Chương 1: Bên Suối
Nguồn ảnh: Face: Elodie Alice
Đã có sự cho phép khi đăng hình.
TÊN TRUYỆN 7: ( ĐAM MỸ -) GIỐNG ĐỰC
Dương quang thâm tình công x Hồ ly tinh mỹ thụ.
Có thịt, có H, đương nhiên!
(Nguyễn)Vĩnh Tường x (Nguyễn)Sơn Trúc
Note:
- Đây là truyện lẻ thứ 7 mình viết, không phải bản edit.
- Thuật ngữ: Hồ ly tinh thụ: không phải thụ là loài hồ ly tinh, mà ý chỉ thụ là người ma mãnh, phúc hắc, tính tình khó đoán khôn lường.
- Thụ không khiết, ai không thích thể loại này xin come back.
- Một vài tình tiết có thể phi thực tế.
- Có H có thịt, à cái này thì đương nhiên!
Văn án:
Anh lên đồi đi tìm cảm hứng vẽ tranh, lại cứu được cậu bị ngã bên suối. Thấy anh cũng thuộc hàng ngon dai, cậu dụ anh tới tận giường.
- Tôi.. chỉ ngủ với người mà tôi yêu thôi!
- Vậy sao?.
Sơn Trúc cười lạnh nhìn thứ dưới háng kia đang cương thẳng lên, mỉa mai:
- Vậy cái này tính là gì?
======
Chương 1: Bên Suối
Trước cánh cổng chạm trổ đầy hoa văn sơn vàng nổi bật, khác biệt hoàn toàn với những ngôi nhà nhỏ từ dưới sườn đồi lên,
Một người con trai mảnh dẻ, đem mái tóc mềm như tơ dựa vào một bên tường, đôi mày nhíu chặt tỏ rõ sự chán ghét với kẻ đứng ngoài song cửa kia:
- Phạm Vũ, anh nghe không hiểu tiếng người sao?
Người con trai bên ngoài tuy điển trai, nhưng đến bảy tám phần đều là mệt mỏi, dường như đã phải trải qua một quãng thời gian chẳng dễ dàng gì, khuôn mặt hoàn toàn là sự van nài đến thảm thương:
- Sơn Trúc, Anh cầu xin em cho anh được bên em được không?
- Mở cửa cho anh...
- Anh cũng đã nghe lời em, chia tay cô ấy rồi..
Đôi tay người con trai bên ngoài cửa, bám chặt lấy then song, nhìn qua cũng thấy đau lòng, một mực đưa ánh mắt về phía trong:
- Sơn Trúc.. Anh mọi thứ đều nghe em...
- Chúng ta ở bên nhau được không? Anh không thể thiếu em được..
Người con trai tên Sơn Trúc ấy, mặt không đổi sắc, dường như tất cả những gì vừa nghe được qua tai chỉ là một câu chuyện nhạt nhẽo tới quá thường.
- Anh có thể vì tôi mà chia tay bạn gái anh, vậy lấy cái gì đảm bảo anh lại không vì một kẻ khác mà chia tay tôi?
- Sơn Trúc.. Em phải tin anh.. Anh..
Chớp đôi lông mi dài vút, cắt ngang sự giải thích vô bổ kia, Sơn Trúc hắng giọng một tiếng với người làm trong nhà đang đứng gần:
- Thả chó!
Sau đó cũng không quản một đàn BecGie con nào con nấy to như thùng, lao sầm tới cánh cửa, sủa vang một nửa đồi.
Người ở phía kia giật thót mình, hết hồn rụt tay lại, nhìn đàn Béc Giê hung dữ, trên miệng lắp bắp không thành câu.
Sơn Trúc vừa bước vào phòng liền bẻ bẻ khớp tay, ngồi vật xuống chiếc ghế lười hình tròn, nhăn mặt.
Quá phiền,
==========
Đắc Nông,
Kỳ nghỉ hè năm thứ hai đại học của Sơn Trúc,
Vùng quê này, chẳng mấy người không biết đến nhà ông Kiến sầu, đại gia chuyên thu mua sầu riêng xuất khẩu, nổi tiếng cả một vùng.
Trong căn biệt thự vườn xa hoa rộng rãi, xung quanh đều là bonsai đắt tiền, cây cảnh lớn nhỏ nở hoa thơm ngát giữa mùa tháng 8, lại không thể xua đi không khí gay gắt trong phòng khách nhỏ.
Ông Kiến tức điên lên chỉ tay vào thằng con trai út:
- Trúc!
- Mày làm cái gì?
- Mày mặc cái gì kia? hả? hả?
Phía kia, một thân quần bò mỏng ôm sát, đẩy bờ mông cao vểnh khỏi cái eo thắt, áo sơ mi trắng bỏ lửng 2 cúc đầu, ỡm ờ để lộ ra lồng ngực trắng mát. Sơn Trúc ngoáy ngoáy lỗ tai:
- Đúng ý ba rồi còn gì nữa?. Quần bò dài đây, sơ mi trắng đây!
- Mày... mày... mày định làm tao tức chết hả?!
Bà Phấn, mẹ Sơn Trúc thấy vậy cũng liền kéo tay chồng mình ngồi xuống bàn uống nước:
- Ông làm như chưa thấy nó như thế bao giờ ấy!
- Còn con ngồi xuống đã.
Sơn Trúc nhằm ngay bên cạnh tay mẹ mình, nhõng:
- Mẹ, xem ba kìa!
- Con đã nhuộm lại tóc rồi, cũng đã ăn mặc đúng như ba muốn rồi mà còn..
Bà Phấn vỗ vỗ lên bàn tay trắng nõn của người con trai út được cưng như trứng mỏng từ bé này:
- Được rồi được rồi. Mẹ tin con, chắc chắn là tên đó thấy con đẹp mà giở trò.
- Yêu mẹ nhất!. Kìa, mẹ xem, con mới mua cho mẹ lọ nước hoa nhập, thơm cực nha!
- Cái thằng này, con đi học cần phải tiết kiệm một chút, mẹ thì dùng đi đâu chứ?
- Mẹ..
- Được rồi được rồi. Mẹ là cưng con nhất, thương con nhất!
Ông Kiến uống một ngụm nước lớn xong mới hạ hỏa, nhưng trong giọng điệu không dấu nổi mười phần đều chán ghét:
- Tao đặt tên mày là Trúc, còn là Sơn Trúc, là cây Trúc trong núi, đáng lý mày phải thẳng như trúc, như người quân tử, chứ sao lại õng ẹo thế kia? Hả?. Đứng cái gì cũng không được thẳng nữa!. Nhìn người cứ như cái thằng không xương!
Sơn Trúc quay đi, vuốt vuốt cổ tay áo.
Bà Phấn dịu giọng:
- Thôi thôi thôi!. Hai ba con ông cứ ngồi gần là lại cãi nhau.
- Rồi còn cho mày học võ để nam tính hơn, thế mà thế nào? Đến sân võ không lo luyện tập còn tính hốt luôn cả thầy, khiến tao bẽ mặt gần chết.
- Này còn cái gì, hả?
- Này còn để người ta tới tận nhà tìm? Hả? Mày có tin tao cạo trọc đầu mày luôn không?
Bà Phấn liền gằn giọng:
- Ông nói cho đúng một chút coi, nó trước nay một con kiến không nỡ giết, đều là mấy cái thằng đó thấy nó đẹp mà nhào vô!.Cái gì mà hốt?!. Con trai tôi là vàng là ngọc đấy,
- Ông nói nó cái thân yếu ớt kia mà đi hốt người ta ông có thấy ngượng miệng không?. Không chừng là tên thầy dạy võ đó với không tới được thì ăn càn nói bậy?!
Ông Kiến á khẩu, bởi sự thực thì cậu quá đẹp, so với mấy diễn viên trên ti vi ông thấy còn đẹp hơn thật.
Sơn Trúc chẳng muốn nghe nữa, nếu cậu còn ngồi thêm một lát, chắc màng nhĩ của cậu sẽ thủng vài lỗ mất.
- Ba không muốn thấy con nữa thì thôi, con đi ra suối đây!
- Cái thằng kia!!! Tao còn chưa nói xong!!!!
Chân trước chân sau Sơn Trúc đã đứng phắt dậy, vơ thêm một bộ quần áo thường ngày,
Sơn Trúc huýt một hơi sáo dài, một con Husky nâu trắng khá lớn lập tức chạy tới, đôi tai dựng thẳng vểnh lên theo bước chân của Sơn Trúc chạy về phía chiếc xe số đã được " độ " lại, chuyên đi đường núi.
Chú Husky này tên " Meo ", được Sơn Trúc nuôi 5 năm, sau khi cậu lên Sài Gòn học thì không mang theo được nữa, nhưng Meo cực kỳ nhớ chủ, mỗi khi cậu có dịp về, nó liền quấn quýt không thôi. Và đương nhiên, chỉ cần một cái đánh tay liền có thể hiểu được ý cậu, leo lên đằng sau chiếc yên xe ngồi vững vàng.
Một người chở một chó này men theo đường núi cũng là cảnh mà người làm công trên những đồi café của gia đình ông Kiến sầu hè năm nào cũng thấy. Riết thành quen thuộc.
Ngoài sở hữu nhiều hecta sầu riêng, nhà cậu còn có hàng chục quả đồi chuyên trồng café. Xen kẽ những quả đồi đó, có rất nhiều con suối nhỏ, trong đó có suối Lan.
Sơn Trúc thích nhất, chính là dòng suối này, ban đầu nó vốn không có tên, bởi lẽ chỉ là một con suối vô cùng bình thường trong số hàng trăm những dòng chảy nhỏ ở Đắc Nông này, Và cũng bởi vì lần đầu tiên khi cậu được anh ba đưa tới đây lội suối, ngâm tắm, thấy được một nhánh lan rừng màu vàng chẳng biết tên, thế nên cậu liền gọi nó là suối Lan. Lúc ấy cậu mới học lớp 3.
Sơn Trúc vô thức ngâm mình dưới dòng suối mà câu lên miệng cười.
Kết quả thật tệ,
Hôm đó anh của cậu, Sơn Tùng – Ý chỉ cây tùng trên núi, bị ba cậu đánh đòn một trận thảm hại, bởi lẽ ba cậu cho rằng đưa một cái thân yếu ớt của cậu ra suối ngâm là một điều không tưởng.
Nhưng sau đó thì hễ trời hơi nóng, cậu lại mè nheo bằng được anh ba mình mang ra suối chơi. Sau này anh ba lớn, đi học tận Sài Gòn, lại chỉ còn lại một mình chơi đùa nơi dòng suối. Tuổi thơ của cậu của cậu, nói một nửa nằm ở đây cũng không sai, từng viên cuội, hòn đá, đều như quen thuộc.
Anh ba cậu hơn cậu tới chín tuổi, chị hai cậu còn cách cậu tới cả một giáp. Cậu chính là ba mẹ khi đã thừa của ăn của để nên mới cố tình sinh thêm.
Vuốt nước trên lồng ngực của chính mình, cầm một cục đá cuội nghịch ngợm dử trước mũi của Meo, cảm nhận từng đợt lông nâu trắng vẩy tung bọt nước. Sơn Trúc cảm giác như từng đợt tuổi thơ đều cứ thế ùa về...
Chỉ ở nơi đây, cũng chính ở nơi đây thôi, hòa tan từng tấc da ngâm dưới dòng suối, cảm nhận chút hơi ấm của nước bao bọc lấy, cậu mới cảm thấy cả cơ thể mình đều sạch sẽ và tinh khiết..
Không trói buộc,
Không dục vọng,
Và, không có bất cứ thứ gì nhơ bẩn được cậu hết.
Hai mươi mốt tuổi,
Khi sinh ra cậu vừa trắng vừa mềm, khiến tận mẫu giáo rồi mà không ai mới nhìn lại có thể nghĩ cậu là một bé trai.Thậm chí, còn có người nịnh nhầm ba mẹ cậu mà thân ái tặng cho cậu một cái váy thủy thủ khi cậu lên bốn, khiến ba cậu tức tới phát sốt một hồi.
Lớn lên rồi, mới thấy con trai mà đẹp quá, chính là chẳng phải điều vui vẻ gì, nhất là dáng vẻ của cậu, chẳng lông nhiều, chẳng râu rậm. Hai mươi mốt tuổi vẫn chưa mất một đồng tiền mua dao cạo.
Cậu không tô son, nhưng môi lại đỏ, đến mùa hanh khô, gió lào thổi nứt kẽ tay mọi người, má cậu lại vì thế mà một màn hồng rực.
Cậu không chuốt mi, thế nhưng đôi mi cậu lại dài quá rợp bóng rồi,
Cậu không dưỡng da, thế nhưng những bông hoa café kia, so với làn da của cậu, xem ra có phần thẹn thùng.
Không so được, hoàn toàn không so được.
Cậu còn nhớ như in lần đầu tiên khi anh rể cậu về ra mắt gia đình, anh ấy đã sửng sốt hỏi chị hai cậu một câu ngay trên bàn ăn " Sơn Trúc là con trai thật hả? "
Cậu đã nhăn mặt, bỏ bát cơm dở chạy lên phòng.
Khi ấy chính cậu còn ghét bản thân mình,
Cậu ra suối giữa trưa nắng để phơi da cho đen đi.
Rút cuộc lại bị sốt đến nỗi phải truyền nước suốt ba ngày ba đêm.
=====
Bây giờ, thì khác rồi.
Hai mươi mốt tuổi, đương nhiên phải khác lúc chỉ mới mười hai chứ?
Sơn Trúc cậu không còn là một cậu bé ngô nghê, ngại ngần khi bị người ta nhìn thẳng vào khuôn mặt mình mà tò mò, mà đánh giá nữa.
Đối với cậu bây giờ, mọi thứ, thực đã khác xa.
Đưa tay lên vuốt mái tóc ướt nước, nghiêng đầu tựa vào một tảng đá lớn nhìn từng chùm mây xanh ngắt trên trời, đôi chú cá nhỏ tung tăng lượn qua lại nơi đôi cẳng đùi trắng nõn của cậu,
Sao?
Đến cá cũng thích cậu như thế?
Cá đực chắc?
Nụ cười nở ra như giễu cợt tất thảy mọi thứ trên đời này.
Đàn ông, chẳng qua gọi cho lịch sự thì thế thôi.
Đối với cậu bây giờ, đều là thứ giống đực tầm thường,
Suy nghĩ gì?, cũng chỉ là nghe lời cái thứ dưới háng mà thôi!
Sơn Trúc cậu từ khi vào đại học tới giờ, nếm thử qua bao nhiêu thằng?
Mười, hay hơn thế?
Còn không muốn nhắc tới,
Một đống ngu muội, chỉ vì muốn lên giường với cậu mà làm ra biết bao nhiêu trò điên rồ.
Để khiến hôm nay cậu lại bị ba mắng mỏ tới như vậy.
Vốn dĩ, tên điên Phạm Vũ đó, thấy hắn cũng ngon trai, dưới háng cũng có chút tiền đồ, cậu liền dụ lên giường, nếm thử vài lần, sau đó – đương nhiên đá.
Sơn Trúc cậu chưa từng lên giường với một tên nào quá 3 lần, cũng không được phép hôn môi. Đó chính là nguyên tắc riêng của cậu. Bởi lẽ, cảm thấy bẩn.
Ai dè hắn còn nghĩ có thể tiến xa hơn được nữa, cứ thế mà bám lấy cậu như một con đỉa không buông.
Sơn Trúc cậu lại thèm nhìn tới cái thứ mạt hạng như thế?, lấy tiền để mua cậu không được, lại nói vì cậu mà chia tay bạn gái rồi?
Cậu mà là vì tiền sao?, cậu còn thiếu chưa đem bản thân mình đi dát vàng từ đầu tới chân cũng thừa nữa?!
Thật đáng khinh!
Cậu chặn số, trực tiếp quăng thẳng chiếc sim ra thùng rác. Ai dè tên đó mật gan lớn, dám tìm tới tận đây thề non hẹn biển. Nếu không phải cậu xổ ra một đàn Becgie hù cho hắn chạy trối chết, e rằng tối nay cơm ăn lại không ngon rồi.
Hừm,
Sơn Trúc chau mày.
Càng ngày càng chán, dẫu cậu có là Gay từ khi sinh ra, cậu cũng chả thích thú gì với việc chỉ cần nhìn thấy cậu trần chuồng, nói cho cố, trai thẳng gì cuối cùng vẫn bị hậu huyệt cậu thít cho tới cong vòng như nhang muỗi tất.
Giống đực vẫn muôn đời chỉ là giống đực.
Sau mỗi lần làm tình, cao trào qua đi, mọi thứ, chỉ còn lại một lỗ hổng không sao lấp đầy, xuyên qua trái tim, xuyên qua lồng ngực cậu.
Từ bao giờ cậu lại trở thành như thế này?
Từ ngày đó sao?!
=======
Sơn Trúc ngắm trời đã muốn sang trưa, liền muốn lôi kéo quần áo mà đứng dậy.
Khuỵu!
Ai nha!
Sơn Trúc đau tới nhăn mặt.
Mẹ kiếp, bị chuột rút rồi, chắc là do ngồi lâu quá. Sơn Trúc hít một hơi, tự trấn an mình, cố gắng đứng dậy, vào bờ rồi thì căng lại bắp chân.
Mới đứng dậy, gượng đi được hai ba bước, Sơn Trúc không ngờ rêu bám lại trơn tới vậy, cộng theo cẳng chân đang bị chuột rút tới mức căng cứng, không trụ nổi một đường, ngã xuống...
- Không!!!! A....
- Bịch!
Trán xoẹt qua một tảng đá sắc nhọn, dòng máu đỏ thẫm, tràn xuống dòng suối Lan..
Sơn Trúc chỉ kịp quờ tay lên rồi như ngất lịm.
==========//==========
Đã có sự cho phép khi đăng hình.
TÊN TRUYỆN 7: ( ĐAM MỸ -) GIỐNG ĐỰC
Dương quang thâm tình công x Hồ ly tinh mỹ thụ.
Có thịt, có H, đương nhiên!
(Nguyễn)Vĩnh Tường x (Nguyễn)Sơn Trúc
Note:
- Đây là truyện lẻ thứ 7 mình viết, không phải bản edit.
- Thuật ngữ: Hồ ly tinh thụ: không phải thụ là loài hồ ly tinh, mà ý chỉ thụ là người ma mãnh, phúc hắc, tính tình khó đoán khôn lường.
- Thụ không khiết, ai không thích thể loại này xin come back.
- Một vài tình tiết có thể phi thực tế.
- Có H có thịt, à cái này thì đương nhiên!
Văn án:
Anh lên đồi đi tìm cảm hứng vẽ tranh, lại cứu được cậu bị ngã bên suối. Thấy anh cũng thuộc hàng ngon dai, cậu dụ anh tới tận giường.
- Tôi.. chỉ ngủ với người mà tôi yêu thôi!
- Vậy sao?.
Sơn Trúc cười lạnh nhìn thứ dưới háng kia đang cương thẳng lên, mỉa mai:
- Vậy cái này tính là gì?
======
Chương 1: Bên Suối
Trước cánh cổng chạm trổ đầy hoa văn sơn vàng nổi bật, khác biệt hoàn toàn với những ngôi nhà nhỏ từ dưới sườn đồi lên,
Một người con trai mảnh dẻ, đem mái tóc mềm như tơ dựa vào một bên tường, đôi mày nhíu chặt tỏ rõ sự chán ghét với kẻ đứng ngoài song cửa kia:
- Phạm Vũ, anh nghe không hiểu tiếng người sao?
Người con trai bên ngoài tuy điển trai, nhưng đến bảy tám phần đều là mệt mỏi, dường như đã phải trải qua một quãng thời gian chẳng dễ dàng gì, khuôn mặt hoàn toàn là sự van nài đến thảm thương:
- Sơn Trúc, Anh cầu xin em cho anh được bên em được không?
- Mở cửa cho anh...
- Anh cũng đã nghe lời em, chia tay cô ấy rồi..
Đôi tay người con trai bên ngoài cửa, bám chặt lấy then song, nhìn qua cũng thấy đau lòng, một mực đưa ánh mắt về phía trong:
- Sơn Trúc.. Anh mọi thứ đều nghe em...
- Chúng ta ở bên nhau được không? Anh không thể thiếu em được..
Người con trai tên Sơn Trúc ấy, mặt không đổi sắc, dường như tất cả những gì vừa nghe được qua tai chỉ là một câu chuyện nhạt nhẽo tới quá thường.
- Anh có thể vì tôi mà chia tay bạn gái anh, vậy lấy cái gì đảm bảo anh lại không vì một kẻ khác mà chia tay tôi?
- Sơn Trúc.. Em phải tin anh.. Anh..
Chớp đôi lông mi dài vút, cắt ngang sự giải thích vô bổ kia, Sơn Trúc hắng giọng một tiếng với người làm trong nhà đang đứng gần:
- Thả chó!
Sau đó cũng không quản một đàn BecGie con nào con nấy to như thùng, lao sầm tới cánh cửa, sủa vang một nửa đồi.
Người ở phía kia giật thót mình, hết hồn rụt tay lại, nhìn đàn Béc Giê hung dữ, trên miệng lắp bắp không thành câu.
Sơn Trúc vừa bước vào phòng liền bẻ bẻ khớp tay, ngồi vật xuống chiếc ghế lười hình tròn, nhăn mặt.
Quá phiền,
==========
Đắc Nông,
Kỳ nghỉ hè năm thứ hai đại học của Sơn Trúc,
Vùng quê này, chẳng mấy người không biết đến nhà ông Kiến sầu, đại gia chuyên thu mua sầu riêng xuất khẩu, nổi tiếng cả một vùng.
Trong căn biệt thự vườn xa hoa rộng rãi, xung quanh đều là bonsai đắt tiền, cây cảnh lớn nhỏ nở hoa thơm ngát giữa mùa tháng 8, lại không thể xua đi không khí gay gắt trong phòng khách nhỏ.
Ông Kiến tức điên lên chỉ tay vào thằng con trai út:
- Trúc!
- Mày làm cái gì?
- Mày mặc cái gì kia? hả? hả?
Phía kia, một thân quần bò mỏng ôm sát, đẩy bờ mông cao vểnh khỏi cái eo thắt, áo sơ mi trắng bỏ lửng 2 cúc đầu, ỡm ờ để lộ ra lồng ngực trắng mát. Sơn Trúc ngoáy ngoáy lỗ tai:
- Đúng ý ba rồi còn gì nữa?. Quần bò dài đây, sơ mi trắng đây!
- Mày... mày... mày định làm tao tức chết hả?!
Bà Phấn, mẹ Sơn Trúc thấy vậy cũng liền kéo tay chồng mình ngồi xuống bàn uống nước:
- Ông làm như chưa thấy nó như thế bao giờ ấy!
- Còn con ngồi xuống đã.
Sơn Trúc nhằm ngay bên cạnh tay mẹ mình, nhõng:
- Mẹ, xem ba kìa!
- Con đã nhuộm lại tóc rồi, cũng đã ăn mặc đúng như ba muốn rồi mà còn..
Bà Phấn vỗ vỗ lên bàn tay trắng nõn của người con trai út được cưng như trứng mỏng từ bé này:
- Được rồi được rồi. Mẹ tin con, chắc chắn là tên đó thấy con đẹp mà giở trò.
- Yêu mẹ nhất!. Kìa, mẹ xem, con mới mua cho mẹ lọ nước hoa nhập, thơm cực nha!
- Cái thằng này, con đi học cần phải tiết kiệm một chút, mẹ thì dùng đi đâu chứ?
- Mẹ..
- Được rồi được rồi. Mẹ là cưng con nhất, thương con nhất!
Ông Kiến uống một ngụm nước lớn xong mới hạ hỏa, nhưng trong giọng điệu không dấu nổi mười phần đều chán ghét:
- Tao đặt tên mày là Trúc, còn là Sơn Trúc, là cây Trúc trong núi, đáng lý mày phải thẳng như trúc, như người quân tử, chứ sao lại õng ẹo thế kia? Hả?. Đứng cái gì cũng không được thẳng nữa!. Nhìn người cứ như cái thằng không xương!
Sơn Trúc quay đi, vuốt vuốt cổ tay áo.
Bà Phấn dịu giọng:
- Thôi thôi thôi!. Hai ba con ông cứ ngồi gần là lại cãi nhau.
- Rồi còn cho mày học võ để nam tính hơn, thế mà thế nào? Đến sân võ không lo luyện tập còn tính hốt luôn cả thầy, khiến tao bẽ mặt gần chết.
- Này còn cái gì, hả?
- Này còn để người ta tới tận nhà tìm? Hả? Mày có tin tao cạo trọc đầu mày luôn không?
Bà Phấn liền gằn giọng:
- Ông nói cho đúng một chút coi, nó trước nay một con kiến không nỡ giết, đều là mấy cái thằng đó thấy nó đẹp mà nhào vô!.Cái gì mà hốt?!. Con trai tôi là vàng là ngọc đấy,
- Ông nói nó cái thân yếu ớt kia mà đi hốt người ta ông có thấy ngượng miệng không?. Không chừng là tên thầy dạy võ đó với không tới được thì ăn càn nói bậy?!
Ông Kiến á khẩu, bởi sự thực thì cậu quá đẹp, so với mấy diễn viên trên ti vi ông thấy còn đẹp hơn thật.
Sơn Trúc chẳng muốn nghe nữa, nếu cậu còn ngồi thêm một lát, chắc màng nhĩ của cậu sẽ thủng vài lỗ mất.
- Ba không muốn thấy con nữa thì thôi, con đi ra suối đây!
- Cái thằng kia!!! Tao còn chưa nói xong!!!!
Chân trước chân sau Sơn Trúc đã đứng phắt dậy, vơ thêm một bộ quần áo thường ngày,
Sơn Trúc huýt một hơi sáo dài, một con Husky nâu trắng khá lớn lập tức chạy tới, đôi tai dựng thẳng vểnh lên theo bước chân của Sơn Trúc chạy về phía chiếc xe số đã được " độ " lại, chuyên đi đường núi.
Chú Husky này tên " Meo ", được Sơn Trúc nuôi 5 năm, sau khi cậu lên Sài Gòn học thì không mang theo được nữa, nhưng Meo cực kỳ nhớ chủ, mỗi khi cậu có dịp về, nó liền quấn quýt không thôi. Và đương nhiên, chỉ cần một cái đánh tay liền có thể hiểu được ý cậu, leo lên đằng sau chiếc yên xe ngồi vững vàng.
Một người chở một chó này men theo đường núi cũng là cảnh mà người làm công trên những đồi café của gia đình ông Kiến sầu hè năm nào cũng thấy. Riết thành quen thuộc.
Ngoài sở hữu nhiều hecta sầu riêng, nhà cậu còn có hàng chục quả đồi chuyên trồng café. Xen kẽ những quả đồi đó, có rất nhiều con suối nhỏ, trong đó có suối Lan.
Sơn Trúc thích nhất, chính là dòng suối này, ban đầu nó vốn không có tên, bởi lẽ chỉ là một con suối vô cùng bình thường trong số hàng trăm những dòng chảy nhỏ ở Đắc Nông này, Và cũng bởi vì lần đầu tiên khi cậu được anh ba đưa tới đây lội suối, ngâm tắm, thấy được một nhánh lan rừng màu vàng chẳng biết tên, thế nên cậu liền gọi nó là suối Lan. Lúc ấy cậu mới học lớp 3.
Sơn Trúc vô thức ngâm mình dưới dòng suối mà câu lên miệng cười.
Kết quả thật tệ,
Hôm đó anh của cậu, Sơn Tùng – Ý chỉ cây tùng trên núi, bị ba cậu đánh đòn một trận thảm hại, bởi lẽ ba cậu cho rằng đưa một cái thân yếu ớt của cậu ra suối ngâm là một điều không tưởng.
Nhưng sau đó thì hễ trời hơi nóng, cậu lại mè nheo bằng được anh ba mình mang ra suối chơi. Sau này anh ba lớn, đi học tận Sài Gòn, lại chỉ còn lại một mình chơi đùa nơi dòng suối. Tuổi thơ của cậu của cậu, nói một nửa nằm ở đây cũng không sai, từng viên cuội, hòn đá, đều như quen thuộc.
Anh ba cậu hơn cậu tới chín tuổi, chị hai cậu còn cách cậu tới cả một giáp. Cậu chính là ba mẹ khi đã thừa của ăn của để nên mới cố tình sinh thêm.
Vuốt nước trên lồng ngực của chính mình, cầm một cục đá cuội nghịch ngợm dử trước mũi của Meo, cảm nhận từng đợt lông nâu trắng vẩy tung bọt nước. Sơn Trúc cảm giác như từng đợt tuổi thơ đều cứ thế ùa về...
Chỉ ở nơi đây, cũng chính ở nơi đây thôi, hòa tan từng tấc da ngâm dưới dòng suối, cảm nhận chút hơi ấm của nước bao bọc lấy, cậu mới cảm thấy cả cơ thể mình đều sạch sẽ và tinh khiết..
Không trói buộc,
Không dục vọng,
Và, không có bất cứ thứ gì nhơ bẩn được cậu hết.
Hai mươi mốt tuổi,
Khi sinh ra cậu vừa trắng vừa mềm, khiến tận mẫu giáo rồi mà không ai mới nhìn lại có thể nghĩ cậu là một bé trai.Thậm chí, còn có người nịnh nhầm ba mẹ cậu mà thân ái tặng cho cậu một cái váy thủy thủ khi cậu lên bốn, khiến ba cậu tức tới phát sốt một hồi.
Lớn lên rồi, mới thấy con trai mà đẹp quá, chính là chẳng phải điều vui vẻ gì, nhất là dáng vẻ của cậu, chẳng lông nhiều, chẳng râu rậm. Hai mươi mốt tuổi vẫn chưa mất một đồng tiền mua dao cạo.
Cậu không tô son, nhưng môi lại đỏ, đến mùa hanh khô, gió lào thổi nứt kẽ tay mọi người, má cậu lại vì thế mà một màn hồng rực.
Cậu không chuốt mi, thế nhưng đôi mi cậu lại dài quá rợp bóng rồi,
Cậu không dưỡng da, thế nhưng những bông hoa café kia, so với làn da của cậu, xem ra có phần thẹn thùng.
Không so được, hoàn toàn không so được.
Cậu còn nhớ như in lần đầu tiên khi anh rể cậu về ra mắt gia đình, anh ấy đã sửng sốt hỏi chị hai cậu một câu ngay trên bàn ăn " Sơn Trúc là con trai thật hả? "
Cậu đã nhăn mặt, bỏ bát cơm dở chạy lên phòng.
Khi ấy chính cậu còn ghét bản thân mình,
Cậu ra suối giữa trưa nắng để phơi da cho đen đi.
Rút cuộc lại bị sốt đến nỗi phải truyền nước suốt ba ngày ba đêm.
=====
Bây giờ, thì khác rồi.
Hai mươi mốt tuổi, đương nhiên phải khác lúc chỉ mới mười hai chứ?
Sơn Trúc cậu không còn là một cậu bé ngô nghê, ngại ngần khi bị người ta nhìn thẳng vào khuôn mặt mình mà tò mò, mà đánh giá nữa.
Đối với cậu bây giờ, mọi thứ, thực đã khác xa.
Đưa tay lên vuốt mái tóc ướt nước, nghiêng đầu tựa vào một tảng đá lớn nhìn từng chùm mây xanh ngắt trên trời, đôi chú cá nhỏ tung tăng lượn qua lại nơi đôi cẳng đùi trắng nõn của cậu,
Sao?
Đến cá cũng thích cậu như thế?
Cá đực chắc?
Nụ cười nở ra như giễu cợt tất thảy mọi thứ trên đời này.
Đàn ông, chẳng qua gọi cho lịch sự thì thế thôi.
Đối với cậu bây giờ, đều là thứ giống đực tầm thường,
Suy nghĩ gì?, cũng chỉ là nghe lời cái thứ dưới háng mà thôi!
Sơn Trúc cậu từ khi vào đại học tới giờ, nếm thử qua bao nhiêu thằng?
Mười, hay hơn thế?
Còn không muốn nhắc tới,
Một đống ngu muội, chỉ vì muốn lên giường với cậu mà làm ra biết bao nhiêu trò điên rồ.
Để khiến hôm nay cậu lại bị ba mắng mỏ tới như vậy.
Vốn dĩ, tên điên Phạm Vũ đó, thấy hắn cũng ngon trai, dưới háng cũng có chút tiền đồ, cậu liền dụ lên giường, nếm thử vài lần, sau đó – đương nhiên đá.
Sơn Trúc cậu chưa từng lên giường với một tên nào quá 3 lần, cũng không được phép hôn môi. Đó chính là nguyên tắc riêng của cậu. Bởi lẽ, cảm thấy bẩn.
Ai dè hắn còn nghĩ có thể tiến xa hơn được nữa, cứ thế mà bám lấy cậu như một con đỉa không buông.
Sơn Trúc cậu lại thèm nhìn tới cái thứ mạt hạng như thế?, lấy tiền để mua cậu không được, lại nói vì cậu mà chia tay bạn gái rồi?
Cậu mà là vì tiền sao?, cậu còn thiếu chưa đem bản thân mình đi dát vàng từ đầu tới chân cũng thừa nữa?!
Thật đáng khinh!
Cậu chặn số, trực tiếp quăng thẳng chiếc sim ra thùng rác. Ai dè tên đó mật gan lớn, dám tìm tới tận đây thề non hẹn biển. Nếu không phải cậu xổ ra một đàn Becgie hù cho hắn chạy trối chết, e rằng tối nay cơm ăn lại không ngon rồi.
Hừm,
Sơn Trúc chau mày.
Càng ngày càng chán, dẫu cậu có là Gay từ khi sinh ra, cậu cũng chả thích thú gì với việc chỉ cần nhìn thấy cậu trần chuồng, nói cho cố, trai thẳng gì cuối cùng vẫn bị hậu huyệt cậu thít cho tới cong vòng như nhang muỗi tất.
Giống đực vẫn muôn đời chỉ là giống đực.
Sau mỗi lần làm tình, cao trào qua đi, mọi thứ, chỉ còn lại một lỗ hổng không sao lấp đầy, xuyên qua trái tim, xuyên qua lồng ngực cậu.
Từ bao giờ cậu lại trở thành như thế này?
Từ ngày đó sao?!
=======
Sơn Trúc ngắm trời đã muốn sang trưa, liền muốn lôi kéo quần áo mà đứng dậy.
Khuỵu!
Ai nha!
Sơn Trúc đau tới nhăn mặt.
Mẹ kiếp, bị chuột rút rồi, chắc là do ngồi lâu quá. Sơn Trúc hít một hơi, tự trấn an mình, cố gắng đứng dậy, vào bờ rồi thì căng lại bắp chân.
Mới đứng dậy, gượng đi được hai ba bước, Sơn Trúc không ngờ rêu bám lại trơn tới vậy, cộng theo cẳng chân đang bị chuột rút tới mức căng cứng, không trụ nổi một đường, ngã xuống...
- Không!!!! A....
- Bịch!
Trán xoẹt qua một tảng đá sắc nhọn, dòng máu đỏ thẫm, tràn xuống dòng suối Lan..
Sơn Trúc chỉ kịp quờ tay lên rồi như ngất lịm.
==========//==========
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất