Sau Khi Xuyên Không Tôi Vẫn Là Người Thay Thế
Chương 37: Diệp Nhược Phi có phải người mà y thương yêu hay không?
Âu Dương Kỳ đang ở sân sau luyện kiếm, đã lâu rồi, từ khi vào hoàng cung tới bây giờ đã mấy tháng y cũng chưa từng động vào thứ vũ khí thân thuộc này, nhưng mà hôm nay rãnh rỗi không phải xử lý công vụ, y liền muốn vác kiếm lên đi vài đường.
Thân thủ của Âu Dương Kỳ không tệ, hay còn nói là rất xuất sắc, từng chiêu thức từng động tác đều rất uyển chuyển nhưng không kém phần mạnh mẽ táo bạo, nếu như có người nào đó đứng trước mặt giao đấu cùng y thì sẽ không khó để phát hiện ra, những chỗ mà y tấn công tới đều sẽ rơi trúng vào nơi yếu hại.
Nhưng mà vương gia đại nhân dường như có chút xuất thần, đôi mắt y tĩnh lặng giống như không quá chú tâm vào việc đang làm, luôn nhìn về phía xa xăm, y đang suy nghĩ về cái gì đó.
Bất chợt, từ bên cạnh bức tường cao nhảy vào một người mặc hắc y.
"Vương gia." Ám vệ quỳ một gối, kính cẩn đưa ra vật trong tay, "Có thư từ Diệp công tử."
Trong nháy mắt Âu Dương Kỳ hồi thần, từ trên không trung nhẹ nhàng đáp xuống.
Y nhận lấy phong thư được xếp gọn gàng, sờ vào cảm giác có hơi dày, không biết người gửi viết cái gì bên trong.
Ám vệ sau khi giao xong thư cũng liền biến mất vào một góc khuất nào đó.
Âu Dương Kỳ bước nhanh đến bàn đá, đặt trường kiếm sang một bên, bắt đầu giở thư ra đọc.
Diệp Nhược Phi viết rất nhiều, kín cả bốn mặt giấy mỏng, chủ yếu là báo lại lộ trình cùng những việc đã làm vừa qua.
Theo thời gian, khi đã đọc gần đến đoạn cuối, khóe môi của vương gia nào đó bất chợt không chút dấu hiệu dần dần cong lên một độ cong rất nhỏ, ánh mắt vốn tĩnh lặng nhìn không ra hỉ nộ cũng nhu hòa thành một mảng.
Y đọc xong liền lên tiếng gọi một nha hoàn tới, gấp phong thư đưa cho nàng ta, bảo: "Đến dược phòng, bảo bọn họ dựa theo những đơn thuốc trong này mà làm."
"Vâng." Nha hoàn cúi người nhận mệnh.
Sau khi bóng lưng nha hoàn khuất sau hàng cây cao lớn, Âu Dương Kỳ ngẩng đầu nhìn về một hướng. Lúc sau, y thử vận công, luồng nội lực mạnh mẽ đảo vài vòng trong cơ thể sau đó trở về đan điền, Âu Dương Kỳ hơi híp mắt, đúng là y đã quên mất vấn đề này.
.
.
Tối hôm đó, sau khi dùng bữa xong, Âu Dương Kỳ ở trong phòng ngồi tại trên giường điều tức. Ba thành công lực nói nhiều thì không nhiều, nhưng mà muốn hồi phục trong khoảng thời gian ngắn cũng không phải dễ dàng. Là do dạo này mải mê phụ giúp Âu Dương Mặc nên nhất thời quên mất, may mà Diệp Nhược Phi vẫn còn nhớ để nhắc y.
Nói đến Diệp Nhược Phi, trong lòng Âu Dương Kỳ kỳ thực vẫn luôn rất mâu thuẫn, hắn đối với y tốt như vậy, từ lúc còn ở Thanh Dương Thành phủ vương gia vẫn luôn là một thiếu niên ngoan ngoãn hiểu chuyện, tuy rằng cả hai người vẫn chưa có nhiều cơ hội tiếp xúc, thời gian ở bên cạnh cũng không nhiều nhưng lúc nào xảy ra chuyện hắn cũng lo cho y từng ly từng tý, hắn luôn nghĩ cho bản thân mình sau cùng. Y thân là vương gia, mà lại chưa hề đối đãi với hắn tốt đến như vậy.
Lồng ngực Âu Dương Kỳ có chút khó chịu, y trước giờ luôn không muốn phải mắc nợ ân tình của người khác, chỉ ngoại trừ người mà y thương yêu, y sẽ dành hết tất cả những điều tốt đẹp cho người nọ mà không cần phải so đo ơn nghĩa.
Nhưng mà, Diệp Nhược Phi có phải người mà y thương yêu hay không?
Âu Dương Kỳ nhíu mày, suy nghĩ đột nhiên hơi hỗn loạn.
Người y thương yêu từ trước tới giờ chính là Quốc sư Thiên Thiên, là người mà bốn năm trước y nhất kiến trao tâm, nhưng mà hiện tại trong lòng y không hiểu tại sao lại xuất hiện những cảm xúc bất thường đối với những hành động của Diệp Nhược Phi. Chuyện này....
Trong đầu của Âu Dương Kỳ, hình ảnh Thiên Thiên và Diệp Nhược Phi chợt biến chợt hiện, đan chéo vào nhau, hai khuôn mặt giống nhau như đúc, từng cái chớp mắt từng nụ cười đều nhất thời khiến y không thể phân biệt được ai là ai.
Trên trán y thấm đẫm một tầng mồ hôi mỏng, sắc môi bắt đầu nhợt nhạt huyết sắc.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa, tiếp đó là tiếng mở cửa.
"Hoàng đệ, sao đột nhiên lại muốn uống thuốc bổ vậy?" Người vào là hoàng đế trẻ Âu Dương Mặc đang cầm trên tay khay đặt chén thuốc.
Âu Dương Kỳ vẫn còn đang chìm trong cảm xúc rối loạn, chẳng thể nghe thấy bất cứ cái gì. Âu Dương Mặc sau khi đặt khay lên bàn mới cảm thấy có điều gì đó không đúng, mãi chẳng thấy ai trả lời, liếc mắt liền thấy đệ đệ của mình sắc mặt tái nhợt, hắn hoảng hốt.
"Hoàng đệ!!"
Âu Dương Mặc lao đến bên giường, cầm lấy cổ tay Âu Dương Kỳ xem xét, nhất thời càng kinh ngạc: "Nội lực hỗn loạn?!"
Không kịp nghĩ nhiều, hoàng đế bệ hạ cấp tốc điểm vào ba huyệt đạo trước ngực Âu Dương Kỳ, sau đó vòng ra sau lưng, đặt hai tay lên giúp y điều tức.
Qua chừng nửa nén hương, Âu Dương Kỳ phun ra một búng máu nghẹn trong lồng ngực, kiệt sức buông lỏng hai bả vai, mở mắt.
"... Hoàng huynh?" Y quay đầu, giọng nói có phần vô lực, "Sao huynh lại đến đây?"
Âu Dương Mặc lau mồ hôi tuôn ra trên trán, lo lắng nhìn y: "Trẫm thấy nha hoàn muốn mang thuốc bổ đến đây, tiện đường nên mang đến giúp. Đệ làm sao thế, sao nội lực lại hỗn loạn đến vậy?"
Âu Dương Kỳ im lặng không nói, có lẽ là do suy nghĩ lúc đó bị phân tâm quá nhiều, y cũng không thể khống chế được.
Thấy y thật lâu không có ý định nói ra, Âu Dương Mặc cũng không muốn ép, dù sao lúc luyện công thì ai chẳng mắc sai lầm, hiện giờ không sao là tốt rồi. Hắn mới nói: "Nhân tiện có thuốc bổ thì đệ mau uống đi."
Âu Dương Kỳ đã nhìn thấy chén thuốc trên bàn, y đứng dậy đi về phía đó, chậm rãi uống.
Sau khi uống xong, thân thể cũng từ từ tốt hơn một chút, y mới hướng hoàng huynh của mình nói: "Lúc chiều đệ nhận được thư của Diệp Nhược Phi, hắn bảo đã đi qua An Lạc Tự rồi, nhanh nhất hai ngày sau sẽ đến Miêu Cương."
Dừng một chút, lại nói: "Chén thuốc này, là hắn ghi phối phương, muốn nhắc đệ bồi bổ cơ thể, khôi phục công lực."
"Khôi phục công lực?" Âu Dương Mặc không biết chuyện này.
Âu Dương Kỳ gật đầu: "Trước đây trúng phải Nhuyễn Cân Tán, mất đi ba thành."
Âu Dương Mặc hơi ngạc nhiên, bất quá chỉ cười nói: "Diệp công tử suy nghĩ thật chu đáo."
"Ừm." Âu Dương Kỳ hơi nhếch khóe môi.
Âu Dương Mặc nhìn nhìn y, cuối cùng đứng lên nói: "Hôm nay đệ đừng luyện công nữa, nghỉ ngơi sớm chút. Trẫm đi đây."
"Vâng." Âu Dương Kỳ cũng đứng dậy tiễn hắn ra cửa.
Sau đó, y quay trở lại phòng, thổi tắt nến rồi nằm lên giường, gác tay lên trán lâm vào trầm tư.
Một lúc lâu sau mới vì tác dụng của thuốc mà chìm vào giấc ngủ.
.....
________________________________
Theo như dàn bài mà tui đã bày ra trước khi chấm bút thì truyện này có lẽ sẽ dưới 100 chương, các nàng hãy đọc và vote ủng hộ tui đến cuối cái hố này nhé. Tui sẽ vui vãi luôn á >_
Thân thủ của Âu Dương Kỳ không tệ, hay còn nói là rất xuất sắc, từng chiêu thức từng động tác đều rất uyển chuyển nhưng không kém phần mạnh mẽ táo bạo, nếu như có người nào đó đứng trước mặt giao đấu cùng y thì sẽ không khó để phát hiện ra, những chỗ mà y tấn công tới đều sẽ rơi trúng vào nơi yếu hại.
Nhưng mà vương gia đại nhân dường như có chút xuất thần, đôi mắt y tĩnh lặng giống như không quá chú tâm vào việc đang làm, luôn nhìn về phía xa xăm, y đang suy nghĩ về cái gì đó.
Bất chợt, từ bên cạnh bức tường cao nhảy vào một người mặc hắc y.
"Vương gia." Ám vệ quỳ một gối, kính cẩn đưa ra vật trong tay, "Có thư từ Diệp công tử."
Trong nháy mắt Âu Dương Kỳ hồi thần, từ trên không trung nhẹ nhàng đáp xuống.
Y nhận lấy phong thư được xếp gọn gàng, sờ vào cảm giác có hơi dày, không biết người gửi viết cái gì bên trong.
Ám vệ sau khi giao xong thư cũng liền biến mất vào một góc khuất nào đó.
Âu Dương Kỳ bước nhanh đến bàn đá, đặt trường kiếm sang một bên, bắt đầu giở thư ra đọc.
Diệp Nhược Phi viết rất nhiều, kín cả bốn mặt giấy mỏng, chủ yếu là báo lại lộ trình cùng những việc đã làm vừa qua.
Theo thời gian, khi đã đọc gần đến đoạn cuối, khóe môi của vương gia nào đó bất chợt không chút dấu hiệu dần dần cong lên một độ cong rất nhỏ, ánh mắt vốn tĩnh lặng nhìn không ra hỉ nộ cũng nhu hòa thành một mảng.
Y đọc xong liền lên tiếng gọi một nha hoàn tới, gấp phong thư đưa cho nàng ta, bảo: "Đến dược phòng, bảo bọn họ dựa theo những đơn thuốc trong này mà làm."
"Vâng." Nha hoàn cúi người nhận mệnh.
Sau khi bóng lưng nha hoàn khuất sau hàng cây cao lớn, Âu Dương Kỳ ngẩng đầu nhìn về một hướng. Lúc sau, y thử vận công, luồng nội lực mạnh mẽ đảo vài vòng trong cơ thể sau đó trở về đan điền, Âu Dương Kỳ hơi híp mắt, đúng là y đã quên mất vấn đề này.
.
.
Tối hôm đó, sau khi dùng bữa xong, Âu Dương Kỳ ở trong phòng ngồi tại trên giường điều tức. Ba thành công lực nói nhiều thì không nhiều, nhưng mà muốn hồi phục trong khoảng thời gian ngắn cũng không phải dễ dàng. Là do dạo này mải mê phụ giúp Âu Dương Mặc nên nhất thời quên mất, may mà Diệp Nhược Phi vẫn còn nhớ để nhắc y.
Nói đến Diệp Nhược Phi, trong lòng Âu Dương Kỳ kỳ thực vẫn luôn rất mâu thuẫn, hắn đối với y tốt như vậy, từ lúc còn ở Thanh Dương Thành phủ vương gia vẫn luôn là một thiếu niên ngoan ngoãn hiểu chuyện, tuy rằng cả hai người vẫn chưa có nhiều cơ hội tiếp xúc, thời gian ở bên cạnh cũng không nhiều nhưng lúc nào xảy ra chuyện hắn cũng lo cho y từng ly từng tý, hắn luôn nghĩ cho bản thân mình sau cùng. Y thân là vương gia, mà lại chưa hề đối đãi với hắn tốt đến như vậy.
Lồng ngực Âu Dương Kỳ có chút khó chịu, y trước giờ luôn không muốn phải mắc nợ ân tình của người khác, chỉ ngoại trừ người mà y thương yêu, y sẽ dành hết tất cả những điều tốt đẹp cho người nọ mà không cần phải so đo ơn nghĩa.
Nhưng mà, Diệp Nhược Phi có phải người mà y thương yêu hay không?
Âu Dương Kỳ nhíu mày, suy nghĩ đột nhiên hơi hỗn loạn.
Người y thương yêu từ trước tới giờ chính là Quốc sư Thiên Thiên, là người mà bốn năm trước y nhất kiến trao tâm, nhưng mà hiện tại trong lòng y không hiểu tại sao lại xuất hiện những cảm xúc bất thường đối với những hành động của Diệp Nhược Phi. Chuyện này....
Trong đầu của Âu Dương Kỳ, hình ảnh Thiên Thiên và Diệp Nhược Phi chợt biến chợt hiện, đan chéo vào nhau, hai khuôn mặt giống nhau như đúc, từng cái chớp mắt từng nụ cười đều nhất thời khiến y không thể phân biệt được ai là ai.
Trên trán y thấm đẫm một tầng mồ hôi mỏng, sắc môi bắt đầu nhợt nhạt huyết sắc.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa, tiếp đó là tiếng mở cửa.
"Hoàng đệ, sao đột nhiên lại muốn uống thuốc bổ vậy?" Người vào là hoàng đế trẻ Âu Dương Mặc đang cầm trên tay khay đặt chén thuốc.
Âu Dương Kỳ vẫn còn đang chìm trong cảm xúc rối loạn, chẳng thể nghe thấy bất cứ cái gì. Âu Dương Mặc sau khi đặt khay lên bàn mới cảm thấy có điều gì đó không đúng, mãi chẳng thấy ai trả lời, liếc mắt liền thấy đệ đệ của mình sắc mặt tái nhợt, hắn hoảng hốt.
"Hoàng đệ!!"
Âu Dương Mặc lao đến bên giường, cầm lấy cổ tay Âu Dương Kỳ xem xét, nhất thời càng kinh ngạc: "Nội lực hỗn loạn?!"
Không kịp nghĩ nhiều, hoàng đế bệ hạ cấp tốc điểm vào ba huyệt đạo trước ngực Âu Dương Kỳ, sau đó vòng ra sau lưng, đặt hai tay lên giúp y điều tức.
Qua chừng nửa nén hương, Âu Dương Kỳ phun ra một búng máu nghẹn trong lồng ngực, kiệt sức buông lỏng hai bả vai, mở mắt.
"... Hoàng huynh?" Y quay đầu, giọng nói có phần vô lực, "Sao huynh lại đến đây?"
Âu Dương Mặc lau mồ hôi tuôn ra trên trán, lo lắng nhìn y: "Trẫm thấy nha hoàn muốn mang thuốc bổ đến đây, tiện đường nên mang đến giúp. Đệ làm sao thế, sao nội lực lại hỗn loạn đến vậy?"
Âu Dương Kỳ im lặng không nói, có lẽ là do suy nghĩ lúc đó bị phân tâm quá nhiều, y cũng không thể khống chế được.
Thấy y thật lâu không có ý định nói ra, Âu Dương Mặc cũng không muốn ép, dù sao lúc luyện công thì ai chẳng mắc sai lầm, hiện giờ không sao là tốt rồi. Hắn mới nói: "Nhân tiện có thuốc bổ thì đệ mau uống đi."
Âu Dương Kỳ đã nhìn thấy chén thuốc trên bàn, y đứng dậy đi về phía đó, chậm rãi uống.
Sau khi uống xong, thân thể cũng từ từ tốt hơn một chút, y mới hướng hoàng huynh của mình nói: "Lúc chiều đệ nhận được thư của Diệp Nhược Phi, hắn bảo đã đi qua An Lạc Tự rồi, nhanh nhất hai ngày sau sẽ đến Miêu Cương."
Dừng một chút, lại nói: "Chén thuốc này, là hắn ghi phối phương, muốn nhắc đệ bồi bổ cơ thể, khôi phục công lực."
"Khôi phục công lực?" Âu Dương Mặc không biết chuyện này.
Âu Dương Kỳ gật đầu: "Trước đây trúng phải Nhuyễn Cân Tán, mất đi ba thành."
Âu Dương Mặc hơi ngạc nhiên, bất quá chỉ cười nói: "Diệp công tử suy nghĩ thật chu đáo."
"Ừm." Âu Dương Kỳ hơi nhếch khóe môi.
Âu Dương Mặc nhìn nhìn y, cuối cùng đứng lên nói: "Hôm nay đệ đừng luyện công nữa, nghỉ ngơi sớm chút. Trẫm đi đây."
"Vâng." Âu Dương Kỳ cũng đứng dậy tiễn hắn ra cửa.
Sau đó, y quay trở lại phòng, thổi tắt nến rồi nằm lên giường, gác tay lên trán lâm vào trầm tư.
Một lúc lâu sau mới vì tác dụng của thuốc mà chìm vào giấc ngủ.
.....
________________________________
Theo như dàn bài mà tui đã bày ra trước khi chấm bút thì truyện này có lẽ sẽ dưới 100 chương, các nàng hãy đọc và vote ủng hộ tui đến cuối cái hố này nhé. Tui sẽ vui vãi luôn á >_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất