Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 451

Trước Sau
Edit: Qiezi

Những ô vuông này lấy trung tâm không gian làm điểm bắt đầu, nhanh chóng dọc theo chín tầng mây tạo ra những con đường khác nhau. Trong những đường ô vuông này, có đường vào rừng rậm, có đường đi qua hồ quá, thậm chí còn có mấy đường vẽ vòng cung trên không trung, bày ra một đường ô vuông độc nhất vô nhị treo trên bầu trời.

Nhưng nói chung là nhìn từ độ dài, chín con đường này đều giống nhau.

Chín con long tử và chủ nhân của chúng bị tách ra, đưa đến cuối đường của chín con đường này. Chắc chắn là đi theo đường này sẽ đến trung tâm không gian. Từ Tử Nham nhìn tấm bản đồ ô vuông kỳ lạ này, trong đầu hiện lên một suy nghĩ —— đây chẳng phải là loại board game trong Trò chơi kỳ ảo 1 hay sao…

(Trò chơi kỳ ảo 1: Tên một bộ phim)

Cho dù có phải hay không, dù sao thi đấu cũng bắt đầu rồi, trên đầu mỗi long tử đều xuất hiện một cái xúc xắc rất lớn. Bắt đầu từ Bị Hí, theo tiếng rống to của Bị Hí, xúc xắc nhanh chóng chuyển động, sau đó dừng ở mặt số ba.

Đứng ở ô bắt đầu là một ma nữ gợi cảm hất làn tóc dài, bước về phía trước ba bước, vừa khéo tiến vào một khu đầm lầy sau khi đã được thay đổi địa hình…

“A!” Ma nữ hét to, ngã vào một cạm bẫy dưới đầm lầy. Ừ… Cái hố không quá sâu, chí ít không nguy hiểm tính mạng, ma nữ giãy giụa vài cái rồi trèo ra ngoài.

Chỉ là… Đối với một nữ nhân… Hoặc nên nói là một mỹ nữ, trên người dính bùn thối, nhất định là chuyện khó có thể dễ dàng tha thứ.

Thắp cho nàng một ngọn nến!

Bị Hí kết thúc lượt đi, tiếp theo là Li Vẫn. Chủ nhân của Li Vẫn là một Yêu tộc nhan sắc trung bình, thân cao thể tráng, cơ bắp mạnh mẽ lấp lánh dưới ánh mặt trời, nhìn qua như bôi một lớp dầu ô liu.

Từ Tử Nham nhìn cơ ngực lớn cỡ cup D của đối phương, khóe mắt giật giật… Ánh mắt vô thức liếc đũng quần của đối phương… Ừ, chỗ đó phồng lên, chắc là nam nhân…

Người cơ bắp ném xúc xắc ra mặt số sáu, tiến vào ô vuông có địa hình là một thảo nguyên rất bình thường. Có vết xe đổ của ma nữ kia, khi người cơ bắp bước vào thảo nguyên rất cẩn thận, rất sợ sơ ý đạp trúng bẫy.

Nhưng vùng thảo nguyên lại an toàn đến bất ngờ, cho đến khi người cơ bắp sải bước đến giữa ô vuông, cũng không có xuất hiện cạm bẫy kỳ quái nào.

Người cơ bắp thở phào, mỉm cười với Li Vẫn. Li Vẫn cũng mỉm cười ngốc nghếch, thoạt nhìn khá thật thà.

Dựa theo trình tự long tử, từng người từng người tung xúc xắc, rất nhanh đến lượt Thao Thiết đứng hàng thứ năm.

Chú cừu con lơ lửng giữa không trung, ngẩng đầu cao ngạo, cười khẩy nhìn huynh đệ ở bốn phương tám hướng, khiến mấy con long tử khác hận đến ngứa răng, nhưng vì quy tắc thi đấu, tạm thời không có biện pháp đánh nó.

Ngay cả đồng đội Phấn Mao cũng không đành lòng nhìn thẳng… May là lần thi đấu này, chín con long tử phải thi đấu riêng, nếu dựa theo quy tắc trước kia, những con long tử khác đã sớm xông lên đánh hội đồng Tuyết Đoàn…



Nếu không thì tại sao mỗi lần thi đấu, Thao Thiết đều bị loại sớm nhất chứ, cũng là tại gương mặt giễu cợt của nó, mọi người không hẹn mà cùng đoàn kết đánh nó một trận. →. →

Từ Tử Nham ném xúc xắc ra một điểm, ô vuông trước mắt anh là một vật rỗng, mặt đất rất bằng phẳng. Anh cẩn thận đạp một chân vào, phát hiện không có dị trạng gì mới đạp chân còn lại vào bên trong.

Khi hai chân anh đồng thời vào ô vuông, linh lực khổng lồ trong cơ thể như bị hoàn cảnh xung quanh rút sạch. Dường như chỉ trong nháy mắt, Từ Tử Nham từ tu sĩ nguyên anh hậu kỳ biến thành một người bình thường.

Anh chớp mắt nhìn, phát hiện mấy người lúc nãy đổ xúc xắc biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng nhìn từ biểu hiện của họ, dường như cũng đã bién thành người thường. Bây giờ anh mới hiểu vì sao Tuyết Đoàn nói tu vi của chủ nhân không quan trọng, thì ra khi bọn họ chính thức tham gia trò chơi này, đã bị biến thành người thường, là tu sĩ nguyên anh hay tu sĩ kim đan cũng không có gì khác biệt.

Trò chơi vòng thứ nhất nhanh chóng kết thúc, trong chín người có ba người không may trúng bẫy, nhưng cạm bẫy không đủ để lấy mạng.

Hoặc nên nói là Chân Long đại nhân vốn không muốn mạng của những người này, hắn chỉ muốn nhìn dáng vẻ chật vật của họ mà thôi.

Khi vòng thứ hai bắt đầu, các tuyển thủ thi đấu cũng trở nên khẩn trương. Điều kiện thắng lợi của trò chơi này là xem ai là người đầu tiên đến đích. Dọc theo con đường này, ngoại trừ cạm bẫy thì còn có một số câu đố rất quỷ dị và các loại dã thú chém giết.

Chư vị tuyển thủ ngoại trừ phải bình an đi qua con đường này, quan trọng hơn là phải đến đích nhanh hơn người khác, bởi vậy mỗi lần tung xúc xắc đều rất quan trọng.

Vòng thi đấu trước, mọi người đều quan sát lẫn nhau. Từ vòng thứ hai này, mỗi người bắt đầu tung thủ đoạn của mình, công khai tác động ảnh hưởng thi đấu.

Người đầu tiên thử nghiệm là một tu sĩ nhân loại. Trước đó hắn đi vào một cái bẫy đá rơi, cái bẫy kia cũng không sâu, tuy tên tu sĩ này không còn tu vi nhưng dựa vào sức khỏe của bản thân, vẫn thành công trèo ra ngoài. Hiện tại hắn đang ở trong ô vuông, tay cầm hòn đá to chừng nắm tay. Khi tới lượt hắn đổ xúc xắc, hắn nhìn chằm chằm chuyển động của xúc xắc, khi xúc xắc sắp dừng lại ở mặt một điểm thì hắn bỗng nhiên ném đá ra.

Hòn đá và xúc xắc va chậm, phát ra tiếng vang thanh thúy. Trong ánh mắt sững sờ của mấy tuyển thủ khác, xúc xắc bị tảng đá va chạm xoay tròn lần thứ hai…

Mẹ kiếp! Có thể làm như vậy à!!!

Những tuyển thủ khác hiểu ra, rối rít tìm kiếm xung quanh đồ vật có thể cầm trong tay. Nếu có thể can thiệp xúc xắc xoay, vậy thì chẳng phải bọn họ có thể lựa chọn cách thứ có lợi cho mình nhất sao?

Đương nhiên, có người vui vẻ dĩ nhiên có người u sầu. Dù sao cũng không phải cứ kiếm là có hòn đá to như vậy, như vị Yêu tộc vào thảo nguyên, xung quanh hắn, hòn đá lớn nhất chỉ to cỡ ngón cái, cho dù ném ra cũng không thể thay đổi tốc độ xoay của xúc xắc.

Mà càng đau thương là có rất nhiều người hoàn toàn không có kỹ thuật ném đá, cho dù bọn họ có đá cũng không thể bắn trúng xúc xắc.

Nhìn mấy tuyển thủ còn lại, người thì hưng phấn, người thì uể oải, Từ Tử Nham thật sự rất thoải mái. Là người chuyên bắn cung, về độ chính xác anh rất có ưu thế, hơn nữa… Hì hì hì… Hiện tại Phương Cách đã tiến hóa lần hai hoàn toàn có thể phá bỏ bất kỳ loại hàng rào không gian nào, cho dù ở trong không gian của Chân Long, anh lúc nào cũng có thể dùng đồ vật bên trong.

Từ Tử Nham vui vẻ lấy ra cung tiễn, so với người lúc nãy dùng hòn đá ném xúc xắc, trang bị của anh tốt hơn nữa.

Các tuyển thủ còn lại hâm mộ ghen tị, trong đó có người ước gì có thể lập tức tố cáo với Chân Long đại nhân, có người gian lận!!



(Chân Long đại nhân ngoái mũi? À? Có người gian lận? Nếu ngươi bị phong tỏa linh lực mà vẫn có thể gian lận thì ngươi cứ làm đi.)

Từ Tử Nham nhẹ nhàng dùng mũi tên va chạm với xúc xắc, nhanh chóng lấy được số điểm hài lòng. Trải qua vòng thi đấu này, Từ Tử Nham đã trở thành tuyển thủ đứng hạng ba.

Có lẽ là anh biểu hiện quá xuất sắc, những tên tuyển thủ còn lại không hẹn mà cùng nháy mắt với nhau, dự định hợp tác đối phó anh.

Từ Tử Nham không chú ý ánh mắt của người khác, nhưng Tuyết Đoàn lại nhìn chằm chằm mấy con long tử khác… Cho dù có là tên ngốc đi nữa, bị người khác gài bẫy mấy lần cũng phải rút được kinh nghiệm. Bởi vậy Tuyết Đoàn rất mẫn cảm khi các con long tử khác liên hợp, dường như chỉ trong chớp mắt đã phát hiện tình huống khác thường.

“A? Sẽ như thế nào?” Từ Tử Nham khó hiểu nhìn Tuyết Đoàn, chín con đường tương đương với chín đường hầm khác nhau, chín đường hầm này hoàn toàn tách biệt, không có nơi thông nhau, cho dù đối phương muốn dùng cách gì để khống chế xúc xắc của anh, với thực lực của anh tuyệt đối có thể áp chế đối phương, như vậy thì đối phương còn có thể làm gì?

Tuyết Đoàn tức giận lầm bầm hai tiếng: “Chủ nhân sẽ biết nhanh thôi.”

Qua không bao lâu, Từ Tử Nham quả nhiên đã biết.

Lúc nãy anh không chú ý, cho tới khi đi vào anh mới phát hiện, trên con đường của anh, ngoại trừ các ô vuông chứa các kiểu địa hình thì còn có một vài ô vuông đặc biệt.

Bên trong những ô vuông này mà mặt đất bình thường, nhưng trên mặt đất lại viết một chữ Đấu rất lớn. Lúc nãy, vì tránh né cạm bẫy hai bên nên anh chỉ có thể lựa chọn ô vuông có chữ Đấu này. Mà khi bước vào ô vuông, anh lập tức cảm nhận được mình bị kéo lên một sân thi đấu trống trải.

Sân thi đấu chia thành hai tầng, ở giữa là một màng bảo hộ trong suốt kiên cố. Phía trên, Tuyết Đoàn đang cùng một con long tử hình hổ đánh nhau, thực lực hai bên không chênh lệch lắm, cuộc chiến đang ở trạng thái giằng co.

“Khà khà khà… Đây mới là chiến trường thích hợp với ta.” Một gã ma tu hắc y cười âm trầm đi lên từ bên kia sân thi đấu, phía sau còn có một cái xác chết quấn đầy băng vải.

Trên đấu trường, gã ma tu hắc y này cũng là nhân vật khiến người khác chú ý. Những người khác chỉ có thể một mình tác chiến, mà gã thì lại có một luyện thi vô cùng mạnh.

Bởi vì luyện khi không cần dùng linh lực, cho nên cũng không bị Chân Long hạn chế. Có lẽ nên nói trong sân thi đấu này, mỗi chủ nhân của long tử đều có kỳ ngộ nhất định, trong hoàn cảnh này, có lẽ không có nhiều con át chủ bài nhưng tuyệt đối không đến mức không có.

Linh lực trong cơ thể luyện thi cũng bị Chân Long cấm tuyệt đối, nhưng chỉ dựa vào sức mạnh của thân thể đã qua luyện thi, có lẽ ngoại trừ Ma tộc, sợ rằng không có chủng tộc nào có thể đối kháng với nó.

Có lẽ là có lòng tin tuyệt đối với thực lực của chủ nhân, khi thấy luyện khi xuất hiện, con long tử hình hổ đột nhiên dùng hết sức từ khi còn bú mẹ, trong khoảng thời gian ngắn đã hoàn toàn trấn áp Tuyết Đoàn.

Rõ ràng ma tu hắc y và con long tử hình hổ kia phối hợp rất ăn ý. Khi long tử công kích Tuyết Đoàn, luyện thi cũng đồng thời vọt về phía Từ Tử Nham.

Tốc độ của luyện thi rất nhanh, không có cảm giác cứng đờ như cương thi, hai tay nó không giống bàn tay người, móng tay màu đen bóng loáng sắc nhọn, rõ ràng đã bôi kịch độc lên móng tay.

Đối mặt với luyện thi nhào tới, Từ Tử Nham lại không tỏ vẻ khẩn trương chút nào. Cho dù luyện thi chỉ cần cử động ngón tay là có thể xé Từ Tử Nham thành mảnh nhỏ, nhưng anh lại không cảm thấy hoảng hốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau