Xuyên Thư Chi Bảo Bối Là Hiệu Ứng Cánh Bướm
Chương 9: Vở kịch của Hàn Diệp
Bức màn sân khấu được vén lên, ánh đèn tập trung chiếu vào sân khấu. Nhã Ánh Nhi thân bận một chiếc váy trắng tinh nhẹ nhàng bước lên sân khấu, nhìn qua như một thiên sứ.
Vở kịch này nói về sự đi lên của một vị tiểu thư bị phá sản, là một mô típ thường thấy, vai chính là Nhã Ánh Nhi, còn Hàn Diệp đóng một vai phản diện hãm hại nhân vật chính. Đúng ra nếu vở kịch này thành công thì người nổi tiếng phải là Nhã Ánh Nhi mới đúng, nhưng trong kịch bản có một cảnh cuối Hàn Diệp hối hận rồi quỳ gối xuống khóc cùng một đoạn kí ức về quá khứ của nhân vật này lấy đi rất nhiều nước mắt của người xem khiến tên tuổi của Hàn Diệp qua vở kịch này cũng được tăng lên, còn được một đạo diễn vô tình ghé vào trường dự lễ hội mời đi đóng phim, còn thuận lợi cướp được sự chú ý của Lãnh Phong.
Tuy nhiên...
Hàn Liên ngước mắt nhìn lên sân khấu đôi mắt khẽ nheo lại. Thật mong chờ cảnh đó nha.
Trên sân khấu Nhã Ánh Nhi oán hận nhìn Hàn Diệp, miệng khẽ cười trào phúng: " Được lắm các người đều muốn hại tôi? Đừng để tôi thoát khỏi đây nếu không các người sẽ biết chữ hối hận viết như thế nào!!".
Một tràn vỗ tay như pháo vang lên, nghe qua còn có vài câu khen ngợi diễn hay thật.
Sau đó bức màn kéo lại, chuyển cảnh
Hàn Liên âm thầm lắc đầu, đây cũng là diễn?
Bức màn kéo ra lần nữa, lần này Nhã Ánh Nhi đang mặc một bộ đồ nhân viên làm việc trong một nhà hàng nào đó, Hàn Diệp thì bận một bộ vest đen, tóc chảy ra sau trong mất đi vài nết thanh tú dịu dàng càng thêm một phần cuốn hút.
Y cùng một vài người ngồi xuống bàn bạc một số vấn đề, Nhã Ánh Nhi đi lên nhẹ nhàng đưa menu chuyên nghiệp hỏi: "Quý khách muốn ăn gì?"
Hàn Diệp ngước nhìn cô ta, trong mắt trào phúng rõ rệt
"A.. Đây không phải Nhã tiểu thư ư? Sao rồi, lưu lạc đến nỗi làm nhân viên luôn rồi sao?"
"Anh.." Nhã Ánh Nhi vô cùng bực tức nhưng vẫn phải lễ độ với khách hàng, luôn đúng mực mỉm cười.
Hàn Diệp lại châm chọc thêm vài câu rồi thôi, chuyên tâm gọi đồ ăn còn không quên sai khiến Nhã Ánh Nhi làm này làm nọ.
Nhã Ánh Nhi hai tay nắm chặt, ánh mắt nhìn Hàn Diệp tràn đầy oán hận và kiên cường, bức màn lần nữa kéo lại, tiếng vỗ tay lại vang lên như sấm.
Lần nữa bức màn mở ra là cảnh ở một buổi tiệc. Hàn Diệp đang cùng một vài doanh nhân thành đạt nói chuyện, hôm nay là ngày chủ tịch tập đoàn BCS lộ mặt, những người xuất hiện ở đây đều là quan cao chức lớn. Hàn Diệp không nén được vẻ mặt cao ngạo. Nhưng nhanh chóng vẻ mặt của y liền đanh lại gắt gao nhìn người bước tới.
Nhã Ánh Nhi một thân quý khí, trên người bận một bộ sườn xám bên ngoài khác áo vest đen nhanh chóng thu hút ánh mắt những người xung quanh.
Mặt Hàn Diệp triệt để xanh khi mc giới thiệu cô là chủ tịch tập đoàn BCS. Y nhanh chóng nói bản thân có việc nhanh chóng lảng đi.
Từ ngày hôm đó, tập đoàn BCS luôn cố ý, vô tình chèn ép công ty y khiến y sức đầu mẻ trán.
Cảnh lại chuyển, lần này là ở một phòng làm việc nào đó. Hàn Diệp đang nghe điện thoại không biết bên kia nói gì mà y tức giận thét lên: "Sao có thể!!!!". Rồi dập điện thoại, sau đó như điên dại mà đập đồ trong phòng.
Đến cảnh cuối cùng Nhã Ánh Nhi nói cho y biết sự thật về ba mẹ y và quá khứ đầy nước mắt, Hàn Diệp hối hận quỳ xuống khóc òa lên, ngửa mặt lên trời hét to
"KHÔNG!!"
Trên màn hình nhanh chóng lướt qua cảnh quá khứ của Hàn Diệp đã quay từ trước. Sau đó màn dần khép lại.
Một số thiếu nữ ngồi phía dưới đã sớm nức nở.
Phía dưới khán đài một ông chú trung niên râu ria nhồm nhoàm tiến đến gần cha Hàn lễ phép bắt tay.
"Chào, tối là Trần Thành ngài là ngài Hàn đúng không?".
Cha Hàn nhanh chóng lễ độ đứng lên bắt tay với người nọ
"Vâng!".
Trần Thành rút ra tấm danh thiếp của mình nói: "Ngài Hàn, ngài có thể giúp tôi nói với Hàn Diệp thiếu gia cho tôi một cái hẹn không? Tôi muốn mời cậu ấy đóng phim của tôi!"
"Đóng phim?".
"Đúng vậy!".
Đến giờ cha Hàn mới để ý đến tên của ông ta, sau đó nhảy dựng lên.
Má ơi đạo diễn Trần Thành??? Cái vị đạo diễn nổi tiếng Hollywood kia??
"Tất nhiên là được rồi!". Cha Hàn vô cùng chuyên nghiệp nở nụ cười.
***
Sau sân khấu.
"Hàn Diệp lợi hại quá đi, cảnh cuối tôi đã khóc luôn đó."
"Thật sao?". Hàn Diệp hai mặt đỏ lựng hết sức xấu hổ.
Sau đó đi vào phòng thay đồ tẩy trang, lúc đang tẩy trang thì bổng có người từ đằng sau ôm tới.
"A.."
"Hàn Diệp cậu hôm nay thật đẹp!". Bên tai vang lên tiếng nói trầm thấp của Lục Bạch.
"Thật...thật sao?". Hàn Diệp ngay lập tức mặt đỏ lựng, vùng vẫy muốn thoát lại bị ôm chặt hơn, tay Lục Bạch nhanh chóng luồn vào trong áo y.
"A..đừng làm bậy lỡ có người..."
"Vậy tìm nơi không người là được!". Sau đó Lục Bạch ôm y lên, bước vào nhà vệ sinh đóng sập của lại.
Nhanh chóng trong nhà vệ sinh phát ra tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ ái muội.
Hàn Liên núp sau cây cột nở nụ cười
Công quân đầu tiên đây sao? Xem nào là Lục Bạch gia thế cũng rất oke nha.
Hàn Liên không biết liêm sỉ đứng gần đó vừa nghe lén vừa suy nghĩ đủ điều không phát hiện có người đang dùng ánh mắt kì quái nhìn cậu.
"Đứng nghe lén vui lắm à?"
"Vui chứ? Có GV full hd không che xem miễn phí nha!". Hàn Liên đang suy nghĩ vu vơ nên lỡ miệng thốt ra.
Sau đó nốt hoảng quay đầu nhìn Lãnh Phong ở phía sau đang nở nụ cười thiếu đánh.
Đệt mịa..
Toang!!!!!
__________________________________
Hỏi thật đó m.n văn au viết được không, đủ trình độ được xem là mượt chưa m.n để au cố chuốt lại.
Vở kịch này nói về sự đi lên của một vị tiểu thư bị phá sản, là một mô típ thường thấy, vai chính là Nhã Ánh Nhi, còn Hàn Diệp đóng một vai phản diện hãm hại nhân vật chính. Đúng ra nếu vở kịch này thành công thì người nổi tiếng phải là Nhã Ánh Nhi mới đúng, nhưng trong kịch bản có một cảnh cuối Hàn Diệp hối hận rồi quỳ gối xuống khóc cùng một đoạn kí ức về quá khứ của nhân vật này lấy đi rất nhiều nước mắt của người xem khiến tên tuổi của Hàn Diệp qua vở kịch này cũng được tăng lên, còn được một đạo diễn vô tình ghé vào trường dự lễ hội mời đi đóng phim, còn thuận lợi cướp được sự chú ý của Lãnh Phong.
Tuy nhiên...
Hàn Liên ngước mắt nhìn lên sân khấu đôi mắt khẽ nheo lại. Thật mong chờ cảnh đó nha.
Trên sân khấu Nhã Ánh Nhi oán hận nhìn Hàn Diệp, miệng khẽ cười trào phúng: " Được lắm các người đều muốn hại tôi? Đừng để tôi thoát khỏi đây nếu không các người sẽ biết chữ hối hận viết như thế nào!!".
Một tràn vỗ tay như pháo vang lên, nghe qua còn có vài câu khen ngợi diễn hay thật.
Sau đó bức màn kéo lại, chuyển cảnh
Hàn Liên âm thầm lắc đầu, đây cũng là diễn?
Bức màn kéo ra lần nữa, lần này Nhã Ánh Nhi đang mặc một bộ đồ nhân viên làm việc trong một nhà hàng nào đó, Hàn Diệp thì bận một bộ vest đen, tóc chảy ra sau trong mất đi vài nết thanh tú dịu dàng càng thêm một phần cuốn hút.
Y cùng một vài người ngồi xuống bàn bạc một số vấn đề, Nhã Ánh Nhi đi lên nhẹ nhàng đưa menu chuyên nghiệp hỏi: "Quý khách muốn ăn gì?"
Hàn Diệp ngước nhìn cô ta, trong mắt trào phúng rõ rệt
"A.. Đây không phải Nhã tiểu thư ư? Sao rồi, lưu lạc đến nỗi làm nhân viên luôn rồi sao?"
"Anh.." Nhã Ánh Nhi vô cùng bực tức nhưng vẫn phải lễ độ với khách hàng, luôn đúng mực mỉm cười.
Hàn Diệp lại châm chọc thêm vài câu rồi thôi, chuyên tâm gọi đồ ăn còn không quên sai khiến Nhã Ánh Nhi làm này làm nọ.
Nhã Ánh Nhi hai tay nắm chặt, ánh mắt nhìn Hàn Diệp tràn đầy oán hận và kiên cường, bức màn lần nữa kéo lại, tiếng vỗ tay lại vang lên như sấm.
Lần nữa bức màn mở ra là cảnh ở một buổi tiệc. Hàn Diệp đang cùng một vài doanh nhân thành đạt nói chuyện, hôm nay là ngày chủ tịch tập đoàn BCS lộ mặt, những người xuất hiện ở đây đều là quan cao chức lớn. Hàn Diệp không nén được vẻ mặt cao ngạo. Nhưng nhanh chóng vẻ mặt của y liền đanh lại gắt gao nhìn người bước tới.
Nhã Ánh Nhi một thân quý khí, trên người bận một bộ sườn xám bên ngoài khác áo vest đen nhanh chóng thu hút ánh mắt những người xung quanh.
Mặt Hàn Diệp triệt để xanh khi mc giới thiệu cô là chủ tịch tập đoàn BCS. Y nhanh chóng nói bản thân có việc nhanh chóng lảng đi.
Từ ngày hôm đó, tập đoàn BCS luôn cố ý, vô tình chèn ép công ty y khiến y sức đầu mẻ trán.
Cảnh lại chuyển, lần này là ở một phòng làm việc nào đó. Hàn Diệp đang nghe điện thoại không biết bên kia nói gì mà y tức giận thét lên: "Sao có thể!!!!". Rồi dập điện thoại, sau đó như điên dại mà đập đồ trong phòng.
Đến cảnh cuối cùng Nhã Ánh Nhi nói cho y biết sự thật về ba mẹ y và quá khứ đầy nước mắt, Hàn Diệp hối hận quỳ xuống khóc òa lên, ngửa mặt lên trời hét to
"KHÔNG!!"
Trên màn hình nhanh chóng lướt qua cảnh quá khứ của Hàn Diệp đã quay từ trước. Sau đó màn dần khép lại.
Một số thiếu nữ ngồi phía dưới đã sớm nức nở.
Phía dưới khán đài một ông chú trung niên râu ria nhồm nhoàm tiến đến gần cha Hàn lễ phép bắt tay.
"Chào, tối là Trần Thành ngài là ngài Hàn đúng không?".
Cha Hàn nhanh chóng lễ độ đứng lên bắt tay với người nọ
"Vâng!".
Trần Thành rút ra tấm danh thiếp của mình nói: "Ngài Hàn, ngài có thể giúp tôi nói với Hàn Diệp thiếu gia cho tôi một cái hẹn không? Tôi muốn mời cậu ấy đóng phim của tôi!"
"Đóng phim?".
"Đúng vậy!".
Đến giờ cha Hàn mới để ý đến tên của ông ta, sau đó nhảy dựng lên.
Má ơi đạo diễn Trần Thành??? Cái vị đạo diễn nổi tiếng Hollywood kia??
"Tất nhiên là được rồi!". Cha Hàn vô cùng chuyên nghiệp nở nụ cười.
***
Sau sân khấu.
"Hàn Diệp lợi hại quá đi, cảnh cuối tôi đã khóc luôn đó."
"Thật sao?". Hàn Diệp hai mặt đỏ lựng hết sức xấu hổ.
Sau đó đi vào phòng thay đồ tẩy trang, lúc đang tẩy trang thì bổng có người từ đằng sau ôm tới.
"A.."
"Hàn Diệp cậu hôm nay thật đẹp!". Bên tai vang lên tiếng nói trầm thấp của Lục Bạch.
"Thật...thật sao?". Hàn Diệp ngay lập tức mặt đỏ lựng, vùng vẫy muốn thoát lại bị ôm chặt hơn, tay Lục Bạch nhanh chóng luồn vào trong áo y.
"A..đừng làm bậy lỡ có người..."
"Vậy tìm nơi không người là được!". Sau đó Lục Bạch ôm y lên, bước vào nhà vệ sinh đóng sập của lại.
Nhanh chóng trong nhà vệ sinh phát ra tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ ái muội.
Hàn Liên núp sau cây cột nở nụ cười
Công quân đầu tiên đây sao? Xem nào là Lục Bạch gia thế cũng rất oke nha.
Hàn Liên không biết liêm sỉ đứng gần đó vừa nghe lén vừa suy nghĩ đủ điều không phát hiện có người đang dùng ánh mắt kì quái nhìn cậu.
"Đứng nghe lén vui lắm à?"
"Vui chứ? Có GV full hd không che xem miễn phí nha!". Hàn Liên đang suy nghĩ vu vơ nên lỡ miệng thốt ra.
Sau đó nốt hoảng quay đầu nhìn Lãnh Phong ở phía sau đang nở nụ cười thiếu đánh.
Đệt mịa..
Toang!!!!!
__________________________________
Hỏi thật đó m.n văn au viết được không, đủ trình độ được xem là mượt chưa m.n để au cố chuốt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất