Chương 64
Hắn nói là làm, coi lời của ta như dầu muối không ăn*, ta không có cách nào chỉ có thể chờ Bách Nha trở về lại nghĩ biện pháp.
*Giống nghĩa nước đổ lá khoai ấy.
Ta không biết võ công, gặp phải đao thật kiếm thật thì ta tuyệt đối chính là gánh nặng. Nhưng ta cũng không ngu xuẩn đến mức chạy đi làm những chuyện mà ta căn bản không thể làm được chứ!
Nếu như có thể nắm được nhược điểm của Vân Kiên trước khi hai phe giao tranh…
Cửa đột nhiên kêu lên, ta nhìn về phía sau, là Bách Nha đã trở về. Phía sau hắn còn dẫn theo một người, ta vừa nhìn đến liền không khỏi giậm chân: “Ngươi sao lại vào thành? Giờ thì xong rồi, ngươi vừa đến đây, tin tức bên ngoài cũng không cách nào biết được! Mọi người đều bị vây ở trong thành, ta còn hành động thế nào được?”
“Ta cũng không phải tạp dịch của ngươi nhá!” Tửu lão quỷ vẫn còn kêu oai oái, “Hơn nữa ta ở bên ngoài thì có lợi ích gì hả? Ngay cả Li Châu cũng bị tiểu tử Tần Việt kia chiếm được. Vì sợ Vân Kiên ở chỗ này chó cùng dứt giậu bởi vậy ta mới ghé thăm ngươi một chút. Sư phụ ngươi nói, nếu như ngươi xảy ra chuyện gì bất trắc thì ta phải vác đầu đi gặp lão đó!’
“Ngươi muốn dẫn ta đi?” Ta lạnh mắt phóng tới nhìn lão.
“Ngươi… có muốn đi… hay không?” Tửu lão đầu nhìn vẻ mặt ta bất thiện, cũng không ầm ĩ nữa.
“Đi cái gì, ngươi đã nói chỉ còn dư lại một khúc xương khó gặm là Hoài Tô này,” Ta nhìn về phía Bách Nha, “Không bằng chúng ta tiễn phật thì tiễn đến tây phương, gặm cho xong rồi lại đi.”
Vẻ mặt của Tửu lão quỷ vẫn luôn xoắn xuýt, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Ngươi muốn thế nào?”
Ta cũng trấn tĩnh lại: “Thủy lộ nơi này dễ công khó thủ, ta đoán Vân Xuyên nhất định đang đợi sau khi Li Châu bị đánh hạ, bên kia sẽ phái binh tới đón ứng, bọc đánh Vân Kiên. Chỉ là có một vấn đề, người trong kinh cùng Vân Kiên cấu kết nói không chừng sẽ buông tha lực lượng bên phía Hoài Tô này, khó tránh khỏi vẫn sẽ có cá lọt lưới. Hơn nữa thủy vận bên phía Hoài Tô này không còn nằm trong tay Vân Kiên ——- Nghĩ đến việc Hoài Tô phủ phải đồng ý bán cho đám quân nhân kia một món nợ, những tên quan vô lại quanh năm giao thiệp với lũ phỉ tặc kia chưa chắc đã đồng ý ——- đám người trong kinh kia liền hạ thủ lên vận tải đường thủy, bọn họ đã chết một tên chuyển vận sử*, việc này ta giao cho ngươi đi tra —— ta biết ngươi cùng sư phụ bọn họ có phương thức liên lạc đặc thù.”
*quan quản lý việc vận tải.
Tửu lão quỷ vẻ mặt đau khố nói: “Nếu thủy vận này tra ra được chuyện gì thì sao?”
Ta cười lạnh: “Vậy thì bọn họ cũng chưa chắc đã thành công, ta cũng muốn khuyên Hoàng đế đừng vì bọn họ mà hao tâm tổn sức.”
Bách Nha cà lơ phất phơ mà đảo qua đảo lại: “Mở miệng ngậm miệng đều là vì Hoàng đế kia, quả nhiên là đồ đệ đã gả ra ngoài như bát nước hắt đi.”
Ta để Bách Nha giúp ta ra ngoài nhìn xem, hắn hỏi ta ra ngoài làm gì, ta cũng không biết nói như thế nào.
Kỳ thực đã phân phó tốt mọi chuyện, ta thật sự không cần thiết phải đi ra ngoài. Giống như khi tin tức Li Châu điều binh truyền tới, Tử lão quỷ đã nói thế này: Đây chính là thời điểm tốt nhất để có thể vừa đàm tiếu vừa xem thuyền bè đánh nhau đến tan thành mây khói*.
*Kiểu như bàng quan vừa cắn hạt dưa vừa xem đánh nhau.
Nhưng mà trong lòng ta không nỡ.
Ta vẫn còn muốn đi ra ngoài, ta muốn đi gặp Vân Xuyên một lần. Bởi vậy ta để cho Bách Nha đi Thủ bị doanh giúp ta thăm dò một chút. Có tin tức hoặc biến có gì thì mau về nói cho ta biết.
Thấy Bách Nha vẻ mặt khó hiểu rời đi, ta có một câu chưa nói ra: Đừng để hắn chết.
“Ngươi có thể có chút tiền đồ được không hả?” Tửu lão quỷ ngồi xếp bằng trên ghế bóc lạc nhắm rượu.
“Ta thì sao nào?”
“Không phải là ngươi lo nghĩ cho Hoàng đế sao?”
“Hoàng đế là vua một nước, liên quan đến hạnh phúc của vạn dân. Hắn vừa không có con nối dõi, nếu như chết đi chẳng phải là rất phiền phức sao?” Ta nhịn không được lấy tay đỡ trán, buồn bực nói.
“Không quan tâm,” Tửu lão quỷ cười ha hả rất đáng ghét, còn rung đùi đắc ý, “Ngươi nói lời này thật vô tâm.”
Ta nhíu mày, nhắm mắt không nói, trong lòng mặc niệm: Vân Xuyên muốn ta ở chỗ này chờ hắn.
“Ngươi yên tâm, Hoàng đế không sao đâu.” Tửu lão quỷ thở dài nói.
“Làm sao ngươi biết?”
“Ngươi đã quên Thập Nhị Lâu rồi rà?”
Ta mở mắt ra, vừa khó hiểu vừa buồn bực: “Ngươi còn nhắc cái Thập Nhị Lâu này! Ngươi có biết đồ đệ của ngươi thiếu chút nữa đã chết trong tay người ngươi nói hay không? Hơn nữa ngươi cũng quá không đáng tin rồi, người kia rõ ràng là nữ mà!”
Tửu lão đầu lần đầu tiên không có ầm ĩ với ta trước mà trái lại nổi lên nghi ngờ: “Ngươi tận mắt thấy…” Lời còn chưa dứt, trong mắt đột nhiên tinh quang chợt lóe: “Chẳng lẽ là dịch dung đổi tiếng?”
Ta trong đầu cũng chợt có một sợi linh quang mảnh như tơ nhện thoáng qua: Dịch dung? Vân Xuyên cũng dịch dung thành Nguyễn Trúc Thanh mà… Lẽ nào người nọ lại là hắn?
Nhưng sau đó ta lại nghĩ đến, Vân Xuyên cùng Bách Nha sớm đã giao thủ qua, hai người không phân cao thấp, Bách Nha không có lý nào lại không nhận ra hắn được… Giữa hai người này chắc hẳn phải có một người đang nói dối.
“Lẽ nào ta vẫn luôn nhầm lẫn? Có quan hệ với Thập Nhị Lâu… không phải là Vân Kiên mà là Vân Xuyên?” Ta lẩm bẩm thì thầm.
“Thập Nhị Lâu vẫn luôn rất kín tiếng,” Tửu lão quỷ dường như nghĩ đến điều gì, “Thật ra mấy năm gần đây mới đột nhiên tiếp nhận việc ám sát mệnh quan triều đình, lúc này mới khiến người khác chú ý tới, gọi là võ lâm tân quý cũng không quá đáng.”
“Ta vẫn cho là Vân Kiên cùng bọn họ làm cuộc trao đổi này, hiện tại e là do người khác.”
“Liệu có thể là đồng bọn của Vân Kiên không?” Tửu lão quỷ đột nhiên thần bí cười một tiếng, “Ngươi có phát hiện không? Tuy rằng bất luận kẻ nào cũng có thể cùng vị Dự Thân Vương này hợp tác, nhưng dường như Hoàng đế nhận định đối phương chính là một vị quan văn. Hắn nói muốn thả dây câu dài câu cá lớn, ngay cả ngươi cũng thầm chấp nhận là quan văn gây chuyện.”
Manh mối bị chặn đứt dường như dần dần đang xâu chuỗi lại một chỗ. Lúc này ta mới ý thức được trong đó có điều bất thường: “Lẽ nào cái gọi là có chuẩn bị mà đến, căn bản là…”
“Căn bản là bắn tên có mục đích, chẳng qua là tương kế tựu kế, phòng bị cũng không phải là chỉ có mình Vân Kiên mà quan trọng hơn là muốn thanh trừ phe đối lập, nghiêm chỉnh triều cương…” Tửu lão quỷ đang nói, ánh mắt đột nhiên rung chuyển. Ta còn chưa kịp trông thấy rõ chuyện gì xảy ra, chỉ nghe thấy một tiếng “Hưu” rất nhỏ, ngoài cửa sổ vang một tiếng hét thảm. Lão đầu kia vẫn ngồi xếp bằng như cũ, tay còn chưa buông xuống, “Không đi cũng phải đi, chắc hẳn Vân Kiên đã nhìn ra ý đồ của bọn họ, mũi nhọn đã hướng đến ngươi rồi.”
Ý đồ? Ý đồ gì? Lúc đầu Vân Xuyên và Nguyễn Trúc Thanh có chủ ý gì ta cũng không biết! Ta mặc dù theo hai người Tửu lão quỷ và Vân Xuyên cùng nhau rút lui, nhưng trong đầu một khắc cũng không ngừng nghĩ, ta đột nhiên nhớ tới phía sau tơ lụa trang chính là đê sông Hoài ——
Hoài Giang, Li Châu, thủy vận, điều binh, Thập Nhị Lâu… Tơ lụa trang, Nguyễn Trúc Thanh… Vân Xuyên.
…Đúng vậy, quan thương đệ nhất thiên hạ, lại là tâm phúc của Hoàng đế, thuỷ vận này không giao cho hắn thì giao cho ai?
“Nguyễn Trúc Thanh không có ở Thủ bị doanh.”
Tửu lão quỷ ở phía trước mở đường, một lão nhân hơn năm mươi tuổi so với ta còn nhanh nhẹn hơn. Khóe miệng ta vểnh lên: “Lão đầu, Vân Kiên sở dĩ nhắm đến ta xem ra cũng là bị Nguyễn Trúc Thanh lừa. Người đi Thủ bị doanh kia, là Vân Xuyên sau khi dịch dung.”
“Vân Xuyên dịch dung?” Tửu lão đầu nhảy mi.
“Cứ hỏi hai vị tiểu ca này,” ta trở tay kéo cánh tay hai vị tiểu ca đang dắt ta, “Chủ tử các ngươi hiện giờ đang gặp nạn, các ngươi còn không đi cứu?”
Quả nhiên trên mặt hai người kia hiện vẻ chần chừ, nhưng đều ăn ý không lên tiếng. Thấy vậy ta một trận nghiến răng nghiến lợi: “Ngu ngốc ngu ngốc! Bảo thủ như vậy cũng dám làm sát thủ Thập Nhị Lâu?!’
“Gì?!”
Tửu lão quỷ đột nhiên cất cao giọng, quả nhiên kéo được sự chú ý của người trước mặt. Ta cười ha hả: Đúng là thành sự không đủ.*
*Câu đầy đủ là: Thành sự không đủ, bại sự có thừa.
*Giống nghĩa nước đổ lá khoai ấy.
Ta không biết võ công, gặp phải đao thật kiếm thật thì ta tuyệt đối chính là gánh nặng. Nhưng ta cũng không ngu xuẩn đến mức chạy đi làm những chuyện mà ta căn bản không thể làm được chứ!
Nếu như có thể nắm được nhược điểm của Vân Kiên trước khi hai phe giao tranh…
Cửa đột nhiên kêu lên, ta nhìn về phía sau, là Bách Nha đã trở về. Phía sau hắn còn dẫn theo một người, ta vừa nhìn đến liền không khỏi giậm chân: “Ngươi sao lại vào thành? Giờ thì xong rồi, ngươi vừa đến đây, tin tức bên ngoài cũng không cách nào biết được! Mọi người đều bị vây ở trong thành, ta còn hành động thế nào được?”
“Ta cũng không phải tạp dịch của ngươi nhá!” Tửu lão quỷ vẫn còn kêu oai oái, “Hơn nữa ta ở bên ngoài thì có lợi ích gì hả? Ngay cả Li Châu cũng bị tiểu tử Tần Việt kia chiếm được. Vì sợ Vân Kiên ở chỗ này chó cùng dứt giậu bởi vậy ta mới ghé thăm ngươi một chút. Sư phụ ngươi nói, nếu như ngươi xảy ra chuyện gì bất trắc thì ta phải vác đầu đi gặp lão đó!’
“Ngươi muốn dẫn ta đi?” Ta lạnh mắt phóng tới nhìn lão.
“Ngươi… có muốn đi… hay không?” Tửu lão đầu nhìn vẻ mặt ta bất thiện, cũng không ầm ĩ nữa.
“Đi cái gì, ngươi đã nói chỉ còn dư lại một khúc xương khó gặm là Hoài Tô này,” Ta nhìn về phía Bách Nha, “Không bằng chúng ta tiễn phật thì tiễn đến tây phương, gặm cho xong rồi lại đi.”
Vẻ mặt của Tửu lão quỷ vẫn luôn xoắn xuýt, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Ngươi muốn thế nào?”
Ta cũng trấn tĩnh lại: “Thủy lộ nơi này dễ công khó thủ, ta đoán Vân Xuyên nhất định đang đợi sau khi Li Châu bị đánh hạ, bên kia sẽ phái binh tới đón ứng, bọc đánh Vân Kiên. Chỉ là có một vấn đề, người trong kinh cùng Vân Kiên cấu kết nói không chừng sẽ buông tha lực lượng bên phía Hoài Tô này, khó tránh khỏi vẫn sẽ có cá lọt lưới. Hơn nữa thủy vận bên phía Hoài Tô này không còn nằm trong tay Vân Kiên ——- Nghĩ đến việc Hoài Tô phủ phải đồng ý bán cho đám quân nhân kia một món nợ, những tên quan vô lại quanh năm giao thiệp với lũ phỉ tặc kia chưa chắc đã đồng ý ——- đám người trong kinh kia liền hạ thủ lên vận tải đường thủy, bọn họ đã chết một tên chuyển vận sử*, việc này ta giao cho ngươi đi tra —— ta biết ngươi cùng sư phụ bọn họ có phương thức liên lạc đặc thù.”
*quan quản lý việc vận tải.
Tửu lão quỷ vẻ mặt đau khố nói: “Nếu thủy vận này tra ra được chuyện gì thì sao?”
Ta cười lạnh: “Vậy thì bọn họ cũng chưa chắc đã thành công, ta cũng muốn khuyên Hoàng đế đừng vì bọn họ mà hao tâm tổn sức.”
Bách Nha cà lơ phất phơ mà đảo qua đảo lại: “Mở miệng ngậm miệng đều là vì Hoàng đế kia, quả nhiên là đồ đệ đã gả ra ngoài như bát nước hắt đi.”
Ta để Bách Nha giúp ta ra ngoài nhìn xem, hắn hỏi ta ra ngoài làm gì, ta cũng không biết nói như thế nào.
Kỳ thực đã phân phó tốt mọi chuyện, ta thật sự không cần thiết phải đi ra ngoài. Giống như khi tin tức Li Châu điều binh truyền tới, Tử lão quỷ đã nói thế này: Đây chính là thời điểm tốt nhất để có thể vừa đàm tiếu vừa xem thuyền bè đánh nhau đến tan thành mây khói*.
*Kiểu như bàng quan vừa cắn hạt dưa vừa xem đánh nhau.
Nhưng mà trong lòng ta không nỡ.
Ta vẫn còn muốn đi ra ngoài, ta muốn đi gặp Vân Xuyên một lần. Bởi vậy ta để cho Bách Nha đi Thủ bị doanh giúp ta thăm dò một chút. Có tin tức hoặc biến có gì thì mau về nói cho ta biết.
Thấy Bách Nha vẻ mặt khó hiểu rời đi, ta có một câu chưa nói ra: Đừng để hắn chết.
“Ngươi có thể có chút tiền đồ được không hả?” Tửu lão quỷ ngồi xếp bằng trên ghế bóc lạc nhắm rượu.
“Ta thì sao nào?”
“Không phải là ngươi lo nghĩ cho Hoàng đế sao?”
“Hoàng đế là vua một nước, liên quan đến hạnh phúc của vạn dân. Hắn vừa không có con nối dõi, nếu như chết đi chẳng phải là rất phiền phức sao?” Ta nhịn không được lấy tay đỡ trán, buồn bực nói.
“Không quan tâm,” Tửu lão quỷ cười ha hả rất đáng ghét, còn rung đùi đắc ý, “Ngươi nói lời này thật vô tâm.”
Ta nhíu mày, nhắm mắt không nói, trong lòng mặc niệm: Vân Xuyên muốn ta ở chỗ này chờ hắn.
“Ngươi yên tâm, Hoàng đế không sao đâu.” Tửu lão quỷ thở dài nói.
“Làm sao ngươi biết?”
“Ngươi đã quên Thập Nhị Lâu rồi rà?”
Ta mở mắt ra, vừa khó hiểu vừa buồn bực: “Ngươi còn nhắc cái Thập Nhị Lâu này! Ngươi có biết đồ đệ của ngươi thiếu chút nữa đã chết trong tay người ngươi nói hay không? Hơn nữa ngươi cũng quá không đáng tin rồi, người kia rõ ràng là nữ mà!”
Tửu lão đầu lần đầu tiên không có ầm ĩ với ta trước mà trái lại nổi lên nghi ngờ: “Ngươi tận mắt thấy…” Lời còn chưa dứt, trong mắt đột nhiên tinh quang chợt lóe: “Chẳng lẽ là dịch dung đổi tiếng?”
Ta trong đầu cũng chợt có một sợi linh quang mảnh như tơ nhện thoáng qua: Dịch dung? Vân Xuyên cũng dịch dung thành Nguyễn Trúc Thanh mà… Lẽ nào người nọ lại là hắn?
Nhưng sau đó ta lại nghĩ đến, Vân Xuyên cùng Bách Nha sớm đã giao thủ qua, hai người không phân cao thấp, Bách Nha không có lý nào lại không nhận ra hắn được… Giữa hai người này chắc hẳn phải có một người đang nói dối.
“Lẽ nào ta vẫn luôn nhầm lẫn? Có quan hệ với Thập Nhị Lâu… không phải là Vân Kiên mà là Vân Xuyên?” Ta lẩm bẩm thì thầm.
“Thập Nhị Lâu vẫn luôn rất kín tiếng,” Tửu lão quỷ dường như nghĩ đến điều gì, “Thật ra mấy năm gần đây mới đột nhiên tiếp nhận việc ám sát mệnh quan triều đình, lúc này mới khiến người khác chú ý tới, gọi là võ lâm tân quý cũng không quá đáng.”
“Ta vẫn cho là Vân Kiên cùng bọn họ làm cuộc trao đổi này, hiện tại e là do người khác.”
“Liệu có thể là đồng bọn của Vân Kiên không?” Tửu lão quỷ đột nhiên thần bí cười một tiếng, “Ngươi có phát hiện không? Tuy rằng bất luận kẻ nào cũng có thể cùng vị Dự Thân Vương này hợp tác, nhưng dường như Hoàng đế nhận định đối phương chính là một vị quan văn. Hắn nói muốn thả dây câu dài câu cá lớn, ngay cả ngươi cũng thầm chấp nhận là quan văn gây chuyện.”
Manh mối bị chặn đứt dường như dần dần đang xâu chuỗi lại một chỗ. Lúc này ta mới ý thức được trong đó có điều bất thường: “Lẽ nào cái gọi là có chuẩn bị mà đến, căn bản là…”
“Căn bản là bắn tên có mục đích, chẳng qua là tương kế tựu kế, phòng bị cũng không phải là chỉ có mình Vân Kiên mà quan trọng hơn là muốn thanh trừ phe đối lập, nghiêm chỉnh triều cương…” Tửu lão quỷ đang nói, ánh mắt đột nhiên rung chuyển. Ta còn chưa kịp trông thấy rõ chuyện gì xảy ra, chỉ nghe thấy một tiếng “Hưu” rất nhỏ, ngoài cửa sổ vang một tiếng hét thảm. Lão đầu kia vẫn ngồi xếp bằng như cũ, tay còn chưa buông xuống, “Không đi cũng phải đi, chắc hẳn Vân Kiên đã nhìn ra ý đồ của bọn họ, mũi nhọn đã hướng đến ngươi rồi.”
Ý đồ? Ý đồ gì? Lúc đầu Vân Xuyên và Nguyễn Trúc Thanh có chủ ý gì ta cũng không biết! Ta mặc dù theo hai người Tửu lão quỷ và Vân Xuyên cùng nhau rút lui, nhưng trong đầu một khắc cũng không ngừng nghĩ, ta đột nhiên nhớ tới phía sau tơ lụa trang chính là đê sông Hoài ——
Hoài Giang, Li Châu, thủy vận, điều binh, Thập Nhị Lâu… Tơ lụa trang, Nguyễn Trúc Thanh… Vân Xuyên.
…Đúng vậy, quan thương đệ nhất thiên hạ, lại là tâm phúc của Hoàng đế, thuỷ vận này không giao cho hắn thì giao cho ai?
“Nguyễn Trúc Thanh không có ở Thủ bị doanh.”
Tửu lão quỷ ở phía trước mở đường, một lão nhân hơn năm mươi tuổi so với ta còn nhanh nhẹn hơn. Khóe miệng ta vểnh lên: “Lão đầu, Vân Kiên sở dĩ nhắm đến ta xem ra cũng là bị Nguyễn Trúc Thanh lừa. Người đi Thủ bị doanh kia, là Vân Xuyên sau khi dịch dung.”
“Vân Xuyên dịch dung?” Tửu lão đầu nhảy mi.
“Cứ hỏi hai vị tiểu ca này,” ta trở tay kéo cánh tay hai vị tiểu ca đang dắt ta, “Chủ tử các ngươi hiện giờ đang gặp nạn, các ngươi còn không đi cứu?”
Quả nhiên trên mặt hai người kia hiện vẻ chần chừ, nhưng đều ăn ý không lên tiếng. Thấy vậy ta một trận nghiến răng nghiến lợi: “Ngu ngốc ngu ngốc! Bảo thủ như vậy cũng dám làm sát thủ Thập Nhị Lâu?!’
“Gì?!”
Tửu lão quỷ đột nhiên cất cao giọng, quả nhiên kéo được sự chú ý của người trước mặt. Ta cười ha hả: Đúng là thành sự không đủ.*
*Câu đầy đủ là: Thành sự không đủ, bại sự có thừa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất