Chương 14: 8.2
Mắt Tiểu Húc đều đỏ cả lên, trong lòng dâng lên cảm giác tội lỗi: “Anh Vọng…”
Kỷ Vọng nhìn thấy dáng vẻ cắn rứt của Tiểu Húc, liền vỗ bả vai cậu ta, nói: “Yên tâm, tôi không sao cả.”
Tiểu Húc có ngu ngốc hơn nữa cũng sẽ không tin không có việc gì, vết dấu răng trên cổ kia, vừa thấy là biết đây là chuyện tốt Kỳ Bạc Ngôn làm ra.
Tiểu Húc hít hít mũi, cố ý lớn tiếng nói: “Anh Vọng, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra đi.”
Kỷ Vọng buồn cười nói: “Không đến nỗi nghiêm trọng vậy đâu, không cần.”
Kỳ Bạc Ngôn trước kia cắn còn ác hơn, cậu là Alpha, khả năng hồi phục rất mạnh, vết thương này khoảng một tuần là có thể hoàn toàn lành lặn.
Có đôi khi cậu nghĩ rằng, có phải vì Alpha như cậu cứng rắn chịu đựng giỏi, cho nên Kỳ Bạc Ngôn mới thích bày đủ trò dày vò cậu như vậy.
Tiểu Húc nói: “Thế nào cũng phải đến bệnh viện chích ngừa chó dại chứ, ai biết ai đó mang có virus gì không.”
Kỷ Vọng suýt nữa cười ra tiếng, lại Kỳ Bạc Ngôn bị mắng là chó dại, sắc mặt ngôi sao lớn vô cùng khó coi, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Tiểu Húc.
“Tiểu Húc còn trẻ, không hiểu chuyện, chỉ đùa một chút mà thôi.” Nói xong, Kỷ Vọng kéo Tiểu Húc ra phía sau lưng mình.
Kỳ Bạc Ngôn xoay người nói với Lý Phong: “Mặt tôi sưng rồi, bôi chút thuốc lên đi, không thể để ảnh hưởng tới buổi quay ngày mai.”
Nhìn thấy vết thương trên mặt Kỳ Bạc Ngôn, Lý Phong không quá kinh ngạc, bình tĩnh mà ra khỏi phòng, đi mua thuốc tiêu sưng tốt nhất cho Kỳ Bạc Ngôn.
Kỷ Vọng xem đồng hồ: “Anh lượn giùm đi.”
Kỳ Bạc Ngôn không nhúc nhích, Tiểu Húc lấy hết can đảm, chắn trước người Kỷ Vọng, tiến lên vài bước giơ tay đuổi người: “ Ngài Kỳ, ngài nên…” Chưa dứt lời, tay cậu ta đã bị Kỳ Bạc Ngôn bắt lấy.
Tiểu Húc bị dọa hết hồn, không biết đây là tình huống gì.
Kỳ Bạc Ngôn nắm cổ tay của cậu ta, kéo người qua, nắm lấy tóc cậu ta, ép cậu ta cúi đầu để lộ phần gáy.
Trong nháy mắt, Tiểu Húc nhìn thấy sắc mặt Kỷ Vọng, vừa kinh ngạc, lại như đã từng quen thuộc, đó là một loại khổ sở.
Gáy Tiểu Húc bị người đó nhẹ nhàng ngửi, tư thế vô cùng thân mật, diện tích tiếp xúc nhỏ nhoi lại mang đến một loại mờ ám kỳ lạ, làm cho cả người Tiểu Húc đều nhũn ra.
Cậu ta nghe thấy Kỳ Bạc Ngôn nói: “Cái gì vậy chứ, hóa ra chỉ là một tên Beta.”
Tiếng bước chân nhanh chóng tới gần, đôi chân trần của Kỷ Vọng lọt vào tầm nhìn của Tiểu Húc, giây tiếp theo, cậu ta đã bị Kỷ Vọng kéo từ lồng ngực Kỳ Bạc Ngôn ra.
Bởi vì khoảng cách quá quần, Tiểu Húc có thể cảm nhận được nhịp tim kích động loạn xạ của Kỷ Vọng, nghe thấy giọng nói đầy căm phẫn của cậu: “Anh mau cút đi.”
Kỳ Bạc Ngôn vẫn dửng dưng: “Đừng kích động, tôi không muốn làm gì với cậu ta hết.”
Kỷ Vọng im lặng không nói, đôi tay lại nắm chặt thành quyền, tựa như sẽ đấm vỡ mặt Kỳ Bạc Ngôn ngay lập tức.
Cảnh tượng giương cung bạt kiếm, ánh mắt Kỷ Vọng cùng Kỳ Bạc Ngôn giằng co, nếu không phải trong không khí còn còn sót lại tin tức tố hòa quyện cùng nhau, Tiểu Húc còn cho rằng hai người kia là kẻ thù, là tình địch, là sự tồn tại mà đối phương căm ghét nhất.
Đứng phía sau Kỷ Vọng, Tiểu Húc có thể thấy rõ đánh dấu trên cổ cậu. Cho dù là Beta, cậu ta cũng hiểu cái dấu răng này có ý nghĩa gì.
Kỳ Bạc Ngôn dùng một loại ngữ điệu trào phúng: “Em không phải nói Omega thích hợp với em nhất sao, bây giờ ngay cả beta cũng có thể?”
Tiểu Húc nghe được lời này, tức muốn điên, nếu lá gan cậu ta lớn một chút, sẽ chửi cho Kỳ Bạc Ngôn không kịp vuốt mặt, ai bảo hắn dám sỉ nhục anh Vọng như vậy.
Kỷ Vọng, người mà cậu ta hiểu rõ là loại người như thế nào, cũng không vội vã phủ nhận lời nói của Kỳ Bạc Ngôn, chỉ nói: “Không sao cả, ai đến tôi không cũng không từ chối, ngoại trừ Alpha ra đều có thể.”
Vừa dứt lời, bầu không khí càng trở nên căng thẳng.
Lồng ngực Kỳ Bạc Ngôn phập phồng, hiển nhiên đã bị Kỷ Vọng chọc giận.
Hít thở thật sâu mấy hơi, Kỳ Bạc Ngôn cười mỉa mai nhìn bọn họ: “Ra là thế, vậy tôi chúc các người có một đêm vui vẻ.”
Rầm một tiếng, Kỳ Bạc Ngôn đóng cửa rồi đi mất.
Không khí chết lặng yên tĩnh.
Một lát sau, Tiểu Húc mới dè dặt hỏi Kỷ Vọng: “Anh Vọng… Kỳ Bạc Ngôn hình như hiểu lầm gì đó rồi sao?”
Kỷ Vọng như bị câu mất linh hồn, chậm rãi đi tới sô pha, ngồi phịch xuống. Cậu chỉ thấy mệt mỏi cực kỳ, cuộn người trên sô pha to rộng, giọng nói khàn khàn: “Tiểu Húc, cậu đi ngủ đi, để tôi yên tĩnh một lát.”
Kỷ Vọng nhìn thấy dáng vẻ cắn rứt của Tiểu Húc, liền vỗ bả vai cậu ta, nói: “Yên tâm, tôi không sao cả.”
Tiểu Húc có ngu ngốc hơn nữa cũng sẽ không tin không có việc gì, vết dấu răng trên cổ kia, vừa thấy là biết đây là chuyện tốt Kỳ Bạc Ngôn làm ra.
Tiểu Húc hít hít mũi, cố ý lớn tiếng nói: “Anh Vọng, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra đi.”
Kỷ Vọng buồn cười nói: “Không đến nỗi nghiêm trọng vậy đâu, không cần.”
Kỳ Bạc Ngôn trước kia cắn còn ác hơn, cậu là Alpha, khả năng hồi phục rất mạnh, vết thương này khoảng một tuần là có thể hoàn toàn lành lặn.
Có đôi khi cậu nghĩ rằng, có phải vì Alpha như cậu cứng rắn chịu đựng giỏi, cho nên Kỳ Bạc Ngôn mới thích bày đủ trò dày vò cậu như vậy.
Tiểu Húc nói: “Thế nào cũng phải đến bệnh viện chích ngừa chó dại chứ, ai biết ai đó mang có virus gì không.”
Kỷ Vọng suýt nữa cười ra tiếng, lại Kỳ Bạc Ngôn bị mắng là chó dại, sắc mặt ngôi sao lớn vô cùng khó coi, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Tiểu Húc.
“Tiểu Húc còn trẻ, không hiểu chuyện, chỉ đùa một chút mà thôi.” Nói xong, Kỷ Vọng kéo Tiểu Húc ra phía sau lưng mình.
Kỳ Bạc Ngôn xoay người nói với Lý Phong: “Mặt tôi sưng rồi, bôi chút thuốc lên đi, không thể để ảnh hưởng tới buổi quay ngày mai.”
Nhìn thấy vết thương trên mặt Kỳ Bạc Ngôn, Lý Phong không quá kinh ngạc, bình tĩnh mà ra khỏi phòng, đi mua thuốc tiêu sưng tốt nhất cho Kỳ Bạc Ngôn.
Kỷ Vọng xem đồng hồ: “Anh lượn giùm đi.”
Kỳ Bạc Ngôn không nhúc nhích, Tiểu Húc lấy hết can đảm, chắn trước người Kỷ Vọng, tiến lên vài bước giơ tay đuổi người: “ Ngài Kỳ, ngài nên…” Chưa dứt lời, tay cậu ta đã bị Kỳ Bạc Ngôn bắt lấy.
Tiểu Húc bị dọa hết hồn, không biết đây là tình huống gì.
Kỳ Bạc Ngôn nắm cổ tay của cậu ta, kéo người qua, nắm lấy tóc cậu ta, ép cậu ta cúi đầu để lộ phần gáy.
Trong nháy mắt, Tiểu Húc nhìn thấy sắc mặt Kỷ Vọng, vừa kinh ngạc, lại như đã từng quen thuộc, đó là một loại khổ sở.
Gáy Tiểu Húc bị người đó nhẹ nhàng ngửi, tư thế vô cùng thân mật, diện tích tiếp xúc nhỏ nhoi lại mang đến một loại mờ ám kỳ lạ, làm cho cả người Tiểu Húc đều nhũn ra.
Cậu ta nghe thấy Kỳ Bạc Ngôn nói: “Cái gì vậy chứ, hóa ra chỉ là một tên Beta.”
Tiếng bước chân nhanh chóng tới gần, đôi chân trần của Kỷ Vọng lọt vào tầm nhìn của Tiểu Húc, giây tiếp theo, cậu ta đã bị Kỷ Vọng kéo từ lồng ngực Kỳ Bạc Ngôn ra.
Bởi vì khoảng cách quá quần, Tiểu Húc có thể cảm nhận được nhịp tim kích động loạn xạ của Kỷ Vọng, nghe thấy giọng nói đầy căm phẫn của cậu: “Anh mau cút đi.”
Kỳ Bạc Ngôn vẫn dửng dưng: “Đừng kích động, tôi không muốn làm gì với cậu ta hết.”
Kỷ Vọng im lặng không nói, đôi tay lại nắm chặt thành quyền, tựa như sẽ đấm vỡ mặt Kỳ Bạc Ngôn ngay lập tức.
Cảnh tượng giương cung bạt kiếm, ánh mắt Kỷ Vọng cùng Kỳ Bạc Ngôn giằng co, nếu không phải trong không khí còn còn sót lại tin tức tố hòa quyện cùng nhau, Tiểu Húc còn cho rằng hai người kia là kẻ thù, là tình địch, là sự tồn tại mà đối phương căm ghét nhất.
Đứng phía sau Kỷ Vọng, Tiểu Húc có thể thấy rõ đánh dấu trên cổ cậu. Cho dù là Beta, cậu ta cũng hiểu cái dấu răng này có ý nghĩa gì.
Kỳ Bạc Ngôn dùng một loại ngữ điệu trào phúng: “Em không phải nói Omega thích hợp với em nhất sao, bây giờ ngay cả beta cũng có thể?”
Tiểu Húc nghe được lời này, tức muốn điên, nếu lá gan cậu ta lớn một chút, sẽ chửi cho Kỳ Bạc Ngôn không kịp vuốt mặt, ai bảo hắn dám sỉ nhục anh Vọng như vậy.
Kỷ Vọng, người mà cậu ta hiểu rõ là loại người như thế nào, cũng không vội vã phủ nhận lời nói của Kỳ Bạc Ngôn, chỉ nói: “Không sao cả, ai đến tôi không cũng không từ chối, ngoại trừ Alpha ra đều có thể.”
Vừa dứt lời, bầu không khí càng trở nên căng thẳng.
Lồng ngực Kỳ Bạc Ngôn phập phồng, hiển nhiên đã bị Kỷ Vọng chọc giận.
Hít thở thật sâu mấy hơi, Kỳ Bạc Ngôn cười mỉa mai nhìn bọn họ: “Ra là thế, vậy tôi chúc các người có một đêm vui vẻ.”
Rầm một tiếng, Kỳ Bạc Ngôn đóng cửa rồi đi mất.
Không khí chết lặng yên tĩnh.
Một lát sau, Tiểu Húc mới dè dặt hỏi Kỷ Vọng: “Anh Vọng… Kỳ Bạc Ngôn hình như hiểu lầm gì đó rồi sao?”
Kỷ Vọng như bị câu mất linh hồn, chậm rãi đi tới sô pha, ngồi phịch xuống. Cậu chỉ thấy mệt mỏi cực kỳ, cuộn người trên sô pha to rộng, giọng nói khàn khàn: “Tiểu Húc, cậu đi ngủ đi, để tôi yên tĩnh một lát.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất