Sau Khi Xuyên Không Tôi Vẫn Là Người Thay Thế
Chương 70: Chiến tranh chấm dứt
Buổi tối Âu Dương Kỳ trở về lều, phát hiện Diệp Nhược Phi ngủ sớm hơn mọi ngày.
Thế nhưng cũng chỉ là phát hiện như thế thôi, y bây giờ cả tâm lẫn thân đều có chút mệt mỏi, hình như hành động lúc nãy đã chọc giận Quốc sư, chỉ sợ sau lần này không thể hòa giải được nữa. Âu Dương Kỳ không muốn suy nghĩ quá nhiều, y không định để Diệp Nhược Phi biết được sự rối loạn của mình, cho nên sau khi cởi ra áo ngoài liền nằm xuống cách hắn một khoảng.
Không gian yên tĩnh đến có chút ngột ngạt. Chờ đến khi hơi thở của Âu Dương Kỳ nhẹ đi, Diệp Nhược Phi mới từ từ mở mắt.
Trong bóng tối, đôi mắt của hắn cũng đồng dạng ngập tràn u ám, mơ hồ nhìn ra cảm xúc tiêu cực ẩn sâu bên trong. Diệp Nhược Phi nào có khả năng ngủ sớm, hắn đã ngủ cả một buổi trưa rồi, kỳ thực nhịp thở của người đang giả vờ ngủ rất dễ bại lộ, vậy mà Âu Dương Kỳ một thân luyện võ ngũ giác nhạy bén lại không nhìn ra, chứng tỏ lúc này có phải y căn bản không dòm ngó đến hắn?
Diệp Nhược Phi trong lòng nỗ lực tự thôi miên bản thân, rằng hình ảnh kia chỉ lả do bản thân hiểu lầm, có lẽ chỉ là Thiên Thiên và vương gia đứng có chút gần mà thôi. Hắn tin tưởng người như vương gia chắc chắn sẽ không lừa dối mình đâu, bởi vì y vốn là người cứng nhắc không dễ mở lòng.
Hắn xoay người lại, đối diện với bóng lưng của Âu Dương Kỳ, mi mắt cụp xuống trầm tư, một lúc sau mới vòng tay ôm lấy người trước mặt.
Dựa sát vào y phục ấm áp mang khí tức thanh lãnh của Âu Dương Kỳ, trong lòng Diệp Nhược Phi cảm thấy ngổn ngang trăm mối, thế nhưng cảm xúc tiêu cực trong lòng cũng rất dễ khiến người mệt mỏi, chẳng qua bao lâu hắn cũng không chống đỡ nổi mà chìm vào giấc mộng.
.
Sáng hôm sau, Diệp Nhược Phi bị một nụ hôn đánh thức.
Lờ mờ hé mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Âu Dương Kỳ đang kề sát.
"... Vương gia?"
Diệp Nhược Phi lúc mới ngủ dậy không có tính gắt giường như bao người khác mà ngược lại khuôn mặt chưa tỉnh hẳn ngờ ngờ nghệch nghệch rất chọc người thương yêu, Âu Dương Kỳ thơm nhẹ lên má hắn, dịu dàng nói: "Mau dậy đi."
Diệp Nhược Phi trong lúc được y kéo dậy trong đầu không khỏi ngờ vực, là hắn mờ mắt hay là sáng sớm sinh ra ảo giác? Khi nãy vương gia mới vừa cười có đúng không?
Muốn Diệp Nhược Phi trong thời gian ngắn rời giường rất khó, sau khi được kéo dậy rồi hắn cứ đực ra đấy ôm chăn bất động, Âu Dương Kỳ thấy vậy thì ngồi xổm xuống xoa đầu hắn, khóe môi khẽ cong: "Tỉnh chưa? Muốn bổn vương mang nước vào cho ngươi rửa mặt?"
Nương a, thật sự có cười kìa!
Màn lều đang mở, ánh sáng bên ngoài chiếu vào khuôn mặt hoàn hảo của Âu Dương Kỳ, khiến cho nụ cười nhàn nhạt của y trong mắt Diệp Nhược Phi càng trở nên chói lóa.
Lão tử bị sắc đẹp làm cho mù mất rồi!
Âu Dương Kỳ không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, chỉ bảo hắn nhanh tỉnh lại rồi sau đó đi lấy nước.
Sau một đêm ngủ say cộng với bất ngờ sáng nay vô tình khiến cho Diệp Nhược Phi quên mất hiểu lầm ngày hôm qua. Sau khi rửa mặt chải chuốt xong liền tinh thần sáng láng đi ra ngoài.
Lam Lăng Nguyệt đang đứng cùng một chỗ với Âu Dương Mặc, hai người đang thì thầm trao đổi. Lúc hắn đi tới thì nhìn thấy trên tay Âu Dương Mặc đang cầm một thứ gì đó.
Hắn chắp tay bái lễ: "Quận chúa, bệ hạ, chào buổi sáng."
Lam Lăng Nguyệt hướng hắn cười cười: "Mặt trời đã lên rất cao rồi."
Quả thật là như thế, chất lượng giấc ngủ của Diệp Nhược Phi từ khi đến thế giới này vẫn luôn tốt đến đáng ngại, nếu để hắn ngủ đến khi tự tỉnh thì phải đến giờ Thìn hoặc hơn một chút. Hiện tại giờ này ngay cả cái bóng dưới chân cũng đã xuất hiện lờ mờ rồi, hắn không khỏi gãi đầu ngượng ngùng.
Âu Dương Mặc thì không được thẳng thắn như Lam Lăng Nguyệt, chỉ nói: "Chào buổi sáng, Diệp công tử."
Diệp Nhược Phi sau khi nói chuyện mấy câu với hai người xong mới phát hiện hình như thiếu mất một người, mới ngó nghiêng hỏi: "Ca ca của ta đâu rồi?"
Âu Dương Mặc nghe vậy cười nói: "Quốc sư hôm qua nhập tiệc cùng các huynh đệ nên có chút mệt mỏi, hiện tại vẫn chưa tỉnh dậy. Nếu không phiền thì có thể nhờ khanh đi đánh thức y không?"
Diệp Nhược Phi hơi ngạc nhiên, đây đại khái là lần đầu tiên Thiên Thiên dậy muộn hơn hắn đi, chắc là hôm qua phải chơi đến quên cả trời đất.
"Được rồi, vậy ta đi gọi y." Hắn nói, sau đó quay người chạy đi.
Lam Lăng Nguyệt cười cười nhìn theo nói: "Không nghĩ tới Diệp công tử còn rất hoạt bát."
Âu Dương Mặc nói: "Được rồi. Thư khiêu chiến đã nhận, quận chúa định bao giờ thì hành động."
Quay trở lại chính sự, Lam Lăng Nguyệt khoanh hai tay, nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp chưa bao giờ tháo xuống, giống như là được dán chặt lên vậy. Nàng nhún vai: "Bệ hạ muốn khi nào xuất binh thì khi đó bản cung hàng động."
Nghe nàng nói thế, Âu Dương Mặc mới nhìn qua Âu Dương Kỳ, y bảo: "Mọi chuyện nghe theo hoàng huynh."
Hắn gật đầu, nhìn lá thư khiêu chiến trong tay, hồi sau lên tiếng: "Được, vậy thì hai canh giờ nữa xuất phát."
Âu Dương Kỳ không có ý kiến, Lam Lăng Nguyệt nói: "Vậy thì có lẽ bản cung nên đi trước chuẩn bị rồi."
Nói xong xoay người bước đi, nghe thấy phía sau vọng tới giọng của Âu Dương Mặc: "Quận chúa bảo trọng."
Nàng chỉ cười cười.
---oOo---oOo---
Hôm nay bầu trời phá lệ nắng gắt, sa mạc vốn khô cằn bây giờ càng thêm nóng bức, từng đợt gió cát thổi qua khiến da mặt người đau rát. Phía ngoài trận doanh, một đội quân trên dưới vạn người tụ hợp, tay cầm binh khí, thân mang áo giáp, khí thế ngất trời.
Hoàng đế bệ hạ đã nói, lần này không giống những lần trước đánh nhau phải cẩn thận, đây là trận cuối cùng, đối với quân giặc phải đánh đến ngươi chết ta sống, nhất định không được nương tay. Cho nên số binh sĩ lưu lại bảo hộ hậu phương được rút đến ít nhất, toàn bộ đều phải ra chiến trường.
Âu Dương Mặc khoác lên chiến phục của riêng mình, tay cầm trường thương cưỡi ngựa dẫn đầu đoàn binh tiến ra giữa trận mạc, Trịnh Chu và Âu Dương Kỳ đi ở hai bên.
Đứng ở bên này nhìn về phía xa xa kia cũng đồng dạng có hàng trăm hàng vạn quân lính, đứng đầu là một tướng sĩ thân cao thước tám cưỡi trên lưng hắc mã, khí thế chấn nhiếp một phương, chính là tướng quân Kỳ Nam Quốc. Mà song song ở bên cạnh gã là một nữ nhân y phục đen tuyền, khóe môi cong cong, trên trán là một đóa hỏa diễm nở rộ, quận chúa Kỳ Nam Quốc Lam Lăng Nguyệt.
Hai bên gặp nhau nháy mắt sát khí bùng lên ngập trời.
Một hồi kèn dài vang lên, ngay lập tức, hai đội quân đông nghìn nghịt xông về phía trước.
Chiến tranh chân chính lúc nào cũng kịch liệt hơn trong sách vở, khắp một vùng sa mạc khói bụi mịt mù, hàng vạn nam tử hán thân cao thước tám lao vào tử chiến, chỉ có ngươi chết hoặc ta chết, không có chuyện hòa đàm.
Trong lúc nhất thời, cả vùng Đông Nam sa mạc rộng lớn tựa như trở thành lò sát sinh, tiếng la hét, tiếng binh khí giao nhau khiến người ta nảy sinh áp lực và sợ hãi. Từng người từng người nằm xuống, máu tươi nhỏ giọt thấm vào cát vàng, dấy lên mùi tang nồng nặc.
Mà ít ai để ý, trong đám người hỗn loạn, quận chúa Kỳ Nam Quốc đáng lý phải bảo hộ quân sĩ nước mình lúc này đang đâm một kiếm vào một binh lính mặc quân phục bản quốc, lại không chút lưu tình rút ra, để mặc chất lỏng nóng ấm bắn lên mặt mình, khóe miệng nhếch cao.
Sau đó, nàng một bộ dáng không chút để ý đi tới gần tướng quân, gã nhìn thấy nàng, lớn tiếng nói: "Quận chúa, gϊếŧ chết hoàng đế Thiên Quốc, chúng ta sẽ thắng trận này!"
Lam Lăng Nguyệt híp mắt cười: "Được, giao cho tướng quân, bản cung ở phía sau hỗ trợ."
Tướng quân Kỳ Nam Quốc gật đầu, cầm bả đao to lớn của mình xông về phía Âu Dương Mặc.
Trường thương là vũ khí chuyên dụng của Âu Dương Mặc, hắn cầm nó trên tay tựa như hổ mọc thêm cánh, hiện đang không ngừng vận nội công, thương khí càn quét một vùng quân địch.
Âu Dương Kỳ và Âu Dương Mặc an tâm giao phía sau lưng của mình cho nhau, phối hợp vô cùng ăn ý, đây chính là thành quả của việc trải đời từ sớm.
Trông thấy tướng quân Kỳ Nam Quốc đang tiến về phía mình, bả đao từ trên không trung bổ xuống, hắn không chút lưu tình nắm lấy cổ áo của một binh sĩ địch ném về phía trước. Trong nháy mắt, bả đao to lớn mạnh mẽ chém đứt cánh tay binh sĩ đã chết kia.
Âu Dương Mặc không dám khinh suất, xem ra kẻ này đúng thật không dễ đối phó.
Một hồi giao thủ diễn ra, hai người nháy mắt đã đánh hơn mười chiêu thức, tất cả đều nhắm vào chỗ yếu hại của đối phương. Thế nhưng Âu Dương Mặc trước giờ chỉ thiên về sử dụng chiến thuật, võ công đương nhiên không bằng kẻ luôn luôn đứng trên chiến trường, không khỏi rơi xuống thế hạ phong.
Trong lúc đánh văng bả đao kia một lần nữa, khóe mắt hắn liền trông thấy một thân ảnh linh hoạt thoắt ẩn thoắt hiện đằng sau lưng gã.
Trong lòng cười thầm, lại lần nữa tiếp nhận chiêu thức, Âu Dương Mặc lần này quyết định giao cho người kia xử lý, liền lách mình tránh thoát.
Tướng quân Kỳ Nam Quốc một lòng muốn truy sát hoàng đế Thiên Quốc, nhất thời chỉ tập trung tinh lực lên người hắn. Vốn đang muốn đuổi theo, chỉ là đột nhiên cả thân hình đứng khựng lại.
Gã cúi người, trông thấy một thanh kiếm mang hoa văn tinh mỹ đang xuyên qua ngực mình.
Trong nháy mắt khi một kiếm kia đâm vào thân thể, chất độc ở bên trên liền lập tức phát tác, tướng quân Kỳ Nam Quốc ôm vết thương co giật ngã xuống.
Lam Lăng Nguyệt mỉm cười tựa như diễm quỷ xinh đẹp, nàng đã sớm ở trong lúc hỗn loạn khi nãy gϊếŧ sạch người của gã tướng quân này, hiện tại trên chiến trường chỉ còn sót lại thuộc hạ của nàng, binh phù đã được giao cho người thân cận nhất. Cả đại đội quân Kỳ Nam Quốc đã sớm rút lui xếp thành từng hàng chỉnh tề.
Đến lúc này đã không còn chuyện gì cần Âu Dương Mặc nữa, vì thế hắn liền cho binh lính thu lại vũ khí, cùng với Trịnh Chu và Âu Dương Kỳ đứng ở cách đó không xa chờ đợi.
Lam Lăng Nguyệt xử lý rất nhanh, chung quy cũng là vì tên tướng quân kia chết quá nhanh, cho nên mất không bao lâu đã thấy nàng đi tới.
Âu Dương Mặc lúc này lại đột nhiên có chút không biết nói gì, chắc là do thủ đoạn của nữ nhân trước mặt quá mức thâm sâu thần kỳ đi.
Nàng vung mạnh lưỡi kiếm, để cho máu tanh dính bên trên trải ra mặt đất, lại vuốt chỉnh tề mái tóc bị gió thổi tung, lên tiếng: "Bệ hạ giúp bản cung đoạt ngôi vị, bản cung cũng đã giúp bệ hạ đánh đuổi giặc ngoài. Nay mọi chuyện đã thành, ngọc tỷ này giao cho bệ hạ."
Dứt lời một thuộc hạ ở phía sau nàng xuất hiện, hai tay dâng lên một khối ngọc lục bích được điêu khắc tinh xảo.
Dâng lên ngọc tỷ, cũng chứng tỏ muốn cúi đầu xưng thần.
Âu Dương Mặc trầm ngâm nhìn thứ trước mặt, cuối cùng lắc đầu: "Lúc trước trẫm khai trừ thân phận thuộc địa cho Kỳ Nam Quốc là muốn hai nước từ đó không còn quan hệ, cũng không còn tranh chấp. Hiện tại quận chúa giao ra vật trấn quốc, thì thứ lỗi trẫm không muốn nhận."
Trong chuyện chính trị, Âu Dương Mặc là một người cố chấp nhưng cũng có nguyên tắc của riêng mình. Hắn lấy ra tờ giao dịch lúc trước vẫn luôn mang bên người, Lam Lăng Nguyệt vừa thấy liền hiểu ý, mỉm cười nói: "Vậy thì bản cung cũng không làm khó bệ hạ nữa."
Dứt lời cầm lấy ngọc tỷ ấn một cái vào tờ giao dịch kia. Con dấu đỏ chói hiện ra, từ nay trở đi Thiên Quốc và Kỳ Nam Quốc đạt được hiệp ước trăm năm hòa bình.
Xong xuôi, Lam Lăng Nguyệt nói tiếp: "Mặc dù rất muốn lưu lại nơi này thêm vài ngày, thế nhưng giao dịch kết thúc, bản cung phải trở về xử lý chuyện trong vương cung, chỉ sợ phải bái biệt từ đây rồi."
Âu Dương Mặc gật đầu, nói: "Đa tạ quận chúa đã ra tay giúp đỡ."
Lam Lăng Nguyệt kéo khóe môi, chắp tay hành đại lễ: "Cáo từ."
Âu Dương Mặc cũng chắp tay: "Cáo từ."
Thế nhưng cũng chỉ là phát hiện như thế thôi, y bây giờ cả tâm lẫn thân đều có chút mệt mỏi, hình như hành động lúc nãy đã chọc giận Quốc sư, chỉ sợ sau lần này không thể hòa giải được nữa. Âu Dương Kỳ không muốn suy nghĩ quá nhiều, y không định để Diệp Nhược Phi biết được sự rối loạn của mình, cho nên sau khi cởi ra áo ngoài liền nằm xuống cách hắn một khoảng.
Không gian yên tĩnh đến có chút ngột ngạt. Chờ đến khi hơi thở của Âu Dương Kỳ nhẹ đi, Diệp Nhược Phi mới từ từ mở mắt.
Trong bóng tối, đôi mắt của hắn cũng đồng dạng ngập tràn u ám, mơ hồ nhìn ra cảm xúc tiêu cực ẩn sâu bên trong. Diệp Nhược Phi nào có khả năng ngủ sớm, hắn đã ngủ cả một buổi trưa rồi, kỳ thực nhịp thở của người đang giả vờ ngủ rất dễ bại lộ, vậy mà Âu Dương Kỳ một thân luyện võ ngũ giác nhạy bén lại không nhìn ra, chứng tỏ lúc này có phải y căn bản không dòm ngó đến hắn?
Diệp Nhược Phi trong lòng nỗ lực tự thôi miên bản thân, rằng hình ảnh kia chỉ lả do bản thân hiểu lầm, có lẽ chỉ là Thiên Thiên và vương gia đứng có chút gần mà thôi. Hắn tin tưởng người như vương gia chắc chắn sẽ không lừa dối mình đâu, bởi vì y vốn là người cứng nhắc không dễ mở lòng.
Hắn xoay người lại, đối diện với bóng lưng của Âu Dương Kỳ, mi mắt cụp xuống trầm tư, một lúc sau mới vòng tay ôm lấy người trước mặt.
Dựa sát vào y phục ấm áp mang khí tức thanh lãnh của Âu Dương Kỳ, trong lòng Diệp Nhược Phi cảm thấy ngổn ngang trăm mối, thế nhưng cảm xúc tiêu cực trong lòng cũng rất dễ khiến người mệt mỏi, chẳng qua bao lâu hắn cũng không chống đỡ nổi mà chìm vào giấc mộng.
.
Sáng hôm sau, Diệp Nhược Phi bị một nụ hôn đánh thức.
Lờ mờ hé mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Âu Dương Kỳ đang kề sát.
"... Vương gia?"
Diệp Nhược Phi lúc mới ngủ dậy không có tính gắt giường như bao người khác mà ngược lại khuôn mặt chưa tỉnh hẳn ngờ ngờ nghệch nghệch rất chọc người thương yêu, Âu Dương Kỳ thơm nhẹ lên má hắn, dịu dàng nói: "Mau dậy đi."
Diệp Nhược Phi trong lúc được y kéo dậy trong đầu không khỏi ngờ vực, là hắn mờ mắt hay là sáng sớm sinh ra ảo giác? Khi nãy vương gia mới vừa cười có đúng không?
Muốn Diệp Nhược Phi trong thời gian ngắn rời giường rất khó, sau khi được kéo dậy rồi hắn cứ đực ra đấy ôm chăn bất động, Âu Dương Kỳ thấy vậy thì ngồi xổm xuống xoa đầu hắn, khóe môi khẽ cong: "Tỉnh chưa? Muốn bổn vương mang nước vào cho ngươi rửa mặt?"
Nương a, thật sự có cười kìa!
Màn lều đang mở, ánh sáng bên ngoài chiếu vào khuôn mặt hoàn hảo của Âu Dương Kỳ, khiến cho nụ cười nhàn nhạt của y trong mắt Diệp Nhược Phi càng trở nên chói lóa.
Lão tử bị sắc đẹp làm cho mù mất rồi!
Âu Dương Kỳ không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, chỉ bảo hắn nhanh tỉnh lại rồi sau đó đi lấy nước.
Sau một đêm ngủ say cộng với bất ngờ sáng nay vô tình khiến cho Diệp Nhược Phi quên mất hiểu lầm ngày hôm qua. Sau khi rửa mặt chải chuốt xong liền tinh thần sáng láng đi ra ngoài.
Lam Lăng Nguyệt đang đứng cùng một chỗ với Âu Dương Mặc, hai người đang thì thầm trao đổi. Lúc hắn đi tới thì nhìn thấy trên tay Âu Dương Mặc đang cầm một thứ gì đó.
Hắn chắp tay bái lễ: "Quận chúa, bệ hạ, chào buổi sáng."
Lam Lăng Nguyệt hướng hắn cười cười: "Mặt trời đã lên rất cao rồi."
Quả thật là như thế, chất lượng giấc ngủ của Diệp Nhược Phi từ khi đến thế giới này vẫn luôn tốt đến đáng ngại, nếu để hắn ngủ đến khi tự tỉnh thì phải đến giờ Thìn hoặc hơn một chút. Hiện tại giờ này ngay cả cái bóng dưới chân cũng đã xuất hiện lờ mờ rồi, hắn không khỏi gãi đầu ngượng ngùng.
Âu Dương Mặc thì không được thẳng thắn như Lam Lăng Nguyệt, chỉ nói: "Chào buổi sáng, Diệp công tử."
Diệp Nhược Phi sau khi nói chuyện mấy câu với hai người xong mới phát hiện hình như thiếu mất một người, mới ngó nghiêng hỏi: "Ca ca của ta đâu rồi?"
Âu Dương Mặc nghe vậy cười nói: "Quốc sư hôm qua nhập tiệc cùng các huynh đệ nên có chút mệt mỏi, hiện tại vẫn chưa tỉnh dậy. Nếu không phiền thì có thể nhờ khanh đi đánh thức y không?"
Diệp Nhược Phi hơi ngạc nhiên, đây đại khái là lần đầu tiên Thiên Thiên dậy muộn hơn hắn đi, chắc là hôm qua phải chơi đến quên cả trời đất.
"Được rồi, vậy ta đi gọi y." Hắn nói, sau đó quay người chạy đi.
Lam Lăng Nguyệt cười cười nhìn theo nói: "Không nghĩ tới Diệp công tử còn rất hoạt bát."
Âu Dương Mặc nói: "Được rồi. Thư khiêu chiến đã nhận, quận chúa định bao giờ thì hành động."
Quay trở lại chính sự, Lam Lăng Nguyệt khoanh hai tay, nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp chưa bao giờ tháo xuống, giống như là được dán chặt lên vậy. Nàng nhún vai: "Bệ hạ muốn khi nào xuất binh thì khi đó bản cung hàng động."
Nghe nàng nói thế, Âu Dương Mặc mới nhìn qua Âu Dương Kỳ, y bảo: "Mọi chuyện nghe theo hoàng huynh."
Hắn gật đầu, nhìn lá thư khiêu chiến trong tay, hồi sau lên tiếng: "Được, vậy thì hai canh giờ nữa xuất phát."
Âu Dương Kỳ không có ý kiến, Lam Lăng Nguyệt nói: "Vậy thì có lẽ bản cung nên đi trước chuẩn bị rồi."
Nói xong xoay người bước đi, nghe thấy phía sau vọng tới giọng của Âu Dương Mặc: "Quận chúa bảo trọng."
Nàng chỉ cười cười.
---oOo---oOo---
Hôm nay bầu trời phá lệ nắng gắt, sa mạc vốn khô cằn bây giờ càng thêm nóng bức, từng đợt gió cát thổi qua khiến da mặt người đau rát. Phía ngoài trận doanh, một đội quân trên dưới vạn người tụ hợp, tay cầm binh khí, thân mang áo giáp, khí thế ngất trời.
Hoàng đế bệ hạ đã nói, lần này không giống những lần trước đánh nhau phải cẩn thận, đây là trận cuối cùng, đối với quân giặc phải đánh đến ngươi chết ta sống, nhất định không được nương tay. Cho nên số binh sĩ lưu lại bảo hộ hậu phương được rút đến ít nhất, toàn bộ đều phải ra chiến trường.
Âu Dương Mặc khoác lên chiến phục của riêng mình, tay cầm trường thương cưỡi ngựa dẫn đầu đoàn binh tiến ra giữa trận mạc, Trịnh Chu và Âu Dương Kỳ đi ở hai bên.
Đứng ở bên này nhìn về phía xa xa kia cũng đồng dạng có hàng trăm hàng vạn quân lính, đứng đầu là một tướng sĩ thân cao thước tám cưỡi trên lưng hắc mã, khí thế chấn nhiếp một phương, chính là tướng quân Kỳ Nam Quốc. Mà song song ở bên cạnh gã là một nữ nhân y phục đen tuyền, khóe môi cong cong, trên trán là một đóa hỏa diễm nở rộ, quận chúa Kỳ Nam Quốc Lam Lăng Nguyệt.
Hai bên gặp nhau nháy mắt sát khí bùng lên ngập trời.
Một hồi kèn dài vang lên, ngay lập tức, hai đội quân đông nghìn nghịt xông về phía trước.
Chiến tranh chân chính lúc nào cũng kịch liệt hơn trong sách vở, khắp một vùng sa mạc khói bụi mịt mù, hàng vạn nam tử hán thân cao thước tám lao vào tử chiến, chỉ có ngươi chết hoặc ta chết, không có chuyện hòa đàm.
Trong lúc nhất thời, cả vùng Đông Nam sa mạc rộng lớn tựa như trở thành lò sát sinh, tiếng la hét, tiếng binh khí giao nhau khiến người ta nảy sinh áp lực và sợ hãi. Từng người từng người nằm xuống, máu tươi nhỏ giọt thấm vào cát vàng, dấy lên mùi tang nồng nặc.
Mà ít ai để ý, trong đám người hỗn loạn, quận chúa Kỳ Nam Quốc đáng lý phải bảo hộ quân sĩ nước mình lúc này đang đâm một kiếm vào một binh lính mặc quân phục bản quốc, lại không chút lưu tình rút ra, để mặc chất lỏng nóng ấm bắn lên mặt mình, khóe miệng nhếch cao.
Sau đó, nàng một bộ dáng không chút để ý đi tới gần tướng quân, gã nhìn thấy nàng, lớn tiếng nói: "Quận chúa, gϊếŧ chết hoàng đế Thiên Quốc, chúng ta sẽ thắng trận này!"
Lam Lăng Nguyệt híp mắt cười: "Được, giao cho tướng quân, bản cung ở phía sau hỗ trợ."
Tướng quân Kỳ Nam Quốc gật đầu, cầm bả đao to lớn của mình xông về phía Âu Dương Mặc.
Trường thương là vũ khí chuyên dụng của Âu Dương Mặc, hắn cầm nó trên tay tựa như hổ mọc thêm cánh, hiện đang không ngừng vận nội công, thương khí càn quét một vùng quân địch.
Âu Dương Kỳ và Âu Dương Mặc an tâm giao phía sau lưng của mình cho nhau, phối hợp vô cùng ăn ý, đây chính là thành quả của việc trải đời từ sớm.
Trông thấy tướng quân Kỳ Nam Quốc đang tiến về phía mình, bả đao từ trên không trung bổ xuống, hắn không chút lưu tình nắm lấy cổ áo của một binh sĩ địch ném về phía trước. Trong nháy mắt, bả đao to lớn mạnh mẽ chém đứt cánh tay binh sĩ đã chết kia.
Âu Dương Mặc không dám khinh suất, xem ra kẻ này đúng thật không dễ đối phó.
Một hồi giao thủ diễn ra, hai người nháy mắt đã đánh hơn mười chiêu thức, tất cả đều nhắm vào chỗ yếu hại của đối phương. Thế nhưng Âu Dương Mặc trước giờ chỉ thiên về sử dụng chiến thuật, võ công đương nhiên không bằng kẻ luôn luôn đứng trên chiến trường, không khỏi rơi xuống thế hạ phong.
Trong lúc đánh văng bả đao kia một lần nữa, khóe mắt hắn liền trông thấy một thân ảnh linh hoạt thoắt ẩn thoắt hiện đằng sau lưng gã.
Trong lòng cười thầm, lại lần nữa tiếp nhận chiêu thức, Âu Dương Mặc lần này quyết định giao cho người kia xử lý, liền lách mình tránh thoát.
Tướng quân Kỳ Nam Quốc một lòng muốn truy sát hoàng đế Thiên Quốc, nhất thời chỉ tập trung tinh lực lên người hắn. Vốn đang muốn đuổi theo, chỉ là đột nhiên cả thân hình đứng khựng lại.
Gã cúi người, trông thấy một thanh kiếm mang hoa văn tinh mỹ đang xuyên qua ngực mình.
Trong nháy mắt khi một kiếm kia đâm vào thân thể, chất độc ở bên trên liền lập tức phát tác, tướng quân Kỳ Nam Quốc ôm vết thương co giật ngã xuống.
Lam Lăng Nguyệt mỉm cười tựa như diễm quỷ xinh đẹp, nàng đã sớm ở trong lúc hỗn loạn khi nãy gϊếŧ sạch người của gã tướng quân này, hiện tại trên chiến trường chỉ còn sót lại thuộc hạ của nàng, binh phù đã được giao cho người thân cận nhất. Cả đại đội quân Kỳ Nam Quốc đã sớm rút lui xếp thành từng hàng chỉnh tề.
Đến lúc này đã không còn chuyện gì cần Âu Dương Mặc nữa, vì thế hắn liền cho binh lính thu lại vũ khí, cùng với Trịnh Chu và Âu Dương Kỳ đứng ở cách đó không xa chờ đợi.
Lam Lăng Nguyệt xử lý rất nhanh, chung quy cũng là vì tên tướng quân kia chết quá nhanh, cho nên mất không bao lâu đã thấy nàng đi tới.
Âu Dương Mặc lúc này lại đột nhiên có chút không biết nói gì, chắc là do thủ đoạn của nữ nhân trước mặt quá mức thâm sâu thần kỳ đi.
Nàng vung mạnh lưỡi kiếm, để cho máu tanh dính bên trên trải ra mặt đất, lại vuốt chỉnh tề mái tóc bị gió thổi tung, lên tiếng: "Bệ hạ giúp bản cung đoạt ngôi vị, bản cung cũng đã giúp bệ hạ đánh đuổi giặc ngoài. Nay mọi chuyện đã thành, ngọc tỷ này giao cho bệ hạ."
Dứt lời một thuộc hạ ở phía sau nàng xuất hiện, hai tay dâng lên một khối ngọc lục bích được điêu khắc tinh xảo.
Dâng lên ngọc tỷ, cũng chứng tỏ muốn cúi đầu xưng thần.
Âu Dương Mặc trầm ngâm nhìn thứ trước mặt, cuối cùng lắc đầu: "Lúc trước trẫm khai trừ thân phận thuộc địa cho Kỳ Nam Quốc là muốn hai nước từ đó không còn quan hệ, cũng không còn tranh chấp. Hiện tại quận chúa giao ra vật trấn quốc, thì thứ lỗi trẫm không muốn nhận."
Trong chuyện chính trị, Âu Dương Mặc là một người cố chấp nhưng cũng có nguyên tắc của riêng mình. Hắn lấy ra tờ giao dịch lúc trước vẫn luôn mang bên người, Lam Lăng Nguyệt vừa thấy liền hiểu ý, mỉm cười nói: "Vậy thì bản cung cũng không làm khó bệ hạ nữa."
Dứt lời cầm lấy ngọc tỷ ấn một cái vào tờ giao dịch kia. Con dấu đỏ chói hiện ra, từ nay trở đi Thiên Quốc và Kỳ Nam Quốc đạt được hiệp ước trăm năm hòa bình.
Xong xuôi, Lam Lăng Nguyệt nói tiếp: "Mặc dù rất muốn lưu lại nơi này thêm vài ngày, thế nhưng giao dịch kết thúc, bản cung phải trở về xử lý chuyện trong vương cung, chỉ sợ phải bái biệt từ đây rồi."
Âu Dương Mặc gật đầu, nói: "Đa tạ quận chúa đã ra tay giúp đỡ."
Lam Lăng Nguyệt kéo khóe môi, chắp tay hành đại lễ: "Cáo từ."
Âu Dương Mặc cũng chắp tay: "Cáo từ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất