Sau Khi Xuyên Không Tôi Vẫn Là Người Thay Thế
Chương 103: Phiên ngoại 2 Câu chuyện của Giang Đình Phong
Giang Đình Phong ngồi bật dậy, hắn thở dốc, đầu đầy mồ hôi, mãi một lúc lâu sau mới tỉnh lại từ trong mộng mị.
Hắn ngồi thừ ra trên sô pha, dưới đất xung quanh rải rác đầy vỏ lon bia cùng thuốc lá, không gian im ắng quá mức khiến cho căn nhà có phần ngột ngạt.
Điện thoại trên bàn đổ chuông, hắn quơ quào cầm lên, nheo mắt nhìn, là một người bạn đồng nghiệp gọi tới.
"Alo." Hắn cất giọng khản đặc.
Người bên kia giống như không nhận ra hắn, mới dè dặt hỏi: "... Giang Đình Phong?"
Giang Đình Phong xoa trán, ậm ừ: "Là tôi."
Người bên kia nói: "Ừ. Hôm nay cậu có định đi làm không? Có một ca phẫu thuật, bên khoa của cậu đang thiếu người đấy."
Giang Đình Phong đứng dậy, bước chân liêu xiêu gạt vỏ lon bia dưới đất ra, đi vào phòng tắm.
Đã mấy tháng trôi qua kể từ ngày hôm đó, cái ngày định mệnh đã đâm một nhát dao chí mạng cuối cùng cho sự kiên trì của hắn.
Ngày hôm đó, sau khi hắn bình tĩnh lại tâm tình, suy nghĩ một lúc lâu cũng nhận ra bản thân không nên đối xử với Diệp Nhược Phi như vậy. Hắn vốn định về nhà gặp mặt sẽ xin lỗi cậu, sau đó toàn tâm bù đắp lại những sai lầm của mình. Thế nhưng khi trở về, đối diện với hắn chính là thảm kịch.
Trong căn phòng tối bốn bề là tường trắng lạnh lẽo, Diệp Nhược Phi một thân sơ mi dính máu ngồi tựa bên giường, gục đầu, cơ thể đã lạnh.
Hắn trông thấy con dao bếp trong vũng máu đã khô, cũng trông thấy vết cắt gọn gàng mà dứt khoát trên cổ tay cậu, còn có bức ảnh chụp chung của hai người đã nhòe đi.
Lúc đó đầu óc hắn trống rỗng, hình ảnh trước mặt cùng với hình ảnh Thiên Thiên cả người đầy máu nằm trên băng ca vào bốn năm trước bất ngờ chồng lên nhau. Hắn liền giống như phát điên chạy đến đỡ lấy cậu, hoảng hốt gọi tên.
"Diệp Nhược Phi, cậu làm sao thế?... Cậu tỉnh lại, mau tỉnh lại đi..."
"Đừng như vậy."
"Đừng như vậy!!"
Giọng hắn run rẩy, trong cổ họng nóng rát thít chặt, lúc sau đã không còn có thể phát ra âm thanh nữa. Giang Đình Phong sợ hãi ôm lấy cơ thể vô lực lạnh băng kia, ánh mắt hoang mang lại đau xót.
Hắn hối hận rồi, hắn thật sự hối hận rồi.
Thế nhưng rốt cuộc, Diệp Nhược Phi vẫn không để cho hắn có cơ hội nói lời xin lỗi.
Thời gian này những giấc mơ về khung cảnh ấy hầu như luôn xuất hiện trong đầu khi ngủ, giống như một sự trừng phạt của Diệp Nhược Phi dành cho tội lỗi của hắn. Lâu dần, hắn chẳng còn dám bước vào căn phòng tối tăm cô độc ấy nữa, cũng chẳng dám ngủ thật sâu.
Ngày trước Thiên Thiên chết đi là do hắn, đến hôm nay, Diệp Nhược Phi cũng vì hắn mà ra đi. Cảm giác ân hận cùng đau đớn đè nén khiến cho một Giang Đình Phong đã trưởng thành nhiều lần không cầm được nước mắt.
Đôi lúc hắn tự hỏi rằng, sao bản thân lại ngu ngốc đến vậy?
Lúc trước hắn thường lui đến những nơi kỷ niệm giữ mình và Thiên Thiên để phần nào xua đi nỗi nhớ. Sau đó, cũng chính là những nơi ấy, Diệp Nhược Phi chủ động mời hắn đi cùng. Vì để làm trọn vẹn một kẻ thay thế, cậu đã bắt mình phải biết mọi thứ của người mà Giang Đình Phong yêu, biến thành thói quen và sở thích của chính mình, để rồi nhận lại là một tiếng gọi xa lạ.
Bấy giờ Giang Đình Phong mới phát hiện, Diệp Nhược Phi hiểu rõ hắn như thế nào. Từ việc hắn thích sạch sẽ, khẩu vị hơi lạ lùng và thích làm việc đến khuya, cậu đều ghi nhớ và tận tình săn sóc. Thế mà... hắn lại dùng sự ngu ngốc cùng thờ ơ của mình... để gϊếŧ chết cậu.
Hôm đó, hắn ôm tấm hình của hai người, suy sụp nằm bên cạnh thi thể Diệp Nhược Phi cả đêm, không ngừng nói lời xin lỗi.
"Alo? Giang Đình Phong, cậu còn nghe máy không?"
Giang Đình Phong chợt hồi thần từ trong ký ức, mới phát hiện người bên kia đã gọi mình mấy lần. Hắn chạm tay lên ấn đường nhíu chặt, mệt mỏi đáp: "Ừ."
Bên kia nói: "Nếu cậu mệt thì không tới cũng được, nhưng mà cậu đã nghỉ làm quá số ngày cho phép rồi, viện trưởng... dường như muốn cách chức cậu đấy."
Giang Đình Phong không đáp lời, thời gian này hắn sống dật dờ như vậy, tốt nhất là không nên đi, tâm trạng không ổn định mà còn phẫu thuật, hắn không chắc mình sẽ làm nên trò trống gì.
"Cảm ơn cậu, tôi không tới, ngày mai tôi sẽ đưa đơn từ chức." Hắn nói.
Bên kia như khựng lại vài giây, lúc sau mới ngậm ngùi: "Cậu... Tôi biết chuyện cậu vừa trải qua không mấy tốt đẹp, nhưng mà đừng bi quan quá. Thôi, tôi phải đi làm rồi."
Đối phương cúp máy, Giang Đình Phong đưa mắt nhìn chính mình trong gương, hắn thậm chí không nhận ra người đối diện chính là mình. Một Giang Đình Phong anh tuấn soái khí ngày nào, mới qua mấy tháng đã tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, râu mọc lún phún đầy trên cằm cũng không buồn chỉnh trang lại.
Hắn đốt một điếu thuốc, hít một hơi, khói trắng phả ra bay đầy phòng tắm rồi dần tan biến mất.
Giang Đình Phong cúi đầu, tóc mái lòa xòa che đi hơn nửa khuôn mặt. Một lúc sau, có một giọt lệ trong suốt lặng lẽ rơi xuống.
Hắn khóc, từ yên lặng đến nức nở, cuối cùng là ngồi bệt xuống ôm đầu, nghiến răng tự mình dằn vặt.
Một người đàn ông gần ba mươi, giờ lại giống như một kẻ thất bại lạc lối trong suy nghĩ của chính mình.
... Giá như ngày đó hắn trở về sớm hơn.
Nhưng đáng tiếc, không có giá như.
Hắn ngồi thừ ra trên sô pha, dưới đất xung quanh rải rác đầy vỏ lon bia cùng thuốc lá, không gian im ắng quá mức khiến cho căn nhà có phần ngột ngạt.
Điện thoại trên bàn đổ chuông, hắn quơ quào cầm lên, nheo mắt nhìn, là một người bạn đồng nghiệp gọi tới.
"Alo." Hắn cất giọng khản đặc.
Người bên kia giống như không nhận ra hắn, mới dè dặt hỏi: "... Giang Đình Phong?"
Giang Đình Phong xoa trán, ậm ừ: "Là tôi."
Người bên kia nói: "Ừ. Hôm nay cậu có định đi làm không? Có một ca phẫu thuật, bên khoa của cậu đang thiếu người đấy."
Giang Đình Phong đứng dậy, bước chân liêu xiêu gạt vỏ lon bia dưới đất ra, đi vào phòng tắm.
Đã mấy tháng trôi qua kể từ ngày hôm đó, cái ngày định mệnh đã đâm một nhát dao chí mạng cuối cùng cho sự kiên trì của hắn.
Ngày hôm đó, sau khi hắn bình tĩnh lại tâm tình, suy nghĩ một lúc lâu cũng nhận ra bản thân không nên đối xử với Diệp Nhược Phi như vậy. Hắn vốn định về nhà gặp mặt sẽ xin lỗi cậu, sau đó toàn tâm bù đắp lại những sai lầm của mình. Thế nhưng khi trở về, đối diện với hắn chính là thảm kịch.
Trong căn phòng tối bốn bề là tường trắng lạnh lẽo, Diệp Nhược Phi một thân sơ mi dính máu ngồi tựa bên giường, gục đầu, cơ thể đã lạnh.
Hắn trông thấy con dao bếp trong vũng máu đã khô, cũng trông thấy vết cắt gọn gàng mà dứt khoát trên cổ tay cậu, còn có bức ảnh chụp chung của hai người đã nhòe đi.
Lúc đó đầu óc hắn trống rỗng, hình ảnh trước mặt cùng với hình ảnh Thiên Thiên cả người đầy máu nằm trên băng ca vào bốn năm trước bất ngờ chồng lên nhau. Hắn liền giống như phát điên chạy đến đỡ lấy cậu, hoảng hốt gọi tên.
"Diệp Nhược Phi, cậu làm sao thế?... Cậu tỉnh lại, mau tỉnh lại đi..."
"Đừng như vậy."
"Đừng như vậy!!"
Giọng hắn run rẩy, trong cổ họng nóng rát thít chặt, lúc sau đã không còn có thể phát ra âm thanh nữa. Giang Đình Phong sợ hãi ôm lấy cơ thể vô lực lạnh băng kia, ánh mắt hoang mang lại đau xót.
Hắn hối hận rồi, hắn thật sự hối hận rồi.
Thế nhưng rốt cuộc, Diệp Nhược Phi vẫn không để cho hắn có cơ hội nói lời xin lỗi.
Thời gian này những giấc mơ về khung cảnh ấy hầu như luôn xuất hiện trong đầu khi ngủ, giống như một sự trừng phạt của Diệp Nhược Phi dành cho tội lỗi của hắn. Lâu dần, hắn chẳng còn dám bước vào căn phòng tối tăm cô độc ấy nữa, cũng chẳng dám ngủ thật sâu.
Ngày trước Thiên Thiên chết đi là do hắn, đến hôm nay, Diệp Nhược Phi cũng vì hắn mà ra đi. Cảm giác ân hận cùng đau đớn đè nén khiến cho một Giang Đình Phong đã trưởng thành nhiều lần không cầm được nước mắt.
Đôi lúc hắn tự hỏi rằng, sao bản thân lại ngu ngốc đến vậy?
Lúc trước hắn thường lui đến những nơi kỷ niệm giữ mình và Thiên Thiên để phần nào xua đi nỗi nhớ. Sau đó, cũng chính là những nơi ấy, Diệp Nhược Phi chủ động mời hắn đi cùng. Vì để làm trọn vẹn một kẻ thay thế, cậu đã bắt mình phải biết mọi thứ của người mà Giang Đình Phong yêu, biến thành thói quen và sở thích của chính mình, để rồi nhận lại là một tiếng gọi xa lạ.
Bấy giờ Giang Đình Phong mới phát hiện, Diệp Nhược Phi hiểu rõ hắn như thế nào. Từ việc hắn thích sạch sẽ, khẩu vị hơi lạ lùng và thích làm việc đến khuya, cậu đều ghi nhớ và tận tình săn sóc. Thế mà... hắn lại dùng sự ngu ngốc cùng thờ ơ của mình... để gϊếŧ chết cậu.
Hôm đó, hắn ôm tấm hình của hai người, suy sụp nằm bên cạnh thi thể Diệp Nhược Phi cả đêm, không ngừng nói lời xin lỗi.
"Alo? Giang Đình Phong, cậu còn nghe máy không?"
Giang Đình Phong chợt hồi thần từ trong ký ức, mới phát hiện người bên kia đã gọi mình mấy lần. Hắn chạm tay lên ấn đường nhíu chặt, mệt mỏi đáp: "Ừ."
Bên kia nói: "Nếu cậu mệt thì không tới cũng được, nhưng mà cậu đã nghỉ làm quá số ngày cho phép rồi, viện trưởng... dường như muốn cách chức cậu đấy."
Giang Đình Phong không đáp lời, thời gian này hắn sống dật dờ như vậy, tốt nhất là không nên đi, tâm trạng không ổn định mà còn phẫu thuật, hắn không chắc mình sẽ làm nên trò trống gì.
"Cảm ơn cậu, tôi không tới, ngày mai tôi sẽ đưa đơn từ chức." Hắn nói.
Bên kia như khựng lại vài giây, lúc sau mới ngậm ngùi: "Cậu... Tôi biết chuyện cậu vừa trải qua không mấy tốt đẹp, nhưng mà đừng bi quan quá. Thôi, tôi phải đi làm rồi."
Đối phương cúp máy, Giang Đình Phong đưa mắt nhìn chính mình trong gương, hắn thậm chí không nhận ra người đối diện chính là mình. Một Giang Đình Phong anh tuấn soái khí ngày nào, mới qua mấy tháng đã tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, râu mọc lún phún đầy trên cằm cũng không buồn chỉnh trang lại.
Hắn đốt một điếu thuốc, hít một hơi, khói trắng phả ra bay đầy phòng tắm rồi dần tan biến mất.
Giang Đình Phong cúi đầu, tóc mái lòa xòa che đi hơn nửa khuôn mặt. Một lúc sau, có một giọt lệ trong suốt lặng lẽ rơi xuống.
Hắn khóc, từ yên lặng đến nức nở, cuối cùng là ngồi bệt xuống ôm đầu, nghiến răng tự mình dằn vặt.
Một người đàn ông gần ba mươi, giờ lại giống như một kẻ thất bại lạc lối trong suy nghĩ của chính mình.
... Giá như ngày đó hắn trở về sớm hơn.
Nhưng đáng tiếc, không có giá như.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất