Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân
Chương 55
Thẩm Úc ngẩn người một lúc lâu.
Y chỉ tuỳ ý kể với Thương Quân Lẫm về chiếc xích đu, không ngờ Thương Quân Lẫm lại nhanh chóng làm một chiếc xích đu ở Ngọc Chương Cung.
Một chiếc xích đu cũng không tính là gì, thứ hiếm có chính là Thương Quân Lẫm thân là một đế vương, thế nhưng vẫn luôn nhớ như in những chuyện của mình.
"Ta rất thích," Thẩm Úc quay đầu lại, đối diện với thứ tình cảm đầy dịu dàng trong mắt của nam nhân, y lặp lại lần nữa, "Thật sự rất thích, bệ hạ à."
"Qua ngồi thử xem." Thương Quân Lẫm nắm tay Thẩm Úc, cả hai cùng đi tới hướng của chiếc xích đu.
Bàn tay năm nhân ấm áp lại mạnh mẽ, tay Thẩm Úc lẳng lặng cuộn lại trong lòng bàn tay nam nhân, tựa như chú chim mỏi cánh tìm được chốn che mưa che gió của mình.
Thẩm Úc đánh giá chiếc xích đu đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn mang lại cho y niềm vui bất ngờ này. Dây thừng để buộc xích đu dày khoảng chừng hai ngón tay, phía trên chúng có những dây leo xanh lúc quấn quanh, trên những dây leo còn có những đóa hoa nhỏ màu trắng. Phần ghế ngồi cũng rất lớn, vừa đủ để y và Thương Quân Lẫm cùng ngồi xuống đu.
Thẩm Úc đi một vòng xung quanh chiếc xích đu, bỗng thấy có chút muốn chơi.
"Bệ hạ, ta ngồi lên trên, ngài đẩy cho ta." Thẩm Úc nói xong, ngồi lên chiếc xích đu.
Vì để người ngồi thoải mái, trên chiếc ghế còn được trải một tấm thảm dày, vừa có thể che đi sự lạnh lẽo của chiếc ghế, lại còn giúp chiếc ghế trở nên mềm mại hơn.
Thương Quân Lẫm đi đến phía sau Thẩm Úc, hắn chậm rãi đẩy chiếc xích đu.
Thẩm Úc ngồi trên ghế xích đu, theo sự lay động của chiếc xích đu, gió khẽ phất qua gương mặt y, khiến những sợi tóc khẽ phất phơ.
Mỗi một lần chiếc xích đu đáp xuống, tóc của Thẩm Úc sẽ theo sức gió mà bay lên người, lên tay Thương Quân Lẫm.
Hai mắt y thích ý mà nheo lại, chơi một hồi Thẩm Úc mới đột nhiên nhận ra nãy giờ vẫn luôn bắt Thương Quân Lẫm đẩy cho mình, hình như như vậy không tốt lắm, sau một lần đáp xuống, y nắm lấy tay áo của Thương Quân Lẫm.
"Làm sao vậy?" Thương Quân Lẫm vững vàng giữ lấy dây thừng của chiếc xích đu, khiến cho chiếc xích đu dừng lại.
Thẩm Úc nghiêng người, quay đầu nhìn hắn: "Muốn bệ hạ ngồi chơi cùng ta."
Thương Quân Lẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cũng không thắng nổi ý nghĩ được cùng ngồi xích đu với Thẩm Úc, hắn đi đến bên cạnh Thẩm Úc ngồi xuống.
Bọn họ không kêu cung nhân tới đẩy xích đu mà để mặc nó từ từ đung đưa, Thẩm Úc dựa vào vai Thương Quân Lẫm, kể cho hắn nghe về những chuyện khi còn nhỏ.
"Lúc đó, Thẩm Thanh Nhiên rất thích chạy tới khoe với ta, Trấn Bắc Hầu làm cho hắn một chiếc xích đu ở trong sân, hắn rất thích, lại còn kéo ta đến xem xích đu của hắn." Ánh mắt Thẩm Úc dần trở nên xa xăm. "Nhìn hắn chơi xích đu."
Đã trôi qua rất nhiều năm, vốn dĩ Thẩm Úc cũng không còn nhớ rõ chuyện này, chỉ là hôm nay lại được ngồi trên xích đu nên những ký ức đó lại xuất hiện.
"Hắn cười rất vui vẻ, lúc ấy ta đứng ở cách đó không xa, rất muốn thử chơi một lần, muốn thử cảm giác được bay lên sẽ như thế nào. Nhưng mà ta biết, Thẩm Thanh Nhiên sẽ không cho ta ngồi, hắn luôn như vậy, có cái gì tốt nhất định sẽ phải tới trước mặt ta khoe khoang."
Nói đến đây, Thẩm Úc cười khẽ, "Lúc ấy ta vẫn còn ôm ảo tưởng đối với Trấn Bắc Hầu, thậm chí còn ngây thơ chạy đi tìm Trấn Bắc Hầu, muốn một chiếc giống như thế. Kết quả thì cũng có thể đoán được."
"Là Trấn Bắc Hầu sai." Thương Quân Lẫm xoa xoa tóc Thẩm Úc.
"Sau đó ta từ từ hiểu ra, Trấn Bắc Hầu là một người không đáng để tin cậy, muốn có thứ gì thì cũng sẽ không đi tìm hắn nữa."
Thật ra một đứa nhỏ thì có thể muốn thứ đồ gì quý giá đây, chỉ đơn giản là khát vọng sự ấm áp của người mang lại món đồ đó mà thôi. Đáng tiếc đến cả một chút ấm áp, Trấn Bắc Hầu cũng không chịu bố thí cho y.
"Không nói đến chuyện Trấn Bắc Hầu nữa, nói về chiếc xích đu. Sau khi ta sắp trưởng thành, có người mang khế ước đất đai tới tìm ta, nói có một ít đồ vật mẫu thân đã để lại cho ta, thôn trang kia cũng là một trong số đó. Lúc đến thôn trang, ta sai người làm xích đu cho ta, thử ngồi mới phát hiện nó không giống như trong tưởng tượng của ta."
"Sau này sẽ không." Thương Quân Lẫm nắm chặt lấy tay Thẩm Úc.
"Hửm?" Thẩm Úc kinh ngạc hỏi.
"Sau này A Úc sẽ không phải trải nghiệm cảm giác không có được thứ đồ mình muốn."
Thương Quân Lẫm không thể thay đổi quá khứ mà Thẩm Úc từng trải qua, nhưng hắn có thể từng chút từng chút bù đắp lại quá khứ đã khiến y tiếc nuối kia. Hắn có thể đảm bảo rằng chỉ cần hắn có thể tham gia tương lai của Thẩm Úc, hắn nhất định sẽ không khiến y phải nuối tiếc!
"Ta hiện tại đã không còn là một đứa nhỏ, nếu thật sự muốn cái gì cũng sẽ tự mình dành lấy nó." Thẩm Úc ngửa đầu nhìn không trung, "Hiện tại đã khá tốt, có bệ hạ ta đã rất thỏa mãn."
Một đời này vốn chính là may mắn nhặt được, được nắm giữ vận mệnh của mình ở trong tay, muốn làm gì liền làm cái đó.
Sau mấy ngày trở về cung, cuộc sống lại dần bước vào quỹ đạo mà nó nên có. Ngoại trừ việc phương thuốc mới khá đắng, còn lại không có chuyện gì khiến Thẩm Úc không hài lòng cả.
"Thật sự không thể bảo Cố thái y đổi phương thuốc mới sao?" Thẩm Úc bưng chén thuốc trong tay, uống một hơi cạn sạch. Sau khi uống xong, y lập tức lấy một miếng mứt hoa quả bỏ vào trong miệng.
"A Úc lại chịu khổ thêm mấy ngày, hết đợt trị liệu này xong sẽ trở về với phương thuốc cũ."
Thẩm Úc sâu xa nhìn về nam nhân đang đứng nói chuyện mà không hề thấy chột dạ kia: "Ngày hôm qua bệ hạ cũng đã nói như vậy đó."
"Cố thái y nói nếu cho thêm thuốc để giảm bớt vị cay đắng của thuốc thì cũng sẽ giảm bớt hiệu quả của thuốc. A Úc phải nghĩ cho thân thể của mình, chịu khổ thêm mấy ngày." Thương Quân Lẫm cũng không muốn thấy Thẩm Úc khó chịu, đã sớm hỏi Cố thái y. So với việc phải uống thuốc đắng nên khó chịu vài ngày, hắn vẫn hy vọng thân thể Thẩm Úc sẽ nhanh chóng trở nên tốt hơn.
Mới chỉ qua mấy ngày, đống thịt hắn vất vả chăm ra cũng đã biến mất. Mặt y cũng nhỏ hơn so với lúc chưa sinh bệnh.
Thẩm Úc biết uống thuốc là vì muốn tốt cho thân thể của mình, chỉ là y vẫn không nhịn được mà oán giận với Thương Quân Lẫm, nghĩ đến nguyên nhân khiến mình sinh bệnh, Thẩm Úc hỏi: "Cái người áo xám kia sao rồi? Rốt cuộc là ai đã ra tay với ta?"
"Hỏi không ra ai là người đứng phía sau màn, bất kể là dùng cực hình nào để tra tấn thì người nọ cũng không chịu mở miệng. Nếu không phải phát hiện kịp thời, hắn đã uống thuốc độc tự sát." Thương Quân Lẫm lại càng muốn biết người đứng sau màn là ai hơn cả Thẩm Úc, nhưng mạnh mối bọn họ nắm giữ quá ít, hoàn toàn không đủ để tra.
Lần trước xảy ra chuyện ở Ngọc Chương Cung, hắn đã thay hơn một nửa người hầu hạ ở Ngọc Chương Cung mà vẫn không thể bắt được ai là người đứng sau nó. Lần này chắc cũng rất khó.
"Người áo xám kia hẳn là tử sĩ*, lại hiểu rõ hướng đi của chúng ta, hắn còn hiểu rõ cách hành động của cấm quân và Ẩn Long Vệ," Thẩm Úc suy tư, "Không tính đến hai cái trước, chỉ tính riêng việc hắn hiểu rõ cách hành động của Ẩn Long Vệ thì toàn thể Đại Hoàn cũng không có nhiều người như thế."(Sẵn sàng chết cũng không khai ra gì.)
Sự tồn tại của Ẩn Long Vệ cũng giống như các tử sĩ tồn, bình thường chỉ hoạt động ở trong tối, rất nhiều đại thần chỉ biết trong tay Thương Quân Lẫm có một thế lực, thế nhưng bộ dáng của Ẩn Long Vệ ra sao, làm việc như thế nào thì bọn họ hoàn toàn không hiểu rõ.
Thẩm Úc: "Chắc sẽ không tra được bất cứ thứ gì từ người áo xám, nếu đối phương dám ra tay thì chắc chắn cũng đã nghĩ đến đường lui nếu thất bại."
Thương Quân Lẫm: "Trẫm biết." Người áo xám kia thực sự làm người thẩm vấn phải đau đầu, việc bị bắt cũng sẽ không khai gì dường như đã là nhận thức chung của tử sĩ. Thế nhưng người bọn họ bắt được lại là người dám hại người của bệ hạ, nếu bệ hạ chưa kêu ngưng thì bọn họ vẫn sẽ phải thẩm vấn mãi.
Lúc người bị lăn lộn đến nỗi chỉ còn lại một hơi thở, cuối cùng bệ hạ cũng ra lệnh: Không cần hỏi ra cái gì, cứ tiếp tục thẩm tra là được.(Không cần hỏi được gì chỉ cần bón hành cho nó là được.)
"Lời này của bệ hạ là có ý gì?" Nhận được ý chỉ, bọn họ ngơ ngác nhìn nhau.
"Bệ hạ muốn xả giận cho quý quân, đừng để hắn sống tốt là được." Có người phản ứng lại.
"Bệ hạ thật sự rất coi trọng quý quân đó." Một người khác cảm thán.
"Đừng nói nữa, làm việc đi, chúng ta cũng đã phải chịu khổ hai ngày."
Ở bên kia của ngục tối, Việt Vương nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng gào thảm thiết, Việt Vương đành rụt người vào trong góc tường.
Không biết có phải những người đó cố ý hay không mà mỗi lần đều chọn mấy nhà lao gần hắn để thẩm vấn phạm nhân. Một hai lần còn đỡ, số lần nhiều lên thì thần tiên cũng sẽ không chịu nổi tiếng la hét thảm thiết cứ quanh quẩn mãi bên tai.
Ngoại trừ tiếng kêu thảm thiết, còn có các loại âm thanh của các hình phạt, chỉ nghe thôi cũng khiến người ta sởn tóc gáy: Tiếng "xèo xèo" khi bàn ủi nóng bỏng được tiếp xúc với bề mặt của làn da, tiếng kẽo kẹt khi hai hàm răng cắn vào nhau, cùng với đó là tiếng "bốp, chát" khi chiếc roi da đánh vào người, tiếng gió khi roi da bay.......
Chỉ mới mấy ngày mà cả tinh thần lẫn thể xác Việt Vương trở nên mệt mỏi, trong giấc mộng cũng tràn đầy âm thanh.
Hắn chịu không nổi nữa! Hắn cần phải đi ra ngoài!
Việt Vương đã không còn rảnh quan tâm sự dặn dò của tiên đế, nếu không đến lúc không thể làm khác được thì đừng động đến những thế lực đó. Hắn chỉ cầu được rời khỏi nơi không thấy được ánh mặt trời này, được thoát khỏi những âm thanh tra tấn người kia!
"Bệ hạ, có động tĩnh." Ẩn Long Vệ đứng đầu cung kính quỳ trên mặt đất, nói.
"Trước đừng rút dây động rừng, trẫm muốn dùng Việt Vương làm mồi câu để câu ra con cá lớn sau lưng hắn." Một tay Thương Quân Lẫm chống đầu, ngồi trên vị trí của riêng hoàng đế, ngữ khí* bình đạm.
(Kĩ thuật dùng hơi thở nhấn nhá, nặng nhẹ trong lời nói.)
"Vâng ạ."
Sau khi Việt Vương dùng phương pháp đặc thù để liên hệ với thế lực đó, cuối cùng trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, dù phải nghe tiếng kêu thảm thiết ở xung quanh cũng không cảm thấy gian nan như lúc trước nữa.
Tiếng kêu thảm thiết ở nhà lao bên cạnh vẫn còn tiếp tục, ngẫu nhiên có thể nghe được vài câu nói nhỏ, đơn giản là nói về việc bệ hạ sủng ái Thẩm quý quân như thế nào. Việt Vương ngồi ở bên tường, không nhịn được hồi tưởng lại thanh niên mặc bộ y phục màu xanh lam vừa thanh lịch vừa nhã nhặn kia.
Thẩm Úc.
Rốt cuộc là sai chỗ nào mà lại khiến cho Thẩm Úc thay đổi thái độ chỉ trong một đêm, cho đến nay Việt Vương vẫn chưa từng suy nghĩ cẩn thận.
Thẩm Úc nghe được những hành động của Việt Vương qua lời kể của Thương Quân Lẫm, y khó hiểu hỏi: "Sao đột nhiên hắn lại trở nên mất đi lý trí như thế?"
Dựa vào sự cẩn thận của Việt Vương, không hợp lý chút nào khi chỉ mới chịu khổ mấy ngày mà hắn đã chịu không nổi.
"Trẫm để bọn họ thẩm vấn người áo xám ngay bên cạnh Việt Vương." Thương Quân Lẫm bình tĩnh thuật lại mọi chuyện.
"Phốc," Thẩm Úc không nhịn được cười ra tiếng, "Sao bệ hạ lại nghĩ ra được phương pháp này?"
Thẩm Úc đã hiểu được chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà Việt Vương đã chịu bao nhiêu sự dày vò. Việt Vương là người không thể chịu đựng được tiếng người ầm ĩ, có những âm thanh như vậy suốt ngày quanh quẩn ở bên tai, có thể nhẫn nhịn đến bây giờ mới có hành động thì cũng đã là cực hạn của hắn.
"Là do quý quân dạy giỏi."
Thẩm Úc: "???"
"Ta dạy bệ hạ cái gì?"
Thương Quân Lẫm nhắc nhở: "Lúc trước quý quân bảo trẫm truyền tin cho những hồng nhan của Việt Vương......"
Thẩm Úc nghẹn lời, nhưng mà nghĩ đến mấy ngày gần đây Việt Vương phải chịu khổ nên y quyết định không so đo với Thương Quân Lẫm.
Nhắc tới ngục tối, Thẩm Úc nhớ đến một người khác cũng bị nhốt ở đó: "Bệ hạ, chuyện này có liên quan tới Hà gia không?"
"Có," mày Thương Quân Lẫm nhíu lại, "Bọn họ âm thầm tới kinh thành rồi."
Tới kinh thành rồi, lại không làm gì cả, để tránh rút dây động rừng, Thương Quân Lẫm chỉ sai người chú ý đến hành động của bọn họ, tạm thời không làm chuyện gì khác.
Hà gia, thế lực thần bí sau lưng Hà gia, Việt Vương, Thẩm Úc liên hệ ba thế lực này lại với nhau, y không nhịn được mà sinh ra một ý nghĩ mới. Lẽ nào tiểu công tử Hà gia chỉ là một lớp ngụy trang? Nếu Việt Vương được thế lực thần bí kia trợ giúp không phải bởi vì hắn cứu tiểu công tử Hà gia...
Không đúng, nếu như vậy Việt Vương không cần phải mất công vào ngục tối để cứu tiểu công tử Hà gia ra. Người như Việt Vương, không có lợi ích thì không dậy sớm, nếu không có lợi ích đủ lớn hắn sẽ không mạo hiểm lớn như vậy để cứu một người bị giữ sâu trong ngục tối.
"Bệ hạ trong khoảng thời gian này cũng phải chú ý đến động tĩnh bên phía tiểu công tử Hà gia." Thẩm Úc nhắc nhở.
"Trẫm sẽ chú ý." Thương Quân Lẫm nói xong, buông tấu chương trong tay ra, đi tới gần Thẩm Úc.
"Quý quân còn nhớ tiền mà chúng ta dùng để đặt cược không? Kỳ thi xuân sắp bắt đầu rồi." Thương Quân Lẫm bế Thẩm Úc lên giường, nhẹ nhàng buông người xuống, sau đó theo sát mà cúi người xuống——
Thẩm Úc xoay người thoát khỏi sự khống chế của Thương Quân Lẫm: "Thắng bại chưa định, bệ hạ sốt ruột như vậy làm cái gì?"
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay lúc viết đến chiếc xích đu, không nhịn được bắt đầu não bộ sau khi hai người đã hiểu rõ tâm ý của nhau thì cảnh tưởng A Úc bị ấn lên chiếc xích đu sẽ như thế nào. Vì vậy có một màn kịch nhỏ:
Ngón tay trắng nõn nắm chặt lấy dây thừng của chiếc xích đu, xích đu theo động tác của nam nhân không ngừng đung đưa, một bàn tay của Thẩm Úc nắm chặt quần áo của nam nhân, giọng nói vang lên đứt quãng:
"Bệ hạ, ưm...... Dừng lại......"
"Đừng sợ, ôm chặt trẫm.". Truyện Mỹ Thực
Thương Quân Lẫm ôm chặt lấy y, quần áo hai người vẫn chưa cởi, màu đen cùng màu trắng đan xen tầng tầng lớp lớp, theo sự lắc lư của chiếc xích đu mà dần dần hoà thành một thể......
Trong QT là bàn dây đu nhưng nó không có nghĩa trong tiếng Việt, nếu dùng xích đu dây thừng thì quá dài nên tui dùng xích đu.
Y chỉ tuỳ ý kể với Thương Quân Lẫm về chiếc xích đu, không ngờ Thương Quân Lẫm lại nhanh chóng làm một chiếc xích đu ở Ngọc Chương Cung.
Một chiếc xích đu cũng không tính là gì, thứ hiếm có chính là Thương Quân Lẫm thân là một đế vương, thế nhưng vẫn luôn nhớ như in những chuyện của mình.
"Ta rất thích," Thẩm Úc quay đầu lại, đối diện với thứ tình cảm đầy dịu dàng trong mắt của nam nhân, y lặp lại lần nữa, "Thật sự rất thích, bệ hạ à."
"Qua ngồi thử xem." Thương Quân Lẫm nắm tay Thẩm Úc, cả hai cùng đi tới hướng của chiếc xích đu.
Bàn tay năm nhân ấm áp lại mạnh mẽ, tay Thẩm Úc lẳng lặng cuộn lại trong lòng bàn tay nam nhân, tựa như chú chim mỏi cánh tìm được chốn che mưa che gió của mình.
Thẩm Úc đánh giá chiếc xích đu đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn mang lại cho y niềm vui bất ngờ này. Dây thừng để buộc xích đu dày khoảng chừng hai ngón tay, phía trên chúng có những dây leo xanh lúc quấn quanh, trên những dây leo còn có những đóa hoa nhỏ màu trắng. Phần ghế ngồi cũng rất lớn, vừa đủ để y và Thương Quân Lẫm cùng ngồi xuống đu.
Thẩm Úc đi một vòng xung quanh chiếc xích đu, bỗng thấy có chút muốn chơi.
"Bệ hạ, ta ngồi lên trên, ngài đẩy cho ta." Thẩm Úc nói xong, ngồi lên chiếc xích đu.
Vì để người ngồi thoải mái, trên chiếc ghế còn được trải một tấm thảm dày, vừa có thể che đi sự lạnh lẽo của chiếc ghế, lại còn giúp chiếc ghế trở nên mềm mại hơn.
Thương Quân Lẫm đi đến phía sau Thẩm Úc, hắn chậm rãi đẩy chiếc xích đu.
Thẩm Úc ngồi trên ghế xích đu, theo sự lay động của chiếc xích đu, gió khẽ phất qua gương mặt y, khiến những sợi tóc khẽ phất phơ.
Mỗi một lần chiếc xích đu đáp xuống, tóc của Thẩm Úc sẽ theo sức gió mà bay lên người, lên tay Thương Quân Lẫm.
Hai mắt y thích ý mà nheo lại, chơi một hồi Thẩm Úc mới đột nhiên nhận ra nãy giờ vẫn luôn bắt Thương Quân Lẫm đẩy cho mình, hình như như vậy không tốt lắm, sau một lần đáp xuống, y nắm lấy tay áo của Thương Quân Lẫm.
"Làm sao vậy?" Thương Quân Lẫm vững vàng giữ lấy dây thừng của chiếc xích đu, khiến cho chiếc xích đu dừng lại.
Thẩm Úc nghiêng người, quay đầu nhìn hắn: "Muốn bệ hạ ngồi chơi cùng ta."
Thương Quân Lẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cũng không thắng nổi ý nghĩ được cùng ngồi xích đu với Thẩm Úc, hắn đi đến bên cạnh Thẩm Úc ngồi xuống.
Bọn họ không kêu cung nhân tới đẩy xích đu mà để mặc nó từ từ đung đưa, Thẩm Úc dựa vào vai Thương Quân Lẫm, kể cho hắn nghe về những chuyện khi còn nhỏ.
"Lúc đó, Thẩm Thanh Nhiên rất thích chạy tới khoe với ta, Trấn Bắc Hầu làm cho hắn một chiếc xích đu ở trong sân, hắn rất thích, lại còn kéo ta đến xem xích đu của hắn." Ánh mắt Thẩm Úc dần trở nên xa xăm. "Nhìn hắn chơi xích đu."
Đã trôi qua rất nhiều năm, vốn dĩ Thẩm Úc cũng không còn nhớ rõ chuyện này, chỉ là hôm nay lại được ngồi trên xích đu nên những ký ức đó lại xuất hiện.
"Hắn cười rất vui vẻ, lúc ấy ta đứng ở cách đó không xa, rất muốn thử chơi một lần, muốn thử cảm giác được bay lên sẽ như thế nào. Nhưng mà ta biết, Thẩm Thanh Nhiên sẽ không cho ta ngồi, hắn luôn như vậy, có cái gì tốt nhất định sẽ phải tới trước mặt ta khoe khoang."
Nói đến đây, Thẩm Úc cười khẽ, "Lúc ấy ta vẫn còn ôm ảo tưởng đối với Trấn Bắc Hầu, thậm chí còn ngây thơ chạy đi tìm Trấn Bắc Hầu, muốn một chiếc giống như thế. Kết quả thì cũng có thể đoán được."
"Là Trấn Bắc Hầu sai." Thương Quân Lẫm xoa xoa tóc Thẩm Úc.
"Sau đó ta từ từ hiểu ra, Trấn Bắc Hầu là một người không đáng để tin cậy, muốn có thứ gì thì cũng sẽ không đi tìm hắn nữa."
Thật ra một đứa nhỏ thì có thể muốn thứ đồ gì quý giá đây, chỉ đơn giản là khát vọng sự ấm áp của người mang lại món đồ đó mà thôi. Đáng tiếc đến cả một chút ấm áp, Trấn Bắc Hầu cũng không chịu bố thí cho y.
"Không nói đến chuyện Trấn Bắc Hầu nữa, nói về chiếc xích đu. Sau khi ta sắp trưởng thành, có người mang khế ước đất đai tới tìm ta, nói có một ít đồ vật mẫu thân đã để lại cho ta, thôn trang kia cũng là một trong số đó. Lúc đến thôn trang, ta sai người làm xích đu cho ta, thử ngồi mới phát hiện nó không giống như trong tưởng tượng của ta."
"Sau này sẽ không." Thương Quân Lẫm nắm chặt lấy tay Thẩm Úc.
"Hửm?" Thẩm Úc kinh ngạc hỏi.
"Sau này A Úc sẽ không phải trải nghiệm cảm giác không có được thứ đồ mình muốn."
Thương Quân Lẫm không thể thay đổi quá khứ mà Thẩm Úc từng trải qua, nhưng hắn có thể từng chút từng chút bù đắp lại quá khứ đã khiến y tiếc nuối kia. Hắn có thể đảm bảo rằng chỉ cần hắn có thể tham gia tương lai của Thẩm Úc, hắn nhất định sẽ không khiến y phải nuối tiếc!
"Ta hiện tại đã không còn là một đứa nhỏ, nếu thật sự muốn cái gì cũng sẽ tự mình dành lấy nó." Thẩm Úc ngửa đầu nhìn không trung, "Hiện tại đã khá tốt, có bệ hạ ta đã rất thỏa mãn."
Một đời này vốn chính là may mắn nhặt được, được nắm giữ vận mệnh của mình ở trong tay, muốn làm gì liền làm cái đó.
Sau mấy ngày trở về cung, cuộc sống lại dần bước vào quỹ đạo mà nó nên có. Ngoại trừ việc phương thuốc mới khá đắng, còn lại không có chuyện gì khiến Thẩm Úc không hài lòng cả.
"Thật sự không thể bảo Cố thái y đổi phương thuốc mới sao?" Thẩm Úc bưng chén thuốc trong tay, uống một hơi cạn sạch. Sau khi uống xong, y lập tức lấy một miếng mứt hoa quả bỏ vào trong miệng.
"A Úc lại chịu khổ thêm mấy ngày, hết đợt trị liệu này xong sẽ trở về với phương thuốc cũ."
Thẩm Úc sâu xa nhìn về nam nhân đang đứng nói chuyện mà không hề thấy chột dạ kia: "Ngày hôm qua bệ hạ cũng đã nói như vậy đó."
"Cố thái y nói nếu cho thêm thuốc để giảm bớt vị cay đắng của thuốc thì cũng sẽ giảm bớt hiệu quả của thuốc. A Úc phải nghĩ cho thân thể của mình, chịu khổ thêm mấy ngày." Thương Quân Lẫm cũng không muốn thấy Thẩm Úc khó chịu, đã sớm hỏi Cố thái y. So với việc phải uống thuốc đắng nên khó chịu vài ngày, hắn vẫn hy vọng thân thể Thẩm Úc sẽ nhanh chóng trở nên tốt hơn.
Mới chỉ qua mấy ngày, đống thịt hắn vất vả chăm ra cũng đã biến mất. Mặt y cũng nhỏ hơn so với lúc chưa sinh bệnh.
Thẩm Úc biết uống thuốc là vì muốn tốt cho thân thể của mình, chỉ là y vẫn không nhịn được mà oán giận với Thương Quân Lẫm, nghĩ đến nguyên nhân khiến mình sinh bệnh, Thẩm Úc hỏi: "Cái người áo xám kia sao rồi? Rốt cuộc là ai đã ra tay với ta?"
"Hỏi không ra ai là người đứng phía sau màn, bất kể là dùng cực hình nào để tra tấn thì người nọ cũng không chịu mở miệng. Nếu không phải phát hiện kịp thời, hắn đã uống thuốc độc tự sát." Thương Quân Lẫm lại càng muốn biết người đứng sau màn là ai hơn cả Thẩm Úc, nhưng mạnh mối bọn họ nắm giữ quá ít, hoàn toàn không đủ để tra.
Lần trước xảy ra chuyện ở Ngọc Chương Cung, hắn đã thay hơn một nửa người hầu hạ ở Ngọc Chương Cung mà vẫn không thể bắt được ai là người đứng sau nó. Lần này chắc cũng rất khó.
"Người áo xám kia hẳn là tử sĩ*, lại hiểu rõ hướng đi của chúng ta, hắn còn hiểu rõ cách hành động của cấm quân và Ẩn Long Vệ," Thẩm Úc suy tư, "Không tính đến hai cái trước, chỉ tính riêng việc hắn hiểu rõ cách hành động của Ẩn Long Vệ thì toàn thể Đại Hoàn cũng không có nhiều người như thế."(Sẵn sàng chết cũng không khai ra gì.)
Sự tồn tại của Ẩn Long Vệ cũng giống như các tử sĩ tồn, bình thường chỉ hoạt động ở trong tối, rất nhiều đại thần chỉ biết trong tay Thương Quân Lẫm có một thế lực, thế nhưng bộ dáng của Ẩn Long Vệ ra sao, làm việc như thế nào thì bọn họ hoàn toàn không hiểu rõ.
Thẩm Úc: "Chắc sẽ không tra được bất cứ thứ gì từ người áo xám, nếu đối phương dám ra tay thì chắc chắn cũng đã nghĩ đến đường lui nếu thất bại."
Thương Quân Lẫm: "Trẫm biết." Người áo xám kia thực sự làm người thẩm vấn phải đau đầu, việc bị bắt cũng sẽ không khai gì dường như đã là nhận thức chung của tử sĩ. Thế nhưng người bọn họ bắt được lại là người dám hại người của bệ hạ, nếu bệ hạ chưa kêu ngưng thì bọn họ vẫn sẽ phải thẩm vấn mãi.
Lúc người bị lăn lộn đến nỗi chỉ còn lại một hơi thở, cuối cùng bệ hạ cũng ra lệnh: Không cần hỏi ra cái gì, cứ tiếp tục thẩm tra là được.(Không cần hỏi được gì chỉ cần bón hành cho nó là được.)
"Lời này của bệ hạ là có ý gì?" Nhận được ý chỉ, bọn họ ngơ ngác nhìn nhau.
"Bệ hạ muốn xả giận cho quý quân, đừng để hắn sống tốt là được." Có người phản ứng lại.
"Bệ hạ thật sự rất coi trọng quý quân đó." Một người khác cảm thán.
"Đừng nói nữa, làm việc đi, chúng ta cũng đã phải chịu khổ hai ngày."
Ở bên kia của ngục tối, Việt Vương nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng gào thảm thiết, Việt Vương đành rụt người vào trong góc tường.
Không biết có phải những người đó cố ý hay không mà mỗi lần đều chọn mấy nhà lao gần hắn để thẩm vấn phạm nhân. Một hai lần còn đỡ, số lần nhiều lên thì thần tiên cũng sẽ không chịu nổi tiếng la hét thảm thiết cứ quanh quẩn mãi bên tai.
Ngoại trừ tiếng kêu thảm thiết, còn có các loại âm thanh của các hình phạt, chỉ nghe thôi cũng khiến người ta sởn tóc gáy: Tiếng "xèo xèo" khi bàn ủi nóng bỏng được tiếp xúc với bề mặt của làn da, tiếng kẽo kẹt khi hai hàm răng cắn vào nhau, cùng với đó là tiếng "bốp, chát" khi chiếc roi da đánh vào người, tiếng gió khi roi da bay.......
Chỉ mới mấy ngày mà cả tinh thần lẫn thể xác Việt Vương trở nên mệt mỏi, trong giấc mộng cũng tràn đầy âm thanh.
Hắn chịu không nổi nữa! Hắn cần phải đi ra ngoài!
Việt Vương đã không còn rảnh quan tâm sự dặn dò của tiên đế, nếu không đến lúc không thể làm khác được thì đừng động đến những thế lực đó. Hắn chỉ cầu được rời khỏi nơi không thấy được ánh mặt trời này, được thoát khỏi những âm thanh tra tấn người kia!
"Bệ hạ, có động tĩnh." Ẩn Long Vệ đứng đầu cung kính quỳ trên mặt đất, nói.
"Trước đừng rút dây động rừng, trẫm muốn dùng Việt Vương làm mồi câu để câu ra con cá lớn sau lưng hắn." Một tay Thương Quân Lẫm chống đầu, ngồi trên vị trí của riêng hoàng đế, ngữ khí* bình đạm.
(Kĩ thuật dùng hơi thở nhấn nhá, nặng nhẹ trong lời nói.)
"Vâng ạ."
Sau khi Việt Vương dùng phương pháp đặc thù để liên hệ với thế lực đó, cuối cùng trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, dù phải nghe tiếng kêu thảm thiết ở xung quanh cũng không cảm thấy gian nan như lúc trước nữa.
Tiếng kêu thảm thiết ở nhà lao bên cạnh vẫn còn tiếp tục, ngẫu nhiên có thể nghe được vài câu nói nhỏ, đơn giản là nói về việc bệ hạ sủng ái Thẩm quý quân như thế nào. Việt Vương ngồi ở bên tường, không nhịn được hồi tưởng lại thanh niên mặc bộ y phục màu xanh lam vừa thanh lịch vừa nhã nhặn kia.
Thẩm Úc.
Rốt cuộc là sai chỗ nào mà lại khiến cho Thẩm Úc thay đổi thái độ chỉ trong một đêm, cho đến nay Việt Vương vẫn chưa từng suy nghĩ cẩn thận.
Thẩm Úc nghe được những hành động của Việt Vương qua lời kể của Thương Quân Lẫm, y khó hiểu hỏi: "Sao đột nhiên hắn lại trở nên mất đi lý trí như thế?"
Dựa vào sự cẩn thận của Việt Vương, không hợp lý chút nào khi chỉ mới chịu khổ mấy ngày mà hắn đã chịu không nổi.
"Trẫm để bọn họ thẩm vấn người áo xám ngay bên cạnh Việt Vương." Thương Quân Lẫm bình tĩnh thuật lại mọi chuyện.
"Phốc," Thẩm Úc không nhịn được cười ra tiếng, "Sao bệ hạ lại nghĩ ra được phương pháp này?"
Thẩm Úc đã hiểu được chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà Việt Vương đã chịu bao nhiêu sự dày vò. Việt Vương là người không thể chịu đựng được tiếng người ầm ĩ, có những âm thanh như vậy suốt ngày quanh quẩn ở bên tai, có thể nhẫn nhịn đến bây giờ mới có hành động thì cũng đã là cực hạn của hắn.
"Là do quý quân dạy giỏi."
Thẩm Úc: "???"
"Ta dạy bệ hạ cái gì?"
Thương Quân Lẫm nhắc nhở: "Lúc trước quý quân bảo trẫm truyền tin cho những hồng nhan của Việt Vương......"
Thẩm Úc nghẹn lời, nhưng mà nghĩ đến mấy ngày gần đây Việt Vương phải chịu khổ nên y quyết định không so đo với Thương Quân Lẫm.
Nhắc tới ngục tối, Thẩm Úc nhớ đến một người khác cũng bị nhốt ở đó: "Bệ hạ, chuyện này có liên quan tới Hà gia không?"
"Có," mày Thương Quân Lẫm nhíu lại, "Bọn họ âm thầm tới kinh thành rồi."
Tới kinh thành rồi, lại không làm gì cả, để tránh rút dây động rừng, Thương Quân Lẫm chỉ sai người chú ý đến hành động của bọn họ, tạm thời không làm chuyện gì khác.
Hà gia, thế lực thần bí sau lưng Hà gia, Việt Vương, Thẩm Úc liên hệ ba thế lực này lại với nhau, y không nhịn được mà sinh ra một ý nghĩ mới. Lẽ nào tiểu công tử Hà gia chỉ là một lớp ngụy trang? Nếu Việt Vương được thế lực thần bí kia trợ giúp không phải bởi vì hắn cứu tiểu công tử Hà gia...
Không đúng, nếu như vậy Việt Vương không cần phải mất công vào ngục tối để cứu tiểu công tử Hà gia ra. Người như Việt Vương, không có lợi ích thì không dậy sớm, nếu không có lợi ích đủ lớn hắn sẽ không mạo hiểm lớn như vậy để cứu một người bị giữ sâu trong ngục tối.
"Bệ hạ trong khoảng thời gian này cũng phải chú ý đến động tĩnh bên phía tiểu công tử Hà gia." Thẩm Úc nhắc nhở.
"Trẫm sẽ chú ý." Thương Quân Lẫm nói xong, buông tấu chương trong tay ra, đi tới gần Thẩm Úc.
"Quý quân còn nhớ tiền mà chúng ta dùng để đặt cược không? Kỳ thi xuân sắp bắt đầu rồi." Thương Quân Lẫm bế Thẩm Úc lên giường, nhẹ nhàng buông người xuống, sau đó theo sát mà cúi người xuống——
Thẩm Úc xoay người thoát khỏi sự khống chế của Thương Quân Lẫm: "Thắng bại chưa định, bệ hạ sốt ruột như vậy làm cái gì?"
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay lúc viết đến chiếc xích đu, không nhịn được bắt đầu não bộ sau khi hai người đã hiểu rõ tâm ý của nhau thì cảnh tưởng A Úc bị ấn lên chiếc xích đu sẽ như thế nào. Vì vậy có một màn kịch nhỏ:
Ngón tay trắng nõn nắm chặt lấy dây thừng của chiếc xích đu, xích đu theo động tác của nam nhân không ngừng đung đưa, một bàn tay của Thẩm Úc nắm chặt quần áo của nam nhân, giọng nói vang lên đứt quãng:
"Bệ hạ, ưm...... Dừng lại......"
"Đừng sợ, ôm chặt trẫm.". Truyện Mỹ Thực
Thương Quân Lẫm ôm chặt lấy y, quần áo hai người vẫn chưa cởi, màu đen cùng màu trắng đan xen tầng tầng lớp lớp, theo sự lắc lư của chiếc xích đu mà dần dần hoà thành một thể......
Trong QT là bàn dây đu nhưng nó không có nghĩa trong tiếng Việt, nếu dùng xích đu dây thừng thì quá dài nên tui dùng xích đu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất