Có Một Tên Công Paylak Đã Trọng Sinh Rồi
Chương 25: Rơi một biển nước mắt Thái Bình Dương vì vợ
Tuần này Tạ Trọng Tinh vẫn về nhà.
Phỏng chừng Tạ Quốc Húc với Lưu Tú cũng chưa nghĩ đến y sẽ trở về nên lúc thấy y đều ngây dại.
Hàng xóm cũng thấy được Tạ Trọng Tinh, chạy đến chào hỏi với y, "Trọng Tinh ơi, con lại đây, đêm nay đến nhà dì ăn cơm đi, nhà dì còn một chiếc giường, con qua đây ngủ."
Tạ Trọng Tinh lễ phép từ chối, "Cảm ơn dì, không cần đâu ạ."
Hàng xóm thương tiếc nói: "Không cần khách khí với dì đâu, chỗ đó chuột sói một ổ, con đừng để mình bị ảnh hưởng, dì xem tin tức rồi, thành tích con tốt như vậy, giáo viên con nói có thể đậu Thanh Hoa Bắc Đại lận, thật sự có tiền đồ đó, ba mẹ ruột còn đau ch.ết con, làm sao để con nghỉ học được chứ!"
Bà ấy nói lời này, còn cố ý đề cao âm lượng, Tạ Quốc Húc và Lưu Tú nghe vào trong tai, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Sắc mặt Tạ Trọng Tinh không thay đổi, vẫn lễ phép như cũ, "Cảm ơn dì ạ, nhưng thật sự không cần, con có nhà."
Lời này vừa nói ra, hàng xóm cũng không nói nữa, một lát sau mới nói: "Như vậy à, vậy con có việc có thể qua đây tìm dì, hàng xóm quê nhà hết cả mà, có thể giúp chúng ta khẳng định sẽ giúp."
Nói xong thì vào nhà, kề tai nói nhỏ với chồng bà ấy, "Đứa nhỏ này không phải bị ngược đến choáng rồi chứ, còn nhận cái nhà kia làm cha mẹ nữa."
Người đàn ông không kiên nhẫn mà nói: "Bà lo cho tốt bản thân đi, đừng luôn châm ngòi người khác nữa."
Người đàn bà phỉ nhổ rồi đi nấu cơm.
Tạ Trọng Tinh buông cặp, dường như không có việc gì hỏi: "Có cơm của tôi không?"
Tạ Quốc Húc và Lưu Tú nhìn nhau thoáng qua, còn chưa nói chuyện thì Tạ Tử An đã lao tới, âm thanh sắc nhọn mà kêu lên, "Mày còn mặt mũi trở về sao! Mày có biết bởi vì mày mà tao ở trường học bị mất mặt bao nhiêu hay không!!"
Tạ Trọng Tinh lẳng lặng không nói gì.
Ngón tay Tạ Tử An chỉ vào ngoài cửa, lớn tiếng nói: "Mày cút cho tao ngay! Mày không phải anh tao! Cũng không phải con của ba mẹ tao! Ba mày đã ch.ết! Mày chính là đứa con hoang!!"
Lời này vừa nói ra, trong mắt Tạ Trọng Tinh hiện lên một tia tàn nhẫn, y lạnh lùng thốt: "Giữ miệng sạch sẽ một chút, phòng hiện tại cậu đang ở, còn không nhất định là nhà cậu, chỉ cần tôi muốn kiện thì tùy thời đều có thể kiện các người, lấy lại tiền bồi thường của ba tôi."
Tạ Tử An còn muốn nói cái gì nữa thì đã bị Tạ Quốc Húc bưng kín miệng, nghiêm khắc nói: "Mày câm miệng cho tao!"
Tạ Tử An an tĩnh lại.
Tạ Trọng Tinh hỏi lần nữa: "Có cơm của tôi không?"
Giọng Lưu Tú mềm xuống, "Có, có, mới vừa nấu xong, mau lại đây ăn."
Vừa nói vừa kéo chỗ ngồi ra, đặt một chén cơm đã được bới đầy tới trước mặt Tạ Trọng Tinh.
Tạ Tử An đáng thương mà nói: "Mẹ! Đó là cơm của con!"
Lưu Tú nói: "Không phải con vừa mới ăn rất nhiều đồ ăn vặt sao? Ăn không ngon nữa đâu, nhường cho anh con ăn đi."
Tạ Tử An còn muốn làm loạn thì bị Tạ Quốc Húc đá cho một chân, thấp giọng nói: "Câm miệng, về phòng mày làm bài tập đi!"
Mặt Tạ Tử An đột nhiên đỏ lên, oán hận nhìn qua Tạ Trọng Tinh, quay đầu chạy về phòng.
Lưu Tú và Tạ Quốc Húc vây quanh Tạ Trọng Tinh đang ngồi xuống, Lưu Tú nhìn thoáng qua Tạ Quốc Húc, ôn nhu nói: "Tinh Tinh à, chúng ta vẫn là người một nhà đúng không?"
Tạ Trọng Tinh nhìn đồ ăn đầy bàn, đột nhiên hỏi: "Tên của tôi, là ai đặt?"
Sắc mặt Lưu Tú cứng đờ, không nói gì.
Tạ Trọng Tinh nói: "Là ba tôi đặt?"
Tạ Quốc Húc trầm mặc thật lâu, mới nói: "Đến bây giờ ba cũng không gạt con nữa, đúng vậy, con thật sự không phải là con của ba, con là con của Tạ Thanh Hà."
Lưu Tú cắn răng nhìn Tạ Quốc Húc, "Ông lại nói bậy gì đó?"
Tạ Quốc Húc không để ý đến bà ta, "Tên của con, là mẹ ruột con đặt cho."
Tim Tạ Trọng Tinh tăng tốc đập, ngón tay không tự giác mà nắm chặt, trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ, "Mẹ tôi là ai?"
Tạ Quốc Húc không đáp, "Con đừng oán ba, mẹ ruột con không cần con nên chỉ để lại cái tên này cho con, ba con cũng đã ch.ết, nếu ba không có một chút lương tâm thì đã tùy tiện ném con đến nơi nào đó rồi để con tự sinh tự diệt là được, nhưng ba còn mang con trở về, cho dù chúng ta không phải cha mẹ ruột của con, nhưng chúng ta đã nuôi con mười tám năm, con cũng đã gọi chúng ta là ba mẹ mười tám năm rồi, chỉ là muốn cho con nghỉ học thôi, con không thích chúng ta cũng sẽ không ép con, nếu thật sự không muốn cho con đi học thì ngay cả cấp 3 cũng không thể học được."
"Ba nói nhiều với con như vậy, chỉ muốn nói cho con biết, chúng ta vẫn là người một nhà, con nói rõ ràng với phóng viên đi, để bọn họ lên đài truyền hình làm sáng tỏ một chút, nếu không về sau ba với mẹ con không có ngày tốt nào đâu, sau này con cũng không có chỗ dựa vào."
Lưu Tú nghe xong cũng gật đầu theo, "Đúng đúng đúng!" Vẻ mặt bà ta hiền từ, "Sau này con sinh con, mẹ còn có thể giữ con cho con, nơi này là nhà của con, là gốc gác của con, lúc nào con trở về cũng được, người mẹ kia không cần con, nhưng mẹ cần con nha, mẹ và ba đều cần con, chúng ta đã là người một nhà mười tám năm rồi, chẳng lẽ không thể làm người một nhà cả đời sao?"
Tạ Trọng Tinh giống như bị bọn họ thuyết phục, con ngươi rũ xuống, không đáp.
Lưu Tú ân cần gắp thịt cho y, "Tinh Tinh à, mau ăn cơm đi, ăn nhiều một chút, không phải muốn thi đại học sao? Mẹ làm nhiều đồ ăn ngon cho con đó, bồi bổ thân thể."
Tạ Quốc Húc cũng gắp đồ ăn cho y, "Con ngẫm lại cho tốt đi."
Tạ Trọng Tinh không động đến đồ ăn mà bọn họ gắp cho, chỉ ăn cơm một lát, sau đó thấp giọng nói: "Các người nói rất đúng, ba ruột tôi không còn, mẹ ruột tôi cũng không cần tôi, là các người đã nuôi tôi mười tám năm, tôi nên nhận các người làm ba, làm mẹ mới đúng."
Lưu Tú mừng rỡ, "Đúng đúng! Chính là như vậy, con trai ngoan, đều là người một nhà cả mà, nào có hận thù một sớm một chiều chứ, nào, tiếp tục ăn cơm."
Giọng điệu Tạ Trọng Tinh đều đều nói: "Tôi ăn no rồi, không muốn ăn nữa."
Lưu Tú đáp: "Vậy thì không ăn nữa, chén con đặt ở nơi này đi, để mẹ thu dọn cho."
Tạ Quốc Húc nói: "Phóng viên bên kia......"
Tạ Trọng Tinh đáp: "Tôi sẽ đi làm rõ, đó chỉ là hiểu lầm mà thôi."
Tạ Quốc Húc tức khắc thở ra nhẹ nhõm một hơi.
Tạ Trọng Tinh đang muốn trở về cái ban công nhỏ của mình kia, Lưu Tú đã khẩn trương đứng lên, nói: "Từ từ, phòng con mẹ còn chưa quét dọn lại cho con."
Tạ Trọng Tinh làm như không nghe thấy, y đi qua đó đẩy cửa ra thì thấy, tấm ván gỗ làm giường trước kia của mình đã bị tháo bỏ.
Lưu Tú có chút vô thố đi đến bên cạnh y, xấu hổ nói: "Con qua phòng An An ngủ đi, ngày hôm qua mẹ mới quét dọn vệ sinh trong phòng đó......"
Tạ Trọng Tinh cười khẽ lên, nói: "Được."
Vài phút sau, mắt điếc tai ngơ với tiếng thét chói tai của Tạ Tử An cùng âm thanh trách cứ của Tạ Quốc Húc ở bên ngoài, Tạ Trọng Tinh nhìn phòng Tạ Tử An, đột nhiên cười lạnh một chút, hốc mắt đã hơi ươn ướt.
Tạ Thanh Hà, Tạ Trọng Tinh.
Hà thanh tinh trọng, mẹ ruột của mình, hẳn là rất yêu ba mình, cũng yêu mình nữa.
Mình là đứa nhỏ được sinh ra trong sự chờ mong cùng yêu thích của cha mẹ.
(*) Hà thanh tinh trọng: 河清 – Hà Thanh: Nước sông trở nên trong xanh. Chủ yếu đề cập đến vùng nước trong của sông Hoàng Hà. Khi sông Hoàng Hà đục và hiếm khi trong xanh, người xưa dùng "heqing"(hà thanh) như một biểu tượng của sự thịnh vượng và hòa bình; 星重 – Tinh Trọng: Sao sáng trên trời. Hà Thanh Tinh Trọng là phong cảnh đẹp có sao trên trời soi xuống sông xanh.
Kỳ nghỉ kết thúc, Tạ Trọng Tinh về lại trường học.
Tần Chung Việt thật cẩn thận hỏi: "Lấy được hợp đồng không?"
Tạ Trọng Tinh gật đầu, bình tĩnh nói: "Lấy được."
Tần Chung Việt nhỏ giọng hỏi: "Có thể cho tôi xem được không?"
Tạ Trọng Tinh nói: "Cậu không cần xem thì tốt hơn."
Tần Chung Việt: "Vì sao á? Cậu không tin tôi sao? Tôi sẽ không tiết lộ ra ngoài mà."
Nói xong thì lộ ra biểu tình đáng thương.
Tạ Trọng Tinh: "......"
Tạ Trọng Tinh nói: "Cậu muốn xem thật hả?"
Tần Chung Việt gật gật đầu, "Muốn!"
Tạ Trọng Tinh nói: "Vậy cậu nhìn rồi đừng khóc nha."
Tần Chung Việt không cho là đúng, "Anh Khải Kỳ đã cho tôi xem nội dung hợp đồng rồi, sao tôi có thể khóc được chứ."
Tạ Trọng Tinh lấy bản hợp đồng kia từ cặp ra, giao cho Tần Chung Việt, nghiêm túc nói: "Đừng khóc đó."
Tần Chung Việt cũng nghiêm túc nói: "Có một chuyện cậu hiểu lầm rồi, tôi thật sự không thích khóc, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng khóc, lần trước chỉ là ngoài ý muốn thôi, nếu không cả đời tôi sẽ không biết nước mắt là cái vị gì nữa!"
Nói xong, hắn mở hợp đồng ra.
Ngay sau đó, Tạ Trọng Tinh đã thấy hai mắt hắn nhanh chóng phiếm hồng, hốc mắt lập tức chứa đầy nước mắt, trong âm thanh của hắn mang theo tiếng khóc nức nở dày đặc, mắng: "Má nó!"
Hai mươi năm!
Hai mươi năm!!!!
Tiền lương mỗi năm năm vạn! Hai mươi năm!
Tần Chung Việt khóc thành tiếng nức nở, từng hột nước mắt bự bự cuồn cuộn mà xuống, rơi trên hợp đồng, làm ướt trang giấy.
Tạ Trọng Tinh: "............"
Y duỗi tay vỗ vỗ lưng Tần Chung Việt, nhẹ giọng trấn an: "Đừng khóc, tôi không ký cái hợp đồng này, chuyện chưa thành mà, cậu đừng khóc."
Tần Chung Việt nghe xong lời này, khóc càng thêm thê thảm.
Tuy tiết tự học còn chưa bắt đầu nhưng trong phòng học đã có không ít bạn học lục tục tới rồi, nhìn thấy Tần Chung Việt khóc thành tiếng thê thảm như vậy cùng với Tạ Trọng Tinh vẻ mặt ôn nhu ở bên cạnh trấn an, đều cảm thấy đầu óc có chút không đủ dùng.
Chung Nhất Minh đi tới trong ánh mắt chờ đợi của toàn bộ nam nữ sinh, hỏi: "Cậu làm sao vậy? Khóc cái gì?"
Tần Chung Việt hmuhmu mà khóc lóc, nói không nên lời lời, Chung Nhất Minh mắt tinh thấy được trong tay hắn đang cầm một tờ giấy nên vươn tay muốn lấy, lại bị Tần Chung Việt giữ chặt chẽ trong lòng ngực, không chịu để cậu ta xem.
Chung Nhất Minh đành phải hỏi: "Tại sao cậu khóc vậy?"
Tần Chung Việt nuốt nước bọt nói: "Tôi muốn khóc thì khóc, tôi là nam thì không thể khóc sao? Nam nhi có nước mắt nhưng không dễ rơi, chỉ là chưa tới chỗ thương tâm thôi!"
Chung Nhất Minh: "......"
Chung Nhất Minh nói: "Đừng khóc nữa, lau nước mắt đi."
Nói xong thì móc ra một gói khăn giấy, để lên trên mặt bàn của Tần Chung Việt rồi quay đầu về lại chỗ ngồi của mình.
Một lát sau, lại có một bạn học nam hỏi: "Anh, anh khóc gì á? Đừng khóc ha, cho anh kẹo ăn nè."
Vừa nói vừa chộp một nắm kẹo để trên bàn cho hắn.
Liên tục có bạn học tới đây an ủi hắn, tuy chưa thể trấn an hắn, nói hắn đừng khóc nữa, nhưng vì đồ trên mặt bàn chồng đống càng ngày càng nhiều nên Tần Chung Việt cũng chậm rãi ổn định cảm xúc lại.
Tạ Trọng Tinh nói: "Mọi người quan tâm cậu như vậy, cậu không nên để cho bọn họ tiếp tục lo lắng nữa, mau nín đi."
Tần Chung Việt hít hít cái mũi, hai mắt đỏ rực mà nhìn y một cái rồi lấy điện thoại ra cúi đầu soạn một tin nhắn cho Tần Hướng Tiền.
"Ba, con thật sự quá yêu ba, thật sự!!"
"Con nhất định sẽ học tập thiệt tốt, thi đậu Thanh Bắc, cho ba vinh quang!!"
Mà bên kia, Tần Hướng Tiền nhận được tin nhắn của Tần Chung Việt, nhìn đi nhìn lại mấy lần, vẻ mặt thản nhiên buông xuống ——
Quen rồi, quen rồi......
Tạ Tử An tới trường học, lúc cậu ta vào cửa phòng học đã nhận ra có rất nhiều người đang nhìn cậu ta, không khỏi mím chặt khóe môi.
Cậu ta rất bực bội, cực kỳ bực bội nhưng không biết tống cảm xúc chướng khí này ra chỗ nào, vì thế đi đến chỗ ngồi của mình, dùng sức ném ghế dựa một chút khiến nó phát ra một tiếng vang "Loảng xoảng" thật lớn, toàn bộ phòng học nháy mắt yên tĩnh lại.
Tạ Tử An vừa lấy sách ra thì nghe thấy có người cố tình kéo cao giọng, lớn tiếng nói: "Các cậu có xem tin tức tiếp theo của ngày hôm qua không?"
"Tin tức gì á?" Người này vừa nói xong thì có một người khác làm vai diễn phụ, kẻ xướng người hoạ cùng to giọng mà hàn huyên.
"Chính là sự kiện Tạ Trọng Tinh kia kìa, tin này được tiết lộ rồi, chuyện cha mẹ cậu ấy muốn bán cậu ấy đúng là sự thật."
"Chuyện này là sao?"
"Tạ Trọng Tinh về nhà thì phát hiện ở nhà có một bản hợp đồng, hóa ra ba mẹ cậu ấy bán cậu ấy cho một công ty lừa đảo, ký hợp đồng lao động hai mươi năm lận."
"Cái gì? Hai mươi năm? Đây không phải là khế bán mình ở cổ đại hay sao!"
"Cho nên mới nói nha, nói bán mình cũng không sai mà, cậu tôi là luật sư nên tôi có đi hỏi, hợp đồng này thật đúng là có hiệu lực về mặt pháp luật, vì tiền lương với phúc lợi đều nói rõ, về mặt pháp luật là có hiệu quả."
"Thật quá đáng đó! Tạ Trọng Tinh kia không phải là hạng nhất toàn trường Nam Dương sao? Ai cũng nói cậu ta sẽ thi được hạng nhất tỉnh, là Thủ khoa tỉnh đó, là chuyện rất tốt có thể làm cho thành phố A của chúng ta vẻ vang, vậy mà ba mẹ cậu ta lại kiến thức hạn hẹp như vậy, để đại học bá người ta đi làm kẻ lừa đảo à?"
"Dị mới nói, còn không phải là coi trân châu thành mắt cá, coi mắt cá thành trân châu hay sao?"
(*)Thật thật giả giả, thật giả lẫn lộn, hàng chất lượng cao và kém chất lượng bị đánh tráo, coi đồ kém thành đồ tốt và ngược lại.
Tạ Tử An nghe đến trái tim kịch liệt nhảy lên, gần như là muốn phá màng nhĩ, cậu ta đột nhiên đứng lên, hung tợn nhìn về phía bạn học nam đang nói chuyện kia, "Mày nói ai là mắt cá!?"
Bạn học nam đó vén tay áo lên, lộ ra bắp tay cường tráng của mình, nhìn cậu ta khiêu khích, "Mày nói tao hay nói ai? Thế nào, muốn đánh một trận à?"
Ngực Tạ Tử An kịch liệt phập phồng, gắt gao mà nhìn chằm chằm bạn học nam, nắm chặt nắm tay.
Bạn học nam nhìn cậu ta một cái, tiếp tục tán gẫu với vai diễn phụ, "Hiện tại một cái tin tức này thôi mà giống như phim bộ vậy đó, bà với ba mẹ cả nhà tôi cũng đang theo dõi nè, cậu nói xem, chuyện này tám, chín phần mười là thật rồi, Tạ Trọng Tinh chính là con trai của người tên Tạ Thanh Hà kia, tiền bồi thường nói là hai mươi vạn, người nhà này thì cầm luôn tiền, không nuôi nổi một cô nhi cho thiệt tốt không nói, còn sai sử người ta như người hầu, nói không chừng nhà bọn họ đang ở là lấy máu thịt ba người ta đổi đó, bọn họ ở cũng không thấy đuối lý nữa chứ."
Tạ Tử An không thể nhịn được nữa, trực tiếp nhào tới, đánh nhau với bạn học nam.
Hơn mười phút sau, cậu ta và Lữ Manh cùng bị gọi vào văn phòng của Trương Cách Tân.
"Các cậu thật giỏi, còn hai tháng nữa là thi đại học, các cậu lại gây sự đánh nhau! Không để kỷ luật lớp học vào mắt hả?!" Trương Cách Tân cả giận nói.
Lữ Manh nói: "Thầy ơi, nhưng mọi người đều thấy là Tạ Tử An động tay trước."
Lữ Manh không bị thương gì, thần thái sáng láng, nhưng Tạ Tử An lại bị đánh như cái đầu heo, máu bầm đầy mặt.
Hơi thở Tạ Tử An không xong mà lớn tiếng nói: "Là cậu ta chỉ cây dâu mắng cây hòe, mắng em trước mà!"
Lữ Manh nói: "Ồ, cậu nói là chuyện của anh cậu đó hả? Mấy chuyện này đã lênTV rồi, còn không cho tôi nói vài câu à? Tôi có nói tên cậu, họ cậu sao?"
Tạ Tử An bị nhục nhã đến đầy mặt là đỏ bừng, "Mày biết rõ, mày biết rõ......"
Cậu ta tức giận đến nói không ra lời, một lần nữa cậu ta lại nổi lên thù hận với Tạ Trọng Tinh ở trong lòng.
Nếu không phải do nó, sao mình có thể khó chịu như vậy!
Trương Cách Tân nói: "Gọi phụ huynh các cậu đến đây một chuyến, chẳng qua tới rồi thì xử phạt nghỉ học."
Tạ Tử An mặt trắng đi, cầu xin: "Thầy ơi em sai rồi, có thể không cần gọi ba mẹ em được không, bọn họ rất bận, không có thời gian đâu."
Lữ Manh nói: "Vội bao nhiêu mà vội, vội vàng ngược anh trai cậu sao?"
Tạ Tử An đột nhiên nhìn hắn, thấp giọng nói: "Mày có câm miệng hay không!"
Lữ Manh nói: "Người nào đó chột dạ rồi kìa."
Tạ Tử An thiếu chút nữa bị cậu ta làm cho tức ch.ết.
Cuối cùng Tạ Quốc Húc vẫn đến đây, ông ta tới văn phòng, hiểu biết tình huống rồi thì sắc mặt âm trầm, ông ta nói: "Thầy à, đây là chuyện có thể có thôi mà, con tôi không nên chịu tổn thương này, hành vi của vị bạn học này đã xúc phạm tới tâm lý khỏe mạnh của con trai tôi một cách nghiêm trọng, tôi nhất định phải nói."
Trương Cách Tân nói: "Phụ huynh Tạ Tử An à, trừ chuyện này ra, tôi còn chưa nói tình huống học tập của Tạ Tử An với anh."
Sắc mặt Tạ Tử An trắng bệch kêu lên: "Thầy!"
Trương Cách Tân nhìn Tạ Quốc Húc một cái, nói: "Bắt đầu từ khai giảng năm nay, thành tích học tập của Tạ Tử An vẫn luôn tụt xuống, hiện tại đã lùi đến dưới hạng 500 rồi, tình huống Ngũ Trung chúng tôi có thể anh không không rõ ràng lắm, nhưng năm trước Ngũ Trung chỉ có hơn một trăm hạng làm gốc, vốn dĩ năm trước con trai anh trong top một trăm, thành tích còn coi là không tồi, cứ như vậy là ổn, nhưng hiện tại lại tụt dưới hạng 500, khả năng chỉ có thể học trường hạng ba."
"Chỉ tính sau khai giảng mấy tháng thôi, tổng cộng tôi đã tịch thu điện thoại của em ấy bốn lần, căn cứ vào bạn học phản ánh, chỉ cần có thời gian là chơi game, hơn nữa buổi tối không ngủ được thì núp trong WC ở ký túc xá chơi game, tiết thể dục cũng giả bệnh để trốn học đi chơi game, gần đây tôi còn chưa thu được một máy chơi game của nó nữa, tôi muốn phản hồi với anh mấy lần nhưng anh luôn chặn tôi."
Lòng Tạ Quốc Húc đột nhiên nặng nề, nhìn về phía Tạ Tử An.
Trương Cách Tân nói: "Tốt nhất ngài nên giáo dục lại con mình đi, cứ còn như vậy nữa thì ngay cả đại học cũng thi không đậu, chỉ có thể học cao đẳng chuyên khoa thôi."
Tạ Quốc Húc không nói một câu mà đi phía trước, Tạ Tử An cũng không dám nói chuyện, chờ ra khỏi trường học, cậu ta mới nhỏ giọng gọi một tiếng, "Ba?"
Tạ Quốc Húc đột nhiên phát hỏa, "Mày còn biết tao là ba mày hả! Tao vất vả làm việc cho mày đi học, mày báo đáp với tao như vậy sao??"
"Nói dối tao hả, nói dối tao hả!"
Tạ Quốc Húc giơ bàn tay lên muốn đánh cậu ta, nhưng còn hạ xuống đã nghe thấy Tạ Tử An hét lên một tiếng, khóc òa, "Ba! Con sai rồi! Đừng đánh con mà!"
Tạ Quốc Húc dừng lại, ngực ông ta kịch liệt phập phồng, có cảm giác đầu váng mắt hoa.
Đứa con ông ta vẫn luôn cho rằng rất ưu tú, thật ra chỉ là một phế vật nói dối thành tánh, mà Tạ Trọng Tinh ông ta vẫn luôn nghĩ là phế vật, lại là hạng nhất toàn trường, là Thủ khoa tỉnh dự bị.
Rốt cuộc là tại sao, cùng một cha một mẹ sinh ra, tại sao con của ông ta với Tạ Thanh, lại khác nhau đến như vậy?
Rõ ràng ông ta với Tạ Thanh Hà là song bào thai mà, vì cái gì Tạ Thanh Hà thông minh như vậy, có thể thi đậu đại học nổi tiếng, có được một bạn gái xinh đẹp như vậy, mà ông ta lại thi đại học không nổi, ngay cả người yêu cũng giống vậy?
Tạ Quốc Húc vô cùng bực bội, cho dù Tạ Thanh Hà ch.ết rồi, mình cũng không so được với anh ta!
Cái gì cũng không so được!
Tạ Quốc Húc lẩm bẩm: "Tại sao Trọng Tinh không phải là con ruột của tao......"
Tạ Tử An nghe xong những lời này của ông ta thì trước mắt tối sầm, lại là Tạ Trọng Tinh!
Chẳng qua cho dù Tạ Quốc Húc ảo não hối hận hay Tạ Tử An tiếp tục căm ghét, hiện giờ bọn họ cũng không ảnh hưởng mảy may nào với Tạ Trọng Tinh.
Tần Chung Việt nói muốn đưa bọn họ xuất đạo cả nước, đúng là xuất đạo cả nước.
Tin tức phỏng vấn do hai người Hoàng Cạnh Nam cùng Lý Khuê làm đã khơi dòng mở ra tin tức nối liền, chỉ mỗi ở thành phố A là chưa đủ, bọn họ còn cắt nối biên tập lần nữa, bố trí trình tự lại một chút, thay nhau chiếu lên như phim truyền hình suốt ba tập, phát sóng ở các đài truyền hình khác nữa, trong khoảng thời gian ngắn đã rất nhiều đài truyền hình chiếu tin tức này lên.
Dù cho là buổi sáng, buổi trưa hay buổi tối đều có thể nhìn thấy tin tức mười phần bùng nổ này.
Tạ Quốc Húc và Lưu Tú thật sự trở thành đại ác nhân tiếng xấu lan xa, đi trên đường cũng sẽ bị người ném trứng thúi, Tạ Tử An ở trường học cũng càng ngày càng chịu không nổi nữa, người bạn gái Kim Nhụy trăm đường thuận theo trước kia cũng đơn phương chia tay với cậu ta, trốn trong ký túc xá không muốn gặp cậu ta.
Đây còn chưa phải tệ nhất, Tạ Trọng Tinh vậy mà thật sự tố cáo nhà bọn họ!!
Tạ Quốc Húc cùng Lưu Tú nhận được lệnh của toà án, tức giận đến không kiềm được, muốn tìm Tạ Trọng Tinh tính sổ, nhưng dù tìm thế nào cũng không thấy người, bởi vì bảo vệ cổng trường Nam Dương không cho bọn họ vào trường!
So với mây đen giăng đầy Tạ gia, ngược lại bên Tạ Trọng Tinh thì cả người đều nhẹ nhàng.
Y ngồi trên đài kéo cờ ở trường học, đắm chìm trong ánh mặt trời làm cả người sáng lên, xinh đẹp đến làm người loá mắt, cặp mắt xinh đẹp kia của y nhìn chăm chú vào Tần Chung Việt, khóe môi nhếch lên một độ cung ôn nhu, giọng nói thật mềm nhẹ, "Tần Chung Việt, thật sự cảm ơn cậu."
Tần Chung Việt nhìn Tạ Trọng Tinh như vậy, theo bản năng mà nuốt nuốt nước miếng, "Cảm, cảm ơn cái gì nha? Chuyện của cậu chính là chuyện của tôi, tôi không chối từ!"
Tạ Trọng Tinh nhìn hắn, rõ ràng nụ cười trở nên tươi đẹp hơn vài phần, "Tuy cậu nói như vậy, nhưng tôi cũng muốn cảm kích cậu, vì cậu làm chút chuyện gì đó, nếu không cứ yên tâm thoải mái mà nhận lòng tốt của cậu như vầy, cũng có chút kỳ quái."
Tần Chung Việt cảm giác miệng mình càng ngày càng khô, hắn liếm liếm môi, ma xui quỷ khiến mở miệng: "Vậy cậu hôn tôi một cái được không?"
Tạ Trọng Tinh: "?"
Tạ Trọng Tinh: "Hôn cậu một cái?"
Tần Chung Việt tức khắc đỏ mặt, tim hắn đập đến lợi hại, trong lòng cũng không rõ vì sao mình đột nhiên thật khẩn trương vầy, hầu kết hắn lên xuống vài cái, linh quang chợt lóe, hắn vươn tay, "Tay tôi bị thương rồi."
Ánh mắt Tạ Trọng Tinh rơi xuống mu bàn tay hắn, quả nhiên có một lỗ, y duỗi tay nâng cổ tay của hắn lên, hỏi: "Làm sao mà bị thương?"
Tần Chung Việt nói: "Bị góc bàn đâm đó, rất đau."
Tạ Trọng Tinh nhìn hắn một cái, "Đừng nói là cậu nghĩ nước miếng có thể ngăn đau cầm máu đó chứ?"
Chắc là thời tiết càng ngày càng nóng, Tần Chung Việt cảm thấy thân thể có chút không chịu khống chế, đây là phản ứng đặc biệt ở học sinh cấp 3 thôi mà, trừ sau hai mươi mấy tuổi thì buổi sáng có ra, còn lại khá là khó có.
Tần Chung Việt tìm được lý do vì chính mình, trong lòng yên ổn rất nhiều ——
Hắn không phải biến thái, hắn chỉ là một học sinh cấp 3 thuần khiết mà thôi.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt cực kỳ thuần khiết vô tội mà nói: "Chẳng lẽ không phải sao?"
Tạ Trọng Tinh: "...... Cậu vui là được."
Nói xong, thật sự cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay của Tần Chung Việt.
Độ ấm trên mặt Tần Chung Việt nháy mắt có thể luộc chín được một quả trứng gà.
Đậu xanh, hắn muốn......
Không được! Hắn không thể muốn! Thân thể hắn, chỉ thuộc về vợ thôi, Tạ Trọng Tinh không phải vợ hắn!
Không phải!!!
Tạ Trọng Tinh không biết trong lòng hắn đấu tranh tư tưởng như thế nào, y nâng mặt lên rồi lấy khăn giấy ra, xoa xoa cho hắn, hỏi: "Không đau nữa chứ?"
Vẻ mặt Tần Chung Việt nhẫn nhục nghiêm túc: "Không, không đau nữa."
Tạ Trọng Tinh nhìn biểu tình nho nhỏ này của hắn, không biết vì sao lại nở nụ cười.
Tần Chung Việt nhíu chặt mày, hoàn toàn bị tươi cười nhẹ nhàng này của y vuốt phẳng, hắn ngơ ngác nhìn Tạ Trọng Tinh.
Đậu, hắn quả nhiên vẫn muốn......
Tác giả có lời muốn nói: Việt nhãi con: Đậu, quả nhiên vẫn muốn......
Các vị fan mama, thỉnh lấp chỗ trống ~
Đáp án hẳn là rất rõ ràng ha, câu đảo ngược ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha
Phỏng chừng Tạ Quốc Húc với Lưu Tú cũng chưa nghĩ đến y sẽ trở về nên lúc thấy y đều ngây dại.
Hàng xóm cũng thấy được Tạ Trọng Tinh, chạy đến chào hỏi với y, "Trọng Tinh ơi, con lại đây, đêm nay đến nhà dì ăn cơm đi, nhà dì còn một chiếc giường, con qua đây ngủ."
Tạ Trọng Tinh lễ phép từ chối, "Cảm ơn dì, không cần đâu ạ."
Hàng xóm thương tiếc nói: "Không cần khách khí với dì đâu, chỗ đó chuột sói một ổ, con đừng để mình bị ảnh hưởng, dì xem tin tức rồi, thành tích con tốt như vậy, giáo viên con nói có thể đậu Thanh Hoa Bắc Đại lận, thật sự có tiền đồ đó, ba mẹ ruột còn đau ch.ết con, làm sao để con nghỉ học được chứ!"
Bà ấy nói lời này, còn cố ý đề cao âm lượng, Tạ Quốc Húc và Lưu Tú nghe vào trong tai, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Sắc mặt Tạ Trọng Tinh không thay đổi, vẫn lễ phép như cũ, "Cảm ơn dì ạ, nhưng thật sự không cần, con có nhà."
Lời này vừa nói ra, hàng xóm cũng không nói nữa, một lát sau mới nói: "Như vậy à, vậy con có việc có thể qua đây tìm dì, hàng xóm quê nhà hết cả mà, có thể giúp chúng ta khẳng định sẽ giúp."
Nói xong thì vào nhà, kề tai nói nhỏ với chồng bà ấy, "Đứa nhỏ này không phải bị ngược đến choáng rồi chứ, còn nhận cái nhà kia làm cha mẹ nữa."
Người đàn ông không kiên nhẫn mà nói: "Bà lo cho tốt bản thân đi, đừng luôn châm ngòi người khác nữa."
Người đàn bà phỉ nhổ rồi đi nấu cơm.
Tạ Trọng Tinh buông cặp, dường như không có việc gì hỏi: "Có cơm của tôi không?"
Tạ Quốc Húc và Lưu Tú nhìn nhau thoáng qua, còn chưa nói chuyện thì Tạ Tử An đã lao tới, âm thanh sắc nhọn mà kêu lên, "Mày còn mặt mũi trở về sao! Mày có biết bởi vì mày mà tao ở trường học bị mất mặt bao nhiêu hay không!!"
Tạ Trọng Tinh lẳng lặng không nói gì.
Ngón tay Tạ Tử An chỉ vào ngoài cửa, lớn tiếng nói: "Mày cút cho tao ngay! Mày không phải anh tao! Cũng không phải con của ba mẹ tao! Ba mày đã ch.ết! Mày chính là đứa con hoang!!"
Lời này vừa nói ra, trong mắt Tạ Trọng Tinh hiện lên một tia tàn nhẫn, y lạnh lùng thốt: "Giữ miệng sạch sẽ một chút, phòng hiện tại cậu đang ở, còn không nhất định là nhà cậu, chỉ cần tôi muốn kiện thì tùy thời đều có thể kiện các người, lấy lại tiền bồi thường của ba tôi."
Tạ Tử An còn muốn nói cái gì nữa thì đã bị Tạ Quốc Húc bưng kín miệng, nghiêm khắc nói: "Mày câm miệng cho tao!"
Tạ Tử An an tĩnh lại.
Tạ Trọng Tinh hỏi lần nữa: "Có cơm của tôi không?"
Giọng Lưu Tú mềm xuống, "Có, có, mới vừa nấu xong, mau lại đây ăn."
Vừa nói vừa kéo chỗ ngồi ra, đặt một chén cơm đã được bới đầy tới trước mặt Tạ Trọng Tinh.
Tạ Tử An đáng thương mà nói: "Mẹ! Đó là cơm của con!"
Lưu Tú nói: "Không phải con vừa mới ăn rất nhiều đồ ăn vặt sao? Ăn không ngon nữa đâu, nhường cho anh con ăn đi."
Tạ Tử An còn muốn làm loạn thì bị Tạ Quốc Húc đá cho một chân, thấp giọng nói: "Câm miệng, về phòng mày làm bài tập đi!"
Mặt Tạ Tử An đột nhiên đỏ lên, oán hận nhìn qua Tạ Trọng Tinh, quay đầu chạy về phòng.
Lưu Tú và Tạ Quốc Húc vây quanh Tạ Trọng Tinh đang ngồi xuống, Lưu Tú nhìn thoáng qua Tạ Quốc Húc, ôn nhu nói: "Tinh Tinh à, chúng ta vẫn là người một nhà đúng không?"
Tạ Trọng Tinh nhìn đồ ăn đầy bàn, đột nhiên hỏi: "Tên của tôi, là ai đặt?"
Sắc mặt Lưu Tú cứng đờ, không nói gì.
Tạ Trọng Tinh nói: "Là ba tôi đặt?"
Tạ Quốc Húc trầm mặc thật lâu, mới nói: "Đến bây giờ ba cũng không gạt con nữa, đúng vậy, con thật sự không phải là con của ba, con là con của Tạ Thanh Hà."
Lưu Tú cắn răng nhìn Tạ Quốc Húc, "Ông lại nói bậy gì đó?"
Tạ Quốc Húc không để ý đến bà ta, "Tên của con, là mẹ ruột con đặt cho."
Tim Tạ Trọng Tinh tăng tốc đập, ngón tay không tự giác mà nắm chặt, trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ, "Mẹ tôi là ai?"
Tạ Quốc Húc không đáp, "Con đừng oán ba, mẹ ruột con không cần con nên chỉ để lại cái tên này cho con, ba con cũng đã ch.ết, nếu ba không có một chút lương tâm thì đã tùy tiện ném con đến nơi nào đó rồi để con tự sinh tự diệt là được, nhưng ba còn mang con trở về, cho dù chúng ta không phải cha mẹ ruột của con, nhưng chúng ta đã nuôi con mười tám năm, con cũng đã gọi chúng ta là ba mẹ mười tám năm rồi, chỉ là muốn cho con nghỉ học thôi, con không thích chúng ta cũng sẽ không ép con, nếu thật sự không muốn cho con đi học thì ngay cả cấp 3 cũng không thể học được."
"Ba nói nhiều với con như vậy, chỉ muốn nói cho con biết, chúng ta vẫn là người một nhà, con nói rõ ràng với phóng viên đi, để bọn họ lên đài truyền hình làm sáng tỏ một chút, nếu không về sau ba với mẹ con không có ngày tốt nào đâu, sau này con cũng không có chỗ dựa vào."
Lưu Tú nghe xong cũng gật đầu theo, "Đúng đúng đúng!" Vẻ mặt bà ta hiền từ, "Sau này con sinh con, mẹ còn có thể giữ con cho con, nơi này là nhà của con, là gốc gác của con, lúc nào con trở về cũng được, người mẹ kia không cần con, nhưng mẹ cần con nha, mẹ và ba đều cần con, chúng ta đã là người một nhà mười tám năm rồi, chẳng lẽ không thể làm người một nhà cả đời sao?"
Tạ Trọng Tinh giống như bị bọn họ thuyết phục, con ngươi rũ xuống, không đáp.
Lưu Tú ân cần gắp thịt cho y, "Tinh Tinh à, mau ăn cơm đi, ăn nhiều một chút, không phải muốn thi đại học sao? Mẹ làm nhiều đồ ăn ngon cho con đó, bồi bổ thân thể."
Tạ Quốc Húc cũng gắp đồ ăn cho y, "Con ngẫm lại cho tốt đi."
Tạ Trọng Tinh không động đến đồ ăn mà bọn họ gắp cho, chỉ ăn cơm một lát, sau đó thấp giọng nói: "Các người nói rất đúng, ba ruột tôi không còn, mẹ ruột tôi cũng không cần tôi, là các người đã nuôi tôi mười tám năm, tôi nên nhận các người làm ba, làm mẹ mới đúng."
Lưu Tú mừng rỡ, "Đúng đúng! Chính là như vậy, con trai ngoan, đều là người một nhà cả mà, nào có hận thù một sớm một chiều chứ, nào, tiếp tục ăn cơm."
Giọng điệu Tạ Trọng Tinh đều đều nói: "Tôi ăn no rồi, không muốn ăn nữa."
Lưu Tú đáp: "Vậy thì không ăn nữa, chén con đặt ở nơi này đi, để mẹ thu dọn cho."
Tạ Quốc Húc nói: "Phóng viên bên kia......"
Tạ Trọng Tinh đáp: "Tôi sẽ đi làm rõ, đó chỉ là hiểu lầm mà thôi."
Tạ Quốc Húc tức khắc thở ra nhẹ nhõm một hơi.
Tạ Trọng Tinh đang muốn trở về cái ban công nhỏ của mình kia, Lưu Tú đã khẩn trương đứng lên, nói: "Từ từ, phòng con mẹ còn chưa quét dọn lại cho con."
Tạ Trọng Tinh làm như không nghe thấy, y đi qua đó đẩy cửa ra thì thấy, tấm ván gỗ làm giường trước kia của mình đã bị tháo bỏ.
Lưu Tú có chút vô thố đi đến bên cạnh y, xấu hổ nói: "Con qua phòng An An ngủ đi, ngày hôm qua mẹ mới quét dọn vệ sinh trong phòng đó......"
Tạ Trọng Tinh cười khẽ lên, nói: "Được."
Vài phút sau, mắt điếc tai ngơ với tiếng thét chói tai của Tạ Tử An cùng âm thanh trách cứ của Tạ Quốc Húc ở bên ngoài, Tạ Trọng Tinh nhìn phòng Tạ Tử An, đột nhiên cười lạnh một chút, hốc mắt đã hơi ươn ướt.
Tạ Thanh Hà, Tạ Trọng Tinh.
Hà thanh tinh trọng, mẹ ruột của mình, hẳn là rất yêu ba mình, cũng yêu mình nữa.
Mình là đứa nhỏ được sinh ra trong sự chờ mong cùng yêu thích của cha mẹ.
(*) Hà thanh tinh trọng: 河清 – Hà Thanh: Nước sông trở nên trong xanh. Chủ yếu đề cập đến vùng nước trong của sông Hoàng Hà. Khi sông Hoàng Hà đục và hiếm khi trong xanh, người xưa dùng "heqing"(hà thanh) như một biểu tượng của sự thịnh vượng và hòa bình; 星重 – Tinh Trọng: Sao sáng trên trời. Hà Thanh Tinh Trọng là phong cảnh đẹp có sao trên trời soi xuống sông xanh.
Kỳ nghỉ kết thúc, Tạ Trọng Tinh về lại trường học.
Tần Chung Việt thật cẩn thận hỏi: "Lấy được hợp đồng không?"
Tạ Trọng Tinh gật đầu, bình tĩnh nói: "Lấy được."
Tần Chung Việt nhỏ giọng hỏi: "Có thể cho tôi xem được không?"
Tạ Trọng Tinh nói: "Cậu không cần xem thì tốt hơn."
Tần Chung Việt: "Vì sao á? Cậu không tin tôi sao? Tôi sẽ không tiết lộ ra ngoài mà."
Nói xong thì lộ ra biểu tình đáng thương.
Tạ Trọng Tinh: "......"
Tạ Trọng Tinh nói: "Cậu muốn xem thật hả?"
Tần Chung Việt gật gật đầu, "Muốn!"
Tạ Trọng Tinh nói: "Vậy cậu nhìn rồi đừng khóc nha."
Tần Chung Việt không cho là đúng, "Anh Khải Kỳ đã cho tôi xem nội dung hợp đồng rồi, sao tôi có thể khóc được chứ."
Tạ Trọng Tinh lấy bản hợp đồng kia từ cặp ra, giao cho Tần Chung Việt, nghiêm túc nói: "Đừng khóc đó."
Tần Chung Việt cũng nghiêm túc nói: "Có một chuyện cậu hiểu lầm rồi, tôi thật sự không thích khóc, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng khóc, lần trước chỉ là ngoài ý muốn thôi, nếu không cả đời tôi sẽ không biết nước mắt là cái vị gì nữa!"
Nói xong, hắn mở hợp đồng ra.
Ngay sau đó, Tạ Trọng Tinh đã thấy hai mắt hắn nhanh chóng phiếm hồng, hốc mắt lập tức chứa đầy nước mắt, trong âm thanh của hắn mang theo tiếng khóc nức nở dày đặc, mắng: "Má nó!"
Hai mươi năm!
Hai mươi năm!!!!
Tiền lương mỗi năm năm vạn! Hai mươi năm!
Tần Chung Việt khóc thành tiếng nức nở, từng hột nước mắt bự bự cuồn cuộn mà xuống, rơi trên hợp đồng, làm ướt trang giấy.
Tạ Trọng Tinh: "............"
Y duỗi tay vỗ vỗ lưng Tần Chung Việt, nhẹ giọng trấn an: "Đừng khóc, tôi không ký cái hợp đồng này, chuyện chưa thành mà, cậu đừng khóc."
Tần Chung Việt nghe xong lời này, khóc càng thêm thê thảm.
Tuy tiết tự học còn chưa bắt đầu nhưng trong phòng học đã có không ít bạn học lục tục tới rồi, nhìn thấy Tần Chung Việt khóc thành tiếng thê thảm như vậy cùng với Tạ Trọng Tinh vẻ mặt ôn nhu ở bên cạnh trấn an, đều cảm thấy đầu óc có chút không đủ dùng.
Chung Nhất Minh đi tới trong ánh mắt chờ đợi của toàn bộ nam nữ sinh, hỏi: "Cậu làm sao vậy? Khóc cái gì?"
Tần Chung Việt hmuhmu mà khóc lóc, nói không nên lời lời, Chung Nhất Minh mắt tinh thấy được trong tay hắn đang cầm một tờ giấy nên vươn tay muốn lấy, lại bị Tần Chung Việt giữ chặt chẽ trong lòng ngực, không chịu để cậu ta xem.
Chung Nhất Minh đành phải hỏi: "Tại sao cậu khóc vậy?"
Tần Chung Việt nuốt nước bọt nói: "Tôi muốn khóc thì khóc, tôi là nam thì không thể khóc sao? Nam nhi có nước mắt nhưng không dễ rơi, chỉ là chưa tới chỗ thương tâm thôi!"
Chung Nhất Minh: "......"
Chung Nhất Minh nói: "Đừng khóc nữa, lau nước mắt đi."
Nói xong thì móc ra một gói khăn giấy, để lên trên mặt bàn của Tần Chung Việt rồi quay đầu về lại chỗ ngồi của mình.
Một lát sau, lại có một bạn học nam hỏi: "Anh, anh khóc gì á? Đừng khóc ha, cho anh kẹo ăn nè."
Vừa nói vừa chộp một nắm kẹo để trên bàn cho hắn.
Liên tục có bạn học tới đây an ủi hắn, tuy chưa thể trấn an hắn, nói hắn đừng khóc nữa, nhưng vì đồ trên mặt bàn chồng đống càng ngày càng nhiều nên Tần Chung Việt cũng chậm rãi ổn định cảm xúc lại.
Tạ Trọng Tinh nói: "Mọi người quan tâm cậu như vậy, cậu không nên để cho bọn họ tiếp tục lo lắng nữa, mau nín đi."
Tần Chung Việt hít hít cái mũi, hai mắt đỏ rực mà nhìn y một cái rồi lấy điện thoại ra cúi đầu soạn một tin nhắn cho Tần Hướng Tiền.
"Ba, con thật sự quá yêu ba, thật sự!!"
"Con nhất định sẽ học tập thiệt tốt, thi đậu Thanh Bắc, cho ba vinh quang!!"
Mà bên kia, Tần Hướng Tiền nhận được tin nhắn của Tần Chung Việt, nhìn đi nhìn lại mấy lần, vẻ mặt thản nhiên buông xuống ——
Quen rồi, quen rồi......
Tạ Tử An tới trường học, lúc cậu ta vào cửa phòng học đã nhận ra có rất nhiều người đang nhìn cậu ta, không khỏi mím chặt khóe môi.
Cậu ta rất bực bội, cực kỳ bực bội nhưng không biết tống cảm xúc chướng khí này ra chỗ nào, vì thế đi đến chỗ ngồi của mình, dùng sức ném ghế dựa một chút khiến nó phát ra một tiếng vang "Loảng xoảng" thật lớn, toàn bộ phòng học nháy mắt yên tĩnh lại.
Tạ Tử An vừa lấy sách ra thì nghe thấy có người cố tình kéo cao giọng, lớn tiếng nói: "Các cậu có xem tin tức tiếp theo của ngày hôm qua không?"
"Tin tức gì á?" Người này vừa nói xong thì có một người khác làm vai diễn phụ, kẻ xướng người hoạ cùng to giọng mà hàn huyên.
"Chính là sự kiện Tạ Trọng Tinh kia kìa, tin này được tiết lộ rồi, chuyện cha mẹ cậu ấy muốn bán cậu ấy đúng là sự thật."
"Chuyện này là sao?"
"Tạ Trọng Tinh về nhà thì phát hiện ở nhà có một bản hợp đồng, hóa ra ba mẹ cậu ấy bán cậu ấy cho một công ty lừa đảo, ký hợp đồng lao động hai mươi năm lận."
"Cái gì? Hai mươi năm? Đây không phải là khế bán mình ở cổ đại hay sao!"
"Cho nên mới nói nha, nói bán mình cũng không sai mà, cậu tôi là luật sư nên tôi có đi hỏi, hợp đồng này thật đúng là có hiệu lực về mặt pháp luật, vì tiền lương với phúc lợi đều nói rõ, về mặt pháp luật là có hiệu quả."
"Thật quá đáng đó! Tạ Trọng Tinh kia không phải là hạng nhất toàn trường Nam Dương sao? Ai cũng nói cậu ta sẽ thi được hạng nhất tỉnh, là Thủ khoa tỉnh đó, là chuyện rất tốt có thể làm cho thành phố A của chúng ta vẻ vang, vậy mà ba mẹ cậu ta lại kiến thức hạn hẹp như vậy, để đại học bá người ta đi làm kẻ lừa đảo à?"
"Dị mới nói, còn không phải là coi trân châu thành mắt cá, coi mắt cá thành trân châu hay sao?"
(*)Thật thật giả giả, thật giả lẫn lộn, hàng chất lượng cao và kém chất lượng bị đánh tráo, coi đồ kém thành đồ tốt và ngược lại.
Tạ Tử An nghe đến trái tim kịch liệt nhảy lên, gần như là muốn phá màng nhĩ, cậu ta đột nhiên đứng lên, hung tợn nhìn về phía bạn học nam đang nói chuyện kia, "Mày nói ai là mắt cá!?"
Bạn học nam đó vén tay áo lên, lộ ra bắp tay cường tráng của mình, nhìn cậu ta khiêu khích, "Mày nói tao hay nói ai? Thế nào, muốn đánh một trận à?"
Ngực Tạ Tử An kịch liệt phập phồng, gắt gao mà nhìn chằm chằm bạn học nam, nắm chặt nắm tay.
Bạn học nam nhìn cậu ta một cái, tiếp tục tán gẫu với vai diễn phụ, "Hiện tại một cái tin tức này thôi mà giống như phim bộ vậy đó, bà với ba mẹ cả nhà tôi cũng đang theo dõi nè, cậu nói xem, chuyện này tám, chín phần mười là thật rồi, Tạ Trọng Tinh chính là con trai của người tên Tạ Thanh Hà kia, tiền bồi thường nói là hai mươi vạn, người nhà này thì cầm luôn tiền, không nuôi nổi một cô nhi cho thiệt tốt không nói, còn sai sử người ta như người hầu, nói không chừng nhà bọn họ đang ở là lấy máu thịt ba người ta đổi đó, bọn họ ở cũng không thấy đuối lý nữa chứ."
Tạ Tử An không thể nhịn được nữa, trực tiếp nhào tới, đánh nhau với bạn học nam.
Hơn mười phút sau, cậu ta và Lữ Manh cùng bị gọi vào văn phòng của Trương Cách Tân.
"Các cậu thật giỏi, còn hai tháng nữa là thi đại học, các cậu lại gây sự đánh nhau! Không để kỷ luật lớp học vào mắt hả?!" Trương Cách Tân cả giận nói.
Lữ Manh nói: "Thầy ơi, nhưng mọi người đều thấy là Tạ Tử An động tay trước."
Lữ Manh không bị thương gì, thần thái sáng láng, nhưng Tạ Tử An lại bị đánh như cái đầu heo, máu bầm đầy mặt.
Hơi thở Tạ Tử An không xong mà lớn tiếng nói: "Là cậu ta chỉ cây dâu mắng cây hòe, mắng em trước mà!"
Lữ Manh nói: "Ồ, cậu nói là chuyện của anh cậu đó hả? Mấy chuyện này đã lênTV rồi, còn không cho tôi nói vài câu à? Tôi có nói tên cậu, họ cậu sao?"
Tạ Tử An bị nhục nhã đến đầy mặt là đỏ bừng, "Mày biết rõ, mày biết rõ......"
Cậu ta tức giận đến nói không ra lời, một lần nữa cậu ta lại nổi lên thù hận với Tạ Trọng Tinh ở trong lòng.
Nếu không phải do nó, sao mình có thể khó chịu như vậy!
Trương Cách Tân nói: "Gọi phụ huynh các cậu đến đây một chuyến, chẳng qua tới rồi thì xử phạt nghỉ học."
Tạ Tử An mặt trắng đi, cầu xin: "Thầy ơi em sai rồi, có thể không cần gọi ba mẹ em được không, bọn họ rất bận, không có thời gian đâu."
Lữ Manh nói: "Vội bao nhiêu mà vội, vội vàng ngược anh trai cậu sao?"
Tạ Tử An đột nhiên nhìn hắn, thấp giọng nói: "Mày có câm miệng hay không!"
Lữ Manh nói: "Người nào đó chột dạ rồi kìa."
Tạ Tử An thiếu chút nữa bị cậu ta làm cho tức ch.ết.
Cuối cùng Tạ Quốc Húc vẫn đến đây, ông ta tới văn phòng, hiểu biết tình huống rồi thì sắc mặt âm trầm, ông ta nói: "Thầy à, đây là chuyện có thể có thôi mà, con tôi không nên chịu tổn thương này, hành vi của vị bạn học này đã xúc phạm tới tâm lý khỏe mạnh của con trai tôi một cách nghiêm trọng, tôi nhất định phải nói."
Trương Cách Tân nói: "Phụ huynh Tạ Tử An à, trừ chuyện này ra, tôi còn chưa nói tình huống học tập của Tạ Tử An với anh."
Sắc mặt Tạ Tử An trắng bệch kêu lên: "Thầy!"
Trương Cách Tân nhìn Tạ Quốc Húc một cái, nói: "Bắt đầu từ khai giảng năm nay, thành tích học tập của Tạ Tử An vẫn luôn tụt xuống, hiện tại đã lùi đến dưới hạng 500 rồi, tình huống Ngũ Trung chúng tôi có thể anh không không rõ ràng lắm, nhưng năm trước Ngũ Trung chỉ có hơn một trăm hạng làm gốc, vốn dĩ năm trước con trai anh trong top một trăm, thành tích còn coi là không tồi, cứ như vậy là ổn, nhưng hiện tại lại tụt dưới hạng 500, khả năng chỉ có thể học trường hạng ba."
"Chỉ tính sau khai giảng mấy tháng thôi, tổng cộng tôi đã tịch thu điện thoại của em ấy bốn lần, căn cứ vào bạn học phản ánh, chỉ cần có thời gian là chơi game, hơn nữa buổi tối không ngủ được thì núp trong WC ở ký túc xá chơi game, tiết thể dục cũng giả bệnh để trốn học đi chơi game, gần đây tôi còn chưa thu được một máy chơi game của nó nữa, tôi muốn phản hồi với anh mấy lần nhưng anh luôn chặn tôi."
Lòng Tạ Quốc Húc đột nhiên nặng nề, nhìn về phía Tạ Tử An.
Trương Cách Tân nói: "Tốt nhất ngài nên giáo dục lại con mình đi, cứ còn như vậy nữa thì ngay cả đại học cũng thi không đậu, chỉ có thể học cao đẳng chuyên khoa thôi."
Tạ Quốc Húc không nói một câu mà đi phía trước, Tạ Tử An cũng không dám nói chuyện, chờ ra khỏi trường học, cậu ta mới nhỏ giọng gọi một tiếng, "Ba?"
Tạ Quốc Húc đột nhiên phát hỏa, "Mày còn biết tao là ba mày hả! Tao vất vả làm việc cho mày đi học, mày báo đáp với tao như vậy sao??"
"Nói dối tao hả, nói dối tao hả!"
Tạ Quốc Húc giơ bàn tay lên muốn đánh cậu ta, nhưng còn hạ xuống đã nghe thấy Tạ Tử An hét lên một tiếng, khóc òa, "Ba! Con sai rồi! Đừng đánh con mà!"
Tạ Quốc Húc dừng lại, ngực ông ta kịch liệt phập phồng, có cảm giác đầu váng mắt hoa.
Đứa con ông ta vẫn luôn cho rằng rất ưu tú, thật ra chỉ là một phế vật nói dối thành tánh, mà Tạ Trọng Tinh ông ta vẫn luôn nghĩ là phế vật, lại là hạng nhất toàn trường, là Thủ khoa tỉnh dự bị.
Rốt cuộc là tại sao, cùng một cha một mẹ sinh ra, tại sao con của ông ta với Tạ Thanh, lại khác nhau đến như vậy?
Rõ ràng ông ta với Tạ Thanh Hà là song bào thai mà, vì cái gì Tạ Thanh Hà thông minh như vậy, có thể thi đậu đại học nổi tiếng, có được một bạn gái xinh đẹp như vậy, mà ông ta lại thi đại học không nổi, ngay cả người yêu cũng giống vậy?
Tạ Quốc Húc vô cùng bực bội, cho dù Tạ Thanh Hà ch.ết rồi, mình cũng không so được với anh ta!
Cái gì cũng không so được!
Tạ Quốc Húc lẩm bẩm: "Tại sao Trọng Tinh không phải là con ruột của tao......"
Tạ Tử An nghe xong những lời này của ông ta thì trước mắt tối sầm, lại là Tạ Trọng Tinh!
Chẳng qua cho dù Tạ Quốc Húc ảo não hối hận hay Tạ Tử An tiếp tục căm ghét, hiện giờ bọn họ cũng không ảnh hưởng mảy may nào với Tạ Trọng Tinh.
Tần Chung Việt nói muốn đưa bọn họ xuất đạo cả nước, đúng là xuất đạo cả nước.
Tin tức phỏng vấn do hai người Hoàng Cạnh Nam cùng Lý Khuê làm đã khơi dòng mở ra tin tức nối liền, chỉ mỗi ở thành phố A là chưa đủ, bọn họ còn cắt nối biên tập lần nữa, bố trí trình tự lại một chút, thay nhau chiếu lên như phim truyền hình suốt ba tập, phát sóng ở các đài truyền hình khác nữa, trong khoảng thời gian ngắn đã rất nhiều đài truyền hình chiếu tin tức này lên.
Dù cho là buổi sáng, buổi trưa hay buổi tối đều có thể nhìn thấy tin tức mười phần bùng nổ này.
Tạ Quốc Húc và Lưu Tú thật sự trở thành đại ác nhân tiếng xấu lan xa, đi trên đường cũng sẽ bị người ném trứng thúi, Tạ Tử An ở trường học cũng càng ngày càng chịu không nổi nữa, người bạn gái Kim Nhụy trăm đường thuận theo trước kia cũng đơn phương chia tay với cậu ta, trốn trong ký túc xá không muốn gặp cậu ta.
Đây còn chưa phải tệ nhất, Tạ Trọng Tinh vậy mà thật sự tố cáo nhà bọn họ!!
Tạ Quốc Húc cùng Lưu Tú nhận được lệnh của toà án, tức giận đến không kiềm được, muốn tìm Tạ Trọng Tinh tính sổ, nhưng dù tìm thế nào cũng không thấy người, bởi vì bảo vệ cổng trường Nam Dương không cho bọn họ vào trường!
So với mây đen giăng đầy Tạ gia, ngược lại bên Tạ Trọng Tinh thì cả người đều nhẹ nhàng.
Y ngồi trên đài kéo cờ ở trường học, đắm chìm trong ánh mặt trời làm cả người sáng lên, xinh đẹp đến làm người loá mắt, cặp mắt xinh đẹp kia của y nhìn chăm chú vào Tần Chung Việt, khóe môi nhếch lên một độ cung ôn nhu, giọng nói thật mềm nhẹ, "Tần Chung Việt, thật sự cảm ơn cậu."
Tần Chung Việt nhìn Tạ Trọng Tinh như vậy, theo bản năng mà nuốt nuốt nước miếng, "Cảm, cảm ơn cái gì nha? Chuyện của cậu chính là chuyện của tôi, tôi không chối từ!"
Tạ Trọng Tinh nhìn hắn, rõ ràng nụ cười trở nên tươi đẹp hơn vài phần, "Tuy cậu nói như vậy, nhưng tôi cũng muốn cảm kích cậu, vì cậu làm chút chuyện gì đó, nếu không cứ yên tâm thoải mái mà nhận lòng tốt của cậu như vầy, cũng có chút kỳ quái."
Tần Chung Việt cảm giác miệng mình càng ngày càng khô, hắn liếm liếm môi, ma xui quỷ khiến mở miệng: "Vậy cậu hôn tôi một cái được không?"
Tạ Trọng Tinh: "?"
Tạ Trọng Tinh: "Hôn cậu một cái?"
Tần Chung Việt tức khắc đỏ mặt, tim hắn đập đến lợi hại, trong lòng cũng không rõ vì sao mình đột nhiên thật khẩn trương vầy, hầu kết hắn lên xuống vài cái, linh quang chợt lóe, hắn vươn tay, "Tay tôi bị thương rồi."
Ánh mắt Tạ Trọng Tinh rơi xuống mu bàn tay hắn, quả nhiên có một lỗ, y duỗi tay nâng cổ tay của hắn lên, hỏi: "Làm sao mà bị thương?"
Tần Chung Việt nói: "Bị góc bàn đâm đó, rất đau."
Tạ Trọng Tinh nhìn hắn một cái, "Đừng nói là cậu nghĩ nước miếng có thể ngăn đau cầm máu đó chứ?"
Chắc là thời tiết càng ngày càng nóng, Tần Chung Việt cảm thấy thân thể có chút không chịu khống chế, đây là phản ứng đặc biệt ở học sinh cấp 3 thôi mà, trừ sau hai mươi mấy tuổi thì buổi sáng có ra, còn lại khá là khó có.
Tần Chung Việt tìm được lý do vì chính mình, trong lòng yên ổn rất nhiều ——
Hắn không phải biến thái, hắn chỉ là một học sinh cấp 3 thuần khiết mà thôi.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt cực kỳ thuần khiết vô tội mà nói: "Chẳng lẽ không phải sao?"
Tạ Trọng Tinh: "...... Cậu vui là được."
Nói xong, thật sự cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay của Tần Chung Việt.
Độ ấm trên mặt Tần Chung Việt nháy mắt có thể luộc chín được một quả trứng gà.
Đậu xanh, hắn muốn......
Không được! Hắn không thể muốn! Thân thể hắn, chỉ thuộc về vợ thôi, Tạ Trọng Tinh không phải vợ hắn!
Không phải!!!
Tạ Trọng Tinh không biết trong lòng hắn đấu tranh tư tưởng như thế nào, y nâng mặt lên rồi lấy khăn giấy ra, xoa xoa cho hắn, hỏi: "Không đau nữa chứ?"
Vẻ mặt Tần Chung Việt nhẫn nhục nghiêm túc: "Không, không đau nữa."
Tạ Trọng Tinh nhìn biểu tình nho nhỏ này của hắn, không biết vì sao lại nở nụ cười.
Tần Chung Việt nhíu chặt mày, hoàn toàn bị tươi cười nhẹ nhàng này của y vuốt phẳng, hắn ngơ ngác nhìn Tạ Trọng Tinh.
Đậu, hắn quả nhiên vẫn muốn......
Tác giả có lời muốn nói: Việt nhãi con: Đậu, quả nhiên vẫn muốn......
Các vị fan mama, thỉnh lấp chỗ trống ~
Đáp án hẳn là rất rõ ràng ha, câu đảo ngược ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất