Gặp Mặt Offline Gặp Trúng Boss Phải Làm Sao

Chương 52

Trước Sau
Trong khi tin tức Lộ Dương và Quân Lâm kết hôn lan truyền khắp Sư Môn, Triệu Bằng còn cả Chu Minh Sinh vẫn đang ăn uống nhậu nhẹt no say. Chờ họ ngày thứ hai lên mạng biết được tin này, đã suýt cắn rớt lưỡi chính mình, cấp bách gửi tin nhắn hỏi Lộ Dương làm thế nào cưa đổ được đại thần.

Lộ Dương qua loa trả lời bản thân cùng Quân Lâm là đôi bên tình nguyện, cảm tình dâng trào, kết hôn là chuyện tất nhiên. Hai người Triệu Bằng nghe như sấm sét giữa trời quang, khuyên cậu đừng đùa quá trớn, lừa gạt đại thần kết hôn cẩn thận bị báo thù.

Lộ Dương không thể bộc bạch tình cảm bản thân dành cho Quân Lâm với hai người, chỉ có thể tạm thời giải thích Quân Lâm đã biết thân phận nhân yêu của mình, kết hôn cũng vì nhiệm vụ ẩn tàng. Nghe tới đây, Triệu Bằng mới gật đầu nói vậy mới đúng là phát triển bình thường, thiếu chút nữa hù chết anh ta.

Chẳng lẽ mình và Quân Lâm không có hy vọng vậy sao?!! Lộ Dương tự thắp một ngọn nến cho chính mình.

Trâu Kỳ chỉ có thể lên mạng vào buổi tối hai ngày cuối tuần, vì vậy Lộ Dương dùng thời gian ban ngày luyện tập kỹ năng sinh hoạt, nâng kỹ năng nhưỡng rượu lên cấp 7. Cậu chọn các bình có thuộc tính khá tốt chia cho nhóm Thất Sát, cảm ơn họ lần trước mang cậu hạ bản. Mặt khác, kỹ năng chế tạo của cậu cũng đạt cấp 6, ngoài mong muốn tạo vũ khí cho Quân Lâm, còn muốn đánh vài món thuộc tính thích hợp tặng ba người Tần Chiêu.

Lộ Dương nghĩ nếu bản thân đã không mạnh PK, chí ít kỹ năng sinh hoạt cũng phải ra ngô ra khoai. Vả lại nhanh chóng thuần thục kỹ năng, thì mục tiêu nhưỡng rượu và tạo vũ khí tặng Quân Lâm mới sớm ngày hoàn thành.

Trở lại chuyện Lộ Dương sau khi thành trợ thủ của Trương Vấn Dự, cơ hội tiếp xúc với công tác nhiều hơn, đặc biệt dưới sự chỉ vẽ của Trâu Kỳ những thứ cậu học được càng ngày càng nhiều, so sánh với các thực tập sinh vào cùng thời điểm, đơn giản là được ông chủ mở cửa sau.

Lộ Dương đem tài liệu khảo sát công trình tuần trước đưa cho Liễu Sa, thuận tiện giúp cô sắp xếp tài liệu cần dùng trong cuộc họp chốc nữa.

Liễu Sa từ phòng làm việc Trâu Kỳ đi ra nói với Lộ Dương, “Dương Dương chuẩn bị một chút, một hồi mở hội nghị em phụ trách công việc thư ký.”

“Em?” Lộ Dương từ sau máy tính ngẩng đầu, “Thật ạ?”

“Thật, boss nói để em tham gia dự thính, nhớ ghi chép cho tốt, chỉnh lý xong thì đưa cho chị.” Liễu Sa mỉm cười trấn an, “Yên tâm chị cũng ghi lại, chẳng qua là muốn em quen dần thôi.”

“Dạ được.” Lộ Dương nghiêm túc gật đầu, đưa mắt nhìn văn phòng Trâu Kỳ.

Mặc dù chỉ là cuộc họp thông thường, nhưng đây là hội nghị công ty đầu tiên Lộ Dương tham dự, trong bụng hơi khẩn trương, nhưng phần nhiều vẫn là chờ mong.

Người tham gia bao gồm đại diện phụ trách các ngành, Lộ Dương là người duy nhất lấy thân phận thực tập sinh tham dự. Mọi người thấy cậu đều tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng phát hiện tập tài liệu trong tay cậu liền sáng tỏ.

Trải qua một tuần công tác, Lộ Dương đã hiểu thêm đôi chút về Trâu Kỳ. Trong quan điểm của cậu, Trâu Kỳ là một người đàn ông cực kỳ nghiêm cẩn, yêu cầu công việc cực kỳ cao, hạng mục nào cũng phải tận lực làm cái tốt nhất, điểm này không chỉ đòi hỏi ở nhân viên, đồng thời cũng là chính bản thân anh. Đây là lần đầu tiên Lộ Dương thấy Trâu Kỳ trong cuộc họp nhận xét báo cáo nghiệp vụ của các ngành, tuy anh nói không nhiều, nhưng từng chữ châu ngọc đều nhắm trúng những vấn đề bất cập trong công việc, châm châm thấy máu, đem sai lầm chỉ ra rõ ràng.

Trong suốt buổi họp, Lộ Dương không dám có một tia sao nhãng, ngồi thẳng tắp ghi chép nội dung cuộc họp, cũng may tốc độ viết tay của cậu khá nhanh, bằng không đã đuổi không kịp mọi người.

Cuộc họp đầu tuần nhằm tổng kết công tác tuần trước, sắp xếp hạng mục công việc tuần này, sau khi mỗi ngành báo cáo xong, Lộ Dương đinh ninh hẳn là sắp kết thúc rồi, không ngờ phút cuối Trâu Kỳ lại xướng tên cậu, bảo cậu báo cáo tiến độ công trình khu Đông Giang khảo sát tuần trước.

Khu cao ốc bách hoá tổng hợp Đông Giang vừa mới được báo cáo qua, Lộ Dương không biết Trâu Kỳ để cậu báo cáo lại lần nữa là có ý gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng lên trình bày thông tin bản thân thu thập được, may mắn được đi khảo sát thực tế, nên với khu công trình này của công ty cũng có sự hiểu biết nhất định.

Trâu Kỳ hơi nghiêng đầu, tầm mắt như khoá lại trên người cậu, bút trong tay ngừng một chút, gật đầu ý bảo cậu ngồi xuống.

Lộ Dương thấy anh không nói tốt cũng chẳng nói xấu, thầm thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống.

Thời gian còn lại Trâu Kỳ tổng kết một số nội dung trọng điểm trong công tác tuần trước cũng như những trở ngại, an bài xong việc làm tuần này liền tan họp.

Kết thúc buổi họp, Lộ Dương vừa rời khỏi phòng chợt nghe tiếng Khương Duyệt gọi cậu, nói cậu chờ một chút.

Giao tài liệu trong tay cho Liễu Sa rời đi trước cùng Trâu Kỳ, bản thân đứng lại đợi Khương Duyệt đi tới.

“Chị Duyệt.” Lộ Dương lễ phép chào hỏi, sóng vai đi cùng cô.

“Dạo này thế nào, đã quen việc chưa?” Khương Duyệt hỏi cậu.

“Quen rồi ạ, cám ơn chị Duyệt quan tâm.” Lộ Dương cười tươi rói. Kỳ thật cậu rất thích Khương Duyệt, mặc dù là một nữ cường nhân nhưng không tạo cảm giác cao ngạo, trái lại toát ra sự thành thục trí thức, còn có một loại mị lực hấp dẫn người chung quanh.

“Còn khách khí như vậy làm gì, dù sao em cũng là chị mời vào.” Khương Duyệt cười nói, “Xem ra quyết định ban đầu của chị không sai, chị nghe Liễu Sa nói em tiến bộ rất nhanh, gần đây còn cùng trợ lý Trương đi công trình Đông Giang phải không?”



“Dạ, vừa mới tiếp xúc nên còn nhiều sai sót.” Lộ Dương có phần xấu hổ nói, “Trương trợ lý và chị Sa đều rất chiếu cố em, cũng nhờ chị Duyệt cho em cơ hội mới có thể công tác bên này, em rất vui.”

“Chị chỉ để em vào làm thực tập sinh thôi, người thực sự cho em cơ hội là Trâu tổng kìa, còn không bằng em cảm ơn nó.” Khương Duyệt nhíu mày, ý vị sâu xa, “Lần đầu chị thấy nó tự tay bồi dưỡng người mới đấy, nhắc tới chị lại kinh ngạc.”

“Em cũng rất cảm kích Trâu tổng.” Lộ Dương vội đáp, nhân tiện bỏ thêm một câu trong lòng kỳ thật em cũng ngạc nhiên như chị.

“Có phải bình thường nó mắng em nhiều lắm đúng không?” Khương Duyệt nửa đùa nửa thật nói.

“Không có đâu ạ.” Lộ Dương nghiêm túc bày tỏ ông chủ cực kỳ bảo vệ nhân viên.

Khương Duyệt bị cậu chọc cười, vỗ vỗ vai cậu, “Không cần sốt sắng thế, tính cách nó chị sớm biết rõ.” dừng một chút lại nói, “Thành thật mà nói, em cảm thấy Trâu tổng thế nào?”

Đây là khảo sát dân tình sao?!! Lộ Dương nghĩ thầm trong bụng, Khương quản lý đang muốn hỏi thăm thái độ làm người của boss đại nhân?

“Làm việc nghiêm túc, tính tình ngay thẳng, bảo vệ cấp dưới, tuổi trẻ tài cao.” Lộ Dương nghiêm trang phát biểu cảm nghĩ, vì đánh bóng hình tượng Trâu Kỳ không tiếc phóng đại sự thật.

Lần này Khương Duyệt thật sự bị cậu chọc cười, “Chỉ muốn hỏi em cảm thấy nó tốt hay không tốt thôi?”

“Ông chủ phi thường tốt.” Lộ Dương chân thành đáp.

“Em đã cảm thấy vậy, thế chị yên tâm.” Khương Duyệt hàm chứa ý cưới nhìn cậu, cả hai vừa vặn đi tới bộ Trù hoạch, lại nói với Lộ Dương, “Trở về làm việc đi, cố gắng hết mình là được.”

“Vâng, gặp lại sau chị Duyệt.” Lộ Dương gật đầu, đi về hướng phòng thư kí.

Khương Duyệt tựa người vào cửa, nhìn bóng lưng rời đi của Lộ Dương. Sống lưng đứa nhỏ này thật thẳng, mái tóc mềm mại giống như đôi mắt đen láy của cậu, tính cách chăm chỉ lại trung thực, ánh mắt lúc nói chuyện cùng người khác luôn luôn nghiêm túc nhìn thẳng đối phương, lại không tạo cảm giác bị xem thường hay xúc phạm cho người đối diện.

Xét mọi phương diện coi như không tệ, chỉ là không biết trong lòng cậu nghĩ thế nào.

Khương Duyệt nhớ tới mấy ngày trước Trâu Trữ gọi điện hỏi cô có biết một thực tập sinh trong công ty tên Lộ Dương không, cô lúc ấy có chút sửng sốt, quái lạ tại sao Trâu Trữ lại biết Lộ Dương, hỏi mới biết hoá ra Lộ Dương xem như là ân nhân nhà cô. Trâu Trữ còn kể sơ một vài chi tiết ngày anh Trâu Kỳ còn có Lộ Dương dùng cơm, Khương Duyệt biết anh cũng có dự cảm giống mình, chính là tình cảm Trâu Kỳ dành cho Lộ Dương không bình thường.

Về phần tại sao họ lại nhảy cảm như vậy, đơn giản là vì Trâu Kỳ rất cứng đầu. Trước đây mẹ Trâu giúp anh hẹn xem mắt, anh vẫn ngoan ngoãn đi gặp, nhưng sau khi đến nơi trực tiếp cho đối phương một gáo nước lạnh, bảo bản thân không có ý định kết hôn, hôm nay đến chỉ vì chiều lòng cha mẹ, rồi thân sĩ trả tiền rời đi, một câu dư thừa cũng không có.

Mà bây giờ anh đối với Lộ Dương có quá nhiều khác biệt. Tỷ như đột nhiên đi quan tâm công tác một thực tập sinh, đây là chuyện chưa từng xảy ra. Sau khi điều Lộ Dương đến phòng thư kí, còn đặc biệt để trợ lý đắc lực đến hướng dẫn, bất kể là tiếp xúc hạng mục, hay tham gia các loại sắp xếp của công ty đều biểu lộ anh không chỉ coi Lộ Dương là cấp dưới.

Trâu Kỳ không phải loại người lấy chuyện này ra đùa giỡn, cũng không rảnh rỗi trêu chọc cấp dưới, anh làm như vậy, khẳng định có sự việc gì đó cô không biết, cụ thể là chuyện gì cô không rõ cũng không có ý can thiệp, chuyện tình cảm là việc người ngoài không thể xen vào được. Nhưng… Khương Duyệt trầm ngâm một chút, hình như đứa nhỏ Lộ Dương không có ý tứ đó với Trâu Kỳ?

Nghĩ tới dáng vẻ Lộ Dương nghiêm trang ca ngợi Trâu Kỳ, khoé miệng cô không nhịn được nhếch lên, gửi tin nhắn cho Trâu Kỳ.

Bên kia Trâu Kỳ nhận được tin tức Khương Duyệt gửi tới, chau mày.

“Bạn học Lộ Dương ban nãy thâm tình phát biểu cảm nghĩ về con nè, làm việc nghiêm túc, tính tình ngay thẳng, bảo vệ cấp dưới, tuổi trẻ tài cao. Xem ra, con thành công trong việc tạo hình tượng ông chủ gương mẫu rồi đó, cơ mà thoạt nhìn thằng bé không có một chút suy nghĩ sai lệch với con nha, thắp nến.”

Tính tình ngay thẳng?

Ha, lại muốn nói thẳng như thép sao? Trâu Kỳ cười lạnh, cầm di động, bấm số điện thoại của Liễu Sa, “Lộ Dương về chưa?”

“Về rồi ạ. Trâu tổng, ngài tìm cậu ấy sao? Chờ…”

“Không cần.” Trâu Kỳ đánh gãy lời cô, “Để cậu ấy đem tư liệu chỉnh sửa hội nghị hôm nay đưa vào.”

“Vâng.”



Lộ Dương đặt mông ngồi xuống chưa lâu liền nghe Liễu Sa bảo cậu đưa tài liệu hội nghị hôm nay vào cho Trâu Kỳ. Không biết tại sao, trong nháy mắt đó Lộ Dương có loại dự cảm một đi không trở lại.

Lộ Dương cầm tài liệu đưa cho Trâu Kỳ, anh không như thường lệ cho cậu ra ngoài, mà là mặc cậu đứng đấy, bản thân lật xem tài liệu.

Cảnh tượng này hao hao giống như lần đầu tiên viết báo cáo, Lộ Dương có linh cảm một giây kế tiếp Trâu Kỳ sẽ phun ra câu nào đó đâm chết người.

Bất quá lần này cậu đoán sai rồi, Trâu Kỳ không nói gì, chỉ đơn giản nói một ít việc cần chú ý, để cậu trở về truyền lời cho Liễu Sa liền kết thúc.

Cầm lại tài liệu Trâu Kỳ đưa, Lộ Dương mừng hết lớn, định nói vậy tôi ra ngoài trước, không ngờ Trâu Kỳ lại lên tiếng gọi cậu lại.

“Trâu tổng, còn có chuyện gì giao phó sao?”

“Cậu biết hát không?”

“Dạ?” Lộ Dương cho là mình nghe lầm, theo phản xạ hỏi lại.

“Tôi nói.” Giọng Trâu Kỳ đã có phần mất kiên nhẫn, lập lại lần nữa, “Cậu biết hát không?”

Lộ Dương không biết người này bị cái gì kích thích mà đột nhiên hỏi chuyện này, là một ngũ âm không hoàn chỉnh, ca hát không ở trong người, nhất thời cậu không biết nên nói biết hay không biết.

“Trả lời.” Trâu Kỳ giương mắt nhìn cậu.

“Không…” Lộ Dương ấp úng hồi lâu, “Tôi hát không dễ nghe lắm.”

“Phải không.” Trâu Kỳ suy tư một chút, “Vậy cậu…”

Vậy cậu ra ngoài đi!!! Lộ Dương trong lòng rít gào, một giây kế tiếp lại nghe Trâu Kỳ nói, “Vậy cậu hát thử nghe xem.”

“Thực sự phải hát sao?” Lộ Dương hỏi, ngực đánh trống inh ỏi.

“Hát.” Trâu Kỳ đặt bút xuống, tựa lưng vào ghế, bộ dáng chờ cậu cất giọng vàng.

Anh đã ép tôi hát, vậy tôi hát đứng trách. Lộ Dương hít sâu một hơi, ho khan thanh giọng một cái, mở miệng hát, “♫ ♪Hỉ Dương Dương, Mỹ Dương Dương, Lãn Dương Dương, Phí Dương Dương, Mạn Dương Dương, thật mềm mại, Hồng Thái Lang, Hôi Thái Lang, chớ thấy tôi chỉ là một chú cừu… ♪♫”

Trâu Kỳ: “…..”

“♫Đừng khinh tôi chỉ là một chú cừu, là cừu nhưng rất thông minh khó đỡ nhé…. ♪♫”

“Được rồi, cậu đừng hát nữa.” Trâu Kỳ cắt ngang cậu.

“A, được.” Lộ Dương lập tức dừng lại, “Vậy tôi đi ra ngoài?”

“Ừm.” Trâu Kỳ khoác tay, “Về sau đừng hát cho người khác, thật khó nghe.”

“Lộ Dương: “…..” Là anh kêu tôi hát được chứ! Mệt tôi vừa nãy thay anh nói tốt trước mặt quản lý Khương!!

Trong tích tắc, Lộ Dương kích động muốn xông tới đập bàn nói với anh: Nói bậy! Sư huynh tôi nói rất êm tai! Đúng là không biết thưởng thức!!

Đương nhiên, bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, Lộ Dê Dê thân làm một tiểu nhân viên nho nhỏ, hơn nữa còn là thực tập sinh trong kì thử việc, lời boss nói còn chưa có gang cãi lại, chung quy người dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Nhìn Lộ Dương mang nét mặt không phục rời khỏi phòng làm việc, Trâu Kỳ cười lạnh.

Bình thường hát ru cho người khác? Em hỏi qua ý kiến của tôi chưa? Hửm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau