Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
Chương 247
Edit: Qiezi
Cũng may, tuy Hạ Vinh Thăng láu cá, nhưng vẫn có ánh mắt, không dám làm ra hành động cỏ đầu tường*.
(Cỏ đầu tường gió chiều nào nghiêng theo chiều ấy)
Từ Tử Nham tin tưởng Từ Tử Dung, nếu Tử Dung nói không vội, vậy anh sẽ không chút lo lắng.
Bên tu sĩ chính đạo, dưới sự đàn áp của Cao Dật chỉ sinh ra một trận gây rối liền yên tĩnh lại, chú ý tới nhóm Từ Tử Nham không vội vã tranh giành vài cửa ngầm, Cao Dật không khỏi sinh lòng nghi hoặc.
Từ trước tới giờ mê cung Chân Long đều thuộc khống chế của Vệ gia, cho nên hắn chắc chắn trên tay Vệ Kình có một ít tin tức về mê cung này. Hôm nay mắt thấy nhóm người Từ Tử Nham không có hành động gì đối với cửa ngầm, Cao Dật không kiềm được hoài nghi, có phải bên trong cửa ngầm này có bẫy gì đang chờ bọn họ hay không.
Cao Dật suy nghĩ, để một tu sĩ đi tới trước, mở cơ quan trên trụ rồng mà ma tu kia từng sử dụng. Ngoài dự liệu, khi nhỏ máu tươi vào miệng rồng, cánh cửa ngầm kia lại mở ra lần thứ hai.
Biết được cửa ngầm không phải sản phẩm duy nhất, mà là có thể sử dụng liên tục, những người còn lại đều thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là những người bị thương hoặc tu vi hơi thấp, hầu như trong lòng mỗi người đều âm thầm cảm thấy may mắn.
Nếu cửa ngầm thực sự chỉ có thể mở ra một lần, những người như bọn họ không thể nghi ngờ là nguy hiểm nhất, là người có khả năng cao nhất bị vứt bỏ.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Từ Tử Dung thấy những người đó cũng phát hiện bí mật của cửa ngầm, đồng thời bình tĩnh lại, biết không còn trò hay nên không lãng phí thời gian nữa.
Vốn y còn định chờ đến khi Cao Dật không đàn áp được nữa thì châm thêm một đuốc, không ngờ tiểu tử này cũng rất thông minh, lại nghĩ tới cửa ngầm có thể sử dụng liên tục.
Nhóm Từ Tử Nham khẽ động, Cao Dật lập tức khẩn trương, nhưng dường như đối phương cũng không để hắn vào mắt, chỉ là tùy ý lựa chọn một trụ rồng rồi lấy máu mở cửa.
Khác với lúc trước, sau khi mỗi người trong nhóm Từ Tử Nham đều nhỏ máu vào miệng rồng thì lập tức cùng nhau vào cửa ngầm, Cao Dật cân nhắc mấy bận, cuối cùng vẫn do dự chọn một cánh cửa khác.
Hiện tại dù hắn là thủ lĩnh của đám tu sĩ chính đạo này, nhưng nếu Từ Tử Nham hạ thủ với hắn, đám người kia có bảo vệ hắn hay không cũng khó nói, hắn không dám dùng tính mạng mạo hiểm, cho nên chỉ có thể lựa chọn một lối đi khác.
Đợi sau khi tất cả mọi người tiến vào cửa ngầm, dạ minh châu đính trên mái vòm trong đại sảnh nhanh chóng tối xuống.
Mười tám con rồng được điêu khắc trên trụ bắt đầu chậm rãi nhúc nhích, giống như sống lại dọc theo thân trụ từ từ bò lên mái.
Trong đó những con uống no máu tươi rõ ràng nhiều thêm vài phần sức sống so với những con khác, bọn chúng quấn lấy đánh nhau một trận, rất nhanh liền cắn nuốt hết thạch long khác, sau đó bắt đầu công kích lẫn nhau.
Khi cuối cùng trên đỉnh mái chỉ còn một con thạch long to lớn thì nó ngang nhiên rít gào một tiếng, trong tiếng thét đinh tai nhức óc, toàn bộ đại sảnh không ngừng rung động, mặt đất rạn nứt, nham thạch dâng lên, rất nhanh hóa thành một biển lửa.
Thạch long từ trên mái nhảy xuống, rơi vào nham thạch nóng chảy. Sau khi vẫy vùng thỏa thích, đột nhiên nhảy lên, bay lượn giữa không trung, thân rồng dần dần cuộn lại, cuối cùng hóa thành một lò luyện đan cực đại, lơ lửng giữa không trung, một con Chân Long nằm trên lò luyện đan, mà ngay chính giữa lò luyện đan có khắc ba chữ lớn —— Long Hồn Lô!
Tất cả biến cố này, nhóm Từ Tử Nham đã vào cửa ngầm không cách nào biết được, từ khi bọn họ vào cửa ngầm liền cảm thấy trước mắt tối sầm, thần thức bị áp chế chỉ có thể phóng xa vài thốn, hầu như đã mất đi tác dụng điều tra.
Không có thần thức điều tra, bọn họ chỉ có thể dựa vào mắt thường để xem xét hoàn cảnh xung quanh, đương nhiên khó tránh có chút sơ hở, nếu hơi sơ ý, bỏ mạng ở đây cũng không phải là chuyện không thể.
Trước đó Từ Tử Nham bị quái vật nhão nhoét đánh lén một lần, không còn lòng tin với lồng linh lực. Không nói đến gì khác, chỉ bằng quái vật thịt xay có thể ăn mòn lồng linh lực, nếu trong đoạn đường chật hẹp này gặp phải nó, mấy người bọn họ nhất định sẽ không còn đường sống.
May mà anh còn Tiểu Thanh đáng tin cậy, Từ Tử Nham ‘Mượn’ một vị tiểu đệ của Tiểu Thanh trong đan điền, đặt lên lồng linh lực. Kết quả ngoại trừ Từ Tử Dung vẫn mặt than như cũ, mấy người khác lập tức nhảy dựng lên cách anh tám trượng, sau đó khóe mắt co rút nhìn anh.
“Gì? Các ngươi sao lại nhìn ta?” Từ Tử Nham vô tội hỏi.
Vệ Kình giật giật cơ mặt: “Trên người ngươi là… Tử Tiêu Thần Lôi?”
“Đúng vậy.” Từ Tử Nham nhìn tia Tử Tiêu Thần Lôi đã dung hợp vào lồng linh lực, đang vui vẻ bơi qua bơi lại, không hiểu ra sao nhìn Vệ Kình.
Vệ Kình thấy Từ Tử Nham mù mờ, chỉ có thể im lặng nhìn anh. Tử Tiêu Thần Lôi là lực lượng chí cương chí dương trong thế gian, Từ Tử Nham là lôi linh căn, hơn nữa còn cắn nuốt Tử Tiêu Thần Lôi đương nhiên không sao. Nhưng bọn họ là tu sĩ bình thường, nào dám đối kháng với thứ đồ chơi lợi hại này.
Phải biết rằng thứ này không phân biệt địch ta, nếu Từ Tử Nham sơ ý để tia Thần Lôi kia xẹt qua người bọn họ, sẽ chính là trọng thương.
Hơn nữa…
Đó giờ hắn chư thấy qua có người đặt Tử Tiêu Thần Lôi lên lồng linh lực, đồ chơi kia đều là dùng để công kích, dùng làm phòng ngự? Thật mới mẻ!
Từ Tử Nham không biết Vệ Kình đang oán thầm hành vi đặc biệt của anh, đương nhiên, cho dù anh biết cũng sẽ không để ý. Chỉ cần có thể nâng cao hệ số an toàn của mình, mặc kệ nó dùng để công kích hay là phòng ngự, dùng tốt là được!
Nhóm bảy người bước chậm rãi vào bên trong, dọc đường tuy rằng yên tĩnh quỷ dị, nhưng cũng không có bất kỳ cạm bẫy hay yêu thú xuất hiện.
Khi mọi người đang nghi ngờ rốt cuộc lối đi này thông đến nơi nào, phía trước lộ ra ánh sáng âm u kéo dài không dứt.
“Phía trước có cánh cửa.” Khi tiến vào cửa ngầm, Từ Tử Dung đã phóng ra một lượng lớn Huyết Sắt để dò đường, không biết lối đi này có gì cổ quái hay không mà khi Huyết Sắt rời khỏi y không xa, liền âm thầm tử vong, không một tia liên hệ.
Rơi vào đường cùng, Từ Tử Dung cũng chỉ có thể khống chế những Huyết Sắt này, sử dụng trong phạm vi cực nhỏ, hiệu quả dò đường không tốt lắm, nhưng có còn hơn không.
Mọi người đi tới phía trước đại môn, không khỏi có chút thấp thỏm, mê cung Chân Long biến hóa làm lòng người vô cùng bất an, mà máu tươi làm vật dẫn mở cửa ngầm cũng chưa hẳn là lối ra.
Nhưng so sánh với việc bị chết dí trong đại sảnh, những đại sảnh này ít nhiều gì còn mấy phần sống sót, cũng không biết phía sau cánh cửa này cất giấu cái gì…
“Để ta thử xem.” Từ Tử Dung tiến lên một bước, chắn trước người ca ca.
Tuy Từ Tử Nham không cam lòng, nhưng rơi vào đường cùng đành phải nhường chỗ.
Theo lý thuyết người mở cửa chính là người hứng chịu nguy hiểm lớn nhất, Từ Tử Nham vốn không muốn để Từ Tử Dung làm, nhưng mà —— hoa văn bên trên đại môn này chính là trận pháp cực kỳ phức tạp, trong lòng Từ Tử Nham lệ rơi đầy mặt: Thần thiếp thực sự không làm được!
Sờ sờ mũi trốn sang một bên, Từ Tử Nham nhìn Từ Tử Dung đang nghiêm túc xem trận pháp trên cửa.
Nhìn trong mắt Từ Tử Nham, hoa văn trận pháp này chính là rất phức tạp, dù mắt biến thành nhang muỗi cũng không nhìn ra nửa điểm manh mối. Nhưng trong mắt Từ Tử Dung thì lại hoàn toàn khác.
Y dùng đầu ngón tay chậm rãi phác họa hoa văn trên cửa, thỉnh thoảng còn gõ vài cái, người xung quanh nhìn cử động của y, cả đám im lặng tập trung, rất sợ một chút động tĩnh sẽ cắt ngang suy nghĩ của y.
Từ Tử Dung càng vẽ càng cảm thấy quen mắt, cẩn thận nhớ lại thì đột nhiên phát hiện, trận pháp này rõ ràng không khác gì trận pháp trên ngọc trụ hình rồng ở Thần Long Đảo, chẳng qua cái này đơn giản hơn nhiều so với trận pháp ở ngọc trụ hình rồng mà thôi. Từ Tử Dung tin tưởng chỉ cần tốn một ít thời gian là có thể phá giải.
Sau khi qua cỡ ba canh giờ, pháp trận trên cửa đột nhiên bộc phát bạch quang, sau đó ánh sáng dần nhạt đi, Từ Tử Dung lau mồ hôi trên trán, thần sắc trên mặt cũng không có nửa điểm nhẹ nhõm vì phá giải trận pháp.
“Làm sao vậy?” Từ Tử Nham vội vàng hỏi.
Từ Tử Dung nhíu mày: “Trận pháp này rất cổ quái, có điểm giống truyền tống trận, nhưng lại hoàn toàn bất đồng.”
“Nó sẽ truyền tống chúng ta đến đâu?” Từ Tử Nham kinh hãi.
“Không phải truyền tống chúng ta đến đâu…” Thái độ của Từ Tử Dung hơi cổ quái: “Mà là trận pháp này sẽ truyền tống vật sau cửa đến đây…”
“Có ý gì?” Từ Tử Nham sửng sốt.
Từ Tử Dung giải thích tỉ mỉ: “Có một loại truyền tống trận khác là thông qua bên này mở ra, nhưng truyền tống là đồ vật bên kia. Nói cách khác, nếu có người mở cánh cửa này, thì phía sau cửa sẽ vì người mở cửa khác nhau mà hiện vật khác nhau.”
“Hả?” Từ Tử Nham có hơi mù mịt, truyền tống trận này cũng quá vĩ đại nhỉ, đây là hiệu quả quỷ dị gì chứ?
“Bỏ đi, mặc kệ, dù sao đệ cũng phá trận rồi không phải sao?” Từ Tử Nham không nghĩ ra được nên quyết định không nghĩ nữa, trận pháp bị phá rồi, suy nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng.
Từ Tử Dung hơi nhíu mày: “Ta không chắc có phá hết trận pháp rồi hay không, trận pháp này từng tầng từng tầng nối tiếp, dường như phá một tầng sẽ xuất hiện tầng tiếp theo, hiện tại ta đã làm hết sức, xuống một tầng nữa, ta cũng hết cách.”
“Như vậy à…” Từ Tử Nham suy nghĩ một chút, siết chặt tay cầm của cánh cửa kia.
Bọn họ đã chạy tới nơi này, không còn đường quay đầu lại nữa, bất luận sau cánh cửa này giấu cái gì, bọn họ đều chỉ có thể tiếp tục đi xuống.
Ầm ầm ầm…
Cửa kim loại nặng nề bị Từ Tử Nham chậm rãi mở ra, vào giờ phút này tất cả mọi người ngưng thần vận khí, phòng ngừa bị thứ phía sau cửa đánh lén.
Nhưng ngoài dự liệu, phía sau cửa không có gì cả, Từ Tử Nham thử thăm dò vào trong hai bước, phát hiện bên trong chỉ là một thạch thất cực kỳ yên tĩnh.
Trong thạch thất trống rỗng, trên đất đầy bụi, có lẽ là vì đóng một thời gian quá lâu nên khắp phòng toàn mùi mục nát.
Không gian trong thạch thất rất lớn, sau khi mọi người đi vào vừa nhìn là biết ngay, nhưng cố tình gian phòng đơn giản như vậy lại làm Từ Tử Nham cảm thấy nguy nan, bởi vì —— không có đường.
Từ lúc tiến vào cửa ngầm, hầu như mỗi người đều có trăm ngàn dự đoán với con đường phía sau cửa, nhưng không có dự đoán nào làm bọn họ câm nín như hiện tại…
“Này… Từ đạo hữu… Bây giờ phải làm sao?” Hạ Vinh Thăng nhìn tiểu thạch thất trống rỗng, nhất thời hơi sững sờ.
Hắn ngàn tưởng vạn tưởng cũng không nghĩ ra, dọc đường đi không gặp nguy hiểm gì, nhưng lại đi vào một cái ngõ cụt.
***
Tác giả có lời muốn nói: Hồn Lô xuất hiện… A_A mọi người có suy nghĩ gì không?
PS: Đồ chơi này không phải thứ gì tốt!
Cũng may, tuy Hạ Vinh Thăng láu cá, nhưng vẫn có ánh mắt, không dám làm ra hành động cỏ đầu tường*.
(Cỏ đầu tường gió chiều nào nghiêng theo chiều ấy)
Từ Tử Nham tin tưởng Từ Tử Dung, nếu Tử Dung nói không vội, vậy anh sẽ không chút lo lắng.
Bên tu sĩ chính đạo, dưới sự đàn áp của Cao Dật chỉ sinh ra một trận gây rối liền yên tĩnh lại, chú ý tới nhóm Từ Tử Nham không vội vã tranh giành vài cửa ngầm, Cao Dật không khỏi sinh lòng nghi hoặc.
Từ trước tới giờ mê cung Chân Long đều thuộc khống chế của Vệ gia, cho nên hắn chắc chắn trên tay Vệ Kình có một ít tin tức về mê cung này. Hôm nay mắt thấy nhóm người Từ Tử Nham không có hành động gì đối với cửa ngầm, Cao Dật không kiềm được hoài nghi, có phải bên trong cửa ngầm này có bẫy gì đang chờ bọn họ hay không.
Cao Dật suy nghĩ, để một tu sĩ đi tới trước, mở cơ quan trên trụ rồng mà ma tu kia từng sử dụng. Ngoài dự liệu, khi nhỏ máu tươi vào miệng rồng, cánh cửa ngầm kia lại mở ra lần thứ hai.
Biết được cửa ngầm không phải sản phẩm duy nhất, mà là có thể sử dụng liên tục, những người còn lại đều thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là những người bị thương hoặc tu vi hơi thấp, hầu như trong lòng mỗi người đều âm thầm cảm thấy may mắn.
Nếu cửa ngầm thực sự chỉ có thể mở ra một lần, những người như bọn họ không thể nghi ngờ là nguy hiểm nhất, là người có khả năng cao nhất bị vứt bỏ.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Từ Tử Dung thấy những người đó cũng phát hiện bí mật của cửa ngầm, đồng thời bình tĩnh lại, biết không còn trò hay nên không lãng phí thời gian nữa.
Vốn y còn định chờ đến khi Cao Dật không đàn áp được nữa thì châm thêm một đuốc, không ngờ tiểu tử này cũng rất thông minh, lại nghĩ tới cửa ngầm có thể sử dụng liên tục.
Nhóm Từ Tử Nham khẽ động, Cao Dật lập tức khẩn trương, nhưng dường như đối phương cũng không để hắn vào mắt, chỉ là tùy ý lựa chọn một trụ rồng rồi lấy máu mở cửa.
Khác với lúc trước, sau khi mỗi người trong nhóm Từ Tử Nham đều nhỏ máu vào miệng rồng thì lập tức cùng nhau vào cửa ngầm, Cao Dật cân nhắc mấy bận, cuối cùng vẫn do dự chọn một cánh cửa khác.
Hiện tại dù hắn là thủ lĩnh của đám tu sĩ chính đạo này, nhưng nếu Từ Tử Nham hạ thủ với hắn, đám người kia có bảo vệ hắn hay không cũng khó nói, hắn không dám dùng tính mạng mạo hiểm, cho nên chỉ có thể lựa chọn một lối đi khác.
Đợi sau khi tất cả mọi người tiến vào cửa ngầm, dạ minh châu đính trên mái vòm trong đại sảnh nhanh chóng tối xuống.
Mười tám con rồng được điêu khắc trên trụ bắt đầu chậm rãi nhúc nhích, giống như sống lại dọc theo thân trụ từ từ bò lên mái.
Trong đó những con uống no máu tươi rõ ràng nhiều thêm vài phần sức sống so với những con khác, bọn chúng quấn lấy đánh nhau một trận, rất nhanh liền cắn nuốt hết thạch long khác, sau đó bắt đầu công kích lẫn nhau.
Khi cuối cùng trên đỉnh mái chỉ còn một con thạch long to lớn thì nó ngang nhiên rít gào một tiếng, trong tiếng thét đinh tai nhức óc, toàn bộ đại sảnh không ngừng rung động, mặt đất rạn nứt, nham thạch dâng lên, rất nhanh hóa thành một biển lửa.
Thạch long từ trên mái nhảy xuống, rơi vào nham thạch nóng chảy. Sau khi vẫy vùng thỏa thích, đột nhiên nhảy lên, bay lượn giữa không trung, thân rồng dần dần cuộn lại, cuối cùng hóa thành một lò luyện đan cực đại, lơ lửng giữa không trung, một con Chân Long nằm trên lò luyện đan, mà ngay chính giữa lò luyện đan có khắc ba chữ lớn —— Long Hồn Lô!
Tất cả biến cố này, nhóm Từ Tử Nham đã vào cửa ngầm không cách nào biết được, từ khi bọn họ vào cửa ngầm liền cảm thấy trước mắt tối sầm, thần thức bị áp chế chỉ có thể phóng xa vài thốn, hầu như đã mất đi tác dụng điều tra.
Không có thần thức điều tra, bọn họ chỉ có thể dựa vào mắt thường để xem xét hoàn cảnh xung quanh, đương nhiên khó tránh có chút sơ hở, nếu hơi sơ ý, bỏ mạng ở đây cũng không phải là chuyện không thể.
Trước đó Từ Tử Nham bị quái vật nhão nhoét đánh lén một lần, không còn lòng tin với lồng linh lực. Không nói đến gì khác, chỉ bằng quái vật thịt xay có thể ăn mòn lồng linh lực, nếu trong đoạn đường chật hẹp này gặp phải nó, mấy người bọn họ nhất định sẽ không còn đường sống.
May mà anh còn Tiểu Thanh đáng tin cậy, Từ Tử Nham ‘Mượn’ một vị tiểu đệ của Tiểu Thanh trong đan điền, đặt lên lồng linh lực. Kết quả ngoại trừ Từ Tử Dung vẫn mặt than như cũ, mấy người khác lập tức nhảy dựng lên cách anh tám trượng, sau đó khóe mắt co rút nhìn anh.
“Gì? Các ngươi sao lại nhìn ta?” Từ Tử Nham vô tội hỏi.
Vệ Kình giật giật cơ mặt: “Trên người ngươi là… Tử Tiêu Thần Lôi?”
“Đúng vậy.” Từ Tử Nham nhìn tia Tử Tiêu Thần Lôi đã dung hợp vào lồng linh lực, đang vui vẻ bơi qua bơi lại, không hiểu ra sao nhìn Vệ Kình.
Vệ Kình thấy Từ Tử Nham mù mờ, chỉ có thể im lặng nhìn anh. Tử Tiêu Thần Lôi là lực lượng chí cương chí dương trong thế gian, Từ Tử Nham là lôi linh căn, hơn nữa còn cắn nuốt Tử Tiêu Thần Lôi đương nhiên không sao. Nhưng bọn họ là tu sĩ bình thường, nào dám đối kháng với thứ đồ chơi lợi hại này.
Phải biết rằng thứ này không phân biệt địch ta, nếu Từ Tử Nham sơ ý để tia Thần Lôi kia xẹt qua người bọn họ, sẽ chính là trọng thương.
Hơn nữa…
Đó giờ hắn chư thấy qua có người đặt Tử Tiêu Thần Lôi lên lồng linh lực, đồ chơi kia đều là dùng để công kích, dùng làm phòng ngự? Thật mới mẻ!
Từ Tử Nham không biết Vệ Kình đang oán thầm hành vi đặc biệt của anh, đương nhiên, cho dù anh biết cũng sẽ không để ý. Chỉ cần có thể nâng cao hệ số an toàn của mình, mặc kệ nó dùng để công kích hay là phòng ngự, dùng tốt là được!
Nhóm bảy người bước chậm rãi vào bên trong, dọc đường tuy rằng yên tĩnh quỷ dị, nhưng cũng không có bất kỳ cạm bẫy hay yêu thú xuất hiện.
Khi mọi người đang nghi ngờ rốt cuộc lối đi này thông đến nơi nào, phía trước lộ ra ánh sáng âm u kéo dài không dứt.
“Phía trước có cánh cửa.” Khi tiến vào cửa ngầm, Từ Tử Dung đã phóng ra một lượng lớn Huyết Sắt để dò đường, không biết lối đi này có gì cổ quái hay không mà khi Huyết Sắt rời khỏi y không xa, liền âm thầm tử vong, không một tia liên hệ.
Rơi vào đường cùng, Từ Tử Dung cũng chỉ có thể khống chế những Huyết Sắt này, sử dụng trong phạm vi cực nhỏ, hiệu quả dò đường không tốt lắm, nhưng có còn hơn không.
Mọi người đi tới phía trước đại môn, không khỏi có chút thấp thỏm, mê cung Chân Long biến hóa làm lòng người vô cùng bất an, mà máu tươi làm vật dẫn mở cửa ngầm cũng chưa hẳn là lối ra.
Nhưng so sánh với việc bị chết dí trong đại sảnh, những đại sảnh này ít nhiều gì còn mấy phần sống sót, cũng không biết phía sau cánh cửa này cất giấu cái gì…
“Để ta thử xem.” Từ Tử Dung tiến lên một bước, chắn trước người ca ca.
Tuy Từ Tử Nham không cam lòng, nhưng rơi vào đường cùng đành phải nhường chỗ.
Theo lý thuyết người mở cửa chính là người hứng chịu nguy hiểm lớn nhất, Từ Tử Nham vốn không muốn để Từ Tử Dung làm, nhưng mà —— hoa văn bên trên đại môn này chính là trận pháp cực kỳ phức tạp, trong lòng Từ Tử Nham lệ rơi đầy mặt: Thần thiếp thực sự không làm được!
Sờ sờ mũi trốn sang một bên, Từ Tử Nham nhìn Từ Tử Dung đang nghiêm túc xem trận pháp trên cửa.
Nhìn trong mắt Từ Tử Nham, hoa văn trận pháp này chính là rất phức tạp, dù mắt biến thành nhang muỗi cũng không nhìn ra nửa điểm manh mối. Nhưng trong mắt Từ Tử Dung thì lại hoàn toàn khác.
Y dùng đầu ngón tay chậm rãi phác họa hoa văn trên cửa, thỉnh thoảng còn gõ vài cái, người xung quanh nhìn cử động của y, cả đám im lặng tập trung, rất sợ một chút động tĩnh sẽ cắt ngang suy nghĩ của y.
Từ Tử Dung càng vẽ càng cảm thấy quen mắt, cẩn thận nhớ lại thì đột nhiên phát hiện, trận pháp này rõ ràng không khác gì trận pháp trên ngọc trụ hình rồng ở Thần Long Đảo, chẳng qua cái này đơn giản hơn nhiều so với trận pháp ở ngọc trụ hình rồng mà thôi. Từ Tử Dung tin tưởng chỉ cần tốn một ít thời gian là có thể phá giải.
Sau khi qua cỡ ba canh giờ, pháp trận trên cửa đột nhiên bộc phát bạch quang, sau đó ánh sáng dần nhạt đi, Từ Tử Dung lau mồ hôi trên trán, thần sắc trên mặt cũng không có nửa điểm nhẹ nhõm vì phá giải trận pháp.
“Làm sao vậy?” Từ Tử Nham vội vàng hỏi.
Từ Tử Dung nhíu mày: “Trận pháp này rất cổ quái, có điểm giống truyền tống trận, nhưng lại hoàn toàn bất đồng.”
“Nó sẽ truyền tống chúng ta đến đâu?” Từ Tử Nham kinh hãi.
“Không phải truyền tống chúng ta đến đâu…” Thái độ của Từ Tử Dung hơi cổ quái: “Mà là trận pháp này sẽ truyền tống vật sau cửa đến đây…”
“Có ý gì?” Từ Tử Nham sửng sốt.
Từ Tử Dung giải thích tỉ mỉ: “Có một loại truyền tống trận khác là thông qua bên này mở ra, nhưng truyền tống là đồ vật bên kia. Nói cách khác, nếu có người mở cánh cửa này, thì phía sau cửa sẽ vì người mở cửa khác nhau mà hiện vật khác nhau.”
“Hả?” Từ Tử Nham có hơi mù mịt, truyền tống trận này cũng quá vĩ đại nhỉ, đây là hiệu quả quỷ dị gì chứ?
“Bỏ đi, mặc kệ, dù sao đệ cũng phá trận rồi không phải sao?” Từ Tử Nham không nghĩ ra được nên quyết định không nghĩ nữa, trận pháp bị phá rồi, suy nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng.
Từ Tử Dung hơi nhíu mày: “Ta không chắc có phá hết trận pháp rồi hay không, trận pháp này từng tầng từng tầng nối tiếp, dường như phá một tầng sẽ xuất hiện tầng tiếp theo, hiện tại ta đã làm hết sức, xuống một tầng nữa, ta cũng hết cách.”
“Như vậy à…” Từ Tử Nham suy nghĩ một chút, siết chặt tay cầm của cánh cửa kia.
Bọn họ đã chạy tới nơi này, không còn đường quay đầu lại nữa, bất luận sau cánh cửa này giấu cái gì, bọn họ đều chỉ có thể tiếp tục đi xuống.
Ầm ầm ầm…
Cửa kim loại nặng nề bị Từ Tử Nham chậm rãi mở ra, vào giờ phút này tất cả mọi người ngưng thần vận khí, phòng ngừa bị thứ phía sau cửa đánh lén.
Nhưng ngoài dự liệu, phía sau cửa không có gì cả, Từ Tử Nham thử thăm dò vào trong hai bước, phát hiện bên trong chỉ là một thạch thất cực kỳ yên tĩnh.
Trong thạch thất trống rỗng, trên đất đầy bụi, có lẽ là vì đóng một thời gian quá lâu nên khắp phòng toàn mùi mục nát.
Không gian trong thạch thất rất lớn, sau khi mọi người đi vào vừa nhìn là biết ngay, nhưng cố tình gian phòng đơn giản như vậy lại làm Từ Tử Nham cảm thấy nguy nan, bởi vì —— không có đường.
Từ lúc tiến vào cửa ngầm, hầu như mỗi người đều có trăm ngàn dự đoán với con đường phía sau cửa, nhưng không có dự đoán nào làm bọn họ câm nín như hiện tại…
“Này… Từ đạo hữu… Bây giờ phải làm sao?” Hạ Vinh Thăng nhìn tiểu thạch thất trống rỗng, nhất thời hơi sững sờ.
Hắn ngàn tưởng vạn tưởng cũng không nghĩ ra, dọc đường đi không gặp nguy hiểm gì, nhưng lại đi vào một cái ngõ cụt.
***
Tác giả có lời muốn nói: Hồn Lô xuất hiện… A_A mọi người có suy nghĩ gì không?
PS: Đồ chơi này không phải thứ gì tốt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất