Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
Chương 111
Edit: Qiezi
Bạch Hoa ngẩn ngơ nhìn thân ảnh hai người kia nhanh chóng biến mất, không hiểu sao rùng mình một cái, cánh cửa phía sau kia đột nhiên vang lên một tiếng kêu thê lương thảm thiết, thần thức Bạch Hoa tìm kiếm, liền ‘nhìn’ thấy, nữ tử cường tráng vừa nãy còn diễu võ dương oai mắt mở trừng trừng nhìn thân thể mình từng mảng từng mảng hư thối hòa tan, cuối cùng hoàn toàn hóa thành một vũng máu. Người xung quanh hoảng sợ hét ầm lên, rất nhanh liền có vài tên tu sĩ Vu gia chạy đến.
Bạch Hoa hơi nhíu mày, nhanh chóng rời khỏi khu đất thị phi này, tìm một góc yên lặng xa xa, hắn bỗng dưng nhớ lại khi Từ Tử Dung uy hiếp hắn, cặp mắt lạnh như băng kia.
Trong con ngươi đen kịt không có một tia tình cảm của nhân loại, hàn băng lạnh lẽo ngàn năm không đổi.
Nhưng rõ ràng một người lạnh lùng như vậy, nhưng nghe được ca ca y triệu hoán thì, tan chảy như gió xuân…
Bạch Hoa khó nhịn khô nóng trên người, cảm thấy một luồng khí nóng dọc theo bụng nhỏ của hắn chạy xuống dưới, tổng hợp mâu thuẫn như vậy làm hắn tự dưng hưng phấn, trong những nam nhân Bạch Hoa đã từng tiếp xúc qua, không ai làm hắn hưng phấn như vậy…
“Từ Tử Dung…” Bạch Hoa lặp lại tên này, không thể kiềm chế kích động trong lòng.
Dù biết rõ người này rất nguy hiểm, thậm chí sẽ làm chính mình bị hủy diệt, nhưng hắn lại không thể khắc chế dục vọng bộc phát.
Sờ sờ gò má nóng rực của mình, liếm liếm cánh môi khô khốc, trong lòng Bạch Hoa đột nhiên nảy lên dục vọng chinh phục mãnh liệt. Dục vọng chinh phục này mạnh như thế, bất luận là Lâm Khiếu Thiên hay Từ Tử Nham, đều không thể so với khát vọng của hắn với Từ Tử Dung.
“Nhất định… Phải có được ngươi.” Bạch Hoa híp mắt lại, trong lòng bắt đầu thiết kế kế hoạch hoàn toàn mới, hắn có thời gian, có kiên trì, sớm muộn có một ngày, hắn có thể hoàn toàn nắm Từ Tử Dung trong lòng bàn tay!
***
Mang theo một phàm phu hôn mê, Từ Tử Nham cũng không quay về Tưởng gia, mà tìm một y quán để đại phu chữa trị cho mẫu thân Vu Hạo. Anh không phải luyến tiếc đan dược trên người, chủ yếu là những đan dược kia đều là La Đại Cước cho, hiệu lực trác tuyệt, dùng để chữa thương cho tu sĩ có thể nói là thánh phẩm, nhưng nếu phàm phu ăn vào, đó chính là độc dược trí mạng.
Bởi vì Ô Đề thành đang khai chiến, phố lớn ngõ nhỏ đều trống rỗng. Tình cảnh sáng nay còn cực kỳ náo nhiệt lúc này đã hóa thành quạnh quẽ, tất cả mọi người trở về nhà của mình, yên lặng cầu khẩn các tu sĩ có thể kiên trì bảo vệ Ô Đề thành.
Bất luận là phàm phu hay là tu sĩ, tất cả mọi người đều hiểu phàm là bị yêu thú công phá thành trì, dân trong thành đều không tránh khỏi số phận bị tàn sát hàng loạt. Đối với yêu thú mà nói, bọn chúng cũng không cần chiếm thành trì, ngược lại sẽ ở trong thành tàn sát trắng trợn. Trong mắt bọn chúng, phàm nhân thuần túy là bữa tiệc lớn mỹ vị, không ai sẽ cò kè mặc cả với thức ăn của mình.
Từ Tử Nham nhảy tường mới tiến vào được một y quán đóng cửa, lúc đó liền làm vị lão đại phu kia sợ đến thiếu chút nữa bất tỉnh, may là thân phận tiên sư của Từ Tử Nham làm ông kịp thời tỉnh lại, đối với những phàm nhân không hề có tu vi này mà nói, những tu sĩ mang linh lực này, hiện tại là toàn bộ hy vọng để bọn họ sống tốt.
Lão đại phu vì lấy lòng Từ Tử Nham, đem hết tất cả bản lĩnh trị liệu cho lão phu nhân, đáng tiếc đối phương chỉ là vì thân thể suy yếu quanh năm, hơn nữa vừa nãy tâm tình vô cùng kích động cho nên mới ngất đi, điều này làm cho lão đại phu muốn trổ tài có chút chán nản.
Nhưng khi ông nhận được khối linh thạch mà Từ Tử Nham đưa cho, chán nản liền hoàn toàn biến mất, ông lập tức lấy trà ngon nhất đến chiêu đãi đối phương, đồng thời hiểu ý mà lui khỏi phòng.
Lão phu nhân được đại phu xoa bóp một lúc, rất nhanh liền tỉnh lại. Ánh mắt của bà có chút mờ mờ, dường như thấy người đứng trước mặt mình là một tu sĩ vóc người thon dài. Trong thoáng chốc, thân ảnh nhi tử mình cùng người trước mắt chồng cùng một chỗ, nếu Hạo Nhi còn sống, chắc cũng lớn như vậy đi.
Trong nhất thời, lão phu nhân bi thương, dùng ống tay áo che mặt yên lặng khóc, tiếng khóc như là bị đè nén, giống như sợ bị người khác nghe được.
Từ Tử Nham cảm giác trong lòng không quá thoải mái, từ trên người mẫu thân Vu Hạo lộ ra tin tức đủ để anh suy đoán đối phương ở Vu gia khổ sở đến cỡ nào. Thở dài khi khẽ, anh đưa một cái khăn tay cho bà: “Vị đại thẩm này, đừng khóc, bây giờ bà không nên để tâm tình kích động.”
Lão phu nhân thút thít một hồi lâu, mới khẽ dùng tay áo xoa xoa khóe mắt, dùng đôi mắt sưng đỏ nhìn Từ Tử Nham: “Vị tiên sư này, xin lỗi ta thất thố, đa tạ lúc nãy ngươi cứu ta.”
“Đại thẩm quá lời.” Từ Tử Nham vội nói: “Kỳ thật ta có một việc muốn hỏi đại thẩm.”
“A, tiên sư mời nói.”
Từ Tử Nham trầm ngâm một phen: “Là như thế này. Ta vừa nãy nghe được đại thẩm nói nhi tử ra ngoài học nghệ đi?”
Vừa nhắc đến nhi tử mình, lão phu nhân đau khổ gật đầu: “Đều là ta làm mẹ không tốt, nếu ta có bản lĩnh, Hạo Nhi của ta cũng sẽ không nhỏ như vậy phải một mình ra ngoài, kết quả rơi vào… Ô ô…”
Có lẽ mẫu thân Vu Hạo dường như cũng tin lời nữ nhân kia, đó chính là Vu Hạo đã sớm táng thân trong bụng yêu thú. Chỉ là nhiều năm kiên trì như vậy, Vu Hạo đã thành hy vọng sống sót duy nhất của bà, bà chỉ phản bác nữ nhân kia theo bản năng, nhưng trên thực tế, nội tâm của bà không có một chút tự tin.
Từ Tử Nham thấy mẫu thân Vu Hạo lại khóc, liền càng đau đầu, anh thật sự không quá giỏi an ủi người khác.
“Vị đại thẩm này, bà đừng vội khóc, ta có chút nghi vấn, nhi tử của đại thẩm gọi là Vu Hạo?”
Lão phu nhân nhanh ngẩng đầu, hai tay gầy guộc túm Từ Tử Nham: “Ngươi… Ngươi biết Hạo Nhi ta?”
Từ Tử Dung ở một bên khẽ nhíu mày, vươn hai tay, nhìn như ôn nhu nhưng kỳ thực kiên quyết giật hai tay của lão phu nhân khỏi cánh tay của Từ Tử Nham, đặt lại trên đùi bà, ngữ điệu nhu hòa nói: “Trong môn phái chúng ta vừa khéo có một vị đệ tử tên Vu Hạo, hắn và ngươi có ba phần giống nhau, hơn nữa bà vẫn nói Hạo Nhi gì đó, cho nên ca ca ta mới hoài nghi, Vu Hạo kia có phải là nhi tử của ngươi không.”
Kỳ thực Từ Tử Dung nói có ba phần giống nhau thực sự là rất nâng đỡ Vu Hạo, vị lão phu nhân này tuy rằng thoạt nhìn già nua, nhưng từ khuôn mặt này cũng có thể nhìn ra lúc còn trẻ nhất định là nữ tử xuất sắc, mà tướng mạo Vu Hạo — nói như thế nào đây, cũng không phải xấu xí, chính là quá bình thường.
Tướng mạo của Vu Hạo chính là điển hình cái loại đại chúng, tùy tiện ném vào dòng người sẽ không tìm được, hơn nữa bản thân hắn còn có khí chất bỉ ổi như vậy, không hiện ra còn đỡ, một khi hiện ra, làm người có cảm giác muốn đánh hắn một trận…
“Hạo Nhi… Các ngươi quen Hạo Nhi?” Lão phu nhân liền kích động, vươn tay sắp bắt lấy cánh tay Từ Tử Nham. May mà Từ Tử Dung nhanh tay lẹ mắt, cầm một cái gối đầu nhét vào trong lòng lão phu nhân.
Lão phu nhân liền giật mình, đầu óc mơ hồ nhìn gối trong tay, lại nhìn Từ Tử Dung, hoàn toàn không rõ đây là ý gì.
Từ Tử Nham: …
Anh đột nhiên đập vào đầu Từ Tử Dung, sau đó dùng ánh mắt bảo y lăn sang một bên. Chớ nhìn gần đây anh luôn bị thái độ quỷ dị kia của Từ Tử Dung khiến tâm thần bất định, nhưng làm ca ca, uy áp của anh đối với Từ Tử Dung vẫn tương đối có lực sát thương.
Từ Tử Dung ủy khuất bĩu môi, đứng sang một bên. Mắt mở trừng trừng nhìn ca ca rút gối đầu trong tay lão phu nhân còn đang mờ mịt ra ngoài, đặt sang một bên, sau đó duỗi tay cầm lấy tay lão phu nhân, vỗ nhẹ nhẹ.
Từ Tử Dung vẫn dùng cái ánh mắt u oán này nhìn chằm chằm tay lão phu nhân và Từ Tử Nham chạm vào nhau. Tầm mắt của y thực sự là quá có cảm giác tồn tại, ngay cả lão phu nhân kia vì nghe được tin tức nhi tử mình mà kích động cũng không nhịn được rụt một cái, buông tay Từ Tử Nham ra.
Từ Tử Nham bị hành động nhàm chán này của Từ Tử Dung làm tức giận, anh trừng mắt nhìn sang, thế nhưng đối phương luôn kiên định quán triệt phương châm y luôn theo đuổi: Thành tâm ăn năn, chết cũng không hối cải…
Từ Tử Nham cũng bất đắc dĩ, dứt khoát bỏ qua uốn nắn Từ Tử Dung, chỉ cố gắng không nhìn đến sự hiện hữu của y, sau đó dùng một loại ngữ điệu cực kỳ ôn hòa, nói một chút tình hình về nhi tử của lão phu nhân.
Nói ra thực xấu hổ, kỳ thực Từ Tử Nham đã không gặp qua Vu Hạo nam năm, cho nên anh nói những chuyện này vẫn phải dựa vào Từ Tử Dung ở bên cạnh không ngừng bổ sung, rốt cuộc mới miễn cưỡng phác họa ra hình tượng cao lớn của nhi tử lão phu nhân.
Thấy trong mắt lão phu nhân lại dấy lên ngọn lửa hy vọng, Từ Tử Nham yên lặng cầu khẩn trong lòng, Vu Hạo ngươi nghìn vạn lần phải cố gắng, ta ở trước mặt mẫu thân ngươi miêu tả ngươi cao lớn như thế này, nếu ngươi vẫn là dáng vẻ bỉ ổi, thể diện ta đây có thể mất sạch…
Dàn xếp lão phu nhân xong, Từ Tử Nham còn phải đi xử lý công việc tiếp theo. Vu gia tốt xấu gì cũng là một trong tứ đại gia tộc ở Ô Đề thành, dù Vu Hạo là nhánh phụ nhất mạch rất không thu hút, anh cũng không tiện cứ như vậy mà bắt tiểu thiếp người ta đi… Tuy rằng phụ thân Vu Hạo sợ rằng đều đã quên sự tồn tại của người này.
Tốt xấu ở Ô Đề thành đợi nhiều ngày như vậy, anh cũng nghe không ít tin tức của phụ thân Vu Hạo. Đối với người này, Từ Tử Nham thực sự không muốn đánh giá, dù sao anh nghĩ, người này quả thực còn tra hơn Từ phụ. Tối thiểu, dù Từ phụ không có tình cảm gì với nhi tử mình, ít nhiều gì cũng có trách nhiệm của phụ nhân. Mà cha Vu Hạo… Anh thầm nghĩ ha ha.
Bởi vì mẫu thân Vu Hạo không có danh phận gì, là tiểu thiếp, trong mắt nhiều người không khác gì tì nữ. Đặc biệt loại tuổi già kém sắc như Vu mẫu, nhi tử cũng sớm ‘Chết’, hầu như sẽ không có kết quả gì tốt.
Kế hoạch ban đầu của Từ Tử Nham, là định dùng ‘Ân nhân cứu mạng’, ‘Mua’ Vu mẫu từ chỗ Vu phụ, mặc dù nói ra ngoài không dễ nghe, nhưng là phương pháp nhanh nhất. Từ Tử Nham cũng cân nhắc qua những phương pháp khác, nhưng khẳng định không thể sử dụng cách như Bạch Hoa.
Thời điểm ban đầu Bạch Hoa cứu mẫu thân Vu Hạo, Ô Đề thành đã bị phá, tuy rằng Vu phụ bỏ rơi mẫu thân Vu Hạo chạy trối chết, nhưng cực kỳ xui xẻo bị một con yêu thú cao cấp quấn lấy, một nhánh phụ như bọn họ căn bản không cho ra tu sĩ gì, kết quả đương nhiên là toàn quân bị diệt, mà mẫu thân Vu Hạo bỗng dưng được tự do.
Nghĩ như vậy làm Từ Tử Nham không nhịn được cảm thán hiệu ứng hào quang của vai chính, nhìn Bạch Hoa người ta, quả nhiên là mệnh vai chính, muốn thu một tiểu đệ, ông trời đều thay ngươi lo liệu phiền phức sau đó.
Bất đắc dĩ gãi đầu một cái, Từ Tử Nham bắt đầu cân nhắc, đại khái phải dùng bao nhiêu linh thạch mới có thể đưa mẫu thân Vu Hạo ra ngoài. Với cái tính tham lam của Vu phụ kia, nhất định sẽ mượn cơ hội này càn quét một khoản.
***
Tác giả nói ra suy nghĩ: _(:з” ∠)_ Quỹ tích vận mạng bắt đầu thay đổi… Bạch Hoa bắt đầu thích Từ Tử Dung… Ừm, chuyện này có bao nhiêu bi kịch…
Bạch Hoa ngẩn ngơ nhìn thân ảnh hai người kia nhanh chóng biến mất, không hiểu sao rùng mình một cái, cánh cửa phía sau kia đột nhiên vang lên một tiếng kêu thê lương thảm thiết, thần thức Bạch Hoa tìm kiếm, liền ‘nhìn’ thấy, nữ tử cường tráng vừa nãy còn diễu võ dương oai mắt mở trừng trừng nhìn thân thể mình từng mảng từng mảng hư thối hòa tan, cuối cùng hoàn toàn hóa thành một vũng máu. Người xung quanh hoảng sợ hét ầm lên, rất nhanh liền có vài tên tu sĩ Vu gia chạy đến.
Bạch Hoa hơi nhíu mày, nhanh chóng rời khỏi khu đất thị phi này, tìm một góc yên lặng xa xa, hắn bỗng dưng nhớ lại khi Từ Tử Dung uy hiếp hắn, cặp mắt lạnh như băng kia.
Trong con ngươi đen kịt không có một tia tình cảm của nhân loại, hàn băng lạnh lẽo ngàn năm không đổi.
Nhưng rõ ràng một người lạnh lùng như vậy, nhưng nghe được ca ca y triệu hoán thì, tan chảy như gió xuân…
Bạch Hoa khó nhịn khô nóng trên người, cảm thấy một luồng khí nóng dọc theo bụng nhỏ của hắn chạy xuống dưới, tổng hợp mâu thuẫn như vậy làm hắn tự dưng hưng phấn, trong những nam nhân Bạch Hoa đã từng tiếp xúc qua, không ai làm hắn hưng phấn như vậy…
“Từ Tử Dung…” Bạch Hoa lặp lại tên này, không thể kiềm chế kích động trong lòng.
Dù biết rõ người này rất nguy hiểm, thậm chí sẽ làm chính mình bị hủy diệt, nhưng hắn lại không thể khắc chế dục vọng bộc phát.
Sờ sờ gò má nóng rực của mình, liếm liếm cánh môi khô khốc, trong lòng Bạch Hoa đột nhiên nảy lên dục vọng chinh phục mãnh liệt. Dục vọng chinh phục này mạnh như thế, bất luận là Lâm Khiếu Thiên hay Từ Tử Nham, đều không thể so với khát vọng của hắn với Từ Tử Dung.
“Nhất định… Phải có được ngươi.” Bạch Hoa híp mắt lại, trong lòng bắt đầu thiết kế kế hoạch hoàn toàn mới, hắn có thời gian, có kiên trì, sớm muộn có một ngày, hắn có thể hoàn toàn nắm Từ Tử Dung trong lòng bàn tay!
***
Mang theo một phàm phu hôn mê, Từ Tử Nham cũng không quay về Tưởng gia, mà tìm một y quán để đại phu chữa trị cho mẫu thân Vu Hạo. Anh không phải luyến tiếc đan dược trên người, chủ yếu là những đan dược kia đều là La Đại Cước cho, hiệu lực trác tuyệt, dùng để chữa thương cho tu sĩ có thể nói là thánh phẩm, nhưng nếu phàm phu ăn vào, đó chính là độc dược trí mạng.
Bởi vì Ô Đề thành đang khai chiến, phố lớn ngõ nhỏ đều trống rỗng. Tình cảnh sáng nay còn cực kỳ náo nhiệt lúc này đã hóa thành quạnh quẽ, tất cả mọi người trở về nhà của mình, yên lặng cầu khẩn các tu sĩ có thể kiên trì bảo vệ Ô Đề thành.
Bất luận là phàm phu hay là tu sĩ, tất cả mọi người đều hiểu phàm là bị yêu thú công phá thành trì, dân trong thành đều không tránh khỏi số phận bị tàn sát hàng loạt. Đối với yêu thú mà nói, bọn chúng cũng không cần chiếm thành trì, ngược lại sẽ ở trong thành tàn sát trắng trợn. Trong mắt bọn chúng, phàm nhân thuần túy là bữa tiệc lớn mỹ vị, không ai sẽ cò kè mặc cả với thức ăn của mình.
Từ Tử Nham nhảy tường mới tiến vào được một y quán đóng cửa, lúc đó liền làm vị lão đại phu kia sợ đến thiếu chút nữa bất tỉnh, may là thân phận tiên sư của Từ Tử Nham làm ông kịp thời tỉnh lại, đối với những phàm nhân không hề có tu vi này mà nói, những tu sĩ mang linh lực này, hiện tại là toàn bộ hy vọng để bọn họ sống tốt.
Lão đại phu vì lấy lòng Từ Tử Nham, đem hết tất cả bản lĩnh trị liệu cho lão phu nhân, đáng tiếc đối phương chỉ là vì thân thể suy yếu quanh năm, hơn nữa vừa nãy tâm tình vô cùng kích động cho nên mới ngất đi, điều này làm cho lão đại phu muốn trổ tài có chút chán nản.
Nhưng khi ông nhận được khối linh thạch mà Từ Tử Nham đưa cho, chán nản liền hoàn toàn biến mất, ông lập tức lấy trà ngon nhất đến chiêu đãi đối phương, đồng thời hiểu ý mà lui khỏi phòng.
Lão phu nhân được đại phu xoa bóp một lúc, rất nhanh liền tỉnh lại. Ánh mắt của bà có chút mờ mờ, dường như thấy người đứng trước mặt mình là một tu sĩ vóc người thon dài. Trong thoáng chốc, thân ảnh nhi tử mình cùng người trước mắt chồng cùng một chỗ, nếu Hạo Nhi còn sống, chắc cũng lớn như vậy đi.
Trong nhất thời, lão phu nhân bi thương, dùng ống tay áo che mặt yên lặng khóc, tiếng khóc như là bị đè nén, giống như sợ bị người khác nghe được.
Từ Tử Nham cảm giác trong lòng không quá thoải mái, từ trên người mẫu thân Vu Hạo lộ ra tin tức đủ để anh suy đoán đối phương ở Vu gia khổ sở đến cỡ nào. Thở dài khi khẽ, anh đưa một cái khăn tay cho bà: “Vị đại thẩm này, đừng khóc, bây giờ bà không nên để tâm tình kích động.”
Lão phu nhân thút thít một hồi lâu, mới khẽ dùng tay áo xoa xoa khóe mắt, dùng đôi mắt sưng đỏ nhìn Từ Tử Nham: “Vị tiên sư này, xin lỗi ta thất thố, đa tạ lúc nãy ngươi cứu ta.”
“Đại thẩm quá lời.” Từ Tử Nham vội nói: “Kỳ thật ta có một việc muốn hỏi đại thẩm.”
“A, tiên sư mời nói.”
Từ Tử Nham trầm ngâm một phen: “Là như thế này. Ta vừa nãy nghe được đại thẩm nói nhi tử ra ngoài học nghệ đi?”
Vừa nhắc đến nhi tử mình, lão phu nhân đau khổ gật đầu: “Đều là ta làm mẹ không tốt, nếu ta có bản lĩnh, Hạo Nhi của ta cũng sẽ không nhỏ như vậy phải một mình ra ngoài, kết quả rơi vào… Ô ô…”
Có lẽ mẫu thân Vu Hạo dường như cũng tin lời nữ nhân kia, đó chính là Vu Hạo đã sớm táng thân trong bụng yêu thú. Chỉ là nhiều năm kiên trì như vậy, Vu Hạo đã thành hy vọng sống sót duy nhất của bà, bà chỉ phản bác nữ nhân kia theo bản năng, nhưng trên thực tế, nội tâm của bà không có một chút tự tin.
Từ Tử Nham thấy mẫu thân Vu Hạo lại khóc, liền càng đau đầu, anh thật sự không quá giỏi an ủi người khác.
“Vị đại thẩm này, bà đừng vội khóc, ta có chút nghi vấn, nhi tử của đại thẩm gọi là Vu Hạo?”
Lão phu nhân nhanh ngẩng đầu, hai tay gầy guộc túm Từ Tử Nham: “Ngươi… Ngươi biết Hạo Nhi ta?”
Từ Tử Dung ở một bên khẽ nhíu mày, vươn hai tay, nhìn như ôn nhu nhưng kỳ thực kiên quyết giật hai tay của lão phu nhân khỏi cánh tay của Từ Tử Nham, đặt lại trên đùi bà, ngữ điệu nhu hòa nói: “Trong môn phái chúng ta vừa khéo có một vị đệ tử tên Vu Hạo, hắn và ngươi có ba phần giống nhau, hơn nữa bà vẫn nói Hạo Nhi gì đó, cho nên ca ca ta mới hoài nghi, Vu Hạo kia có phải là nhi tử của ngươi không.”
Kỳ thực Từ Tử Dung nói có ba phần giống nhau thực sự là rất nâng đỡ Vu Hạo, vị lão phu nhân này tuy rằng thoạt nhìn già nua, nhưng từ khuôn mặt này cũng có thể nhìn ra lúc còn trẻ nhất định là nữ tử xuất sắc, mà tướng mạo Vu Hạo — nói như thế nào đây, cũng không phải xấu xí, chính là quá bình thường.
Tướng mạo của Vu Hạo chính là điển hình cái loại đại chúng, tùy tiện ném vào dòng người sẽ không tìm được, hơn nữa bản thân hắn còn có khí chất bỉ ổi như vậy, không hiện ra còn đỡ, một khi hiện ra, làm người có cảm giác muốn đánh hắn một trận…
“Hạo Nhi… Các ngươi quen Hạo Nhi?” Lão phu nhân liền kích động, vươn tay sắp bắt lấy cánh tay Từ Tử Nham. May mà Từ Tử Dung nhanh tay lẹ mắt, cầm một cái gối đầu nhét vào trong lòng lão phu nhân.
Lão phu nhân liền giật mình, đầu óc mơ hồ nhìn gối trong tay, lại nhìn Từ Tử Dung, hoàn toàn không rõ đây là ý gì.
Từ Tử Nham: …
Anh đột nhiên đập vào đầu Từ Tử Dung, sau đó dùng ánh mắt bảo y lăn sang một bên. Chớ nhìn gần đây anh luôn bị thái độ quỷ dị kia của Từ Tử Dung khiến tâm thần bất định, nhưng làm ca ca, uy áp của anh đối với Từ Tử Dung vẫn tương đối có lực sát thương.
Từ Tử Dung ủy khuất bĩu môi, đứng sang một bên. Mắt mở trừng trừng nhìn ca ca rút gối đầu trong tay lão phu nhân còn đang mờ mịt ra ngoài, đặt sang một bên, sau đó duỗi tay cầm lấy tay lão phu nhân, vỗ nhẹ nhẹ.
Từ Tử Dung vẫn dùng cái ánh mắt u oán này nhìn chằm chằm tay lão phu nhân và Từ Tử Nham chạm vào nhau. Tầm mắt của y thực sự là quá có cảm giác tồn tại, ngay cả lão phu nhân kia vì nghe được tin tức nhi tử mình mà kích động cũng không nhịn được rụt một cái, buông tay Từ Tử Nham ra.
Từ Tử Nham bị hành động nhàm chán này của Từ Tử Dung làm tức giận, anh trừng mắt nhìn sang, thế nhưng đối phương luôn kiên định quán triệt phương châm y luôn theo đuổi: Thành tâm ăn năn, chết cũng không hối cải…
Từ Tử Nham cũng bất đắc dĩ, dứt khoát bỏ qua uốn nắn Từ Tử Dung, chỉ cố gắng không nhìn đến sự hiện hữu của y, sau đó dùng một loại ngữ điệu cực kỳ ôn hòa, nói một chút tình hình về nhi tử của lão phu nhân.
Nói ra thực xấu hổ, kỳ thực Từ Tử Nham đã không gặp qua Vu Hạo nam năm, cho nên anh nói những chuyện này vẫn phải dựa vào Từ Tử Dung ở bên cạnh không ngừng bổ sung, rốt cuộc mới miễn cưỡng phác họa ra hình tượng cao lớn của nhi tử lão phu nhân.
Thấy trong mắt lão phu nhân lại dấy lên ngọn lửa hy vọng, Từ Tử Nham yên lặng cầu khẩn trong lòng, Vu Hạo ngươi nghìn vạn lần phải cố gắng, ta ở trước mặt mẫu thân ngươi miêu tả ngươi cao lớn như thế này, nếu ngươi vẫn là dáng vẻ bỉ ổi, thể diện ta đây có thể mất sạch…
Dàn xếp lão phu nhân xong, Từ Tử Nham còn phải đi xử lý công việc tiếp theo. Vu gia tốt xấu gì cũng là một trong tứ đại gia tộc ở Ô Đề thành, dù Vu Hạo là nhánh phụ nhất mạch rất không thu hút, anh cũng không tiện cứ như vậy mà bắt tiểu thiếp người ta đi… Tuy rằng phụ thân Vu Hạo sợ rằng đều đã quên sự tồn tại của người này.
Tốt xấu ở Ô Đề thành đợi nhiều ngày như vậy, anh cũng nghe không ít tin tức của phụ thân Vu Hạo. Đối với người này, Từ Tử Nham thực sự không muốn đánh giá, dù sao anh nghĩ, người này quả thực còn tra hơn Từ phụ. Tối thiểu, dù Từ phụ không có tình cảm gì với nhi tử mình, ít nhiều gì cũng có trách nhiệm của phụ nhân. Mà cha Vu Hạo… Anh thầm nghĩ ha ha.
Bởi vì mẫu thân Vu Hạo không có danh phận gì, là tiểu thiếp, trong mắt nhiều người không khác gì tì nữ. Đặc biệt loại tuổi già kém sắc như Vu mẫu, nhi tử cũng sớm ‘Chết’, hầu như sẽ không có kết quả gì tốt.
Kế hoạch ban đầu của Từ Tử Nham, là định dùng ‘Ân nhân cứu mạng’, ‘Mua’ Vu mẫu từ chỗ Vu phụ, mặc dù nói ra ngoài không dễ nghe, nhưng là phương pháp nhanh nhất. Từ Tử Nham cũng cân nhắc qua những phương pháp khác, nhưng khẳng định không thể sử dụng cách như Bạch Hoa.
Thời điểm ban đầu Bạch Hoa cứu mẫu thân Vu Hạo, Ô Đề thành đã bị phá, tuy rằng Vu phụ bỏ rơi mẫu thân Vu Hạo chạy trối chết, nhưng cực kỳ xui xẻo bị một con yêu thú cao cấp quấn lấy, một nhánh phụ như bọn họ căn bản không cho ra tu sĩ gì, kết quả đương nhiên là toàn quân bị diệt, mà mẫu thân Vu Hạo bỗng dưng được tự do.
Nghĩ như vậy làm Từ Tử Nham không nhịn được cảm thán hiệu ứng hào quang của vai chính, nhìn Bạch Hoa người ta, quả nhiên là mệnh vai chính, muốn thu một tiểu đệ, ông trời đều thay ngươi lo liệu phiền phức sau đó.
Bất đắc dĩ gãi đầu một cái, Từ Tử Nham bắt đầu cân nhắc, đại khái phải dùng bao nhiêu linh thạch mới có thể đưa mẫu thân Vu Hạo ra ngoài. Với cái tính tham lam của Vu phụ kia, nhất định sẽ mượn cơ hội này càn quét một khoản.
***
Tác giả nói ra suy nghĩ: _(:з” ∠)_ Quỹ tích vận mạng bắt đầu thay đổi… Bạch Hoa bắt đầu thích Từ Tử Dung… Ừm, chuyện này có bao nhiêu bi kịch…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất