Xuyên Thành Nam Thê Bạch Nguyệt Quang Của Nhà Giàu Số Một
Chương 51
Edit: Điềm Điềm
**********************
Nghe được thanh âm, Dung Ngọc nhìn Cố Triều Từ một cái, người đàn ông vừa vặn cũng nhìn cậu: ” Đi thôi, đi qua xem một chút.”
Nói xong đem Cầu Cầu trong ngực đặt vào trong ngực Dung Ngọc, vật nhỏ vào trong ngực Dung Ngọc, nhu thuận vươn đầu lưỡi liếm liếm ngón tay cậu.
Dung Ngọc cười gãi cằm nó, Cầu Cầu lập tức phát ra thanh âm thoải mái, đáng yêu đến nổ tung.
Hạ Kinh Hồng và Thẩm Bằng Lan nhìn thấy hai người tới, chủ động nghênh đón: ” Cậu, Dung Ngọc.”
Dung Ngọc hướng Thẩm Bằng Lan cười hô: ” Anh Thẩm.”
Sau khi Hạ Kinh Hồng gọi một tiếng cậu, đến chỗ Dung Ngọc có chút không biết gọi là gì, tuy rằng sau lưng cậu gọi mợ nhỏ rất trơn tru, nhưng đối mặt với người thật nói vậy rất ngượng ngùng.
Ngược lại Dung Ngọc chủ động gọi hắn một tiếng: ” Anh Hạ.”
Kỳ thật trong lòng Dung Ngọc cũng rất phức tạp, lúc trước khi tới nơi này, cậu một lòng muốn thoát khỏi nam chủ cùng với người nhà nam chủ, kết quả ai có thể nghĩ tới, về sau cậu lại cùng Cố Triều Từ phát triển thành quan hệ như vậy, cậu ngược lại trở thành mợ của nam chủ.
Nghe Dung Ngọc chủ động gọi Hạ Kinh Hồng một tiếng, Cố Triều Từ ngước mắt nhìn qua: ” Gọi mợ!”
Hạ Kinh Hồng: ” Mợ nhỏ.”
Hai má Dung Ngọc nhất thời đỏ lên, muốn nói không cần, kết quả Cố Triều Từ mở miệng nói: ” Các người ai gọi vai nấy.”
Ngụ ý là, cậu gọi hắn là gì cũng được, nhưng hắn nhất định phải gọi cậu là mợ!
Hết lần này tới lần khác bối phận của hắn lại kẹt ở chỗ này, cho dù trong lòng Hạ Kinh Hồng u oán như thế nào, chỉ cần Dung Ngọc cùng Cố Triều Từ cùng một chỗ, chính là mợ hắn, chạy không thoát được.
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Hạ Như Mộng thay đổi một thân váy dài màu đen, đeo đôi khuyên tai mặc ngọc mà Dung Ngọc đưa cho bà đi ra: ” Kinh Hồng, Bằng Lan hai đứa tới rồi sao, mau tiến vào.”
” Bà dì nhỏ, khuyên tai này của ngài thật xinh đẹp nha!” Hạ Kinh Hồng vừa nói, Hạ Như Mộng cười vỗ bả vai hắn một cái, ” Chỉ có con là tinh mắt, Tiểu Ngọc tặng ta đó.”
” Khó trách dễ nhìn như vậy, ánh mắt của mợ nhỏ quá tốt!”
Nghe hắn gọi Dung Ngọc là mợ, nụ cười trên mặt Hạ Như Mộng càng sáng lạn một phần: ” Con ngược lại biết vỗ mông ngựa nha, hiện tại gọi mợ rồi, con cũng không sợ đem A Ngọc chúng ta gọi già đi rồi!”
Hạ Kinh Hồng: Con còn có thể nói gì nữa?
Thẩm Bằng Lan tới nhéo nhéo tay hắn, im lặng an ủi hắn, ai bảo hắn ở chỗ này bối phận nhỏ nhất, không khi dễ hắn khi dễ ai đây!
Hạ Kinh Hồng và Thẩm Bằng Lan nghe nói Cố Triều Từ mang Dung Ngọc về nhà nên cố ý tới đây.
Bữa tối bởi vì có thêm hai người, càng thêm náo nhiệt.
Lão thái thái thay một thân quần áo thoải mái ngồi bên cạnh Dung Ngọc, nắm lấy tay cậu nói: ” A Ngọc, kẹo của con cũng quá đẹp rồi, ta cũng không nỡ ăn.”
Lúc Dung Ngọc đặt làm, đặc biệt để cho bên kia làm kẹo thành các loại động vật, hy vọng có thể dỗ lão thái thái vui vẻ, lúc này nghe lão thái thái nói như vậy, Dung Ngọc cười nói: ” Bà ngoại không cần luyến tiếc, ăn xong con mang cho ngài là được.”
Lão thái thái muốn chính là những lời này, nhất thời vui vẻ vỗ vỗ tay cậu, khen cậu hiểu chuyện.
Cố Triều Từ bên này đem thịt cua đã bóc xong bỏ vào trong đĩa Dung Ngọc, động tác tự nhiên tựa như loại chuyện này không phải là lần đầu tiên làm vậy.
Chọc cho mọi người trên bàn theo bản năng nhìn về phía anh, Cố Triều Từ làm đương sự lại phảng phất như không có cảm giác, nghiêm túc đem cua lột xong bỏ vào trong đĩa Dung Ngọc.
Mà Dung Ngọc cũng không cảm thấy để cho anh giúp cậu bóc cua có cái gì không đúng, ăn đến vui vẻ.
Sau bữa tối, Thẩm Bằng Lan tiến đến bên cạnh Dung Ngọc: ” Sau khi “Dị Năng” hơ khô thẻ tre, có sắp xếp gì không?”
” Có một kịch bản đang đọc.”
” Là “Thái tử” của Thư đạo sao?”
Đột nhiên nghe Thẩm Bằng Lan nói như vậy, ánh mắt Dung Ngọc nhất thời sáng lên: ” Anh Thẩm cũng nhận được lời mời thử vai sao?”
Thẩm Bằng Lan gật đầu: ” Ừm, Thư đạo muốn tôi đóng vai Cơ Vô Thương.”
” Thất hoàng tử Cơ Vô Thương cuối cùng tranh vị chết trong mưa?”
” Đúng.”
Toàn bộ kịch bản của “Thái tử” kể về câu chuyện rất cũ, chính là câu chuyện trong thâm cung nội chiến tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.
Cơ Vô Thương cùng Cơ Vô Ngân vốn là một đôi song sinh, chỉ là đệ đệ Cơ Vô Ngân không bằng ca ca Cơ Vô Thương khỏe mạnh, thân thể yếu ớt, quanh năm phải dựa vào dược vật duy trì, mà mẫu phi bọn họ cũng không phải rất được sủng ái, điều này dẫn đến cuộc sống của bọn họ ở thâm cung cũng không tốt lắm.
Nguyên nhân như vậy cũng tạo thành hậu quả tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.
Dung Ngọc nghe Thẩm Bằng Lan nói có ý định đóng nhân vật thất hoàng tử liền bật cười: ” Rất trùng hợp, tôi đang xem nhân vật em trai Cơ Vô Ngân.”
Thẩm Bằng Lan nghe vậy cười nói: ” Vậy xem ra nếu không có gì bất ngờ, lần này chúng ta sẽ diễn một đôi huynh đệ rồi.”
Đối với lần này có thể hợp tác hay không, hai người đều rất chờ mong.
Buổi tối Hạ Kinh Hồng và Thẩm Bằng Lan không ngủ lại bên này, lúc rời đi Thẩm Bằng Lan nói: ” Cần phải đối diễn thì gọi điện thoại cho tôi, gần đây có thời gian nghỉ ngơi.”
” Được rồi, anh Thẩm.”
Sau khi đưa bọn họ lên xe, Cố Triều Từ nắm tay Dung Ngọc cười nói: ” Cùng anh đi một chỗ.”
Dung Ngọc hồ nghi nhìn anh: ” Đi đâu vậy?”
” Đi là biết.” Cố Triều Từ nói xong nắm tay cậu, dẫn người đi về phía xe bên kia.
Biệt thự trang viên Cố gia này rất lớn, lúc Cố Triều Từ mở cửa xe, Dung Ngọc còn tưởng rằng bọn họ muốn rời đi, đến nơi khác.
Sau đó phát hiện, Cố Triều Từ lái xe cũng không có đi ra ngoài, mới hiểu được bọn họ không phải muốn rời đi.
Đến một bãi cỏ lớn, Cố Triều Từ dừng xe lại, Dung Ngọc nhìn bốn phía tối đen như mực, không biết bọn họ nửa đêm tới nơi này làm cái gì.
Kết quả ngay khi cậu đẩy cửa xe xuống, trên bầu trời đột nhiên nổ tung pháo hoa rực rỡ.
Trong nháy mắt đêm đen trở nên lấp lánh.
Cố Triều Từ đi đến bên cạnh cậu, đưa tay ý bảo cậu đi qua.
Ý thức được Cố Triều Từ có thể ở chỗ này chuẩn bị quà tặng, Dung Ngọc cười đặt tay lên lòng bàn tay anh, mặc cho anh dắt mình đi về phía khinh khí cầu dừng ở xa xa.
Bên cạnh khinh khí cầu đã có người chuẩn bị sẵn đồ đạc, chờ cậu đi qua đem một ít lưu ý giảng giải kỹ cho bọn họ, Dung Ngọc kinh ngạc nhìn khinh khí cầu dừng ở phía sau mình, không nghĩ tới Cố Triều Từ lại đặc biệt chuẩn bị cái này.
Khi mặc áo phao lên người Dung Ngọc, Cố Triều Từ nhẹ giọng hỏi: ” Sợ không?”
Dung Ngọc ánh sáng trong mắt mèo lộ ra hưng phấn, lắc đầu: ” Không sợ, rất chờ mong.”
Cố Triều Từ nhếch khóe môi, không nói gì, chỉ dắt cậu lên khinh khí cầu.
Bên trong khinh khí cầu, ngoài cả hai, cũng có phi công khinh khí cầu chuyên nghiệp.
Khi khinh khí cầu từ từ bay lên, pháo hoa nổ tung trên bầu trời, càng rực rỡ hơn.
Cố Triều Từ đứng sau lưng Dung Ngọc, đem cậu ôm vào trong ngực mình, trong mắt tất cả đều là ôn nhu.
Dung Ngọc nghiêng đầu nhìn về phía Cố Triều Từ: ” Anh chuẩn bị từ khi nào vậy?”
” Rất sớm, thích không?”
Dung Ngọc gật đầu: ” Thích, đây là lần đầu tiên em ngồi, cảm giác cách trời thật gần!”
Dung Ngọc vươn tay lên bầu trời, tựa như muốn đem vì sao trên trời hái xuống.
Đúng lúc này, một chiếc máy bay không người lái nhỏ xinh xuất hiện trước mặt cậu, phía dưới máy bay màu đen treo một cái hộp màu đen, Dung Ngọc nhìn hộp gấm màu đen trước mắt, ý thức được cái gì không bình thường, lần nữa quay đầu nhìn Cố Triều Từ.
Chỉ thấy con ngươi đen thâm sâu của người đàn ông lộ ra ôn nhu: ” Không mở ra xem sao?”
Dung Ngọc nhẹ nhàng mím môi vểnh lên, đưa tay cởi hộp gấm ra, nghiêng người, nắm lấy cái hộp biết rõ còn cố hỏi: ” Anh muốn làm gì?”
Cố Triều Từ hai tay chống lên vách khinh khí cầu: ” Em cảm thấy anh đang làm gì?”
Khi thanh âm của anh hạ xuống, Dung Ngọc tách một tiếng mở hộp gấm ra, bên trong là một đôi nhẫn màu bạc, nhìn thấy chúng nó, càng chứng thực suy nghĩ trong lòng Dung Ngọc.
” Anh muốn cầu hôn em sao?”
Cố Triều Từ nghe vậy, rũ mắt lại gần, chóp mũi hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau: ” Đúng vậy, Dung Ngọc anh hy vọng cuộc sống tương lai, đều có em tham dự, nguyện ý không?”
Dung Ngọc nhìn ánh mắt anh, nhẹ nhàng gật gật đầu: ” Nguyện ý.”
Cố Triều Từ nhếch khóe môi lên, nụ cười như sao ở chân trời, lấp lánh chói mắt.
**********************
Nghe được thanh âm, Dung Ngọc nhìn Cố Triều Từ một cái, người đàn ông vừa vặn cũng nhìn cậu: ” Đi thôi, đi qua xem một chút.”
Nói xong đem Cầu Cầu trong ngực đặt vào trong ngực Dung Ngọc, vật nhỏ vào trong ngực Dung Ngọc, nhu thuận vươn đầu lưỡi liếm liếm ngón tay cậu.
Dung Ngọc cười gãi cằm nó, Cầu Cầu lập tức phát ra thanh âm thoải mái, đáng yêu đến nổ tung.
Hạ Kinh Hồng và Thẩm Bằng Lan nhìn thấy hai người tới, chủ động nghênh đón: ” Cậu, Dung Ngọc.”
Dung Ngọc hướng Thẩm Bằng Lan cười hô: ” Anh Thẩm.”
Sau khi Hạ Kinh Hồng gọi một tiếng cậu, đến chỗ Dung Ngọc có chút không biết gọi là gì, tuy rằng sau lưng cậu gọi mợ nhỏ rất trơn tru, nhưng đối mặt với người thật nói vậy rất ngượng ngùng.
Ngược lại Dung Ngọc chủ động gọi hắn một tiếng: ” Anh Hạ.”
Kỳ thật trong lòng Dung Ngọc cũng rất phức tạp, lúc trước khi tới nơi này, cậu một lòng muốn thoát khỏi nam chủ cùng với người nhà nam chủ, kết quả ai có thể nghĩ tới, về sau cậu lại cùng Cố Triều Từ phát triển thành quan hệ như vậy, cậu ngược lại trở thành mợ của nam chủ.
Nghe Dung Ngọc chủ động gọi Hạ Kinh Hồng một tiếng, Cố Triều Từ ngước mắt nhìn qua: ” Gọi mợ!”
Hạ Kinh Hồng: ” Mợ nhỏ.”
Hai má Dung Ngọc nhất thời đỏ lên, muốn nói không cần, kết quả Cố Triều Từ mở miệng nói: ” Các người ai gọi vai nấy.”
Ngụ ý là, cậu gọi hắn là gì cũng được, nhưng hắn nhất định phải gọi cậu là mợ!
Hết lần này tới lần khác bối phận của hắn lại kẹt ở chỗ này, cho dù trong lòng Hạ Kinh Hồng u oán như thế nào, chỉ cần Dung Ngọc cùng Cố Triều Từ cùng một chỗ, chính là mợ hắn, chạy không thoát được.
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Hạ Như Mộng thay đổi một thân váy dài màu đen, đeo đôi khuyên tai mặc ngọc mà Dung Ngọc đưa cho bà đi ra: ” Kinh Hồng, Bằng Lan hai đứa tới rồi sao, mau tiến vào.”
” Bà dì nhỏ, khuyên tai này của ngài thật xinh đẹp nha!” Hạ Kinh Hồng vừa nói, Hạ Như Mộng cười vỗ bả vai hắn một cái, ” Chỉ có con là tinh mắt, Tiểu Ngọc tặng ta đó.”
” Khó trách dễ nhìn như vậy, ánh mắt của mợ nhỏ quá tốt!”
Nghe hắn gọi Dung Ngọc là mợ, nụ cười trên mặt Hạ Như Mộng càng sáng lạn một phần: ” Con ngược lại biết vỗ mông ngựa nha, hiện tại gọi mợ rồi, con cũng không sợ đem A Ngọc chúng ta gọi già đi rồi!”
Hạ Kinh Hồng: Con còn có thể nói gì nữa?
Thẩm Bằng Lan tới nhéo nhéo tay hắn, im lặng an ủi hắn, ai bảo hắn ở chỗ này bối phận nhỏ nhất, không khi dễ hắn khi dễ ai đây!
Hạ Kinh Hồng và Thẩm Bằng Lan nghe nói Cố Triều Từ mang Dung Ngọc về nhà nên cố ý tới đây.
Bữa tối bởi vì có thêm hai người, càng thêm náo nhiệt.
Lão thái thái thay một thân quần áo thoải mái ngồi bên cạnh Dung Ngọc, nắm lấy tay cậu nói: ” A Ngọc, kẹo của con cũng quá đẹp rồi, ta cũng không nỡ ăn.”
Lúc Dung Ngọc đặt làm, đặc biệt để cho bên kia làm kẹo thành các loại động vật, hy vọng có thể dỗ lão thái thái vui vẻ, lúc này nghe lão thái thái nói như vậy, Dung Ngọc cười nói: ” Bà ngoại không cần luyến tiếc, ăn xong con mang cho ngài là được.”
Lão thái thái muốn chính là những lời này, nhất thời vui vẻ vỗ vỗ tay cậu, khen cậu hiểu chuyện.
Cố Triều Từ bên này đem thịt cua đã bóc xong bỏ vào trong đĩa Dung Ngọc, động tác tự nhiên tựa như loại chuyện này không phải là lần đầu tiên làm vậy.
Chọc cho mọi người trên bàn theo bản năng nhìn về phía anh, Cố Triều Từ làm đương sự lại phảng phất như không có cảm giác, nghiêm túc đem cua lột xong bỏ vào trong đĩa Dung Ngọc.
Mà Dung Ngọc cũng không cảm thấy để cho anh giúp cậu bóc cua có cái gì không đúng, ăn đến vui vẻ.
Sau bữa tối, Thẩm Bằng Lan tiến đến bên cạnh Dung Ngọc: ” Sau khi “Dị Năng” hơ khô thẻ tre, có sắp xếp gì không?”
” Có một kịch bản đang đọc.”
” Là “Thái tử” của Thư đạo sao?”
Đột nhiên nghe Thẩm Bằng Lan nói như vậy, ánh mắt Dung Ngọc nhất thời sáng lên: ” Anh Thẩm cũng nhận được lời mời thử vai sao?”
Thẩm Bằng Lan gật đầu: ” Ừm, Thư đạo muốn tôi đóng vai Cơ Vô Thương.”
” Thất hoàng tử Cơ Vô Thương cuối cùng tranh vị chết trong mưa?”
” Đúng.”
Toàn bộ kịch bản của “Thái tử” kể về câu chuyện rất cũ, chính là câu chuyện trong thâm cung nội chiến tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.
Cơ Vô Thương cùng Cơ Vô Ngân vốn là một đôi song sinh, chỉ là đệ đệ Cơ Vô Ngân không bằng ca ca Cơ Vô Thương khỏe mạnh, thân thể yếu ớt, quanh năm phải dựa vào dược vật duy trì, mà mẫu phi bọn họ cũng không phải rất được sủng ái, điều này dẫn đến cuộc sống của bọn họ ở thâm cung cũng không tốt lắm.
Nguyên nhân như vậy cũng tạo thành hậu quả tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.
Dung Ngọc nghe Thẩm Bằng Lan nói có ý định đóng nhân vật thất hoàng tử liền bật cười: ” Rất trùng hợp, tôi đang xem nhân vật em trai Cơ Vô Ngân.”
Thẩm Bằng Lan nghe vậy cười nói: ” Vậy xem ra nếu không có gì bất ngờ, lần này chúng ta sẽ diễn một đôi huynh đệ rồi.”
Đối với lần này có thể hợp tác hay không, hai người đều rất chờ mong.
Buổi tối Hạ Kinh Hồng và Thẩm Bằng Lan không ngủ lại bên này, lúc rời đi Thẩm Bằng Lan nói: ” Cần phải đối diễn thì gọi điện thoại cho tôi, gần đây có thời gian nghỉ ngơi.”
” Được rồi, anh Thẩm.”
Sau khi đưa bọn họ lên xe, Cố Triều Từ nắm tay Dung Ngọc cười nói: ” Cùng anh đi một chỗ.”
Dung Ngọc hồ nghi nhìn anh: ” Đi đâu vậy?”
” Đi là biết.” Cố Triều Từ nói xong nắm tay cậu, dẫn người đi về phía xe bên kia.
Biệt thự trang viên Cố gia này rất lớn, lúc Cố Triều Từ mở cửa xe, Dung Ngọc còn tưởng rằng bọn họ muốn rời đi, đến nơi khác.
Sau đó phát hiện, Cố Triều Từ lái xe cũng không có đi ra ngoài, mới hiểu được bọn họ không phải muốn rời đi.
Đến một bãi cỏ lớn, Cố Triều Từ dừng xe lại, Dung Ngọc nhìn bốn phía tối đen như mực, không biết bọn họ nửa đêm tới nơi này làm cái gì.
Kết quả ngay khi cậu đẩy cửa xe xuống, trên bầu trời đột nhiên nổ tung pháo hoa rực rỡ.
Trong nháy mắt đêm đen trở nên lấp lánh.
Cố Triều Từ đi đến bên cạnh cậu, đưa tay ý bảo cậu đi qua.
Ý thức được Cố Triều Từ có thể ở chỗ này chuẩn bị quà tặng, Dung Ngọc cười đặt tay lên lòng bàn tay anh, mặc cho anh dắt mình đi về phía khinh khí cầu dừng ở xa xa.
Bên cạnh khinh khí cầu đã có người chuẩn bị sẵn đồ đạc, chờ cậu đi qua đem một ít lưu ý giảng giải kỹ cho bọn họ, Dung Ngọc kinh ngạc nhìn khinh khí cầu dừng ở phía sau mình, không nghĩ tới Cố Triều Từ lại đặc biệt chuẩn bị cái này.
Khi mặc áo phao lên người Dung Ngọc, Cố Triều Từ nhẹ giọng hỏi: ” Sợ không?”
Dung Ngọc ánh sáng trong mắt mèo lộ ra hưng phấn, lắc đầu: ” Không sợ, rất chờ mong.”
Cố Triều Từ nhếch khóe môi, không nói gì, chỉ dắt cậu lên khinh khí cầu.
Bên trong khinh khí cầu, ngoài cả hai, cũng có phi công khinh khí cầu chuyên nghiệp.
Khi khinh khí cầu từ từ bay lên, pháo hoa nổ tung trên bầu trời, càng rực rỡ hơn.
Cố Triều Từ đứng sau lưng Dung Ngọc, đem cậu ôm vào trong ngực mình, trong mắt tất cả đều là ôn nhu.
Dung Ngọc nghiêng đầu nhìn về phía Cố Triều Từ: ” Anh chuẩn bị từ khi nào vậy?”
” Rất sớm, thích không?”
Dung Ngọc gật đầu: ” Thích, đây là lần đầu tiên em ngồi, cảm giác cách trời thật gần!”
Dung Ngọc vươn tay lên bầu trời, tựa như muốn đem vì sao trên trời hái xuống.
Đúng lúc này, một chiếc máy bay không người lái nhỏ xinh xuất hiện trước mặt cậu, phía dưới máy bay màu đen treo một cái hộp màu đen, Dung Ngọc nhìn hộp gấm màu đen trước mắt, ý thức được cái gì không bình thường, lần nữa quay đầu nhìn Cố Triều Từ.
Chỉ thấy con ngươi đen thâm sâu của người đàn ông lộ ra ôn nhu: ” Không mở ra xem sao?”
Dung Ngọc nhẹ nhàng mím môi vểnh lên, đưa tay cởi hộp gấm ra, nghiêng người, nắm lấy cái hộp biết rõ còn cố hỏi: ” Anh muốn làm gì?”
Cố Triều Từ hai tay chống lên vách khinh khí cầu: ” Em cảm thấy anh đang làm gì?”
Khi thanh âm của anh hạ xuống, Dung Ngọc tách một tiếng mở hộp gấm ra, bên trong là một đôi nhẫn màu bạc, nhìn thấy chúng nó, càng chứng thực suy nghĩ trong lòng Dung Ngọc.
” Anh muốn cầu hôn em sao?”
Cố Triều Từ nghe vậy, rũ mắt lại gần, chóp mũi hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau: ” Đúng vậy, Dung Ngọc anh hy vọng cuộc sống tương lai, đều có em tham dự, nguyện ý không?”
Dung Ngọc nhìn ánh mắt anh, nhẹ nhàng gật gật đầu: ” Nguyện ý.”
Cố Triều Từ nhếch khóe môi lên, nụ cười như sao ở chân trời, lấp lánh chói mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất