Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 219

Trước Sau
Edit: Qiezi

“Ca ca làm sao vậy?”

“Không có gì.” Từ Tử Nham lắc đầu, lựa chọn đồng ý.

Mặc dù không biết đối phương có ý đồ gì, nhưng anh chưa bao giờ e ngại bất kỳ khiêu chiến nào.

Chỉ trong chớp mắt, bóng dáng Từ Tử Nham biến mất khỏi phòng, bởi vì mấy ngày gần đây, Từ Tử Nham thường tiếp nhận khiêu chiến của người khác, cho nên cảnh tượng như vậy không làm những người khác chú ý.

Chỉ có Từ Tử Dung khẽ nhíu mày, luôn cảm thấy hình như có chỗ nào khác thường…

Vừa tiến vào đấu trường, Từ Tử Nham lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu, bởi vì mỗi lần tiến vào đấu trường sẽ không giống nhau, hơn nữa vị trí tiến vào ngẫu nhiên, anh đã từng thấy qua một trận thi đấu, hai gã đấu sĩ xuất hiện tựa lưng vào nhau trong đấu trường.

Đấu pháp của tu sĩ, cự ly rất quan trọng, như loại tình huống hai người dính sát vào nhau này, chỉ sợ cũng chỉ có trong Đấu Chiến Tháp mới xuất hiện.

Cuộc chiến không ngoài dự liệu cực kỳ thê thảm, bên thua phải rời khỏi Đấu Chiến Tháp, phỏng chừng ít nhất cũng phải nằm trên giường tĩnh dưỡng ba hay năm năm, bên thắng chỉ sợ cũng phải nửa năm mới khôi phục khỏe mạnh.

“Ha ha, tiểu hữu không cần khẩn trương.”

Lôi quang trong kẽ tay Từ Tử Nham đùng đùng vang dội, nhưng phía sau anh đột nhiên vang lên âm thanh làm lông tơ dựng đứng.

Để tìm kiếm tung tích kẻ địch, anh đã phóng thần thức đến mức lớn nhất, dưới tình huống như vậy, anh lại không phát hiện có người sau lưng, vậy đối phương phải là dạng tu vi gì?

Yên lặng xoay người Từ Tử Nham nhìn ba lão giả ở cách đó không xa, trên mặt lộ vẻ khó hiểu.

Trong ba người đối diện này, còn có một người mình quen biết, người nọ một thân hắc y lạnh tanh, chính là vị nửa năm trước dẫn bọn họ đến đại hội thần thụ cầu phúc.

Trong ba người, đứng vị trí trung tâm là một lão giả thần thái hiền hòa, râu dài rũ xuống, tươi cười khả cúc, làm người nhìn thấy không nhịn được sinh lòng thân cận.

Đứng bên trái lão giả là một phụ nhân trung niên tướng mạo bình thường nhưng ánh mắt sắc bén, nàng mặc đạo bào, phía sau đeo một thanh trường kiếm, trường kiếm mơ hồ phát ra tiếng rồng ngâm, vỏ kiếm hơi rung động, giống như lúc nào cũng có thể phá ra…

“Xin hỏi mấy vị là…?” Từ Tử Nham hơi nheo mắt lại, trong lòng càng cảnh giác.

Anh đến Đấu Chiến Tháp lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên thấy, trong đấu trường có thể xuất hiện người thứ ba ngoại trừ hai gã đấu sĩ.

Đặc biệt là trong ba người xuất hiện này, lại có hai người anh hoàn toàn không nhìn ra thực lực của đối phương, tu vi như thế nếu muốn hãm hại anh, vậy khẳng định anh không ra khỏi đấu trường này.

“Cẩu Đản, ngươi tới giải thích cho vị tiểu hữu này đi.” Lão giả cười ấm áp, quay đầu nói với hắc y nhân: “Aiz, già rồi, ta phải nghỉ ngơi một lúc đã.”

Nói xong cũng không để ý sắc mặt lúc trắng lúc xanh của hắc y nhân, cánh tay vung lên, một cái ghế trúc mát mẻ xuất hiện bên cạnh ông.

Lão giả thảnh thơi nằm xuống trước mặt mọi người, không bao lâu đã truyền ra tiếng ngáy nho nhỏ…



Từ Tử Nham yên lặng nhìn hắc y nhân bị gọi là ‘Cẩu Đản’, biết rõ tình cảnh trước mắt không thích hợp, hưng anh vẫn không nhịn được, phụt một tiếng bật cười.

Mắt thấy sắc mặt hắc y nhân bằng mắt thường có thể thấy được nhanh chóng biến đen, điều duy nhất Từ Tử Nham có thể làm là cố gắng quay mặt đi, để lại cho hắn một bả vai không ngừng rung động…

“Cười đủ chưa?” Qua một lúc lâu, hắc y nhân kia mới khàn giọng nói.

Từ Tử Nham vội vàng gật đầu, cố gắng làm ra vẻ mặt nghiêm túc.

Có thể bởi vì một tiếng ‘Cẩu Đản’ này, bầu không khí vốn ngưng trọng lập tức trở nên thoải mái hơn.

Mặc dù hắc y nhân kia khó chịu khi nhũ danh của mình bị lôi ra làm thuốc hòa hoãn không khí, nhưng không thể không tán thành, một câu nói đơn giản của lão giả đã lập tức làm đối phương giảm phòng bị rất nhiều.

Đương nhiên, điểm quan trọng nhất là, nếu tính tuổi của lão giả kia, quả thật là gia gia của gia gia của gia gia hắn… Người ta gọi nhũ danh của hắn, hắn cũng chỉ có thể sờ mũi tiếp nhận.

Đạo cô thanh bào dường như cũng không định tham dự vào đề tài của hắc y nhân và Từ Tử Nham, nàng lẳng lặng đứng sau lão giả, hai mắt hơi khép, kiếm ý trên người lúc nuốt lúc phun, ở trên đấu trường tu luyện.

Từ Tử Nham thấy thế không khỏi âm thầm kinh hãi, anh tự nhận mình tu luyện đã cực kỳ khắc khổ, nhưng so sánh với đạo cô này, ngày thường anh tu luyện hoàn toàn không đủ nhìn.

Âm thầm tặc lưỡi vị đạo cô này chăm chỉ, Từ Tử Nham lại nhìn thêm vài lần, sau đó mới chuyển lực chú ý đến hắc y nhân.

Kỳ thật hắc y nhân nói những chuyện trong Đấu Chiến Tháp cũng coi như không phải bí mật gì, chẳng qua mấy tin tức này chỉ lưu truyền giữa một vài đấu sĩ cấp cao. Bây giờ nhóm Từ Tử Nham chỉ là đấu sĩ cấp bốn, phải biết rằng những thứ này, hoặc là được những tu sĩ cấp cao này chỉ điểm, hoặc là giống như anh hiện tại, bởi vì tiềm lực bản thân nên được cao tầng thưởng thức.

Toàn bộ Đấu Chiến Tháp chia thành ba bộ phận yêu ma nhân, mà tổ chức cao tầng cũng thành lập ba phân bộ tương ứng.

Từ trong miệng hắc y nhân, anh biết được hậu trường Đấu Chiến Tháp là do ba tộc ma nhân yêu cùng tạo thành. Nhắc tới cũng thú vị, ở bên ngoài ba tộc như dầu sôi lửa bỏng, giữa nhân ma lại càng là không đội trời chung, nhưng cố tình đại đa số người của ba tộc hội tụ trong Đấu Chiến Tháp này đều thuộc chủ nghĩa hòa bình.

Những người này thân phận thần bí, trong ba tộc đều thuộc về cái loại nhân sĩ có quyền có thế, bọn họ cũng không tán thành hai tộc nhân ma giống như bây giờ đánh đến ngươi chết ta sống, mà càng nghiêng về thông qua hiệp thương giải quyết vấn đề.

Tuy bọn họ thế lớn, nhưng bất luận là ma tộc hay là nhân tộc, trước giờ đều là nhân sĩ chủ chiến chiếm ưu thế, cho nên bọn họ cũng chỉ có thể tạm thời ẩn náu, thông qua Đấu Chiến Tháp này, âm thầm truyền bá tư tưởng hòa bình ra ngoài.

Hai tộc nhân ma đánh nhiều năm như vậy, hai bên hao tổn vô cùng nghiêm trọng, nhìn bề ngoài, hai tộc nhân ma thực lực tương đương, lại đánh thêm tám trăm hay ngàn năm nữa cũng không thành vấn đề. Nhưng hiện trạng chân chính lại là: Bởi vì chiến tranh, đã có hơn mười vực bị hủy diệt! Một mảng lớn đất đai vì hai bên đánh nhau hàng năm, sắp đến ranh giới hủy diệt.

Địa bàn càng đánh càng nát, địa bàn nát không ai muốn, những người này sẽ lại đi cướp đoạt địa bàn mới.

Cứ duy trì như thế, kết quả cuối cùng chỉ có thể là ma tộc cùng nhân tộc vì mảnh đất sinh tồn cuối cùng mà xuất thủ, nói không chừng sẽ đồng quy vu tận.

Đây chính là kết quả hai bên không thể tiếp nhận, cho nên mới có Đấu Chiến Tháp tồn tại.

Bây giờ hai phe nhân ma vì chiến tranh nhiều năm, nếu muốn đàm phán hòa bình trên cơ bản là chuyện không thể nào, cho dù có, cũng không phải loại người đẳng cấp nhỏ bé như Từ Tử Nham có thể tham dự vào.

Sở dĩ mượn sức anh, chính là vì nhìn trúng phát triển tương lai của anh. Phía sau Đấu Chiến Tháp đều là tu sĩ từ Đại Thừa Kỳ trở lên, bọn họ xem xét sự tình đều lựa chọn mục tiêu lâu dài.

Với thân phận bây giờ của Từ Tử Nham, tất nhiên không thể ảnh hưởng chiến tranh, nhưng nếu anh tấn cấp nguyên anh thì sao? Hoặc là tấn cấp Hóa Thần?

Một Từ Tử Nham không được, vậy mười người thì sao? Trăm người?



Đấu sĩ cấp bậc như Từ Tử Nham, Đấu Chiến Tháp đã bồi dưỡng không biết bao nhiêu người, trong những người này có bỏ mình, có lớn lên, đồng thời đã tham dự vào đại chiến ma nhân. Thậm chí bồi dưỡng ra một nhóm người ra mầm móng sớm nhất, có vài tên nhân tộc hoặc ma tộc đã có địa vị cao, có quyền phát ngôn nhất định.

Những đại lão này hy vọng có thể tung ra một số lượng lớn mầm móng đông đảo, một khi quan hệ tương lai của nhân ma có thể đàm phán hòa bình, những mầm móng được rải ra này cũng có thể phát huy tác dụng của bọn họ, thúc đẩy tiến trình hòa bình.

Sau khi hắc y nhân nói xong, lặng lặng đợi đáp án của Từ Tử Nham.

Trở thành một ‘Mầm móng’ đương nhiên có lợi, không nói cái khác, chỉ dựa vào tài nguyên rộng rãi được cất giấu trong Đấu Chiến Tháp, cũng đủ để Từ Tử Nham thăng tiến đến kim đan đỉnh phong.

Trên thực tế, nếu không phải tiến cấp nguyên anh còn phải chịu đựng tâm ma kiếp và tiểu thiên kiếp, hơn nữa sau này đến Hóa Thần, Đại Thừa đều cần cơ duyên nhất định mới có thể thực hiện, đan dược trong Đấu Chiến Tháp, nuôi ra mấy tu sĩ Đại Thừa Kỳ cũng không thành vấn đề.

Từ Tử Nham rơi vào trầm mặc, một việc quan trọng như vậy, anh phải suy nghĩ cẩn thận mới được.

Anh khá hứng thú đẩy mạnh hòa bình, nhưng Đấu Chiến Tháp này có thể đại biểu hòa bình hay không thì lại là chuyện khác. Đừng nhìn hắc y nhân kia nói rất hay, nhưng tình huống thực tế rốt cuộc như thế nào, anh phải quan sát một thời gian mới có thể quyết định.

“Ha… Già rồi, không cẩn thận ngủ thiếp đi.” Lão giả híp mắt, vươn vai một cái rồi đứng lên.

Trong lòng Từ Tử Nham khẽ động, ngẩng đầu nhìn về phía lão giả: “Các ngươi cần ta làm gì?”

Lão giả cười tủm tỉm nhìn anh: “Đừng khẩn trương, chúng ta không có ép ngươi bán thân.” Nói xong, ông nháy mắt với hắc y nhân, hắc y nhân lập tức lấy ra một chiếc nhẫn không chút thu hút.

“Đây là nhẫn thông hành Đấu Chiến Tháp, chỉ cần có chiếc nhẫn này, có thể thường xuyên đến Đấu Chiến Tháp. Sau này ngươi có thể tùy thời thông qua cái nhẫn này vào Đấu Chiến Tháp. Nhưng nhớ kỹ trước khi vào phải cất thân thể mình, nếu bị dã thú ăn mất, cũng không khóc nổi đâu!” Lão giả nháy mắt mấy cái, ngoài ý muốn lộ ra một nụ cười nghịch ngợm.

Từ Tử Nham nhất thời dở khóc dở cười, người ta thường nói lão tiểu hài lão tiểu hài*, thần thụ cũng được, vị lão giả này cũng được, còn biết đùa giỡn hơn anh nữa.

(Lão tiểu hài lão tiểu hài: người già hành động + thái độ như trẻ con)

Từ Tử Nham nhìn chiếc nhẫn kia, trầm tư một chút, cuối cùng vẫn cự tuyệt tổ chức này mượn sức.

Tuy rằng trở thành thành viên của tổ chức sẽ nhận được hỗ trợ rất lớn, nhưng đồng thời cũng vì tổ chức nỗ lực rất nhiều thứ.

Từ Tử Nham dầu gì cũng là một thương nhân, phủi hai cái là biết cuộc mua bán này không có lợi lắm.

Đấu Chiến Tháp có thể cung cấp cho anh, nhưng anh hoàn toàn có thể thông qua một loạt ‘Bí tịch công lược’ từ trong bí cảnh, bảo tàng lấy ra, mà nếu nói cao thủ chỉ đạo, sư phụ anh chính là tu sĩ nguyên anh kỳ, cách Hóa Thần chỉ có một bước, anh hoàn toàn không cần phải thỉnh giáo những cao thủ phía sau Đấu Chiến Tháp.

Tính toán một chút, anh lấy được lợi ích rất có hạ, nhưng phải trả rất nhiều, buôn bán như vậy, chỉ cần anh không bị ấm đầu thì nhất định sẽ không làm!

Hơn nữa, tổ chức này nói rất dễ nghe, cái gì mà trả lại tự do, một khi ngươi thực sự chiếm được lợi ích từ chỗ bọn họ, muốn thoải mái rời đi, đây tuyệt đối là nằm mơ.

Nhưng Từ Tử Nham cũng không trực tiếp cự tuyệt, chỉ uyển chuyển tỏ vẻ, bây giờ Huyền Vũ Vực còn không biết rúc trong góc nào đâu, ngay cả bản vực còn không ra được, nói gì đến biểu hiện trong đại chiến nhân ma?

***

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ╮(╯▽╰)╭ Từ Tử Nham sẽ không khinh địch bán mình như vậy, dù muốn bán, cũng phải ưu tiên bán cho Tử Dung…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau