Sau Khi Xuyên Không Tôi Vẫn Là Người Thay Thế
Chương 45: Thư của Âu Dương vương gia
Mấy ngày sau, người dân thành Phong Châu vô cùng hoan hỉ khi đón đoàn xe tiếp tế lương thực và đồ dùng được Âu Dương Mặc cho người đưa đến vào sáng sớm.
Cậu nhóc Tiểu Tam từ lúc đi mua điểm tâm cho Diệp Nhược Phi đã sớm nhìn thấy đoàn xe, vì thế nó tỏ vẻ vô cùng vui mừng, trên đường đi về cứ cười toe miệng mãi thôi.
Lúc này Thiên Thiên và Diệp Nhược Phi đều đã sớm bắt tay vào công việc của ngày mới, Tiểu Tam sau khi đưa thức ăn cho hai người xong liền ba chân bốn cẳng chạy đi phụ giúp những thị vệ phân phát đồ đạc cho mọi người.
"Hôm nay người đã cảm thấy khá hơn chưa ạ?" Diệp Nhược Phi ôn tồn hỏi thăm một lão nhân trong khi đang bắt mạch để kiểm tra tình trạng bệnh tình.
Lão nhân khuôn mặt phúc hậu, cười đon đả: "Nhờ ơn phước của công tử, dạo này lão phụ không còn đau đầu nữa rồi."
Diệp Nhược Phi nghe vậy cười cười, vươn tay ra sau lấy một bao thuốc, đoạn nói: "Như vậy thì tốt rồi, người chịu khó dùng thuốc và nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa nhé. Sau đó ta sẽ kiểm tra lại một lần nữa."
"Tất nhiên tất nhiên, mọi chuyện đều nghe theo công tử." Lão nhân dùng cả hai tay để nhận lấy thuốc.
Diệp Nhược Phi đỡ người đứng dậy ra khỏi phòng, sau đó cho người tiếp theo vào, là một cậu bé trạc tuổi Tiểu Tam, đầu tiên là đặt tay lên trán cậu.
"Vẫn còn sốt nhẹ, thuốc ta đưa hôm trước đệ dùng hết chưa?"
Giọng điệu của Diệp Nhược Phi khi nói chuyện với người bệnh rất ôn tồn dịu dàng lại còn đầy kiên nhẫn, làm cho người nghe cảm thấy thả lỏng vô cùng, đây chính là một trong những kỹ năng để tăng thiện cảm của bệnh nhân mà lúc trước đi thực tập ở bệnh viện, một bác sĩ đã chỉ cho hắn.
Cậu bé ngồi tựa bên bàn nói: "Vẫn còn một ít ạ, chỉ đủ uống tới buổi chiều hôm nay thôi."
Diệp Nhược Phi gật đầu: "Cứ uống hết số thuốc đó rồi xem biểu hiện của cơ thể, nếu đệ vẫn không hết sốt thì ngày mai ta sẽ kê đơn khác."
Cậu bé thấp giọng đáp lời, sau đó đứng dậy ra ngoài.
Cứ lần lượt khám bệnh cho từng người, Diệp Nhược Phi dần phát hiện ra người dân ở đây phần lớn đều đã phục hồi rất tốt, mọi người đều phối hợp theo đơn thuốc và phương pháp xua đuổi côn trùng mà hắn đã bày cho. Cứ theo tiến triển như thế này, rất nhanh dịch hạch sẽ không còn nữa.
Nhưng mà có lẽ dạo gần đây có lẽ ngoài bờ đê cũng đang rất bận rộn đi, chẳng mấy khi thấy Thiên Thiên trở về dùng cơm trưa, toàn là dùng trực tiếp ngoài nơi làm việc cùng với mọi người. Buổi tối về đến nơi đều phải nhờ hắn xoa bóp đầu và vai suốt, có hôm vì quá nhức đầu mà y chẳng ngủ được bao nhiêu.
Diệp Nhược Phi trong lòng vô cùng lo lắng cho người anh em của mình, ngộ nhỡ Thiên Thiên đội nắng nhiều quá lăn ra ốm, khi trở về biết ăn nói thế nào với hoàng thượng cùng vương gia đây.
Chẳng lẽ nói rằng bản thân thấy đại ca mệt mỏi muốn kê một đơn thuốc nhưng đại ca không muốn uống, thành ra ngã bệnh?
Có quỷ mới tin.
Thiên Thiên làm việc ngoài bờ biển, cho dù không lao động tay chân nhưng cũng đội nắng suốt ngày, hơn nữa còn phải liên tục tính toán số lượng vật liệu thiếu dư bao nhiêu, cho nên gần đây đều đã gầy đi một vòng, làn da vốn trắng trẻo cũng tối đi một tông.
.
Buổi tối, như thường lệ sau khi dùng cơm xong, Diệp Nhược Phi lấy trong hòm thuốc ra một lọ dầu nóng.
Thiên Thiên kéo vạt áo ra để trần thân trên, ngồi quay lưng với hắn, hỏi: "Tiểu Phi Tử này, bệnh dịch sắp qua khỏi rồi nhỉ?"
"Ừ." Diệp Nhược Phi đổ dầu ra tay, bắt đầu xoa bóp, "Thời này không có vacxin, nếu có thì mọi chuyện đã dễ dàng hơn rồi."
Thiên Thiên im lặng không đáp.
Dầu nóng nhanh chóng thấm qua làn da mỏng gây nên một cảm giác tê nóng, lại thêm kỹ thuật xoa bóp của Diệp Nhược Phi vô cùng tốt, Thiên Thiên được phục vụ thoải mái đến híp cả mắt.
"Diệp tiên sinh thật mát tay quá đi." Y nói.
Diệp Nhược Phi phì cười, lại hỏi: "Bên cậu đã xong hết chưa?"
"Đều xong hết rồi, ngày mai lại đắp thêm một lớp đất đá nữa là xong." Thiên Thiên nói, mở mắt ra, "Chúng ta sắp trở về rồi."
"Ừm." Diệp Nhược Phi trong cổ họng phát ra một tiếng.
Hắn định phải chữa cho mọi người khỏi hẳn rồi mới về cơ, không thì lại ở thêm vài ngày nữa cũng được, dù sao người dân ở đây cũng rất tốt.
Lúc cả hai xoa bóp xong thì cũng vừa vặn vang lên tiếng gõ cửa ở bên ngoài.
"Vào đi." Thiên Thiên lên tiếng.
Cửa mở, thị vệ Ất tiến vào khom người đưa ra một phong thư: "Quốc sư, là vương gia gửi đến."
"Ồ, cảm ơn." Thiên Thiên có vẻ ngạc nhiên, đưa tay nhận lấy.
Đợi đến khi thị vệ Ất ra ngoài khép cửa lại, Diệp Nhược Phi liền từ một bên nhanh chóng chạy qua.
Thiên Thiên vẫn chưa xé mở phong thư, thấy vậy cười cười đưa cho hắn.
Diệp Nhược Phi nhìn thấy ánh mắt đầy ẩn ý của y, không hiểu sao tự dưng ngượng ngùng, lảng đi chỗ khác.
Hắn cẩn thận mở phong thư lấy thư ra, lại cẩn thận vuốt phẳng rồi mới đọc.
Vương gia nói rằng ngài vẫn đang dùng thuốc bổ theo đơn của hắn, dùng rất tốt, công lực cũng đã khôi phục kha khá, chắc là sẽ hồi phục hoàn toàn trong thời gian không lâu nữa và bệ hạ cũng đã đồng ý sẽ tiếp tế đồ đạc cho thành Phong Châu. Điều này thì Diệp Nhược Phi đã thấy rồi, người dân thành Phong Châu đều tỏ ra rất biết ơn.
Ở cuối thư là lời thăm hỏi sức khỏe của Âu Dương Mặc dành cho Thiên Thiên.
Thấy Diệp Nhược Phi đọc xong thư, Thiên Thiên mới chống tay lên bàn hỏi: "Vương gia viết gì vậy?"
Diệp Nhược Phi thuận tay đưa thư cho y, trên mặt cố kiềm lại ý cười vui vẻ vì sự hồi âm này.
Thiên Thiên buồn cười nhìn hắn, sau mới bắt đầu đọc thư.
Lúc đọc đến dòng cuối cùng, có thể nhìn thấy khóe mắt y tràn ra một chút tình cảm ôn nhuận khó gặp. Thế nhưng sau khi gấp thư lại, dư quang ánh mắt nhìn thấy Diệp Nhược Phi vẫn còn một bộ dạng vui vẻ, y lên tiếng: "Tiểu Phi Tử, cậu ghi đơn thuốc bổ cho vương gia à?"
"Ừ." Diệp Nhược Phi không giầu được cao hứng, "Ngài ấy nói dùng rất tốt."
Tất nhiên Thiên Thiên có thấy ghi bên trong thư, y lại nói: "Thế nhưng hình như vương gia không có thăm hỏi sức khỏe của cậu..."
Có lẽ do nội dung của bức thư làm cho Tiểu Phi Tử cảm thấy vui vẻ nên đã không nhìn kỹ dòng thăm hỏi cuối cùng của Âu Dương Mặc. Nếu như chỉ là đơn thuần quên mất hắn thì Âu Dương Kỳ sẽ ghi rằng "hoàng huynh cũng hỏi thăm sức khỏe của Quốc sư" giống như câu mà trước kia Diệp Nhược Phi ghi giúp y. Nhưng mà không biết có phải cố ý hay không, Âu Dương Kỳ lại ghi "hoàng huynh và ta cũng hỏi thăm sức khỏe của Quốc sư", mà hai chữ "và ta" lại nhỏ hơn những chữ khác một chút, thật giống như không muốn để người nhìn thấy.
Diệp Nhược Phi "a" một tiếng, lại bước tới gần, Thiên Thiên liền chỉ cho hắn thấy, tức thì khóe môi vốn đang khẽ nhếch lên của hắn liền chầm chậm hạ xuống.
"Không phải chứ?" Diệp Nhược Phi cười gượng gạo, "Chắc là vương gia viết thư này trong lúc đang phê tấu chương thôi."
Thiên Thiên nhìn hắn không đáp, cũng rất bất đắc dĩ với việc làm này của Âu Dương Kỳ, thế nhưng cũng chỉ có thể hùa theo Diệp Nhược Phi, cười cười xem như đó là một sự nhầm lẫn...
Lúc cất phong thư đi, nhìn Diệp Nhược Phi loay hoay với đống thảo dược mà khuôn mặt vương nét buồn bã, Thiên Thiên vô thức thở dài. Đối với biểu hiện từ nãy đến giờ của hắn, y còn có thể không nhìn ra được vấn đề nữa hay sao.
Chỉ là, Tiểu Phi Tử tính tình tuy sáng sủa hoạt bát, thế nhưng trong quá khứ đã từng có một vết thương lòng, Âu Dương Kỳ nhìn vẻ ngoài có lẽ quyết đoán, nhưng Thiên Thiên biết kỳ thực trong lòng vị vương gia này khi đối mặt với vấn đề khó khăn như tình cảm chắc chắn cũng sẽ rối như tơ vò.
Diệp Nhược Phi nếu yêu thương Âu Dương Kỳ, chắc sẽ là một thử thách lớn đối với hắn.
Bởi vì Âu Dương Kỳ vốn có tình cảm mơ hồ với Thiên Thiên y, mặc dù đã biết trong lòng y có người khác, Âu Dương Kỳ vẫn cứ muốn cố chấp như vậy.
Nếu như có một ngày phải nhìn thấy người anh em của mình bị tổn thương vì mình thêm một lần nữa, Thiên Thiên không biết bản thân phải xử lí ra làm sao đây.
________________________
Chương này vẫn lủng củng như bao chương trước :((((((
P/S: Dạo này virus Corona tràn lan ghê quá, đọc giả thân yêu nhớ giữ gìn sức khỏe nha
Cậu nhóc Tiểu Tam từ lúc đi mua điểm tâm cho Diệp Nhược Phi đã sớm nhìn thấy đoàn xe, vì thế nó tỏ vẻ vô cùng vui mừng, trên đường đi về cứ cười toe miệng mãi thôi.
Lúc này Thiên Thiên và Diệp Nhược Phi đều đã sớm bắt tay vào công việc của ngày mới, Tiểu Tam sau khi đưa thức ăn cho hai người xong liền ba chân bốn cẳng chạy đi phụ giúp những thị vệ phân phát đồ đạc cho mọi người.
"Hôm nay người đã cảm thấy khá hơn chưa ạ?" Diệp Nhược Phi ôn tồn hỏi thăm một lão nhân trong khi đang bắt mạch để kiểm tra tình trạng bệnh tình.
Lão nhân khuôn mặt phúc hậu, cười đon đả: "Nhờ ơn phước của công tử, dạo này lão phụ không còn đau đầu nữa rồi."
Diệp Nhược Phi nghe vậy cười cười, vươn tay ra sau lấy một bao thuốc, đoạn nói: "Như vậy thì tốt rồi, người chịu khó dùng thuốc và nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa nhé. Sau đó ta sẽ kiểm tra lại một lần nữa."
"Tất nhiên tất nhiên, mọi chuyện đều nghe theo công tử." Lão nhân dùng cả hai tay để nhận lấy thuốc.
Diệp Nhược Phi đỡ người đứng dậy ra khỏi phòng, sau đó cho người tiếp theo vào, là một cậu bé trạc tuổi Tiểu Tam, đầu tiên là đặt tay lên trán cậu.
"Vẫn còn sốt nhẹ, thuốc ta đưa hôm trước đệ dùng hết chưa?"
Giọng điệu của Diệp Nhược Phi khi nói chuyện với người bệnh rất ôn tồn dịu dàng lại còn đầy kiên nhẫn, làm cho người nghe cảm thấy thả lỏng vô cùng, đây chính là một trong những kỹ năng để tăng thiện cảm của bệnh nhân mà lúc trước đi thực tập ở bệnh viện, một bác sĩ đã chỉ cho hắn.
Cậu bé ngồi tựa bên bàn nói: "Vẫn còn một ít ạ, chỉ đủ uống tới buổi chiều hôm nay thôi."
Diệp Nhược Phi gật đầu: "Cứ uống hết số thuốc đó rồi xem biểu hiện của cơ thể, nếu đệ vẫn không hết sốt thì ngày mai ta sẽ kê đơn khác."
Cậu bé thấp giọng đáp lời, sau đó đứng dậy ra ngoài.
Cứ lần lượt khám bệnh cho từng người, Diệp Nhược Phi dần phát hiện ra người dân ở đây phần lớn đều đã phục hồi rất tốt, mọi người đều phối hợp theo đơn thuốc và phương pháp xua đuổi côn trùng mà hắn đã bày cho. Cứ theo tiến triển như thế này, rất nhanh dịch hạch sẽ không còn nữa.
Nhưng mà có lẽ dạo gần đây có lẽ ngoài bờ đê cũng đang rất bận rộn đi, chẳng mấy khi thấy Thiên Thiên trở về dùng cơm trưa, toàn là dùng trực tiếp ngoài nơi làm việc cùng với mọi người. Buổi tối về đến nơi đều phải nhờ hắn xoa bóp đầu và vai suốt, có hôm vì quá nhức đầu mà y chẳng ngủ được bao nhiêu.
Diệp Nhược Phi trong lòng vô cùng lo lắng cho người anh em của mình, ngộ nhỡ Thiên Thiên đội nắng nhiều quá lăn ra ốm, khi trở về biết ăn nói thế nào với hoàng thượng cùng vương gia đây.
Chẳng lẽ nói rằng bản thân thấy đại ca mệt mỏi muốn kê một đơn thuốc nhưng đại ca không muốn uống, thành ra ngã bệnh?
Có quỷ mới tin.
Thiên Thiên làm việc ngoài bờ biển, cho dù không lao động tay chân nhưng cũng đội nắng suốt ngày, hơn nữa còn phải liên tục tính toán số lượng vật liệu thiếu dư bao nhiêu, cho nên gần đây đều đã gầy đi một vòng, làn da vốn trắng trẻo cũng tối đi một tông.
.
Buổi tối, như thường lệ sau khi dùng cơm xong, Diệp Nhược Phi lấy trong hòm thuốc ra một lọ dầu nóng.
Thiên Thiên kéo vạt áo ra để trần thân trên, ngồi quay lưng với hắn, hỏi: "Tiểu Phi Tử này, bệnh dịch sắp qua khỏi rồi nhỉ?"
"Ừ." Diệp Nhược Phi đổ dầu ra tay, bắt đầu xoa bóp, "Thời này không có vacxin, nếu có thì mọi chuyện đã dễ dàng hơn rồi."
Thiên Thiên im lặng không đáp.
Dầu nóng nhanh chóng thấm qua làn da mỏng gây nên một cảm giác tê nóng, lại thêm kỹ thuật xoa bóp của Diệp Nhược Phi vô cùng tốt, Thiên Thiên được phục vụ thoải mái đến híp cả mắt.
"Diệp tiên sinh thật mát tay quá đi." Y nói.
Diệp Nhược Phi phì cười, lại hỏi: "Bên cậu đã xong hết chưa?"
"Đều xong hết rồi, ngày mai lại đắp thêm một lớp đất đá nữa là xong." Thiên Thiên nói, mở mắt ra, "Chúng ta sắp trở về rồi."
"Ừm." Diệp Nhược Phi trong cổ họng phát ra một tiếng.
Hắn định phải chữa cho mọi người khỏi hẳn rồi mới về cơ, không thì lại ở thêm vài ngày nữa cũng được, dù sao người dân ở đây cũng rất tốt.
Lúc cả hai xoa bóp xong thì cũng vừa vặn vang lên tiếng gõ cửa ở bên ngoài.
"Vào đi." Thiên Thiên lên tiếng.
Cửa mở, thị vệ Ất tiến vào khom người đưa ra một phong thư: "Quốc sư, là vương gia gửi đến."
"Ồ, cảm ơn." Thiên Thiên có vẻ ngạc nhiên, đưa tay nhận lấy.
Đợi đến khi thị vệ Ất ra ngoài khép cửa lại, Diệp Nhược Phi liền từ một bên nhanh chóng chạy qua.
Thiên Thiên vẫn chưa xé mở phong thư, thấy vậy cười cười đưa cho hắn.
Diệp Nhược Phi nhìn thấy ánh mắt đầy ẩn ý của y, không hiểu sao tự dưng ngượng ngùng, lảng đi chỗ khác.
Hắn cẩn thận mở phong thư lấy thư ra, lại cẩn thận vuốt phẳng rồi mới đọc.
Vương gia nói rằng ngài vẫn đang dùng thuốc bổ theo đơn của hắn, dùng rất tốt, công lực cũng đã khôi phục kha khá, chắc là sẽ hồi phục hoàn toàn trong thời gian không lâu nữa và bệ hạ cũng đã đồng ý sẽ tiếp tế đồ đạc cho thành Phong Châu. Điều này thì Diệp Nhược Phi đã thấy rồi, người dân thành Phong Châu đều tỏ ra rất biết ơn.
Ở cuối thư là lời thăm hỏi sức khỏe của Âu Dương Mặc dành cho Thiên Thiên.
Thấy Diệp Nhược Phi đọc xong thư, Thiên Thiên mới chống tay lên bàn hỏi: "Vương gia viết gì vậy?"
Diệp Nhược Phi thuận tay đưa thư cho y, trên mặt cố kiềm lại ý cười vui vẻ vì sự hồi âm này.
Thiên Thiên buồn cười nhìn hắn, sau mới bắt đầu đọc thư.
Lúc đọc đến dòng cuối cùng, có thể nhìn thấy khóe mắt y tràn ra một chút tình cảm ôn nhuận khó gặp. Thế nhưng sau khi gấp thư lại, dư quang ánh mắt nhìn thấy Diệp Nhược Phi vẫn còn một bộ dạng vui vẻ, y lên tiếng: "Tiểu Phi Tử, cậu ghi đơn thuốc bổ cho vương gia à?"
"Ừ." Diệp Nhược Phi không giầu được cao hứng, "Ngài ấy nói dùng rất tốt."
Tất nhiên Thiên Thiên có thấy ghi bên trong thư, y lại nói: "Thế nhưng hình như vương gia không có thăm hỏi sức khỏe của cậu..."
Có lẽ do nội dung của bức thư làm cho Tiểu Phi Tử cảm thấy vui vẻ nên đã không nhìn kỹ dòng thăm hỏi cuối cùng của Âu Dương Mặc. Nếu như chỉ là đơn thuần quên mất hắn thì Âu Dương Kỳ sẽ ghi rằng "hoàng huynh cũng hỏi thăm sức khỏe của Quốc sư" giống như câu mà trước kia Diệp Nhược Phi ghi giúp y. Nhưng mà không biết có phải cố ý hay không, Âu Dương Kỳ lại ghi "hoàng huynh và ta cũng hỏi thăm sức khỏe của Quốc sư", mà hai chữ "và ta" lại nhỏ hơn những chữ khác một chút, thật giống như không muốn để người nhìn thấy.
Diệp Nhược Phi "a" một tiếng, lại bước tới gần, Thiên Thiên liền chỉ cho hắn thấy, tức thì khóe môi vốn đang khẽ nhếch lên của hắn liền chầm chậm hạ xuống.
"Không phải chứ?" Diệp Nhược Phi cười gượng gạo, "Chắc là vương gia viết thư này trong lúc đang phê tấu chương thôi."
Thiên Thiên nhìn hắn không đáp, cũng rất bất đắc dĩ với việc làm này của Âu Dương Kỳ, thế nhưng cũng chỉ có thể hùa theo Diệp Nhược Phi, cười cười xem như đó là một sự nhầm lẫn...
Lúc cất phong thư đi, nhìn Diệp Nhược Phi loay hoay với đống thảo dược mà khuôn mặt vương nét buồn bã, Thiên Thiên vô thức thở dài. Đối với biểu hiện từ nãy đến giờ của hắn, y còn có thể không nhìn ra được vấn đề nữa hay sao.
Chỉ là, Tiểu Phi Tử tính tình tuy sáng sủa hoạt bát, thế nhưng trong quá khứ đã từng có một vết thương lòng, Âu Dương Kỳ nhìn vẻ ngoài có lẽ quyết đoán, nhưng Thiên Thiên biết kỳ thực trong lòng vị vương gia này khi đối mặt với vấn đề khó khăn như tình cảm chắc chắn cũng sẽ rối như tơ vò.
Diệp Nhược Phi nếu yêu thương Âu Dương Kỳ, chắc sẽ là một thử thách lớn đối với hắn.
Bởi vì Âu Dương Kỳ vốn có tình cảm mơ hồ với Thiên Thiên y, mặc dù đã biết trong lòng y có người khác, Âu Dương Kỳ vẫn cứ muốn cố chấp như vậy.
Nếu như có một ngày phải nhìn thấy người anh em của mình bị tổn thương vì mình thêm một lần nữa, Thiên Thiên không biết bản thân phải xử lí ra làm sao đây.
________________________
Chương này vẫn lủng củng như bao chương trước :((((((
P/S: Dạo này virus Corona tràn lan ghê quá, đọc giả thân yêu nhớ giữ gìn sức khỏe nha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất