Chương 29: Chương 28 MỘT GIÂY NGUY HIỂM
Thành viên của Black nghe động thái lớn liền chạy vào xem. Ai cũng ngỡ ngàng nhìn ba người đang nằm dưới sàn.
"Lên luôn nào."
Lúc này đây, tất cả mọi người hoàn toàn kinh ngạc, kể cả Trần Hạo Thiên. Thật không ngờ... cậu lại có thể cuồng vọng đến thế! Cư nhiên... cậu cư nhiên dám thách đấu Trần Hạo Thiên!
Trần Hạo Thiên cau mày một hồi lâu, rồi anh bước lên sàn đấu.
Hai người đối mặt nhau, Hoàng Tuấn Khải cười lạnh, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười khiến người ta mê say.
Nhưng có vẻ như lúc này đây, không ai dám chìm đắm vào vẻ đẹp ấy quá lâu. Bởi, bọn họ đã biết, cậu... chính là ác quỷ...
Hoàng Tuấn Khải bẻ cổ, lạnh lùng nói, "Bắt đầu nào."
Ngay lập tức, hai khí thế hùng mạnh khiến mọi người bị đàn áp, phải lùi về sau vài bước. Chỉ còn Trần Ngũ Thành và Trần Mạnh Khánh vẫn đứng yên đấy nhìn hai người trên sàn đấu.
Trần Hạo Thiên có thực lực hùng mạnh như thế cũng là do anh là người Trần gia, bọn họ có thể hiểu. Nhưng... tại sao Hoàng Tuấn Khải cũng có? Một đứa trẻ 18 tuổi... cớ sao lại có thể tàn nhẫn đến vậy?
Hoàng Tuấn Khải đá mạnh về phía hông của Trần Hạo Thiên, anh lập tức né đi. Cậu không chút do dự đá thêm một cú mạnh vào chân anh.
Trần Hạo Thiên vừa né chiêu vừa nheo mắt lại. Cậu là đang muốn lấy mạng anh sao? Mỗi chiêu của cậu dùng rất nhiều lực, luôn nhắm đến yếu điểm trên cơ thể người.
Cậu... ra chiêu rất tàn độc.
Hoàng Tuấn Khải bất mãn nói, "Đánh nghiêm túc!" Quyết đấu mà Trần Hạo Thiên cứ né mãi, anh căn bản không hề ra chiêu.
Trần Hạo Thiên nhếch môi, nói, "Được."
Anh không khác gì cậu, trực tiếp tung cú đá vào trán cậu. Không phải anh tự dưng muốn giết cậu, anh biết chắc chắn cỡ nào cậu cũng né được. Chẳng qua, anh chỉ muốn biết cách giải quyết của cậu thôi.
Một chiêu không lưu tình của anh làm mọi người hét lên. Muốn lấy mạng nhau sao??? Đánh cú nào cũng khiếp người hết thế!!
Trần Tứ Hùng mở to mắt, lớn giọng nói, "Nhìn kìa! Cậu ấy..."
Hoàng Tuấn Khải dùng sức nhảy lên cao, thậm chí còn vượt qua Trần Hạo Thiên, tung một cú đá thẳng vào đầu anh. Trần Hạo Thiên lập tức lùi lại, may mắn thoát chết.
Quốc Tử lầm bầm, "Sức bật... quá khủng khiếp..."
Hoàng Tuấn Khải đứng thẳng trên mặt đất. May mắn thân chủ khá nhẹ nên lần này thực hiện không khó. Nếu không phải do không quen, một cú đá kia của cậu chính là đoạt mạng Trần Hạo Thiên.
Không đợi Trần Hạo Thiên đứng vững, cậu lấy lại hơi thở rồi xông về phía anh. Cuộc chiến tiếp tục diễn ra, kéo dài 37 phút.
Trần Hạo Thiên cảm thấy không ổn. Cậu đang đùa anh sao? Từ cú đá chết người kia, cậu càng ít ra chiêu hơn, chỉ có né. Tại sao chứ?
Anh nhìn đằng trước, phát hiện cậu đã biến mất. Cái quái gì thế??
"Kết thúc thôi." Một giọng nói sắc lẽm như con dao vang lên sau lưng anh. Một cánh tay nhỏ gọn bao quanh vùng cổ anh.
Hoàng Tuấn Khải nói, "May mắn tôi không mang theo dao."
Mọi người rơi đầy mồ hôi lạnh. Hoàng Tuấn Khải thắng!!
Bọn họ thấy rất rõ, trong lúc Trần Hạo Thiên đang suy nghĩ, cậu đã chạy thẳng ra phía sau anh, tốc độ nhanh khủng khiếp!
Chỉ trong vòng 1 giây! Trận đấu đã phân thắng bại!
Chỉ trong vòng 1 giây! Mọi thứ đã kết thúc!
Chỉ trong vòng 1 giây! Trần Hạo Thiên chỉ thất thần trong 1 giây thôi...
Quá cường hãn! Cậu vậy mà có thể thắng được Trần Hạo Thiên!
Đây là Hoàng Tuấn Khải, người vợ của Trần Hạo Thiên sau này. Cũng chính là con dâu của Trần gia. Cuối cùng... Trần gia cũng đã xuất hiện thời kì huy hoàng nhất. Người mạnh nhất trong 400 năm Trần gia được thành lập!
Người thật sự xứng đáng đứng đầu Trần gia, đã xuất hiện rồi...
Mọi người vẫn bị trận đấu quyết liệt ấy làm cho ám ảnh. Nụ cười máu lạnh xuất hiện lúc cuối cùng, hoàn toàn làm bọn họ đóng băng tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Trần Mạnh Khánh cười nhạt, nói, "Ba à, cuối cùng cũng đến rồi."
Trần Ngũ Thành chống gậy, cười to, hài lòng nói, "Đúng vậy! Người con dâu này, ta tuyệt đối không từ bỏ!"
Trần Hạo Thiên không hề thất vọng, anh đi tới chỗ cậu, nắm tay cậu đi xuống sàn đấu, rời khỏi tầm mắt của mọi người.
Anh sao có thể đấu lại được Hắc Ám Đại Nhân. Trận đấu này thật ra cũng là chiều theo cậu.
Bàn tay anh hơi run lên. Giọng nói vào phút chót ấy, giống như một người ở dưới đáy sâu Địa Ngục. Như một người sống lại từ vũng máu ấy.
Chính là... ác quỷ...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
"Lên luôn nào."
Lúc này đây, tất cả mọi người hoàn toàn kinh ngạc, kể cả Trần Hạo Thiên. Thật không ngờ... cậu lại có thể cuồng vọng đến thế! Cư nhiên... cậu cư nhiên dám thách đấu Trần Hạo Thiên!
Trần Hạo Thiên cau mày một hồi lâu, rồi anh bước lên sàn đấu.
Hai người đối mặt nhau, Hoàng Tuấn Khải cười lạnh, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười khiến người ta mê say.
Nhưng có vẻ như lúc này đây, không ai dám chìm đắm vào vẻ đẹp ấy quá lâu. Bởi, bọn họ đã biết, cậu... chính là ác quỷ...
Hoàng Tuấn Khải bẻ cổ, lạnh lùng nói, "Bắt đầu nào."
Ngay lập tức, hai khí thế hùng mạnh khiến mọi người bị đàn áp, phải lùi về sau vài bước. Chỉ còn Trần Ngũ Thành và Trần Mạnh Khánh vẫn đứng yên đấy nhìn hai người trên sàn đấu.
Trần Hạo Thiên có thực lực hùng mạnh như thế cũng là do anh là người Trần gia, bọn họ có thể hiểu. Nhưng... tại sao Hoàng Tuấn Khải cũng có? Một đứa trẻ 18 tuổi... cớ sao lại có thể tàn nhẫn đến vậy?
Hoàng Tuấn Khải đá mạnh về phía hông của Trần Hạo Thiên, anh lập tức né đi. Cậu không chút do dự đá thêm một cú mạnh vào chân anh.
Trần Hạo Thiên vừa né chiêu vừa nheo mắt lại. Cậu là đang muốn lấy mạng anh sao? Mỗi chiêu của cậu dùng rất nhiều lực, luôn nhắm đến yếu điểm trên cơ thể người.
Cậu... ra chiêu rất tàn độc.
Hoàng Tuấn Khải bất mãn nói, "Đánh nghiêm túc!" Quyết đấu mà Trần Hạo Thiên cứ né mãi, anh căn bản không hề ra chiêu.
Trần Hạo Thiên nhếch môi, nói, "Được."
Anh không khác gì cậu, trực tiếp tung cú đá vào trán cậu. Không phải anh tự dưng muốn giết cậu, anh biết chắc chắn cỡ nào cậu cũng né được. Chẳng qua, anh chỉ muốn biết cách giải quyết của cậu thôi.
Một chiêu không lưu tình của anh làm mọi người hét lên. Muốn lấy mạng nhau sao??? Đánh cú nào cũng khiếp người hết thế!!
Trần Tứ Hùng mở to mắt, lớn giọng nói, "Nhìn kìa! Cậu ấy..."
Hoàng Tuấn Khải dùng sức nhảy lên cao, thậm chí còn vượt qua Trần Hạo Thiên, tung một cú đá thẳng vào đầu anh. Trần Hạo Thiên lập tức lùi lại, may mắn thoát chết.
Quốc Tử lầm bầm, "Sức bật... quá khủng khiếp..."
Hoàng Tuấn Khải đứng thẳng trên mặt đất. May mắn thân chủ khá nhẹ nên lần này thực hiện không khó. Nếu không phải do không quen, một cú đá kia của cậu chính là đoạt mạng Trần Hạo Thiên.
Không đợi Trần Hạo Thiên đứng vững, cậu lấy lại hơi thở rồi xông về phía anh. Cuộc chiến tiếp tục diễn ra, kéo dài 37 phút.
Trần Hạo Thiên cảm thấy không ổn. Cậu đang đùa anh sao? Từ cú đá chết người kia, cậu càng ít ra chiêu hơn, chỉ có né. Tại sao chứ?
Anh nhìn đằng trước, phát hiện cậu đã biến mất. Cái quái gì thế??
"Kết thúc thôi." Một giọng nói sắc lẽm như con dao vang lên sau lưng anh. Một cánh tay nhỏ gọn bao quanh vùng cổ anh.
Hoàng Tuấn Khải nói, "May mắn tôi không mang theo dao."
Mọi người rơi đầy mồ hôi lạnh. Hoàng Tuấn Khải thắng!!
Bọn họ thấy rất rõ, trong lúc Trần Hạo Thiên đang suy nghĩ, cậu đã chạy thẳng ra phía sau anh, tốc độ nhanh khủng khiếp!
Chỉ trong vòng 1 giây! Trận đấu đã phân thắng bại!
Chỉ trong vòng 1 giây! Mọi thứ đã kết thúc!
Chỉ trong vòng 1 giây! Trần Hạo Thiên chỉ thất thần trong 1 giây thôi...
Quá cường hãn! Cậu vậy mà có thể thắng được Trần Hạo Thiên!
Đây là Hoàng Tuấn Khải, người vợ của Trần Hạo Thiên sau này. Cũng chính là con dâu của Trần gia. Cuối cùng... Trần gia cũng đã xuất hiện thời kì huy hoàng nhất. Người mạnh nhất trong 400 năm Trần gia được thành lập!
Người thật sự xứng đáng đứng đầu Trần gia, đã xuất hiện rồi...
Mọi người vẫn bị trận đấu quyết liệt ấy làm cho ám ảnh. Nụ cười máu lạnh xuất hiện lúc cuối cùng, hoàn toàn làm bọn họ đóng băng tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Trần Mạnh Khánh cười nhạt, nói, "Ba à, cuối cùng cũng đến rồi."
Trần Ngũ Thành chống gậy, cười to, hài lòng nói, "Đúng vậy! Người con dâu này, ta tuyệt đối không từ bỏ!"
Trần Hạo Thiên không hề thất vọng, anh đi tới chỗ cậu, nắm tay cậu đi xuống sàn đấu, rời khỏi tầm mắt của mọi người.
Anh sao có thể đấu lại được Hắc Ám Đại Nhân. Trận đấu này thật ra cũng là chiều theo cậu.
Bàn tay anh hơi run lên. Giọng nói vào phút chót ấy, giống như một người ở dưới đáy sâu Địa Ngục. Như một người sống lại từ vũng máu ấy.
Chính là... ác quỷ...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất