Sau Khi Kết Hôn Rốt Cuộc Tôi Cũng Được Ăn No
Chương 14
Bùa vàng trong tay chàng trai áo đỏ hơi lóe, tỏa sáng mơ hồ. Anh ta có lòng cảnh giác cực mạnh đối với người mới xuất hiện, còn chưa thấy rõ tình hình đối phương, cũng đã bắt đầu niệm chú trừ tà kích nổ lá bùa.
Bọn họ đã đuổi theo lão đạo sĩ kia một thời gian rất dài, mà vẫn không thể bắt được lão. Ai ngờ cách đây không lâu, la bàn theo dõi đột ngột bắt được tinh khí lão để lộ ra ngoài, mấy người liền vội vã chạy tới khu dân cư này, lại thấy lão ta không chỉ mất sạch phòng vệ, mà trên người còn tồn đọng sát khí của hung sát.
Thực lực của lão ta không thể khinh thường, một đối thủ có thể khiến lão thương tích đầy mình đến vậy... chẳng nghĩ cũng biết đó không phải kẻ dễ chọc vào.
Chàng trai áo đỏ không dám chần chừ, anh ta vừa dùng âm thanh đánh lạc hướng đối phương, vừa lén làm động tác tay phía sau lưng. Niệm xong chú trừ tà, tấm phù trong tay anh ta phất một cái, cùng lúc đó, ba tấm phù khác cùng thể loại cũng đồng thời tung lên từ trong tay ba người đằng sau, bốn tấm hoàng phù xếp thành hình xiềng xích, hướng thẳng về phía đối phương, phi lên!
Mắt thấy tấm phù một đường suôn sẻ bay đến trước mặt vật tà ma kia, chỉ một giây nữa thôi là có thể vây hãm đối phương ngay lập tức, chàng trai áo đỏ căng thẳng trong lòng, vẫn luôn giơ ba ngón tay thủ thế, chỉ sợ vật kia đột ngột hung tàn, phá bỏ trói buộc.
Nhưng sự kiện bất ngờ còn diễn ra nhanh hơn so với tưởng tượng của anh ta.
Chỉ nghe "phiu" một tiếng khe khẽ, một tia sáng trắng lóe lên, vạch ra độ cong xinh đẹp trên không trung. Quỹ đạo của tia sáng hoàn toàn đồng nhất với tấm phù, không đợi đám người kịp thời phản ứng, bốn tấm phù khí thế hung hăng đã hoàn toàn bị chém thành hai nửa.
Tia sáng trắng nhanh như chớp, cuối cùng vẫn tự gián đoạn đường vòng cung hoàn mỹ, khẽ khàng loạng choạng rơi vào lồng ngực Hàn Dịch mà đáng nhẽ sẽ bị đống phù vây kín.
Phù lục mất đi sức mạnh tức thì biến thành giấy vàng tầm thường, tám mảnh vụn lả tả tứ tung từ không trung ngã xuống đất, có một mảnh còn rơi đến bên chân anh chàng áo đỏ.
Cả đám căng thẳng trong lòng.
Tia sáng kia rốt cuộc là thứ gì, mà lại có thể chém đứt lá bùa đã được niệm chú?
Thế cục chiến đấu thay đổi trong chớp mắt, không cho phép lơ là một giây nào. Mười người đang định phát động tấn công thêm một lần nữa, bỗng lại nghe thấy âm thanh mềm dịu của một người trẻ tuổi.
"Nghịch đủ chưa?"
Động tác của đám người đều tạm thời ngừng lại.
Vân Tử Túc bước ra từ bên trong đám người, đi về phía Hàn Dịch đang bị bày trận chống đối. Giọng nói cậu thiên dịu, lại thêm nguyên do tuổi tác, vậy nên còn nghe ra vài nét trẻ con.
Chỉ là cậu vừa mở miệng đã không khách sáo một chữ nào.
"Là người hay quỷ cũng không phân biệt được, đòi đánh đòi giết một người bình thường, đây chính là bản lĩnh của tam môn phía Bắc các người đấy hả?"
Tu linh giới dư thừa linh khí, thế nhưng tài nguyên cho mỗi con đường tu luyện đều phải do tự bản thân đứng ra giành được, tu sĩ vốn là nghịch thiên cải mệnh, trải qua hơn ba trăm năm rèn giũa, mặc dù đánh mất đi không ít ký ức, thế nhưng cho tới giờ Vân Tử Túc cũng chưa từng là quả hồng mềm mặc người nắn bóp.
Trước kia cậu không đối cứng với người nhà họ Vân, là vì cần phải tích góp linh lực, không phải do tính cách yếu mềm. Khi xưa nhà họ Phí đã từng cho cậu thấy tuyển tập phù chú của Phàm tục giới, tấm phù cậu trai áo đỏ vừa sử dụng có hiệu quả với tất cả mọi loại khí âm tà, đừng nói là Hàn Dịch một thân khôi linh phủ kín, ngay cả một người bình thường bát tự hơi nhẹ, hoặc âm khí quá nặng, cũng sẽ phải bị ảnh hưởng bởi uy lực của tấm bùa.
Nghĩ đến chuyện những người này chẳng phân biệt được thật giả đúng sai mà đòi làm hại Hàn Dịch, đáy lòng Vân Tử Túc không khỏi sinh ra một cơn tức giận.
Nhãi con ngươi dám!
Hiển nhiên mười người kia không ngờ lại bị Vân Tử Túc vạch trần thân phận, đám người trố mắt nhìn nhau, cuối cùng đồng thời chuyển tầm nhìn lên người Hàn Dịch.
Đúng là, cẩn thận nhìn kỹ hơn chút, bọn họ mới phát hiện ra, Hàn Dịch cũng không phải cái loại tà ma quỷ quái gì, chỉ bởi dương khí trên người hắn không sung túc, vả lại âm khí sát khí trào ra từ phòng ngủ quá đầy, mà bọn họ theo bản năng coi Hàn Dịch thành tà vật.
Bọn họ truy đuổi lão đạo sĩ lâu như vậy không thành, nay lại thấy lão ta bị thương đến trình độ ấy, vô thức tự động thiết lập nên một loại hung vật vô cùng gay gắt, thành ra khi vào nhà cũng mang theo thái độ cảnh giác vạn phần.
Có điều bây giờ xem ra... hung vật ghê gớm kia nhất định không phải người trước mắt.
Mấy người nhìn về phía Vân Tử Túc, chỉ thấy cậu bước tới bên người Hàn Dịch, nhận lại tấm thẻ hình tròn lớn hơn đồng xu một chút.
Phần lớn bề mặt tấm thẻ là màu trắng, chỉ có thêm hai hàng chữ được in bên dưới.
Phương tiện công cộng An thành.
Trọn gói.
Anh chàng áo đỏ âm thầm rét run một phát, anh ta vốn tưởng tia sáng trắng vừa rồi là ám khí huyền môn kinh dị nào, mà chẳng ngờ rằng, thứ chặt đứt tấm phù lại chỉ là một tấm thẻ công cộng tầm thường đến vậy.
Nói cách khác, thực lực của bản thân người này đã cao đến độ không cần mượn sức đồ vật bên ngoài.
Thanh niên áo đỏ không dám nghĩ sâu hơn, anh ta dẫn ba người vừa ra tay cùng mình ban nãy bước ra chân thành xin lỗi, xong xuôi mới nói với Vân Tử Túc: "Tại hạ là Hồng Nhất Nam, đệ tử thất tọa của Bắc phái Toàn Chân tông, hành động vừa rồi thật sự vô cùng lỗ mãng, đã xúc phạm nhiều, hy vọng tiền bối bỏ quá cho."
Huyền môn lấy thực lực vi tôn, đối mặt với Vân Tử Túc tuổi trẻ như vậy, thế nhưng Hồng Nhất Nam sẵn sàng gọi một tiếng tiền bối không chút do dự. Anh ta hỏi: "Không biết liệu tiền bối có phải... đệ tử của Chính Nhất tông không?"
(thực lực cao đi kèm thứ bậc cao)
Trong Ngũ đại tông môn, Bắc có Toàn Chân tông, Nam có Chính Nhất tông cầm đầu, Hồng Nhất Nam thấy năng lực Vân Tử Túc không tầm thường, nên mới hỏi một câu như vậy.
Vân Tử Túc trả lời lạnh nhạt: "Không phải."
Hiển nhiên cậu vẫn chưa hoàn toàn hết giận.
Hồng Nhất Nam có chút bất ngờ, anh ta lại hỏi: "Vậy là tiền bối thuộc Tịnh Minh tông...?"
Mặc dù cùng là môn phái phía Nam, nhưng thực lực giữa Tịnh Minh tông và Chính Nhất tông chênh nhau khá lớn, Vân Tử Túc nhìn thế nào cũng không giống người của Tịnh Minh tông ra ngoài rèn luyện.
Vân Tử Túc không đáp lại anh ta, lia mắt nhìn bọn họ một cái, hỏi ngược lại: "Rốt cuộc các anh tới đây làm gì?"
Hồng Nhất Nam thấy cậu không muốn để lộ thân phận, chỉ đành từ bỏ. Anh ta bàn bạc với những người phía sau một chút, ngay sau đó nói rõ mục đích của mình.
Đúng như lời Vân Tử Túc, bọn họ là người thuộc ba môn phái phía Bắc. Ba môn phái phía Bắc mỗi nơi xuất ra ba người, Toàn Chân tông đẩy ra một người phụ trách dẫn đội, như vậy vừa vặn tạo thành một đội giám sát mười thành viên. Mục đích chuyến đi này của bọn họ, cũng chính là để truy lùng Tôn Lao đang chạy trốn.
Nghe vậy, Hàn Dịch hỏi: "Tôn Lao là người của tông môn nào?"
Hồng Nhất Nam lắc đầu: "Không thuộc tông môn nào cả."
Vân Tử Túc thấy Hàn Dịch mở miệng, bèn đứng ra giải thích: "Lão ta là người của Chính Thống tông."
Thấy Vân Tử Túc biết đến cái tên này, mấy người trong đội giám sát lại cả kinh thêm lần nữa.
Hàn Dịch hỏi: "Không phải chỉ có năm tông môn thôi à?"
Theo như lời giải thích của Hồng Nhất Nam, trong Ngũ đại tông môn cũng không xuất hiện cái tên Chính Thống tông này.
Vân Tử Túc nói: "Nghe nói Chính Thống tông này là do một đám thiêu thân không môn không phái bày vẽ ra, bây giờ đang đi khắp nơi làm loạn."
Cái tên sư phụ dỏm ngày trước từng lừa gạt Phí Dương cũng là người của Chính Thống tông, sau cùng bị nhà họ Phí giao cho tổ giám sát, thế nên Vân Tử Túc mới biết chuyện này.
Hồng Nhất Nam nói: "Phải, tông môn có lệnh, bọn tôi đang truy đuổi người của Chính Thống tông."
Anh ta nhìn xung quanh đôi chút, lại hỏi: "Liệu tiền bối có biết, thứ đồ vừa đánh Tôn Lao bị thương, giờ đang ở đâu không?"
Vân Tử Túc mắt không chớp tim không đập mạnh: "Hai bên cùng thua thiệt, nó bị Tôn Lao đánh tan rồi."
Hiển nhiên Hồng Nhất Nam vẫn còn ôm một bụng nghi vấn, nhưng trước đó bọn họ đã có thái độ không tốt với Hàn Dịch, rõ ràng Vân Tử Túc không muốn tâm sự gì thêm với bọn họ nữa. Sau khi hiểu được không hỏi ra điều gì, tổ giám sát đành phải rời đi trước, dầu gì bọn họ cũng cần giao nộp Tôn Lao.
Trước khi đi, Hồng Nhất Nam lùi lại sau cùng đội ngũ, anh ta nhìn Hàn Dịch thêm mấy cái, rốt cuộc vẫn nói với Vân Tử Túc: "Tiền bối, khoảng thời gian tiếp theo không coi là yên ổn, thể chất của anh bạn này thiên hư, còn cần cậu chăm sóc cẩn thận."
Sau đó anh ta lại nói lời áy náy thêm lần nữa, rồi mới theo chân những người khác rời đi.
Vân Tử Túc biết anh ta đang giải thích nguyên nhân ban đầu ra tay mạnh bạo trực tiếp dùng phù trừ tà, cũng biết đối phương đang lấy lòng mình. Nhưng lúc này, Hồng Nhất Nam rõ ràng không phải mục chính cậu cần xem xét, phải giải thích chuyện này với Hàn Dịch ra sao mới là vấn đề số một.
Cậu thuật lại sự kiện của Phí Dương trước đây một cách đơn giản với Hàn Dịch, rồi lại lôi vị sư phụ "cao nhân lánh đời" ra, Hàn Dịch nghe xong cũng không tỏ thái độ bất thường gì, nhìn bộ dạng, có lẽ việc gặp quỷ từ khi còn nhỏ đã khiến cho năng lực tiếp nhận của hắn cao hơn người bình thường hơi nhiều.
Trò chuyện xong, hai người thu dọn đám lộn xộn bên trong nhà một chút. Vân Tử Túc tiện tay đốt trụi những tấm phù được bày ra xưa kia. Có đợt tin tức lần này phát tán đi, nơi đây cũng rất khó tìm được khách hàng mới.
Ngoại trừ con hung thú bị thu vào miếng ngọc, trong nhà đã không còn âm vật nào khác nữa, Vân Tử Túc cũng không cần lo lắng sau khi trận pháp biến mất sẽ có đồ không tốt lẻn ra ngoài. Hung sát có thể thôn tính âm khí, những thứ đồ khác bị hấp dẫn đến đây đều đã bị hung thú nuốt sạch.
Bốn âm vật từng giúp đỡ Vân Tử Túc dọn nhà cũng không ngoại lệ.
Quét tước căn nhà xong, hai người định đi ăn tối trước, chờ đến khi ăn xong lại tìm một chỗ xử lý hung thú sau. Bọn họ dùng thang máy rời khỏi tầng mười tám, bên ngoài, mặt trời chiều đã ngả về phương tây, sau khi cái nóng như thiêu như đốt ban ngày tản đi, người ra đường hóng mát cũng không hề thưa thớt.
Vân Tử Túc đi chưa được mấy bước, đã nghe thấy tiếng người tản bộ ven đường khí thế ngất trời tán gẫu sự kiện lạ xảy ra hồi chiều. Nói là có người bị tâm thần gào to trên đường, thu hút không ít ánh mắt, lại nghe nói cuối cùng vừa gào vừa chạy vào đồn công an ngay bên cạnh. Còn có một người khác ánh mắt đờ dẫn, đi trên đường cũng không biết tránh xe, còi xe cũng không nghe được, y như bị trúng tà, cuối cùng cũng chẳng rõ đã chạy đi đâu nữa.
Hàn Dịch cũng nghe được lời bọn họ, hắn quay đầu nhìn Vân Tử Túc, hỏi: "Vân Học Binh sẽ trở về Lâm thành à?"
Vân Tử Túc gật đầu: "Gã chạy đến trạm xe, xuống xe sẽ có người đón."
Hàn Dịch dừng một chút, hỏi: "Bọn họ biết em tới đây không?"
"Khả năng là sẽ biết sớm," Vân Tử Túc không mấy quan tâm, "Nhưng mà lần này cũng đủ cho bọn họ im ắng một thời gian rồi."
Kế hoạch của cậu còn chưa kết thúc, trừ Vân Học Binh ra, những người khác cũng đều bị ghi vào sổ nợ.
Vân Tử Túc đang nghĩ ngợi, bỗng phát hiện phía sau ót truyền tới cảm xúc êm ái.
Hàn Dịch nhẹ nhàng xoa xoa tóc cậu, khẽ nói: "Bọn họ sẽ không đến quấy rầy em nữa."
Vân Tử Túc thoáng ngây người, Hàn Dịch đã xoay người đi lái xe.
Bữa tối được lựa chọn trong một cửa tiệm tại trung tâm thương mại, có điều vì gặp đúng dịp cuối tuần, sau khi đậu xe xuống bãi, hai người mới phát hiện người ta xếp hàng đông nghìn nghịt trước các quán ăn. Tiệm càng ngon hàng xếp càng dài, Vân Tử Túc suy nghĩ mấy giây, cuối cùng dứt khoát dẫn Hàn Dịch đến một quán ăn vỉa hè cách đó không xa.
Bởi vì khoảng cách gần, Hàn Dịch cũng không lái xe nữa. Bọn họ sóng vai đi trên vỉa hè náo nhiệt, cơn gió của một buổi chiều hè chạng vạng tối nhẹ nhàng phảng qua, mang lại cảm giác dễ chịu khoan khoái.
Bề ngoài hai người đều xuất sắc, lúc sóng vai bước bên nhau hiển nhiên cũng thu hút không ít ánh nhìn. Bọn họ đang tán gẫu, phía đối diện bất chợt lao tới một cậu trai trẻ tuổi vẻ mặt hoảng hốt.
Cậu trai đeo kính gọng đen, sắc mặt tái nhợt thấy rõ, thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn lại đằng sau, dường như đang dè chừng thứ gì.
Thấy Hàn Dịch và Vân Tử Túc nghiêng đầu trò chuyện, tầm mắt của cậu ta bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Ba người cũng chỉ cách nhau chừng năm mét, thanh niên đeo kính đột nhiên nhào thẳng đến, kéo tay Vân Tử Túc.
Vân Tử Túc bị động tác bất ngờ của cậu ta làm cho khẽ kinh ngạc, tuy nhiên trước cả khi kịp phản ứng, Hàn Dịch đã giơ tay trực tiếp ngăn cản người kia.
Thanh niên đeo kính cũng không dừng lại, cậu ta không màng tới sự cản trở của Hàn Dịch, rống lớn về phía Vân Tử Túc: "Em yêu, em đừng đi! Tại sao em lại bỏ anh đi theo thằng đó?!"
Cậu ta lạc cả giọng, dường như đau thấu tim gan, chỉ một tiếng gào, đã hấp dẫn không ít sự chú ý của đông đảo người qua lại.
___________________
Tác giả có lời:
Vân Tử Túc:?? Tôi chỉ muốn ăn một bữa cơm thôi mà sao khó khăn đến vậy...
Bọn họ đã đuổi theo lão đạo sĩ kia một thời gian rất dài, mà vẫn không thể bắt được lão. Ai ngờ cách đây không lâu, la bàn theo dõi đột ngột bắt được tinh khí lão để lộ ra ngoài, mấy người liền vội vã chạy tới khu dân cư này, lại thấy lão ta không chỉ mất sạch phòng vệ, mà trên người còn tồn đọng sát khí của hung sát.
Thực lực của lão ta không thể khinh thường, một đối thủ có thể khiến lão thương tích đầy mình đến vậy... chẳng nghĩ cũng biết đó không phải kẻ dễ chọc vào.
Chàng trai áo đỏ không dám chần chừ, anh ta vừa dùng âm thanh đánh lạc hướng đối phương, vừa lén làm động tác tay phía sau lưng. Niệm xong chú trừ tà, tấm phù trong tay anh ta phất một cái, cùng lúc đó, ba tấm phù khác cùng thể loại cũng đồng thời tung lên từ trong tay ba người đằng sau, bốn tấm hoàng phù xếp thành hình xiềng xích, hướng thẳng về phía đối phương, phi lên!
Mắt thấy tấm phù một đường suôn sẻ bay đến trước mặt vật tà ma kia, chỉ một giây nữa thôi là có thể vây hãm đối phương ngay lập tức, chàng trai áo đỏ căng thẳng trong lòng, vẫn luôn giơ ba ngón tay thủ thế, chỉ sợ vật kia đột ngột hung tàn, phá bỏ trói buộc.
Nhưng sự kiện bất ngờ còn diễn ra nhanh hơn so với tưởng tượng của anh ta.
Chỉ nghe "phiu" một tiếng khe khẽ, một tia sáng trắng lóe lên, vạch ra độ cong xinh đẹp trên không trung. Quỹ đạo của tia sáng hoàn toàn đồng nhất với tấm phù, không đợi đám người kịp thời phản ứng, bốn tấm phù khí thế hung hăng đã hoàn toàn bị chém thành hai nửa.
Tia sáng trắng nhanh như chớp, cuối cùng vẫn tự gián đoạn đường vòng cung hoàn mỹ, khẽ khàng loạng choạng rơi vào lồng ngực Hàn Dịch mà đáng nhẽ sẽ bị đống phù vây kín.
Phù lục mất đi sức mạnh tức thì biến thành giấy vàng tầm thường, tám mảnh vụn lả tả tứ tung từ không trung ngã xuống đất, có một mảnh còn rơi đến bên chân anh chàng áo đỏ.
Cả đám căng thẳng trong lòng.
Tia sáng kia rốt cuộc là thứ gì, mà lại có thể chém đứt lá bùa đã được niệm chú?
Thế cục chiến đấu thay đổi trong chớp mắt, không cho phép lơ là một giây nào. Mười người đang định phát động tấn công thêm một lần nữa, bỗng lại nghe thấy âm thanh mềm dịu của một người trẻ tuổi.
"Nghịch đủ chưa?"
Động tác của đám người đều tạm thời ngừng lại.
Vân Tử Túc bước ra từ bên trong đám người, đi về phía Hàn Dịch đang bị bày trận chống đối. Giọng nói cậu thiên dịu, lại thêm nguyên do tuổi tác, vậy nên còn nghe ra vài nét trẻ con.
Chỉ là cậu vừa mở miệng đã không khách sáo một chữ nào.
"Là người hay quỷ cũng không phân biệt được, đòi đánh đòi giết một người bình thường, đây chính là bản lĩnh của tam môn phía Bắc các người đấy hả?"
Tu linh giới dư thừa linh khí, thế nhưng tài nguyên cho mỗi con đường tu luyện đều phải do tự bản thân đứng ra giành được, tu sĩ vốn là nghịch thiên cải mệnh, trải qua hơn ba trăm năm rèn giũa, mặc dù đánh mất đi không ít ký ức, thế nhưng cho tới giờ Vân Tử Túc cũng chưa từng là quả hồng mềm mặc người nắn bóp.
Trước kia cậu không đối cứng với người nhà họ Vân, là vì cần phải tích góp linh lực, không phải do tính cách yếu mềm. Khi xưa nhà họ Phí đã từng cho cậu thấy tuyển tập phù chú của Phàm tục giới, tấm phù cậu trai áo đỏ vừa sử dụng có hiệu quả với tất cả mọi loại khí âm tà, đừng nói là Hàn Dịch một thân khôi linh phủ kín, ngay cả một người bình thường bát tự hơi nhẹ, hoặc âm khí quá nặng, cũng sẽ phải bị ảnh hưởng bởi uy lực của tấm bùa.
Nghĩ đến chuyện những người này chẳng phân biệt được thật giả đúng sai mà đòi làm hại Hàn Dịch, đáy lòng Vân Tử Túc không khỏi sinh ra một cơn tức giận.
Nhãi con ngươi dám!
Hiển nhiên mười người kia không ngờ lại bị Vân Tử Túc vạch trần thân phận, đám người trố mắt nhìn nhau, cuối cùng đồng thời chuyển tầm nhìn lên người Hàn Dịch.
Đúng là, cẩn thận nhìn kỹ hơn chút, bọn họ mới phát hiện ra, Hàn Dịch cũng không phải cái loại tà ma quỷ quái gì, chỉ bởi dương khí trên người hắn không sung túc, vả lại âm khí sát khí trào ra từ phòng ngủ quá đầy, mà bọn họ theo bản năng coi Hàn Dịch thành tà vật.
Bọn họ truy đuổi lão đạo sĩ lâu như vậy không thành, nay lại thấy lão ta bị thương đến trình độ ấy, vô thức tự động thiết lập nên một loại hung vật vô cùng gay gắt, thành ra khi vào nhà cũng mang theo thái độ cảnh giác vạn phần.
Có điều bây giờ xem ra... hung vật ghê gớm kia nhất định không phải người trước mắt.
Mấy người nhìn về phía Vân Tử Túc, chỉ thấy cậu bước tới bên người Hàn Dịch, nhận lại tấm thẻ hình tròn lớn hơn đồng xu một chút.
Phần lớn bề mặt tấm thẻ là màu trắng, chỉ có thêm hai hàng chữ được in bên dưới.
Phương tiện công cộng An thành.
Trọn gói.
Anh chàng áo đỏ âm thầm rét run một phát, anh ta vốn tưởng tia sáng trắng vừa rồi là ám khí huyền môn kinh dị nào, mà chẳng ngờ rằng, thứ chặt đứt tấm phù lại chỉ là một tấm thẻ công cộng tầm thường đến vậy.
Nói cách khác, thực lực của bản thân người này đã cao đến độ không cần mượn sức đồ vật bên ngoài.
Thanh niên áo đỏ không dám nghĩ sâu hơn, anh ta dẫn ba người vừa ra tay cùng mình ban nãy bước ra chân thành xin lỗi, xong xuôi mới nói với Vân Tử Túc: "Tại hạ là Hồng Nhất Nam, đệ tử thất tọa của Bắc phái Toàn Chân tông, hành động vừa rồi thật sự vô cùng lỗ mãng, đã xúc phạm nhiều, hy vọng tiền bối bỏ quá cho."
Huyền môn lấy thực lực vi tôn, đối mặt với Vân Tử Túc tuổi trẻ như vậy, thế nhưng Hồng Nhất Nam sẵn sàng gọi một tiếng tiền bối không chút do dự. Anh ta hỏi: "Không biết liệu tiền bối có phải... đệ tử của Chính Nhất tông không?"
(thực lực cao đi kèm thứ bậc cao)
Trong Ngũ đại tông môn, Bắc có Toàn Chân tông, Nam có Chính Nhất tông cầm đầu, Hồng Nhất Nam thấy năng lực Vân Tử Túc không tầm thường, nên mới hỏi một câu như vậy.
Vân Tử Túc trả lời lạnh nhạt: "Không phải."
Hiển nhiên cậu vẫn chưa hoàn toàn hết giận.
Hồng Nhất Nam có chút bất ngờ, anh ta lại hỏi: "Vậy là tiền bối thuộc Tịnh Minh tông...?"
Mặc dù cùng là môn phái phía Nam, nhưng thực lực giữa Tịnh Minh tông và Chính Nhất tông chênh nhau khá lớn, Vân Tử Túc nhìn thế nào cũng không giống người của Tịnh Minh tông ra ngoài rèn luyện.
Vân Tử Túc không đáp lại anh ta, lia mắt nhìn bọn họ một cái, hỏi ngược lại: "Rốt cuộc các anh tới đây làm gì?"
Hồng Nhất Nam thấy cậu không muốn để lộ thân phận, chỉ đành từ bỏ. Anh ta bàn bạc với những người phía sau một chút, ngay sau đó nói rõ mục đích của mình.
Đúng như lời Vân Tử Túc, bọn họ là người thuộc ba môn phái phía Bắc. Ba môn phái phía Bắc mỗi nơi xuất ra ba người, Toàn Chân tông đẩy ra một người phụ trách dẫn đội, như vậy vừa vặn tạo thành một đội giám sát mười thành viên. Mục đích chuyến đi này của bọn họ, cũng chính là để truy lùng Tôn Lao đang chạy trốn.
Nghe vậy, Hàn Dịch hỏi: "Tôn Lao là người của tông môn nào?"
Hồng Nhất Nam lắc đầu: "Không thuộc tông môn nào cả."
Vân Tử Túc thấy Hàn Dịch mở miệng, bèn đứng ra giải thích: "Lão ta là người của Chính Thống tông."
Thấy Vân Tử Túc biết đến cái tên này, mấy người trong đội giám sát lại cả kinh thêm lần nữa.
Hàn Dịch hỏi: "Không phải chỉ có năm tông môn thôi à?"
Theo như lời giải thích của Hồng Nhất Nam, trong Ngũ đại tông môn cũng không xuất hiện cái tên Chính Thống tông này.
Vân Tử Túc nói: "Nghe nói Chính Thống tông này là do một đám thiêu thân không môn không phái bày vẽ ra, bây giờ đang đi khắp nơi làm loạn."
Cái tên sư phụ dỏm ngày trước từng lừa gạt Phí Dương cũng là người của Chính Thống tông, sau cùng bị nhà họ Phí giao cho tổ giám sát, thế nên Vân Tử Túc mới biết chuyện này.
Hồng Nhất Nam nói: "Phải, tông môn có lệnh, bọn tôi đang truy đuổi người của Chính Thống tông."
Anh ta nhìn xung quanh đôi chút, lại hỏi: "Liệu tiền bối có biết, thứ đồ vừa đánh Tôn Lao bị thương, giờ đang ở đâu không?"
Vân Tử Túc mắt không chớp tim không đập mạnh: "Hai bên cùng thua thiệt, nó bị Tôn Lao đánh tan rồi."
Hiển nhiên Hồng Nhất Nam vẫn còn ôm một bụng nghi vấn, nhưng trước đó bọn họ đã có thái độ không tốt với Hàn Dịch, rõ ràng Vân Tử Túc không muốn tâm sự gì thêm với bọn họ nữa. Sau khi hiểu được không hỏi ra điều gì, tổ giám sát đành phải rời đi trước, dầu gì bọn họ cũng cần giao nộp Tôn Lao.
Trước khi đi, Hồng Nhất Nam lùi lại sau cùng đội ngũ, anh ta nhìn Hàn Dịch thêm mấy cái, rốt cuộc vẫn nói với Vân Tử Túc: "Tiền bối, khoảng thời gian tiếp theo không coi là yên ổn, thể chất của anh bạn này thiên hư, còn cần cậu chăm sóc cẩn thận."
Sau đó anh ta lại nói lời áy náy thêm lần nữa, rồi mới theo chân những người khác rời đi.
Vân Tử Túc biết anh ta đang giải thích nguyên nhân ban đầu ra tay mạnh bạo trực tiếp dùng phù trừ tà, cũng biết đối phương đang lấy lòng mình. Nhưng lúc này, Hồng Nhất Nam rõ ràng không phải mục chính cậu cần xem xét, phải giải thích chuyện này với Hàn Dịch ra sao mới là vấn đề số một.
Cậu thuật lại sự kiện của Phí Dương trước đây một cách đơn giản với Hàn Dịch, rồi lại lôi vị sư phụ "cao nhân lánh đời" ra, Hàn Dịch nghe xong cũng không tỏ thái độ bất thường gì, nhìn bộ dạng, có lẽ việc gặp quỷ từ khi còn nhỏ đã khiến cho năng lực tiếp nhận của hắn cao hơn người bình thường hơi nhiều.
Trò chuyện xong, hai người thu dọn đám lộn xộn bên trong nhà một chút. Vân Tử Túc tiện tay đốt trụi những tấm phù được bày ra xưa kia. Có đợt tin tức lần này phát tán đi, nơi đây cũng rất khó tìm được khách hàng mới.
Ngoại trừ con hung thú bị thu vào miếng ngọc, trong nhà đã không còn âm vật nào khác nữa, Vân Tử Túc cũng không cần lo lắng sau khi trận pháp biến mất sẽ có đồ không tốt lẻn ra ngoài. Hung sát có thể thôn tính âm khí, những thứ đồ khác bị hấp dẫn đến đây đều đã bị hung thú nuốt sạch.
Bốn âm vật từng giúp đỡ Vân Tử Túc dọn nhà cũng không ngoại lệ.
Quét tước căn nhà xong, hai người định đi ăn tối trước, chờ đến khi ăn xong lại tìm một chỗ xử lý hung thú sau. Bọn họ dùng thang máy rời khỏi tầng mười tám, bên ngoài, mặt trời chiều đã ngả về phương tây, sau khi cái nóng như thiêu như đốt ban ngày tản đi, người ra đường hóng mát cũng không hề thưa thớt.
Vân Tử Túc đi chưa được mấy bước, đã nghe thấy tiếng người tản bộ ven đường khí thế ngất trời tán gẫu sự kiện lạ xảy ra hồi chiều. Nói là có người bị tâm thần gào to trên đường, thu hút không ít ánh mắt, lại nghe nói cuối cùng vừa gào vừa chạy vào đồn công an ngay bên cạnh. Còn có một người khác ánh mắt đờ dẫn, đi trên đường cũng không biết tránh xe, còi xe cũng không nghe được, y như bị trúng tà, cuối cùng cũng chẳng rõ đã chạy đi đâu nữa.
Hàn Dịch cũng nghe được lời bọn họ, hắn quay đầu nhìn Vân Tử Túc, hỏi: "Vân Học Binh sẽ trở về Lâm thành à?"
Vân Tử Túc gật đầu: "Gã chạy đến trạm xe, xuống xe sẽ có người đón."
Hàn Dịch dừng một chút, hỏi: "Bọn họ biết em tới đây không?"
"Khả năng là sẽ biết sớm," Vân Tử Túc không mấy quan tâm, "Nhưng mà lần này cũng đủ cho bọn họ im ắng một thời gian rồi."
Kế hoạch của cậu còn chưa kết thúc, trừ Vân Học Binh ra, những người khác cũng đều bị ghi vào sổ nợ.
Vân Tử Túc đang nghĩ ngợi, bỗng phát hiện phía sau ót truyền tới cảm xúc êm ái.
Hàn Dịch nhẹ nhàng xoa xoa tóc cậu, khẽ nói: "Bọn họ sẽ không đến quấy rầy em nữa."
Vân Tử Túc thoáng ngây người, Hàn Dịch đã xoay người đi lái xe.
Bữa tối được lựa chọn trong một cửa tiệm tại trung tâm thương mại, có điều vì gặp đúng dịp cuối tuần, sau khi đậu xe xuống bãi, hai người mới phát hiện người ta xếp hàng đông nghìn nghịt trước các quán ăn. Tiệm càng ngon hàng xếp càng dài, Vân Tử Túc suy nghĩ mấy giây, cuối cùng dứt khoát dẫn Hàn Dịch đến một quán ăn vỉa hè cách đó không xa.
Bởi vì khoảng cách gần, Hàn Dịch cũng không lái xe nữa. Bọn họ sóng vai đi trên vỉa hè náo nhiệt, cơn gió của một buổi chiều hè chạng vạng tối nhẹ nhàng phảng qua, mang lại cảm giác dễ chịu khoan khoái.
Bề ngoài hai người đều xuất sắc, lúc sóng vai bước bên nhau hiển nhiên cũng thu hút không ít ánh nhìn. Bọn họ đang tán gẫu, phía đối diện bất chợt lao tới một cậu trai trẻ tuổi vẻ mặt hoảng hốt.
Cậu trai đeo kính gọng đen, sắc mặt tái nhợt thấy rõ, thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn lại đằng sau, dường như đang dè chừng thứ gì.
Thấy Hàn Dịch và Vân Tử Túc nghiêng đầu trò chuyện, tầm mắt của cậu ta bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Ba người cũng chỉ cách nhau chừng năm mét, thanh niên đeo kính đột nhiên nhào thẳng đến, kéo tay Vân Tử Túc.
Vân Tử Túc bị động tác bất ngờ của cậu ta làm cho khẽ kinh ngạc, tuy nhiên trước cả khi kịp phản ứng, Hàn Dịch đã giơ tay trực tiếp ngăn cản người kia.
Thanh niên đeo kính cũng không dừng lại, cậu ta không màng tới sự cản trở của Hàn Dịch, rống lớn về phía Vân Tử Túc: "Em yêu, em đừng đi! Tại sao em lại bỏ anh đi theo thằng đó?!"
Cậu ta lạc cả giọng, dường như đau thấu tim gan, chỉ một tiếng gào, đã hấp dẫn không ít sự chú ý của đông đảo người qua lại.
___________________
Tác giả có lời:
Vân Tử Túc:?? Tôi chỉ muốn ăn một bữa cơm thôi mà sao khó khăn đến vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất