Chương 12: 7.2
Kỳ Bạc Ngôn cũng không bởi vì lời nói của Kỷ Vọng mà tức giận, hắn đi bước một tới gần Kỷ Vọng, cho đến khi ép người kia tới cạnh bàn.
Tay Kỷ Vọng đặt trên ngực Kỳ Bạc Ngôn, chán ghét đẩy ra: “Cách xa tôi một chút.”
Tay Kỳ Bạc Ngôn lướt qua eo Kỷ Vọng, dùng vòng tay và cạnh bàn, đem Kỷ Vọng giam trong lồng ngực mình: “Đừng nóng giận, tôi sẽ đền điện thoại cho em.”
Kỷ Vọng cảm giác được tin tức tố trên người Kỳ Bạc Ngôn càng thêm nồng đậm, cậu nhíu mày nói: “Cút ngay, động dục thì đi tìm người khác.”
Tống Cách không phải nói Kỳ Bạc Ngôn đang hẹn hò với Phương Thịnh Vân hay sao, lẽ ra Kỳ Bạc Ngôn phải đi tìm Phương Thịnh Vân, chứ không phải mặt dày mày dạn mà tới tìm cậu nữa.
Lông mi Kỳ Bạc Ngôn cụp xuống, thoạt nhìn giống như đã bị tổn thương: “Kỷ Vọng, tôi rất nhớ em.”
Trong nháy mắt kia, lực kháng cự trên tay Kỷ Vọng phút chốc lơi lỏng, Kỳ Bạc Ngôn tựa như con sư tử phát hiện ra điểm yếu của con mồi, hung hăng mà nhào tới, không lưu tình mà cắn một phát trên cổ Kỷ Vọng.
Răng nanh của Alpha bén nhọn, dễ như cắn rách làn da. Tin tức tố mạnh mẽ theo miệng vết thương dung nhập vào cơ thể Kỷ Vọng, trước mắt cậu chỉ còn một màu tối đen trong chớp mắt.
Đau, khắp nơi đều ở đau, mùi hương của Kỳ Bạc Ngôn ngang tàn như con người hắn, làm mọi ngóc ngách trong căn phòng đều vương mùi hương của tin tức tố.
Trong lúc đầu váng mắt hoa, Kỷ Vọng bị Kỳ Bạc Ngôn lật người, đè ở trên bàn, áo choàng tắm bị thô bạo kéo ra, lộ ra vết sẹo.
Lấy tư thế của kẻ thắng, đánh dấu con mồi.
Nhìn thấy dấu vết chính mình để lại trên cái cổ thon dài, Kỳ Bạc Ngôn nheo mắt, thõa mãn mà liếm máu dính trên răng nanh, lại lần nữa hé miệng, khom lưng.
Cách 6 năm, Kỷ Vọng lại một lần bị “đánh dấu” một cách hung hăng. Bởi vì cậu ngu ngốc, chỉ là nghe một câu nhớ em không biết có bao nhiêu phần sự thật, liền sơ sẩy bị phá tan phòng ngự.
Đến khi Kỳ Bạc Ngôn đem một lượng lớn tin tức tố của hắn mà rót đầy cơ thể cậu, hắn mới buông lỏng, lấy chóp mũi cọ cọ trên cổ Kỷ Vọng, thì thào làm nũng, vòng tay cách lớp áo choàng tắm xộc xệch, ôm lấy Kỷ Vọng.
Alpha bị tin tức tố của một Alpha khác đánh dấu tạm thời, sẽ trở nên suy yếu cùng vô lực trong chốc lát.
Đầu óc Kỷ Vọng lúc này không mấy tỉnh táo, mặt mũi ửng hồng, xuất hiện hội chứng phát tình giả sau đánh dấu.
Kỳ Bạc Ngôn lại không nhân cơ hội nuốt luôn Kỷ Vọng vào bụng, mà giống như tìm được món đồ chơi thú vị, sờ soạng cơ thể Kỷ Vọng, xác nhận đối phương sau mấy năm không có thay đổi gì mấy.
Nửa giờ sau, Kỷ Vọng cuối cùng cũng thoát ra từ cơn say của tin tức tố, cánh tay cậu dùng sức giãy về phía sau, muốn thoát ra khỏi vòng tay Kỳ Bạc Ngôn.
Sau đó cậu xoay người, giận dữ cho Kỳ Bạc Ngôn một bạt tai.
Một tiếng chát vang vọng, mặt Kỳ Bạc Ngôn bị Kỷ Vọng đánh lệch sang một bên.
Với tư cách là bên bị cưỡng ép, Kỷ Vọng so với Kỳ Bạc Ngôn càng thêm chật vật, làn da sau cổ bị cắn rách, máu chảy theo hõm cổ tới xương quai xanh, thấm đỏ trên áo choàng tắm màu trắng.
Toàn thân cậu vì phẫn nộ mà run rẩy: “Tên khốn nạn!”
Kỳ Bạc Ngôn thong thả quay đầu lại, ngón cái cọ qua khóe môi, giọng nói có chút bối rối: “Kỷ Vọng, ngày mai còn phải quay phim, mặt không thể sưng được đâu.”
Câu nói này làm cho Kỷ Vọng đang tức giận đến mụ mị đầu óc nháy mắt tỉnh táo trở lại, lẽ ra cậu theo tự nhiên đi tìm nước đá cho Kỳ Bạc Ngôn đắp mặt tiêu sưng, còn phải tự trách bản thân chỗ nào không đánh lại đánh trên mặt.
Nhưng mà Kỷ Vọng có điên mới đi tìm nước đá Kỳ Bạc Ngôn, cậu còn chưa bị ấm đầu đến mức bị bán còn giúp người ta đếm tiền.
Kỷ Vọng kéo lại dây lưng áo, chỉnh sửa áo choàng lộn xôn, thắt nút lại đàng hoàng, miệt thị nhìn Kỳ Bạc Ngôn: “Đáng đời anh lắm.”
Tay Kỷ Vọng đặt trên ngực Kỳ Bạc Ngôn, chán ghét đẩy ra: “Cách xa tôi một chút.”
Tay Kỳ Bạc Ngôn lướt qua eo Kỷ Vọng, dùng vòng tay và cạnh bàn, đem Kỷ Vọng giam trong lồng ngực mình: “Đừng nóng giận, tôi sẽ đền điện thoại cho em.”
Kỷ Vọng cảm giác được tin tức tố trên người Kỳ Bạc Ngôn càng thêm nồng đậm, cậu nhíu mày nói: “Cút ngay, động dục thì đi tìm người khác.”
Tống Cách không phải nói Kỳ Bạc Ngôn đang hẹn hò với Phương Thịnh Vân hay sao, lẽ ra Kỳ Bạc Ngôn phải đi tìm Phương Thịnh Vân, chứ không phải mặt dày mày dạn mà tới tìm cậu nữa.
Lông mi Kỳ Bạc Ngôn cụp xuống, thoạt nhìn giống như đã bị tổn thương: “Kỷ Vọng, tôi rất nhớ em.”
Trong nháy mắt kia, lực kháng cự trên tay Kỷ Vọng phút chốc lơi lỏng, Kỳ Bạc Ngôn tựa như con sư tử phát hiện ra điểm yếu của con mồi, hung hăng mà nhào tới, không lưu tình mà cắn một phát trên cổ Kỷ Vọng.
Răng nanh của Alpha bén nhọn, dễ như cắn rách làn da. Tin tức tố mạnh mẽ theo miệng vết thương dung nhập vào cơ thể Kỷ Vọng, trước mắt cậu chỉ còn một màu tối đen trong chớp mắt.
Đau, khắp nơi đều ở đau, mùi hương của Kỳ Bạc Ngôn ngang tàn như con người hắn, làm mọi ngóc ngách trong căn phòng đều vương mùi hương của tin tức tố.
Trong lúc đầu váng mắt hoa, Kỷ Vọng bị Kỳ Bạc Ngôn lật người, đè ở trên bàn, áo choàng tắm bị thô bạo kéo ra, lộ ra vết sẹo.
Lấy tư thế của kẻ thắng, đánh dấu con mồi.
Nhìn thấy dấu vết chính mình để lại trên cái cổ thon dài, Kỳ Bạc Ngôn nheo mắt, thõa mãn mà liếm máu dính trên răng nanh, lại lần nữa hé miệng, khom lưng.
Cách 6 năm, Kỷ Vọng lại một lần bị “đánh dấu” một cách hung hăng. Bởi vì cậu ngu ngốc, chỉ là nghe một câu nhớ em không biết có bao nhiêu phần sự thật, liền sơ sẩy bị phá tan phòng ngự.
Đến khi Kỳ Bạc Ngôn đem một lượng lớn tin tức tố của hắn mà rót đầy cơ thể cậu, hắn mới buông lỏng, lấy chóp mũi cọ cọ trên cổ Kỷ Vọng, thì thào làm nũng, vòng tay cách lớp áo choàng tắm xộc xệch, ôm lấy Kỷ Vọng.
Alpha bị tin tức tố của một Alpha khác đánh dấu tạm thời, sẽ trở nên suy yếu cùng vô lực trong chốc lát.
Đầu óc Kỷ Vọng lúc này không mấy tỉnh táo, mặt mũi ửng hồng, xuất hiện hội chứng phát tình giả sau đánh dấu.
Kỳ Bạc Ngôn lại không nhân cơ hội nuốt luôn Kỷ Vọng vào bụng, mà giống như tìm được món đồ chơi thú vị, sờ soạng cơ thể Kỷ Vọng, xác nhận đối phương sau mấy năm không có thay đổi gì mấy.
Nửa giờ sau, Kỷ Vọng cuối cùng cũng thoát ra từ cơn say của tin tức tố, cánh tay cậu dùng sức giãy về phía sau, muốn thoát ra khỏi vòng tay Kỳ Bạc Ngôn.
Sau đó cậu xoay người, giận dữ cho Kỳ Bạc Ngôn một bạt tai.
Một tiếng chát vang vọng, mặt Kỳ Bạc Ngôn bị Kỷ Vọng đánh lệch sang một bên.
Với tư cách là bên bị cưỡng ép, Kỷ Vọng so với Kỳ Bạc Ngôn càng thêm chật vật, làn da sau cổ bị cắn rách, máu chảy theo hõm cổ tới xương quai xanh, thấm đỏ trên áo choàng tắm màu trắng.
Toàn thân cậu vì phẫn nộ mà run rẩy: “Tên khốn nạn!”
Kỳ Bạc Ngôn thong thả quay đầu lại, ngón cái cọ qua khóe môi, giọng nói có chút bối rối: “Kỷ Vọng, ngày mai còn phải quay phim, mặt không thể sưng được đâu.”
Câu nói này làm cho Kỷ Vọng đang tức giận đến mụ mị đầu óc nháy mắt tỉnh táo trở lại, lẽ ra cậu theo tự nhiên đi tìm nước đá cho Kỳ Bạc Ngôn đắp mặt tiêu sưng, còn phải tự trách bản thân chỗ nào không đánh lại đánh trên mặt.
Nhưng mà Kỷ Vọng có điên mới đi tìm nước đá Kỳ Bạc Ngôn, cậu còn chưa bị ấm đầu đến mức bị bán còn giúp người ta đếm tiền.
Kỷ Vọng kéo lại dây lưng áo, chỉnh sửa áo choàng lộn xôn, thắt nút lại đàng hoàng, miệt thị nhìn Kỳ Bạc Ngôn: “Đáng đời anh lắm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất