Sau Khi Phản Diện Sống Lại Đều Yêu Tôi
Chương 88: Bảo vệ
Thứ hai, Kỷ Lăng dậy sớm chào mẹ rồi đi ra ngoài, vừa đi đến đầu khu phố đã thấy chiếc xe việt dã đậu dưới gốc cây ven đường, cửa kính xe hạ xuống. Khuôn mặt điển trai của Ninh Ngọc xuất hiện trước tầm mắt, từ xa khóe môi anh đã nhếch lên, nở một nụ cười với cậu.
Kỷ Lăng ngơ ngác một lúc, sau đó đi tới, hỏi: “Sao anh lại tới vậy...”
Ninh Ngọc nghiêng đầu cười nói: “Lên xe, tôi đưa em đến trường.”
Thấy Kỷ Lăng vẫn còn ngạc nhiên đứng tại chỗ trong đôi mắt đen của anh hiện lên ý cười, ngón tay thon dài gõ vào vô lăng, thở dài: “Chân vừa mới khỏi, đừng cậy mạnh mà vội vàng đi bằng phương tiện công cộng, phải lấy việc tĩnh dưỡng lên trên hết.”
Ồ, nghe ra có vẻ rất hợp lý...
Kỷ Lăng trầm ngâm hai giây rồi yên lặng mở cửa xe ngồi lên.
Ninh Ngọc thấy cậu thiếu niên cố ý nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn mình, đôi tai hơi phiếm hồng, khó khăn lắm anh mới nén được ý cười trên môi, lái xe đưa Kỷ Lăng đến trường.
Khi lái xe Ninh Ngọc rất tập trung, cũng không nói năng gì.
Lúc đầu Kỷ Lăng còn hơi căng thẳng, nhưng sau đó cũng dần bình tĩnh lại. Sau hơn một tiếng đồng hồ xe đã dừng lại trước cổng trường, thấy Kỷ Lăng định xuống xe, cuối cùng Ninh Ngọc cũng mở miệng, trong nụ cười dịu dàng còn xen lẫn ý trêu chọc: “Cẩn thận nhìn đường, đừng ngã lần nữa nhé.”
Mặt Kỷ Lăng đỏ lên, cậu cũng đâu phải kẻ ngốc, làm gì dễ ngã như vậy chứ, thật là!
Cậu không nhìn Ninh Ngọc, quay đầu rời đi.
Sáng hôm nay có tiết học, bây giờ còn mấy phút nữa là đến giờ vào lớp rồi. Kỷ Lăng đi tới lớp, vì biết hôm nay cậu đến trường nên Vương Nhất Hâm đã sớm chiếm chỗ tốt trước giúp cậu, thấy Kỷ Lăng cậu ta kích động vẫy tay liên tục. Thật ra cậu mới chỉ không đến trường năm ngày thôi, người nào không biết thấy như vậy còn nghĩ là họ đã xa cách lâu ngày rồi đấy.
Kỷ Lăng cười đi tới chỗ ngồi.
Vương Nhất Hâm chớp mắt, hỏi cậu: “Cậu không sao chứ?”
Kỷ Lăng đáp: “Không sao, không phải là bệnh nan y, không chết được.”
Vương Nhất Hâm “khì khì” cười gượng.
Rất nhanh sau đó giảng viên đã vào lớp. Tiết học hôm nay là về lịch sử mỹ thuật hiện đại, Kỷ Lăng nghe giảng vô cùng nghiêm túc, một buổi sáng nháy mắt đã trôi qua. Sau khi tan học, Vương Nhất Hâm nói với Kỷ Lăng: “Để xin lỗi cậu, hôm nay tôi sẽ mời cậu ăn cơm.”
Kỷ Lăng không nhớ nổi từ sau khi nhập học mình đã ăn bao nhiêu bữa cơm với Vương Nhất Hâm nữa, vì vậy cậu không từ chối, nghĩ thầm lần tới dứt khoát phải rủ tên này đi ra ngoài ăn vài bữa cơm mới được. Tuy bình thường trong đám bạn hay ầm ỹ huyên náo với nhau nhưng quan hệ rất tốt, ăn vài bữa cơm cũng không đáng bao nhiêu tiền, có điều dù sao cũng không thể không biết xấu hổ ăn cơm người ta mời mãi.
Hai người cười nói đi đến căn tin, khi bước qua cửa căn tin, Kỷ Lăng vô thức nhìn về chỗ trước đây thường xuyên ngồi, phát hiện ra Văn Ngạn đang ngồi một mình ở đó, bước chân cậu không khỏi dừng lại.
Trong khoảng thời gian này đã xảy ra không ít chuyện, thiếu chút nữa cậu đã quên dù thế nào Văn Ngạn vẫn luôn chờ cậu ở đây. Tuy hai người đều không nói gì, nhưng đây thật sự giống như một giao ước vô hình giữa họ.
Khi đó cậu chỉ cho rằng Uất Văn Ngạn là một đàn anh thân thiện, dù đã mơ hồ nhận ra điều gì đó nhưng cậu vẫn không muốn tin vào trực giác của mình. Nhưng bây giờ không muốn tin cũng phải tin.
Kỷ Lăng im lặng một lúc rồi thu hồi tầm mắt, đi về phía bên kia căn tin với Vương Nhất Hâm.
Cậu không thể giống như trước đây, tỏ vẻ điềm nhiên như không có việc gì mà ăn chung với Văn Ngạn, coi như không biết tâm tư của anh ấy, tiếp tục lừa mình dối người.
Văn Ngạn ngồi một mình lẻ loi ở bên kia, khi ngước mắt lên, ánh mắt anh ấy và Kỷ Lăng lướt qua nhau, sau đó lại thấy cậu thiếu niên tỏ vẻ điềm nhiên như không có việc gì nhìn về chỗ khác, đi qua bên kia cùng Vương Nhất Hâm.
Dường như cậu hoàn toàn không nhìn thấy anh ấy.
Bàn tay cầm đũa của anh ấy từ từ siết chặt lại, hành động của Kỷ Lăng rõ ràng là đang lảng tránh anh ấy.
Xem ra em cũng không muốn nhìn thấy tôi...
Tình cảm của tôi đối với em chỉ là sự quấy nhiễu thôi phải không? Khi ở thế giới kia em chưa từng chấp nhận tôi là vì tôi không biết tự lượng sức mình, là con thiêu thân lao đầu vào lửa.
Văn Ngạn cụp mắt, nở một nụ cười nhẹ tự giễu.
Kỷ Lăng biết Văn Ngạn đang ngồi phía sau mình cách đó không xa, nhưng không quay đầu lại, ngoài cách dùng thái độ để chứng tỏ lập trường của mình thì cậu không biết có thể nói gì với Văn Ngạn nữa.
Vương Nhất Hâm là một tên đầu óc thô kệch, hoàn toàn không nhận ra hôm nay Kỷ Lăng hơi ít nói, một mình cậu ta nói hăng say, bô lô ba la nói mãi không ngừng, kích động chia sẻ câu chuyện tình mới của mình với Kỷ Lăng. Cuối cùng cậu ta cũng đã là người có bạn gái rồi! Nói đến bạn gái cậu ta lập tức thao thao bất tuyệt, hoàn toàn là dáng vẻ của người đang chìm trong tình yêu cuồng nhiệt.
Kỷ Lăng cảm thấy buồn cười hết sức, nhưng vẫn cho cậu ta một ánh mắt khích lệ.
Thầm nghĩ tình yêu đơn giản thật là tốt.
Ăn xong cơm trưa, cách lúc vào học buổi chiều còn hai tiếng đồng hồ, Kỷ Lăng và Vương Nhất Hâm cùng đi về, họ định về phòng ngủ nghỉ ngơi một lúc. Lúc này, Vương Nhất Hâm đột nhiên nhìn về phía trước nói: “Đàn anh Uất.”
Kỷ Lăng khẽ giật mình, cậu ngẩng đầu nhìn lại, lập tức bắt gặp đôi mắt đen như mực của Văn Ngạn, cậu đành mím môi dừng bước.
Văn Ngạn mỉm cười gật đầu với Vương Nhất Hâm, sau đó nhìn vào mắt Kỷ Lăng nói khẽ: “Tôi có việc muốn nói chuyện với cậu, giờ cậu có thời gian rảnh không?”
Kỷ Lăng trầm mặc vài giây, sau đó trong lòng lập tức ra quyết định. Nếu như tránh né không có tác dụng... thì có mấy câu nhất định phải đối mặt nói cho thật rõ ràng. Cậu gật đầu nói: “Được, chúng ta đi qua bên kia nói chuyện.”
Cậu đưa sách của mình cho Vương Nhất Hâm, nói: “Cậu mang đồ về giúp tôi, lát nữa tôi đi về sau.”
Vương Nhất Hâm không hề phát hiện ra chuyện gì khác thường, cậu ta thản nhiên cười đồng ý: “Được.”
Nói xong Kỷ Lăng liền xoay người rời đi, cuối cùng dừng lại ở một góc vắng vẻ không có người. Cậu nhìn sang Văn Ngạn, hít thở sâu một hơi, nói: “Anh đã sớm phát hiện ra thân phận của tôi rồi đúng không? Bắt đầu từ lần triển lãm tranh đó.”
Văn Ngạn gật đầu, không phủ nhận.
Trong lòng Kỷ Lăng thấy thật bất đắc dĩ, đối với tình cảm của Văn Ngạn tâm trạng cậu rất phức tạp. Nếu nói với người này đừng thích cậu nữa thì có vẻ như là một việc rất tàn nhẫn. Nhưng cậu lại không có cách nào để đáp lại tình cảm của anh ta. Nếu vì không nỡ mà không từ chối thì không phải lại càng tàn nhẫn vô tình hơn sao?
Cậu không hy vọng Văn Ngạn tiếp tục lãng phí thời gian vào những việc không có khả năng nữa.
Kỷ Lăng cắn môi, nhìn chằm chằm vào ánh mắt anh ấy, nói rõ từng chữ: “Anh đừng thích tôi nữa.”
Nói xong câu đó cậu liền thấy được vẻ đau thương lóe lên trong mắt Văn Ngạn rồi lập tức biến mất, sắc mặt anh ấy tái nhợt, ánh mắt nhìn cậu dường như vô cùng khổ sở.
Kỷ Lăng: “...” Đột nhiên cảm thấy mình như một tên sở khanh cặn bã vậy, cái chuyện quỷ gì thế này?
Ngay vào lúc Kỷ Lăng đang lâm vào tình thế khó xử, không biết nên tiếp tục thế nào thì Văn Ngạn lại cười, giọng anh ấy trầm thấp mà khàn khàn: “Khi ở thế giới kia tôi đã hiểu được ý của cậu rồi, cho nên không cần nhắc lại nữa.”
Kỷ Lăng hơi ngập ngừng: “Vậy anh còn...”
Văn Ngạn nói chậm rãi: “Sở dĩ tôi che giấu thân phận với cậu là vì không muốn làm cho cậu thấy phiền não... Tôi muốn tới gần cậu không chỉ bởi vì tôi từng thích cậu mà càng bởi vì cậu là người quen duy nhất của tôi ở thế giới xa lạ này...”
Trong đôi mắt anh ấy là vẻ dịu dàng ẩn chứa sự mong chờ, lại giống như đang cố hết sức nắm chặt lấy cái phao cứu mạng duy nhất, giọng anh ấy khàn khàn: “Tôi rất vui vì ở thế giới này tôi không lẻ loi một mình mà vẫn còn có cậu.”
Kỷ Lăng bỗng nhiên nhận ra một chuyện, lẽ nào Văn Ngạn vẫn còn chưa phát hiện ra việc về cuốn tiểu thuyết?
Anh ta nghĩ là cậu cũng xuyên đến đây giống anh ta sao?
Như vậy thì dường như đã có thể giải thích được động cơ của anh ta rồi. Sau khi chết đi lại phải đến một thế giới xa lạ, lại phát hiện ra cậu, anh ta cho là cậu cũng xuyên đến giống như mình nên mới cẩn thận tới gần. Cảm giác của anh ta lúc này cũng giống như cậu lúc trước, khi chỉ có một thân mình ở thế giới Tinh Tế. Nếu khi đó cậu có thể gặp được đồng loại giống mình thì có lẽ cũng sẽ muốn tới gần như vậy…
Chỉ hy vọng mình không phải cô đơn.
Hoặc là chỉ muốn có một người có thể nói chuyện với mình.
Văn Ngạn nhìn thật sâu vào Kỷ Lăng, trong giọng nói còn có cả ý cầu xin mơ hồ: “Ở thế giới này tôi có thể chỉ tồn tại với tư cách là Uất Văn Ngạn, là đàn anh, là bạn bè của cậu. Cho nên... xin hãy cho tôi tiếp tục làm bạn với cậu, có được không?”
Kỷ Lăng giật mình, cậu nhìn vào ánh mắt cầu xin của Văn Ngạn, vốn dĩ trong lòng rất quyết tâm nhưng bây giờ lại bắt đầu dao động.
Cậu, cậu cảm thấy mình thật sự quá đáng, thế này là thế nào nhỉ? QAQ
Cậu là người của thế giới này nên đương nhiên sẽ quen thuộc với mọi thứ ở đây, vui vẻ chấp nhận. Nhưng Văn Ngạn không phải, sau khi anh ta thống khổ tuyệt vọng lại bị ép đi tới một thế giới xa lạ thế này, vốn cho là cậu cũng giống như anh ta nên trong lòng mang đầy hy vọng muốn tới gần cậu…
Nhưng kết quả đã được định sẵn là anh ta sẽ phải thất vọng.
Bởi vì cậu đã lừa anh ta.
Cậu không phải là người mà anh ta hy vọng…
Cổ họng Kỷ Lăng nghẹn cứng: “Nhưng mà, tôi...”
Văn Ngạn cụp mắt, nói giọng nhàn nhạt: “Uất Văn Ngạn là con riêng, ba anh ta hoàn toàn không coi anh ta ra gì, mẹ anh ta là một kẻ làm tình nhân chỉ biết hám lợi. Vì muốn lợi dụng anh ta mà bà ta hạn chế cuộc sống của anh ta, coi chuyện tình cảm của anh ta như một thứ đồ để giao dịch. Ở trường học Uất Văn Ngạn rất được yêu thích, nhìn thì có vẻ xán lạn sung sướng nhưng thực ra còn không dám lựa chọn người mình thích, vì vậy nên vẫn luôn từ chối lời tỏ tình của người khác. Khi về đến nhà anh ta còn phải chịu đựng bị sỉ nhục, nhưng anh ta lại không dám nói những việc này với bất cứ ai... Bởi vì anh ta không muốn ở trường học cũng bị người khác cười nhạo, mỉa mai, bị người ta coi như trò hề mà đối xử. Dù đã cố gắng đấu tranh mà anh ta vẫn không có được thứ mình muốn.”
Kỷ Lăng ngây người nhìn anh ấy.
Văn Ngạn nhếch khóe môi, ánh mắt bình tĩnh, thậm chí trên môi còn mang theo ý cười: “Nhưng thật ra đối với tôi thân phận này cũng không có vấn đề gì. Tôi đã từng trải qua thực tế còn tàn nhẫn hơn thế này nhiều. Thực ra, Uất Văn Ngạn coi như là vẫn còn may mắn, anh ta được sống trong một thời đại rất tốt, ít nhất không cần lúc nào cũng lo lắng mình sẽ bị xem như đám dân đen mà giết chết, không phải sao?”
Tuy giọng điệu và biểu cảm của Văn Ngạn vẫn luôn lạnh nhạt, giống như chỉ đang tự thuật về một việc không quan trọng nào đó, nhưng trái tim Kỷ Lăng đột nhiên căng chặt lại. Cậu cảm thấy rất khó chịu, hóa ra thân phận của anh ta ở thế giới này lại thảm đến như vậy sao...
Thật đáng thương mà! QAQ Văn Ngạn mỉm cười: “Tôi chưa từng nói những điều này với ai khác, nhưng tôi có thể nói cho cậu biết, bởi vì cậu là người hiểu quá khứ của tôi. Hơn nữa... khi ở thế giới kia cậu cũng không giống với những quý tộc khác, cậu luôn tôn trọng sự tồn tại của tôi, cho nên dù có biết cậu cũng sẽ không chê cười tôi.”
Thần sắc Kỷ Lăng rất khó chịu, môi cậu mấp máy không phát ra âm thanh nào.
Cậu hít thở sâu một hơi, thật lâu sau đó mới nhìn Văn Ngạn chăm chú, nói: “Thế giới này là xã hội văn minh hài hòa, mọi người đều bình đẳng như nhau. Anh, anh đừng buồn, cho dù thân phận của anh bây giờ có hơi... Nhưng chỉ cần bản thân cố gắng thì anh nhất định có thể có được hạnh phúc! Tôi nghĩ người khác cũng sẽ không xem thường anh vì chuyện này đâu!”
Cố gắng lên, phấn chấn lên!
Anh có thể thoát khỏi tình cảnh khó khăn của bây giờ.
Văn Ngạn nhìn cậu thiếu niên, ánh mắt từ từ trở nên dịu dàng, anh ấy nói: “Cảm ơn.”
Chỉ cần tôi không nói yêu em thì em có thể đối xử dịu dàng với tôi, em sẵn lòng đối xử lương thiện với tất cả mọi người, thương cảm cho kẻ yếu... Đã như vậy thì tôi có thể giả bộ như không yêu em, giả bộ như đã từ bỏ được em.
Trong mắt Văn Ngạn là vẻ cầu xin chân thành, anh ấy lại mở miệng nhẹ giọng nói một lần nữa: “Tôi muốn làm quen cậu lại một lần nữa. Lần này tôi chỉ là đàn anh của cậu mà thôi, có được không?”
Trong thâm tâm Kỷ Lăng thầm nhủ đây thật sự là nhân vật phản diện thảm nhất cậu từng thấy, hơn nữa anh ta cũng đã nói đến mức này rồi...
Mỗi ngày họ đều ở trường, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, vậy thì cậu làm sao có thể dứt khoát được? Chỉ cần Văn Ngạn chấp nhận buông bỏ hết quá khứ ở thế giới kia, bắt đầu lại từ đầu thì cậu cũng không phải không thể chấp nhận việc làm bạn với anh ta.
Kỷ Lăng chần chừ một lát, cuối cùng chậm rãi nói: “Đàn anh Uất.”
Cậu thật lòng hy vọng Văn Ngạn có thể hòa nhập vào thế giới này, có cuộc sống của riêng mình, mà không phải như khi ở thế giới kia, như một tên điên cố chấp, vì tình yêu mà không tiếc từ bỏ tính mạng mình. Tình cảm của anh ta sâu đậm đến mức muốn phá hủy mọi thứ, thậm chí ngay cả bản thân mình.
Thứ tình yêu như thế rất nặng nề, khiến người ta không thở nổi.
Khiến cậu cảm giác như mình đang gánh tính mạng của người khác trên lưng vậy.
May thay, bây giờ Văn Ngạn trông có vẻ như đã bình thường hơn rất nhiều!
Anh ta thật sự đã thay đổi rồi.
Cảm xúc của Kỷ Lăng lúc này vừa phức tạp vừa thấy vui thay cho Văn Ngạn, sự lo lắng bất an trước đó cũng dần tiêu tan. Cậu tin thời gian dần trôi qua, đến khi Văn Ngạn đã hoàn toàn quen thuộc với thế giới này thì nhất định anh ta sẽ trở nên càng ngày càng tốt hơn, cuối cùng có thể hoàn toàn buông bỏ quá khứ bắt đầu lại từ đầu.
Còn cậu, bây giờ tốt nhất cậu không nên kích thích anh ta, để tránh cho anh ta lại đi vào ngõ cụt.
Văn Ngạn được Kỷ Lăng cho phép, trong mắt lại một lần nữa hiện lên tia sáng, anh ấy hỏi với vẻ bất an: “Vậy cậu còn tiếp tục tham gia vào dự án game không?”
Kỷ Lăng cười đáp lời: “Đương nhiên là có.”
Đã làm một nửa rồi không có lý nào lại bỏ dở giữa chừng.
Văn Ngạn nở nụ cười.
Anh ấy cụp mắt che đi tình yêu trong đáy mắt, cẩn thận giấu đi tâm tư của mình.
Em vẫn mềm lòng và dịu dàng như trước, chưa bao giờ thay đổi.
...
Quả thực Văn Ngạn nói được làm được, anh chỉ làm đàn anh của Kỷ Lăng, không bao giờ nhắc đến những chuyện về thế giới kia nữa.
Lúc đầu Kỷ Lăng vẫn còn cẩn thận, sợ Văn Ngạn chỉ nói mấy lời cho có lệ, nhưng sau đó cậu dần phát hiện ra có lẽ Văn Ngạn đã thật sự từ bỏ mình rồi.
Thấy Văn Ngạn cuối cùng cũng đã trở thành một người bình thường, sống một cuộc sống bình thường, tích cực đầy ánh sáng hy vọng, trong lòng cậu cũng hết sức vui mừng, có cảm giác như cha già nhìn con trai lớn lên, thật là không dễ dàng mà... Sau khi đến thế giới này họ đều đã thay đổi rất nhiều.
Vì khúc mắc đã được tháo gỡ nên họ ở chung với nhau ngày càng thoải mái tự nhiên hơn.
Thời gian trôi qua bình lặng mà ấm áp.
Việc thảo luận về thiết lập nhân vật trong game đã bước vào giai đoạn hậu kỳ, Kỷ Lăng lại hẹn Văn Ngạn gặp nhau ở thư viện. Ninh Khả Hàm ngồi ở góc bên kia của thư viện, nhíu mày nhìn cậu và Văn Ngạn ở phía xa.
Mấy ngày nay cô đã nghe được một số tin tức, bây giờ càng nhìn Uất Văn Ngạn cô càng cảm thấy người này khó mà nhìn thấu được.
Cách đây không lâu, Uất Văn Sâm bị tai nạn xe cộ phải nhập viện, sau đó không đến hai ngày thư ký của anh ta lại bỏ trốn vì mắc một khoản nợ cờ bạc lớn. Sau khi bị bắt lại thẩm vấn, người đó lại khai luôn ra không ít hành vi phạm tội của Uất Văn Sâm, trong đó bao gồm cả việc cưỡng hiếp một số thiếu nữ, hơn nữa còn có cả video quay lại cảnh đó. Bởi vì chứng cứ vô cùng xác thực nên ngay lúc Uất Văn Sâm vẫn còn đang ở trong bệnh viện thì đã bị cảnh sát bắt lại.
Ông cụ Uất biết chuyện vô cùng giận dữ, tức giận đến mức phát bệnh tim, thiếu chút nữa là qua đời luôn. Ông ta phải trả một cái giá rất lớn mới gỡ được các tin tức và hot search trên mạng, cố gắng giảm sức chú ý của sự việc này xuống. Nhưng Uất Văn Sâm đã bị định trước không có cách nào thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật, ông ta làm như vậy cũng chỉ có thể miễn cưỡng giữ lại được một chút thể diện cho nhà họ Uất mà thôi.
Danh tiếng của công ty nhà họ Uất cũng bị ảnh hưởng, cổ phiếu liên tục giảm. Người chịu trách nhiệm thực tế là Uất Văn Sâm đã bị bỏ tù, ông cụ Uất sức khỏe không tốt đã lui về phía sau nhiều năm, Uất Nguyên lại là kẻ chẳng được việc gì, căn bản không đủ sức đảm đương công ty. Vì vậy, bây giờ mọi việc tạm thời đều giao cho Phó chủ tịch xử lý.
Tất cả những chuyện này dường như không có liên quan gì đến Uất Văn Ngạn, không hề có sự xuất hiện của anh ta trong toàn bộ vụ việc, nhưng anh ta chắc chắn là người hưởng lợi lớn nhất không thể nghi ngờ. Bởi vì, sau một thời gian ngắn nữa, khi ông cụ Uất lấy lại tinh thần thì ông ta sẽ phát hiện ra, trừ đứa cháu ngoài giá thú trước đó ông ta không để vào mắt này thì đã không có người nào khác để sử dụng nữa, trừ phi ông ta chấp nhận chắp tay nhường nhà họ Uất vào tay người khác, nhưng đó là chuyện không có khả năng xảy ra.
Nghe nói nhà họ Uất đã thả ra tin tức, nói sau khi Uất Văn Ngạn tốt nghiệp sẽ đến trụ sở công ty nhà họ Uất nhậm chức, thật ra là đang ám chỉ anh ta sẽ tiếp nhận vị trí của Uất Văn Sâm, trở thành người nối nghiệp đời tiếp theo của nhà họ Uất...
Nếu nói trong truyện này không có Uất Văn Ngạn nhúng tay vào thì đánh chết Ninh Khả Hàm cũng không tin. Cô không thể nghĩ là Hàn Vận lại có được bản lĩnh và bụng dạ thâm sâu đến mức này.
Đến cả chú nhỏ còn cảnh cáo cô phải cẩn thận với Uất Văn Ngạn.
Nghĩ như vậy thì có lẽ chính anh ta là người đứng sau thao túng tất cả những chuyện này. Anh ta có thể quyết liệt tàn nhẫn tống anh trai mình vào tù mà ngoài mặt vẫn nhẹ nhàng điềm tĩnh không thể nhìn ra chút manh mối nào. Ninh Khả Hàm chỉ cảm thấy đáng sợ vô cùng... Tuy Uất Văn Sâm cũng chẳng phải con người tốt lành gì, không đáng để đồng tình thương cảm, nhưng Uất Văn Ngạn lại có thể chịu đựng nhục nhã đến mức đó, không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã khiến cho đối thủ không thể thoát thân, hành vi tàn nhẫn thế này khiến Ninh Khả Hàm khiếp vía, hãi hùng không thôi.
Bây giờ người có tâm tư thâm trầm đáng sợ như vậy cũng đang để mắt tới Kỷ Lăng! Ninh Khả Hàm cũng cảm thấy lo lắng thay cho chú nhỏ nhà mình.
Dù bởi vì cô là người nhà họ Ninh hay vì Uất Văn Ngạn không giống người tốt thì Ninh Khả Hàm cũng đều kiên định đứng về phía chú mình, không thể để Kỷ Lăng bị kẻ xấu lừa gạt!
Cô lặng lẽ gửi tin nhắn cho Ninh Ngọc, còn nhân tiện chụp một tấm ảnh gửi qua: “Này chú, chú sắp bị người ta đập chậu cướp hoa rồi kìa!”
...
Kỷ Lăng và Văn Ngạn đi ra khỏi thư viện, khi họ sắp đến ký túc xá thì lại thấy Ninh Ngọc đang đứng chờ ở dưới khu ký túc, cậu không khỏi sửng sốt hỏi anh: “Sao anh lại đến đây?”
Ánh mắt Ninh Ngọc lướt qua người Văn Ngạn ở bên cạnh, cười ôn hòa đáp lời Kỷ Lăng: “Sợ em đói bụng nên mang đồ ăn khuya đến, cùng ăn đi.”
Mắt Kỷ Lăng sáng rực lên, đúng là cậu đang hơi đói, vì vậy cũng không định từ chối việc Ninh Ngọc cho đồ ăn. Nhưng khi nhìn qua Văn Ngạn vẫn còn ở bên cạnh cậu lại hơi do dự, bỏ rơi anh ta như vậy có phải là không thích hợp lắm không? Nếu là bạn học bình thường thì cứ mời người đó cùng ăn luôn là được, nhưng đây là Văn Ngạn... Ninh Ngọc và Văn Ngạn ở cạnh nhau cùng ăn cơm vui vẻ hòa thuận sao? Hình ảnh đẹp quá, không dám tưởng tượng.
Ai ngờ Ninh Ngọc lại trực tiếp mở miệng, nhướng mày hỏi: “Bạn học Uất thì sao, anh có muốn cùng ăn không?”
Văn Ngạn bình tĩnh nhìn lại anh, thản nhiên cười đáp lại: “Được.”
Kỷ Lăng: “...”
Kỷ Lăng ngẩn ngơ rời đi với hai người, tìm một chỗ ngồi ăn, cậu vừa ăn vừa có cảm giác như đang mơ. Từ khi nào mà ba người bọn họ lại có thể cùng nhau ăn một bữa hòa thuận như vậy chứ?
Đáng sợ nhất là Ninh Ngọc và Văn Ngạn lại thật sự nói chuyện rất vui vẻ, hết sức hòa hợp!
Quá hoang đường...
Lúc đầu Kỷ Lăng còn cảm thấy kinh hãi, nhưng sau đó lại lập tức tự an ủi mình, như thế này chứng tỏ là Văn Ngạn đã thật sự từ bỏ rồi! Anh ta đã không bận tâm đến quá khứ nữa, cũng không cố chấp níu kéo cậu, cho nên thái độ mới bình thường thế này.
Nghĩ như vậy cậu lại thấy rất tốt.
Sau khi ăn xong, Văn Ngạn chào tạm biệt Kỷ Lăng rồi rời đi như mọi ngày, còn Ninh Ngọc thì tiễn cậu về phòng ngủ.
Khi đi đến dưới lầu, Kỷ Lăng chớp mắt nói: “Hôm nay cảm ơn anh, tôi về đây, anh cũng về sớm đi.”
Nhưng Ninh Ngọc lại không cử động mà chỉ nhìn cậu, rồi anh bỗng nhiên mở miệng nói: “Tôi nghe Ninh Khả Hàm nói, gần đây em rất gần gũi với Văn Ngạn.”
Kỷ Lăng sững sờ, sau đó nghĩ thầm nhất định là Ninh Ngọc đang lo lắng về Văn Ngạn, cậu liền cười nói: “Tôi cảm thấy anh ta không giống trước đây nữa rồi, anh không cần lo lắng, chúng tôi chỉ đang thảo luận về dự án game thôi.”
Mắt Ninh Ngọc hơi tối lại, nhưng anh không nói thêm gì, chỉ nở nụ cười, cúi đầu tới gần Kỷ Lăng, giọng nói trầm thấp: “Nhưng thời gian em gặp anh ta nhiều hơn gặp tôi, tôi thấy hơi ghen tỵ đấy…”
Mặt Kỷ Lăng lập tức đỏ lên. Người này, sao anh không nói lời nào đã chọc ghẹo người ta rồi!
Cậu cắn môi, tức giận nói: “Vậy thì ngày nào tôi cũng ở chung một phòng với Vương Nhất Hâm đó, anh cũng ghen tỵ với cậu ta sao?”
Ninh Ngọc như nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói: “Cũng ghen.”
Kỷ Lăng dở khóc dở cười, anh thế này là cố tình gây sự mà! Cậu nói: “Tùy anh vậy, tôi phải đi lên rồi.”
Nói rồi liền chạy đi.
Ninh Ngọc nhìn bóng lưng cậu thiếu niên, khóe môi nhếch lên thành nụ cười, sau đó thần sắc lập tức lại trở nên nghiêm túc.
Văn Ngạn, anh thật sự đã đánh giá thấp anh ta rồi…
Người này hiểu cách nhẫn nhịn hơn bất kỳ ai khác, giỏi lợi dụng sự mềm lòng lương thiện của cậu thiếu niên.
Nhưng anh sẽ không để anh ta có cơ hội ra tay đâu.
…
Kỷ Lăng trở lại phòng ngủ mà thấy rối loạn vô cùng. Sao cậu luôn bị Ninh Ngọc làm cho mặt đỏ tim đập dễ dàng như vậy chứ?
Rốt cuộc cậu bị sao vậy?
Không thể hiểu được tâm tư của mình, Kỷ Lăng lâm vào trạng thái mơ hồ.
Gần đây, chỉ cần Ninh Ngọc gửi tin nhắn tới là cậu lại không nhịn được mà nhìn thêm vài lần, ngay cả khi trả lời lại cũng phải suy nghĩ thật kỹ... Rồi cậu lại quay sang nhìn tên Vương Nhất Hâm chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt đang cẩn thận trả lời tin nhắn của bạn gái.
Kỷ Lăng nhủ thầm, lần này sợ là cậu đã hoàn toàn bị bẻ cong rồi…
Sáng thứ bảy, Kỷ Lăng nằm ngẩn người trên giường trong phòng ngủ.
Điện thoại bỗng nhiên reo lên một tiếng, là Ninh Ngọc nhắn tin tới hỏi cậu hôm nay có thời gian không, có một bộ phim mới chiếu khá hay, anh muốn hẹn Kỷ Lăng đi xem.
Kỷ Lăng xoắn xuýt cả nửa ngày, còn chưa nghĩ ra có nên đồng ý hay không thì lại nhận được thông báo của giảng viên, báo cậu đến khách sạn XX. Bên tổ chức cuộc thi mỹ thuật lần trước cậu tham gia có việc muốn tìm cậu, có lẽ có liên quan đến tác phẩm triển lãm.
Vì vậy, Kỷ Lăng liền nhắn tin trả lời Ninh Ngọc: “Giờ tôi có việc phải đi ra ngoài, chuyện này để nói sau nhé.”
Gửi tin nhắn xong cậu liền ra cửa đi đến khách sạn giảng viên đã cho địa chỉ.
Kỷ Lăng đi theo địa chỉ giảng viên gửi tới, tìm đến đúng số phòng rồi gõ cửa, đẩy cửa vào. Kết quả, khi cậu ngẩng đầu lên lại thấy người đàn ông với mái tóc nâu, mắt nâu đang ngồi trên ghế sô pha mỉm cười nhìn mình.
Trong phòng chỉ có một mình Carlos.
Sắc mặt Kỷ Lăng hơi thay đổi, nhìn Carlos không nhúc nhích.
Carlos nở nụ cười dịu dàng, nói giọng trầm thấp: “Tôi lo em không muốn gặp tôi nên mới làm phiền thầy Dư gọi em tới. Hơn nữa… lần này tôi thật sự đúng là người tài trợ cho cuộc thi mỹ thuật của em, nên không hề lừa em.”
Kỷ Lăng nhíu mày, nói: “Chú muốn nói gì?”
Carlos nhìn dáng vẻ đề phòng xa cách của cậu thiếu niên, trong mắt hiện lên ánh sáng buồn bã, anh ta nói chậm rãi: “Em biết tôi sẽ không làm tổn thương em mà.”
Kỷ Lăng trầm mặc, không nói gì.
Carlos khẽ thở dài một tiếng, bước từng bước đến trước mặt Kỷ Lăng, mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay anh ta là một chiếc hộp bằng vải nhung màu đỏ rượu.
Kỷ Lăng hơi sửng sốt, dường như cậu đã nhận ra điều gì đó, nhìn Carlos vẻ mặt khó tin.
Carlos chậm rãi mở chiếc hộp ra ngay trước mặt cậu, bên trong là một chiếc nhẫn bạch kim.
Anh ta nói: “Nghe nói trên trái đất viễn cổ, tức là thời đại bây giờ, những người yêu nhau sẽ trao nhẫn cho nhau khi kết hôn, để bày tỏ sự chung thủy không đổi với tình yêu. Cho nên, tôi nợ em một chiếc nhẫn, coi như là lời hứa của tôi về tình yêu không đổi dành cho em... Dù em có chấp nhận tình cảm của tôi hay không.”
Kỷ Lăng dời ánh mắt nhìn xuống, lúc này cậu mới phát hiện ra trên ngón áp út của Carlos đã đeo sẵn một chiếc nhẫn giống thế.
Vậy là đến bây giờ anh vẫn còn nhớ đến cái gọi là hôn lễ đó sao?
Anh vẫn cho rằng tôi là người yêu của anh hay sao?
Kỷ Lăng cảm thấy vừa nực cười vừa ngớ ngẩn, nhưng trong lòng lại thấy nặng nề... Dù Carlos là hạng người gì, đã làm những việc gì thì trong kiếp trước anh ta đã hoàn thành được lời hứa với cậu, vì nó mà anh ta không ngần ngại lui binh, thậm chí khi tới thế giới này vẫn kiên trì duy trì thứ gọi là hôn ước kia. Nhưng rõ ràng anh đã biết… tôi hoàn toàn không muốn lấy anh.
Kiếp trước hay kiếp này đều là vậy.
Tình cảm của anh đã định trước sẽ không được chấp nhận.
Kỷ Lăng hít thở sâu một hơi, ngước mắt lên nói với Carlos: “Tôi không yêu chú.”
Vẻ mặt Carlos bình tĩnh, anh ta nhìn thẳng vào mắt cậu, nói chậm rãi: “Nhưng em cũng không yêu Cảnh Tùy, vậy thì vì sao lại không thử yêu tôi? Tôi nhất định sẽ không làm em thất vọng.”
Ánh mắt Kỷ Lăng chợt đông cứng lại, ngơ ngác nhìn Carlos. Trong mắt đối phương là vẻ dịu dàng thâm thúy, giống như đại dương có thể chứa đựng mọi vật, như khi ở thế giới kia, nhưng cũng có sự khác biệt...
Anh ta biết cậu không yêu Cảnh Tùy, như vậy chứng tỏ anh ta cũng đã biết đến cuốn tiểu thuyết.
Trong nháy mắt Kỷ Lăng không hề nghĩ đến chuyện yêu hay không yêu, mà là trùm phản diện này biết được chân tướng sự thật rồi thì sẽ không bị hắc hóa đấy chứ!
Dường như Carlos có thể nhìn ra sự nghi ngờ của Kỷ Lăng, anh ta cười nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, dù ở thế giới này vẫn còn một số quốc gia giữ lại danh hiệu quý tộc, nhưng hoàn toàn khác với thế giới của tôi. Giữa người và người không có khác biệt lớn như vậy, chúng ta đều chỉ là những con sâu cái kiến yếu ớt như nhau mà thôi... Đời người ngắn ngủi, tôi không có hứng thú làm những việc nhàm chán đó. So với địa vị tối cao và sự sợ hãi thần phục của người khác thì tôi càng hy vọng có thể có được trái tim của người mình yêu.”
“Ít nhất thì bây giờ trong lòng người yêu bé nhỏ của tôi còn chưa có người khác...” Carlos cúi người, nhìn xuống mắt Kỷ Lăng, khóe miệng nhếch lên: “Tôi chỉ muốn dành được tình cảm của em.”
Anh ta nhã nhặn nắm tay Kỷ Lăng, cúi đầu nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay cậu một nụ hôn, giọng nói trầm thấp từ tính, ánh mắt dịu dàng cưng chiều: “Xin hỏi em có thể cho tôi cơ hội theo đuổi em một lần nữa không?”
Kỷ Lăng ngạc nhiên nhìn Carlos, miệng há hốc, một lúc lâu sau mới cắn răng nói: “Xin lỗi, tôi...”
Carlos nói: “Giờ em không yêu tôi cũng không sao, tôi có đủ kiên nhẫn để chờ em.”
Kỷ Lăng đã sắp không còn lời nào để nói nữa rồi, cậu đang không biết như thế nào cho phải thì bỗng nhiên có một bàn tay ấm nóng rắn chắc đè lên vai, nhẹ nhàng kéo cậu vào trong một vòng tay ấm áp.
Ninh Ngọc giữ eo cậu, anh ngước mắt lên nhìn Carlos, ánh mắt sắc bén, giọng điệu thong thả: “Đáng tiếc, sợ là anh không đợi được đến ngày đó đâu.”
“Bởi vì người em ấy yêu là tôi.”
Kỷ Lăng ngơ ngác một lúc, sau đó đi tới, hỏi: “Sao anh lại tới vậy...”
Ninh Ngọc nghiêng đầu cười nói: “Lên xe, tôi đưa em đến trường.”
Thấy Kỷ Lăng vẫn còn ngạc nhiên đứng tại chỗ trong đôi mắt đen của anh hiện lên ý cười, ngón tay thon dài gõ vào vô lăng, thở dài: “Chân vừa mới khỏi, đừng cậy mạnh mà vội vàng đi bằng phương tiện công cộng, phải lấy việc tĩnh dưỡng lên trên hết.”
Ồ, nghe ra có vẻ rất hợp lý...
Kỷ Lăng trầm ngâm hai giây rồi yên lặng mở cửa xe ngồi lên.
Ninh Ngọc thấy cậu thiếu niên cố ý nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn mình, đôi tai hơi phiếm hồng, khó khăn lắm anh mới nén được ý cười trên môi, lái xe đưa Kỷ Lăng đến trường.
Khi lái xe Ninh Ngọc rất tập trung, cũng không nói năng gì.
Lúc đầu Kỷ Lăng còn hơi căng thẳng, nhưng sau đó cũng dần bình tĩnh lại. Sau hơn một tiếng đồng hồ xe đã dừng lại trước cổng trường, thấy Kỷ Lăng định xuống xe, cuối cùng Ninh Ngọc cũng mở miệng, trong nụ cười dịu dàng còn xen lẫn ý trêu chọc: “Cẩn thận nhìn đường, đừng ngã lần nữa nhé.”
Mặt Kỷ Lăng đỏ lên, cậu cũng đâu phải kẻ ngốc, làm gì dễ ngã như vậy chứ, thật là!
Cậu không nhìn Ninh Ngọc, quay đầu rời đi.
Sáng hôm nay có tiết học, bây giờ còn mấy phút nữa là đến giờ vào lớp rồi. Kỷ Lăng đi tới lớp, vì biết hôm nay cậu đến trường nên Vương Nhất Hâm đã sớm chiếm chỗ tốt trước giúp cậu, thấy Kỷ Lăng cậu ta kích động vẫy tay liên tục. Thật ra cậu mới chỉ không đến trường năm ngày thôi, người nào không biết thấy như vậy còn nghĩ là họ đã xa cách lâu ngày rồi đấy.
Kỷ Lăng cười đi tới chỗ ngồi.
Vương Nhất Hâm chớp mắt, hỏi cậu: “Cậu không sao chứ?”
Kỷ Lăng đáp: “Không sao, không phải là bệnh nan y, không chết được.”
Vương Nhất Hâm “khì khì” cười gượng.
Rất nhanh sau đó giảng viên đã vào lớp. Tiết học hôm nay là về lịch sử mỹ thuật hiện đại, Kỷ Lăng nghe giảng vô cùng nghiêm túc, một buổi sáng nháy mắt đã trôi qua. Sau khi tan học, Vương Nhất Hâm nói với Kỷ Lăng: “Để xin lỗi cậu, hôm nay tôi sẽ mời cậu ăn cơm.”
Kỷ Lăng không nhớ nổi từ sau khi nhập học mình đã ăn bao nhiêu bữa cơm với Vương Nhất Hâm nữa, vì vậy cậu không từ chối, nghĩ thầm lần tới dứt khoát phải rủ tên này đi ra ngoài ăn vài bữa cơm mới được. Tuy bình thường trong đám bạn hay ầm ỹ huyên náo với nhau nhưng quan hệ rất tốt, ăn vài bữa cơm cũng không đáng bao nhiêu tiền, có điều dù sao cũng không thể không biết xấu hổ ăn cơm người ta mời mãi.
Hai người cười nói đi đến căn tin, khi bước qua cửa căn tin, Kỷ Lăng vô thức nhìn về chỗ trước đây thường xuyên ngồi, phát hiện ra Văn Ngạn đang ngồi một mình ở đó, bước chân cậu không khỏi dừng lại.
Trong khoảng thời gian này đã xảy ra không ít chuyện, thiếu chút nữa cậu đã quên dù thế nào Văn Ngạn vẫn luôn chờ cậu ở đây. Tuy hai người đều không nói gì, nhưng đây thật sự giống như một giao ước vô hình giữa họ.
Khi đó cậu chỉ cho rằng Uất Văn Ngạn là một đàn anh thân thiện, dù đã mơ hồ nhận ra điều gì đó nhưng cậu vẫn không muốn tin vào trực giác của mình. Nhưng bây giờ không muốn tin cũng phải tin.
Kỷ Lăng im lặng một lúc rồi thu hồi tầm mắt, đi về phía bên kia căn tin với Vương Nhất Hâm.
Cậu không thể giống như trước đây, tỏ vẻ điềm nhiên như không có việc gì mà ăn chung với Văn Ngạn, coi như không biết tâm tư của anh ấy, tiếp tục lừa mình dối người.
Văn Ngạn ngồi một mình lẻ loi ở bên kia, khi ngước mắt lên, ánh mắt anh ấy và Kỷ Lăng lướt qua nhau, sau đó lại thấy cậu thiếu niên tỏ vẻ điềm nhiên như không có việc gì nhìn về chỗ khác, đi qua bên kia cùng Vương Nhất Hâm.
Dường như cậu hoàn toàn không nhìn thấy anh ấy.
Bàn tay cầm đũa của anh ấy từ từ siết chặt lại, hành động của Kỷ Lăng rõ ràng là đang lảng tránh anh ấy.
Xem ra em cũng không muốn nhìn thấy tôi...
Tình cảm của tôi đối với em chỉ là sự quấy nhiễu thôi phải không? Khi ở thế giới kia em chưa từng chấp nhận tôi là vì tôi không biết tự lượng sức mình, là con thiêu thân lao đầu vào lửa.
Văn Ngạn cụp mắt, nở một nụ cười nhẹ tự giễu.
Kỷ Lăng biết Văn Ngạn đang ngồi phía sau mình cách đó không xa, nhưng không quay đầu lại, ngoài cách dùng thái độ để chứng tỏ lập trường của mình thì cậu không biết có thể nói gì với Văn Ngạn nữa.
Vương Nhất Hâm là một tên đầu óc thô kệch, hoàn toàn không nhận ra hôm nay Kỷ Lăng hơi ít nói, một mình cậu ta nói hăng say, bô lô ba la nói mãi không ngừng, kích động chia sẻ câu chuyện tình mới của mình với Kỷ Lăng. Cuối cùng cậu ta cũng đã là người có bạn gái rồi! Nói đến bạn gái cậu ta lập tức thao thao bất tuyệt, hoàn toàn là dáng vẻ của người đang chìm trong tình yêu cuồng nhiệt.
Kỷ Lăng cảm thấy buồn cười hết sức, nhưng vẫn cho cậu ta một ánh mắt khích lệ.
Thầm nghĩ tình yêu đơn giản thật là tốt.
Ăn xong cơm trưa, cách lúc vào học buổi chiều còn hai tiếng đồng hồ, Kỷ Lăng và Vương Nhất Hâm cùng đi về, họ định về phòng ngủ nghỉ ngơi một lúc. Lúc này, Vương Nhất Hâm đột nhiên nhìn về phía trước nói: “Đàn anh Uất.”
Kỷ Lăng khẽ giật mình, cậu ngẩng đầu nhìn lại, lập tức bắt gặp đôi mắt đen như mực của Văn Ngạn, cậu đành mím môi dừng bước.
Văn Ngạn mỉm cười gật đầu với Vương Nhất Hâm, sau đó nhìn vào mắt Kỷ Lăng nói khẽ: “Tôi có việc muốn nói chuyện với cậu, giờ cậu có thời gian rảnh không?”
Kỷ Lăng trầm mặc vài giây, sau đó trong lòng lập tức ra quyết định. Nếu như tránh né không có tác dụng... thì có mấy câu nhất định phải đối mặt nói cho thật rõ ràng. Cậu gật đầu nói: “Được, chúng ta đi qua bên kia nói chuyện.”
Cậu đưa sách của mình cho Vương Nhất Hâm, nói: “Cậu mang đồ về giúp tôi, lát nữa tôi đi về sau.”
Vương Nhất Hâm không hề phát hiện ra chuyện gì khác thường, cậu ta thản nhiên cười đồng ý: “Được.”
Nói xong Kỷ Lăng liền xoay người rời đi, cuối cùng dừng lại ở một góc vắng vẻ không có người. Cậu nhìn sang Văn Ngạn, hít thở sâu một hơi, nói: “Anh đã sớm phát hiện ra thân phận của tôi rồi đúng không? Bắt đầu từ lần triển lãm tranh đó.”
Văn Ngạn gật đầu, không phủ nhận.
Trong lòng Kỷ Lăng thấy thật bất đắc dĩ, đối với tình cảm của Văn Ngạn tâm trạng cậu rất phức tạp. Nếu nói với người này đừng thích cậu nữa thì có vẻ như là một việc rất tàn nhẫn. Nhưng cậu lại không có cách nào để đáp lại tình cảm của anh ta. Nếu vì không nỡ mà không từ chối thì không phải lại càng tàn nhẫn vô tình hơn sao?
Cậu không hy vọng Văn Ngạn tiếp tục lãng phí thời gian vào những việc không có khả năng nữa.
Kỷ Lăng cắn môi, nhìn chằm chằm vào ánh mắt anh ấy, nói rõ từng chữ: “Anh đừng thích tôi nữa.”
Nói xong câu đó cậu liền thấy được vẻ đau thương lóe lên trong mắt Văn Ngạn rồi lập tức biến mất, sắc mặt anh ấy tái nhợt, ánh mắt nhìn cậu dường như vô cùng khổ sở.
Kỷ Lăng: “...” Đột nhiên cảm thấy mình như một tên sở khanh cặn bã vậy, cái chuyện quỷ gì thế này?
Ngay vào lúc Kỷ Lăng đang lâm vào tình thế khó xử, không biết nên tiếp tục thế nào thì Văn Ngạn lại cười, giọng anh ấy trầm thấp mà khàn khàn: “Khi ở thế giới kia tôi đã hiểu được ý của cậu rồi, cho nên không cần nhắc lại nữa.”
Kỷ Lăng hơi ngập ngừng: “Vậy anh còn...”
Văn Ngạn nói chậm rãi: “Sở dĩ tôi che giấu thân phận với cậu là vì không muốn làm cho cậu thấy phiền não... Tôi muốn tới gần cậu không chỉ bởi vì tôi từng thích cậu mà càng bởi vì cậu là người quen duy nhất của tôi ở thế giới xa lạ này...”
Trong đôi mắt anh ấy là vẻ dịu dàng ẩn chứa sự mong chờ, lại giống như đang cố hết sức nắm chặt lấy cái phao cứu mạng duy nhất, giọng anh ấy khàn khàn: “Tôi rất vui vì ở thế giới này tôi không lẻ loi một mình mà vẫn còn có cậu.”
Kỷ Lăng bỗng nhiên nhận ra một chuyện, lẽ nào Văn Ngạn vẫn còn chưa phát hiện ra việc về cuốn tiểu thuyết?
Anh ta nghĩ là cậu cũng xuyên đến đây giống anh ta sao?
Như vậy thì dường như đã có thể giải thích được động cơ của anh ta rồi. Sau khi chết đi lại phải đến một thế giới xa lạ, lại phát hiện ra cậu, anh ta cho là cậu cũng xuyên đến giống như mình nên mới cẩn thận tới gần. Cảm giác của anh ta lúc này cũng giống như cậu lúc trước, khi chỉ có một thân mình ở thế giới Tinh Tế. Nếu khi đó cậu có thể gặp được đồng loại giống mình thì có lẽ cũng sẽ muốn tới gần như vậy…
Chỉ hy vọng mình không phải cô đơn.
Hoặc là chỉ muốn có một người có thể nói chuyện với mình.
Văn Ngạn nhìn thật sâu vào Kỷ Lăng, trong giọng nói còn có cả ý cầu xin mơ hồ: “Ở thế giới này tôi có thể chỉ tồn tại với tư cách là Uất Văn Ngạn, là đàn anh, là bạn bè của cậu. Cho nên... xin hãy cho tôi tiếp tục làm bạn với cậu, có được không?”
Kỷ Lăng giật mình, cậu nhìn vào ánh mắt cầu xin của Văn Ngạn, vốn dĩ trong lòng rất quyết tâm nhưng bây giờ lại bắt đầu dao động.
Cậu, cậu cảm thấy mình thật sự quá đáng, thế này là thế nào nhỉ? QAQ
Cậu là người của thế giới này nên đương nhiên sẽ quen thuộc với mọi thứ ở đây, vui vẻ chấp nhận. Nhưng Văn Ngạn không phải, sau khi anh ta thống khổ tuyệt vọng lại bị ép đi tới một thế giới xa lạ thế này, vốn cho là cậu cũng giống như anh ta nên trong lòng mang đầy hy vọng muốn tới gần cậu…
Nhưng kết quả đã được định sẵn là anh ta sẽ phải thất vọng.
Bởi vì cậu đã lừa anh ta.
Cậu không phải là người mà anh ta hy vọng…
Cổ họng Kỷ Lăng nghẹn cứng: “Nhưng mà, tôi...”
Văn Ngạn cụp mắt, nói giọng nhàn nhạt: “Uất Văn Ngạn là con riêng, ba anh ta hoàn toàn không coi anh ta ra gì, mẹ anh ta là một kẻ làm tình nhân chỉ biết hám lợi. Vì muốn lợi dụng anh ta mà bà ta hạn chế cuộc sống của anh ta, coi chuyện tình cảm của anh ta như một thứ đồ để giao dịch. Ở trường học Uất Văn Ngạn rất được yêu thích, nhìn thì có vẻ xán lạn sung sướng nhưng thực ra còn không dám lựa chọn người mình thích, vì vậy nên vẫn luôn từ chối lời tỏ tình của người khác. Khi về đến nhà anh ta còn phải chịu đựng bị sỉ nhục, nhưng anh ta lại không dám nói những việc này với bất cứ ai... Bởi vì anh ta không muốn ở trường học cũng bị người khác cười nhạo, mỉa mai, bị người ta coi như trò hề mà đối xử. Dù đã cố gắng đấu tranh mà anh ta vẫn không có được thứ mình muốn.”
Kỷ Lăng ngây người nhìn anh ấy.
Văn Ngạn nhếch khóe môi, ánh mắt bình tĩnh, thậm chí trên môi còn mang theo ý cười: “Nhưng thật ra đối với tôi thân phận này cũng không có vấn đề gì. Tôi đã từng trải qua thực tế còn tàn nhẫn hơn thế này nhiều. Thực ra, Uất Văn Ngạn coi như là vẫn còn may mắn, anh ta được sống trong một thời đại rất tốt, ít nhất không cần lúc nào cũng lo lắng mình sẽ bị xem như đám dân đen mà giết chết, không phải sao?”
Tuy giọng điệu và biểu cảm của Văn Ngạn vẫn luôn lạnh nhạt, giống như chỉ đang tự thuật về một việc không quan trọng nào đó, nhưng trái tim Kỷ Lăng đột nhiên căng chặt lại. Cậu cảm thấy rất khó chịu, hóa ra thân phận của anh ta ở thế giới này lại thảm đến như vậy sao...
Thật đáng thương mà! QAQ Văn Ngạn mỉm cười: “Tôi chưa từng nói những điều này với ai khác, nhưng tôi có thể nói cho cậu biết, bởi vì cậu là người hiểu quá khứ của tôi. Hơn nữa... khi ở thế giới kia cậu cũng không giống với những quý tộc khác, cậu luôn tôn trọng sự tồn tại của tôi, cho nên dù có biết cậu cũng sẽ không chê cười tôi.”
Thần sắc Kỷ Lăng rất khó chịu, môi cậu mấp máy không phát ra âm thanh nào.
Cậu hít thở sâu một hơi, thật lâu sau đó mới nhìn Văn Ngạn chăm chú, nói: “Thế giới này là xã hội văn minh hài hòa, mọi người đều bình đẳng như nhau. Anh, anh đừng buồn, cho dù thân phận của anh bây giờ có hơi... Nhưng chỉ cần bản thân cố gắng thì anh nhất định có thể có được hạnh phúc! Tôi nghĩ người khác cũng sẽ không xem thường anh vì chuyện này đâu!”
Cố gắng lên, phấn chấn lên!
Anh có thể thoát khỏi tình cảnh khó khăn của bây giờ.
Văn Ngạn nhìn cậu thiếu niên, ánh mắt từ từ trở nên dịu dàng, anh ấy nói: “Cảm ơn.”
Chỉ cần tôi không nói yêu em thì em có thể đối xử dịu dàng với tôi, em sẵn lòng đối xử lương thiện với tất cả mọi người, thương cảm cho kẻ yếu... Đã như vậy thì tôi có thể giả bộ như không yêu em, giả bộ như đã từ bỏ được em.
Trong mắt Văn Ngạn là vẻ cầu xin chân thành, anh ấy lại mở miệng nhẹ giọng nói một lần nữa: “Tôi muốn làm quen cậu lại một lần nữa. Lần này tôi chỉ là đàn anh của cậu mà thôi, có được không?”
Trong thâm tâm Kỷ Lăng thầm nhủ đây thật sự là nhân vật phản diện thảm nhất cậu từng thấy, hơn nữa anh ta cũng đã nói đến mức này rồi...
Mỗi ngày họ đều ở trường, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, vậy thì cậu làm sao có thể dứt khoát được? Chỉ cần Văn Ngạn chấp nhận buông bỏ hết quá khứ ở thế giới kia, bắt đầu lại từ đầu thì cậu cũng không phải không thể chấp nhận việc làm bạn với anh ta.
Kỷ Lăng chần chừ một lát, cuối cùng chậm rãi nói: “Đàn anh Uất.”
Cậu thật lòng hy vọng Văn Ngạn có thể hòa nhập vào thế giới này, có cuộc sống của riêng mình, mà không phải như khi ở thế giới kia, như một tên điên cố chấp, vì tình yêu mà không tiếc từ bỏ tính mạng mình. Tình cảm của anh ta sâu đậm đến mức muốn phá hủy mọi thứ, thậm chí ngay cả bản thân mình.
Thứ tình yêu như thế rất nặng nề, khiến người ta không thở nổi.
Khiến cậu cảm giác như mình đang gánh tính mạng của người khác trên lưng vậy.
May thay, bây giờ Văn Ngạn trông có vẻ như đã bình thường hơn rất nhiều!
Anh ta thật sự đã thay đổi rồi.
Cảm xúc của Kỷ Lăng lúc này vừa phức tạp vừa thấy vui thay cho Văn Ngạn, sự lo lắng bất an trước đó cũng dần tiêu tan. Cậu tin thời gian dần trôi qua, đến khi Văn Ngạn đã hoàn toàn quen thuộc với thế giới này thì nhất định anh ta sẽ trở nên càng ngày càng tốt hơn, cuối cùng có thể hoàn toàn buông bỏ quá khứ bắt đầu lại từ đầu.
Còn cậu, bây giờ tốt nhất cậu không nên kích thích anh ta, để tránh cho anh ta lại đi vào ngõ cụt.
Văn Ngạn được Kỷ Lăng cho phép, trong mắt lại một lần nữa hiện lên tia sáng, anh ấy hỏi với vẻ bất an: “Vậy cậu còn tiếp tục tham gia vào dự án game không?”
Kỷ Lăng cười đáp lời: “Đương nhiên là có.”
Đã làm một nửa rồi không có lý nào lại bỏ dở giữa chừng.
Văn Ngạn nở nụ cười.
Anh ấy cụp mắt che đi tình yêu trong đáy mắt, cẩn thận giấu đi tâm tư của mình.
Em vẫn mềm lòng và dịu dàng như trước, chưa bao giờ thay đổi.
...
Quả thực Văn Ngạn nói được làm được, anh chỉ làm đàn anh của Kỷ Lăng, không bao giờ nhắc đến những chuyện về thế giới kia nữa.
Lúc đầu Kỷ Lăng vẫn còn cẩn thận, sợ Văn Ngạn chỉ nói mấy lời cho có lệ, nhưng sau đó cậu dần phát hiện ra có lẽ Văn Ngạn đã thật sự từ bỏ mình rồi.
Thấy Văn Ngạn cuối cùng cũng đã trở thành một người bình thường, sống một cuộc sống bình thường, tích cực đầy ánh sáng hy vọng, trong lòng cậu cũng hết sức vui mừng, có cảm giác như cha già nhìn con trai lớn lên, thật là không dễ dàng mà... Sau khi đến thế giới này họ đều đã thay đổi rất nhiều.
Vì khúc mắc đã được tháo gỡ nên họ ở chung với nhau ngày càng thoải mái tự nhiên hơn.
Thời gian trôi qua bình lặng mà ấm áp.
Việc thảo luận về thiết lập nhân vật trong game đã bước vào giai đoạn hậu kỳ, Kỷ Lăng lại hẹn Văn Ngạn gặp nhau ở thư viện. Ninh Khả Hàm ngồi ở góc bên kia của thư viện, nhíu mày nhìn cậu và Văn Ngạn ở phía xa.
Mấy ngày nay cô đã nghe được một số tin tức, bây giờ càng nhìn Uất Văn Ngạn cô càng cảm thấy người này khó mà nhìn thấu được.
Cách đây không lâu, Uất Văn Sâm bị tai nạn xe cộ phải nhập viện, sau đó không đến hai ngày thư ký của anh ta lại bỏ trốn vì mắc một khoản nợ cờ bạc lớn. Sau khi bị bắt lại thẩm vấn, người đó lại khai luôn ra không ít hành vi phạm tội của Uất Văn Sâm, trong đó bao gồm cả việc cưỡng hiếp một số thiếu nữ, hơn nữa còn có cả video quay lại cảnh đó. Bởi vì chứng cứ vô cùng xác thực nên ngay lúc Uất Văn Sâm vẫn còn đang ở trong bệnh viện thì đã bị cảnh sát bắt lại.
Ông cụ Uất biết chuyện vô cùng giận dữ, tức giận đến mức phát bệnh tim, thiếu chút nữa là qua đời luôn. Ông ta phải trả một cái giá rất lớn mới gỡ được các tin tức và hot search trên mạng, cố gắng giảm sức chú ý của sự việc này xuống. Nhưng Uất Văn Sâm đã bị định trước không có cách nào thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật, ông ta làm như vậy cũng chỉ có thể miễn cưỡng giữ lại được một chút thể diện cho nhà họ Uất mà thôi.
Danh tiếng của công ty nhà họ Uất cũng bị ảnh hưởng, cổ phiếu liên tục giảm. Người chịu trách nhiệm thực tế là Uất Văn Sâm đã bị bỏ tù, ông cụ Uất sức khỏe không tốt đã lui về phía sau nhiều năm, Uất Nguyên lại là kẻ chẳng được việc gì, căn bản không đủ sức đảm đương công ty. Vì vậy, bây giờ mọi việc tạm thời đều giao cho Phó chủ tịch xử lý.
Tất cả những chuyện này dường như không có liên quan gì đến Uất Văn Ngạn, không hề có sự xuất hiện của anh ta trong toàn bộ vụ việc, nhưng anh ta chắc chắn là người hưởng lợi lớn nhất không thể nghi ngờ. Bởi vì, sau một thời gian ngắn nữa, khi ông cụ Uất lấy lại tinh thần thì ông ta sẽ phát hiện ra, trừ đứa cháu ngoài giá thú trước đó ông ta không để vào mắt này thì đã không có người nào khác để sử dụng nữa, trừ phi ông ta chấp nhận chắp tay nhường nhà họ Uất vào tay người khác, nhưng đó là chuyện không có khả năng xảy ra.
Nghe nói nhà họ Uất đã thả ra tin tức, nói sau khi Uất Văn Ngạn tốt nghiệp sẽ đến trụ sở công ty nhà họ Uất nhậm chức, thật ra là đang ám chỉ anh ta sẽ tiếp nhận vị trí của Uất Văn Sâm, trở thành người nối nghiệp đời tiếp theo của nhà họ Uất...
Nếu nói trong truyện này không có Uất Văn Ngạn nhúng tay vào thì đánh chết Ninh Khả Hàm cũng không tin. Cô không thể nghĩ là Hàn Vận lại có được bản lĩnh và bụng dạ thâm sâu đến mức này.
Đến cả chú nhỏ còn cảnh cáo cô phải cẩn thận với Uất Văn Ngạn.
Nghĩ như vậy thì có lẽ chính anh ta là người đứng sau thao túng tất cả những chuyện này. Anh ta có thể quyết liệt tàn nhẫn tống anh trai mình vào tù mà ngoài mặt vẫn nhẹ nhàng điềm tĩnh không thể nhìn ra chút manh mối nào. Ninh Khả Hàm chỉ cảm thấy đáng sợ vô cùng... Tuy Uất Văn Sâm cũng chẳng phải con người tốt lành gì, không đáng để đồng tình thương cảm, nhưng Uất Văn Ngạn lại có thể chịu đựng nhục nhã đến mức đó, không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã khiến cho đối thủ không thể thoát thân, hành vi tàn nhẫn thế này khiến Ninh Khả Hàm khiếp vía, hãi hùng không thôi.
Bây giờ người có tâm tư thâm trầm đáng sợ như vậy cũng đang để mắt tới Kỷ Lăng! Ninh Khả Hàm cũng cảm thấy lo lắng thay cho chú nhỏ nhà mình.
Dù bởi vì cô là người nhà họ Ninh hay vì Uất Văn Ngạn không giống người tốt thì Ninh Khả Hàm cũng đều kiên định đứng về phía chú mình, không thể để Kỷ Lăng bị kẻ xấu lừa gạt!
Cô lặng lẽ gửi tin nhắn cho Ninh Ngọc, còn nhân tiện chụp một tấm ảnh gửi qua: “Này chú, chú sắp bị người ta đập chậu cướp hoa rồi kìa!”
...
Kỷ Lăng và Văn Ngạn đi ra khỏi thư viện, khi họ sắp đến ký túc xá thì lại thấy Ninh Ngọc đang đứng chờ ở dưới khu ký túc, cậu không khỏi sửng sốt hỏi anh: “Sao anh lại đến đây?”
Ánh mắt Ninh Ngọc lướt qua người Văn Ngạn ở bên cạnh, cười ôn hòa đáp lời Kỷ Lăng: “Sợ em đói bụng nên mang đồ ăn khuya đến, cùng ăn đi.”
Mắt Kỷ Lăng sáng rực lên, đúng là cậu đang hơi đói, vì vậy cũng không định từ chối việc Ninh Ngọc cho đồ ăn. Nhưng khi nhìn qua Văn Ngạn vẫn còn ở bên cạnh cậu lại hơi do dự, bỏ rơi anh ta như vậy có phải là không thích hợp lắm không? Nếu là bạn học bình thường thì cứ mời người đó cùng ăn luôn là được, nhưng đây là Văn Ngạn... Ninh Ngọc và Văn Ngạn ở cạnh nhau cùng ăn cơm vui vẻ hòa thuận sao? Hình ảnh đẹp quá, không dám tưởng tượng.
Ai ngờ Ninh Ngọc lại trực tiếp mở miệng, nhướng mày hỏi: “Bạn học Uất thì sao, anh có muốn cùng ăn không?”
Văn Ngạn bình tĩnh nhìn lại anh, thản nhiên cười đáp lại: “Được.”
Kỷ Lăng: “...”
Kỷ Lăng ngẩn ngơ rời đi với hai người, tìm một chỗ ngồi ăn, cậu vừa ăn vừa có cảm giác như đang mơ. Từ khi nào mà ba người bọn họ lại có thể cùng nhau ăn một bữa hòa thuận như vậy chứ?
Đáng sợ nhất là Ninh Ngọc và Văn Ngạn lại thật sự nói chuyện rất vui vẻ, hết sức hòa hợp!
Quá hoang đường...
Lúc đầu Kỷ Lăng còn cảm thấy kinh hãi, nhưng sau đó lại lập tức tự an ủi mình, như thế này chứng tỏ là Văn Ngạn đã thật sự từ bỏ rồi! Anh ta đã không bận tâm đến quá khứ nữa, cũng không cố chấp níu kéo cậu, cho nên thái độ mới bình thường thế này.
Nghĩ như vậy cậu lại thấy rất tốt.
Sau khi ăn xong, Văn Ngạn chào tạm biệt Kỷ Lăng rồi rời đi như mọi ngày, còn Ninh Ngọc thì tiễn cậu về phòng ngủ.
Khi đi đến dưới lầu, Kỷ Lăng chớp mắt nói: “Hôm nay cảm ơn anh, tôi về đây, anh cũng về sớm đi.”
Nhưng Ninh Ngọc lại không cử động mà chỉ nhìn cậu, rồi anh bỗng nhiên mở miệng nói: “Tôi nghe Ninh Khả Hàm nói, gần đây em rất gần gũi với Văn Ngạn.”
Kỷ Lăng sững sờ, sau đó nghĩ thầm nhất định là Ninh Ngọc đang lo lắng về Văn Ngạn, cậu liền cười nói: “Tôi cảm thấy anh ta không giống trước đây nữa rồi, anh không cần lo lắng, chúng tôi chỉ đang thảo luận về dự án game thôi.”
Mắt Ninh Ngọc hơi tối lại, nhưng anh không nói thêm gì, chỉ nở nụ cười, cúi đầu tới gần Kỷ Lăng, giọng nói trầm thấp: “Nhưng thời gian em gặp anh ta nhiều hơn gặp tôi, tôi thấy hơi ghen tỵ đấy…”
Mặt Kỷ Lăng lập tức đỏ lên. Người này, sao anh không nói lời nào đã chọc ghẹo người ta rồi!
Cậu cắn môi, tức giận nói: “Vậy thì ngày nào tôi cũng ở chung một phòng với Vương Nhất Hâm đó, anh cũng ghen tỵ với cậu ta sao?”
Ninh Ngọc như nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói: “Cũng ghen.”
Kỷ Lăng dở khóc dở cười, anh thế này là cố tình gây sự mà! Cậu nói: “Tùy anh vậy, tôi phải đi lên rồi.”
Nói rồi liền chạy đi.
Ninh Ngọc nhìn bóng lưng cậu thiếu niên, khóe môi nhếch lên thành nụ cười, sau đó thần sắc lập tức lại trở nên nghiêm túc.
Văn Ngạn, anh thật sự đã đánh giá thấp anh ta rồi…
Người này hiểu cách nhẫn nhịn hơn bất kỳ ai khác, giỏi lợi dụng sự mềm lòng lương thiện của cậu thiếu niên.
Nhưng anh sẽ không để anh ta có cơ hội ra tay đâu.
…
Kỷ Lăng trở lại phòng ngủ mà thấy rối loạn vô cùng. Sao cậu luôn bị Ninh Ngọc làm cho mặt đỏ tim đập dễ dàng như vậy chứ?
Rốt cuộc cậu bị sao vậy?
Không thể hiểu được tâm tư của mình, Kỷ Lăng lâm vào trạng thái mơ hồ.
Gần đây, chỉ cần Ninh Ngọc gửi tin nhắn tới là cậu lại không nhịn được mà nhìn thêm vài lần, ngay cả khi trả lời lại cũng phải suy nghĩ thật kỹ... Rồi cậu lại quay sang nhìn tên Vương Nhất Hâm chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt đang cẩn thận trả lời tin nhắn của bạn gái.
Kỷ Lăng nhủ thầm, lần này sợ là cậu đã hoàn toàn bị bẻ cong rồi…
Sáng thứ bảy, Kỷ Lăng nằm ngẩn người trên giường trong phòng ngủ.
Điện thoại bỗng nhiên reo lên một tiếng, là Ninh Ngọc nhắn tin tới hỏi cậu hôm nay có thời gian không, có một bộ phim mới chiếu khá hay, anh muốn hẹn Kỷ Lăng đi xem.
Kỷ Lăng xoắn xuýt cả nửa ngày, còn chưa nghĩ ra có nên đồng ý hay không thì lại nhận được thông báo của giảng viên, báo cậu đến khách sạn XX. Bên tổ chức cuộc thi mỹ thuật lần trước cậu tham gia có việc muốn tìm cậu, có lẽ có liên quan đến tác phẩm triển lãm.
Vì vậy, Kỷ Lăng liền nhắn tin trả lời Ninh Ngọc: “Giờ tôi có việc phải đi ra ngoài, chuyện này để nói sau nhé.”
Gửi tin nhắn xong cậu liền ra cửa đi đến khách sạn giảng viên đã cho địa chỉ.
Kỷ Lăng đi theo địa chỉ giảng viên gửi tới, tìm đến đúng số phòng rồi gõ cửa, đẩy cửa vào. Kết quả, khi cậu ngẩng đầu lên lại thấy người đàn ông với mái tóc nâu, mắt nâu đang ngồi trên ghế sô pha mỉm cười nhìn mình.
Trong phòng chỉ có một mình Carlos.
Sắc mặt Kỷ Lăng hơi thay đổi, nhìn Carlos không nhúc nhích.
Carlos nở nụ cười dịu dàng, nói giọng trầm thấp: “Tôi lo em không muốn gặp tôi nên mới làm phiền thầy Dư gọi em tới. Hơn nữa… lần này tôi thật sự đúng là người tài trợ cho cuộc thi mỹ thuật của em, nên không hề lừa em.”
Kỷ Lăng nhíu mày, nói: “Chú muốn nói gì?”
Carlos nhìn dáng vẻ đề phòng xa cách của cậu thiếu niên, trong mắt hiện lên ánh sáng buồn bã, anh ta nói chậm rãi: “Em biết tôi sẽ không làm tổn thương em mà.”
Kỷ Lăng trầm mặc, không nói gì.
Carlos khẽ thở dài một tiếng, bước từng bước đến trước mặt Kỷ Lăng, mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay anh ta là một chiếc hộp bằng vải nhung màu đỏ rượu.
Kỷ Lăng hơi sửng sốt, dường như cậu đã nhận ra điều gì đó, nhìn Carlos vẻ mặt khó tin.
Carlos chậm rãi mở chiếc hộp ra ngay trước mặt cậu, bên trong là một chiếc nhẫn bạch kim.
Anh ta nói: “Nghe nói trên trái đất viễn cổ, tức là thời đại bây giờ, những người yêu nhau sẽ trao nhẫn cho nhau khi kết hôn, để bày tỏ sự chung thủy không đổi với tình yêu. Cho nên, tôi nợ em một chiếc nhẫn, coi như là lời hứa của tôi về tình yêu không đổi dành cho em... Dù em có chấp nhận tình cảm của tôi hay không.”
Kỷ Lăng dời ánh mắt nhìn xuống, lúc này cậu mới phát hiện ra trên ngón áp út của Carlos đã đeo sẵn một chiếc nhẫn giống thế.
Vậy là đến bây giờ anh vẫn còn nhớ đến cái gọi là hôn lễ đó sao?
Anh vẫn cho rằng tôi là người yêu của anh hay sao?
Kỷ Lăng cảm thấy vừa nực cười vừa ngớ ngẩn, nhưng trong lòng lại thấy nặng nề... Dù Carlos là hạng người gì, đã làm những việc gì thì trong kiếp trước anh ta đã hoàn thành được lời hứa với cậu, vì nó mà anh ta không ngần ngại lui binh, thậm chí khi tới thế giới này vẫn kiên trì duy trì thứ gọi là hôn ước kia. Nhưng rõ ràng anh đã biết… tôi hoàn toàn không muốn lấy anh.
Kiếp trước hay kiếp này đều là vậy.
Tình cảm của anh đã định trước sẽ không được chấp nhận.
Kỷ Lăng hít thở sâu một hơi, ngước mắt lên nói với Carlos: “Tôi không yêu chú.”
Vẻ mặt Carlos bình tĩnh, anh ta nhìn thẳng vào mắt cậu, nói chậm rãi: “Nhưng em cũng không yêu Cảnh Tùy, vậy thì vì sao lại không thử yêu tôi? Tôi nhất định sẽ không làm em thất vọng.”
Ánh mắt Kỷ Lăng chợt đông cứng lại, ngơ ngác nhìn Carlos. Trong mắt đối phương là vẻ dịu dàng thâm thúy, giống như đại dương có thể chứa đựng mọi vật, như khi ở thế giới kia, nhưng cũng có sự khác biệt...
Anh ta biết cậu không yêu Cảnh Tùy, như vậy chứng tỏ anh ta cũng đã biết đến cuốn tiểu thuyết.
Trong nháy mắt Kỷ Lăng không hề nghĩ đến chuyện yêu hay không yêu, mà là trùm phản diện này biết được chân tướng sự thật rồi thì sẽ không bị hắc hóa đấy chứ!
Dường như Carlos có thể nhìn ra sự nghi ngờ của Kỷ Lăng, anh ta cười nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, dù ở thế giới này vẫn còn một số quốc gia giữ lại danh hiệu quý tộc, nhưng hoàn toàn khác với thế giới của tôi. Giữa người và người không có khác biệt lớn như vậy, chúng ta đều chỉ là những con sâu cái kiến yếu ớt như nhau mà thôi... Đời người ngắn ngủi, tôi không có hứng thú làm những việc nhàm chán đó. So với địa vị tối cao và sự sợ hãi thần phục của người khác thì tôi càng hy vọng có thể có được trái tim của người mình yêu.”
“Ít nhất thì bây giờ trong lòng người yêu bé nhỏ của tôi còn chưa có người khác...” Carlos cúi người, nhìn xuống mắt Kỷ Lăng, khóe miệng nhếch lên: “Tôi chỉ muốn dành được tình cảm của em.”
Anh ta nhã nhặn nắm tay Kỷ Lăng, cúi đầu nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay cậu một nụ hôn, giọng nói trầm thấp từ tính, ánh mắt dịu dàng cưng chiều: “Xin hỏi em có thể cho tôi cơ hội theo đuổi em một lần nữa không?”
Kỷ Lăng ngạc nhiên nhìn Carlos, miệng há hốc, một lúc lâu sau mới cắn răng nói: “Xin lỗi, tôi...”
Carlos nói: “Giờ em không yêu tôi cũng không sao, tôi có đủ kiên nhẫn để chờ em.”
Kỷ Lăng đã sắp không còn lời nào để nói nữa rồi, cậu đang không biết như thế nào cho phải thì bỗng nhiên có một bàn tay ấm nóng rắn chắc đè lên vai, nhẹ nhàng kéo cậu vào trong một vòng tay ấm áp.
Ninh Ngọc giữ eo cậu, anh ngước mắt lên nhìn Carlos, ánh mắt sắc bén, giọng điệu thong thả: “Đáng tiếc, sợ là anh không đợi được đến ngày đó đâu.”
“Bởi vì người em ấy yêu là tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất