Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 52

Trước Sau
Edit: Qiezi

Từ Tử Nham giật mình một cái, trợn tròn mắt nhìn tu sĩ lôi thôi kia, đối phương cũng trợn tròn trừng mắt nhìn anh. Vì vậy hai sư đồ cứ chơi trò mắt lớn trừng mắt nhỏ, chờ một lúc sau, Từ Tử Nham thua cuộc, yên lặng dời tầm mắt.

Tu sĩ lôi thôi cười nhạo một tiếng: “Đồ nhi ngoan, mau kêu sư phụ cho ta nghe một chút. Vất vả lắm ta mới đoạt được con từ tay của chưởng môn sư huynh.”

“Sư phụ tại thượng, xin thứ cho thân thể đồ nhi không được khỏe, không thể quỳ lạy.” Ngoài dự liệu của hắn, Từ Tử Nham nghe nói như thế chẳng những không có bất kỳ ý nghĩ buồn bực nào, ngược lại rất nghiêm túc chắp hai tay lại bái lạy lễ phép.

Tu sĩ lôi thôi nhất thời giương mắt đờ đẫn, ngay cả táo ngậm trong miệng cũng rớt ra ngoài, rơi trên giường lăn vài vòng, dính đầy mảnh vụn.

Nhìn thấy bộ dạng ngu xuẩn của tu sĩ lôi thôi, Từ Tử Dung chợt cảm thấy thần thanh khí sảng, sự buồn bực do bị hắn chèn ép tích tụ mấy ngày nay cũng tan biến, quả thực thư thái đến lạ lùng.

“Ngươi không có nghe thấy sao?” Tu sĩ lôi thôi dường như không cam tâm: “Ta là nói, ta đoạt ngươi từ trong tay chưởng môn, hắn vốn là muốn thu ngươi làm đồ đệ, nếu không phải bị ta chặn ngang, ngươi có thể trở thành đệ tử thân truyền của chưởng môn.”

“Đệ tử nghe rất rõ ràng, đa tạ sư phụ yêu mến đệ tử.” Từ Tử Nham cười nhạt nói rằng: “Nhưng mà đệ tử có thể bái ngài làm sư phụ, đây là may mắn của đệ tử.”

Tu sĩ lôi thôi đột nhiên nói không nên lời, tuy rằng Từ Tử Nham đề cao hắn hơn chưởng môn rất nhiều, làm trong lòng hắn thầm thoải mái, nhưng đối phương không có chút gì là tức giận, làm cái thói quen hay chơi xấu đồ đệ này của hắn rất không có cảm giác thành tựu.

Sờ sờ mũi, tu sĩ lôi thôi nhìn Từ Tử Nham, ánh mắt mang theo vài phần nghiềm ngẫm: “Ta nói, đồ nhi ngoan, ngươi không phải là bị ngu chứ, trở thành đệ tử chưởng môn, tương lai có thể kế thừa tước vị chưởng môn đó.”

Từ Tử Nham cười nhạt, thản nhiên: “Sư phụ minh giám, đệ tử thiên tính ngu dốt, không có khả năng gánh vác trách nhiệm trọng đại.”

Tu sĩ lôi thôi nghẹn họng, hận không thể rèn sắt thành thép mà trừng Từ Tử Nham: “Tại sao ta lại thu một đồ đệ không có tiền đồ như ngươi! Ngay cả dã tâm cũng không có.”

Từ Tử Nham cười híp mắt: “Sư phụ mắt sáng như thần, ngay cả đệ tử không có dã tâm cũng nhìn ra được, thực sự là vô cùng thông tuệ.”

“Được rồi được rồi, nịnh nữa cũng vô ích.” Tu sĩ lôi thôi tức giận nhìn Từ Tử Nham, ban đầu trong ảo trận, rõ ràng tiểu tử này không có như vậy, làm sao vừa tỉnh lại liền quanh co dài dòng, chẳng lẽ là đầu bị đụng đến hư rồi?

Nói không lại Từ Tử Nham, hắn dứt khoát chuyển ánh mắt sang Từ Tử Dung: “Nhìn cái gì đó, cũng là lúc nào rồi, ngươi đã tới nước cho thảo dược trong vườn rau chưa? Ngươi chăm sóc cho linh cốc của ta chưa? Nói cho ngươi biết, nếu như linh cốc của ta bị giảm sản lượng, khẳng định hai huynh đệ các ngươi không có trái nào mà ăn đâu!” Nói xong lời cuối cùng, tu sĩ lôi thôi cố ý giả bộ ra bộ dạng hung dữ, nhe răng há miệng hù dọa Từ Tử Dung.

Từ Tử Dung lạnh lùng nhìn hắn một cái, xoay người đi làm việc, trong lòng còn không nhịn được mà oán thầm, quả nhiên hình tượng cao nhân gì đó đều là gạt người, kỳ thực chưởng môn nhân nhượng người này thuần túy cũng bởi vì hắn là một tên vô lại!!

“Hừ! Thằng nhóc này thật không đáng yêu!” Tu sĩ lôi thôi bĩu môi, đáng lẽ ra tiểu hài tử mười một như thế này phải rống giận vào mặt mình chứ! Đặc biệt Từ Tử Dung còn là hài tử có xuất thân không tồi, tưởng chừng như sẽ được cưng chiều đến vô pháp vô thiên. Huống chi ca ca y còn là tu sĩ thiên tư xuất sắc, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng được, hai huynh đệ Từ gia, ở Từ gia nhất định là được đãi ngộ chúng tinh phủng nguyệt.

(Chúng tinh phủng nguyệt (众星捧月): Trăng sao vây quanh, ý nói luôn được che chở, là cái rốn của vũ trụ.)



Đáng tiếc… Ca ca thì giảo hoạt, đệ đệ lạnh lùng, quả thật là làm hắn kinh hoảng muốn rớt cằm, đúng ra hắn ở phàm giới du lịch không biết bao nhiêu lần, tình huống giống như vậy, thật đúng là cực kỳ hiếm gặp.

Tuy rằng Từ Tử Nham biết rất rõ người trước mắt là một vị nguyên anh đạo quân, hơn nữa còn là sư phụ do anh bái lạy, lý trí nói cho anh rằng, anh phải dùng hết khả năng lấy lòng sư phụ của mình, nhưng vừa nghe người khác chê bai đệ đệ của mình, anh liền nhịn không được mà phản bác.

“Tử Dung rất hiểu chuyện, ngày thường cũng thật ngoan ngoãn. Đối xử lễ độ với người ngoài, tính cách khiêm tốn, nếu không phải là lo lắng cho vết thương của ta, y sẽ không vô lễ như thế.”

Tu sĩ lôi thôi liếc mắt nhìn Từ Tử Nham, lặng lẽ bĩu môi, thầm nghĩ trong lòng, ngươi nói những lời này, sợ rằng ngoại trừ thằng nhóc lo lắng cho thương thế của ngươi ra, không ai có thể sáng ngang với đệ đệ của ngươi.

Nhưng mà… Mặc kệ nó!

Tu sĩ lôi thôi nghĩ chẳng có vấn đề gì, người hắn nhìn trúng chính là Từ Tử Nham, về phần Từ Tử Dung kia chính là ương ngạnh đi theo tới, tâm tính đối phương như thế nào hắn ít nhiều gì cũng nhìn ra được, chẳng qua đối phương trời sanh lạnh lùng thì như thế nào? Chỉ cần y coi trọng Từ Tử Nham, chỉ cần ca ca y một ngày đều không phản bội Lưu Quang tông, tiểu tử kia tuyệt đối không đối nghịch với ca ca y.

Về phần y cùng quan hệ đồng môn… Ai thèm quan tâm mấy thứ kia. Mấy ngàn năm nay, hạng người bướng bỉnh không nghe lời trong Lưu Quang tông còn không có sao? Trong các phong các đường kia không có mấy người tính tình đáng ghét sao? Nhiều thêm hay ít đi một người thì quản làm gì, chỉ cần y không phản bội Lưu Quang tông, về những phương diện khác, Lưu Quang tông hoàn toàn không quản đến.

Có thể chính bởi vì loại không khí tự do này của Lưu Quang tông, cho nên trong các tông môn chính đạo, cũng chỉ có Lưu Quang tông có thể làm trung gian hai bên chính tà, làm đôi bên đoàn kết chặt chẽ.

Bất hòa nhỏ thì âm thầm giải quyết, một khi có mối họa lớn, tất nhiên sẽ mời Lưu Quang tông làm trọng tài.

“Sư phụ.” Từ Tử Nham phát hiện tu sĩ lôi thôi hình như hơi thất thần, vội vàng kêu hắn một tiếng, vừa lúc anh cũng rất hoài nghi, sư phụ nói tưới nước cho thảo dược và chăm sóc linh cốc* (lúa gạo) là xảy ra chuyện gì?

“A? Làm sao vậy?” Tu sĩ lôi thôi lấy lại tinh thần, lười biếng nhìn Từ Tử Nham.

Từ Tử Nham đem nghi hoặc vừa rồi nói ra. Tu sĩ lôi thôi ngáp một cái: “A, cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng mà ở đây ta không bao giờ nuôi kẻ lười biếng, ngươi là đệ tử của ta, hơn nữa bản thân bị trọng thương, nằm ở đây nghỉ ngơi tất nhiên là không có vấn đề gì, nhưng đệ đệ ngươi bướng bỉnh bám dính lấy ngươi, ta mới miễn cưỡng thu y làm đồ đệ, đương nhiên phải làm chút việc vặt rồi.”

“Hơn nữa…” Hắn liếc mắt nhìn Từ Tử Nham: “Vật liệu thuốc tắm của ngươi đều lấy từ trong tông môn, đừng tưởng rằng có thể dùng miễn phí, đây đều là ngươi thiếu nợ, nhưng mà dưới tình huống ngươi không cử động được, đương nhiên sẽ để cho đệ đệ ngươi làm thay. Hiện tại mỗi ngày y phải tưới nước cho một trăm mẫu ruộng thuốc, còn phải bắt sâu cho ba mươi mẫu linh cốc. Chậc chậc, mấy ngày nay a, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đó đều mệt mỏi tiều tụy cả rồi.”

“Cái gì!” Từ Tử Nham nhất thời nóng nảy: “Tử Dung chỉ là đứa trẻ mười một tuổi, ngươi làm sao có thể để cho thằng bé làm việc nặng như vậy!”

Một trăm mẫu a! Diện tích lớn lắm đó, chỉ cần vừa nghĩ tới thân ảnh nhỏ bé của Từ Tử Dung gánh hai thùng nước nặng trĩu vai, vừa lau mồ hôi vừa tưới nước cho dược điền, Từ Tử Nham chợt cảm thấy tâm chua xót không chịu nổi.

“Mười một tuổi thì làm sao?” Tu sĩ lôi thôi ngoáy ngoáy lỗ tai: “Y là tu sĩ, thì dù cho chỉ có mười một tuổi, cũng không phải là người bình thường, chỉ là tưới nước cho trăm mẫu ruộng thôi mà, nhiều lắm thì mệt một chút, khẳng định không chết được.”

“Sư phụ!” Từ Tử Nham quát to một tiếng! Tu sĩ lôi thôi nói cái giọng như không có chuyện gì này làm anh rất phẫn nộ.



Tu sĩ lôi thôi trừng mắt nhìn anh: “Kêu la cái gì, sư phụ ngươi còn chưa có điếc!”

Từ Tử Nham nhanh chóng khắc chế tỉnh táo lại: “Sư phụ, xin để cho Tử Dung nghỉ ngơi vài ngày, công việc sau này ta sẽ làm hết.”

“Ngươi?” Tu sĩ lôi thôi liếc nhìn anh, nhìn đến hai chân còn chưa cử động được của anh, mặt lạnh tanh nói: “Ngươi tính bò đi tưới nước sao?”

Từ Tử Nham nhất thời nghẹn họng, trân trối nhìn tu sĩ lôi thôi, hy vọng ít ra hắn có thể giảm bớt công việc cho Từ Tử Dung.

“Được rồi, biết huynh đệ các ngươi tình thân, lúc ta muốn đưa ngươi đi, đệ đệ ngươi thiếu chút nữa là liều mạng với ta. Thật là, làm như ta là yêu quái không bằng, muốn đem ngươi ăn luôn chắc.” Tu sĩ lôi thôi lộ vẻ tức giận nói.

“Sư phụ, không thì như vầy, ta thiếu độ cống hiến của môn phái, tương lai bồi thường gấp đôi,, ngươi đừng để Tử Dung làm mấy việc cực nhọc này nữa.”

“Ngươi nha, không có việc gì thì đừng có bận tâm vớ vẩn.” Tu sĩ bất đắc dĩ nhìn anh: “Đệ đệ ngươi năng lực tài giỏi, việc này sẽ không làm mệt chết y, coi như là tôi luyện. Về phần ngươi, nghỉ ngơi cho tốt đi, mấy chục năm qua, chỉ có đám đệ tử nội môn này có tư chất tốt như vật, ta vất vả lắm mới cướp về được một đứa, nếu là bởi vì không khôi phục tốt mà để lại di chứng ảnh hưởng đến tương lai phát triển của ngươi, đám lão già kia còn không cười chết ta.”

Mắt thấy cầu tình vô vọng, Từ Tử Nham không thể làm gì khác hơn là im lặng, chỉ là khó tránh khỏi oán thầm trong lòng, hơn một trăm mẫu đất, sư phụ còn dám nói là rèn luyện, quả thực hơi quá đáng, cái này là lạm dụng lao động trẻ em đó!

Tu sĩ lôi thôi chứng kiến Từ Tử Nham còn rầu rĩ không vui, lập tức liền hiểu tiểu tử này còn đang lo lắng cho đệ đệ mình, tức giận trong lòng vì đồ đệ còn không chịu tin sư phụ, nhưng mà nghĩ lại, hai người bọn họ mới gặp mặt lần đầu tiên, hơn nữa đối phương còn do mình mạnh mẽ mang về, khuyết thiếu tín nhiệm tựa hồ cũng có thể hiểu được.

“Thực sự là sợ ngươi rồi.” Tu sĩ lôi thôi cười thầm, sau đó bấm pháp quyết. Từ trong chậu nước mà Từ Tử Dung vừa đem tới nổi lên, ở trước mặt Từ Tử Nham tạo thành một mặt thủy kính.

Trên thủy tính, gợn sóng từ từ yên lặng lại, ở bên trong hiện ra thân ảnh của Từ Tử Dung.

Chỉ thấy Từ Tử Dung gánh thùng nước trên vai, bước đi như bay, không có chút gì gọi là gắng sức.

“Này, nhìn kỹ.” Tu sĩ lôi thôi rất sợ Từ Tử Nham không chú ý đến trọng điểm, chỉ tay vào bước chân của Từ Tử Dung lắc qua lắc lại.

Từ Tử Nham tập trung nhìn, hóa ra phàm là nơi Từ Tử Dung đặt chân đến, đều có một tầng lục mang nhàn nhạt, loại lục mang này Từ Tử Nham rất quen thuộc, đó chính là linh lực hệ mộc của Từ Tử Dung.

Những mảnh cỏ nhỏ bị Từ Tử Dung giẫm lên, dưới sự tẩm bổ của linh lực hệ mộc mà sản sinh ra lực lượng phát triển lên, Từ Tử Dung nương theo cỗ lực lượng này mà tiến về phía trước.

Nhìn như y đang chạy vội, trên thực tế là y nương theo năng lượng của thực vật mà tiến về phía trước, làm như vậy sẽ không tiêu hao nhiều linh lực, nhưng hiệu quả lại rất tốt, có thể để hắn rèn luyện khống chế linh lực hệ mộc, một công đôi việc.

“Nhìn thấy chưa? Đệ đệ ngươi rất tinh ranh.” Kỳ thực tu sĩ lôi thôi cũng có chút thất bại, ban đầu hắn kỳ thật nhìn không vừa mắt tiểu tử này, cố ý chỉnh y. Hắn đường đường là tu sĩ nguyên anh, ngày thường người khác đều chặn đường giới thiệu cho hắn một vài đệ tử tư chất tuyệt hảo hắn cũng không thèm nhận, vất vả lắm mới nhìn trúng Từ Tử Nham, tiểu hài tử xấu xa lại nghĩ rằng mình muốn hại ca ca y!

Đừng tưởng rằng hắn không thấy ý cười trong mắt chưởng môn, tuy nói lúc đó bởi vì hắn đang nghiên cứu trận pháp, bộ dạng hơi chật vật một chút, lại cố ý hạ thấp tu vi, nhưng tiểu tử này cũng không thể coi thường hắn đến như vậy!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau