Chương 58
Trên mặt Tề Thụy treo lên nụ cười đầy đắc ý, hắn nhìn đứa nhỏ trước mặt, đáy mắt tràn đầy nham hiểm và hung ác.
Ngươi không phải rất kiêu ngạo sao? Ngươi không phải rất thông minh sao? Có ích gì chứ? Cũng chỉ là một phế vật!
Tề Thụy cười càng ngông cuồng, miệng lại phun ra toàn những lời khó nghe, châm chọc Tề Tử Mặc có không gian vứt đi, còn vui sướng khi người gặp họa, cười nhạo thân thể Tề Luật yếu đuối mỏng manh.
Thời Khanh ở một góc, nghe được hết thảy, trong lòng chỉ cảm thấy ghê tởm tới cực điểm, đây còn gọi là anh em ruột hay sao? Có chỗ nào là tình nghĩa máu mủ đâu chứ? Cho dù là một người xa lạ, cũng sẽ không đối đãi như thế với một đứa trẻ chỉ mới mười một tuổi!
Tề Thụy, đã bị tâm thần loạn trí rồi!
So với phẫn nộ của Thời Khanh, Tề Tử Mặc lại bình thản, giống như cái gì cũng không hề nghe thấy, trong đôi mắt đen kia chỉ gắt gao khóa chặt hình ảnh của Thời Khanh, những thứ khác thì không có chút nào để ý tới.
Đả kích không được Tề Tử Mặc, tâm tình Tề Thụy vô cùng khó chịu, bất quá cũng không sao, trò hay vừa mới bắt đầu thôi.
Hắn giơ một tay ra nắm lấy tóc Thời Khanh, tay kia thì cầm súng chỉa thẳng vào thái dương của cậu, dù bận rộn nhưng vẫn ung dung nói: “Muốn cứu cậu ta? Vậy ngoan ngoãn nghe lời đi.”
Tầm mắt Tề Tử Mặc không hề xê dịch chút nào, chỉ trầm tĩnh hỏi: “Ngươi muốn cái gì?”
Tề Thụy nói: “Muốn cái gì? Biết rõ còn hỏi! Ta muốn ngươi vãn hồi lại thanh danh cho ta, ta muốn chính miệng ngươi thừa nhận tất cả là do ngươi làm, ta muốn ngươi đem bộ dạng như kẻ điên này công bố ra ngoài!” Cuối cùng, hắn lại cấp bách cười cười, khó nhịn hưng phấn nói, “Ta muốn ngươi từ bỏ quyền kế thừa Tề gia!”
Trong lòng của hắn toàn là những niềm vui sướng va chạm vào nhau, Tề Thụy cứ như là cả đời bị áp cuối cùng cũng ngẩng được mặt, hưng phấn, hả hê cứ liên tiếp nhảy vào đầu, làm hắn càng lúc càng thêm đắc ý vênh váo.
“Ha ha! Kỳ thật ngươi cũng tính buông tay rồi phải không, không gian của ngươi là phế vật, ngay cả tư cách nhập học cũng không có, làm sao mà có thể kế thừa Tề gia? Đừng si tâm vọng tưởng nữa…”
“Được, ta đáp ứng ngươi.”
Nhanh chóng nhận được lời đáp ứng như vậy, Tề Thụy bỗng chốc sửng sốt, nhưng sau đó lại hưng phấn, sớm biết Tề Tử Mặc yêu thương tên họ Hạ này như vậy, hắn đã sớm dùng tới chiêu này!
Bất quá hắn cũng không dám tiếp tục coi thường Tề Tử Mặc, nói ngoài miệng thì tính là gì? Hành động thực tế mới đáng tin.
Hắn cuối cùng thu lại ý cười trên mặt, ra dấu cho người bên cạnh lấy máy quay phim đã chuẩn bị trước ra, hướng về phía Tề Tử Mặc.
Thân thể Thời Khanh không thể động đậy, miệng không nói được, nhưng hai mắt thì vẫn có thể nhìn thấy
Nhìn tới máy quay phim kia, cậu cuối cùng cũng hiểu được Tề Thụy đang muốn làm cái gì… Thời Khanh chỉ cảm thấy lồng ngực bốc lên lửa giận hừng hực, cậu chưa từng hận bất kỳ ai như vậy! Hận thấu tâm can! Vì lý do gì phải khi dễ một đứa nhỏ như thế? Tại sao phải đối xử với y đến độ này? Y chỉ mới mười một tuổi, không có làm chuyện giết người phóng hỏa, vì sao lại hủy đi cuộc sống của y?
Cậu thật sự không thể nhẫn nữa, rất muốn hét to lên, dựa vào năng lực của Tề Tử Mặc, y có thể chạy trốn một mình, không cần quan tâm tới kẻ điên này, cũng không cần lo cho cậu, cậu sẽ không chết, cậu là một hệ thống, cậu vô luận như thế nào cũng sẽ không chết được !
Nhưng tất cả những lời này đến bên miệng lại thành ưm ưm ưm, căn bản nói không nên lời!
Đúng rồi! Có gợi ý của hệ thống!
Thời Khanh lập tức phát qua cho Tề Tử Mặc một cái tin nhắn, bảo y nhanh chóng rời khỏi chỗ này, không cần lo cho cậu.
Nhưng ngắn ngủi chỉ có vài giây sau, Tề Tử Mặc hồi âm lại : “Ta sẽ không tách khỏi ngươi”.
Thời Khanh gấp gáp hối thúc: “Tôi không có việc gì, tôi là hệ thống, tôi không thể nào chết được, chỉ cần cậu đi rồi, tôi sẽ có cách rời khỏi đây ngay!”
“…” Tề Tử Mặc: “Mẹ, thời điểm mẹ rời đi cũng nói như vậy, thực xin lỗi, con không muốn tiếp tục bị lừa”.
Thời Khanh nhìn những dòng này, á khẩu không biết nói làm sao, chỉ cảm thấy chua xót cùng ảo não dâng tràn trong lồng ngực.
Mà lúc này, Tề Tử Mặc đã đi tới trước máy quay, dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh nói ra: “Là ta đả thương Tề Tử Huy và Tề Tử Duệ, là ta tự mình cầm tay Tề Thụy cắt bị thương mình, là ta vu hãm Tề Thụy, tất cả mọi chuyện đều là do ta làm, Tề Thụy là oan uổng.”
Như mong muốn của Tề Thụy đem tất cả sự thật nói ra, nhưng Tề Thụy không cảm thấy hài lòng, hắn hừ lạnh một tiếng: “Ngươi nói như vậy, người khác cũng không tin tưởng cho lắm, không chừng còn hoài nghi ta uy hiếp ngươi, như vậy đi, ngươi trình diễn một chút ‘năng lực’ của ngươi, để đại gia đây nhìn một cái, xác nhận ngươi không phải là một đứa trẻ bình thường, ngươi…” Hắn tăng thêm giọng điệu, ác độc nói, “Là một quái vật!”
Rồi sau đó, hắn sai người khiêng tới một khối nham thạch thật lớn và một cây thiết to dài, hắn hất đầu nói: “Đến đây đi, để mọi người xem rõ lực lượng của ngươi.”
Tề Tử Mặc đi đến trước nham thạch, vươn ra bàn tay nhỏ gầy, dùng sức vỗ xuống, ầm vang một tiếng, nham thạch bị chấn nát thành bụi, rồi sau đó y lại đi tới bên cạnh cây thiết, tay còn lại dùng sức chặt ngang, thiết bản cong thành bộ dáng quỷ dị. Đồng thời bàn tay của y cũng nhanh chóng phồng lên sưng đỏ.
Tề Thụy nhìn mà kinh hãi, Thời Khanh thì lại rất đau lòng, cậu quả thực hối hận muốn điên rồi, nếu cậu có năng lực cường đại một chút, nếu cậu biết cẩn thận một chút, Tề Tử Mặc cũng sẽ không lâm vào hoàn cảnh này, buông xuống tôn nghiêm, để cho người ta vũ nhục, không có chút đánh trả nào…
Đau lòng tột đỉnh, không có ai hiểu rõ hơn cậu, tôn nghiêm đối với y mà nói quan trọng biết nhường nào, so với sinh mệnh, so với hết thảy đều là tồn tại trọng yếu nhất! Mà giờ phút này, y lại buông bỏ nó!
Thời Khanh có thể tưởng tượng được, suy nghĩ của Tề Tử Mặc bây giờ là gì, cho dù trên mặt không có biểu hiện ra, nhưng nội tâm chắc đã rơi xuống đáy cốc? Cậu không ngừng tự nói với bản thân, không thể nào đem Tần Mạc đẩy hướng vực sâu, tuy nhiên cậu lúc này lại chỉ có thể trừng mắt mà nhìn y rơi xuống, bất lực không làm gì được!
Từ đầu đến cuối, Tề Tử Mặc đều nhìn chằm chằm Thời Khanh, ngay cả nháy mắt cũng không hề có. Cảm xúc trong thân thể cuồn cuộn dâng trào, nhưng chỉ cần nhìn thấy bóng dáng kia thì mọi thứ đều được dằn xuống. Chỉ có người ấy, là tuyệt đối không thể buông tay, đây là người duy nhất cứu chuộc y, đây là người duy nhất thuộc về y, cho dù buông tha hết thảy, cho dù hủy diệt hết tất cả, cũng tuyệt đối không thể mất đi người ấy.
Những suy nghĩ này khắc sâu vào trong xương cốt, dung nhập vào trong máu, hoàn toàn khống chế toàn bộ tinh thần của y, người ấy là của y, chỉ có thể là của y, ai cũng không thể cướp đi, những ai có ý đồ thương tổn đến vật sở hữu của y, đều đáng chết!
Đúng vậy! Đều đáng chết! Những người này vì cái gì không mà chết đi?
Trong con ngươi, màu đen càng ngày càng đậm dần, cuối cùng ánh sáng le lói cũng đã bị dặp tắt… Chỉ cần bọn họ chết hết, sẽ không còn ai có thể gây trở ngại cho y, chỉ cần bọn họ biến mất hết, sẽ không còn ai cướp người ấy nữa.
Chỉ cần thế giới này chỉ còn lại hai người bọn họ, người ấy sẽ vĩnh viễn lưu lại bên người của y.
Tốt đẹp cỡ nào a! Một thế giới yên tĩnh, một thế giới chỉ có Thời Khanh!
Một thế giới hoàn toàn thuộc về y!
Y nhẹ nhàng nhếch khóe miệng lên, lộ ra nụ cười nhợt nhạt, cảm xúc này biểu hiện trên khuôn mặt non trẻ, lại bất giác có một mỹ cảm quỷ dị.
Tề Thụy đang đắc ý thu hồi máy quay, quay đầu nhìn sang Tề Tử Mặc, hắn kinh hoảng giật mình, trong lòng cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm… Rõ ràng là hắn chiếm thượng phong, vì lý do gì lại có cảm giác lạnh lẽo cả người?
Không… Không có việc gì cả! Cho dù quái vật này cường hãn cỡ nào, nhưng hắn mang theo hơn hai mươi người, lại có thêm vũ khí hỗ trợ, y không thể làm gì được!
Tề Tử Mặc lẳng lặng nhìn hắn: “Ta có thể mang hắn đi không?”
Nghe y nói như thế, Tề Thụy phục hồi lại tinh thần, sợ hãi khó hiểu vừa rồi cũng từ từ lui tán, đúng vậy, hắn có vương bài mà! Việc gì phải sợ chứ?
Đối mặt với vấn đề của Tề Tử Mặc, Tề Thụy đem những lời mà hắn đã dằn xuống đáy lòng nói ra, mang theo khoái cảm trả thù nồng đậm: “Cháu trai ngoan, ngươi quá ngây thơ rồi, sao lại đi tin lời người lớn nói? Dẫn hắn đi? Không… Hắn không đi được, nơi này chính là phần mộ của hắn, đồng thời cũng là của ngươi!”
Nói ra những lời này, Tề Thụy vui sướng cười vang, tất cả cảm xúc nghẹn khuất trong lòng đều tiêu thất, hắn thành công ! Hắn vãn hồi được thanh danh của bản thân, còn dọn sạch chướng ngại! Hắn sẽ đương nhiên trở thành đương gia thừa kế của Tề gia! Hắn rốt cục đoạt lại vị trí của mình!
Tề Tử Mặc muốn sống? Nằm mơ! Món hận lớn như vậy, hắn làm sao có thể để cho y sống sót.
Tề Thụy đắc ý nhìn về phía Tề Tử Mặc, muốn nhìn xem thần tình hoảng sợ của quái vật này, cảm xúc tuyệt vọng, sợ hãi, hoảng hốt!
“Phải không?” Tề Tử Mặc khẽ ngẩng đầu, con ngươi đen lần đầu tiên nhìn sang hắn, tươi cười nhợt nhạt lộ rõ trên mặt, như là thiên sứ đọa lạc trần gian.
“Nơi này là mộ phần…”
“… của các ngươi!”
Tề Thụy hoảng sợ nhìn thiếu niên nháy mắt đã tới gần, cây súng trong tay không dám do dự mà bóp còi, viên đạn tinh chuẩn bắn về phía Tề Tử Mặc, nhưng một màn khiến người ta mao cốt tủng thiên xuất hiện!
Thiếu niên khẽ ngẩng đầu, một màn ánh sáng màu lam đột nhiên bắn ra, chắn trước người của y, đem viên đạn kia cản lại! Sau khi màn ánh sáng lui đi, y lại tiếp tục chậm rãi đi về phía trước.
Một màn quỷ dị như vậy, làm cho tất cả mọi người ở đây chấn kinh!
Cực độ sợ hãi cứ thế mà đánh úp lại, sau lưng Tề Thụy một mảnh lạnh lẽo, hắn nhanh chóng ra lệnh: “Nổ súng, nhanh nổ súng! Giết quái vật này đi!”
Không biết bao nhiêu viên đạn phá không mà bắn ra, nhưng thiếu niên ở chính giữa lông tóc không hề thương tổn, màn ánh sáng màu lam kia như một bức tường bảo hộ cực dày, đem y vây kín không một khe hở.
Thời Khanh nhìn thấy màn này, liên tưởng đến phỏng đoán trước đó của mình, nhanh chóng hiểu được chuyện gì đang xảy ra!
Trời ạ Tề Tử Mặc tự mình lĩnh ngộ! Y phóng ra năng lượng cuồng bạo trong không gian!
Không… Không thể! Không thể như vậy!
Thời Khanh nhanh chóng phát tin nhắn qua cho Tề Tử Mặc: “Không nên dùng năng lực không gian, nó quá cường đại, cậu không thể khống chế nó được!”
Không có tin nhắn hồi âm cho cậu, Tề Tử Mặc há mồm, phát ra thanh âm khàn khàn lại vô cùng ma mị: “Không có việc gì, Thời Khanh, ta đến, ta sẽ bảo hộ ngươi, sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi, không ai có thể tách chúng ta ra, KHÔNG MỘT AI!!!”
Vừa dứt lời, y lần thứ hai nâng tay, ánh sáng màu đỏ trong tay y phóng ra, một đường mà bay thẳng về phía đầu của Tề Thụy, năng lượng siêu nhiên kia xuyên thấu qua đầu của hắn, dịch thể máu tanh nồng phun ra, Tề Thụy mở to mắt trừng trừng, vẻ mặt không thể tin.
Ngay sau đó, những tia sáng nhiều đến không đếm được, từ trong cơ thể Tề Tử Mặc phóng thích ra ngoài, xung quanh bốn phía bị bắn không sót nơi nào, khắp nơi chỉ toàn là màu đỏ tiên diễm.
Phân xưởng cũ bỏ hoang âm u ẩm ướt, trong phút chốc trở thành địa ngục chứa đầy xác người!
Nhưng mà, năng lượng phong cuồng bạo tẩu kia không có đình chỉ, ngược lại giống như hồng thủy phá đê, mãnh liệt tràn ra, không thể nào đỡ nổi!
Lấy Tề Tử Mặc làm trung tâm, vòng năng lượng cực lớn giống như là hạt nhân nguyên tử nổ mạnh, cả bầu trời đêm nháy mắt sáng lòa như ban ngày, một tiếng nổ vang trời làm mặt đất rung chuyển!
Năng lượng hủy thiên diệt địa, bị nỗi vô vọng cùng cực kích hoạt ra.
Ác ma ngủ say trong lòng tham và ti tiện đã tỉnh lại.
Hủy diệt hết, phá hỏng hết, dù sao đều là dơ bẩn, ghê tởm, vốn không nên tồn tại trên cõi đời này.
Tề Tử Mặc khom lưng xuống, ôm lấy thanh niên đã hôn mê, y ghé vào trên cổ của Thời Khanh, run rẩy … khát vọng … liếm một chút … rồi sau đó khẽ khàng thì thầm: “Thời Khanh, chỉ còn chúng ta.”
——— —————— ———
Ngươi không phải rất kiêu ngạo sao? Ngươi không phải rất thông minh sao? Có ích gì chứ? Cũng chỉ là một phế vật!
Tề Thụy cười càng ngông cuồng, miệng lại phun ra toàn những lời khó nghe, châm chọc Tề Tử Mặc có không gian vứt đi, còn vui sướng khi người gặp họa, cười nhạo thân thể Tề Luật yếu đuối mỏng manh.
Thời Khanh ở một góc, nghe được hết thảy, trong lòng chỉ cảm thấy ghê tởm tới cực điểm, đây còn gọi là anh em ruột hay sao? Có chỗ nào là tình nghĩa máu mủ đâu chứ? Cho dù là một người xa lạ, cũng sẽ không đối đãi như thế với một đứa trẻ chỉ mới mười một tuổi!
Tề Thụy, đã bị tâm thần loạn trí rồi!
So với phẫn nộ của Thời Khanh, Tề Tử Mặc lại bình thản, giống như cái gì cũng không hề nghe thấy, trong đôi mắt đen kia chỉ gắt gao khóa chặt hình ảnh của Thời Khanh, những thứ khác thì không có chút nào để ý tới.
Đả kích không được Tề Tử Mặc, tâm tình Tề Thụy vô cùng khó chịu, bất quá cũng không sao, trò hay vừa mới bắt đầu thôi.
Hắn giơ một tay ra nắm lấy tóc Thời Khanh, tay kia thì cầm súng chỉa thẳng vào thái dương của cậu, dù bận rộn nhưng vẫn ung dung nói: “Muốn cứu cậu ta? Vậy ngoan ngoãn nghe lời đi.”
Tầm mắt Tề Tử Mặc không hề xê dịch chút nào, chỉ trầm tĩnh hỏi: “Ngươi muốn cái gì?”
Tề Thụy nói: “Muốn cái gì? Biết rõ còn hỏi! Ta muốn ngươi vãn hồi lại thanh danh cho ta, ta muốn chính miệng ngươi thừa nhận tất cả là do ngươi làm, ta muốn ngươi đem bộ dạng như kẻ điên này công bố ra ngoài!” Cuối cùng, hắn lại cấp bách cười cười, khó nhịn hưng phấn nói, “Ta muốn ngươi từ bỏ quyền kế thừa Tề gia!”
Trong lòng của hắn toàn là những niềm vui sướng va chạm vào nhau, Tề Thụy cứ như là cả đời bị áp cuối cùng cũng ngẩng được mặt, hưng phấn, hả hê cứ liên tiếp nhảy vào đầu, làm hắn càng lúc càng thêm đắc ý vênh váo.
“Ha ha! Kỳ thật ngươi cũng tính buông tay rồi phải không, không gian của ngươi là phế vật, ngay cả tư cách nhập học cũng không có, làm sao mà có thể kế thừa Tề gia? Đừng si tâm vọng tưởng nữa…”
“Được, ta đáp ứng ngươi.”
Nhanh chóng nhận được lời đáp ứng như vậy, Tề Thụy bỗng chốc sửng sốt, nhưng sau đó lại hưng phấn, sớm biết Tề Tử Mặc yêu thương tên họ Hạ này như vậy, hắn đã sớm dùng tới chiêu này!
Bất quá hắn cũng không dám tiếp tục coi thường Tề Tử Mặc, nói ngoài miệng thì tính là gì? Hành động thực tế mới đáng tin.
Hắn cuối cùng thu lại ý cười trên mặt, ra dấu cho người bên cạnh lấy máy quay phim đã chuẩn bị trước ra, hướng về phía Tề Tử Mặc.
Thân thể Thời Khanh không thể động đậy, miệng không nói được, nhưng hai mắt thì vẫn có thể nhìn thấy
Nhìn tới máy quay phim kia, cậu cuối cùng cũng hiểu được Tề Thụy đang muốn làm cái gì… Thời Khanh chỉ cảm thấy lồng ngực bốc lên lửa giận hừng hực, cậu chưa từng hận bất kỳ ai như vậy! Hận thấu tâm can! Vì lý do gì phải khi dễ một đứa nhỏ như thế? Tại sao phải đối xử với y đến độ này? Y chỉ mới mười một tuổi, không có làm chuyện giết người phóng hỏa, vì sao lại hủy đi cuộc sống của y?
Cậu thật sự không thể nhẫn nữa, rất muốn hét to lên, dựa vào năng lực của Tề Tử Mặc, y có thể chạy trốn một mình, không cần quan tâm tới kẻ điên này, cũng không cần lo cho cậu, cậu sẽ không chết, cậu là một hệ thống, cậu vô luận như thế nào cũng sẽ không chết được !
Nhưng tất cả những lời này đến bên miệng lại thành ưm ưm ưm, căn bản nói không nên lời!
Đúng rồi! Có gợi ý của hệ thống!
Thời Khanh lập tức phát qua cho Tề Tử Mặc một cái tin nhắn, bảo y nhanh chóng rời khỏi chỗ này, không cần lo cho cậu.
Nhưng ngắn ngủi chỉ có vài giây sau, Tề Tử Mặc hồi âm lại : “Ta sẽ không tách khỏi ngươi”.
Thời Khanh gấp gáp hối thúc: “Tôi không có việc gì, tôi là hệ thống, tôi không thể nào chết được, chỉ cần cậu đi rồi, tôi sẽ có cách rời khỏi đây ngay!”
“…” Tề Tử Mặc: “Mẹ, thời điểm mẹ rời đi cũng nói như vậy, thực xin lỗi, con không muốn tiếp tục bị lừa”.
Thời Khanh nhìn những dòng này, á khẩu không biết nói làm sao, chỉ cảm thấy chua xót cùng ảo não dâng tràn trong lồng ngực.
Mà lúc này, Tề Tử Mặc đã đi tới trước máy quay, dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh nói ra: “Là ta đả thương Tề Tử Huy và Tề Tử Duệ, là ta tự mình cầm tay Tề Thụy cắt bị thương mình, là ta vu hãm Tề Thụy, tất cả mọi chuyện đều là do ta làm, Tề Thụy là oan uổng.”
Như mong muốn của Tề Thụy đem tất cả sự thật nói ra, nhưng Tề Thụy không cảm thấy hài lòng, hắn hừ lạnh một tiếng: “Ngươi nói như vậy, người khác cũng không tin tưởng cho lắm, không chừng còn hoài nghi ta uy hiếp ngươi, như vậy đi, ngươi trình diễn một chút ‘năng lực’ của ngươi, để đại gia đây nhìn một cái, xác nhận ngươi không phải là một đứa trẻ bình thường, ngươi…” Hắn tăng thêm giọng điệu, ác độc nói, “Là một quái vật!”
Rồi sau đó, hắn sai người khiêng tới một khối nham thạch thật lớn và một cây thiết to dài, hắn hất đầu nói: “Đến đây đi, để mọi người xem rõ lực lượng của ngươi.”
Tề Tử Mặc đi đến trước nham thạch, vươn ra bàn tay nhỏ gầy, dùng sức vỗ xuống, ầm vang một tiếng, nham thạch bị chấn nát thành bụi, rồi sau đó y lại đi tới bên cạnh cây thiết, tay còn lại dùng sức chặt ngang, thiết bản cong thành bộ dáng quỷ dị. Đồng thời bàn tay của y cũng nhanh chóng phồng lên sưng đỏ.
Tề Thụy nhìn mà kinh hãi, Thời Khanh thì lại rất đau lòng, cậu quả thực hối hận muốn điên rồi, nếu cậu có năng lực cường đại một chút, nếu cậu biết cẩn thận một chút, Tề Tử Mặc cũng sẽ không lâm vào hoàn cảnh này, buông xuống tôn nghiêm, để cho người ta vũ nhục, không có chút đánh trả nào…
Đau lòng tột đỉnh, không có ai hiểu rõ hơn cậu, tôn nghiêm đối với y mà nói quan trọng biết nhường nào, so với sinh mệnh, so với hết thảy đều là tồn tại trọng yếu nhất! Mà giờ phút này, y lại buông bỏ nó!
Thời Khanh có thể tưởng tượng được, suy nghĩ của Tề Tử Mặc bây giờ là gì, cho dù trên mặt không có biểu hiện ra, nhưng nội tâm chắc đã rơi xuống đáy cốc? Cậu không ngừng tự nói với bản thân, không thể nào đem Tần Mạc đẩy hướng vực sâu, tuy nhiên cậu lúc này lại chỉ có thể trừng mắt mà nhìn y rơi xuống, bất lực không làm gì được!
Từ đầu đến cuối, Tề Tử Mặc đều nhìn chằm chằm Thời Khanh, ngay cả nháy mắt cũng không hề có. Cảm xúc trong thân thể cuồn cuộn dâng trào, nhưng chỉ cần nhìn thấy bóng dáng kia thì mọi thứ đều được dằn xuống. Chỉ có người ấy, là tuyệt đối không thể buông tay, đây là người duy nhất cứu chuộc y, đây là người duy nhất thuộc về y, cho dù buông tha hết thảy, cho dù hủy diệt hết tất cả, cũng tuyệt đối không thể mất đi người ấy.
Những suy nghĩ này khắc sâu vào trong xương cốt, dung nhập vào trong máu, hoàn toàn khống chế toàn bộ tinh thần của y, người ấy là của y, chỉ có thể là của y, ai cũng không thể cướp đi, những ai có ý đồ thương tổn đến vật sở hữu của y, đều đáng chết!
Đúng vậy! Đều đáng chết! Những người này vì cái gì không mà chết đi?
Trong con ngươi, màu đen càng ngày càng đậm dần, cuối cùng ánh sáng le lói cũng đã bị dặp tắt… Chỉ cần bọn họ chết hết, sẽ không còn ai có thể gây trở ngại cho y, chỉ cần bọn họ biến mất hết, sẽ không còn ai cướp người ấy nữa.
Chỉ cần thế giới này chỉ còn lại hai người bọn họ, người ấy sẽ vĩnh viễn lưu lại bên người của y.
Tốt đẹp cỡ nào a! Một thế giới yên tĩnh, một thế giới chỉ có Thời Khanh!
Một thế giới hoàn toàn thuộc về y!
Y nhẹ nhàng nhếch khóe miệng lên, lộ ra nụ cười nhợt nhạt, cảm xúc này biểu hiện trên khuôn mặt non trẻ, lại bất giác có một mỹ cảm quỷ dị.
Tề Thụy đang đắc ý thu hồi máy quay, quay đầu nhìn sang Tề Tử Mặc, hắn kinh hoảng giật mình, trong lòng cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm… Rõ ràng là hắn chiếm thượng phong, vì lý do gì lại có cảm giác lạnh lẽo cả người?
Không… Không có việc gì cả! Cho dù quái vật này cường hãn cỡ nào, nhưng hắn mang theo hơn hai mươi người, lại có thêm vũ khí hỗ trợ, y không thể làm gì được!
Tề Tử Mặc lẳng lặng nhìn hắn: “Ta có thể mang hắn đi không?”
Nghe y nói như thế, Tề Thụy phục hồi lại tinh thần, sợ hãi khó hiểu vừa rồi cũng từ từ lui tán, đúng vậy, hắn có vương bài mà! Việc gì phải sợ chứ?
Đối mặt với vấn đề của Tề Tử Mặc, Tề Thụy đem những lời mà hắn đã dằn xuống đáy lòng nói ra, mang theo khoái cảm trả thù nồng đậm: “Cháu trai ngoan, ngươi quá ngây thơ rồi, sao lại đi tin lời người lớn nói? Dẫn hắn đi? Không… Hắn không đi được, nơi này chính là phần mộ của hắn, đồng thời cũng là của ngươi!”
Nói ra những lời này, Tề Thụy vui sướng cười vang, tất cả cảm xúc nghẹn khuất trong lòng đều tiêu thất, hắn thành công ! Hắn vãn hồi được thanh danh của bản thân, còn dọn sạch chướng ngại! Hắn sẽ đương nhiên trở thành đương gia thừa kế của Tề gia! Hắn rốt cục đoạt lại vị trí của mình!
Tề Tử Mặc muốn sống? Nằm mơ! Món hận lớn như vậy, hắn làm sao có thể để cho y sống sót.
Tề Thụy đắc ý nhìn về phía Tề Tử Mặc, muốn nhìn xem thần tình hoảng sợ của quái vật này, cảm xúc tuyệt vọng, sợ hãi, hoảng hốt!
“Phải không?” Tề Tử Mặc khẽ ngẩng đầu, con ngươi đen lần đầu tiên nhìn sang hắn, tươi cười nhợt nhạt lộ rõ trên mặt, như là thiên sứ đọa lạc trần gian.
“Nơi này là mộ phần…”
“… của các ngươi!”
Tề Thụy hoảng sợ nhìn thiếu niên nháy mắt đã tới gần, cây súng trong tay không dám do dự mà bóp còi, viên đạn tinh chuẩn bắn về phía Tề Tử Mặc, nhưng một màn khiến người ta mao cốt tủng thiên xuất hiện!
Thiếu niên khẽ ngẩng đầu, một màn ánh sáng màu lam đột nhiên bắn ra, chắn trước người của y, đem viên đạn kia cản lại! Sau khi màn ánh sáng lui đi, y lại tiếp tục chậm rãi đi về phía trước.
Một màn quỷ dị như vậy, làm cho tất cả mọi người ở đây chấn kinh!
Cực độ sợ hãi cứ thế mà đánh úp lại, sau lưng Tề Thụy một mảnh lạnh lẽo, hắn nhanh chóng ra lệnh: “Nổ súng, nhanh nổ súng! Giết quái vật này đi!”
Không biết bao nhiêu viên đạn phá không mà bắn ra, nhưng thiếu niên ở chính giữa lông tóc không hề thương tổn, màn ánh sáng màu lam kia như một bức tường bảo hộ cực dày, đem y vây kín không một khe hở.
Thời Khanh nhìn thấy màn này, liên tưởng đến phỏng đoán trước đó của mình, nhanh chóng hiểu được chuyện gì đang xảy ra!
Trời ạ Tề Tử Mặc tự mình lĩnh ngộ! Y phóng ra năng lượng cuồng bạo trong không gian!
Không… Không thể! Không thể như vậy!
Thời Khanh nhanh chóng phát tin nhắn qua cho Tề Tử Mặc: “Không nên dùng năng lực không gian, nó quá cường đại, cậu không thể khống chế nó được!”
Không có tin nhắn hồi âm cho cậu, Tề Tử Mặc há mồm, phát ra thanh âm khàn khàn lại vô cùng ma mị: “Không có việc gì, Thời Khanh, ta đến, ta sẽ bảo hộ ngươi, sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi, không ai có thể tách chúng ta ra, KHÔNG MỘT AI!!!”
Vừa dứt lời, y lần thứ hai nâng tay, ánh sáng màu đỏ trong tay y phóng ra, một đường mà bay thẳng về phía đầu của Tề Thụy, năng lượng siêu nhiên kia xuyên thấu qua đầu của hắn, dịch thể máu tanh nồng phun ra, Tề Thụy mở to mắt trừng trừng, vẻ mặt không thể tin.
Ngay sau đó, những tia sáng nhiều đến không đếm được, từ trong cơ thể Tề Tử Mặc phóng thích ra ngoài, xung quanh bốn phía bị bắn không sót nơi nào, khắp nơi chỉ toàn là màu đỏ tiên diễm.
Phân xưởng cũ bỏ hoang âm u ẩm ướt, trong phút chốc trở thành địa ngục chứa đầy xác người!
Nhưng mà, năng lượng phong cuồng bạo tẩu kia không có đình chỉ, ngược lại giống như hồng thủy phá đê, mãnh liệt tràn ra, không thể nào đỡ nổi!
Lấy Tề Tử Mặc làm trung tâm, vòng năng lượng cực lớn giống như là hạt nhân nguyên tử nổ mạnh, cả bầu trời đêm nháy mắt sáng lòa như ban ngày, một tiếng nổ vang trời làm mặt đất rung chuyển!
Năng lượng hủy thiên diệt địa, bị nỗi vô vọng cùng cực kích hoạt ra.
Ác ma ngủ say trong lòng tham và ti tiện đã tỉnh lại.
Hủy diệt hết, phá hỏng hết, dù sao đều là dơ bẩn, ghê tởm, vốn không nên tồn tại trên cõi đời này.
Tề Tử Mặc khom lưng xuống, ôm lấy thanh niên đã hôn mê, y ghé vào trên cổ của Thời Khanh, run rẩy … khát vọng … liếm một chút … rồi sau đó khẽ khàng thì thầm: “Thời Khanh, chỉ còn chúng ta.”
——— —————— ———
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất