Sau Khi Bị Cha Ruột Của Con Trai Tìm Tới Cửa

Chương 55

Trước Sau
chương 55 - ĐÊM NAY, ANH KHÔNG GIẢ SAY NỮA CHỨ?

editor: idecidedtobegay

---0---

Cố Giai Mính ngồi xe về nhà, một người an tĩnh lướt Weibo, những người khác đều đã mệt xỉu, nằm ngủ la liệt trên xe, Cố Giai Mính bật chế độ im lặng, cảm thán con người ấy à, thật là yếu ớt mà, mới làm việc có một ngày đã mệt quá chừng, vậy xem cha thằng nhỏ nhà y không phải người bình thường thật rồi, có thể ôm máy tính làm việc một ngày một đêm, có thể làm việc liên tục mà không chậm trễ ăn uống, ngủ say năm phút, làm việc hai giờ.

Hôm nay tin nóng của Weibo rất khác thường, không phải là ai qua đêm ở chỗ nào với ai, cũng không phải ai tuyên bố kết hôn sinh con trong giới giải trí, mà là tin nóng về mẹ kế hào môn ngược đãi trẻ vị thành niên. Mỗi một tấm hình đều được chụp rất rõ ràng, ánh mắt lạnh nhạt của mẹ kế và ánh mắt bất lực của đứa nhỏ đều được chụp rõ ràng.

Ngược đãi trẻ vị thành niên!

Giang cư mận bùng nổ rồi!

Vừa cảm thán hào môn nhiều thị phi, vừa mắng mẹ kế chính là mẹ kế, không hề có tính người!

Trước đây người phụ nữ này tự định vị cho mình thân phận một người mẹ, luôn cứu trợ nhi đồng cần trợ giúp, thanh danh cực kì tốt, giờ phát hiện ra bạo lực gia đình con chồng, kẻ lừa đảo! Điên rồ!

Cố Giai Mính nhìn nhìn tin nóng trên Weibo, mày hơi nhướng, ba anh em linh cẩu đổi nghề từ lúc nào, đổi thành đưa tin mặt hắc ám của xã hội. Cứ tiếp tục như vậy, không sợ bị trả thù sao?

Đột nhiên y phải lau mắt mà nhìn ba anh em này, tuy rằng hơi xấu, nhưng được cái biết sai là sửa, không sợ cường quyền, điểm này vẫn rất đáng để khen ngợi.

Thật ra Cố Giai Mính nghĩ nhiều rồi, dù sao yêu tinh có giá trị vũ lực cao như y, đánh ba anh em linh cẩu đến không có năng lực đánh lại, đều là lão yêu quái không xuất thế, Cố Giai Mính luôn nói Mặc Uẩn Tề hoàn toàn không biết gì về giá trị vũ lực của y cả, nhưng thật ra, ngay cả y cũng không rõ ràng hơn bao nhiêu.

Lúc Cố Giai Mính về đến nhà, Mặc Trạch Dương đã được đón về, đang nhìn chằm chằm chiếc xe ba bánh và anh Hoa trong sân, anh Hoa chạy hai bước rồi giảm tốc độ, chờ Mặc Trạch Dương vượt qua nó mới đuổi theo sau. Mặc Trạch Dương nghĩ là mình thắng rồi, vui vẻ cười khanh khách, càng ra sức đạp mạnh hơn, tốc độ vèo vèo.

Mặc tổng đứng ở lối đi trong vườn hoa, gương mặt ôn hòa nhìn Mặc Trạch Dương, nhìn thấy Cố Giai Mính xuống xe, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, nhấc chân qua đón.

"Ba ba ~~~~"

Mặc Trạch Dương nhìn thấy Cố Giai Mính về, lập tức vứt bỏ bạn chơi cùng, vui vẻ chạy tới chỗ Cố Giai Mính, tốc độ còn nhanh hơn nó đạp xe, vèo một cái, mông to hơn một size, mới kích động một chút là cái đuôi lòi ra.

Cố Giai Mính nhanh chóng đón được tiểu tể tử lao tới, nâng lên cao ~~ lại hôn một cái!

Mặc Uẩn Tề giơ tay ôm lấy bả vai Cố Giai Mính, quan tâm hỏi: "Có mệt không?"

Cố tiểu yêu ngạo nghễ ưỡn ưỡn ngực, "Đương nhiên không mệt! Còn làm thêm được 72 tiếng nữa!"

"Vậy người khác đều phải mệt đến xỉu rồi." Mặc Uẩn Tề sờ sờ đầu Cố Giai Mính, kéo y vào nhà, "Xong cơm chiều rồi, ăn cơm xong anh có chút việc muốn nói với em."

"Chuyện gì vậy, nói ngay bây giờ đi, nếu không tui cứ nghĩ mãi, ăn cơm không có ngon đâu." Kiểu người thiếu kiên nhẫn như Cố Giai Mính, nói chuyện chỉ nói một nửa sẽ là y nghẹn đến hoảng, còn không bằng cứ trực tiếp nói với y, "Bây giờ anh không nói tui ăn cơm không ngon đâu." Tuy là trưa nay đã ăn rất nhiều, nhưng đó cũng không quan trọng, quan trọng là quá trình ăn cơm, nhất định phải hưởng thụ, không thể bị dày vò.

Mặc Uẩn Tề bị chọc cười, đứa ngốc không giấu được chuyện gì trong lòng.

Một nhà ba người đứng ở cửa thay giày, Mặc Uẩn Tề lấy dép nhỏ của Mặc Trạch Dương từ tủ giày ra để trước mặt nó, để tự nó mang, "Ngày mốt là sinh nhật mẹ anh, anh phải về nhà một chuyến."

Động tác thay giày của Cố Giai Mính khựng lại, "Anh phải đi à......" Trong giọng nói có mất mát nhẹ.

Mặc Uẩn Tề cười cười, "Anh muốn hỏi là, hai người muốn cùng về với anh không? Đi gặp người nhà của anh."



"Không cần!" Cố Giai Mính vô thức ôm lấy Mặc Trạch Dương, ôm xong rồi mới phát giờ có ôm hay không cũng không quan trọng, Mặc Uẩn Tề đã không còn giành con với y, tuy nhiên, y vẫn chưa chuẩn bị tâm lý đi gặp người nhà hắn, chỉ mới chấp nhận mình thích con người này thôi, tâm lý chưa điều chỉnh kịp, cảm thấy hơi sợ.

Mặc Uẩn Tề cũng không ép y, phải nói phản ứng của Cố Giai Mính đều nằm trong dự kiến của hắn, lần này không về thì lần sau chắc chắn về, ít nhất thái độ của Cố Giai Mính đã mềm dần, không còn xù lông nói mình giành con của em ấy.

Mặc Uẩn Tề nhéo nhéo mặt Cố Giai Mính, nhìn ánh mắt mất mát của y, dịu dàng an ủi nói: "Tổng bộ còn một vài chuyện phải xử lý, nhanh nhất cũng cần một tuần, anh bận xong sẽ về nhanh nhất có thể, mấy ngày nay Trạch Dương phải để một mình em trông rồi, vất vả."

Mặc tổng còn chưa biết, mình mới vừa đi, Cố Giai Mính đã gây ra bao nhiêu rắc rối.

Cố Giai Mính trề môi, lẩm bẩm một câu: "Không phải trước kia tui cũng một mình giữ nó sao? Không phải cũng lớn vậy rồi sao."

Mặc Uẩn Tề nhíu mày, đau lòng ôm Cố Giai Mính vào lòng, hôn hôn trán y, thâm tình nói: "Vất vả cho em."

Cố Giai Mính đỏ mặt, chịu không nổi con người này nói chuyện với giọng điệu như vậy, nói như vậy làm y dễ mềm lòng lắm đó, thú hai chân nhân loại xảo trá!

Mặc Trạch Dương ngẩng mặt bất mãn nhìn hai ba, "Hai người có thể liếc mắt nhìn con một cái không? Con cũng rất không dzui!"

Hai người tình chàng ý thiếp đã quên nó mất tiêu rồi, chẳng lẽ trước khi đi daddy không hề nghĩ tới nơi này có một nhãi con cần ông ấy trấn an sao? Mặc Trạch Dương dùng tay nhỏ chụp chân cha nó, hai cánh tay nhỏ mở ra, muốn ôm một cái! Muốn an ủi! Không thỏa mãn nó sẽ lăn lộn, lăn lộn thiệt luôn đó!

Mặc tổng nhanh chóng khom lưng ôm con trai, dỗ lớn xong rồi dỗ nhỏ, "Trễ nhất là một tuần daddy sẽ về, con xoè bàn tay ra đếm, đi nhà trẻ năm ngày, rồi nghỉ ở nhà hai ngày, daddy sẽ về tới thôi."

Mặc Trạch Dương vươn ngón út ra đếm, năm ngày cộng hai ngày là mấy ngày đây, bảy ngày? "Thì ra một tuần có bảy ngày!" Mặc tiểu nhãi con sợ ngây người với kiến thức mới!

Cố Giai Mính: "......"

Thằng con khờ này! Thì ra trước giờ không biết, điểm khờ này chắc chắn không phải giống y, giống cha nó!

Mặc Trạch Dương khiếp sợ xong vẫn không vui, sợ Mặc Uẩn Tề đi rồi thì không về nữa, nước Y ở đâu, nó không biết, lỡ cha nó có trốn mất, thì nó cũng không biết đi đâu mà tìm, chẳng lẽ phải dùng hai chân chạy khắp nơi tìm cha nó? Nếu không thì cưỡi xe ba bánh trước cửa? Có mệt quá không ha? Tiểu Mặc tổng cũng siêu nhọc lòng.

Mặc tổng dắt lớn, ôm nhỏ, kết quả của nói sớm chính là hai cha con không ăn cơm nổi, bình thường có thể ăn một chén to · Mặc Trạch Dương đã ăn ít vài miếng, Mặc tổng đau lòng đút từng người, sợ làm một lớn một nhỏ này đói gầy.

Thật ra yêu tinh cũng không yếu ớt như vậy đâu, Cố Giai Mính muốn nói sự thật này cho hắn, nhưng nhìn thấy gương mặt nhỏ được đút tới hạnh phúc của Mặc Trạch Dương, lập tức nuốt xuống, nuôi kĩ thì nuôi kĩ đi, ai biểu nó đáng yêu chi?

Cố Giai Mính cũng suy nghĩ cẩn thận, đi thì đi đi, cũng không phải không về, hơn nữa y còn có thể thử xem sau khi Mặc Uẩn Tề đi rồi y có thể quay về cuộc sống như trước kia không, không chừng có thể khôi phục lại cuộc sống bình tĩnh trước kia thì sao? Hai ba con ở bên nhau không hạnh phúc sao?

Nghĩ đến đây, Cố Giai Mính lại bới cho mình một chén cơm!

Mặc tổng: "......"

Đây có phải là hoá bi thương thành sức ăn không?

Vất vả lắm mới dỗ Mặc Trạch Dương ngủ xong, Cố Giai Mính về phòng mình mới vừa bò lên giường, đã bị người phía sau áp đảo, Cố tiểu yêu đỏ mặt, quay đầu lại nhìn nhìn người sau lưng, biệt nữu nói: "Không phải sáng mai anh lên máy bay sao? Đi ngủ sớm một chút."

"Không muốn ngủ," Mặc Uẩn Tề gác cằm lên vai Cố Giai Mính, nghiêng đầu nhìn vào mắt Cố Giai Mính, mỉm cười nói: "Chúng ta tâm sự?"

Cố Giai Mính giật giật, kết quả người kia ôm y còn chặt hơn, cảm nhận khuôn ngực rắn chắc sau lưng, Cố Giai Mính đỏ mặt, lại muốn biến thành hồ ly.

Mặc Uẩn Tề bất đắc dĩ hôn hôn cằm y, "Ngày mai anh đi rồi, em còn cho anh ôm hồ ly ngủ?"



"Vậy, vậy anh muốn ôm cái gì ngủ?" Cố Giai Mính vươn tay kéo gối nằm qua, ôm sát vào lòng ngực, ôm chút đồ vào, trong lòng kiên định hơn một chút.

Mặc Uẩn Tề kéo cái gối trong lòng y ra, tiện tay ném qua một bên, thuận thế ôm Cố Giai Mính nằm xuống, nghiêng người đè Cố Giai Mính dưới thân, nhẹ giọng dỗ dành: "Tâm sự như vậy không được sao?"

Cố Giai Mính: "......"

Tư thế nói chuyện phiếm này...... Thật sự rất khác thường!

"Như vậy...... Có thể nói được gì?" Cố Giai Mính siết chặt vai Mặc Uẩn Tề, cảm thấy nếu người kia tiếp tục đè xuống, trái tim y sẽ nhảy ra khỏi ngực mất.

Mặc Uẩn Tề mỉm cười nhìn y, "Tâm sự bây giờ, tâm sự tương lai, tâm sự vì sao gần đây anh trở nên không bình thường."

Cố Giai Mính ngẩn người, bắt đầu lo lắng, "Anh lại không bình thường nữa sao? Không bình thường chỗ nào?"

Mặc Uẩn Tề nhân cơ hội bắt lấy hai tay y, giơ qua đỉnh đầu, một cái hôn nhẹ rơi xuống mép môi y, "Chỗ nào cũng không bình thường, chúng ta cần bàn từ từ."

Cố Giai Mính liếm liếm môi, híp mắt đánh giá cái người trên người mình, luôn cảm thấy, toàn thân người trước mặt bị mạ một lớp đen.

Nhìn động tác này, ánh mắt Mặc Uẩn Tề chìm xuống, hôn thêm cái nữa, sâu hơn cái vừa rồi không ít, nhưng vẫn là lướt qua rồi dừng, cho Cố Giai Mính thời gian thích ứng, nhìn gương mặt và vành tai phiếm hồng của người dưới thân, Mặc Uẩn Tề cười cười, đứa ngốc này, cũng không phải là không hiểu ý hắn.

Ngực Cố Giai Mính nhảy loạn bùm bùm, nghiêng đầu thẹn thùng nhìn vào mắt Mặc Uẩn Tề đang nhìn y, "Đêm nay, anh không giả say nữa chứ?"

Mặc Uẩn Tề bị chọc cười, ánh mắt chân thành tha thiết bảo đảm: "Đêm nay em không chuốt rượu anh, sao anh lại say được? Anh rất tỉnh táo, anh luôn biết mình đang làm gì." Hắn cúi đầu, hôn hôn cằm Cố Giai Mính, thuận thế đi xuống, một chút lại một chút dịu dàng cọ yết hầu nhạy cảm của Cố Giai Mính, hơi thở ấm áp phả vào cái cổ trắng nõn, Cố Giai Mính vô thức muốn tránh đi, cổ đỏ bừng bừng.

"Chúng ta, tui là yêu, anh là người, chủng tộc khác nhau......" Cố Giai Mính đang giãy giụa lần cuối cùng, giờ này mà còn rối rắm thì có vẻ như đang thẹn thùng, làm ra vẻ. Mặc Uẩn Tề coi như không nghe y nói gì, trực tiếp động thủ mở cúc áo y.

Cố Giai Mính sững người, sau 5 năm, thủ đoạn của Mặc Uẩn Tề vẫn không thay đổi, đều là cởi đồ y trước!

Động tác đơn giản bá đạo, làm y nhớ tới hình ảnh đã qua, khẩn trương lại thẹn thùng, đỉnh đầu vụt một cái, lỗ tai nhú lên.

Mặc Uẩn Tề vừa hành động, ánh mắt thâm trầm nhìn đôi lỗ tai này, sáp lại gần hôn hôn.

Cố Giai Mính nhạy cảm run run đầu tai mình, sắc mặt càng đỏ, nhỏ giọng hỏi: "Nếu bây giờ tui biến thành nguyên thân, anh có tức tới ngất xỉu hông he?"

Mặc Uẩn Tề sờ soạng lỗ tai y, cười lạnh, "Vậy thì anh sẽ phong sát em, nhốt vào lồng sắt, để mãi mãi không được đi đóng phim!"

Cố Giai Mính cứng đờ người, tàn nhẫn vậy sao?!

Y quai quái nói: "Vậy anh cứ quy tắc ngầm tui đi, trong đời anh chỉ được quy tắc ngầm một mình tui thôi đó." Nói tới đây y đột nhiên bắt lấy tay Mặc Uẩn Tề, kéo đến miệng cắn một cái, đỏ mặt biệt nữu nói: "Đây là anh ép tui! Tui đang phản kháng đây nè!"

Mặc Uẩn Tề nhịn cười hôn hôn miệng y, luôn nói người khác không đủ thẳng thắn chân thành, nhưng lúc đứa ngốc này đối mặt với chuyện tình cảm, cũng không phải không thẳng thắn chân thành bình thường nha.

.

.

..................

cầu dót ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau