thành một trò cười.
Khiến anh ta bị đánh bại ngay lập tức.
Dù Cảnh Tùy đã làm tổn thương em đến vậy, làm ra chuyện như vậy với em.
Nhưng cuối cùng em vẫn không quên được anh ta. Dù ngoài miệng nói sẽ không quay lại, nhưng trong sâu thẳm trái tim em vẫn luôn để tâm đến, luôn nhớ mãi không quên người đàn ông đó.
Cũng giống như kiếp trước, dù đã rơi vào hoàn cảnh đó mà cuối cùng em vẫn vì anh ta, không tiếc giá nào ngăn trước mặt tôi.
Trả giá bằng cả tính mạng của em.
Vậy là, em không có cách nào để từ bỏ người đó, có phải không?
Carlos đau đớn nhắm mắt lại, trên mặt hiện lên sự giãy dụa kịch liệt, cằm anh ta căng cứng lại. Nếu số mệnh đã định sẵn anh ta không thể sưởi ấm trái tim này, không thể khiến cậu cam tâm tình nguyện chấp nhận anh ta, vậy thì tất cả những sự kiềm chế, nhẫn nhịn của anh ta… còn có ý nghĩa gì nữa?
Thà rằng cứ trực tiếp giành lấy cậu, giam cầm cậu bên cạnh anh ta.
Để cậu hoàn toàn thuộc về anh ta.
Carlos chậm rãi thở dài ra một hơi, lồng ngực phập phồng, rồi mở mắt ra một lần nữa.
Anh ta giơ tay lên bóp cằm Kỷ Lăng, cúi đầu nhìn vào đôi môi cậu, dục vọng trong đáy mắt dâng trào cuồn cuộn. Bây giờ cậu đang ở trong tay anh ta, anh ta có thể làm bất cứ điều gì với cậu.
Cậu sẽ không thể phản kháng, không thể trốn tránh, dù có khóc lóc van xin anh ta cũng sẽ không có tác dụng gì.
Anh ta đã có thể làm như vậy từ lâu rồi, đã có rất nhiều cơ hội để anh ta làm được điều đó…
Nhưng vì sao anh ta lại không làm?
Vì sao hết lần này đến lần khác buông tay, nhìn cậu đi xa hơn, thậm chí còn cho phép cậu ở bên cạnh một người đàn ông khác?
Carlos gắt gao nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên đang ngủ say trên giường. Rất lâu sau đó, trong mắt anh ta hiện lên vẻ bi ai, vô lực, suy sụp buông lỏng tay ra.
Anh ta không làm như vậy chỉ vì một lý do.
Vì anh ta yêu Kỷ Lăng.
Không chỉ là tham vọng muốn được sở hữu cậu, không phải chỉ bị điều khiển bởi ham muốn, lại càng không phải chỉ là nhất thời nảy sinh tình cảm.
Chỉ là vì anh ta yêu Kỷ Lăng.
Cho nên mới kìm nén, tính toán vẹn toàn, cẩn thận từng li từng tí, chỉ vì không muốn cậu thiếu niên phải thương tâm khổ sở.
Anh ta không đành lòng làm tổn thương cậu.
Sau khi Kỷ Lăng khẽ gọi một tiếng kia xong liền tiếp tục giả bộ như vẫn đang trong cơn ác mộng, sợ hãi chờ đợi phản ứng của Carlos. Cậu có thể cảm nhận được hô hấp của người đàn ông đã trở nên nặng nề hơn. Sau đó anh ta nhấc cằm cậu lên, như một con dã thú khát máu, chậm rãi tới gần con mồi trong lòng bàn tay... Dù không mở mắt nhưng cậu cũng có thể cảm nhận được ẩn giấu dưới cử chỉ dịu dàng này của anh ta là sự hung tàn lạnh lùng chân chính.
Giờ khắc này Kỷ Lăng thực sự vô cùng sợ hãi.
Cậu biết mình đang bí quá hoá liều.
Nhưng cậu thật sự không còn cách nào khác, cậu không thể chấp nhận nổi việc Carlos sẽ làm chuyện đó với mình. Vì vậy chỉ có thể tiếp tục lấy Cảnh Tùy ra làm lấy cớ, hy vọng Carlos biết khó mà lui.
Carlos là người luôn lý trí tỉnh táo, đặt lợi ích lên trên hết. Nếu anh ta muốn tiếp tục duy trì mối quan hệ này với cậu thì theo lý sẽ không vì nhất thời sinh dục vọng mà phá hỏng cục diện trước mắt, làm ra việc được không đủ bù mất.
So với kế hoạch anh ta đã trù tính thì việc có ngủ với ai đó không chính là một sự việc nhỏ bé không có ý nghĩa nhất.
Chắc hẳn anh ta sẽ rời đi.
Nhưng lúc này cậu cảm giác được Carlos vẫn tiếp tục tới gần, hô hấp nóng rực gần như thiêu đốt người, Kỷ Lăng thiếu chút nữa đã cho là mình cược sai rồi! Lẽ nào người này thật sự chỉ vì muốn xxx mà hoàn toàn xé rách quan hệ với cậu sao? Nhưng như vậy thì không hợp lý. Chẳng lẽ Carlos lại thiếu người làm ấm giường sao? Chuyện cười gì đấy!
Ngay khi Kỷ Lăng ngày càng thấp thỏm lo lắng thì... người đàn ông kia lại đột ngột buông tay ra đứng lên, lặng lẽ rời đi không một tiếng động như lúc đi vào.
Kỷ Lăng thấy tiếng đóng cửa mới từ từ thở ra một hơi, vừa rồi cậu vẫn cố kìm lại, sau đó phát hiện sau lưng mình cũng đã ướt đẫm mồ hôi.
Cậu lặng lẽ mở hé mắt ra, lộ ra thần sắc trong lòng còn sợ hãi.
Sau đó bắt đầu ảo não không thôi.
Bây giờ nghĩ lại thì thật ra trước đó đã có một vài dấu hiệu mơ hồ rồi, chỉ là cậu chưa bao giờ nghĩ tới Carlos lại có tâm tư xấu xa với mình! Vì vậy không suy nghĩ theo hướng đó... Con cáo già này còn nhiều tuổi hơn cả ba cậu, ngày thường vẫn ngụy trang là một quý ông phong độ nhẹ nhàng, nho nhã, lịch lãm, kiệm lời, không chê vào đâu được. Thế mà trong nội tâm lại muốn ngủ với cậu, chuyện hoang đường thế này ai có thể ngờ tới chứ!
Dù cậu cảm thấy mình đã đủ cảnh giác rồi nhưng có lẽ trong vô thức đã bị người này mê hoặc mà buông lỏng cảnh giác với anh ta.
Đáng sợ quá, người đàn ông này thật sự quá đáng sợ.
Kỷ Lăng cả giận nói: “Hệ thống, tôi biết vì sao Carlos lại đối xử tốt với tôi như vậy rồi.”
Hệ thống: ... Thật ra tôi cũng biết.
Kỷ Lăng: “Bởi vì anh ta muốn nhúng chàm tôi.”
Hệ thống: “...”
Kỷ Lăng: “Muốn trâu già gặm cỏ non, không biết xấu hổ.”
Hệ thống: “…”
Kỷ Lăng nghĩ thầm, chỗ này quá đáng sợ, phải mau chóng rời đi thôi! Trên hành tinh này chỉ có cậu và Carlos. Lúc trước còn cảm thấy ở đây thoải mái, dễ chịu, an toàn, bây giờ nghĩ lại mới thấy thật ra lại là nơi nguy hiểm nhất.
Dù vừa rồi cậu đã thông minh đẩy lùi được Carlos, nhưng có một lần sẽ có lần thứ hai. Một ngày nào đó khi Carlos không nhịn được nữa, thú tính bộc phát, làm gì đó với cậu thì mới thật sự là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay, muốn trốn cũng không có chỗ để trốn!
...
Kỷ Lăng một lòng chỉ muốn về nhà, cả đêm không ngủ.
Sáng hôm sau, khi thức dậy, ăn xong bữa sáng, Kỷ Lăng giả bộ như cái gì cũng không biết, cười với Carlos, đề nghị: “Carlos, hôm nay chúng ta trở về đi.”
Biểu cảm của Carlos không để lộ ra chút manh mối nào, cứ như đêm qua không hề có chuyện gì xảy ra. Ánh mắt anh ta dịu dàng, thâm sâu, giọng cười trầm thấp: “Sao? Ở đây không vui à?”
Kỷ Lăng lắc đầu, nói: “Tôi thấy anh vẫn luôn bận rộn. Bởi vì tôi mà khiến anh phải rời khỏi Đế Tinh lâu như vậy, tôi cảm thấy băn khoăn lắm, cho nên vẫn nên đi về thôi...” Nói xong cậu lại có vẻ hơi xấu hổ, cười nói: “Hơn nữa, sau này nếu muốn đến đây thì lúc nào cũng có thể đến được mà.”
Carlos nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn, ngượng ngùng của cậu thiếu niên, chỗ mềm mại trong lòng cùng những suy nghĩ yêu thương bị sự đau khổ, ghen tỵ quấy nhiễu, hóa thành sự phức tạp u ám dưới đáy mắt. Đôi môi mỏng của anh ta nhếch lên, gật đầu nói: “Cũng được, nhưng trước khi rời đi tôi muốn dẫn em đến một nơi.”
Dù trông Carlos rất bình thường nhưng Kỷ Lăng vẫn cảm thấy căng thẳng. Có điều cậu lại không có lý do gì để từ chối nên đành gật đầu nói: “Được.”
Kỷ Lăng lên phi thuyền cùng Carlos, nhìn không chớp mắt, hoàn toàn không dám nhìn sang người đàn ông ở bên cạnh, trong lòng lo sợ.
Không bao lâu sau phi thuyền đã dừng lại bên một cái hồ rất lớn.
Diện tích của hồ này rộng vô cùng, từ rất xa nhìn lại chỉ thấy như một vùng biển xanh bao la. Nước hồ trong vắt không một chút tạp chất, còn có thể nhìn thấy bãi cát bạc dưới đáy hồ, điểm xuyết thêm những tia sáng màu xanh lấp lánh.
Quả thực vô cùng đẹp đẽ.
Carlos nắm tay Kỷ Lăng đi tới bên hồ, họ bước trên bãi cát bạc mềm mại, cảm giác như đang giẫm lên đám mây bồng bềnh phiêu du. Vẻ đẹp của nơi đây khiến người ta không khỏi thả chậm hô hấp.
Kỷ Lăng biết đây là chỗ nào.
Carlos nghiêng đầu nhìn sang cậu, trên môi nở một nụ cười ôn hòa, yếu ớt, chậm rãi nói: “Ánh sao trong hồ Fershal là phong cảnh đẹp nhất trên Hành tinh Lam Hải. Tôi vẫn luôn muốn đưa em đến đây xem.”
Kỷ Lăng nở nụ cười ngượng ngùng, chớp mắt: “Hôm trước tôi đã tới đây một lần, quả thực rất đẹp, cảm ơn anh, Carlos.”
Nói như vậy là ám chỉ cậu đã nhìn thấy chỗ này rồi, giờ chỉ muốn sớm về nhà thôi.
Không cần phải lãng phí thời gian ở đây.
Trước đây cậu đã quen với sự dịu dàng của Carlos. Nhưng sau đêm hôm qua thì cái gì cũng khiến cho Kỷ Lăng cảm thấy không được tự nhiên. Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào anh già này lại nảy sinh tâm tư không thể cho người khác biết như vậy?
Carlos lại như không nghe thấy ý ám chỉ của cậu, anh ta chỉ mỉm cười, giọng nói trầm thấp từ tính, êm tai như tiếng đàn vi-ô-lông, nói: “Tôi có một món quà muốn tặng em.”
Kỷ Lăng nghi ngờ nhìn anh ta.
Sau đó lại thấy Carlos giơ tay lên, ngón tay thon dài đặt lên vạt áo, từ từ gỡ cúc trên áo mình.
Vẻ mặt Kỷ Lăng cứng đờ, ngơ ngác nhìn Carlos. Chết tiệt, không phải chứ, này chú ơi kiềm chế một chút đi, đừng có làm loạn như vậy chứ! Loại chuyện xxx này phải là hai bên cùng tình nguyện thì mới có ý nghĩa chứ! Trước đây anh đã nhịn được lâu như vậy rồi, đột nhiên hôm nay lại thẳng thắn như vậy có ổn không? Chúng ta đừng chơi trò cưỡng chế yêu đương kiểu này nữa, anh tiếp tục làm việc tranh giành quyền lực của anh đi, có được hay không?
Kết quả... Carlos chỉ cởi áo khoác rồi tung người nhảy lên, lao vào trong nước như một con cá, vung chân bơi xuống đáy hồ.
Kỷ Lăng: ? ? ?
Trong đầu Kỷ Lăng tràn ngập những chữ WTF. Thế nên vừa rồi là cậu không có việc gì tự dọa mình à?
Vẻ mặt cậu lập tức trở nên lúng túng, nhưng sau khi lấy lại tinh thần lại cảm thấy vui mừng vô cùng. May quá, may quá, làm tôi sợ muốn chết, thiếu chút nữa lại nghĩ là Carlos không nhịn được, muốn làm hành vi man rợ với cậu! Kết quả hóa ra người ta chỉ muốn bơi trong hồ thôi. Cậu vốn là người có đầu óc bình thường, nhất định là đã bị đám người không bình thường này lây bệnh rồi, vì thế nên mới suy nghĩ nhiều như vậy... Thẳng nam họ Kỷ bắt đầu lâm vào trạng thái tự trách.
Cậu chỉ đành đứng đợi ở bên hồ, không bao lâu sau Carlos đã bơi lên từ dưới đáy hồ.
'Ào ào', bóng người ngoi lên từ trong làn nước trong veo.
Thân trên của người đàn ông là áo sơ mi lụa trắng thêu hoa văn ẩn màu bạc, phía dưới là quần dài màu đen. Thân hình cao lớn thon dài, vai rộng eo hẹp. Áo sơ mi lụa trắng ướt sũng dính chặt vào người lộ ra làn da màu lúa mạch mơ hồ và hình dáng bắp thịt rắn chắc. Nước nhỏ giọt xuống từ trên mái tóc màu nâu, những giọt nước chảy dọc theo ngũ quan thâm thúy nho nhã, làm ướt cánh môi trông có vẻ hơi mỏng của anh ta, tản ra sức quyến rũ của sự thành thục và tao nhã.
Kỷ Lăng đã có một khoảnh khắc bị thất thần. Cậu ngơ ngác nhìn Carlos đứng trong hồ, duỗi tay phải về phía cậu, mở lòng bàn tay ra để lộ một viên đá màu ngọc bích trong suốt sáng long lanh.
Trong con ngươi màu nâu của người đàn ông là ánh sáng dịu dàng như mặt hồ gợn sóng, giọng nói trầm khàn: “Đây là màu sắc đẹp nhất tôi từng thấy, có thể đẹp gần bằng màu sắc trong mắt em.”
Mặt Kỷ Lăng không khỏi đỏ lên. Cậu xấu hổ khủng khiếp, thầm nghĩ anh già này quá buồn nôn rồi, cậu thật sự không thể “hold” nổi. Hơn nữa, khi cậu mới trùng sinh Carlos đã tặng cậu viên đá này rồi, còn thuận tiện tặng luôn cả Hành tinh Lam Hải cho cậu. Sao lại muốn tự tay đi làm lại một lần nữa vậy, đúng là có bệnh, thích vẽ vời thêm chuyện…
Cho dù trong trong lòng đã buồn nôn muốn chết nhưng Kỷ Lăng vẫn phối hợp lộ ra biểu cảm ngượng ngùng, tay chân luống cuống.
Carlos cười dịu dàng nhìn cậu, bàn tay vẫn mở ra đứng đó không nhúc nhích, như đang chờ Kỷ Lăng nhận lấy món quà của mình.
Kỷ Lăng đứng ở bên hồ, cụp mắt nhìn người đàn ông nửa người chìm trong hồ, trên mặt lại nóng lên.
Cậu cảm thấy quá lúng túng. Tuy rất buồn nôn nhưng vẫn nên cầm lấy viên đá sớm, cứ tiếp tục giằng co như vậy cũng không phải là cách hay.
Kỷ Lăng nghĩ đến đó nên cuối cùng cũng giơ tay ra chuẩn bị lấy viên đá trong tay Carlos. Nhưng khi đầu ngón tay cậu vừa chạm vào lòng bàn tay đối phương thì anh ta đột nhiên nắm chặt tay lại, dùng sức kéo, trực tiếp kéo cả Kỷ Lăng xuống nước!
“Tõm tõm” một tiếng.
Kỷ Lăng không khỏi kêu lên một tiếng thét kinh hãi, cả người đều đã rơi vào trong hồ nước, ngã vào vòng tay của người đàn ông. Nước hồ lạnh như băng chui vào mũi, miệng, tai của cậu. Kỷ Lăng giật mình, lập tức quơ tay đập nước, nhưng không đợi cậu kịp lấy lại tinh thần thì đột nhiên một nụ hôn mang theo làn nước hồ lạnh lẽo không hề báo trước mà dán lên môi cậu.
Đồng tử Kỷ Lăng co rút mãnh liệt, không dám tin nhìn khuôn mặt người đàn ông gần trong gang tấc, sợ ngây người!
Anh anh anh anh anh anh anh ta…
Anh ta đang làm cái gì vậy!
Vì chuyện đột nhiên xảy ra nên Kỷ Lăng bị sặc nước, miệng cậu theo bản năng mở ra không khép kín lại. Động tác này vừa vặn khiến cho người đàn ông dễ dàng tiến vào trong miệng cậu, hôn sâu hơn nữa. Kỷ Lăng thực sự khó thở, vội vàng giơ tay lên dùng sức đẩy đối phương!
Nhưng đối phương dùng sức hôn rất mạnh, trông có vẻ dịu dàng nhưng lại không cho phép từ chối. Cánh tay trong nước siết chặt lại, giữ lấy người Kỷ Lăng, khiến cậu không thể động đậy.
Kỷ Lăng bị chọc giận sắp phát điên rồi. A a a a a! Cậu biết việc không đơn giản như vậy mà, hóa ra lão già chết tiệt bày bẫy chờ cậu ở chỗ này! Vừa rồi cậu không hề suy nghĩ gì nhiều, vậy mà anh ta lại thật sự có ý định ra tay với cậu.
Kỷ Lăng liều mạng giãy giụa, cho đến khi gần như không thở được nữa mới cảm thấy môi của người đàn ông rời đi. Cậu há miệng cố hết sức hít vào, cảm thấy máu đã dồn hết lên đầu, không dám tin nhìn Carlos, tức giận đến mức toàn thân phát run!
Lão già không biết xấu hổ! Hôm qua tôi mới vừa đẩy được anh đi xong mà anh còn chưa từ bỏ ý định muốn cưỡng ép tôi.
Quá đáng quá rồi đấy!
Carlos nhìn đôi mắt vừa khiếp sợ vừa phẫn nộ của Kỷ Lăng, đôi mắt đẹp màu xanh lam như đang bốc lửa. Nhưng dù là dáng vẻ thẹn quá hoá giận cũng làm cho người ta sinh lòng yêu thương...
Mu bàn tay Carlos nhẹ nhàng vuốt lên má Kỷ Lăng, trong mắt là sự thâm tình không hề che giấu, thấp giọng nói: “Tôi yêu em.”
Kỷ Lăng: ? ? ?
Cậu ngây người nhìn Carlos, nhìn người đàn ông hết sức nghiêm túc nói với cậu ba chữ kia...
Một lúc lâu sau Kỷ Lăng mới lấy lại tinh thần, sau đó lại càng tức giận hơn!
Còn tức giận hơn trước gấp mười lần!
Anh muốn ngủ với tôi đã là không biết xấu hổ lắm rồi. Nhưng dù sao người đàn ông vẫn luôn có ham muốn, tôi coi như anh nhất thời bị kích thích, không so đo với lão già trong đầu toàn tinh trùng như anh. Nhưng anh lại còn nói là yêu tôi, thế thì hơi quá đáng rồi! Như thế này chính là định lừa gạt tình cảm rồi đấy!
Còn quá đáng hơn việc chỉ lên giường không nói chuyện tình yêu.
Nếu anh còn muốn tiếp tục ngụy trang thì chúng ta vẫn có thể giữ quan hệ hợp tác hòa hảo đôi bên cùng có lợi giữa những nhân vật phản diện độc ác với nhau. Nhưng anh lại được một tấc muốn tiến thêm một thước, định tán tỉnh tôi, gạt người còn gạt cả tình cảm. Vậy thì chúng ta không có cách nào tiếp tục sống chung hòa bình hữu nghị được rồi.
Làm bạn cũng không được!
Kỷ Lăng hít thở sâu một hơi, giơ tay dùng sức chà mạnh lên môi mình, trong mắt tràn đấy gợn sóng. Cậu dùng ánh mắt cực kỳ xa lạ và khó tin nhìn Carlos, nói: “Tôi vẫn luôn coi anh là chú, vậy mà anh…”
Carlos nhìn thật sâu vào Kỷ Lăng. Nếu hôm nay anh ta đã làm ra hành vi này thì sẽ không cho phép Kỷ Lăng tiếp tục không biết gì nữa, anh ta chậm rãi trầm giọng nói: “Tôi biết, nhưng tôi không muốn chỉ làm chú của em.”
Anh ta nhìn thẳng vào đôi mắt đang kinh ngạc của Kỷ Lăng, nói rõ từng chữ: “Tôi muốn làm người yêu của em.”
Hừ, anh mơ đi!
Diễn kịch thì cũng phải có chừng có mực thôi. Ai cũng biết đây chỉ là một hôn ước giả, nhưng anh lại muốn biến giả thành thật, vậy là không có đạo đức nghề nghiệp rồi, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!
Kỷ Lăng khó chịu nhắm mắt lại, rồi nhìn Carlos bằng ánh mắt thất vọng lạnh lùng, nói: “Nhưng tôi không yêu anh, anh cũng biết mà.”
Ánh mắt Carlos dường như hơi ảm đạm. Anh ta khẽ thở dài một hơi, giọng khàn khàn, dường như có cả sự bất đắc dĩ, ánh mắt vẫn dịu dàng bao dung: “Bệ hạ sẽ không thích em đâu. Anh ta chỉ luôn làm tổn thương em, thậm chí còn làm ra chuyện như vậy với em. Anh ta căn bản không hề quan tâm đến em... Vì sao em không thử từ bỏ anh ta, bắt đầu một đoạn cảm tình mới? Tôi thề sẽ yêu thương em, bảo vệ em, em sẽ là tình yêu duy nhất của đời tôi. “ A, diễn xuất tốt đấy nhỉ.
Tôi tin anh thì tôi điên mất rồi.
Kỷ Lăng chớp mắt, nước mắt nói đến là đến, nở nụ cười u sầu tự giễu: “Thật sao? Đáng tiếc tôi lại không làm được.”
Đôi môi mỏng của Carlos mím lại, dường như cảm thấy tổn thương.
Nhưng Kỷ Lăng cũng sẽ không mềm lòng, cậu biết rõ con cáo già này đang diễn kịch! Cậu bày ra dáng vẻ trái tim đã có chủ, tỏ thái độ lãnh đạm xa cách nhìn anh ta, giọng điệu lạnh nhạt: “Chú, chú Carlos, chúng ta cần phải đi về thôi.”
Chữ “chú” bị cậu cố ý phát âm rất nặng.
Từng tiếng rơi vào tai Carlos làm cho sắc mặt anh ta cuối cùng cũng biến đổi. Sự ghen tuông và tức giận trong lồng ngực lại một lần nữa gần như ở bên bờ vực mất kiểm soát.
Anh ta nhìn ánh mắt lãnh đạm của cậu thiếu niên. Giờ cậu lại dùng ánh mắt xa lạ để nhìn anh ta, thậm chí sự tín nhiệm, ỷ lại trước đây đều đã biến mất hết, không còn thấy gì nữa, chỉ còn lại sự xa lánh và đề phòng. Dù cậu đang đứng ngay trước mặt anh ta, nhưng lại ngày càng cách xa anh ta hơn...
Cho nên, em nhất định phải từ chối tôi thẳng thừng đến vậy sao?
Em là người thâm tình nhất trên đời này, tình yêu của em còn thuần túy, chói mắt hơn bất kỳ thứ đá quý nào. Nhưng chính vì vậy mà em cũng là kẻ vô tình nhất. Bởi vì ánh mắt của em, tình yêu của em vĩnh viễn sẽ không chia cho người khác được nửa phần.
Khiến người ta phải ghen tuông điên cuồng.
Carlos nhắm mắt rồi lại mở ra. Trên khuôn mặt nho nhã chỉ còn lại một tầng sương lạnh. Bóng lưng cậu thiếu niên quyết đoán quay người rời đi như vậy, không hề lưu luyến, lạnh lùng, dứt khoát.
Đâm thẳng vào mắt anh ta…
Anh ta chợt nhếch khóe môi, cười tự giễu, giơ tay lên nắm chặt cổ tay Kỷ Lăng, kéo cậu quay lại.
“Ào ào”, họ lại rơi vào trong nước một lần nữa...
Sau đó, Carlos hôn thật mạnh xuống trước đôi mắt đang hoảng sợ của cậu thiếu niên.
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ Lăng: Anh mà nói yêu tôi thì đến bạn chúng ta cũng không thể làm được nữa.
Carlos: Ha ha.
Khiến cho động tác của Carlos đột ngột dừng lại. Trong nháy mắt, con ngươi màu nâu của anh ta lập tức bị băng giá bao phủ, đôi mắt trở nên u ám lạnh lẽo.
Đôi môi mỏng của anh ta mím lại thành một đường, mắt dán chặt vào khuôn mặt yếu ớt, thống khổ của cậu thiếu niên.
Sự ghen tuông trong lòng quấn chặt trái tim anh ta như một con rắn độc. Cơn đau dữ dội kịch liệt khiến anh ta gần như không thể tiếp tục kiềm chế bản thân. Khát vọng vẫn luôn bị anh ta cố hết sức kìm nén bị suy nghĩ tàn bạo trỗi dậy trong lòng cuốn mất, thế như chẻ tre, phá hủy tất cả lý trí của anh ta.
Cho nên, dù em giả bộ điềm nhiên như không có việc gì, dù em đã nói em không còn thích nữa...
Nhưng trong bóng đêm tĩnh lặng, trong lúc ngủ mơ, khi em đã vứt bỏ hết mọi phòng bị, hoàn toàn đối mặt với trái tim chân thật của mình, em sẽ gọi cái tên đó lên theo bản năng... Lúc ấy tôi mới biết hóa ra em chưa từng từ bỏ.
Chưa từng từ bỏ một chút nào.
Sự thống khổ trong đáy mắt Carlos như vực sâu không đáy, lòng bàn tay từ từ siết chặt lại. Anh ta đã tính toán kỹ càng, thận trọng từng bước, không từ mọi thủ đoạn để cậu và Cảnh Tùy sinh bất hòa và khoảng cách. Từng bước một khiến cậu đi về phía bẫy rập mà anh ta đã cẩn thận tạo ra sẵn, đặt cậu dưới đôi cánh của anh ta...
Thậm chí anh ta đã có được thân phận là người yêu trên danh nghĩa của cậu.
Mọi thứ khiến anh ta sinh ra ảo giác, cho rằng có một ngày nào đó mình có thể làm cho cậu cam tâm tình nguyện lao vào vòng tay mình.
Chấp nhận mình.
Anh ta đã cho là mình có thể đợi đến ngày đó.
Nhưng bây giờ khi cậu vô thức gọi tên người khác đã dễ dàng đánh tan hết thảy sự tự tin của anh ta, khiến cho mọi sự nhẫn nại của anh đều biến thành một trò cười.
Khiến anh ta bị đánh bại ngay lập tức.
Dù Cảnh Tùy đã làm tổn thương em đến vậy, làm ra chuyện như vậy với em.
Nhưng cuối cùng em vẫn không quên được anh ta. Dù ngoài miệng nói sẽ không quay lại, nhưng trong sâu thẳm trái tim em vẫn luôn để tâm đến, luôn nhớ mãi không quên người đàn ông đó.
Cũng giống như kiếp trước, dù đã rơi vào hoàn cảnh đó mà cuối cùng em vẫn vì anh ta, không tiếc giá nào ngăn trước mặt tôi.
Trả giá bằng cả tính mạng của em.
Vậy là, em không có cách nào để từ bỏ người đó, có phải không?
Carlos đau đớn nhắm mắt lại, trên mặt hiện lên sự giãy dụa kịch liệt, cằm anh ta căng cứng lại. Nếu số mệnh đã định sẵn anh ta không thể sưởi ấm trái tim này, không thể khiến cậu cam tâm tình nguyện chấp nhận anh ta, vậy thì tất cả những sự kiềm chế, nhẫn nhịn của anh ta… còn có ý nghĩa gì nữa?
Thà rằng cứ trực tiếp giành lấy cậu, giam cầm cậu bên cạnh anh ta.
Để cậu hoàn toàn thuộc về anh ta.
Carlos chậm rãi thở dài ra một hơi, lồng ngực phập phồng, rồi mở mắt ra một lần nữa.
Anh ta giơ tay lên bóp cằm Kỷ Lăng, cúi đầu nhìn vào đôi môi cậu, dục vọng trong đáy mắt dâng trào cuồn cuộn. Bây giờ cậu đang ở trong tay anh ta, anh ta có thể làm bất cứ điều gì với cậu.
Cậu sẽ không thể phản kháng, không thể trốn tránh, dù có khóc lóc van xin anh ta cũng sẽ không có tác dụng gì.
Anh ta đã có thể làm như vậy từ lâu rồi, đã có rất nhiều cơ hội để anh ta làm được điều đó…
Nhưng vì sao anh ta lại không làm?
Vì sao hết lần này đến lần khác buông tay, nhìn cậu đi xa hơn, thậm chí còn cho phép cậu ở bên cạnh một người đàn ông khác?
Carlos gắt gao nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên đang ngủ say trên giường. Rất lâu sau đó, trong mắt anh ta hiện lên vẻ bi ai, vô lực, suy sụp buông lỏng tay ra.
Anh ta không làm như vậy chỉ vì một lý do.
Vì anh ta yêu Kỷ Lăng.
Không chỉ là tham vọng muốn được sở hữu cậu, không phải chỉ bị điều khiển bởi ham muốn, lại càng không phải chỉ là nhất thời nảy sinh tình cảm.
Chỉ là vì anh ta yêu Kỷ Lăng.
Cho nên mới kìm nén, tính toán vẹn toàn, cẩn thận từng li từng tí, chỉ vì không muốn cậu thiếu niên phải thương tâm khổ sở.
Anh ta không đành lòng làm tổn thương cậu.
Sau khi Kỷ Lăng khẽ gọi một tiếng kia xong liền tiếp tục giả bộ như vẫn đang trong cơn ác mộng, sợ hãi chờ đợi phản ứng của Carlos. Cậu có thể cảm nhận được hô hấp của người đàn ông đã trở nên nặng nề hơn. Sau đó anh ta nhấc cằm cậu lên, như một con dã thú khát máu, chậm rãi tới gần con mồi trong lòng bàn tay... Dù không mở mắt nhưng cậu cũng có thể cảm nhận được ẩn giấu dưới cử chỉ dịu dàng này của anh ta là sự hung tàn lạnh lùng chân chính.
Giờ khắc này Kỷ Lăng thực sự vô cùng sợ hãi.
Cậu biết mình đang bí quá hoá liều.
Nhưng cậu thật sự không còn cách nào khác, cậu không thể chấp nhận nổi việc Carlos sẽ làm chuyện đó với mình. Vì vậy chỉ có thể tiếp tục lấy Cảnh Tùy ra làm lấy cớ, hy vọng Carlos biết khó mà lui.
Carlos là người luôn lý trí tỉnh táo, đặt lợi ích lên trên hết. Nếu anh ta muốn tiếp tục duy trì mối quan hệ này với cậu thì theo lý sẽ không vì nhất thời sinh dục vọng mà phá hỏng cục diện trước mắt, làm ra việc được không đủ bù mất.
So với kế hoạch anh ta đã trù tính thì việc có ngủ với ai đó không chính là một sự việc nhỏ bé không có ý nghĩa nhất.
Chắc hẳn anh ta sẽ rời đi.
Nhưng lúc này cậu cảm giác được Carlos vẫn tiếp tục tới gần, hô hấp nóng rực gần như thiêu đốt người, Kỷ Lăng thiếu chút nữa đã cho là mình cược sai rồi! Lẽ nào người này thật sự chỉ vì muốn xxx mà hoàn toàn xé rách quan hệ với cậu sao? Nhưng như vậy thì không hợp lý. Chẳng lẽ Carlos lại thiếu người làm ấm giường sao? Chuyện cười gì đấy!
Ngay khi Kỷ Lăng ngày càng thấp thỏm lo lắng thì... người đàn ông kia lại đột ngột buông tay ra đứng lên, lặng lẽ rời đi không một tiếng động như lúc đi vào.
Kỷ Lăng thấy tiếng đóng cửa mới từ từ thở ra một hơi, vừa rồi cậu vẫn cố kìm lại, sau đó phát hiện sau lưng mình cũng đã ướt đẫm mồ hôi.
Cậu lặng lẽ mở hé mắt ra, lộ ra thần sắc trong lòng còn sợ hãi.
Sau đó bắt đầu ảo não không thôi.
Bây giờ nghĩ lại thì thật ra trước đó đã có một vài dấu hiệu mơ hồ rồi, chỉ là cậu chưa bao giờ nghĩ tới Carlos lại có tâm tư xấu xa với mình! Vì vậy không suy nghĩ theo hướng đó... Con cáo già này còn nhiều tuổi hơn cả ba cậu, ngày thường vẫn ngụy trang là một quý ông phong độ nhẹ nhàng, nho nhã, lịch lãm, kiệm lời, không chê vào đâu được. Thế mà trong nội tâm lại muốn ngủ với cậu, chuyện hoang đường thế này ai có thể ngờ tới chứ!
Dù cậu cảm thấy mình đã đủ cảnh giác rồi nhưng có lẽ trong vô thức đã bị người này mê hoặc mà buông lỏng cảnh giác với anh ta.
Đáng sợ quá, người đàn ông này thật sự quá đáng sợ.
Kỷ Lăng cả giận nói: “Hệ thống, tôi biết vì sao Carlos lại đối xử tốt với tôi như vậy rồi.”
Hệ thống: ... Thật ra tôi cũng biết.
Kỷ Lăng: “Bởi vì anh ta muốn nhúng chàm tôi.”
Hệ thống: “...”
Kỷ Lăng: “Muốn trâu già gặm cỏ non, không biết xấu hổ.”
Hệ thống: “…”
Kỷ Lăng nghĩ thầm, chỗ này quá đáng sợ, phải mau chóng rời đi thôi! Trên hành tinh này chỉ có cậu và Carlos. Lúc trước còn cảm thấy ở đây thoải mái, dễ chịu, an toàn, bây giờ nghĩ lại mới thấy thật ra lại là nơi nguy hiểm nhất.
Dù vừa rồi cậu đã thông minh đẩy lùi được Carlos, nhưng có một lần sẽ có lần thứ hai. Một ngày nào đó khi Carlos không nhịn được nữa, thú tính bộc phát, làm gì đó với cậu thì mới thật sự là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay, muốn trốn cũng không có chỗ để trốn!
...
Kỷ Lăng một lòng chỉ muốn về nhà, cả đêm không ngủ.
Sáng hôm sau, khi thức dậy, ăn xong bữa sáng, Kỷ Lăng giả bộ như cái gì cũng không biết, cười với Carlos, đề nghị: “Carlos, hôm nay chúng ta trở về đi.”
Biểu cảm của Carlos không để lộ ra chút manh mối nào, cứ như đêm qua không hề có chuyện gì xảy ra. Ánh mắt anh ta dịu dàng, thâm sâu, giọng cười trầm thấp: “Sao? Ở đây không vui à?”
Kỷ Lăng lắc đầu, nói: “Tôi thấy anh vẫn luôn bận rộn. Bởi vì tôi mà khiến anh phải rời khỏi Đế Tinh lâu như vậy, tôi cảm thấy băn khoăn lắm, cho nên vẫn nên đi về thôi...” Nói xong cậu lại có vẻ hơi xấu hổ, cười nói: “Hơn nữa, sau này nếu muốn đến đây thì lúc nào cũng có thể đến được mà.”
Carlos nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn, ngượng ngùng của cậu thiếu niên, chỗ mềm mại trong lòng cùng những suy nghĩ yêu thương bị sự đau khổ, ghen tỵ quấy nhiễu, hóa thành sự phức tạp u ám dưới đáy mắt. Đôi môi mỏng của anh ta nhếch lên, gật đầu nói: “Cũng được, nhưng trước khi rời đi tôi muốn dẫn em đến một nơi.”
Dù trông Carlos rất bình thường nhưng Kỷ Lăng vẫn cảm thấy căng thẳng. Có điều cậu lại không có lý do gì để từ chối nên đành gật đầu nói: “Được.”
Kỷ Lăng lên phi thuyền cùng Carlos, nhìn không chớp mắt, hoàn toàn không dám nhìn sang người đàn ông ở bên cạnh, trong lòng lo sợ.
Không bao lâu sau phi thuyền đã dừng lại bên một cái hồ rất lớn.
Diện tích của hồ này rộng vô cùng, từ rất xa nhìn lại chỉ thấy như một vùng biển xanh bao la. Nước hồ trong vắt không một chút tạp chất, còn có thể nhìn thấy bãi cát bạc dưới đáy hồ, điểm xuyết thêm những tia sáng màu xanh lấp lánh.
Quả thực vô cùng đẹp đẽ.
Carlos nắm tay Kỷ Lăng đi tới bên hồ, họ bước trên bãi cát bạc mềm mại, cảm giác như đang giẫm lên đám mây bồng bềnh phiêu du. Vẻ đẹp của nơi đây khiến người ta không khỏi thả chậm hô hấp.
Kỷ Lăng biết đây là chỗ nào.
Carlos nghiêng đầu nhìn sang cậu, trên môi nở một nụ cười ôn hòa, yếu ớt, chậm rãi nói: “Ánh sao trong hồ Fershal là phong cảnh đẹp nhất trên Hành tinh Lam Hải. Tôi vẫn luôn muốn đưa em đến đây xem.”
Kỷ Lăng nở nụ cười ngượng ngùng, chớp mắt: “Hôm trước tôi đã tới đây một lần, quả thực rất đẹp, cảm ơn anh, Carlos.”
Nói như vậy là ám chỉ cậu đã nhìn thấy chỗ này rồi, giờ chỉ muốn sớm về nhà thôi.
Không cần phải lãng phí thời gian ở đây.
Trước đây cậu đã quen với sự dịu dàng của Carlos. Nhưng sau đêm hôm qua thì cái gì cũng khiến cho Kỷ Lăng cảm thấy không được tự nhiên. Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào anh già này lại nảy sinh tâm tư không thể cho người khác biết như vậy?
Carlos lại như không nghe thấy ý ám chỉ của cậu, anh ta chỉ mỉm cười, giọng nói trầm thấp từ tính, êm tai như tiếng đàn vi-ô-lông, nói: “Tôi có một món quà muốn tặng em.”
Kỷ Lăng nghi ngờ nhìn anh ta.
Sau đó lại thấy Carlos giơ tay lên, ngón tay thon dài đặt lên vạt áo, từ từ gỡ cúc trên áo mình.
Vẻ mặt Kỷ Lăng cứng đờ, ngơ ngác nhìn Carlos. Chết tiệt, không phải chứ, này chú ơi kiềm chế một chút đi, đừng có làm loạn như vậy chứ! Loại chuyện xxx này phải là hai bên cùng tình nguyện thì mới có ý nghĩa chứ! Trước đây anh đã nhịn được lâu như vậy rồi, đột nhiên hôm nay lại thẳng thắn như vậy có ổn không? Chúng ta đừng chơi trò cưỡng chế yêu đương kiểu này nữa, anh tiếp tục làm việc tranh giành quyền lực của anh đi, có được hay không?
Kết quả... Carlos chỉ cởi áo khoác rồi tung người nhảy lên, lao vào trong nước như một con cá, vung chân bơi xuống đáy hồ.
Kỷ Lăng: ? ? ?
Trong đầu Kỷ Lăng tràn ngập những chữ WTF. Thế nên vừa rồi là cậu không có việc gì tự dọa mình à?
Vẻ mặt cậu lập tức trở nên lúng túng, nhưng sau khi lấy lại tinh thần lại cảm thấy vui mừng vô cùng. May quá, may quá, làm tôi sợ muốn chết, thiếu chút nữa lại nghĩ là Carlos không nhịn được, muốn làm hành vi man rợ với cậu! Kết quả hóa ra người ta chỉ muốn bơi trong hồ thôi. Cậu vốn là người có đầu óc bình thường, nhất định là đã bị đám người không bình thường này lây bệnh rồi, vì thế nên mới suy nghĩ nhiều như vậy... Thẳng nam họ Kỷ bắt đầu lâm vào trạng thái tự trách.
Cậu chỉ đành đứng đợi ở bên hồ, không bao lâu sau Carlos đã bơi lên từ dưới đáy hồ.
'Ào ào', bóng người ngoi lên từ trong làn nước trong veo.
Thân trên của người đàn ông là áo sơ mi lụa trắng thêu hoa văn ẩn màu bạc, phía dưới là quần dài màu đen. Thân hình cao lớn thon dài, vai rộng eo hẹp. Áo sơ mi lụa trắng ướt sũng dính chặt vào người lộ ra làn da màu lúa mạch mơ hồ và hình dáng bắp thịt rắn chắc. Nước nhỏ giọt xuống từ trên mái tóc màu nâu, những giọt nước chảy dọc theo ngũ quan thâm thúy nho nhã, làm ướt cánh môi trông có vẻ hơi mỏng của anh ta, tản ra sức quyến rũ của sự thành thục và tao nhã.
Kỷ Lăng đã có một khoảnh khắc bị thất thần. Cậu ngơ ngác nhìn Carlos đứng trong hồ, duỗi tay phải về phía cậu, mở lòng bàn tay ra để lộ một viên đá màu ngọc bích trong suốt sáng long lanh.
Trong con ngươi màu nâu của người đàn ông là ánh sáng dịu dàng như mặt hồ gợn sóng, giọng nói trầm khàn: “Đây là màu sắc đẹp nhất tôi từng thấy, có thể đẹp gần bằng màu sắc trong mắt em.”
Mặt Kỷ Lăng không khỏi đỏ lên. Cậu xấu hổ khủng khiếp, thầm nghĩ anh già này quá buồn nôn rồi, cậu thật sự không thể “hold” nổi. Hơn nữa, khi cậu mới trùng sinh Carlos đã tặng cậu viên đá này rồi, còn thuận tiện tặng luôn cả Hành tinh Lam Hải cho cậu. Sao lại muốn tự tay đi làm lại một lần nữa vậy, đúng là có bệnh, thích vẽ vời thêm chuyện…
Cho dù trong trong lòng đã buồn nôn muốn chết nhưng Kỷ Lăng vẫn phối hợp lộ ra biểu cảm ngượng ngùng, tay chân luống cuống.
Carlos cười dịu dàng nhìn cậu, bàn tay vẫn mở ra đứng đó không nhúc nhích, như đang chờ Kỷ Lăng nhận lấy món quà của mình.
Kỷ Lăng đứng ở bên hồ, cụp mắt nhìn người đàn ông nửa người chìm trong hồ, trên mặt lại nóng lên.
Cậu cảm thấy quá lúng túng. Tuy rất buồn nôn nhưng vẫn nên cầm lấy viên đá sớm, cứ tiếp tục giằng co như vậy cũng không phải là cách hay.
Kỷ Lăng nghĩ đến đó nên cuối cùng cũng giơ tay ra chuẩn bị lấy viên đá trong tay Carlos. Nhưng khi đầu ngón tay cậu vừa chạm vào lòng bàn tay đối phương thì anh ta đột nhiên nắm chặt tay lại, dùng sức kéo, trực tiếp kéo cả Kỷ Lăng xuống nước!
“Tõm tõm” một tiếng.
Kỷ Lăng không khỏi kêu lên một tiếng thét kinh hãi, cả người đều đã rơi vào trong hồ nước, ngã vào vòng tay của người đàn ông. Nước hồ lạnh như băng chui vào mũi, miệng, tai của cậu. Kỷ Lăng giật mình, lập tức quơ tay đập nước, nhưng không đợi cậu kịp lấy lại tinh thần thì đột nhiên một nụ hôn mang theo làn nước hồ lạnh lẽo không hề báo trước mà dán lên môi cậu.
Đồng tử Kỷ Lăng co rút mãnh liệt, không dám tin nhìn khuôn mặt người đàn ông gần trong gang tấc, sợ ngây người!
Anh anh anh anh anh anh anh ta…
Anh ta đang làm cái gì vậy!
Vì chuyện đột nhiên xảy ra nên Kỷ Lăng bị sặc nước, miệng cậu theo bản năng mở ra không khép kín lại. Động tác này vừa vặn khiến cho người đàn ông dễ dàng tiến vào trong miệng cậu, hôn sâu hơn nữa. Kỷ Lăng thực sự khó thở, vội vàng giơ tay lên dùng sức đẩy đối phương!
Nhưng đối phương dùng sức hôn rất mạnh, trông có vẻ dịu dàng nhưng lại không cho phép từ chối. Cánh tay trong nước siết chặt lại, giữ lấy người Kỷ Lăng, khiến cậu không thể động đậy.
Kỷ Lăng bị chọc giận sắp phát điên rồi. A a a a a! Cậu biết việc không đơn giản như vậy mà, hóa ra lão già chết tiệt bày bẫy chờ cậu ở chỗ này! Vừa rồi cậu không hề suy nghĩ gì nhiều, vậy mà anh ta lại thật sự có ý định ra tay với cậu.
Kỷ Lăng liều mạng giãy giụa, cho đến khi gần như không thở được nữa mới cảm thấy môi của người đàn ông rời đi. Cậu há miệng cố hết sức hít vào, cảm thấy máu đã dồn hết lên đầu, không dám tin nhìn Carlos, tức giận đến mức toàn thân phát run!
Lão già không biết xấu hổ! Hôm qua tôi mới vừa đẩy được anh đi xong mà anh còn chưa từ bỏ ý định muốn cưỡng ép tôi.
Quá đáng quá rồi đấy!
Carlos nhìn đôi mắt vừa khiếp sợ vừa phẫn nộ của Kỷ Lăng, đôi mắt đẹp màu xanh lam như đang bốc lửa. Nhưng dù là dáng vẻ thẹn quá hoá giận cũng làm cho người ta sinh lòng yêu thương...
Mu bàn tay Carlos nhẹ nhàng vuốt lên má Kỷ Lăng, trong mắt là sự thâm tình không hề che giấu, thấp giọng nói: “Tôi yêu em.”
Kỷ Lăng: ? ? ?
Cậu ngây người nhìn Carlos, nhìn người đàn ông hết sức nghiêm túc nói với cậu ba chữ kia...
Một lúc lâu sau Kỷ Lăng mới lấy lại tinh thần, sau đó lại càng tức giận hơn!
Còn tức giận hơn trước gấp mười lần!
Anh muốn ngủ với tôi đã là không biết xấu hổ lắm rồi. Nhưng dù sao người đàn ông vẫn luôn có ham muốn, tôi coi như anh nhất thời bị kích thích, không so đo với lão già trong đầu toàn tinh trùng như anh. Nhưng anh lại còn nói là yêu tôi, thế thì hơi quá đáng rồi! Như thế này chính là định lừa gạt tình cảm rồi đấy!
Còn quá đáng hơn việc chỉ lên giường không nói chuyện tình yêu.
Nếu anh còn muốn tiếp tục ngụy trang thì chúng ta vẫn có thể giữ quan hệ hợp tác hòa hảo đôi bên cùng có lợi giữa những nhân vật phản diện độc ác với nhau. Nhưng anh lại được một tấc muốn tiến thêm một thước, định tán tỉnh tôi, gạt người còn gạt cả tình cảm. Vậy thì chúng ta không có cách nào tiếp tục sống chung hòa bình hữu nghị được rồi.
Làm bạn cũng không được!
Kỷ Lăng hít thở sâu một hơi, giơ tay dùng sức chà mạnh lên môi mình, trong mắt tràn đấy gợn sóng. Cậu dùng ánh mắt cực kỳ xa lạ và khó tin nhìn Carlos, nói: “Tôi vẫn luôn coi anh là chú, vậy mà anh…”
Carlos nhìn thật sâu vào Kỷ Lăng. Nếu hôm nay anh ta đã làm ra hành vi này thì sẽ không cho phép Kỷ Lăng tiếp tục không biết gì nữa, anh ta chậm rãi trầm giọng nói: “Tôi biết, nhưng tôi không muốn chỉ làm chú của em.”
Anh ta nhìn thẳng vào đôi mắt đang kinh ngạc của Kỷ Lăng, nói rõ từng chữ: “Tôi muốn làm người yêu của em.”
Hừ, anh mơ đi!
Diễn kịch thì cũng phải có chừng có mực thôi. Ai cũng biết đây chỉ là một hôn ước giả, nhưng anh lại muốn biến giả thành thật, vậy là không có đạo đức nghề nghiệp rồi, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!
Kỷ Lăng khó chịu nhắm mắt lại, rồi nhìn Carlos bằng ánh mắt thất vọng lạnh lùng, nói: “Nhưng tôi không yêu anh, anh cũng biết mà.”
Ánh mắt Carlos dường như hơi ảm đạm. Anh ta khẽ thở dài một hơi, giọng khàn khàn, dường như có cả sự bất đắc dĩ, ánh mắt vẫn dịu dàng bao dung: “Bệ hạ sẽ không thích em đâu. Anh ta chỉ luôn làm tổn thương em, thậm chí còn làm ra chuyện như vậy với em. Anh ta căn bản không hề quan tâm đến em... Vì sao em không thử từ bỏ anh ta, bắt đầu một đoạn cảm tình mới? Tôi thề sẽ yêu thương em, bảo vệ em, em sẽ là tình yêu duy nhất của đời tôi. “ A, diễn xuất tốt đấy nhỉ.
Tôi tin anh thì tôi điên mất rồi.
Kỷ Lăng chớp mắt, nước mắt nói đến là đến, nở nụ cười u sầu tự giễu: “Thật sao? Đáng tiếc tôi lại không làm được.”
Đôi môi mỏng của Carlos mím lại, dường như cảm thấy tổn thương.
Nhưng Kỷ Lăng cũng sẽ không mềm lòng, cậu biết rõ con cáo già này đang diễn kịch! Cậu bày ra dáng vẻ trái tim đã có chủ, tỏ thái độ lãnh đạm xa cách nhìn anh ta, giọng điệu lạnh nhạt: “Chú, chú Carlos, chúng ta cần phải đi về thôi.”
Chữ “chú” bị cậu cố ý phát âm rất nặng.
Từng tiếng rơi vào tai Carlos làm cho sắc mặt anh ta cuối cùng cũng biến đổi. Sự ghen tuông và tức giận trong lồng ngực lại một lần nữa gần như ở bên bờ vực mất kiểm soát.
Anh ta nhìn ánh mắt lãnh đạm của cậu thiếu niên. Giờ cậu lại dùng ánh mắt xa lạ để nhìn anh ta, thậm chí sự tín nhiệm, ỷ lại trước đây đều đã biến mất hết, không còn thấy gì nữa, chỉ còn lại sự xa lánh và đề phòng. Dù cậu đang đứng ngay trước mặt anh ta, nhưng lại ngày càng cách xa anh ta hơn...
Cho nên, em nhất định phải từ chối tôi thẳng thừng đến vậy sao?
Em là người thâm tình nhất trên đời này, tình yêu của em còn thuần túy, chói mắt hơn bất kỳ thứ đá quý nào. Nhưng chính vì vậy mà em cũng là kẻ vô tình nhất. Bởi vì ánh mắt của em, tình yêu của em vĩnh viễn sẽ không chia cho người khác được nửa phần.
Khiến người ta phải ghen tuông điên cuồng.
Carlos nhắm mắt rồi lại mở ra. Trên khuôn mặt nho nhã chỉ còn lại một tầng sương lạnh. Bóng lưng cậu thiếu niên quyết đoán quay người rời đi như vậy, không hề lưu luyến, lạnh lùng, dứt khoát.
Đâm thẳng vào mắt anh ta…
Anh ta chợt nhếch khóe môi, cười tự giễu, giơ tay lên nắm chặt cổ tay Kỷ Lăng, kéo cậu quay lại.
“Ào ào”, họ lại rơi vào trong nước một lần nữa...
Sau đó, Carlos hôn thật mạnh xuống trước đôi mắt đang hoảng sợ của cậu thiếu niên.
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ Lăng: Anh mà nói yêu tôi thì đến bạn chúng ta cũng không thể làm được nữa.
Carlos: Ha ha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất