Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm

Chương 65

Trước Sau
Chương 65: Không muốn chết thì ngoan ngoãn một chút cho ta

Sau khi Biên Trọng Hoa và hai ám hầu gọn gàng giải quyết xong yêu vật, tiếng reo hò vang dội khắp phòng.

Biên Trọng Hoa niệm chú thu hồi lưỡi đao bạc, cảm thấy hình giao long trên vai vẫn nóng rực, thậm chí còn hơi đau nhức, hắn chợt thấy kỳ lạ vì rõ ràng mình không hề hao tâm tốn sức, tại sao bùa chú trên vai lại cảnh cáo hắn mất khống chế.

"Đại nhân, bụng chúng ta chưa xẹp xuống thì làm sao bây giờ?" Một công tử hỏi Biên Trọng Hoa.

Biên Trọng Hoa cười nói: "Uống thuốc đi."

"Nhưng, nhưng chẳng phải ngươi vừa nói thuốc này sẽ độc chết người sao?" Công tử kia do dự.

"Lừa các ngươi thôi." Biên Trọng Hoa nháy mắt.

Đám người: "......"

Thấy không có gì đáng lo, đám người tranh nhau uống thuốc, công tử đầu tiên uống thuốc được gia phó dìu về nhà, lúc đi ngang qua Biên Trọng Hoa còn chắp tay cảm tạ hắn.

Biên Trọng Hoa gật đầu đáp lại.

Gia phó dìu công tử kia chậm rãi ra ngoài phủ, tiếng nói chuyện càng lúc càng xa.

"Quá tốt rồi công tử, cuối cùng việc này cũng giải quyết xong, chắc lão gia và phu nhân sẽ mừng lắm."

"Xem như ta tốt số nên mới chịu được tới giờ."

"Nếu công tử chịu không nổi thì nhất định lão gia sẽ liều mạng với yêu vật kia."

"Thôi đi, cha ta đâu biết trừ yêu, ông ấy còn không nhận ra nữa kìa! Thứ này biến hóa khó lường, giờ ngươi nhìn hắn buồn nôn như vậy nhưng lần đầu ta gặp hắn không phải dạng này đâu."



Biên Trọng Hoa đang bàn bạc với hai ám hầu về cách xử lý xác yêu vật thì thính tai nghe được đối thoại của hai người, đột ngột đi tới chặn lại công tử kia hỏi: "Lần đầu ngươi gặp hắn là dạng gì?"

Công tử thoáng sửng sốt rồi nhíu mày nhớ lại: "Hắn che mặt nên không thấy rõ, nhưng cảm giác là nam tử bình thường, tay không dài bằng yêu vật này." Công tử chỉ vào xác chết dưới đất, "Bả vai và cánh tay hắn mọc đầy lông vũ, đúng rồi, ta nhớ hình như hắn chỉ có ba ngón tay thì phải."

Biên Trọng Hoa mở to mắt.

Sách cổ có nói người lông vũ giống hệt như người, có lông vũ, làm nam tử mang thai rắn.

Nhưng không nói người lông vũ biết thay hình đổi dạng.

Biên Trọng Hoa hỏi dồn: "Ngươi có biết thư sinh tên Lục Vũ ở ngoại ô đến Lục gia trang lúc nào không?"

"Hình như gần một năm trước thì phải? Chắc chưa đầy một năm đâu." Công tử kia vừa suy tư vừa đáp.

Trùng với thời gian những công tử này gặp phải tà uế.

Không! Cũng không phải là trùng!

Tại sao một thư sinh yếu đuối lại sống một mình trong rừng sâu ở ngoại ô? Tại sao những công tử này đều mang thai đủ tháng mà chỉ có mình hắn mới ba bốn tháng?

Biên Trọng Hoa lại hỏi: "Ngươi biết hắn chỉ có ba ngón tay không?"

Công tử kia kinh ngạc lắc đầu.

Biên Trọng Hoa lại hỏi các công tử khác nhưng chẳng ai biết thư sinh nghèo túng ở ngoại ô kia chỉ có ba ngón tay.

Biên Trọng Hoa gọi lại công tử đang định về nhà rồi nói: "Các ngươi khoan hãy đi, ở yên chỗ này đừng nhúc nhích."

"Tại sao?" Đám người thắc mắc.

"Bởi vì yêu vật hại các ngươi không phải hai kẻ đã chết này."



Sắc mặt đám người lập tức trắng bệch.

Biên Trọng Hoa không rảnh giải thích cặn kẽ nên dặn dò hai ám hầu bảo vệ tốt các công tử này, sau đó bay vọt vào bóng đêm chạy tới nhà gỗ ở vùng ngoại ô.

Trong phòng, Lục Vũ tựa hồ phát giác được điều gì nên mỉm cười đắc ý rồi cúi đầu nhìn Kỳ Từ đang hôn mê trên giường.

Hắn tháo đai lưng rồi chậm rãi cởi y phục, áo vải màu xanh rơi xuống để lộ lông vũ đen nhánh trên cánh tay và bờ vai, lông vũ tương phản với lồng ngực trắng trẻo nhìn hơi đáng sợ.

Bả vai Lục Vũ run rẩy, cảm thấy sảng khoái không ít, hắn ngồi cạnh giường đưa tay cởi đồ Kỳ Từ, sau đó giơ bàn tay chỉ có ba ngón xoa lên lồng ngực trắng nõn và bụng dưới bằng phẳng của Kỳ Từ.

Thấy trên ngực Kỳ Từ có vết bớt màu đỏ, Lục Vũ nhìn một lát nhưng cũng không mấy để ý, hắn vuốt nhẹ bụng mình, một con rắn vảy đen cực nhỏ bỗng nhiên xuất hiện quấn quanh ngón tay hắn, đồng thời bụng hắn cũng xẹp xuống.

Lục Vũ đưa tay bóp mặt Kỳ Từ rồi nhét ngón tay có con rắn đen vào miệng y, Kỳ Từ mơ màng tỉnh lại, phát hiện trong miệng có dị vật thì lập tức giãy dụa cắn chặt răng.

Con rắn đen chui ra kịp nên không bị cắn trúng nhưng ngón tay Lục Vũ thì không may bị cắn chảy máu.

Lục Vũ hung hăng bóp mặt Kỳ Từ, thừa cơ Kỳ Từ bị đau thì rút ngón tay ra, trên mặt lộ vẻ nóng nảy tức giận.

Hai mắt Kỳ Từ bị máu làm mờ đi, trước mắt chỉ thấy một màu đỏ, đầu y bị đập mạnh nên đau như sắp nứt, chỉ có thể dựa vào chút sức lực cuối cùng giãy dụa ngồi dậy trốn ra sau, nhưng y hoàn toàn chẳng có chỗ nào để trốn, động tác kia lại có vẻ buồn cười.

Lục Vũ đè lại Kỳ Từ rồi cầm đai lưng trói hai tay, quăng y ngã ngửa xuống sàn, còn hung ác đạp một cước lên ngực y.

Kỳ Từ ho sặc sụa, cả người gập lại vì đau, cánh tay và lưng ma sát với mặt đất đỏ ửng.

Lục Vũ cúi xuống bóp cổ y lôi xềnh xệch lên giường, hung tợn nói: "Không muốn chết thì ngoan ngoãn một chút cho ta!"

Nói xong lại tiếp tục nhét con rắn đen vào miệng Kỳ Từ.

Kỳ Từ không chịu thua, ngậm chặt miệng liều mạng giãy dụa phản kháng, Lục Vũ thấy thế thì hùng hổ leo lên giường ngồi đè trên người Kỳ Từ khống chế tay chân y, sau đó cạy miệng Kỳ Từ, con rắn vảy đen kia thè lưỡi nhắm ngay thời cơ trườn vào cổ họng Kỳ Từ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau