Gặp Mặt Offline Gặp Trúng Boss Phải Làm Sao
Chương 82
Tề Tề hô lớn câu “mãnh long quá giang” xong, bỏ lại lão gia tử nghiêm mặt thối cùng Lộ Dương vẻ mặt đau khổ xách mông chạy về. Bây giờ Lộ Dương thật sự thấm thía cái gì gọi là làm bậy không thể sống, nếu được trở lại cậu tuyệt đối không chủ động gây rắc rối, trêu phải một người không nên dây vào.
Cậu lén lút kéo kéo quần Trâu Kỳ, ý bảo anh nói chuyện, giảm bớt bầu không khí lúng túng.
Trâu Kỳ không tiếng động nở nụ cười, nắm tay Lộ Dương, kế đó đặt mấy cái hộp lên bàn trà, cố ý lớn giọng nói với mẹ Trâu đang trong phòng bếp, “Mẹ, Lộ Dương mang quà tặng mọi người ạ.”
“Ai khiến nó mua quà? Nhiều tiền không chỗ xài à?” Mẹ Trâu còn chưa rời bếp, lão gia tử đã bất mãn nói trước.
“Không phải đâu bác, con….” Lộ Dương muốn giải thích, Trâu Kỳ đã ngăn cậu lại, bâng quơ nói, “Đâu có phần của ba, ba căng thẳng cái gì?”
“Anh...”
Lão gia tử vừa nghe liền muốn giơ tay đánh Trâu Kỳ, đúng lúc mẹ Trâu đi ra thấy được, nói: “Làm cái gì đấy?”
“Hừ, tôi mới không hiếm lạ.” Lão gia tử hừ lạnh.
Mẹ Trâu không đếm xỉa tới ông chồng ngạo kiều, đi tới, “Sao còn mua quà đến, đặc sản mẹ con mua lúc trước còn chưa ăn hết đây.”
“Đồ đó có thể để lâu, không dễ bị hư đâu ạ.” Lộ Dương đáp, từ trong hộp lấy ra hai cái bình đưa cho bà, “Cái này là trà mẹ con tự sao, giúp an thần và ngủ ngon rất hữu hiệu. Con nghĩ ít nhiều cũng có tác dụng với ngài và lão gia tử nên nói mẹ gửi lên một chút.”
“Ai da, tự tay sao à.” Mẹ Trâu vừa nghe vừa cầm lấy, mở nắp đậy ngửi một chút, mùi thơm của lá trà khiến bà cười híp mắt, “Trà ngon, bác trai không hiếm lạ mấy đồ này, bác một mình uống…”
“Bà không nghe cậu ta nói là cho hai người chúng ta sao?” Lão gia tử ở một bên chen lời, muốn nhìn một chút lá trà lại không tiện mở miệng.
Mẹ Trâu lườm ông một cái, nói với Lộ Dương, “Thay bác cám ơn mẹ con nhé, có thời gian mời mẹ đến chơi.”
“Dạ được.” Lộ Dương thấy bà thích cũng vui lây. Các hộp còn lại, ngoại trừ tặng mẹ Trâu và lão gia tử, còn có chuẩn bị cho một nhà Trâu Trữ. Lộ Dương phân ra nói họ một lần, sau khi chia xong liếc nhìn lão gia tử tự sinh hờn dỗi ngồi một bên, chủ động cầm lấy cái hộp dài nhất đi qua đưa cho ông, giọng điệu nhận sai nói, “Bác, đây là cho ngài. Hôm nay con nhất thời hồ đồ, mong ngài đừng chấp nhặt.”
Lão gia tử nghe xong lời của cậu sắc mặt khá lên nhiều, nhưng vẫn mạnh miệng, “Không việc gì mang quà tới làm gì, ta là người khó nói chuyện vậy sao.” Thấy Lộ Dương không nói lời nào đem hộp đưa đến, đang muốn cẩn thận đem đồ vật nhận lấy, vậy mà tay vừa giơ ra hộp trong tay Lộ Dương đã bị Trâu Kỳ cầm đi.
“Lão gia tử không nhận, vậy cầm về đi.” Trâu Kỳ nói, chuẩn bị chuyển hộp qua bên kia.
“Không biết lớn nhỏ!” Lão gia tử đoạt lấy cái hộp, “Sách đọc đi đâu hết rồi? Thầy cô dạy anh tôn trọng trưởng bối thế sao?!”
Trâu Kỳ nhún nhún vai không lên tiếng, Lộ Dương thì len lén cười trộm.
Lão gia tử trừng mắt nhìn hai người họ mới mở hộp ra, thời điểm nhìn thấy gậy thì sửng sốt một chút, đóng nắp hộp lại.
Lộ Dương thấy động tác của ông như thế nghĩ ông không hài lòng, trong lòng có chút hốt hoảng.
“Cậu làm sao?” Lão gia tử mặt lạnh lùng hỏi cậu.
“Con tìm sư huynh trong đạo quán làm giúp”.Lộ Dương thành thật đáp.
Mày lão gia tử nhíu lại, đang định nói tiếp, mẹ Trâu bên cạnh và Trâu Trữ thấy thế liền đi qua mở hộp ra nhìn. Sau khi thấy đồ sắc mặt cũng ngưng trọng, bọn họ đều là người thể diện lớn, đồ không tốt tự nhiên liếc mắt một cái nhận ra ngay. Mặc dù gậy chống Lộ Dương mang tới không phải loại tốt nhất, nhưng tuyệt đối không xoàn xỉnh, nhất là độ tinh khiết và hoa văn bên trên so với trong thành phố làm ra tốt hơn rất nhiều.
Quả Quả không biết người lớn nói chuyện gì, nhưng nhìn nét mặt nghiêm túc của ông bà nội và ba ba, bé thức thời không lên tiếng.
“Cái này quá quý giá.” Mẹ Trâu không đồng ý nhìn Lộ Dương, “Con đến là tốt rồi, không cần quà cáp gì hết. Mấy cái khác bác còn có thể nhận, nhưng gậy này quá quý giá.”
“Không được.” Lộ Dương vội vàng nói, tất cả mọi người đổ mắt về phía cậu, trong mắt đều có phần không đồng ý, miễn bàn lão gia tử càng là một bộ không thương lượng, đem hộp đặt lại tay cậu.
Lộ Dương thấy vậy nhanh chóng giải thích, “Đây là nhờ người quen làm, chất gỗ mặc dù so với loại thường tốt một chút nhưng cũng không phải đồ cực phẩm, duy nhất thủ công là tốt nhất. Bác không chê là tốt rồi.” Lúc cậu nhờ sư huynh trong đạo quán làm gậy chống cũng đã nghĩ đến vần đề này. Quá tốt lão gia tử chắc chắn sẽ không nhận, cho nên chỉ chọn vật liệu trung bình, nhưng quan trọng thủ công phải tốt nhất, cho nên thành phẩm kết hợp lại còn tốt hơn so với tưởng tượng.
“Quả thật gia công rất tỉ mỉ, chạm trổ cũng rất tinh tế.” Trâu Trữ nói, “Dương Dương phí tâm rồi.”
“Không phí tâm, cũng không phải em làm, em không có bản lãnh ấy.” Lộ Dương nói.
“Vẫn là câu nói kia, lần sau con đến chơi là được, đừng mang quà tới.” Mẹ Trâu căn dặn, “Tấm lòng này của con bác gái nhận vậy...”
“Đây là cho tôi.” Lão gia tử thấp giọng cắt lời bạn già.
“...” Mẹ Trâu không đáp trừng ông một cái, nói với Lộ Dương, “Nói chung cảm ơn Dương Dương, mọi người đều là người một nhà, đừng khách sáo.”
“Vâng.” Lộ Dương đỏ mặt gật đầu.
Trâu Kỳ ở một bên nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu.
Lúc ăn cơm, mọi người lại nhắc đến chuyện lão gia tử và Lộ Dương gặp nhau sáng nay, vốn tâm trạng lão gia tử đã khá lên đôi chút vừa nghe chuyện này lại khó chịu, thiếu điều muốn một đối một mở cuộc họp dạy bảo Lộ Dương, từ trong ra ngoài giáo dục một phen. Lộ Dương thấy vậy nhanh chóng chủ động nhận sai.
“Phải rồi, tại sao Mã Đại Cáp lại sợ bác trai đến vậy?” Lộ Dương nhớ tới Mã Đại Cáp hôm nay giống như bị mấy tên giết chó đuổi bắt, khó hiểu hỏi.
Người đang ngồi nghe vậy đều cười, lão gia tử lại bất mãn hừ hừ, “Hay cho con Mã Đại Cáp kia, mới vài ngày không gặp, dám làm như không thấy ông già này.”
“Trước đây lúc Mã Đại Cáp còn bé bị lão gia tử xem như chó nghiệp vụ huấn luyện một đoạn thời gian, bị lăn qua lăn lại đâm ra sợ hãi, thấy lão gia tử đều hận không thể trốn đi thật nhanh.” Trâu Trữ giải thích cho Lộ Dương.
“Mã Đại Cáp rất đáng thương, ông nội luôn bắt nó bò trên ván gỗ và chạy bộ.” Quả Quả phụ hoạ.
“Bò trên ván gỗ?” Lộ Dương hỏi.
“Chính là vượt chướng ngại vật các kiểu, cùng chạy bộ trên máy luyện thể lực và kéo dài sức bền.” Trâu Kỳ đáp, “Mỗi lần bò xong đều như chó chết.”
“Thể lực quá kém.” Lão gia tử hừ lạnh, liếc nhìn Trâu Kỳ, “Người nào nuôi giống người đó!”
Trâu Kỳ nhìn như không thấy ánh mắt ba mình, Lộ Dương cười khẽ ra tiếng.
Sau khi ăn cơm xong lão gia tử gọi Trâu Kỳ lên phòng sách, Lộ Dương chủ động giúp mẹ Trâu dọn chén đũa vào bếp. Vốn cậu còn muốn phụ rửa chén, nhưng chưa kịp làm đã bị đẩy ra ngoài.
Trâu Kỳ cùng lão gia tử không nán lại lâu trong phòng sách, lúc xuống trên tay còn cầm mấy cái hộp, nhìn sơ kích cỡ có vẻ khá nặng. Lão gia tử đi phía sau anh, vẻ mặt không giấu được nét kiêu ngạo.
Trâu Kỳ ngồi xuống vị trí cạnh Lộ Dương, đặt cái hộp trước mặt cậu, “Đồ em muốn nhìn.”
“Hửm?” Lộ Dương mở hộp ra, phát hiện bên trong là từng hàng huy chương thẳng tắp được bảo quản vô cùng kĩ lưỡng. Cậu nhịn không được đưa tay sờ lướt qua, ngẩng đầu nhìn về phía lão gia tử đứng ở bên cạnh, “Đây là ngài...”
“Đây là vinh dự cả đời này của ta.” Lão gia tử hơi ưỡn ngực hãnh diện đáp. Cả đời ông cầm súng ra chiến trường, lập được vô số chiến công, mà tất cả huân chương kia chính là vật chứng ông chứng minh chiến công của mình.
Trong hộp ngoại trừ huy chương, giấy khen còn có rất nhiều bằng vinh danh. Lộ Dương cảm giác bản thân có thể thông qua những vật này nhìn thấy một người lính dâng hiến tuổi trẻ, lòng trung thành và niềm tin cao cả đối với Tổ quốc.
Trong một cái hộp nhỏ cuối cùng còn giữ lại ba vỏ đạn, có một cái trong đó khuyết một mảnh, màu sắc cũ kỉ, bị năm tháng mài mòn nhiều nhất, đồng thời cũng là vật có giá trị kỷ niệm cao nhất.
Từ những mảnh kí ức còn sót lại trong trí nhớ mẹ Trâu, viên đạn này khi đó đã bắn vào ngực trái lão gia tử, chỉ lệch một chút nữa thôi là vào tim. Lúc đấy, ai cũng lo lắng ông không qua khỏi, thế nhưng chính thời khắc hung hiểm kia, lão gia tử vẫn duy trì một chút sức lực hỏi mẹ Trâu khi ấy làm y tá trong quân đội rằng, nếu như ông còn sống bà có bằng lòng gả cho ông không.
Kết quả cuối cùng thật rõ ràng, lão gia tử còn sống, cả hai kết hôn, sinh ra Trâu Trữ và Trâu Kỳ.
Nói đến đây, khoé mắt mẹ Trâu đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào hẳn đi, lão gia tử bên cạnh hiếm thấy có chút ngượng ngùng, ho nhẹ hai tiếng.
Lộ Dương thầm mỉm cười, may mắn lúc ấy lão gia tử gồng mình qua khỏi, nên mới có một gia đình hoà thuận vui vẻ như hiện tại.
Trước khi hai người Lộ Dương về, mẹ Trâu bỏ không ít sủi cảo vào hộp thức ăn cho cậu. Bà vẫn đinh ninh Lộ Dương còn ở KTX, đưa cậu mang về làm thức ăn khuya, nhân tiện chia cho bạn cùng phòng, cũng không quên dặn dò cậu thường xuyên cùng Trâu Kỳ về nhà dùng cơm.
Lộ Dương đáp ứng tất tần tật rồi cùng Trâu Kỳ xuống lầu.
Sau khi lên xe Lộ Dương mới thở phào nhẹ nhõm, cả người co quắp trên ghế, như một chú dê mất nước.
“Mệt như vậy sao?” Trâu Kỳ nhìn cậu, lái xe rời bãi đỗ.
“Tàm tạm, sông này so với tưởng tưởng của em khá là dễ chịu.” Lộ Dương đáp, xoay nửa người nhìn Trâu Kỳ, “Em cứ tưởng lão gia tử phải đánh em một trận chứ.”
“Nhìn bộ dáng em rất khao khát điều đó.”
“Hì hì, thân thủ bác trai không tệ, thêm hai chiêu nữa vẫn còn chống đỡ được.” Lộ Dương cười nói, “Ấy, phải rồi. Anh còn chưa kể em nghe anh come out lúc nào, tình hình khi ấy ra sao, lão gia tử một khi bạo phát chắc chắn không buông tha anh.”
“Tình hình ra sao?” Trâu Kỳ khẽ hừ một tiếng, “Em đoán.”
“Bị đánh?”
“Ừm.” Trâu Kỳ trả lời, không cảm thấy có gì phải giấu giếm, trái lại Lộ Dương bỗng nhiên trầm mặc, anh nghiêng đầu nhìn qua, “Sao vậy?”
“Em đang nghĩ nếu như ba mẹ em biết chuyện hai chúng ta, sẽ đánh anh hay là đánh em.” Lộ Dương cúi đầu đáp, chuyện này cậu thực sự không dám nói trước.
Trâu Kỳ vươn một tay qua nắm lấy tay cậu, “Đánh anh.”
“Hả?” Lộ Dương ngẩng đầu nhìn anh.
“Em chỉ cần nói anh dụ dỗ em là được.”
Lộ Dương hạnh phúc, trở tay cùng anh mười ngón đan xen, “Nói vậy hình như cũng không sai, lúc đó anh trong game tốt với em như vậy, có phải đã sớm lên kế hoạch rồi không?”
Khóe miệng Trâu Kỳ khẽ nhếch không trả lời, buông tay Lộ Dương, lấy một cái hộp nhỏ từ trong túi ra đưa cho cậu.
“Đây là cái gì?” Lộ Dương nhận lấy, mở ra nhìn liền ngây ngẩn cả người, mạnh ngẩng đầu nhìn Trâu Kỳ.
“Quà của lão gia tử.” Trâu Kỳ nói.
“Cái này…” Lộ Dương có chút dở khóc dở cười cầm chiếc nhẫn lớn trong hộp, “Đưa em cái này làm gì?”
“Quà gặp mặt.”
“Nhưng...” Rất quý.
“Nhận là được rồi.” Trâu Kỳ hiểu rõ suy nghĩ của cậu, “Đừng nghĩ nhiều.”
Lộ Dương lấy nhẫn đeo vào ngón tay cái, vẫn còn dư dả không ít, “Lớn quá, đeo không vừa.”
“Cứ nhận lấy đi, còn trên tay em…anh mua.”
Lộ Dương ngây người một giây rồi cúi đầu cười tủm tỉm, tháo nhẫn xuống, “Chúng ta ghé nhà Chiêu Chiêu một chút đi.”
“Ừm.” Trâu Kỳ đánh tay lái chạy về hướng nhà Tần Chiêu.
Lộ Dương ở trên đường gửi tin nhắn cho Tần Chiêu, bảo cậu bạn chốc nữa ra mở cửa.
Đến dưới nhà Tần Chiêu, Lộ Dương xuống xe cầm hộp sủi cảo theo, Trâu Kỳ đỗ xe gần đó chờ cậu.
Tần Chiêu rất thích ăn sủi cảo, nên dần dần Lộ Dương cũng có thói quen mỗi lần ăn sủi cảo đều sẽ đem một phần cho Tần Chiêu. Nhìn Tần Chiêu chân trần ra mở cửa, Lộ Dương nhíu mày mắng cậu bạn vài câu, sau đó nói với Tần Chiêu đây là sủi cảo mẹ Trâu Kỳ làm, vừa khéo là nhân bánh Tần Chiêu thích.
Lúc Tần Chiêu nhận sủi cảo trong mắt rất vui vẻ, cậu cầm hộp đánh vài cái thủ ngữ cảm ơn Lộ Dương. Lộ Dương cười cười, hỏi có phải cậu đang chơi game không, Tần Chiêu gật đầu, nói đang làm nhiệm vụ cùng Sách Mã Trường Ca.
“Cậu định gạt cậu ta à?” Lộ Dương do dự hỏi.
Tần Chiêu lắc đầu, ra dấu ý bảo cậu đã nói với Sách Mã Trường Ca rồi, chẳng qua là đối phương không tin.
“Tớ nói giúp cậu?”
Không, tớ sẽ tự nói. Tần Chiêu khoa tay múa chân biểu đạt, liếc nhìn xe Trâu Kỳ đỗ phía sau, phất tay bảo Lộ Dương nhanh về. Lộ Dương gật đầu chờ cậu bạn mang giày vào, cửa đóng lại mới trở về xe.
“Trước đây có lần em dẫn Tần Chiêu về nhà em chơi, mẹ nghe nói cậu ấy thích ăn sủi cảo liền đặc biệt xuống bếp làm. Chỉ là một đĩa sủi cảo lại khiến cậu ấy ăn đỏ cả mắt, em lúc đó còn đùa cậu ấy nói giống như chưa ăn qua sủi cảo bao giờ, về sau em mới biết cậu ấy không có cha mẹ.” Lộ Dương thấp giọng kể. Cậu không hiểu sao bản thân lại nói ra chuyện này, có lẽ là nhìn Tần Chiêu như thế làm cậu muốn tâm sự một chút.
Trâu Kỳ vươn tay xoa đầu cậu, “Hiện tại cậu ấy có em.”
“Đúng vậy, còn có em mà.”
“Còn em có anh.” Trâu Kỳ bỏ thêm một câu, khiến Lộ Dương nhịn không được bật cười thành tiếng.
Cậu lén lút kéo kéo quần Trâu Kỳ, ý bảo anh nói chuyện, giảm bớt bầu không khí lúng túng.
Trâu Kỳ không tiếng động nở nụ cười, nắm tay Lộ Dương, kế đó đặt mấy cái hộp lên bàn trà, cố ý lớn giọng nói với mẹ Trâu đang trong phòng bếp, “Mẹ, Lộ Dương mang quà tặng mọi người ạ.”
“Ai khiến nó mua quà? Nhiều tiền không chỗ xài à?” Mẹ Trâu còn chưa rời bếp, lão gia tử đã bất mãn nói trước.
“Không phải đâu bác, con….” Lộ Dương muốn giải thích, Trâu Kỳ đã ngăn cậu lại, bâng quơ nói, “Đâu có phần của ba, ba căng thẳng cái gì?”
“Anh...”
Lão gia tử vừa nghe liền muốn giơ tay đánh Trâu Kỳ, đúng lúc mẹ Trâu đi ra thấy được, nói: “Làm cái gì đấy?”
“Hừ, tôi mới không hiếm lạ.” Lão gia tử hừ lạnh.
Mẹ Trâu không đếm xỉa tới ông chồng ngạo kiều, đi tới, “Sao còn mua quà đến, đặc sản mẹ con mua lúc trước còn chưa ăn hết đây.”
“Đồ đó có thể để lâu, không dễ bị hư đâu ạ.” Lộ Dương đáp, từ trong hộp lấy ra hai cái bình đưa cho bà, “Cái này là trà mẹ con tự sao, giúp an thần và ngủ ngon rất hữu hiệu. Con nghĩ ít nhiều cũng có tác dụng với ngài và lão gia tử nên nói mẹ gửi lên một chút.”
“Ai da, tự tay sao à.” Mẹ Trâu vừa nghe vừa cầm lấy, mở nắp đậy ngửi một chút, mùi thơm của lá trà khiến bà cười híp mắt, “Trà ngon, bác trai không hiếm lạ mấy đồ này, bác một mình uống…”
“Bà không nghe cậu ta nói là cho hai người chúng ta sao?” Lão gia tử ở một bên chen lời, muốn nhìn một chút lá trà lại không tiện mở miệng.
Mẹ Trâu lườm ông một cái, nói với Lộ Dương, “Thay bác cám ơn mẹ con nhé, có thời gian mời mẹ đến chơi.”
“Dạ được.” Lộ Dương thấy bà thích cũng vui lây. Các hộp còn lại, ngoại trừ tặng mẹ Trâu và lão gia tử, còn có chuẩn bị cho một nhà Trâu Trữ. Lộ Dương phân ra nói họ một lần, sau khi chia xong liếc nhìn lão gia tử tự sinh hờn dỗi ngồi một bên, chủ động cầm lấy cái hộp dài nhất đi qua đưa cho ông, giọng điệu nhận sai nói, “Bác, đây là cho ngài. Hôm nay con nhất thời hồ đồ, mong ngài đừng chấp nhặt.”
Lão gia tử nghe xong lời của cậu sắc mặt khá lên nhiều, nhưng vẫn mạnh miệng, “Không việc gì mang quà tới làm gì, ta là người khó nói chuyện vậy sao.” Thấy Lộ Dương không nói lời nào đem hộp đưa đến, đang muốn cẩn thận đem đồ vật nhận lấy, vậy mà tay vừa giơ ra hộp trong tay Lộ Dương đã bị Trâu Kỳ cầm đi.
“Lão gia tử không nhận, vậy cầm về đi.” Trâu Kỳ nói, chuẩn bị chuyển hộp qua bên kia.
“Không biết lớn nhỏ!” Lão gia tử đoạt lấy cái hộp, “Sách đọc đi đâu hết rồi? Thầy cô dạy anh tôn trọng trưởng bối thế sao?!”
Trâu Kỳ nhún nhún vai không lên tiếng, Lộ Dương thì len lén cười trộm.
Lão gia tử trừng mắt nhìn hai người họ mới mở hộp ra, thời điểm nhìn thấy gậy thì sửng sốt một chút, đóng nắp hộp lại.
Lộ Dương thấy động tác của ông như thế nghĩ ông không hài lòng, trong lòng có chút hốt hoảng.
“Cậu làm sao?” Lão gia tử mặt lạnh lùng hỏi cậu.
“Con tìm sư huynh trong đạo quán làm giúp”.Lộ Dương thành thật đáp.
Mày lão gia tử nhíu lại, đang định nói tiếp, mẹ Trâu bên cạnh và Trâu Trữ thấy thế liền đi qua mở hộp ra nhìn. Sau khi thấy đồ sắc mặt cũng ngưng trọng, bọn họ đều là người thể diện lớn, đồ không tốt tự nhiên liếc mắt một cái nhận ra ngay. Mặc dù gậy chống Lộ Dương mang tới không phải loại tốt nhất, nhưng tuyệt đối không xoàn xỉnh, nhất là độ tinh khiết và hoa văn bên trên so với trong thành phố làm ra tốt hơn rất nhiều.
Quả Quả không biết người lớn nói chuyện gì, nhưng nhìn nét mặt nghiêm túc của ông bà nội và ba ba, bé thức thời không lên tiếng.
“Cái này quá quý giá.” Mẹ Trâu không đồng ý nhìn Lộ Dương, “Con đến là tốt rồi, không cần quà cáp gì hết. Mấy cái khác bác còn có thể nhận, nhưng gậy này quá quý giá.”
“Không được.” Lộ Dương vội vàng nói, tất cả mọi người đổ mắt về phía cậu, trong mắt đều có phần không đồng ý, miễn bàn lão gia tử càng là một bộ không thương lượng, đem hộp đặt lại tay cậu.
Lộ Dương thấy vậy nhanh chóng giải thích, “Đây là nhờ người quen làm, chất gỗ mặc dù so với loại thường tốt một chút nhưng cũng không phải đồ cực phẩm, duy nhất thủ công là tốt nhất. Bác không chê là tốt rồi.” Lúc cậu nhờ sư huynh trong đạo quán làm gậy chống cũng đã nghĩ đến vần đề này. Quá tốt lão gia tử chắc chắn sẽ không nhận, cho nên chỉ chọn vật liệu trung bình, nhưng quan trọng thủ công phải tốt nhất, cho nên thành phẩm kết hợp lại còn tốt hơn so với tưởng tượng.
“Quả thật gia công rất tỉ mỉ, chạm trổ cũng rất tinh tế.” Trâu Trữ nói, “Dương Dương phí tâm rồi.”
“Không phí tâm, cũng không phải em làm, em không có bản lãnh ấy.” Lộ Dương nói.
“Vẫn là câu nói kia, lần sau con đến chơi là được, đừng mang quà tới.” Mẹ Trâu căn dặn, “Tấm lòng này của con bác gái nhận vậy...”
“Đây là cho tôi.” Lão gia tử thấp giọng cắt lời bạn già.
“...” Mẹ Trâu không đáp trừng ông một cái, nói với Lộ Dương, “Nói chung cảm ơn Dương Dương, mọi người đều là người một nhà, đừng khách sáo.”
“Vâng.” Lộ Dương đỏ mặt gật đầu.
Trâu Kỳ ở một bên nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu.
Lúc ăn cơm, mọi người lại nhắc đến chuyện lão gia tử và Lộ Dương gặp nhau sáng nay, vốn tâm trạng lão gia tử đã khá lên đôi chút vừa nghe chuyện này lại khó chịu, thiếu điều muốn một đối một mở cuộc họp dạy bảo Lộ Dương, từ trong ra ngoài giáo dục một phen. Lộ Dương thấy vậy nhanh chóng chủ động nhận sai.
“Phải rồi, tại sao Mã Đại Cáp lại sợ bác trai đến vậy?” Lộ Dương nhớ tới Mã Đại Cáp hôm nay giống như bị mấy tên giết chó đuổi bắt, khó hiểu hỏi.
Người đang ngồi nghe vậy đều cười, lão gia tử lại bất mãn hừ hừ, “Hay cho con Mã Đại Cáp kia, mới vài ngày không gặp, dám làm như không thấy ông già này.”
“Trước đây lúc Mã Đại Cáp còn bé bị lão gia tử xem như chó nghiệp vụ huấn luyện một đoạn thời gian, bị lăn qua lăn lại đâm ra sợ hãi, thấy lão gia tử đều hận không thể trốn đi thật nhanh.” Trâu Trữ giải thích cho Lộ Dương.
“Mã Đại Cáp rất đáng thương, ông nội luôn bắt nó bò trên ván gỗ và chạy bộ.” Quả Quả phụ hoạ.
“Bò trên ván gỗ?” Lộ Dương hỏi.
“Chính là vượt chướng ngại vật các kiểu, cùng chạy bộ trên máy luyện thể lực và kéo dài sức bền.” Trâu Kỳ đáp, “Mỗi lần bò xong đều như chó chết.”
“Thể lực quá kém.” Lão gia tử hừ lạnh, liếc nhìn Trâu Kỳ, “Người nào nuôi giống người đó!”
Trâu Kỳ nhìn như không thấy ánh mắt ba mình, Lộ Dương cười khẽ ra tiếng.
Sau khi ăn cơm xong lão gia tử gọi Trâu Kỳ lên phòng sách, Lộ Dương chủ động giúp mẹ Trâu dọn chén đũa vào bếp. Vốn cậu còn muốn phụ rửa chén, nhưng chưa kịp làm đã bị đẩy ra ngoài.
Trâu Kỳ cùng lão gia tử không nán lại lâu trong phòng sách, lúc xuống trên tay còn cầm mấy cái hộp, nhìn sơ kích cỡ có vẻ khá nặng. Lão gia tử đi phía sau anh, vẻ mặt không giấu được nét kiêu ngạo.
Trâu Kỳ ngồi xuống vị trí cạnh Lộ Dương, đặt cái hộp trước mặt cậu, “Đồ em muốn nhìn.”
“Hửm?” Lộ Dương mở hộp ra, phát hiện bên trong là từng hàng huy chương thẳng tắp được bảo quản vô cùng kĩ lưỡng. Cậu nhịn không được đưa tay sờ lướt qua, ngẩng đầu nhìn về phía lão gia tử đứng ở bên cạnh, “Đây là ngài...”
“Đây là vinh dự cả đời này của ta.” Lão gia tử hơi ưỡn ngực hãnh diện đáp. Cả đời ông cầm súng ra chiến trường, lập được vô số chiến công, mà tất cả huân chương kia chính là vật chứng ông chứng minh chiến công của mình.
Trong hộp ngoại trừ huy chương, giấy khen còn có rất nhiều bằng vinh danh. Lộ Dương cảm giác bản thân có thể thông qua những vật này nhìn thấy một người lính dâng hiến tuổi trẻ, lòng trung thành và niềm tin cao cả đối với Tổ quốc.
Trong một cái hộp nhỏ cuối cùng còn giữ lại ba vỏ đạn, có một cái trong đó khuyết một mảnh, màu sắc cũ kỉ, bị năm tháng mài mòn nhiều nhất, đồng thời cũng là vật có giá trị kỷ niệm cao nhất.
Từ những mảnh kí ức còn sót lại trong trí nhớ mẹ Trâu, viên đạn này khi đó đã bắn vào ngực trái lão gia tử, chỉ lệch một chút nữa thôi là vào tim. Lúc đấy, ai cũng lo lắng ông không qua khỏi, thế nhưng chính thời khắc hung hiểm kia, lão gia tử vẫn duy trì một chút sức lực hỏi mẹ Trâu khi ấy làm y tá trong quân đội rằng, nếu như ông còn sống bà có bằng lòng gả cho ông không.
Kết quả cuối cùng thật rõ ràng, lão gia tử còn sống, cả hai kết hôn, sinh ra Trâu Trữ và Trâu Kỳ.
Nói đến đây, khoé mắt mẹ Trâu đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào hẳn đi, lão gia tử bên cạnh hiếm thấy có chút ngượng ngùng, ho nhẹ hai tiếng.
Lộ Dương thầm mỉm cười, may mắn lúc ấy lão gia tử gồng mình qua khỏi, nên mới có một gia đình hoà thuận vui vẻ như hiện tại.
Trước khi hai người Lộ Dương về, mẹ Trâu bỏ không ít sủi cảo vào hộp thức ăn cho cậu. Bà vẫn đinh ninh Lộ Dương còn ở KTX, đưa cậu mang về làm thức ăn khuya, nhân tiện chia cho bạn cùng phòng, cũng không quên dặn dò cậu thường xuyên cùng Trâu Kỳ về nhà dùng cơm.
Lộ Dương đáp ứng tất tần tật rồi cùng Trâu Kỳ xuống lầu.
Sau khi lên xe Lộ Dương mới thở phào nhẹ nhõm, cả người co quắp trên ghế, như một chú dê mất nước.
“Mệt như vậy sao?” Trâu Kỳ nhìn cậu, lái xe rời bãi đỗ.
“Tàm tạm, sông này so với tưởng tưởng của em khá là dễ chịu.” Lộ Dương đáp, xoay nửa người nhìn Trâu Kỳ, “Em cứ tưởng lão gia tử phải đánh em một trận chứ.”
“Nhìn bộ dáng em rất khao khát điều đó.”
“Hì hì, thân thủ bác trai không tệ, thêm hai chiêu nữa vẫn còn chống đỡ được.” Lộ Dương cười nói, “Ấy, phải rồi. Anh còn chưa kể em nghe anh come out lúc nào, tình hình khi ấy ra sao, lão gia tử một khi bạo phát chắc chắn không buông tha anh.”
“Tình hình ra sao?” Trâu Kỳ khẽ hừ một tiếng, “Em đoán.”
“Bị đánh?”
“Ừm.” Trâu Kỳ trả lời, không cảm thấy có gì phải giấu giếm, trái lại Lộ Dương bỗng nhiên trầm mặc, anh nghiêng đầu nhìn qua, “Sao vậy?”
“Em đang nghĩ nếu như ba mẹ em biết chuyện hai chúng ta, sẽ đánh anh hay là đánh em.” Lộ Dương cúi đầu đáp, chuyện này cậu thực sự không dám nói trước.
Trâu Kỳ vươn một tay qua nắm lấy tay cậu, “Đánh anh.”
“Hả?” Lộ Dương ngẩng đầu nhìn anh.
“Em chỉ cần nói anh dụ dỗ em là được.”
Lộ Dương hạnh phúc, trở tay cùng anh mười ngón đan xen, “Nói vậy hình như cũng không sai, lúc đó anh trong game tốt với em như vậy, có phải đã sớm lên kế hoạch rồi không?”
Khóe miệng Trâu Kỳ khẽ nhếch không trả lời, buông tay Lộ Dương, lấy một cái hộp nhỏ từ trong túi ra đưa cho cậu.
“Đây là cái gì?” Lộ Dương nhận lấy, mở ra nhìn liền ngây ngẩn cả người, mạnh ngẩng đầu nhìn Trâu Kỳ.
“Quà của lão gia tử.” Trâu Kỳ nói.
“Cái này…” Lộ Dương có chút dở khóc dở cười cầm chiếc nhẫn lớn trong hộp, “Đưa em cái này làm gì?”
“Quà gặp mặt.”
“Nhưng...” Rất quý.
“Nhận là được rồi.” Trâu Kỳ hiểu rõ suy nghĩ của cậu, “Đừng nghĩ nhiều.”
Lộ Dương lấy nhẫn đeo vào ngón tay cái, vẫn còn dư dả không ít, “Lớn quá, đeo không vừa.”
“Cứ nhận lấy đi, còn trên tay em…anh mua.”
Lộ Dương ngây người một giây rồi cúi đầu cười tủm tỉm, tháo nhẫn xuống, “Chúng ta ghé nhà Chiêu Chiêu một chút đi.”
“Ừm.” Trâu Kỳ đánh tay lái chạy về hướng nhà Tần Chiêu.
Lộ Dương ở trên đường gửi tin nhắn cho Tần Chiêu, bảo cậu bạn chốc nữa ra mở cửa.
Đến dưới nhà Tần Chiêu, Lộ Dương xuống xe cầm hộp sủi cảo theo, Trâu Kỳ đỗ xe gần đó chờ cậu.
Tần Chiêu rất thích ăn sủi cảo, nên dần dần Lộ Dương cũng có thói quen mỗi lần ăn sủi cảo đều sẽ đem một phần cho Tần Chiêu. Nhìn Tần Chiêu chân trần ra mở cửa, Lộ Dương nhíu mày mắng cậu bạn vài câu, sau đó nói với Tần Chiêu đây là sủi cảo mẹ Trâu Kỳ làm, vừa khéo là nhân bánh Tần Chiêu thích.
Lúc Tần Chiêu nhận sủi cảo trong mắt rất vui vẻ, cậu cầm hộp đánh vài cái thủ ngữ cảm ơn Lộ Dương. Lộ Dương cười cười, hỏi có phải cậu đang chơi game không, Tần Chiêu gật đầu, nói đang làm nhiệm vụ cùng Sách Mã Trường Ca.
“Cậu định gạt cậu ta à?” Lộ Dương do dự hỏi.
Tần Chiêu lắc đầu, ra dấu ý bảo cậu đã nói với Sách Mã Trường Ca rồi, chẳng qua là đối phương không tin.
“Tớ nói giúp cậu?”
Không, tớ sẽ tự nói. Tần Chiêu khoa tay múa chân biểu đạt, liếc nhìn xe Trâu Kỳ đỗ phía sau, phất tay bảo Lộ Dương nhanh về. Lộ Dương gật đầu chờ cậu bạn mang giày vào, cửa đóng lại mới trở về xe.
“Trước đây có lần em dẫn Tần Chiêu về nhà em chơi, mẹ nghe nói cậu ấy thích ăn sủi cảo liền đặc biệt xuống bếp làm. Chỉ là một đĩa sủi cảo lại khiến cậu ấy ăn đỏ cả mắt, em lúc đó còn đùa cậu ấy nói giống như chưa ăn qua sủi cảo bao giờ, về sau em mới biết cậu ấy không có cha mẹ.” Lộ Dương thấp giọng kể. Cậu không hiểu sao bản thân lại nói ra chuyện này, có lẽ là nhìn Tần Chiêu như thế làm cậu muốn tâm sự một chút.
Trâu Kỳ vươn tay xoa đầu cậu, “Hiện tại cậu ấy có em.”
“Đúng vậy, còn có em mà.”
“Còn em có anh.” Trâu Kỳ bỏ thêm một câu, khiến Lộ Dương nhịn không được bật cười thành tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất