Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
Chương 24
Edit: Qiezi
Người này cứu y, mạo hiểm tính mạng cứu y… Nghĩ đến đây, Từ Tử Dung đã cảm thấy thật cao hứng, cực kì cao hứng.
Người này không phải Từ Tử Nham, Từ Tử Nham sao có thể mạo hiểm tính mạng tới cứu mình?
Anh là ca ca của mình, là duy nhất thuộc về mình!
Nhất định là ông trời thấy y trùng sinh, cho nên đặc biệt tặng cho y một ca ca tốt.
Vết máu bám trên mặt Từ Tử Dung hầu như cũng mơ hồ lan ra, thoạt nhìn rất dọa người, phối hợp với nụ cười quỷ dị trên mặt y, bất luận là ai nhìn thấy cũng cảm thấy sợ muốn run lên.
Chỉ tiếc lúc này y vùi mặt trong lòng Từ Tử Nham, không ai có thể thấy trên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn lộ ra nụ cười xảo quyệt.
“Ca ca, huynh còn đang chảy máu kìa.” Từ Tử Dung chỉnh đốn xong tâm tình của mình, ngẩng đầu nhìn Từ Tử Nham đầy ân cần.
Sự thân thiết hiện tại của y không phải là giả bộ, bởi vì y nhận định ‘Từ Tử Nham’ trước mắt là ông trời tặng cho y một ‘ca ca’. Y không quan tâm trước kia người này là ai, nhưng nếu hắn đã đoạt xá thân thể của Từ Tử Nham, vậy hắn nhất định phải gánh vác nghĩa vụ làm ca ca tốt của mình.
Đời trước y đã từng khát khao tình thân mà không được, đời này rốt cuộc có cơ hội bù đắp.
“Không sao, một chút cũng không đau.” Sắc mặt Từ Tử Nham trắng bệch, từng giọt từng giọt mồ hôi từ trên trán rơi xuống.
Từ Tử Dung cắn môi dưới lộ ra biểu tình áy náy: “Đều là ta không tốt, nếu không phải là ca ca cứu ta, ca ca cũng sẽ không bị thương.”
“Nói bậy bạ gì đó!” Từ Tử Nham cố sức dùng cái tay không bị thương xoa đầu Từ Tử Dung: “Ca ca bảo vệ đệ đệ không phải là điều nên làm sao!”
Từ Tử Dung nước mắt lưng tròng chớp động, y hơi cúi đầu, nhỏ giọng vâng một tiếng.
Từ Tử Nham cười cười, không cẩn thận chạm vào vai, không thể kiềm chế xuýt xoa một tiếng.
Từ Tử Tĩnh giao Phệ Não Thử cho hai người Từ Tử Học xử lý, nàng đi tới nhìn Từ Tử Nham, ý vị thâm trường: “Hai huynh đệ tình thâm xong chưa?”
Từ Tử Nham cười ha ha, Từ Tử Dung ngượng ngùng càng cúi đầu thấp hơn.
Từ Tử Tĩnh chỉ nhíu mày: “Nếu huynh không chữa thương, coi chừng máu sẽ chảy hết đó.”
Lúc này Từ Tử Nham mới lấy ra thuốc trị thương từ túi càn khôn, đưa cho Từ Tử Tĩnh, dù sao anh bị thương ở nơi mà chính mình không xử lý được. Ai biết giữa chừng lại bị Từ Tử Dung ngăn lại, chủ động giúp anh bôi thuốc.
Từ Tử Tĩnh nhún nhún vai, xoay người đi giúp bọn Từ Tử Học xử lý Phệ Não Thử. Đều là đồng đội, đương nhiên nàng không ngại giúp Từ Tử Nham bôi thuốc, nhưng mà đã có người vui vẻ làm thay, nàng cũng thoải mái.
Từ Tử Dung cực kỳ tỉ mỉ giúp Từ Tử Nham rửa sạch vết thương, sau đó bôi thuốc lên. Lúc này, y giống như đệ đệ cực kỳ nghe lời, mắt không chớp vì ca ca mình mà chữa thương.
Trong lòng Từ Tử Nham cảm động, anh còn nhớ rõ, trước kia mình bị thương, Từ Tử Du cũng thay anh băng bó vết thương, chỉ là nhóc con Từ Tử Du vừa băng bó vừa lải nhải lắm mồm quở trách anh, so ra thì Từ Tử Dung lại càng thêm nhu thuận đáng yêu.
Từ Tử Dung xử lý tốt vết thương, ngẩng đầu thấy Từ Tử Nham ngẩn người đắm chìm trong ký ức.
Y hơi sa sầm mặt, sau đó lại khôi phục bình thường, Từ Tử Dung như lơ đãng hỏi: “Ca ca, huynh đang suy nghĩ gì?”
Từ Tử Nham lấy lại tinh thần, nhìn gương mặt hoàn toàn khác biệt của y và Từ Tử Du, trong lòng hơi mất mát, anh lắc đầu: “Không có gì.”
Từ Tử Dung siết chặt tay, sau đó y mạnh mẽ ép buộc bản thân thả lỏng. Y cảm thấy cỗ hung bạo trong lòng như lại muốn dâng lên, y phát hiện dường như người ‘ca ca’ này có rất nhiều bí mật. Y không thích như vậy.
Vô cùng không thích!
Y không quan tâm rốt cuộc là mạo danh thân phận Từ Tử Nham, hay là đoạt xá, hoặc là cái gì y cũng mặc kệ. Điều y quan tâm chính là người này vì mình mà đến (y cho là như vậy). Nếu như thế thì trong lòng anh không nên nghĩ đến người khác. Bất kể là ai cũng không được.
Từ Tử Nham là bảo vật mà ông trời ban cho y, là bồi thường cho đau khổ đời trước của y. Những người khác chưa từng trải qua khổ sở như y, dựa vào cái gì muốn y chia sẻ lễ vật.
Đúng vậy, ở trong lòng Từ Tử Dung, Từ Tử Nham chính là lễ vật ông trời ban cho y, chỉ thuộc về một mình y!
“Ưm, đau quá. Tử Dung, nhẹ chút thôi.” Đột nhiên Từ Tử Dung ấn mạnh tay, Từ Tử Nham không chịu được đau kêu lên.
“Ca ca, xin lỗi.” Từ Tử Dung tỏ vẻ xấu hổ, đáy mắt lại hiện lên khoái trá.
“Ưm… Không sao…” Từ Tử Nham khẽ lắc đầu. Trải qua trị liệu, máu đã ngừng chảy. Thuốc trị thương Từ Kiêu cho anh, hiệu quả tất nhiên không bình thường. Trong vòng mấy phút ngắn ngủi, vết thương đã truyền đến cảm giác ngưa ngứa, đúng là đã bắt đầu khép miệng vết thương lại.
Từ Tử Nham đứng lên, đột nhiên cảm thấy hơi choáng, thiếu chút thì té ngã. Anh cho rằng đây là phản ứng bình thường vì thiếu máu, nhưng không phát hiện Từ Tử Dung ở phía sau dùng ống tay áo che lại, nuốt một giọt máu đỏ tươi.
Từ Tử Dung câu môi cười cười, không ngờ y có thể dễ dàng thu được máu tươi của Từ Tử Nham, có giọt máu tươi này trong tay, bất luận Từ Tử Nham đi tới chỗ nào đều có thể bị y điều tra ra. Dù tương lai Từ Tử Nham muốn trốn, anh cũng không thể nào chạy trốn được.
Nhân sĩ tu chân đều vô cùng chú ý đối với chuyện tổn thất máu huyết của chính mình, bởi vì có rất nhiều tà pháp lợi dụng máu tươi để theo dõi chủ nhân. Chẳng qua là Từ Tử Nham còn trẻ, tất nhiên không ý thức được tầm quan trọng của máu tươi, cũng chính bởi vì vậy Từ Tử Dung mới có thể dễ dàng lấy máu trên người đối phương.
Cả đội thu thập xong con Phệ Não Thử kia, tuy rằng Từ Tử Nham bị thương làm bọn họ thu hoạch con yêu thú này dễ dàng hơn, nhưng chỉ cần nghĩ Phệ Não Thử chính là yêu thú luyện khí tầng thứ sáu cũng đủ để Từ Tử Nham cười toe toét.
Ở giữa cánh rừng, yêu thú luyện khí tầng sáu không phải là không có, nhưng đa phần đều không thể đối phó dễ dàng. Cũng giống như Phệ Não Thử, nếu không phải nó chủ động đánh lén, sợ rằng với bản lĩnh của bọn họ, căn bản không thể phát hiện nó.
Có con Phệ Não Thử này, chuyến săn lần này của bọn họ đã giải quyết được vấn đề khó khăn nhất. Tuy thực lực Từ Tử Nham rất mạnh nhưng con mồi cần săn của anh cũng có độ khó lớn nhất.
Trải qua nghỉ ngơi ngắn ngủi, Từ Tử Nham rất hoang phí lấy ra một khối linh thạch để khôi phục.
Bình thường tĩnh tọa một canh giờ là có thể khôi phục linh lực, nhưng dưới tác dụng của linh thạch, chỉ cần thời gian uống nửa chung trà đã làm đầy đan điền, hơn nữa không biết có phải là lúc nãy sử dụng linh lực, Từ Tử Nham lại phát hiện đan điền của mình mở rộng ra thêm một ít. Coi như là trong họa có phúc.
Có Phệ Não Thử làm an lòng, tuy rằng Từ Tử Nham bị thương ảnh hưởng đến thực lực, nhưng đoàn người bọn họ vẫn săn được con mồi vô cùng thuận lợi, ngoại trừ Từ Tử Tĩnh cần tìm Song Vĩ Hạt – yêu thú luyện khí tầng năm hơi tốn sức ra thì còn lại đều rất dễ dàng.
Trước khi bóng đêm buông xuống, bọn họ men theo ký hiệu lưu lại đi ra cánh rừng, quay lại dưới vách núi, nhưng khi nhìn vách núi trống rỗng, mọi người đều câm lặng.
Dùng Toàn Long Tác leo xuống rất thuận tiện, nhưng nếu muốn leo lên – ha ha!
Từ Tử Nham sờ sờ mũi, không khỏi cảm thấy may mắn khi đội ngũ có Từ Tử Tĩnh, nếu không phải nàng lấy được bản đồ, muốn tìm đường tắt đi ra khu rừng này thật đúng là gian nan….
Nhóm người Từ Tử Tĩnh là một đội vô cùng may mắn, không chỉ trở về Luyện Võ Đường sớm nhất, còn thu hoạch đầy đủ.
Bọn họ săn tổng cộng bốn con Nham Miêu, một con Phệ Não Thử, một con Song Vĩ Hạt, hai con Thái Hoa Xà… Đừng cười nhạo cái danh xưng này, đây chính là yêu thú luyện khí tầng bốn tiêu chuẩn, sở dĩ nó có tên như vậy cũng là bởi trên đầu nó có một cái bướu thịt hình dạng như bông cải. Nọc độc của Thái Hoa Xà không có trong răng, mà chính là ở trong cái bướu thịt này, nếu không phải đã quen thuộc với loại yêu thú này, rất dễ bị nó ám toán.
Bọn họ nộp lên những con yêu thú này, thuận lợi thông qua khảo nghiệm thực chiến. Đối với những con thú dư ra, họ trực tiếp bán cho cửa hàng của Từ gia, mỗi người được chia 5 viên hạ phẩm linh thạch – đương nhiên, Từ Tử Dung không có phần. →. →
Cất linh thạch vào túi càn khôn, Từ Tử Nham dẫn Từ Tử Dung quay về Từ gia. Trên đường trở về, họ lại lần lượt nhìn thấy một số người từ cánh rừng trở ra, những người này đều bị thương, đáng tiếc không biết được thu hoạch của bọn họ như thế nào.
Ngày mai là ngày Luyện Võ Đường nghỉ lễ. Từ Tử Nham dự định dẫn Từ Tử Dung đi dạo Mạc Tân Thành.
Đan dược, linh thạch trên người anh, đa phần đều do Từ gia cung cấp, anh không cần lo lắng. Nhưng Từ Tử Dung không được đãi ngộ như vậy, bởi vậy anh dự định mua cho y một ít đan dược, tranh thủ để y tu luyện mau mau một chút.
Ba năm sau anh sẽ đến Lưu Quang Tông, anh không dám đảm bảo khi anh đi rồi, người của Từ gia có thể đối xử tử tế với Từ Tử Dung hay không. Nói thật là đối với cái vị ‘phụ thân’ kia, anh thực sự không có lòng tin.
Lúc hai huynh đệ quay về Lưu Thương Viện đến trước cửa phòng mình, Từ Tử Nham cố ý nhắc Từ Tử Dung, ngày mai nhất định phải tới sớm gọi anh rời giường…
_(:з” ∠)_ Được rồi, cái tật bám giường của anh đã bị Từ Tử Dung phát hiện, anh cũng sẽ không che giấu nữa. Đúng lúc Từ Tử Dung có thể trở thành cái đồng hồ báo thức của anh, thậm chí anh bắt đầu cân nhắc để cho Từ Tử Dung ở chung phòng với mình.
Sáng sớm hôm sau, Từ Tử Dung tỉnh dậy rất sớm.
Trải qua cuộc săn thú hôm qua, y đã thu thập được vài giọt máu tươi của yêu thú. So với lúc ban đầu y dùng máu gia cầm để tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh, điều kiện hiện tại của y đã tốt hơn xưa nhiều lắm.
Trải qua cả đêm hấp thu, y thành công tiến vào luyện khí tầng một. Nếu không phải tu vi tăng tiến quá nhanh sẽ làm người khác hoài nghi, y thậm chí có thể trong vòng bảy ngày ngắn ngủi một hơi tăng lên luyện khí tầng thứ ba.
Điểm tiếc nuối duy nhất là trong cuộc săn bắn ngày hôm qua, từ đầu tới cuối Từ Tử Nham chưa từng để y rời khỏi mắt anh, cỗ hung bạo đang rục rịch trong nội tâm không có cách nào bạo phát ra ngoài.
Trong đôi mắt, huyết sắc còn nồng đậm hơn ngày hôm qua một chút, Từ Tử Dung phải rất vất vả đè xuống cơn khát máu.
Liếm liếm khóe môi, y lại nhớ đến hương vị huyết dịch ngọt ngào kia, đáng tiếc đó là ‘ca ca’ y đã nhận định, không thể ăn được.
Đợi cho huyết sắc trong mắt hoàn toàn biến mất, Từ Tử Dung mới ngồi dậy mặc y phục đàng hoàng đi đến phòng ngủ của Từ Tử Nham.
Người này cứu y, mạo hiểm tính mạng cứu y… Nghĩ đến đây, Từ Tử Dung đã cảm thấy thật cao hứng, cực kì cao hứng.
Người này không phải Từ Tử Nham, Từ Tử Nham sao có thể mạo hiểm tính mạng tới cứu mình?
Anh là ca ca của mình, là duy nhất thuộc về mình!
Nhất định là ông trời thấy y trùng sinh, cho nên đặc biệt tặng cho y một ca ca tốt.
Vết máu bám trên mặt Từ Tử Dung hầu như cũng mơ hồ lan ra, thoạt nhìn rất dọa người, phối hợp với nụ cười quỷ dị trên mặt y, bất luận là ai nhìn thấy cũng cảm thấy sợ muốn run lên.
Chỉ tiếc lúc này y vùi mặt trong lòng Từ Tử Nham, không ai có thể thấy trên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn lộ ra nụ cười xảo quyệt.
“Ca ca, huynh còn đang chảy máu kìa.” Từ Tử Dung chỉnh đốn xong tâm tình của mình, ngẩng đầu nhìn Từ Tử Nham đầy ân cần.
Sự thân thiết hiện tại của y không phải là giả bộ, bởi vì y nhận định ‘Từ Tử Nham’ trước mắt là ông trời tặng cho y một ‘ca ca’. Y không quan tâm trước kia người này là ai, nhưng nếu hắn đã đoạt xá thân thể của Từ Tử Nham, vậy hắn nhất định phải gánh vác nghĩa vụ làm ca ca tốt của mình.
Đời trước y đã từng khát khao tình thân mà không được, đời này rốt cuộc có cơ hội bù đắp.
“Không sao, một chút cũng không đau.” Sắc mặt Từ Tử Nham trắng bệch, từng giọt từng giọt mồ hôi từ trên trán rơi xuống.
Từ Tử Dung cắn môi dưới lộ ra biểu tình áy náy: “Đều là ta không tốt, nếu không phải là ca ca cứu ta, ca ca cũng sẽ không bị thương.”
“Nói bậy bạ gì đó!” Từ Tử Nham cố sức dùng cái tay không bị thương xoa đầu Từ Tử Dung: “Ca ca bảo vệ đệ đệ không phải là điều nên làm sao!”
Từ Tử Dung nước mắt lưng tròng chớp động, y hơi cúi đầu, nhỏ giọng vâng một tiếng.
Từ Tử Nham cười cười, không cẩn thận chạm vào vai, không thể kiềm chế xuýt xoa một tiếng.
Từ Tử Tĩnh giao Phệ Não Thử cho hai người Từ Tử Học xử lý, nàng đi tới nhìn Từ Tử Nham, ý vị thâm trường: “Hai huynh đệ tình thâm xong chưa?”
Từ Tử Nham cười ha ha, Từ Tử Dung ngượng ngùng càng cúi đầu thấp hơn.
Từ Tử Tĩnh chỉ nhíu mày: “Nếu huynh không chữa thương, coi chừng máu sẽ chảy hết đó.”
Lúc này Từ Tử Nham mới lấy ra thuốc trị thương từ túi càn khôn, đưa cho Từ Tử Tĩnh, dù sao anh bị thương ở nơi mà chính mình không xử lý được. Ai biết giữa chừng lại bị Từ Tử Dung ngăn lại, chủ động giúp anh bôi thuốc.
Từ Tử Tĩnh nhún nhún vai, xoay người đi giúp bọn Từ Tử Học xử lý Phệ Não Thử. Đều là đồng đội, đương nhiên nàng không ngại giúp Từ Tử Nham bôi thuốc, nhưng mà đã có người vui vẻ làm thay, nàng cũng thoải mái.
Từ Tử Dung cực kỳ tỉ mỉ giúp Từ Tử Nham rửa sạch vết thương, sau đó bôi thuốc lên. Lúc này, y giống như đệ đệ cực kỳ nghe lời, mắt không chớp vì ca ca mình mà chữa thương.
Trong lòng Từ Tử Nham cảm động, anh còn nhớ rõ, trước kia mình bị thương, Từ Tử Du cũng thay anh băng bó vết thương, chỉ là nhóc con Từ Tử Du vừa băng bó vừa lải nhải lắm mồm quở trách anh, so ra thì Từ Tử Dung lại càng thêm nhu thuận đáng yêu.
Từ Tử Dung xử lý tốt vết thương, ngẩng đầu thấy Từ Tử Nham ngẩn người đắm chìm trong ký ức.
Y hơi sa sầm mặt, sau đó lại khôi phục bình thường, Từ Tử Dung như lơ đãng hỏi: “Ca ca, huynh đang suy nghĩ gì?”
Từ Tử Nham lấy lại tinh thần, nhìn gương mặt hoàn toàn khác biệt của y và Từ Tử Du, trong lòng hơi mất mát, anh lắc đầu: “Không có gì.”
Từ Tử Dung siết chặt tay, sau đó y mạnh mẽ ép buộc bản thân thả lỏng. Y cảm thấy cỗ hung bạo trong lòng như lại muốn dâng lên, y phát hiện dường như người ‘ca ca’ này có rất nhiều bí mật. Y không thích như vậy.
Vô cùng không thích!
Y không quan tâm rốt cuộc là mạo danh thân phận Từ Tử Nham, hay là đoạt xá, hoặc là cái gì y cũng mặc kệ. Điều y quan tâm chính là người này vì mình mà đến (y cho là như vậy). Nếu như thế thì trong lòng anh không nên nghĩ đến người khác. Bất kể là ai cũng không được.
Từ Tử Nham là bảo vật mà ông trời ban cho y, là bồi thường cho đau khổ đời trước của y. Những người khác chưa từng trải qua khổ sở như y, dựa vào cái gì muốn y chia sẻ lễ vật.
Đúng vậy, ở trong lòng Từ Tử Dung, Từ Tử Nham chính là lễ vật ông trời ban cho y, chỉ thuộc về một mình y!
“Ưm, đau quá. Tử Dung, nhẹ chút thôi.” Đột nhiên Từ Tử Dung ấn mạnh tay, Từ Tử Nham không chịu được đau kêu lên.
“Ca ca, xin lỗi.” Từ Tử Dung tỏ vẻ xấu hổ, đáy mắt lại hiện lên khoái trá.
“Ưm… Không sao…” Từ Tử Nham khẽ lắc đầu. Trải qua trị liệu, máu đã ngừng chảy. Thuốc trị thương Từ Kiêu cho anh, hiệu quả tất nhiên không bình thường. Trong vòng mấy phút ngắn ngủi, vết thương đã truyền đến cảm giác ngưa ngứa, đúng là đã bắt đầu khép miệng vết thương lại.
Từ Tử Nham đứng lên, đột nhiên cảm thấy hơi choáng, thiếu chút thì té ngã. Anh cho rằng đây là phản ứng bình thường vì thiếu máu, nhưng không phát hiện Từ Tử Dung ở phía sau dùng ống tay áo che lại, nuốt một giọt máu đỏ tươi.
Từ Tử Dung câu môi cười cười, không ngờ y có thể dễ dàng thu được máu tươi của Từ Tử Nham, có giọt máu tươi này trong tay, bất luận Từ Tử Nham đi tới chỗ nào đều có thể bị y điều tra ra. Dù tương lai Từ Tử Nham muốn trốn, anh cũng không thể nào chạy trốn được.
Nhân sĩ tu chân đều vô cùng chú ý đối với chuyện tổn thất máu huyết của chính mình, bởi vì có rất nhiều tà pháp lợi dụng máu tươi để theo dõi chủ nhân. Chẳng qua là Từ Tử Nham còn trẻ, tất nhiên không ý thức được tầm quan trọng của máu tươi, cũng chính bởi vì vậy Từ Tử Dung mới có thể dễ dàng lấy máu trên người đối phương.
Cả đội thu thập xong con Phệ Não Thử kia, tuy rằng Từ Tử Nham bị thương làm bọn họ thu hoạch con yêu thú này dễ dàng hơn, nhưng chỉ cần nghĩ Phệ Não Thử chính là yêu thú luyện khí tầng thứ sáu cũng đủ để Từ Tử Nham cười toe toét.
Ở giữa cánh rừng, yêu thú luyện khí tầng sáu không phải là không có, nhưng đa phần đều không thể đối phó dễ dàng. Cũng giống như Phệ Não Thử, nếu không phải nó chủ động đánh lén, sợ rằng với bản lĩnh của bọn họ, căn bản không thể phát hiện nó.
Có con Phệ Não Thử này, chuyến săn lần này của bọn họ đã giải quyết được vấn đề khó khăn nhất. Tuy thực lực Từ Tử Nham rất mạnh nhưng con mồi cần săn của anh cũng có độ khó lớn nhất.
Trải qua nghỉ ngơi ngắn ngủi, Từ Tử Nham rất hoang phí lấy ra một khối linh thạch để khôi phục.
Bình thường tĩnh tọa một canh giờ là có thể khôi phục linh lực, nhưng dưới tác dụng của linh thạch, chỉ cần thời gian uống nửa chung trà đã làm đầy đan điền, hơn nữa không biết có phải là lúc nãy sử dụng linh lực, Từ Tử Nham lại phát hiện đan điền của mình mở rộng ra thêm một ít. Coi như là trong họa có phúc.
Có Phệ Não Thử làm an lòng, tuy rằng Từ Tử Nham bị thương ảnh hưởng đến thực lực, nhưng đoàn người bọn họ vẫn săn được con mồi vô cùng thuận lợi, ngoại trừ Từ Tử Tĩnh cần tìm Song Vĩ Hạt – yêu thú luyện khí tầng năm hơi tốn sức ra thì còn lại đều rất dễ dàng.
Trước khi bóng đêm buông xuống, bọn họ men theo ký hiệu lưu lại đi ra cánh rừng, quay lại dưới vách núi, nhưng khi nhìn vách núi trống rỗng, mọi người đều câm lặng.
Dùng Toàn Long Tác leo xuống rất thuận tiện, nhưng nếu muốn leo lên – ha ha!
Từ Tử Nham sờ sờ mũi, không khỏi cảm thấy may mắn khi đội ngũ có Từ Tử Tĩnh, nếu không phải nàng lấy được bản đồ, muốn tìm đường tắt đi ra khu rừng này thật đúng là gian nan….
Nhóm người Từ Tử Tĩnh là một đội vô cùng may mắn, không chỉ trở về Luyện Võ Đường sớm nhất, còn thu hoạch đầy đủ.
Bọn họ săn tổng cộng bốn con Nham Miêu, một con Phệ Não Thử, một con Song Vĩ Hạt, hai con Thái Hoa Xà… Đừng cười nhạo cái danh xưng này, đây chính là yêu thú luyện khí tầng bốn tiêu chuẩn, sở dĩ nó có tên như vậy cũng là bởi trên đầu nó có một cái bướu thịt hình dạng như bông cải. Nọc độc của Thái Hoa Xà không có trong răng, mà chính là ở trong cái bướu thịt này, nếu không phải đã quen thuộc với loại yêu thú này, rất dễ bị nó ám toán.
Bọn họ nộp lên những con yêu thú này, thuận lợi thông qua khảo nghiệm thực chiến. Đối với những con thú dư ra, họ trực tiếp bán cho cửa hàng của Từ gia, mỗi người được chia 5 viên hạ phẩm linh thạch – đương nhiên, Từ Tử Dung không có phần. →. →
Cất linh thạch vào túi càn khôn, Từ Tử Nham dẫn Từ Tử Dung quay về Từ gia. Trên đường trở về, họ lại lần lượt nhìn thấy một số người từ cánh rừng trở ra, những người này đều bị thương, đáng tiếc không biết được thu hoạch của bọn họ như thế nào.
Ngày mai là ngày Luyện Võ Đường nghỉ lễ. Từ Tử Nham dự định dẫn Từ Tử Dung đi dạo Mạc Tân Thành.
Đan dược, linh thạch trên người anh, đa phần đều do Từ gia cung cấp, anh không cần lo lắng. Nhưng Từ Tử Dung không được đãi ngộ như vậy, bởi vậy anh dự định mua cho y một ít đan dược, tranh thủ để y tu luyện mau mau một chút.
Ba năm sau anh sẽ đến Lưu Quang Tông, anh không dám đảm bảo khi anh đi rồi, người của Từ gia có thể đối xử tử tế với Từ Tử Dung hay không. Nói thật là đối với cái vị ‘phụ thân’ kia, anh thực sự không có lòng tin.
Lúc hai huynh đệ quay về Lưu Thương Viện đến trước cửa phòng mình, Từ Tử Nham cố ý nhắc Từ Tử Dung, ngày mai nhất định phải tới sớm gọi anh rời giường…
_(:з” ∠)_ Được rồi, cái tật bám giường của anh đã bị Từ Tử Dung phát hiện, anh cũng sẽ không che giấu nữa. Đúng lúc Từ Tử Dung có thể trở thành cái đồng hồ báo thức của anh, thậm chí anh bắt đầu cân nhắc để cho Từ Tử Dung ở chung phòng với mình.
Sáng sớm hôm sau, Từ Tử Dung tỉnh dậy rất sớm.
Trải qua cuộc săn thú hôm qua, y đã thu thập được vài giọt máu tươi của yêu thú. So với lúc ban đầu y dùng máu gia cầm để tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh, điều kiện hiện tại của y đã tốt hơn xưa nhiều lắm.
Trải qua cả đêm hấp thu, y thành công tiến vào luyện khí tầng một. Nếu không phải tu vi tăng tiến quá nhanh sẽ làm người khác hoài nghi, y thậm chí có thể trong vòng bảy ngày ngắn ngủi một hơi tăng lên luyện khí tầng thứ ba.
Điểm tiếc nuối duy nhất là trong cuộc săn bắn ngày hôm qua, từ đầu tới cuối Từ Tử Nham chưa từng để y rời khỏi mắt anh, cỗ hung bạo đang rục rịch trong nội tâm không có cách nào bạo phát ra ngoài.
Trong đôi mắt, huyết sắc còn nồng đậm hơn ngày hôm qua một chút, Từ Tử Dung phải rất vất vả đè xuống cơn khát máu.
Liếm liếm khóe môi, y lại nhớ đến hương vị huyết dịch ngọt ngào kia, đáng tiếc đó là ‘ca ca’ y đã nhận định, không thể ăn được.
Đợi cho huyết sắc trong mắt hoàn toàn biến mất, Từ Tử Dung mới ngồi dậy mặc y phục đàng hoàng đi đến phòng ngủ của Từ Tử Nham.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất