Sau Khi Phản Diện Sống Lại Đều Yêu Tôi

Chương 93: Yêu nhau

Trước Sau
Dương Vy kinh ngạc nhìn bọn họ, đầu óc bà nhất thời trống rỗng, bà còn tưởng rằng mình bị ảo giác.

Không phải con trai bà đang yêu Ninh Khả Hàm sao? Bà nhớ đó là một cô gái đáng yêu và hiểu chuyện, sao, sao chớp mắt một cái lại biến thành anh trai của cô gái đó rồi?

Chuyện này chẳng khác gì cưới một người vợ về đến khi động phòng, vén khăn trùm đầu ra lại phát hiện ra bên trong là một người đàn ông.

Quá kinh hãi!

Ninh Ngọc nhìn cạnh mặt kiên định của cậu thiếu niên, đôi mắt nghiêm túc của cậu lấp lánh ánh sáng. Lúc này, cảm giác như có một dòng nước ấm bao bọc lấy trái tim anh, từ từ làm tan biến nỗi bất an trong lòng... Cậu bé này nhìn có vẻ chậm chạp, gan nhỏ nhưng thật ra lại là người rất thông minh và nhạy cảm, cậu thực sự đã rất cố gắng để anh được an lòng…

Một khi đã quyết định chuyện gì thì sẽ không dễ dàng hối hận.

Cũng giống như khi còn ở thế giới đó, cậu luôn canh cánh về chuyện muốn về nhà, bên dưới vẻ ngoài có vẻ yếu đuối của cậu là nội tâm kiên cường hơn ai hết.

Không hề yếu đuối như anh nghĩ.

Là anh đã đánh giá thấp cậu, cậu dũng cảm hơn rất nhiều so với những gì anh nghĩ, có thể cùng anh đối mặt với tất cả mọi thứ.

Ngược lại, chính anh là người đầu tiên đi yêu ai đó, cũng vì quá dè dặt và thiếu tự tin… nên mới đánh mất phong thái của mình

Ninh Ngọc hít sâu một hơi rồi nhìn thẳng vào mắt Dương Vy, chậm rãi nói: “Cháu xin lỗi, cháu vẫn luôn giấu dì chuyện này.”

Dương Vy đứng thẫn thờ nhìn hai người rồi lại nhìn đến hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau. Bỗng nhiên khuôn mặt bà không chút cảm xúc nào nữa, bà nhặt túi rác trên mặt đất lên, vứt vào thùng rác ở cửa, rồi quay đầu đi thẳng về Kỷ Lăng, kéo tay cậu đi thẳng lên lầu mà không thèm nhìn Ninh Ngọc lấy một lần.

Kỷ Lăng rất căng thẳng, cậu quay lại nhìn Ninh Ngọc, ra hiệu cho anh đừng lo lắng, buổi tối sẽ liên lạc với anh sau, rồi đi theo mẹ lên lầu.

Dương Vy đóng sầm cửa lại, sau đó lạnh lùng nhìn Kỷ Lăng rồi quay người cầm chiếc dép trong nhà ở dưới đất lên đánh cậu.

Kỷ Tuyết Tùng đang ung dung ngồi trên ghế sofa ăn trái cây xem TV, không hiểu vì sao vợ xuống nhà bỏ rác một chuyến sau khi lên lại không nói một lời, đánh con thẳng thừng như vậy. Ông giật mình, miếng dưa trên tay cũng rơi xuống đất. Ông vội vàng nhảy ra ngăn, kéo Kỷ Lăng về sau lưng mình rồi hỏi han: “Sao vậy? Có chuyện gì bà từ từ nói.”

Dương Vy cầm dép chỉ vào cả hai ba con, khuôn mặt không chút cảm xúc: “Ông tránh ra cho tôi.”

Kỷ Tuyết Tùng cười giả lả: “Bà bình tĩnh lại đã.”

Dương Vy thấy ông không chịu tránh ra, tức giận cầm dép lên đến đánh chung cả chồng lẫn con, khiến hai người phải ôm đầu xoay vòng quanh, cuối cùng mệt quá, lồng ngực lên xuống phập phồng bà mới lạnh lùng nhìn Kỷ Tuyết Tùng: “Ông hỏi con trai ông đi xem hôm nay vì sao lại bị đánh?”

Kỷ Lăng run rẩy trốn sau lưng ba, cậu nghe thấy vậy lập tức phản ứng lại, nếu như bây giờ cậu nói ra, hai ba con nhất định sẽ bị đánh chung một lượt nữa, vậy là lập tức gục đầu xuống không dám nói gì.

Dương Vy nghiến răng nghiến lợi nói: “Thằng ranh con này đúng là sống hiện đại quá rồi đấy, có bạn trai ở bên ngoài thì thôi đi, đã vậy còn dám nói dối sau lưng chúng ta.”

Kỷ Tuyết Tùng ngơ ngác không hiểu chuyện gì: “Không phải chỉ là một người bạn trai thôi sao… Cái gì, bạn trai?” Ông cũng kinh ngạc quay đầu lại nhìn con trai mình, con trai ông có bạn trai?

Kỷ Lăng nở một nụ cười cứng nhắc, cậu nhìn khuôn mặt đang giận dữ của mẹ cùng ánh mắt kinh ngạc của ba rồi lặng lẽ lùi lại phía sau một bước...

Kỷ Tuyết Tùng ngẩn người ra vài giây rồi mới từ từ bình tĩnh lại được, đột nhiên ông kinh ngạc lớn tiếng nói: “Không phải con thích con gái sao? Sao ba chưa từng nghe con nói mình thích đàn ông vậy?”

Kỷ Lăng hít vào một hơi thật sâu.

Mặc dù chuyện come out vừa rồi hơi vội vàng nhưng cậu cũng không hối hận... Có một số chuyện sớm muộn gì cũng phải đối mặt, thời gian che giấu càng lâu thì càng phải nói dối nhiều, chỉ khiến cho khi sự thật lộ ra ngoài, sức công phá sẽ còn lớn hơn.

Cậu cắn môi, ngước mắt lên nhìn ba mẹ: “Con xin lỗi vì trước đây con đã không nói cho ba mẹ biết nhưng chuyện của con và Ninh Việt ở bên nhau con đã suy nghĩ kỹ, hai người bọn con đều rất nghiêm túc.”

Kỷ Tuyết Tùng sửng sốt: “Cái gì? Ninh Việt? Là cậu thanh niên vừa về với với con sao? Nó không phải là anh trai của bạn gái con à?”

Kỷ Lăng lí nhí nói: “Thực ra anh ấy là chú của Ninh Khả Hàm, người đang hẹn hò với con là anh ấy chứ không phải Ninh Khả Hàm, trước đây con chưa từng nói đang yêu đương gì với Ninh Khả Hàm cả…”

Dương Vy lại tức giận: “Con nói như thế là đang trách mẹ đúng không, là tự mẹ hiểu lầm đúng không, con không lừa ba mẹ chứ gì?”

Kỷ Lăng cười gượng: “Cũng không phải ạ...”

Kỷ Tuyết Tùng hoàn toàn bị sốc: “Con và chú của bạn học đang yêu đương với nhau sao?”

Kỷ Lăng: “...”

Dương Vy và Kỷ Tuyết Tùng nhìn nhau rồi cùng hít một hơi thật sâu, cả hai đều cảm thấy không thể tưởng tượng được đứa con trai ngoan của mình tự nhiên làm ra chuyện kinh thiên động địa thế này! Làm thế giới quan của họ hoàn toàn sụp đổ.

Mặc dù vừa rồi đúng là bọn họ rất tức giận nhưng bọn họ nhanh chóng trở nên lo lắng, lo lắng con trai mình bị người ta lừa dối. Bây giờ nghĩ lại mới thấy Ninh Việt kia thật sự không phải người đơn giản, trước mặt hai người thì tỏ ra lễ phép, lịch sự, không có khuyết điểm gì. Hơn nữa, cậu ta cũng lớn hơn Tiểu Lăng nhiều tuổi, hoàn cảnh gia đình thế nào bọn họ không nắm được, nhỡ đâu là một kẻ xấu chơi đùa ở bên ngoài, lừa gạt đứa con trai ngây thơ vừa mới thành niên của bọn họ thì phải làm sao?

Nghĩ đến đây, Dương Vy vừa tức giận vừa lo lắng, bà nói: “Con có biết là mình đang làm gì không? Người ở bên ngoài không quen biết gì mà con tùy tiện tin tưởng người ta sao? Con quen cậu ta bao nhiêu lâu rồi? Hơn nữa cậu ta, cậu ta còn là một người đàn ông.”

Kỷ Tuyết Tùng cũng rất lo lắng: “Con, con trai à… Con và cậu ta đã phát triển tới đâu rồi…”

Thấy ba mẹ lo lắng, Kỷ Lăng chợt thấy ấm lòng, thật ra bọn họ luôn quan tâm đến cậu hơn so với những ánh mắt và định kiến của người đời. Bọn họ sợ cậu bị tổn thương, bị lừa dối, hai người bọn họ là những người đối xử tốt nhất với cậu trên đời này...

Con rất tin vào tình yêu của Ninh Ngọc, bởi vì thời gian con quen anh ấy lâu hơn những gì ba mẹ nghĩ, những gì con và anh ấy trải qua cũng nhiều hơn những gì ba mẹ nghĩ.

Nhưng con xin lỗi vì không thể giải thích chi tiết được như vậy.

Kỷ Lăng bỗng bước tới ôm lấy eo mẹ rồi nũng nịu nói: “Con xin lỗi, thực ra con muốn nói với mẹ sớm hơn nhưng sợ ba mẹ giận nên con mới không dám nói…”

Cậu lại quay đầu nhìn ba, nghiêm túc nói: “Con và anh ấy vẫn chưa làm gì cả, anh ấy rất tôn trọng con.”

Kỷ Lăng im lặng một lúc rồi mới nói với ba mẹ: “Con biết rõ mình đang làm gì và cũng tin tưởng vào tình cảm anh ấy dành cho con. Nhưng ba mẹ là người yêu con nhất trên đời này, cũng là người mà con tin tưởng nhất… Vậy nên con hy vọng nhận được sự đồng ý của ba mẹ.”

Dương Vy nhìn đôi mắt đen láy của con trai, hốc mắt tự nhiên hơi cay cay, thằng nhóc thối này cũng coi như còn có chút lương tâm, yêu đương vào rồi là không cần cả gia đình nữa.

Kỷ Tuyết Tùng thở dài, môi ông mấp máy nhưng không lên tiếng.

Lông mi Kỷ Lăng run run, cậu cụp mắt xuống, ánh mắt hơi chuyển động, lượng thông tin hôm nay đã quá lớn rồi, có lẽ cậu nên dừng ở đây thôi. Ba mẹ đều là những người chịu mềm không chịu cứng, cậu nên để bọn họ tự tiêu hóa rồi mới tiến hành bước tiếp theo, không thể vội vàng được...

Kỷ Lăng chớp mắt, hốc mắt đỏ bừng mang vẻ buồn bã, cậu nói: “Nếu hai người thực sự khó chịu thì con sẽ không gặp anh ấy nữa…”

Dương Vy và Kỷ Tuyết Tùng cảm thấy mình như người xấu làm chia rẽ uyên ương vậy.



Kỷ Tuyết Tùng hít một hơi thật sâu, ông do dự một lát rồi vẫn nói thật lòng khuyên cậu: “Nguyên nhân chính là con vẫn còn nhỏ quá, đầu óc còn chưa trưởng thành. Ba mẹ lo về sau con sẽ hối hận, những chuyện thế này không thể dễ dàng đưa ra quyết định được.”

Giọng điệu của Dương Vy dịu đi một chút, nhưng bà vẫn hơi tức giận: “Con tự suy ngẫm lại đi.”

Kỷ Lăng cúi đầu: “Vâng…”

Cậu ủ rũ trở về phòng, hai mắt long lanh nước, như một cậu bé đáng thương khẽ đóng cửa phòng lại.

Cậu điều chỉnh lại cảm xúc của mình một chút rồi nhanh chóng lấy điện thoại ra.

Từ nãy đến giờ điện thoại vẫn rung nhưng cậu cũng không dám lấy ra xem, quả nhiên là có mấy tin nhắn của Ninh Ngọc.

Kỷ Lăng không dám gọi lại vì sợ ba mẹ nghe thấy nên nhắn lại để an ủi bạn trai: “Đừng lo, em không sao đâu.”

Ninh Ngọc nhanh chóng trả lời tin nhắn: “Bọn họ đã nói những gì?”

Kỷ Lăng trả lời lại: “Bọn họ rất cởi mở, chỉ là không thể chấp nhận tất cả trong cùng một lúc thôi, qua một khoảng thời gian nữa thì sẽ ổn, em sẽ giải quyết tốt mà.”

Lần này Ninh Ngọc im lặng hồi lâu, đúng lúc Kỷ Lăng cảm thấy hơi kinh ngạc thì cuối cùng tin nhắn của anh cũng đến: “Anh rất lo lắng, anh sợ bọn họ không chấp nhận anh.”

Dường như Kỷ Lăng có thể nhìn thấy những nỗi lo lắng của Ninh Ngọc, trong lòng thầm nghĩ, anh mà cũng có lúc như vậy sao? Em còn tưởng rằng cho dù có chuyện gì xảy ra anh cũng luôn tự tin và có dự định sẵn cho mình chứ. Cậu bật cười rồi trả lời lại tin nhắn: “Nếu thật sự ba mẹ em không chấp nhận thì sao?”

Thật lâu sau Ninh Ngọc mới trả lời: “Anh sẽ không để chuyện này xảy ra.”

Kỷ Lăng sững sờ, vừa rồi người lo lắng bất an là anh, vậy mà bây giờ người chắc như đinh đóng cột cũng là anh. Sao câu gì anh cũng nói được vậy, cậu mỉm cười trả lời lại tin nhắn: “Ngủ ngon, mấy ngày này chúng ta tạm thời không gặp nhau để bọn họ bình tĩnh lại đã.”

Ninh Ngọc: “Ừm, em ngủ ngon.”



Hai ngày nay Kỷ Lăng ở nhà rất ngoan, sáng nào cũng dậy sớm dọn dẹp, mua đồ ăn, nấu ăn, giúp ba mẹ giặt giũ, phơi quần áo, hình ảnh một đứa con ngoan đến bất ngờ. Hơn nữa cậu còn chuẩn bị quà cho ba mẹ, cậu tặng cho ba một hộp lá trà, một bộ mặt nạ cho mẹ, luôn nhìn họ bằng ánh mắt đáng thương để lấy lòng.

Gần đây Dương Vy thấy con trai mình rất không thuận mắt, hơn nữa thằng nhóc thối này lúc nào cũng vác mặt tới lấy lòng, ngoan ngoãn đến mức người khác không tìm ra được chút vấn đề nào cả. Để cho người khác tức giận nhưng cũng không tìm được lý do, lại còn tỏ ra rất đáng thương, khiến khi nào có người hung dữ với cậu là cảm thấy như mình đang bắt nạt cậu vậy.

Kỷ Tuyết Tùng thấy con trai mình hiểu chuyện như vậy, trong lòng ông chợt dâng trào cảm xúc, nhớ lại lúc đầu ông cũng vất vả lắm mới theo đuổi được vợ. Bây giờ con trai ông đã là một người đàn ông có trách nhiệm rồi, để lấy được “vợ” mà chấp nhận cúi mình như thế. Nói không chừng Kỷ Lăng thật sự yêu thật lòng, không biết cậu Ninh Việt kia nghĩ thế nào? Hơn nữa cậu ta là đàn ông, liệu về sau có thể sinh một đứa cháu bụ bẫm cho ông bế không?

Đúng là lo lắng mà!

Không ngày nào Kỷ Lăng dám ra ngoài, cậu làm mọi thứ để lấy lòng ba mẹ. Chỉ đến tối đóng cửa lại chơi game với Ninh Ngọc, cậu mới có thể thư giãn một chút.

Ninh Ngọc không tiếp tục hỏi nữa, chỉ im lặng ở bên cậu.

Buổi tối một trận game nữa lại kết thúc, Kỷ Lăng nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ, cậu nói: “Em đi ngủ đây.”

Ninh Ngọc đột nhiên nói: “Anh muốn gặp em, hai ngày nay chúng ta không gặp nhau rồi.”

Kỷ Lăng: “Ngày mai tới trường không phải có thể gặp nhau rồi sao, không nói nữa, chúc anh ngủ ngon.”

Ninh Ngọc im lặng một lúc rồi nói: “Ừm.”

Kỷ Lăng đặt điện thoại lên đầu giường, tắt đèn rồi nhắm mắt lại.

Cậu không kìm lòng được mà nhớ lại rất nhiều chuyện trong thế giới kia.

Lúc đó cậu chỉ coi mọi thứ như một trò chơi, cố gắng không kết thân với những người trong thế giới đó, không để mình dính dáng tới những chuyện đó. Ngoại trừ việc về nhà, cậu tự nhủ với mình đừng quan tâm đến bất cứ thứ gì, ai mà có thể ngờ được… Có một ngày cuối cùng cậu cũng đã quay trở về rồi, nhưng lại liên quan tới người của thế giới đó nhiều như vậy?

Sau đó cậu nhớ lại những lần gặp Ninh Ngọc, khóe miệng vô thức cong lên.

Ở kiếp đầu tiên, mọi thứ vẫn giống như trong tiểu thuyết, nhưng tình tiết của kiếp thứ hai đã hoàn toàn thay đổi.

Ninh Ngọc yêu cậu từ khi nào?

Lúc đó anh đã nghĩ những gì?

Có lẽ kể từ lần đầu tiên cậu gặp mặt Ninh Ngọc, mọi thứ đã khác trong sách rồi...

Cậu gần như không thể nhớ được đáng ra sẽ là như thế nào nữa.

Trong bóng tối bao trùm, Kỷ Lăng chợt mở mắt ra, cầm lấy điện thoại, ma sai quỷ khiến thế nào cậu lại mở lại trang web có cuốn tiểu thuyết màu xanh lá bí ẩn kia, ấn mở cuốn tiểu thuyết cậu đã lưu lại.

Tiểu thuyết này hoàn thành đã lâu nên không có nhiều người bình luận, nhớ lại lúc đó khi đọc được những lời những lời khen ngợi dành cho Ninh Ngọc, cậu tức giận đã để lại một bình luận: Nhầm to rồi, nhầm to rồi, mọi người đừng để bị lừa Đây là bí mật mà chỉ mình cậu biết.

Ninh Ngọc chính là chuyện gây nhầm lẫn kia.

Kỷ Lăng cuộn xuống không có mục đích, sau một thời gian cậu không đọc, đã có một số bình luận được thêm vào bài viết rồi, nhưng sốc nhất là có một câu trả lời dưới bình luận của cậu.

Tiểu Gia: Thật sao?

Thời điểm trả lời là hơn hai tháng trước, không lâu sau khi cậu và Ninh Ngọc gặp lại nhau lần đầu tiên….

Kỷ Lăng nhìn chằm chằm vào cái tên Tiểu Gia này rồi giận dữ tới mức bật cười, hóa ra cái đồ xấu xa kia đã phát hiện ra cuốn tiểu thuyết này từ lâu rồi nhưng vẫn luôn giả vờ làm như không biết!

Hóa ra anh mới là người đầu tiên biết chuyện này. Đúng là sự bình tĩnh nằm ngoài sức tưởng tượng của con người. : )

Kỷ Lăng nghiến răng nghiến lợi chuẩn bị trả lời xuống bên dưới nhưng bấm mãi không dừng lại được. Cảm thấy bây giờ tin nhắn không thể diễn tả được hết cảm xúc của mình, cậu gọi điện thoại trực tiếp cho Ninh Ngọc, điện thoại được kết nối rất nhanh chóng. Giọng nói trầm thấp dễ nghe của người đàn ông truyền tới: “Vẫn chưa ngủ sao?”

Kỷ Lăng tức giận nói: “Anh đã đọc cuốn tiểu thuyết đó rồi phải không?”

Ninh Ngọc ngừng lại rồi thấp giọng cười: “Ừ.”

Nghe thấy lời khẳng định bình tĩnh của anh, Kỷ Lăng lại nghẹn họng không biết phải tiếp tục như thế nào, chẳng lẽ cậu lại trách Ninh Ngọc vì đọc cuốn tiểu thuyết mà không nói cho cậu biết? Nhưng trong cuốn tiểu thuyết đó Ninh Ngọc là vai thụ! Anh chủ động nói ra thế nào đây? Chẳng lẽ lại nói với cậu rằng anh đã đọc cuốn tiểu thuyết gốc đó và biết mình là thụ của Cảnh Tùy sao… hay là tới trách móc cậu vì đã lừa dối mình?

Nói như vậy, rõ ràng cậu biết chuyện cuốn tiểu thuyết, đã không nói cho anh biết, còn giấu giếm anh, hình như có vẻ cậu cũng không đúng lắm…

Kỷ Lăng bắt đầu hối hận vì sự bốc đồng của mình: “Chuyện kia…”



Ninh Ngọc bình tĩnh cười: “Chuyện này anh nghĩ nói chuyện trực tiếp sẽ tốt hơn. Bây giờ… em có thể xuống đây không?”

Bây giờ làm sao có thể nói chuyện trực tiếp được? Đã hơn 1h rồi, Kỷ Lăng nói: “Thôi, ngày mai rồi nói…”

Ninh Ngọc nói: “Em nhìn từ cửa sổ xuống đi.”

Kỷ Lăng ngẩn người, cậu ra khỏi giường, cầm điện thoại đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống thấy Ninh Ngọc hơi ngẩng đầu lên, nhìn cậu nở một nụ cười dịu dàng.

Cậu vô cùng bất ngờ, nói: “Anh chờ một chút.”

Kỷ Lăng chuẩn bị cầm điện thoại đi ra ngoài nhưng lại nhớ ra mình không được làm kinh động đến ba mẹ, vậy là cậu xách dép đi trong nhà lên, đi chân đất ra đến cửa, thay giày vào rồi lén đi ra ngoài.

Cậu chạy một mạch ra ngoài, vừa ra khỏi cửa đã rơi vào vòng tay rộng mở của Ninh Ngọc, cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông ôm lấy cậu, lồng ngực rắn chắc và ấm áp, khuôn mặt Kỷ Lăng hơi nóng lên, cậu ngước mắt lên nhìn Ninh Ngọc, thái độ rất bất ngờ: “Sao anh lại đến đây? Anh đến từ khi nào vậy?”

Sao em chỉ mới vừa muốn nhìn thấy anh mà anh đã ở đây rồi? Không lẽ chúng ta có thần giao cách cảm à?

Trong bóng tối, những đường nét trên khuôn mặt tuấn tú của Ninh Ngọc càng hiện rõ hơn, đôi mắt đen mang theo ý cười cùng vẻ dịu dàng, bở môi mỏng khẽ cong lên: “Bởi vì muốn nhìn thấy em nên anh đến đây…”

“Tuy rằng lần đầu tiên em đã từ chối anh...” Anh dừng lại rồi nhẹ nhàng nói: “Nhưng nếu em đổi ý thì sao, nếu anh vẫn ở đây, anh có thể lập tức nhìn thấy em.”

Kỷ Lăng ngẩn người, rồi sau đấy, như có thứ gì trào dâng trong lồng ngực cậu, hóa ra lúc anh hỏi em câu đó là anh đã đến rồi sao? Xin lỗi vì đã để anh đợi lâu.

Kỷ Lăng hoàn toàn không còn tức giận nữa mà trở nên lo lắng bất an hơn. Ninh Ngọc đã biết về chuyện cuốn tiểu thuyết đó rồi, không biết sau khi đọc xong, anh cảm thấy thế nào….

Bản thân là một độc giả, cậu đọc xong còn cảm thấy xấu hổ, Kỷ Lăng rất muốn phỏng vấn cảm giác của người trong cuộc, nhưng lại thấy nếu hỏi ra sẽ hơi ngại ngùng.

Cậu do dự một lát: “Làm sao anh biết được về cuốn tiểu thuyết đó...”

Ninh Ngọc mỉm cười nhìn cậu, đôi mắt đen dịu dàng, vẻ mặt bình tĩnh: “Em chưa từng che giấu nguồn cảm hứng vẽ tranh của mình, vậy nên nếu anh biết thì có gì kỳ lạ không?”

Kỷ Lăng: “Không có gì lạ...” Thực ra trước đây em cũng cảm thấy kỳ lạ, Cảnh Tùy và những người khác đều biết vậy mà anh lại không biết, cậu còn mang theo chút hy vọng cầu may nữa.

Kỷ Lăng nhìn anh dè dặt rồi lại hỏi: “Vậy anh có suy nghĩ gì không….”

Ninh Ngọc nhìn cậu đầy ẩn ý rồi chậm rãi nói: “Chuyện này chỉ chứng minh cho một điều.”

Chuyện gì vậy? Kỷ Lăng chợt trở nên rất căng thẳng.

Ninh Ngọc nói: “Chứng minh anh đối với em là thật lòng.”

Kỷ Lăng: “???”

Ninh Ngọc ôm Kỷ Lăng chặt hơn, anh mỉm cười nhìn vào mắt cậu rồi cúi đầu xuống ghé sát tai cậu: “Vì em, anh có thể từ bỏ ghép cặp tự nhiên của mình, tín ngưỡng của anh, tất cả của anh… Thậm chí vì em, anh cũng có thể làm công, bởi vì anh chỉ muốn “ở trên” một mình em thôi.”

Kỷ Lăng: “!!!”

Rõ ràng phía trước còn bình thường, vậy mà phía sau lại trở nên kỳ cục như vậy là sao? Cái gì mà vì em anh có thể làm công, cái gì mà anh chỉ muốn ở trên một mình em thôi?

Anh đừng tưởng rằng anh nói mấy điều bậy bạ mà em không nghe ra.

Kỷ Lăng nghiến răng trừng mắt nhìn anh, miệng cậu cười nhưng khuôn mặt không cười: “Vậy là anh thừa nhận mình là thụ đúng không? Nếu không có em, có phải anh đã kết hôn với Cảnh Tùy rồi không?”

“Cũng có thể đấy.” Ninh Ngọc thản nhiên nói: “Nếu hôn nhân có thể đạt được mục đích của anh thì anh cũng không ngại kết hôn với người khác đâu.”

Kỷ Lăng lại sững sờ, cậu chưa từng gặp một người nào mặt dày trơ trẽn như vậy!

“Nhưng mà...” Ninh Ngọc nhìn Kỷ Lăng, đôi môi mỏng khẽ mở ra, giọng nói trầm thấp và chậm rãi: “Sau khi gặp em, anh mới biết mình chỉ muốn đi cùng em đến hết cuộc đời, không liên quan tới lợi ích hay mục đích, không có âm mưu cùng những tính toán.”

“Chuyện trong tiểu thuyết thực ra không quan trọng, quan trọng là em đã đến với thế giới của anh.”

“Điều quan trọng là anh có thể yêu em.”

Vì từ bây giờ trở đi.

Chuyện duy nhất trên đời này quan trọng với anh chính là yêu em.

Ninh Ngọc bỗng nhiên cúi đầu hôn lên môi cậu thiếu niên, nụ hôn này vừa kiềm chế, dịu dàng, vừa tấn công mạnh mẽ, như chứa đựng cả tình yêu vô tận.

Kỷ Lăng ngây người nhìn anh rồi từ từ nhắm mắt lại.

Cậu kiễng chân lên để đón lấy nụ hôn này.

Đúng vậy, thực ra tiểu thuyết cũng không quan trọng như vậy. Những chữ được viết trên giấy dù sao cũng chỉ là những câu chữ, người tồn tại trước mặt mới là người sống, một sự tồn tại chân thật có thể sờ vào chạm vào được…

Tay Ninh Ngọc ôm chặt eo Kỷ Lăng, hơi thở của người đàn ông dần trở nên nặng nề, Kỷ Lăng lờ mờ có thể cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể đối phương...

Bầu không khí bắt đầu trở nên mờ ám.

Hơi thở của Kỷ Lăng cũng trở nên gấp gáp, cậu biết mình nên quay về nhưng lại không nỡ buông đối phương ra.

Hai người giống như đôi tình nhân đang vụng trộm, dè dặt trân trọng từng giây từng phút có thể gặp nhau...

Ngay khi Kỷ Lăng đang bị nụ hôn làm cho mơ màng thì tự nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cậu.

Hệ thống: “Tôi đã nhận được email của cậu rồi, xin lỗi cậu, tôi quá bận nên bây giờ mới xem được...”

Hệ thống im lặng mất hai giây rồi đột nhiên giọng nói trở nên kinh hãi: “Chờ đã! Cậu đang làm cái gì vậy? Không phải cậu là trai thẳng sao?”



Tác giả có điều muốn nói:

Chương sau là chương cuối rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau