Sau Khi Xuyên Không Tôi Vẫn Là Người Thay Thế
Chương 19: Cùng nhau nói chuyện kiếp trước
Có Diệp Nhược Phi "đại thần y" ở bên cạch chăm sóc Thiên Thiên hai mươi bốn trên bảy, Âu Dương Mặc cùng Âu Dương Kỳ cũng phần nào thở phào nhẹ nhõm, ít nhất là sau khi biết thuốc của hắn có hiệu quả rất đáng kể. Vì thế, việc của hai người bây giờ chính là điều tra chân tướng kẻ đã gây ra thảm kịch cho Quốc sư đại nhân.
Trong khi cả hai đang vùi đầu vào mớ công văn bị vị hoàng đế nào đó bỏ quên mấy ngày qua, thị vệ phụ trách trông coi ở chỗ Quốc sư tiến vào hành lễ.
"Có chuyện gì vậy?" Âu Dương Mặc hỏi.
Thị vệ kính cẩn đáp: "Bẩm hoàng thượng, Diệp công tử nhờ thuộc hạ truyền lời, cậu ấy cùng với Quốc sư đại nhân muốn đi ra ngoài cung dạo mát một chút."
Nghe vậy, Âu Dương Kỳ nhíu mày ngẩng đầu: "Còn chưa biết kẻ nào đang ở trong tối gây rối loạn, bọn họ ra ngoài tìm nguy hiểm làm gì?"
Thị vệ cúi đầu không nói, nhiệm vụ của hắn chỉ là đến truyền lời mà thôi.
Âu Dương Mặc thấy đệ đệ lo lắng, liền nói: "Không sao, nếu Diệp công tử muốn ra ngoài thì hẳn đã chuẩn bị tốt bảo vệ cho cả hai rồi."
Nhưng chung quy hoàng đế bệ hạ cũng có chút hiểu nỗi lòng của em trai, cho nên trước khi cho thị vệ lui xuống, liền bảo: "Khanh âm thầm đi theo hai người bọn họ, hảo hảo bảo hộ, nhưng đừng để họ mất tự nhiên."
"Thuộc hạ tuân lệnh." Thị vệ đáp lời, sau đó liền nhanh chóng ra khỏi thư phòng.
Trong lúc đó, Diệp Nhược Phi cùng với Thiên Thiên hai cái thanh niên giống nhau như đúc đang đứng trước một hàng bánh quẩy.
"Bánh quẩy ăn cùng cháo trắng, hẳn là có thể bồi bổ tình trạng cơ thể của cậu bây giờ." Diệp Nhược Phi nói.
Thiên Thiên cười bất đắc dĩ: "Hồi còn ở hiện đại, bánh quẩy cùng cháo trắng tôi chỉ ăn mỗi khi nhạt miệng mà thôi, cùng lắm thì lúc nóng sốt có dùng, chưa từng nghĩ tới trúng độc cũng có thể."
Diệp Nhược Phi nhún nhún vai, không để ý lắm kéo y vào trong, tìm một bàn sạch sẽ ngồi xuống.
"Lão bản, cho hai tô cháo trắng cùng hai phần bánh quẩy, chiên ít dầu chút nhé."
"Có ngay!" Lão bản hiển nhiên nhận ra Thiên Thiên chính là Quốc sư đại nhân, tuy không biết thiếu niên thoạt nhìn không mấy khác biệt với người nọ là ai nhưng cũng không dám đắc tội, liền thúc giục phụ bếp nhanh nhẹn một chút.
Diệp Nhược Phi chống cằm nhìn dòng người mua bán đông đúc ở bên ngoài, hệt như giờ tan tầm ở mấy khu chợ chiều mà hắn đi ngang hồi kiếp trước, bỗng chốc có chút hoài niệm ngày xưa.
"Sao hả? Nhớ nhà rồi?" Thiên Thiên không nặng không nhẹ gõ gõ mu bàn tay hắn, mỉm cười.
Diệp Nhược Phi quay đầu, thấy y cười với mình thì có chút hơi ngượng, vội ho khan: "Làm gì có."
Dù gì bản thân ở thế giới kia cũng xem như đã chết rồi, duyên phận ở nơi đó đã hoàn toàn bị chặt đứt. Biết rõ không có khả năng trở lại, vậy thì hà tất gì phải lưu luyến thêm nữa.
"Thế a." Thiên Thiên ý vị thâm trường nhìn hắn.
Đưa tay rót cho y một chén trà ấm, Diệp Nhược Phi rất không tiền đồ chối bỏ: "Ai nhớ đâu chứ."
Thiên Thiên chống cằm nghiêng đầu nhìn hắn, im lặng, trong đầu bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, phân vân một chút, bèn mở miệng hỏi: "Tiểu Phi Tử, có chuyện này tôi vẫn luôn canh cánh. Không biết, sau khi tôi chết đi, Giang Đình Phong sống có tốt không?"
Bàn tay cầm chung trà của người nọ hơi run lên, nước trà dưới ánh hoàng hôn sóng sánh một màu sắc đẹp đẽ, cũng giống như tâm tư của người cầm, lặng lẽ nổi sóng.
Tới rồi, thời điểm hắn phải nói hết tất cả.
Không biết, liệu sau khi hắn nói ra, Thiên Thiên có hay không sẽ cảm thấy rất sốc?
"Hửm?" Thiên Thiên thấy hắn im lặng, liền chọt chọt khuôn mặt giống y đúc mình hòng gây chú ý.
Diệp Nhược Phi hoàn hồn, có chút tự tiếu phi tiếu: "Sao đột nhiên lại hỏi cái này?"
Thiên Thiên đáp: "Không có gì, chỉ là muốn biết."
Nhìn gương mặt chẳng khác gì cùng với mình là song sinh, Diệp Nhược Phi không tránh khỏi cảm giác chột dạ cùng tội lỗi trong lòng. Nhưng dù gì cũng phải nói ra, không thể giữ bí mật mãi được, có khi lại nghẹn chết chính mình.
Vì thế, hắn rất nhanh quyết định.
"Kỳ thực, chuyện này nói ra có hơi khó tin một chút."
.................
---oOo---oOo---
Ở phủ Thừa tướng lúc bấy giờ...
Gia đinh cùng nha hoàn khiếp sợ nhìn một đoàn thị vệ triều đình lần lượt tiến vào đại môn, sắc mặt người nào người nấy lạnh lẽo như băng hàn, hoàn toàn một bộ dáng "người lạ chớ gần".
Tốp thị vệ vào trong liền chia ra đứng ở hai bên canh giữ. Tiếp đó, một người mặc kim bào vàng chói chậm rãi bước tới.
Lý thừa tướng Lý Chiêu nghe tin trong phủ bị bao vây thì vội vã từ trong phòng ngủ chạy ra, thấy người trước mắt đến là đương kim thánh thượng thì không khỏi kinh hoảng, luống cuống chỉnh sửa lại quần áo có chút hỗn độn của mình, lại hấp tấp quỳ xuống.
"Thần khấu kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
"Miễn lễ."
Âu Dương Mặc bước đến ngồi ở vị trí gia chủ, uy uy nghiêm nghiêm từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt phượng khép hờ một bộ kiêu ngạo, lặng yên quan sát Lý thừa tướng cùng với đại đường rộng lớn.
Lý Chiêu bị hắn nhìn từ trên xuống dưới có chút sởn tóc gáy, vội vã hỏi: "Không biết, hoàng thượng hôm nay ngự giá đến đây là có việc gì?"
"Hửm?" Âu Dương Mặc thu lại tầm mắt, hơi nhướng mày, "Lý thừa tướng vì cái gì gấp gáp như vậy? Hay là...."
Con mắt tinh tường liếc đến y phục nhăn nheo của Lý Chiêu.
"Hay là trẫm đã vô tình phá hỏng việc tốt nào đó của ái khanh?"
Lý Chiêu thân thể cứng đờ, lại rất nhanh khôi phục, khom người nói: "Hoàng thượng chắc là đã hiểu lầm, thần đây chỉ là đang phụ giúp nhổ cỏ ở ngoài vườn."
"Thế a?" Âu Dương Mặc không để ý nghiêng người dựa vào ghế, ngón tay như có như không gõ nhẹ theo nhịp.
Lý thừa tướng vì sự "ghé thăm" bất ngờ của hoàng đế trẻ mà trong lòng thấp thỏm không thôi, nay lại bị thái độ ấy của hắn làm đến sau lưng rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, nhất thời cúi thấp đầu không nhìn tới người kia.
Âu Dương Mặc nhàn nhạt quan sát Lý thừa tướng, Lý Chiêu này cũng là một lão cáo già mồm năm miệng mười, tham vọng cũng không nhỏ. Hắn cùng với Âu Dương Kỳ sau một hồi xem xét công văn liền thấy có một tấu chương đưa lên nói rằng trong phủ Thừa tướng cất giấu cấm vật, sau khi suy xét kỹ càng đến nhiều khả năng, Âu Dương Kỳ liền đưa ra chủ ý trực tiếp tới nơi này khám xét. Nhưng mà nhìn bộ dáng của lão bây giờ, Âu Dương Mặc cảm thấy thật chướng mắt, thật sự không muốn phí tâm tư đối phó với loại người như vậy. Vì thế phất tay: "Người đâu, lục soát."
"Vâng!" Thị vệ đồng loạt tuân lệnh, tản ra tìm kiếm thứ gì đó ở nơi này.
Lý Chiêu thấy tình huống không đúng, vội vã quỳ xuống: "Hoàng thượng... Hoàng thượng người đang làm gì vậy?!"
"Làm gì?" Trong con ngươi xinh đẹp của người nọ loé lên một đạo hàn quang cùng sát ý lạnh lẽo, "Dĩ nhiên là muốn xem xem, trong phủ Thừa tướng này, có giấu thứ gì thú vị hay không."
Trong khi cả hai đang vùi đầu vào mớ công văn bị vị hoàng đế nào đó bỏ quên mấy ngày qua, thị vệ phụ trách trông coi ở chỗ Quốc sư tiến vào hành lễ.
"Có chuyện gì vậy?" Âu Dương Mặc hỏi.
Thị vệ kính cẩn đáp: "Bẩm hoàng thượng, Diệp công tử nhờ thuộc hạ truyền lời, cậu ấy cùng với Quốc sư đại nhân muốn đi ra ngoài cung dạo mát một chút."
Nghe vậy, Âu Dương Kỳ nhíu mày ngẩng đầu: "Còn chưa biết kẻ nào đang ở trong tối gây rối loạn, bọn họ ra ngoài tìm nguy hiểm làm gì?"
Thị vệ cúi đầu không nói, nhiệm vụ của hắn chỉ là đến truyền lời mà thôi.
Âu Dương Mặc thấy đệ đệ lo lắng, liền nói: "Không sao, nếu Diệp công tử muốn ra ngoài thì hẳn đã chuẩn bị tốt bảo vệ cho cả hai rồi."
Nhưng chung quy hoàng đế bệ hạ cũng có chút hiểu nỗi lòng của em trai, cho nên trước khi cho thị vệ lui xuống, liền bảo: "Khanh âm thầm đi theo hai người bọn họ, hảo hảo bảo hộ, nhưng đừng để họ mất tự nhiên."
"Thuộc hạ tuân lệnh." Thị vệ đáp lời, sau đó liền nhanh chóng ra khỏi thư phòng.
Trong lúc đó, Diệp Nhược Phi cùng với Thiên Thiên hai cái thanh niên giống nhau như đúc đang đứng trước một hàng bánh quẩy.
"Bánh quẩy ăn cùng cháo trắng, hẳn là có thể bồi bổ tình trạng cơ thể của cậu bây giờ." Diệp Nhược Phi nói.
Thiên Thiên cười bất đắc dĩ: "Hồi còn ở hiện đại, bánh quẩy cùng cháo trắng tôi chỉ ăn mỗi khi nhạt miệng mà thôi, cùng lắm thì lúc nóng sốt có dùng, chưa từng nghĩ tới trúng độc cũng có thể."
Diệp Nhược Phi nhún nhún vai, không để ý lắm kéo y vào trong, tìm một bàn sạch sẽ ngồi xuống.
"Lão bản, cho hai tô cháo trắng cùng hai phần bánh quẩy, chiên ít dầu chút nhé."
"Có ngay!" Lão bản hiển nhiên nhận ra Thiên Thiên chính là Quốc sư đại nhân, tuy không biết thiếu niên thoạt nhìn không mấy khác biệt với người nọ là ai nhưng cũng không dám đắc tội, liền thúc giục phụ bếp nhanh nhẹn một chút.
Diệp Nhược Phi chống cằm nhìn dòng người mua bán đông đúc ở bên ngoài, hệt như giờ tan tầm ở mấy khu chợ chiều mà hắn đi ngang hồi kiếp trước, bỗng chốc có chút hoài niệm ngày xưa.
"Sao hả? Nhớ nhà rồi?" Thiên Thiên không nặng không nhẹ gõ gõ mu bàn tay hắn, mỉm cười.
Diệp Nhược Phi quay đầu, thấy y cười với mình thì có chút hơi ngượng, vội ho khan: "Làm gì có."
Dù gì bản thân ở thế giới kia cũng xem như đã chết rồi, duyên phận ở nơi đó đã hoàn toàn bị chặt đứt. Biết rõ không có khả năng trở lại, vậy thì hà tất gì phải lưu luyến thêm nữa.
"Thế a." Thiên Thiên ý vị thâm trường nhìn hắn.
Đưa tay rót cho y một chén trà ấm, Diệp Nhược Phi rất không tiền đồ chối bỏ: "Ai nhớ đâu chứ."
Thiên Thiên chống cằm nghiêng đầu nhìn hắn, im lặng, trong đầu bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, phân vân một chút, bèn mở miệng hỏi: "Tiểu Phi Tử, có chuyện này tôi vẫn luôn canh cánh. Không biết, sau khi tôi chết đi, Giang Đình Phong sống có tốt không?"
Bàn tay cầm chung trà của người nọ hơi run lên, nước trà dưới ánh hoàng hôn sóng sánh một màu sắc đẹp đẽ, cũng giống như tâm tư của người cầm, lặng lẽ nổi sóng.
Tới rồi, thời điểm hắn phải nói hết tất cả.
Không biết, liệu sau khi hắn nói ra, Thiên Thiên có hay không sẽ cảm thấy rất sốc?
"Hửm?" Thiên Thiên thấy hắn im lặng, liền chọt chọt khuôn mặt giống y đúc mình hòng gây chú ý.
Diệp Nhược Phi hoàn hồn, có chút tự tiếu phi tiếu: "Sao đột nhiên lại hỏi cái này?"
Thiên Thiên đáp: "Không có gì, chỉ là muốn biết."
Nhìn gương mặt chẳng khác gì cùng với mình là song sinh, Diệp Nhược Phi không tránh khỏi cảm giác chột dạ cùng tội lỗi trong lòng. Nhưng dù gì cũng phải nói ra, không thể giữ bí mật mãi được, có khi lại nghẹn chết chính mình.
Vì thế, hắn rất nhanh quyết định.
"Kỳ thực, chuyện này nói ra có hơi khó tin một chút."
.................
---oOo---oOo---
Ở phủ Thừa tướng lúc bấy giờ...
Gia đinh cùng nha hoàn khiếp sợ nhìn một đoàn thị vệ triều đình lần lượt tiến vào đại môn, sắc mặt người nào người nấy lạnh lẽo như băng hàn, hoàn toàn một bộ dáng "người lạ chớ gần".
Tốp thị vệ vào trong liền chia ra đứng ở hai bên canh giữ. Tiếp đó, một người mặc kim bào vàng chói chậm rãi bước tới.
Lý thừa tướng Lý Chiêu nghe tin trong phủ bị bao vây thì vội vã từ trong phòng ngủ chạy ra, thấy người trước mắt đến là đương kim thánh thượng thì không khỏi kinh hoảng, luống cuống chỉnh sửa lại quần áo có chút hỗn độn của mình, lại hấp tấp quỳ xuống.
"Thần khấu kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
"Miễn lễ."
Âu Dương Mặc bước đến ngồi ở vị trí gia chủ, uy uy nghiêm nghiêm từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt phượng khép hờ một bộ kiêu ngạo, lặng yên quan sát Lý thừa tướng cùng với đại đường rộng lớn.
Lý Chiêu bị hắn nhìn từ trên xuống dưới có chút sởn tóc gáy, vội vã hỏi: "Không biết, hoàng thượng hôm nay ngự giá đến đây là có việc gì?"
"Hửm?" Âu Dương Mặc thu lại tầm mắt, hơi nhướng mày, "Lý thừa tướng vì cái gì gấp gáp như vậy? Hay là...."
Con mắt tinh tường liếc đến y phục nhăn nheo của Lý Chiêu.
"Hay là trẫm đã vô tình phá hỏng việc tốt nào đó của ái khanh?"
Lý Chiêu thân thể cứng đờ, lại rất nhanh khôi phục, khom người nói: "Hoàng thượng chắc là đã hiểu lầm, thần đây chỉ là đang phụ giúp nhổ cỏ ở ngoài vườn."
"Thế a?" Âu Dương Mặc không để ý nghiêng người dựa vào ghế, ngón tay như có như không gõ nhẹ theo nhịp.
Lý thừa tướng vì sự "ghé thăm" bất ngờ của hoàng đế trẻ mà trong lòng thấp thỏm không thôi, nay lại bị thái độ ấy của hắn làm đến sau lưng rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, nhất thời cúi thấp đầu không nhìn tới người kia.
Âu Dương Mặc nhàn nhạt quan sát Lý thừa tướng, Lý Chiêu này cũng là một lão cáo già mồm năm miệng mười, tham vọng cũng không nhỏ. Hắn cùng với Âu Dương Kỳ sau một hồi xem xét công văn liền thấy có một tấu chương đưa lên nói rằng trong phủ Thừa tướng cất giấu cấm vật, sau khi suy xét kỹ càng đến nhiều khả năng, Âu Dương Kỳ liền đưa ra chủ ý trực tiếp tới nơi này khám xét. Nhưng mà nhìn bộ dáng của lão bây giờ, Âu Dương Mặc cảm thấy thật chướng mắt, thật sự không muốn phí tâm tư đối phó với loại người như vậy. Vì thế phất tay: "Người đâu, lục soát."
"Vâng!" Thị vệ đồng loạt tuân lệnh, tản ra tìm kiếm thứ gì đó ở nơi này.
Lý Chiêu thấy tình huống không đúng, vội vã quỳ xuống: "Hoàng thượng... Hoàng thượng người đang làm gì vậy?!"
"Làm gì?" Trong con ngươi xinh đẹp của người nọ loé lên một đạo hàn quang cùng sát ý lạnh lẽo, "Dĩ nhiên là muốn xem xem, trong phủ Thừa tướng này, có giấu thứ gì thú vị hay không."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất