Chương 15: Triệu thiếu soái là một cái tra nam. (6)
Hoa Yên Vũ cảm nhận làn gió đánh thẳng vào người mình, tưởng chừng thật sự sẽ tan xương nát thịt, lại được nam nhân ôm vào lòng. Triệu Huyền nhìn y rơi xuống vách núi, không nghĩ ngợi liền lao mình xuống theo. Hắn vòng tay qua eo Hoa Yên Vũ, kéo y vào lòng bảo hộ thật kĩ. Sau khi chắc chắn Mạc Diệp an toàn, hắn rút ra trường kiếm, đâm mạnh vào sườn núi, men theo từ từ trượt xuống.
"Triệu Huyền......"_Y mở to mắt nhìn hắn, trong lòng lại dâng lên xúc cảm mãnh liệt. Nam nhân này có thể vì mình mà không tiếc tính mạng sao?
Triệu Huyền một tay vẫn giữ chặt trường kiếm, một tay ôm y. Ánh mắt hắn ôn nhu. "Em yên tâm. Ta ở đây rồi." Chỉ một câu trực tiếp khiến trái tim Hoa Yên Vũ tê dại, tâm trí mơ hồ. Y ngây ngốc nhìn hắn, không biết suy nghĩ gì.
Đợi lúc tiếp đất, hắn nhẹ nhàng đặt y xuống. Xem xét Hoa Yên Vũ lành lặn không một vết thương mới thở phào. Hắn mặc kệ bàn tay vì cầm kiếm đến chảy máu, kéo y vào lồng ngực rắn chắc. Giọng điệu trách cứ lại lo lắng tột độ "Em sao có thể ngốc như vậy? Không biết chạy đi sao?"
"Tôi....."_Hoa Yên Vũ không biết nên nói thế nào. Cuối cùng chỉ thốt ra được hai tiếng "Xin lỗi."
"Được rồi, không trách em."_Triệu Huyền vẫn giữ chặt y. Đợi đến khi Hoa Yên Vũ cảm nhận nhịp tim bản thân sắp không thể kiểm soát được mà nhảy ra khỏi lồng ngực, hắn buông tay. Chất giọng khàn khàn "Chúng ta tìm chỗ trú chân trước. Khoảng chừng chút nữa sẽ có người xuống cứu."
...----------------...
Hai người yên tĩnh trong sơn động. Hoa Yên Vũ chăm chú xử lí vết thương cho hắn, khóe mắt lại cay cay. Cuối cùng vẫn không kìm được mà rơi nước mắt. Triệu Huyền thấy vậy không khỏi hoảng hốt. Hắn nâng khuôn mặt y lên, nhẹ nhàng lau giọt lệ còn đọng nơi đuôi mắt phượng xinh đẹp.
"Mạc Diệp, em đau ở đâu sao?"_Hắn lo lắng hỏi. "Nói tôi nghe đi. Em khóc như vậy tôi thực đau lòng."_Hắn cúi đầu hôn hôn khóe mắt y. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt má Hoa Yên Vũ.
"Anh thì đau lòng cái gì? Đau lòng cho Hạ Đình nhà anh à?"_Hoa Yên Vũ tự nhiên nổi giận, đẩy mạnh hắn ra ngồi vào trong góc. Y úp mặt vào hai đầu gối, co thành một đoàn mà nhỏ giọng
"Anh dám li hôn với tôi, không tiếc mọi cách để nâng Hạ Đình lên cái chức Triệu phu nhân."_Y dừng lại một chút, sau đó ngẩng đầu. "Anh ghét tôi như vậy, hiện tại tôi cũng chẳng phải Omega nữa. Nói ra hai từ 'đau lòng'? Triệu Huyền, anh không thấy nực cười à."
Triệu Huyền nhìn y, lòng lại dâng lên chua xót. Tại sao trước kia hắn không nhận ra tình cảm mình dành cho người nọ. Để y chịu tổn thương hết lần này đến lần khác. Tận lúc y gần như sắp rời xa hắn, chứng kiến Mạc Diệp rơi xuống vực trước mắt mình, hắn mới nhận ra bản thân đã bất giác yêu y từ lúc nào. Không phải nhất thời, nó dường như tồn tại từ rất lâu rất lâu, đến bây giờ mới thực sự bộc phát.
Triệu Huyền tiến đến, ôm Mạc Diệp, hôn lên trán người thương. Hắn ân hận, tự trách "Diệp nhi, ta sai rồi. Thật sự xin lỗi em. Triệu Huyền ta ngu ngốc. Em quan trọng như vậy lại không nhận ra."_Triệu Huyền siết chặt cánh tay "Chúng ta không có li hôn. Đơn ta vẫn chưa kí. Ta yêu em, Mạc Diệp. Em tha thứ cho ta nhé. Chúng ta có thể làm lại từ đầu."
"Anh có hứa sẽ không làm em tổn thương?"
"Anh hứa!"
"Sẽ buông bỏ được Hạ Đình?"
"Anh không yêu cậu ấy."
"Tốt."
Hoa Yên Vũ hôn lên môi Triệu Huyền, tay vòng qua cổ hắn. Thật nhớ vòng tay này, nhớ cái hôn hắn trao cho y.
Khi nghe 010 xác định người trước mặt là Tần Lục Nam. Hoa Yên Vũ đã kích động đến không thể kiểm soát. Hắn bất chấp vượt qua tầm kiểm soát của hệ thống chỉ để theo y. Tình yêu tưởng chừng sẽ biến mất, lại một lần nữa hồi sinh.
Có lẽ do y và hắn vốn đã được gắn kết với nhau, không thể tách rời. Nghĩ như vậy càng làm Hoa Yên Vũ hạnh phúc khôn siết. Mạnh mẽ triền miên hôn môi. Triệu Huyền lúc đầu có hơi sửng sốt, lại ngay lập tức chiếm thế chủ động. Tin tức tố của hai người hòa quyện, thân thể kề sát không kẽ hở.
Hoa Yên Vũ gần như có thể tưởng tượng ra chuyện sau đó phát sinh. Lại đương lúc cao trào, cậu trợ lí cùng một đoàn người xuất hiện. Nhìn cảnh tình nồng ý mật mà tất cả bất giác đỏ mặt. Hoa Yên Vũ xụi lơ trong lòng hắn, được Triệu Huyền bế lên. Hắn liếc những kẻ phá hoại bằng ánh mắt sắc lạnh, tức giận mà lên phi thuyền.
Trợ lí khẽ run trong lòng, xác định số phận không tốt đang chờ đón phía trước. Cậu khóc không ra nước mắt. Cậu chỉ muốn cứu thiếu soái thôi mà, tại sao lại rơi vào hoàn cảnh nan giải này QAQ.
"Đứng đó làm gì. Trở về thôi."_Trợ lí ra lệnh cho đám người còn ngây ngốc trước hình ảnh vừa nhìn thấy. Đồng loạt cứng nhắc, quay về phi thuyền.
"Chuyện hôm nay coi như không thấy gì. Nghe rõ chưa?"
"Rõ."
...----------------...
Tiểu kịch trường
Trợ lí nào đó mừng rỡ : Ta tìm được thiếu soái rồi.
Triệu Huyền đang làm chính sự : *Đen mặt* Vô dụng! Trở về luyện tập cường độ cao 1 tuần.
Trợ lí đời buồn như chuồn chuồn : "............"
...----------------...
"Triệu Huyền......"_Y mở to mắt nhìn hắn, trong lòng lại dâng lên xúc cảm mãnh liệt. Nam nhân này có thể vì mình mà không tiếc tính mạng sao?
Triệu Huyền một tay vẫn giữ chặt trường kiếm, một tay ôm y. Ánh mắt hắn ôn nhu. "Em yên tâm. Ta ở đây rồi." Chỉ một câu trực tiếp khiến trái tim Hoa Yên Vũ tê dại, tâm trí mơ hồ. Y ngây ngốc nhìn hắn, không biết suy nghĩ gì.
Đợi lúc tiếp đất, hắn nhẹ nhàng đặt y xuống. Xem xét Hoa Yên Vũ lành lặn không một vết thương mới thở phào. Hắn mặc kệ bàn tay vì cầm kiếm đến chảy máu, kéo y vào lồng ngực rắn chắc. Giọng điệu trách cứ lại lo lắng tột độ "Em sao có thể ngốc như vậy? Không biết chạy đi sao?"
"Tôi....."_Hoa Yên Vũ không biết nên nói thế nào. Cuối cùng chỉ thốt ra được hai tiếng "Xin lỗi."
"Được rồi, không trách em."_Triệu Huyền vẫn giữ chặt y. Đợi đến khi Hoa Yên Vũ cảm nhận nhịp tim bản thân sắp không thể kiểm soát được mà nhảy ra khỏi lồng ngực, hắn buông tay. Chất giọng khàn khàn "Chúng ta tìm chỗ trú chân trước. Khoảng chừng chút nữa sẽ có người xuống cứu."
...----------------...
Hai người yên tĩnh trong sơn động. Hoa Yên Vũ chăm chú xử lí vết thương cho hắn, khóe mắt lại cay cay. Cuối cùng vẫn không kìm được mà rơi nước mắt. Triệu Huyền thấy vậy không khỏi hoảng hốt. Hắn nâng khuôn mặt y lên, nhẹ nhàng lau giọt lệ còn đọng nơi đuôi mắt phượng xinh đẹp.
"Mạc Diệp, em đau ở đâu sao?"_Hắn lo lắng hỏi. "Nói tôi nghe đi. Em khóc như vậy tôi thực đau lòng."_Hắn cúi đầu hôn hôn khóe mắt y. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt má Hoa Yên Vũ.
"Anh thì đau lòng cái gì? Đau lòng cho Hạ Đình nhà anh à?"_Hoa Yên Vũ tự nhiên nổi giận, đẩy mạnh hắn ra ngồi vào trong góc. Y úp mặt vào hai đầu gối, co thành một đoàn mà nhỏ giọng
"Anh dám li hôn với tôi, không tiếc mọi cách để nâng Hạ Đình lên cái chức Triệu phu nhân."_Y dừng lại một chút, sau đó ngẩng đầu. "Anh ghét tôi như vậy, hiện tại tôi cũng chẳng phải Omega nữa. Nói ra hai từ 'đau lòng'? Triệu Huyền, anh không thấy nực cười à."
Triệu Huyền nhìn y, lòng lại dâng lên chua xót. Tại sao trước kia hắn không nhận ra tình cảm mình dành cho người nọ. Để y chịu tổn thương hết lần này đến lần khác. Tận lúc y gần như sắp rời xa hắn, chứng kiến Mạc Diệp rơi xuống vực trước mắt mình, hắn mới nhận ra bản thân đã bất giác yêu y từ lúc nào. Không phải nhất thời, nó dường như tồn tại từ rất lâu rất lâu, đến bây giờ mới thực sự bộc phát.
Triệu Huyền tiến đến, ôm Mạc Diệp, hôn lên trán người thương. Hắn ân hận, tự trách "Diệp nhi, ta sai rồi. Thật sự xin lỗi em. Triệu Huyền ta ngu ngốc. Em quan trọng như vậy lại không nhận ra."_Triệu Huyền siết chặt cánh tay "Chúng ta không có li hôn. Đơn ta vẫn chưa kí. Ta yêu em, Mạc Diệp. Em tha thứ cho ta nhé. Chúng ta có thể làm lại từ đầu."
"Anh có hứa sẽ không làm em tổn thương?"
"Anh hứa!"
"Sẽ buông bỏ được Hạ Đình?"
"Anh không yêu cậu ấy."
"Tốt."
Hoa Yên Vũ hôn lên môi Triệu Huyền, tay vòng qua cổ hắn. Thật nhớ vòng tay này, nhớ cái hôn hắn trao cho y.
Khi nghe 010 xác định người trước mặt là Tần Lục Nam. Hoa Yên Vũ đã kích động đến không thể kiểm soát. Hắn bất chấp vượt qua tầm kiểm soát của hệ thống chỉ để theo y. Tình yêu tưởng chừng sẽ biến mất, lại một lần nữa hồi sinh.
Có lẽ do y và hắn vốn đã được gắn kết với nhau, không thể tách rời. Nghĩ như vậy càng làm Hoa Yên Vũ hạnh phúc khôn siết. Mạnh mẽ triền miên hôn môi. Triệu Huyền lúc đầu có hơi sửng sốt, lại ngay lập tức chiếm thế chủ động. Tin tức tố của hai người hòa quyện, thân thể kề sát không kẽ hở.
Hoa Yên Vũ gần như có thể tưởng tượng ra chuyện sau đó phát sinh. Lại đương lúc cao trào, cậu trợ lí cùng một đoàn người xuất hiện. Nhìn cảnh tình nồng ý mật mà tất cả bất giác đỏ mặt. Hoa Yên Vũ xụi lơ trong lòng hắn, được Triệu Huyền bế lên. Hắn liếc những kẻ phá hoại bằng ánh mắt sắc lạnh, tức giận mà lên phi thuyền.
Trợ lí khẽ run trong lòng, xác định số phận không tốt đang chờ đón phía trước. Cậu khóc không ra nước mắt. Cậu chỉ muốn cứu thiếu soái thôi mà, tại sao lại rơi vào hoàn cảnh nan giải này QAQ.
"Đứng đó làm gì. Trở về thôi."_Trợ lí ra lệnh cho đám người còn ngây ngốc trước hình ảnh vừa nhìn thấy. Đồng loạt cứng nhắc, quay về phi thuyền.
"Chuyện hôm nay coi như không thấy gì. Nghe rõ chưa?"
"Rõ."
...----------------...
Tiểu kịch trường
Trợ lí nào đó mừng rỡ : Ta tìm được thiếu soái rồi.
Triệu Huyền đang làm chính sự : *Đen mặt* Vô dụng! Trở về luyện tập cường độ cao 1 tuần.
Trợ lí đời buồn như chuồn chuồn : "............"
...----------------...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất