Sau Khi Kết Hôn Rốt Cuộc Tôi Cũng Được Ăn No
Chương 28
Có lẽ là do vẫn chưa thoát khỏi ảnh hưởng của khôi linh, thế nên phản ứng của Hàn Dịch thoạt trông vẫn chậm một nhịp. Vân Tử Túc lại đưa tay sờ lên lồng ngực đối phương một cái, truyền linh lực của mình sang.
Sau khi tu luyện thành công thể chất thuần linh, rốt cuộc cậu cũng không cần hao tổn tâm sức bổ khuyết cái động không đáy trên thân nữa, linh lực cũng trở nên dư thừa dào dạt.
Bị Vân Tử Túc sờ một cái, Hàn Dịch mới hoàn hồn lại, hắn rũ mi, nhìn cái móng vuốt trên lồng ngực mình, đáy mắt rỉ ra ý tứ gì không rõ lắm.
Vân Tử Túc không nhìn thấy biểu cảm của đối phương, cậu tiếp tục giải thích: "Hàn tiên sinh, anh có còn nhớ những chuyện phát sinh ở nhà ba mẹ em không? Tình huống của anh và em hiện giờ cũng tương đối tương đồng, đều có thể thấy được vài thứ mà người thường không thấy. Trước khi qua đời, ba mẹ em đã dạy cho em một vài phương pháp xử lý những chuyện thế này."
Hàn Dịch hồi tưởng lại đoạn trí nhớ kia, gật đầu một cái.
Vân Tử Túc quyết định giải thích rõ ràng với đối phương: "Em không biết Hàn tiên sinh có nhận ra hay không, trước kia anh suy nhược và mất kiểm soát, cơ bản đều là do cái mà người bình thường không thấy này. Những thứ này ký sinh trong cơ thể anh, chúng sẽ ăn mòn thân thể của anh, ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần của anh. Đêm tân hôn vừa rồi, em muốn giúp anh xử lý bọn chúng, tiện thể chuyển chúng thành năng lượng mà em có thể sử dụng. Thế nhưng giữa đường phát sinh chút chuyện bất trắc, sau đó lại không khéo mà bị mọi người bắt gặp... vậy nên mới xảy ra vụ việc kia."
Hàn Dịch nghe xong, lại chỉ nói: "Em bị thương khi đang xử lý?"
Vân Tử Túc vội vàng lắc đầu: "Không phải, đấy chỉ là chất bẩn mà cơ thể em tống khứ ra, em không bị thương chỗ nào."
Cậu nói xong, lại xin lỗi Hàn Dịch một lần nữa: "Mấy ngày nay để anh phải gánh vác tin đồn bạo lực gia đình, phải chịu không ít hiểu lầm và xuyên tạc... Tình trạng cơ thể cũng chuyển biến xấu, em quả thật có lỗi quá."
Hàn Dịch nhìn Vân Tử Túc, không biết có phải do sương xám đã tản bớt hay không, mà tròng mắt hắn càng thêm sâu sẫm hơn so với ngày trước.
"Không phải là do chịu uất ức."
Vân Tử Túc ngờ vực: "...Hm?"
Hàn Dịch nói: "Tinh thần và trạng thái không tốt, là bởi anh cho rằng anh đã làm tổn thương em."
"Nếu em không sao, thì anh cũng không sao."
Hắn đưa tay muốn xoa lên mái tóc của Vân Tử Túc, được nửa đường lại khẽ khựng lại, cuối cùng bàn tay chỉ rơi trên bả vai cậu.
"Đừng lo lắng."
Vân Tử Túc thoáng sửng sốt, cậu còn chưa tiêu hóa xong ý tứ trong lời đối phương, đã nghe thấy Hàn Dịch hỏi: "Áo của anh đâu?"
"A, ở đây." Vân Tử Túc kịp phản ứng, rối rít cầm chiếc áo trên ghế cạnh mép giường qua.
Cậu giải thích: "Tại em muốn nhìn phản ứng bên ngoài cơ thể của anh trước... nên mới cởi áo của anh."
Hàn Dịch mặc áo vào, Vân Tử Túc liền hỏi: "Vậy bây giờ anh cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi chứ?"
Người đàn ông vừa cài khuy áo vừa gật đầu: "Ừ."
"Nhưng mà cái thứ bên trong cơ thể anh vẫn chưa được dọn dẹp sạch sẽ... Vẫn cần tiếp tục chải vuốt thêm nữa." Vân Tử Túc nói, "Em có thể hỏi mấy vấn đề không?"
Hàn Dịch đáp: "Em hỏi đi."
"Tình trạng này của anh bắt đầu từ khi nào?" Vân Tử Túc bổ sung cụ thể: "Tình trạng mà nhiệt độ cơ thể thấp, có thể nhìn thấy vật lạ, không ai dám đến gần, và cả... đột ngột yếu đi rồi phát bệnh ấy."
Hàn Dịch giương mắt nhìn cậu: "Từ khi có thể nhớ được đã là như vậy."
Hm? Xác nhận đáp án này xong, Vân Tử Túc không khỏi lại nhớ đến sự kiện mẹ đẻ Hàn Dịch khó sinh mà bỏ mạng.
Chẳng lẽ khôi linh thật sự được sinh ra vì chuyện này?
Vân Tử Túc lại hỏi: "Vậy lần đầu tiên anh mất khống chế ấy, là vào lúc nào vậy?"
Cậu hỏi một cách dè dặt, chỉ lo nhắc tới điều này sẽ khiến Hàn Dịch không thoải mái.
Tuy nhiên Hàn Dịch lại rất thản nhiên trả lời: "Lần đầu tiên là vào năm bảy tuổi."
Người đàn ông nói rõ những lần còn lại: "Lần thứ hai mười ba tuổi, lần thứ ba là khi mới trưởng thành, lần này là lần thứ tư."
Vân Tử Túc nhíu mày. Khoảng cách giữa các lần này lần lượt là bảy năm (tính từ 0 tuổi), sáu năm, năm năm và bốn năm.
Thời gian cách nhau càng ngày càng ngắn, nếu cứ như vậy... đến khi Hàn Dịch hai mươi tám tuổi, hai lần phát bệnh cách nhau không đến một năm, thì sẽ xảy ra rắc rối gì?
Cậu đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ, bỗng nghe thấy một tiếng "meo" mềm mềm non nớt.
Hai người cùng quay đầu nhìn qua, chỉ thấy một cục lông vàng linh hoạt nhảy phốc lên giường.
Mèo báo nhỏ dừng lại bên chân Vân Tử Túc, ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Dịch.
"À đúng rồi, nhóc mèo báo cũng đã trở lại." Vân Tử Túc giải thích, cậu dẫn nhóc con vừa mới chạy từ An thành về theo luôn, nhưng còn chưa kể với Hàn Dịch.
Mèo báo nhỏ dùng cặp mắt sáng vàng nhìn chằm chằm Hàn Dịch, kế đó chậm rãi lùi về sau một bước.
Hình như nó càng kiêng kỵ Hàn Dịch hơn.
Vân Tử Túc không phát hiện ra sự thay đổi này, chỉ xem là mèo báo nhỏ sợ hãi khôi linh. Cậu nói với Hàn Dịch: "Mèo báo nhỏ e sợ thế này cũng là tại khôi linh trong cơ thể anh đó, cơ mà cái này đối với nó cũng là một loại năng lượng, cho nên mới xảy ra tình trạng vừa sợ vừa muốn tới gần."
Hàn Dịch buông mi nhìn mèo báo nhỏ, mèo báo nhỏ cong cả lưng lên, lông trên lưng cũng lặng lẽ dựng ngược, rõ ràng đang rơi vào trạng thái cực kỳ căng thẳng.
Một người một mèo mặt đối mặt, ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Vân Tử Túc đứng lên mở cửa, đứng bên ngoài là một người xa lạ. Thấy Vân Tử Túc, người này trực tiếp nói: "Vân thiếu gia, phu nhân cho gọi cậu."
Vân Tử Túc ngờ vực: "Cháu sao?"
Người nọ gật đầu: "Vâng."
Hàn phu nhân tìm cậu làm gì? Vân Tử Túc nghĩ chưa được thông lắm, tuy nhiên đi thì vẫn phải đi, cậu bèn quay đầu nói một tiếng với Hàn Dịch: "Cô tìm em, em đi một chuyến đã nhé."
Hàn Dịch gật đầu một cái: "Ừ."
Sau khi Vân Tử Túc ra ngoài, cửa phòng vừa khép, Hàn Dịch tức thì chuyển ánh mắt lên người con mèo báo bị bỏ lại.
Mèo báo nhỏ đã lùi đến tận cuối giường, tuy nhiên rõ ràng là, khoảng cách này vẫn không khiến nó cảm thấy an toàn gì lắm. Mắt thấy bầu không khí yên lặng sắp bị phá vỡ, mèo báo nhỏ cảm giác được nguy hiểm vội quay phắt đầu định xông ra ngoài cửa sổ.
Nhưng ngay cả nhún lấy đà nó còn chưa kịp nhún, đã bị một lực gì đó đụng cho cái, ngã nhào trở lại.
"Méoo!"
Mèo báo con còn chưa bò được dậy, đã bị một cánh tay thon dài lạnh như băng túm lấy phần thịt mềm sau gáy.
Hàn Dịch xách nó lên, lẽ ra mèo báo nhỏ phải cong người nâng chân sau giữ lực, thế nhưng lúc này nó lại cứng ngắc, hoàn toàn chẳng dám động bừa, thành thử cứ thế bị trực tiếp túm thành một sợi mèo.
Nắm nhóc con trong tay, ngón tay dừng lại trên yết hầu của nó xong, Hàn Dịch chợt khẽ nhíu mày.
Ngay cả khế ước thú hạn chế gây hại đến chủ nhân cũng không có, tại sao còn để linh thú lởn vởn quanh đây.
Hắn nghĩ nghĩ, đoạn nâng bàn tay rảnh rỗi còn lại, đầu ngón tay tóe ra luồng điện khe khẽ.
Tia điện yếu ớt chui vào bên trong cơ thể mèo báo nhỏ, nó há miệng kêu một tiếng, toàn mèo run lên bần bật.
Sau khi tia điện biến mất, Hàn Dịch mới buông tay thả nó ra, mèo báo nhỏ vọt đi trong nháy mắt. Mặc dù không đau đớn gì lắm, nhưng nó vẫn sợ hãi Hàn Dịch không thôi. Mèo báo nhỏ rúc vào một cái xó trông có vẻ cách Hàn Dịch xa nhất, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương.
Hàn Dịch cũng chẳng thèm nhìn nó nữa, hắn cúi đầu nhìn tay phải của mình.
Chỉ thấy trong lòng bàn tay hé mở, một quả cầu tích đầy sương xám dần dần ngưng tụ, bên ngoài bề mặt hình cầu còn mơ hồ lóe lên tia sét tí tách.
Hàn Dịch híp mắt, ngón tay hơi cong lại, sương xám lơ lửng bên trong quả cầu chậm rãi tróc ra, bị nén thành một viên cầu. Mà quả cầu sét sau khi bị tróc mất sương xám, tức thì lóe lên ánh sáng chói mắt trên lòng bàn tay Hàn Dịch.
Chỉ là so sánh với vừa rồi, thể tích quả cầu điện này rõ ràng nhỏ hơn không ít.
Cặp con ngươi của Hàn Dịch hơi trầm xuống, như có điều gì nghĩ ngợi. Rất nhanh, hắn lật bàn tay thu hồi ánh điện và sương xám, lòng bàn tay không còn sót lại dấu vết nào.
Hắn nâng cánh tay, dùng bàn tay phủ lên phần ngực vừa mới được Vân Tử Túc chạm qua.
Dường như nơi đó còn phảng phất nhiệt độ của một người.
... Tử Túc.
Cái tên này bị buộc miệng thốt lên trong nỗi kinh ngạc, xưng hô quen thuộc mà gần gũi, rõ ràng cũng đã được người đó đáp lại.
Hơi thở quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc, người nọ không chút nào xa cách mà bàn luận với hắn, thậm chí còn xin lỗi hắn vì những chuyện vụn vặn không đáng lưu tâm.
Bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Hàn Dịch vẫn nhìn về phía lồng ngực mình, từ sâu trong cặp con ngươi lạnh lẽo như những ngôi sao mờ trong đêm tối, có thứ tình cảm nào đó vô cùng phức tạp tràn ra.
Nước ngầm cuồn cuộn sóng trào, cõi lòng khó mà bình dịu lại.
_______________
Khi Vân Tử Túc trở lại phòng, cậu vừa mới đẩy cửa bước vào, đã bị con mèo báo nhỏ nhào thẳng vào lồng ngực.
Đưa tay tiếp lấy cục lông nhỏ, Vân Tử Túc có chút ngượng tay ngượng chân không quá thạo ôm mèo, thân mình con mèo con quá bé, mặc dù biết rõ năng lực của oán linh, nhưng Vân Tử Túc vẫn theo bản năng không dám dùng nhiều sức, tránh làm đối phương bị thương.
Mặc dù tay chân có chút luống cuống, nhưng nhận được tiếp xúc bất ngờ như vậy, tâm trạng đầy không vui của Vân Tử Túc trước đó cũng bị khuấy tan.
"Sao thế?" Cậu cúi đầu hỏi, "Mày đói à?"
Mèo báo nhỏ biến thành oán linh khi vừa đầy tháng, chính là giai đoạn non nớt vẫn cần bón ăn, đòi đồ ăn theo bản năng cũng là chuyện bình thường.
Mèo báo nhỏ dựng lỗ tai, "meo" lên một tiếng.
Vân Tử Túc ôm nó, tiện tay đóng kỹ cửa phòng: "Để tao lấy đồ ăn cho mày."
Mèo báo nhỏ thấy cậu nghe không hiểu, còn muốn kêu nữa, có điều âm thanh còn chưa phát được ra ngoài, nhúm lông mềm sau cổ đã dựng ngược lên vì cảm giác thấy nguy hiểm.
Nó xoay đầu một cái, tức khắc trông thấy Hàn Dịch đang nhìn nó chằm chằm.
Chóp mũi mèo con khẽ run lên, nó vắt trên vai Vân Tử Túc, rốt cuộc cũng không kêu nữa.
Chờ cho Vân Tử Túc thả đan dược chứa linh lực vào trong cốc sữa bò, mèo báo nhỏ bèn ngoan ngoãn chạy đi liếm sữa bò.
Vân Tử Túc vừa đặt được hộp sữa xuống, liền nghe thấy Hàn Dịch hỏi: "Tìm em có chuyện sao?"
"Ừ."
Vẻ mặt Vân Tử Túc không có gì khác thường, nhưng cũng tuyệt đối không được gọi là phấn khởi.
"Mấy người bên nhà họ Vân sắp tới, Hàn phu nhân bảo em đi xuống, lát nữa sẽ gặp bọn họ."
Người nhà họ Vân.
Hàn Dịch lục lọi ký ức liên quan một chút, đoạn hỏi: "Khi nào?"
"Tầm năm phút nữa." Vân Tử Túc đáp, "Vừa mới gọi điện, nhưng đã gần đến nơi rồi."
Hàn Dịch nói: "Anh xuống cùng em."
"...Hm?" Vân Tử Túc dừng một chút, lại có chút do dự, "Có ồn đến anh quá không?"
Trong thời gian cậu nằm viện người nhà họ Vân không đến thăm dù chỉ một lần, nhưng sau khi xuất viện lại chạy đến nhà họ Hàn, nghĩ thế nào cũng chẳng nghĩ ra được một lí do tốt đẹp.
Hàn Dịch đáp: "Không đâu."
Ngay sau đó hai người cùng nhau bước xuống, bọn họ nhìn thấy Hàn phu nhân trong phòng khách, mà cũng không thấy Hàn Phó xuất hiện.
Không phải chờ bao lâu, bảo vệ bên ngoài đã truyền tin tức.
Người nhà họ Vân tới.
Có ba người đến, ngoại trừ Vân Học Công và Lữ Phượng Liên, còn có Vân Học Binh hồi trước bị mèo báo nhỏ cắn ở An thành. Vợ chồng Vân Học Công không thay đổi gì, nhưng Vân Học Binh thì ấn đường đã biến thành màu đen, sắc mặt u ám, cả người trông già hơn cả chục tuổi. Đứng bên cạnh Vân Học Công, trái lại còn giống như gã mới là anh.
Tuy nhiên dù như vậy, thái độ cay nghiệt của gã cũng không hề suy giảm.
Vân Tử Túc âm thầm cười nhạt, bởi vì thiếu tinh khí, mà ngay cả hôn lễ của cậu Vân Học Binh cũng không thể tham gia. Gã bây giờ cũng là nỏ mạnh hết đà, nhưng lại vẫn cuống quýt bám gót đến nơi này, xem ra lần này, kế hoạch đòi chia bánh ngọt của bọn họ quả thực không nhỏ.
Vừa nhìn thấy Vân Tử Túc, Lữ Phượng Liên đã giành trước cất cao giọng: "Tử Túc! Đứa cháu đáng thương của bác, ui trông cháu kìa, đã bị đánh đến nước này rồi ư!"
Âm thanh của ả thảm thiết chối tai, đong đầy tình cảm, khiến người ta chẳng đành lòng nghe hết.
Vân Tử Túc mặt không đổi sắc xem ả diễn kịch.
Thương tích được ngụy trang trên người cậu vẫn chưa tháo băng ra, trông ra đích thị là nổi bật. Nhưng chẳng nghĩ cũng biết, thứ mà người nhà họ Vân thật sự quan tâm đảm bảo không phải là thương tích của cậu.
Vân Học Công và Vân Học Binh một bên cũng bày ra điệu bộ ưu sầu đau đớn, chẳng qua là diễn xuất của bọn họ hơi nát, so với Lữ Phượng Liên thì phải nói là kém xa.
Bọn họ gọi thì gọi Vân Tử Túc, nhưng nói thì lại nói cho người nhà họ Hàn nghe. Tuy nhiên Hàn phu nhân chỉ lạnh mắt, cũng không mở miệng, cứ thế khoan thai châm hồng trà.
Tiết mục của Lữ Phượng Liên không ai hưởng ứng, ả ho khan một hồi, rốt cuộc diễn không nổi nữa, chỉ có thể lúng túng ngừng chơi.
Sau khi ả yên tĩnh lại, Vân Học Binh và Vân Học Công cũng ngừng theo. Vân Học Công nghỉ lấy hơi một hồi, tiếp đó nhìn về phía Vân Tử Túc.
Gã cố làm ra vẻ ân cần hỏi: "Tử Túc à, thương tích của cháu hồi phục thế nào rồi?"
Vân Tử Túc còn chưa mở miệng, đã nghe thấy Hàn phu nhân cười một tiếng.
"Năm ngày trước tôi gửi địa chỉ bệnh viện cho các người, trong lúc nằm viện không một lần đi thăm, chờ xuất viện xong lại đến hỏi hồi phục thế nào." Hàn phu nhân chậm rãi nói, "Cách thức thể hiện lòng quan tâm của nhà họ Vân các người đúng thật là rất độc đáo."
Vân Học Công bị nghẹn một chút, Lữ Phượng Liên thấy vậy, vội vàng bước lên giảng hòa.
"Trước đó bọn tôi cũng là vì không dám tin Hàn đại thiếu sẽ đánh Tử Túc... Nhưng mà Hàn phu nhân, chị cũng biết đấy, mấy ngày nay bên ngoài sôi sùng sục, bọn tôi cũng không thể không để ý. Cho nên là, bọn tôi đành phải tới thăm hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Không dám tin tưởng?" Hàn phu nhân cười lạnh, "Hai ngày trước bọn tôi không có nhà, các người đến cửa gây rối cũng không nói như vậy."
Nàng ta nhìn về phía Vân Học Công, "Không phải anh vừa mở miệng đã trực tiếp đòi ba triệu tiền bồi thường hay sao?"
Vân Tử Túc giật giật thái dương.
Đám người này còn dám tính kế lên người nhà họ Hàn, cũng chẳng biết ai cho bọn họ vay lá gan này.
Vân Học Công vốn cũng không phải người nhẫn nhịn gì, nay lại bị Hàn phu nhân miệt thị hai lần, sắc mặt cũng trở nên có chút khó coi.
Gã đang muốn mở miệng, lại bị Vân Học Binh bên cạnh ngăn cản.
Vân Học Binh nhìn Hàn phu nhân, giọng gã ồm ồm, giống như bị thứ gì chặn lại, rất khó nghe.
"Hàn phu nhân, yêu cầu của bọn tôi cũng không tính là quá đáng, đó chính là đêm tân hôn, Hàn đại thiếu lại đánh Tử Túc thảm như vậy, cái này đã không chỉ đơn giản là tổn hại thân thể nữa rồi, mà còn có cả tổn thất tinh thần nữa. Chị thử nghĩ xem, cộng cả hai điều này vào, tiền bồi thường thậm chí còn phải vượt quá ba triệu..."
Vân Học Công tức khắc hùa theo: "Đúng vậy, còn có cả tiền tổn thất tinh thần nữa."
Vân Tử Túc chậm rãi góp lời: "Ngại quá, ngắt lời một chút, Hàn tiên sinh nào có đánh tôi đâu."
Ba cái kẻ ôm mưu đồ trong bụng vừa nghe được lời này, tức thì ngẩn cả ra.
Hàn phu nhân nhìn Vân Tử Túc một cái, không ngắt lời cậu.
Lữ Phượng Liên nói tranh vào: "Tử Túc à, không thể nói bừa thế được. Cháu nói cho bác gái, có phải là vì có Hàn đại thiếu ở đây mà cháu không dám nói thật không? Hử? Không sao đâu, cháu xem bác và chú của cháu đều ở đây, mọi người sẽ làm chỗ dựa cho cháu..."
"Bác gái," Vân Tử Túc chặn lời ả, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh, "Tôi đang nói thật. Tôi bị thương là do tôi bị rối loạn đông máu, không hề liên quan đến Hàn tiên sinh, lần này nằm viện cũng là để chữa trị chứng bệnh này."
Cậu nói, "Tiền viện phí lần này cũng là do nhà họ Hàn trả giúp, tuy nhiên dù sao cũng là bệnh tôi mắc phải trước khi cưới, vẫn nên do chính tôi tự bỏ tiền ra mới hợp lẽ. Chỉ tiếc bây giờ tôi chẳng có đủ tiền, nhưng mà tôi chợt nhớ ra bà nội từng bảo, bà sẽ giữ giúp tôi số tiền ba mẹ để lại cho tôi, tôi còn đang nghĩ xem nên hỏi bà thế nào. Bác cả, nếu mọi người đã tới thì, thật đúng lúc, trước tiên trả khoản tiền này cho nhà họ Hàn, sau đó mọi người lại về xin bà nội."
Vốn là tới đòi tiền, tại sao bây giờ lại thành phải trả tiền cho người ta? Sắc mặt ba người không hề dễ nhìn, Vân Học Công bị chọc giận đến tái mặt, giơ tay chỉ thẳng vào mặt Vân Tử Túc: "Mày, mày lại có thể..."
Người chặn họng gã là Hàn phu nhân, nàng ta nói: "Hóa đơn viện phí ở chỗ tôi đây, thanh toán trực tiếp luôn đi."
Nàng ta nhìn mấy người, lại tiếp tục hỏi: "Mang tiền mặt chứ? Không thì thẻ ngân hàng cũng được, phía ngoài cách đây không xa có một cây ATM, tôi sẽ cho người dẫn mọi người đến rút."
Vân Học Binh mặt mày hung tợn không chịu bỏ qua, gã nói: "Tại sao bọn tôi lại phải bỏ tiền? Rõ ràng chính là do Hàn đại thiếu ra tay đánh người, bây giờ bên ngoài ai chả biết chuyện này!"
Hàn Dịch vốn luôn yên lặng như tờ rốt cuộc lạnh lùng mở miệng: "Tình cảm giữa tôi và Tiểu Túc luôn luôn tốt đẹp, tất cả những người lan truyền thông tin sai lệch, tôi sẽ trực tiếp để luật sư xử lý."
Hắn vừa nói, vừa giơ màn hình điện thoại đang ghi âm ra.
"Các người có thể ra về chờ lệnh triệu tập của tòa án."
Lần này cả ba người đều hoàn toàn bị dọa sợ.
Cái ngày kết hôn, ai ai cũng có thể nhìn ra mạng Hàn Dịch không còn lâu nữa, có vẻ người nhà họ Vân không kịp chờ đợi muốn giành vào tay một phần tài sản của nhà họ Hàn. Chuyện Hàn Dịch đánh người đêm tân hôn vừa truyền tới tai, bọn họ không thèm quan tâm tại sao Hàn Dịch còn có sức đánh người, ý tưởng đầu tiên hiện lên chính là mượn chuyện này đòi tiền bồi thường từ nhà họ Hàn, ngoại trừ tài sản Hàn Dịch có thể để lại, bọn họ còn muốn kiếm thêm dăm ba khoản nhà người.
Dù sao đối với nhà họ Hàn thì ba triệu cũng chỉ là số tiền cỏn con, mấy đứa con trai nhà họ Hàn mua bừa chiếc xe hơi cũng đều nhiều hơn con số này. Nghe bà Vân nói vậy, bọn họ mừng thầm lên kế hoạch, chẳng ai ngờ rằng, kết quả cuối cùng lại là như vậy.
Hàn phu nhân trực tiếp hạ lệnh tiễn khách, hơn nữa còn cho người cầm hóa đơn đi theo Vân Học Công đòi tiền.
Sau khi ba người xám xịt rời đi, Hàn phu nhân lại nhìn hai người một cái, rồi mới xoay người lên tầng.
Vân Tử Túc cũng cùng Hàn Dịch trở về tầng bốn. Vân Tử Túc có chút sốt ruột, cậu vừa vào phòng liền ôm mèo con đã đánh chén no nê đang ngồi liếm chân ra.
Cưới thì cũng đã cưới, linh lực cũng đã khôi phục, đã đến thời khắc tính sổ với nhà họ Vân gọn một lần.
Vân Tử Túc lấy một miếng ngọc Quan Thế Âm mà Vân Học Công hay đeo bên người ra, cậu rút hơi thở còn sót lại bên trong, bọc một tầng linh lực ra bên ngoài, đút cho con mèo báo nhỏ.
Mèo báo nhỏ ngửi linh lực vô hình một cái, a ô nuốt trọn trong một nốt nhạc, rồi lại quăng quăng cái đầu nhỏ của mình.
Vân Tử Túc mở cửa sổ, mèo con lập tức nhảy xuống, sau đó chỉ trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Mèo báo nhỏ là oán linh, nó có thể khiến những kẻ buôn mèo và ngược đãi mèo nếm mùi nợ máu trả máu, vậy thì đối với những kẻ trong nhà họ Vân chiếm đoạt tài sản của vợ chồng Vân Học Thương, nó cũng có thể mang lại hiệu quả tương tự.
Bọn họ chiếm đoạt càng nhiều, sẽ nhận được quả báo càng nặng.
Chờ cho mèo con khuất dạng, Vân Tử Túc lại nhìn về phía Hàn Dịch: "Anh thật sự định để tòa án phát giấy triệu tập cho họ hở?"
"Ừ." Hàn Dịch gật đầu, "Tuy nhiên không phải là vì nguyên nhân danh dự."
Vân Tử Túc hỏi: "Mà là?"
Hàn Dịch nói: "Là chuyện bọn họ tự mình chiếm đoạt di sản của bố mẹ em."
Vân Tử Túc nghe vậy, hơi sững sờ.
Hàn Dịch nói: "Chậm nhất là ngày kia, bọn họ sẽ nhận được thông báo."
Nhanh như vậy? Vân Tử Túc hỏi: "Từ khi nào...?"
Hàn Dịch trả lời: "Sau khi đính hôn, ngày em rời ra khỏi nhà họ Vân."
Vân Tử Túc có chút giật mình, tuy nhiên cậu cũng nhanh chóng nhớ lại lời Hàn Dịch đã nói với mình.
"Bọn họ sẽ không đến quấy rầy em nữa."
Cậu nghĩ nghĩ, nghĩ một hồi lại bị tiếng chuông đột ngột vang lên cắt đứt.
Vân Tử Túc cầm điện thoại, một dãy số xa lạ hiện lên trên màn hình.
"Em nhận điện thoại chút." Vân Tử Túc nói.
Hàn Dịch gật đầu.
"A lô ạ?" Vân Tử Túc tiếp máy, "Vâng, là tôi."
Hàn Dịch nhìn cậu, chỉ thấy thái độ của Vân Tử Túc thoắt cái trở nên nghiêm túc.
"Cái gì... Ở đâu?"
Thời gian nói chuyện điện thoại cũng không dài, chưa nói được mấy câu, Vân Tử Túc đã cúp điện thoại.
Hàn Dịch thấy vậy bèn hỏi: "Ai gọi vậy, có chuyện gì à?"
"Phí nhị thiếu gọi điện tới, em phải đi ra ngoài một chuyến."
Ấn đường Vân Tử Túc nhíu chặt, xoay người muốn đi lấy áo khoác.
"Phí Dương mất tích rồi."
_____________________
Tác giả có lời:
Hàn Dịch: Ngập tràn câu đố · vĩnh viễn không bị ăn hết · báu vật sạc pin chính thống.
Sau khi tu luyện thành công thể chất thuần linh, rốt cuộc cậu cũng không cần hao tổn tâm sức bổ khuyết cái động không đáy trên thân nữa, linh lực cũng trở nên dư thừa dào dạt.
Bị Vân Tử Túc sờ một cái, Hàn Dịch mới hoàn hồn lại, hắn rũ mi, nhìn cái móng vuốt trên lồng ngực mình, đáy mắt rỉ ra ý tứ gì không rõ lắm.
Vân Tử Túc không nhìn thấy biểu cảm của đối phương, cậu tiếp tục giải thích: "Hàn tiên sinh, anh có còn nhớ những chuyện phát sinh ở nhà ba mẹ em không? Tình huống của anh và em hiện giờ cũng tương đối tương đồng, đều có thể thấy được vài thứ mà người thường không thấy. Trước khi qua đời, ba mẹ em đã dạy cho em một vài phương pháp xử lý những chuyện thế này."
Hàn Dịch hồi tưởng lại đoạn trí nhớ kia, gật đầu một cái.
Vân Tử Túc quyết định giải thích rõ ràng với đối phương: "Em không biết Hàn tiên sinh có nhận ra hay không, trước kia anh suy nhược và mất kiểm soát, cơ bản đều là do cái mà người bình thường không thấy này. Những thứ này ký sinh trong cơ thể anh, chúng sẽ ăn mòn thân thể của anh, ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần của anh. Đêm tân hôn vừa rồi, em muốn giúp anh xử lý bọn chúng, tiện thể chuyển chúng thành năng lượng mà em có thể sử dụng. Thế nhưng giữa đường phát sinh chút chuyện bất trắc, sau đó lại không khéo mà bị mọi người bắt gặp... vậy nên mới xảy ra vụ việc kia."
Hàn Dịch nghe xong, lại chỉ nói: "Em bị thương khi đang xử lý?"
Vân Tử Túc vội vàng lắc đầu: "Không phải, đấy chỉ là chất bẩn mà cơ thể em tống khứ ra, em không bị thương chỗ nào."
Cậu nói xong, lại xin lỗi Hàn Dịch một lần nữa: "Mấy ngày nay để anh phải gánh vác tin đồn bạo lực gia đình, phải chịu không ít hiểu lầm và xuyên tạc... Tình trạng cơ thể cũng chuyển biến xấu, em quả thật có lỗi quá."
Hàn Dịch nhìn Vân Tử Túc, không biết có phải do sương xám đã tản bớt hay không, mà tròng mắt hắn càng thêm sâu sẫm hơn so với ngày trước.
"Không phải là do chịu uất ức."
Vân Tử Túc ngờ vực: "...Hm?"
Hàn Dịch nói: "Tinh thần và trạng thái không tốt, là bởi anh cho rằng anh đã làm tổn thương em."
"Nếu em không sao, thì anh cũng không sao."
Hắn đưa tay muốn xoa lên mái tóc của Vân Tử Túc, được nửa đường lại khẽ khựng lại, cuối cùng bàn tay chỉ rơi trên bả vai cậu.
"Đừng lo lắng."
Vân Tử Túc thoáng sửng sốt, cậu còn chưa tiêu hóa xong ý tứ trong lời đối phương, đã nghe thấy Hàn Dịch hỏi: "Áo của anh đâu?"
"A, ở đây." Vân Tử Túc kịp phản ứng, rối rít cầm chiếc áo trên ghế cạnh mép giường qua.
Cậu giải thích: "Tại em muốn nhìn phản ứng bên ngoài cơ thể của anh trước... nên mới cởi áo của anh."
Hàn Dịch mặc áo vào, Vân Tử Túc liền hỏi: "Vậy bây giờ anh cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi chứ?"
Người đàn ông vừa cài khuy áo vừa gật đầu: "Ừ."
"Nhưng mà cái thứ bên trong cơ thể anh vẫn chưa được dọn dẹp sạch sẽ... Vẫn cần tiếp tục chải vuốt thêm nữa." Vân Tử Túc nói, "Em có thể hỏi mấy vấn đề không?"
Hàn Dịch đáp: "Em hỏi đi."
"Tình trạng này của anh bắt đầu từ khi nào?" Vân Tử Túc bổ sung cụ thể: "Tình trạng mà nhiệt độ cơ thể thấp, có thể nhìn thấy vật lạ, không ai dám đến gần, và cả... đột ngột yếu đi rồi phát bệnh ấy."
Hàn Dịch giương mắt nhìn cậu: "Từ khi có thể nhớ được đã là như vậy."
Hm? Xác nhận đáp án này xong, Vân Tử Túc không khỏi lại nhớ đến sự kiện mẹ đẻ Hàn Dịch khó sinh mà bỏ mạng.
Chẳng lẽ khôi linh thật sự được sinh ra vì chuyện này?
Vân Tử Túc lại hỏi: "Vậy lần đầu tiên anh mất khống chế ấy, là vào lúc nào vậy?"
Cậu hỏi một cách dè dặt, chỉ lo nhắc tới điều này sẽ khiến Hàn Dịch không thoải mái.
Tuy nhiên Hàn Dịch lại rất thản nhiên trả lời: "Lần đầu tiên là vào năm bảy tuổi."
Người đàn ông nói rõ những lần còn lại: "Lần thứ hai mười ba tuổi, lần thứ ba là khi mới trưởng thành, lần này là lần thứ tư."
Vân Tử Túc nhíu mày. Khoảng cách giữa các lần này lần lượt là bảy năm (tính từ 0 tuổi), sáu năm, năm năm và bốn năm.
Thời gian cách nhau càng ngày càng ngắn, nếu cứ như vậy... đến khi Hàn Dịch hai mươi tám tuổi, hai lần phát bệnh cách nhau không đến một năm, thì sẽ xảy ra rắc rối gì?
Cậu đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ, bỗng nghe thấy một tiếng "meo" mềm mềm non nớt.
Hai người cùng quay đầu nhìn qua, chỉ thấy một cục lông vàng linh hoạt nhảy phốc lên giường.
Mèo báo nhỏ dừng lại bên chân Vân Tử Túc, ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Dịch.
"À đúng rồi, nhóc mèo báo cũng đã trở lại." Vân Tử Túc giải thích, cậu dẫn nhóc con vừa mới chạy từ An thành về theo luôn, nhưng còn chưa kể với Hàn Dịch.
Mèo báo nhỏ dùng cặp mắt sáng vàng nhìn chằm chằm Hàn Dịch, kế đó chậm rãi lùi về sau một bước.
Hình như nó càng kiêng kỵ Hàn Dịch hơn.
Vân Tử Túc không phát hiện ra sự thay đổi này, chỉ xem là mèo báo nhỏ sợ hãi khôi linh. Cậu nói với Hàn Dịch: "Mèo báo nhỏ e sợ thế này cũng là tại khôi linh trong cơ thể anh đó, cơ mà cái này đối với nó cũng là một loại năng lượng, cho nên mới xảy ra tình trạng vừa sợ vừa muốn tới gần."
Hàn Dịch buông mi nhìn mèo báo nhỏ, mèo báo nhỏ cong cả lưng lên, lông trên lưng cũng lặng lẽ dựng ngược, rõ ràng đang rơi vào trạng thái cực kỳ căng thẳng.
Một người một mèo mặt đối mặt, ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Vân Tử Túc đứng lên mở cửa, đứng bên ngoài là một người xa lạ. Thấy Vân Tử Túc, người này trực tiếp nói: "Vân thiếu gia, phu nhân cho gọi cậu."
Vân Tử Túc ngờ vực: "Cháu sao?"
Người nọ gật đầu: "Vâng."
Hàn phu nhân tìm cậu làm gì? Vân Tử Túc nghĩ chưa được thông lắm, tuy nhiên đi thì vẫn phải đi, cậu bèn quay đầu nói một tiếng với Hàn Dịch: "Cô tìm em, em đi một chuyến đã nhé."
Hàn Dịch gật đầu một cái: "Ừ."
Sau khi Vân Tử Túc ra ngoài, cửa phòng vừa khép, Hàn Dịch tức thì chuyển ánh mắt lên người con mèo báo bị bỏ lại.
Mèo báo nhỏ đã lùi đến tận cuối giường, tuy nhiên rõ ràng là, khoảng cách này vẫn không khiến nó cảm thấy an toàn gì lắm. Mắt thấy bầu không khí yên lặng sắp bị phá vỡ, mèo báo nhỏ cảm giác được nguy hiểm vội quay phắt đầu định xông ra ngoài cửa sổ.
Nhưng ngay cả nhún lấy đà nó còn chưa kịp nhún, đã bị một lực gì đó đụng cho cái, ngã nhào trở lại.
"Méoo!"
Mèo báo con còn chưa bò được dậy, đã bị một cánh tay thon dài lạnh như băng túm lấy phần thịt mềm sau gáy.
Hàn Dịch xách nó lên, lẽ ra mèo báo nhỏ phải cong người nâng chân sau giữ lực, thế nhưng lúc này nó lại cứng ngắc, hoàn toàn chẳng dám động bừa, thành thử cứ thế bị trực tiếp túm thành một sợi mèo.
Nắm nhóc con trong tay, ngón tay dừng lại trên yết hầu của nó xong, Hàn Dịch chợt khẽ nhíu mày.
Ngay cả khế ước thú hạn chế gây hại đến chủ nhân cũng không có, tại sao còn để linh thú lởn vởn quanh đây.
Hắn nghĩ nghĩ, đoạn nâng bàn tay rảnh rỗi còn lại, đầu ngón tay tóe ra luồng điện khe khẽ.
Tia điện yếu ớt chui vào bên trong cơ thể mèo báo nhỏ, nó há miệng kêu một tiếng, toàn mèo run lên bần bật.
Sau khi tia điện biến mất, Hàn Dịch mới buông tay thả nó ra, mèo báo nhỏ vọt đi trong nháy mắt. Mặc dù không đau đớn gì lắm, nhưng nó vẫn sợ hãi Hàn Dịch không thôi. Mèo báo nhỏ rúc vào một cái xó trông có vẻ cách Hàn Dịch xa nhất, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương.
Hàn Dịch cũng chẳng thèm nhìn nó nữa, hắn cúi đầu nhìn tay phải của mình.
Chỉ thấy trong lòng bàn tay hé mở, một quả cầu tích đầy sương xám dần dần ngưng tụ, bên ngoài bề mặt hình cầu còn mơ hồ lóe lên tia sét tí tách.
Hàn Dịch híp mắt, ngón tay hơi cong lại, sương xám lơ lửng bên trong quả cầu chậm rãi tróc ra, bị nén thành một viên cầu. Mà quả cầu sét sau khi bị tróc mất sương xám, tức thì lóe lên ánh sáng chói mắt trên lòng bàn tay Hàn Dịch.
Chỉ là so sánh với vừa rồi, thể tích quả cầu điện này rõ ràng nhỏ hơn không ít.
Cặp con ngươi của Hàn Dịch hơi trầm xuống, như có điều gì nghĩ ngợi. Rất nhanh, hắn lật bàn tay thu hồi ánh điện và sương xám, lòng bàn tay không còn sót lại dấu vết nào.
Hắn nâng cánh tay, dùng bàn tay phủ lên phần ngực vừa mới được Vân Tử Túc chạm qua.
Dường như nơi đó còn phảng phất nhiệt độ của một người.
... Tử Túc.
Cái tên này bị buộc miệng thốt lên trong nỗi kinh ngạc, xưng hô quen thuộc mà gần gũi, rõ ràng cũng đã được người đó đáp lại.
Hơi thở quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc, người nọ không chút nào xa cách mà bàn luận với hắn, thậm chí còn xin lỗi hắn vì những chuyện vụn vặn không đáng lưu tâm.
Bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Hàn Dịch vẫn nhìn về phía lồng ngực mình, từ sâu trong cặp con ngươi lạnh lẽo như những ngôi sao mờ trong đêm tối, có thứ tình cảm nào đó vô cùng phức tạp tràn ra.
Nước ngầm cuồn cuộn sóng trào, cõi lòng khó mà bình dịu lại.
_______________
Khi Vân Tử Túc trở lại phòng, cậu vừa mới đẩy cửa bước vào, đã bị con mèo báo nhỏ nhào thẳng vào lồng ngực.
Đưa tay tiếp lấy cục lông nhỏ, Vân Tử Túc có chút ngượng tay ngượng chân không quá thạo ôm mèo, thân mình con mèo con quá bé, mặc dù biết rõ năng lực của oán linh, nhưng Vân Tử Túc vẫn theo bản năng không dám dùng nhiều sức, tránh làm đối phương bị thương.
Mặc dù tay chân có chút luống cuống, nhưng nhận được tiếp xúc bất ngờ như vậy, tâm trạng đầy không vui của Vân Tử Túc trước đó cũng bị khuấy tan.
"Sao thế?" Cậu cúi đầu hỏi, "Mày đói à?"
Mèo báo nhỏ biến thành oán linh khi vừa đầy tháng, chính là giai đoạn non nớt vẫn cần bón ăn, đòi đồ ăn theo bản năng cũng là chuyện bình thường.
Mèo báo nhỏ dựng lỗ tai, "meo" lên một tiếng.
Vân Tử Túc ôm nó, tiện tay đóng kỹ cửa phòng: "Để tao lấy đồ ăn cho mày."
Mèo báo nhỏ thấy cậu nghe không hiểu, còn muốn kêu nữa, có điều âm thanh còn chưa phát được ra ngoài, nhúm lông mềm sau cổ đã dựng ngược lên vì cảm giác thấy nguy hiểm.
Nó xoay đầu một cái, tức khắc trông thấy Hàn Dịch đang nhìn nó chằm chằm.
Chóp mũi mèo con khẽ run lên, nó vắt trên vai Vân Tử Túc, rốt cuộc cũng không kêu nữa.
Chờ cho Vân Tử Túc thả đan dược chứa linh lực vào trong cốc sữa bò, mèo báo nhỏ bèn ngoan ngoãn chạy đi liếm sữa bò.
Vân Tử Túc vừa đặt được hộp sữa xuống, liền nghe thấy Hàn Dịch hỏi: "Tìm em có chuyện sao?"
"Ừ."
Vẻ mặt Vân Tử Túc không có gì khác thường, nhưng cũng tuyệt đối không được gọi là phấn khởi.
"Mấy người bên nhà họ Vân sắp tới, Hàn phu nhân bảo em đi xuống, lát nữa sẽ gặp bọn họ."
Người nhà họ Vân.
Hàn Dịch lục lọi ký ức liên quan một chút, đoạn hỏi: "Khi nào?"
"Tầm năm phút nữa." Vân Tử Túc đáp, "Vừa mới gọi điện, nhưng đã gần đến nơi rồi."
Hàn Dịch nói: "Anh xuống cùng em."
"...Hm?" Vân Tử Túc dừng một chút, lại có chút do dự, "Có ồn đến anh quá không?"
Trong thời gian cậu nằm viện người nhà họ Vân không đến thăm dù chỉ một lần, nhưng sau khi xuất viện lại chạy đến nhà họ Hàn, nghĩ thế nào cũng chẳng nghĩ ra được một lí do tốt đẹp.
Hàn Dịch đáp: "Không đâu."
Ngay sau đó hai người cùng nhau bước xuống, bọn họ nhìn thấy Hàn phu nhân trong phòng khách, mà cũng không thấy Hàn Phó xuất hiện.
Không phải chờ bao lâu, bảo vệ bên ngoài đã truyền tin tức.
Người nhà họ Vân tới.
Có ba người đến, ngoại trừ Vân Học Công và Lữ Phượng Liên, còn có Vân Học Binh hồi trước bị mèo báo nhỏ cắn ở An thành. Vợ chồng Vân Học Công không thay đổi gì, nhưng Vân Học Binh thì ấn đường đã biến thành màu đen, sắc mặt u ám, cả người trông già hơn cả chục tuổi. Đứng bên cạnh Vân Học Công, trái lại còn giống như gã mới là anh.
Tuy nhiên dù như vậy, thái độ cay nghiệt của gã cũng không hề suy giảm.
Vân Tử Túc âm thầm cười nhạt, bởi vì thiếu tinh khí, mà ngay cả hôn lễ của cậu Vân Học Binh cũng không thể tham gia. Gã bây giờ cũng là nỏ mạnh hết đà, nhưng lại vẫn cuống quýt bám gót đến nơi này, xem ra lần này, kế hoạch đòi chia bánh ngọt của bọn họ quả thực không nhỏ.
Vừa nhìn thấy Vân Tử Túc, Lữ Phượng Liên đã giành trước cất cao giọng: "Tử Túc! Đứa cháu đáng thương của bác, ui trông cháu kìa, đã bị đánh đến nước này rồi ư!"
Âm thanh của ả thảm thiết chối tai, đong đầy tình cảm, khiến người ta chẳng đành lòng nghe hết.
Vân Tử Túc mặt không đổi sắc xem ả diễn kịch.
Thương tích được ngụy trang trên người cậu vẫn chưa tháo băng ra, trông ra đích thị là nổi bật. Nhưng chẳng nghĩ cũng biết, thứ mà người nhà họ Vân thật sự quan tâm đảm bảo không phải là thương tích của cậu.
Vân Học Công và Vân Học Binh một bên cũng bày ra điệu bộ ưu sầu đau đớn, chẳng qua là diễn xuất của bọn họ hơi nát, so với Lữ Phượng Liên thì phải nói là kém xa.
Bọn họ gọi thì gọi Vân Tử Túc, nhưng nói thì lại nói cho người nhà họ Hàn nghe. Tuy nhiên Hàn phu nhân chỉ lạnh mắt, cũng không mở miệng, cứ thế khoan thai châm hồng trà.
Tiết mục của Lữ Phượng Liên không ai hưởng ứng, ả ho khan một hồi, rốt cuộc diễn không nổi nữa, chỉ có thể lúng túng ngừng chơi.
Sau khi ả yên tĩnh lại, Vân Học Binh và Vân Học Công cũng ngừng theo. Vân Học Công nghỉ lấy hơi một hồi, tiếp đó nhìn về phía Vân Tử Túc.
Gã cố làm ra vẻ ân cần hỏi: "Tử Túc à, thương tích của cháu hồi phục thế nào rồi?"
Vân Tử Túc còn chưa mở miệng, đã nghe thấy Hàn phu nhân cười một tiếng.
"Năm ngày trước tôi gửi địa chỉ bệnh viện cho các người, trong lúc nằm viện không một lần đi thăm, chờ xuất viện xong lại đến hỏi hồi phục thế nào." Hàn phu nhân chậm rãi nói, "Cách thức thể hiện lòng quan tâm của nhà họ Vân các người đúng thật là rất độc đáo."
Vân Học Công bị nghẹn một chút, Lữ Phượng Liên thấy vậy, vội vàng bước lên giảng hòa.
"Trước đó bọn tôi cũng là vì không dám tin Hàn đại thiếu sẽ đánh Tử Túc... Nhưng mà Hàn phu nhân, chị cũng biết đấy, mấy ngày nay bên ngoài sôi sùng sục, bọn tôi cũng không thể không để ý. Cho nên là, bọn tôi đành phải tới thăm hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Không dám tin tưởng?" Hàn phu nhân cười lạnh, "Hai ngày trước bọn tôi không có nhà, các người đến cửa gây rối cũng không nói như vậy."
Nàng ta nhìn về phía Vân Học Công, "Không phải anh vừa mở miệng đã trực tiếp đòi ba triệu tiền bồi thường hay sao?"
Vân Tử Túc giật giật thái dương.
Đám người này còn dám tính kế lên người nhà họ Hàn, cũng chẳng biết ai cho bọn họ vay lá gan này.
Vân Học Công vốn cũng không phải người nhẫn nhịn gì, nay lại bị Hàn phu nhân miệt thị hai lần, sắc mặt cũng trở nên có chút khó coi.
Gã đang muốn mở miệng, lại bị Vân Học Binh bên cạnh ngăn cản.
Vân Học Binh nhìn Hàn phu nhân, giọng gã ồm ồm, giống như bị thứ gì chặn lại, rất khó nghe.
"Hàn phu nhân, yêu cầu của bọn tôi cũng không tính là quá đáng, đó chính là đêm tân hôn, Hàn đại thiếu lại đánh Tử Túc thảm như vậy, cái này đã không chỉ đơn giản là tổn hại thân thể nữa rồi, mà còn có cả tổn thất tinh thần nữa. Chị thử nghĩ xem, cộng cả hai điều này vào, tiền bồi thường thậm chí còn phải vượt quá ba triệu..."
Vân Học Công tức khắc hùa theo: "Đúng vậy, còn có cả tiền tổn thất tinh thần nữa."
Vân Tử Túc chậm rãi góp lời: "Ngại quá, ngắt lời một chút, Hàn tiên sinh nào có đánh tôi đâu."
Ba cái kẻ ôm mưu đồ trong bụng vừa nghe được lời này, tức thì ngẩn cả ra.
Hàn phu nhân nhìn Vân Tử Túc một cái, không ngắt lời cậu.
Lữ Phượng Liên nói tranh vào: "Tử Túc à, không thể nói bừa thế được. Cháu nói cho bác gái, có phải là vì có Hàn đại thiếu ở đây mà cháu không dám nói thật không? Hử? Không sao đâu, cháu xem bác và chú của cháu đều ở đây, mọi người sẽ làm chỗ dựa cho cháu..."
"Bác gái," Vân Tử Túc chặn lời ả, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh, "Tôi đang nói thật. Tôi bị thương là do tôi bị rối loạn đông máu, không hề liên quan đến Hàn tiên sinh, lần này nằm viện cũng là để chữa trị chứng bệnh này."
Cậu nói, "Tiền viện phí lần này cũng là do nhà họ Hàn trả giúp, tuy nhiên dù sao cũng là bệnh tôi mắc phải trước khi cưới, vẫn nên do chính tôi tự bỏ tiền ra mới hợp lẽ. Chỉ tiếc bây giờ tôi chẳng có đủ tiền, nhưng mà tôi chợt nhớ ra bà nội từng bảo, bà sẽ giữ giúp tôi số tiền ba mẹ để lại cho tôi, tôi còn đang nghĩ xem nên hỏi bà thế nào. Bác cả, nếu mọi người đã tới thì, thật đúng lúc, trước tiên trả khoản tiền này cho nhà họ Hàn, sau đó mọi người lại về xin bà nội."
Vốn là tới đòi tiền, tại sao bây giờ lại thành phải trả tiền cho người ta? Sắc mặt ba người không hề dễ nhìn, Vân Học Công bị chọc giận đến tái mặt, giơ tay chỉ thẳng vào mặt Vân Tử Túc: "Mày, mày lại có thể..."
Người chặn họng gã là Hàn phu nhân, nàng ta nói: "Hóa đơn viện phí ở chỗ tôi đây, thanh toán trực tiếp luôn đi."
Nàng ta nhìn mấy người, lại tiếp tục hỏi: "Mang tiền mặt chứ? Không thì thẻ ngân hàng cũng được, phía ngoài cách đây không xa có một cây ATM, tôi sẽ cho người dẫn mọi người đến rút."
Vân Học Binh mặt mày hung tợn không chịu bỏ qua, gã nói: "Tại sao bọn tôi lại phải bỏ tiền? Rõ ràng chính là do Hàn đại thiếu ra tay đánh người, bây giờ bên ngoài ai chả biết chuyện này!"
Hàn Dịch vốn luôn yên lặng như tờ rốt cuộc lạnh lùng mở miệng: "Tình cảm giữa tôi và Tiểu Túc luôn luôn tốt đẹp, tất cả những người lan truyền thông tin sai lệch, tôi sẽ trực tiếp để luật sư xử lý."
Hắn vừa nói, vừa giơ màn hình điện thoại đang ghi âm ra.
"Các người có thể ra về chờ lệnh triệu tập của tòa án."
Lần này cả ba người đều hoàn toàn bị dọa sợ.
Cái ngày kết hôn, ai ai cũng có thể nhìn ra mạng Hàn Dịch không còn lâu nữa, có vẻ người nhà họ Vân không kịp chờ đợi muốn giành vào tay một phần tài sản của nhà họ Hàn. Chuyện Hàn Dịch đánh người đêm tân hôn vừa truyền tới tai, bọn họ không thèm quan tâm tại sao Hàn Dịch còn có sức đánh người, ý tưởng đầu tiên hiện lên chính là mượn chuyện này đòi tiền bồi thường từ nhà họ Hàn, ngoại trừ tài sản Hàn Dịch có thể để lại, bọn họ còn muốn kiếm thêm dăm ba khoản nhà người.
Dù sao đối với nhà họ Hàn thì ba triệu cũng chỉ là số tiền cỏn con, mấy đứa con trai nhà họ Hàn mua bừa chiếc xe hơi cũng đều nhiều hơn con số này. Nghe bà Vân nói vậy, bọn họ mừng thầm lên kế hoạch, chẳng ai ngờ rằng, kết quả cuối cùng lại là như vậy.
Hàn phu nhân trực tiếp hạ lệnh tiễn khách, hơn nữa còn cho người cầm hóa đơn đi theo Vân Học Công đòi tiền.
Sau khi ba người xám xịt rời đi, Hàn phu nhân lại nhìn hai người một cái, rồi mới xoay người lên tầng.
Vân Tử Túc cũng cùng Hàn Dịch trở về tầng bốn. Vân Tử Túc có chút sốt ruột, cậu vừa vào phòng liền ôm mèo con đã đánh chén no nê đang ngồi liếm chân ra.
Cưới thì cũng đã cưới, linh lực cũng đã khôi phục, đã đến thời khắc tính sổ với nhà họ Vân gọn một lần.
Vân Tử Túc lấy một miếng ngọc Quan Thế Âm mà Vân Học Công hay đeo bên người ra, cậu rút hơi thở còn sót lại bên trong, bọc một tầng linh lực ra bên ngoài, đút cho con mèo báo nhỏ.
Mèo báo nhỏ ngửi linh lực vô hình một cái, a ô nuốt trọn trong một nốt nhạc, rồi lại quăng quăng cái đầu nhỏ của mình.
Vân Tử Túc mở cửa sổ, mèo con lập tức nhảy xuống, sau đó chỉ trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Mèo báo nhỏ là oán linh, nó có thể khiến những kẻ buôn mèo và ngược đãi mèo nếm mùi nợ máu trả máu, vậy thì đối với những kẻ trong nhà họ Vân chiếm đoạt tài sản của vợ chồng Vân Học Thương, nó cũng có thể mang lại hiệu quả tương tự.
Bọn họ chiếm đoạt càng nhiều, sẽ nhận được quả báo càng nặng.
Chờ cho mèo con khuất dạng, Vân Tử Túc lại nhìn về phía Hàn Dịch: "Anh thật sự định để tòa án phát giấy triệu tập cho họ hở?"
"Ừ." Hàn Dịch gật đầu, "Tuy nhiên không phải là vì nguyên nhân danh dự."
Vân Tử Túc hỏi: "Mà là?"
Hàn Dịch nói: "Là chuyện bọn họ tự mình chiếm đoạt di sản của bố mẹ em."
Vân Tử Túc nghe vậy, hơi sững sờ.
Hàn Dịch nói: "Chậm nhất là ngày kia, bọn họ sẽ nhận được thông báo."
Nhanh như vậy? Vân Tử Túc hỏi: "Từ khi nào...?"
Hàn Dịch trả lời: "Sau khi đính hôn, ngày em rời ra khỏi nhà họ Vân."
Vân Tử Túc có chút giật mình, tuy nhiên cậu cũng nhanh chóng nhớ lại lời Hàn Dịch đã nói với mình.
"Bọn họ sẽ không đến quấy rầy em nữa."
Cậu nghĩ nghĩ, nghĩ một hồi lại bị tiếng chuông đột ngột vang lên cắt đứt.
Vân Tử Túc cầm điện thoại, một dãy số xa lạ hiện lên trên màn hình.
"Em nhận điện thoại chút." Vân Tử Túc nói.
Hàn Dịch gật đầu.
"A lô ạ?" Vân Tử Túc tiếp máy, "Vâng, là tôi."
Hàn Dịch nhìn cậu, chỉ thấy thái độ của Vân Tử Túc thoắt cái trở nên nghiêm túc.
"Cái gì... Ở đâu?"
Thời gian nói chuyện điện thoại cũng không dài, chưa nói được mấy câu, Vân Tử Túc đã cúp điện thoại.
Hàn Dịch thấy vậy bèn hỏi: "Ai gọi vậy, có chuyện gì à?"
"Phí nhị thiếu gọi điện tới, em phải đi ra ngoài một chuyến."
Ấn đường Vân Tử Túc nhíu chặt, xoay người muốn đi lấy áo khoác.
"Phí Dương mất tích rồi."
_____________________
Tác giả có lời:
Hàn Dịch: Ngập tràn câu đố · vĩnh viễn không bị ăn hết · báu vật sạc pin chính thống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất