Chương 53: Tra đại thần! Cầu bao nuôi. (13)
Hoa Yên Vũ không ngờ mình chỉ lơ là một chút, Minh Triết đã điên khùng làm ra trò như vậy ngay trước mắt người yêu. Y sắc mặt tái lại, chà sát môi. Cảm giác buồn nôn trào lên từng đợt.
Kinh tởm!
Hoa Yên Vũ chỉ nghĩ được hai chữ như vậy, liền một mạch chạy về phía nhà vệ sinh.
Minh Triết không ngờ phản ứng của Hoa Yên Vũ lại dữ dội như vậy. Anh lặng người nhìn theo y, không ngờ bên má phải lại ăn trọn một cú đấm. Cố Dương đôi mắt đỏ ngầu, tức giận phun trào xách lên cổ áo Minh Triết. Hắn không khống chế được bản thân mà quát lớn.
"Mẹ kiếp! Mày làm gì em ấy? Tiểu bảo bối của tao mà mày cũng dám động?"
Cố Dương hiện tại chẳng quan tâm đến hình tượng, cũng không nghĩ đến việc giấu diếm quan hệ nữa. Trong đầu chỉ quanh quẩn hình ảnh tên nam nhân khốn nạn này hôn người yêu. Máu nóng càng dồn lên tận não, hắn ném thẳng Minh Triết đập vào bàn rượu gần đó. Tiếng đổ vỡ vang lên loảng xoảng dọa cho mọi người xung quanh khiếp đảm. Minh Triết choáng váng, trên trán xuất hiện vết rách dữ tợn do đập vào cạnh bàn nhưng chẳng ai dám ho he hay làm gì giúp đỡ.
"Lão đại, anh đi tìm tiểu Thần đi. Ở đây để em giải quyết."_Trực Kiều tiến đến bên cạnh Cố Dương lên tiếng, lúc này hắn mới bừng tỉnh. Tâm trạng bắt đầu lo lắng. Hắn chỉ để lại một ánh mắt giết người quét qua Minh Triết, sau đó liền chạy về hướng Hoa Yên Vũ vừa đi.
"Bé yêu, em ở đâu?"
"Tiểu Thần, em ra đây đi."
Cố Dương đến khu vệ sinh gần đó, đập cửa từng phòng một nhưng không nghe được hồi đáp. Hắn càng sốt ruột hơn, giọng bắt đầu lạc đi. Lúc này một trong những phòng có cửa bị đẩy ra, Hoa Yên Vũ ướt nhẹp từ đầu đến cuối, đuôi mắt hơi đỏ nhìn hắn. Cố Dương liền thật nhanh bước tới, ôm trọn y vào lồng ngực rộng lớn.
"Bé yêu, anh xin lỗi, anh xin lỗi. Em có đau chỗ nào không?" Hắn không ngừng thì thầm bên tai Hoa Yên Vũ. An ủi y cũng như là an ủi chính mình.
Hoa Yên Vũ không nói gì cả, dựa vào người hắn một lúc lâu, sau đó đột ngột chồm lên hôn môi Cố Dương. Dây dưa quấn quýt như để xua đi cảm giác kinh tởm trong lòng.
"Anh ta bắt nạt em."
Hoa Yên Vũ giọng khàn khàn, nắm lấy mái tóc người đang không ngừng tuốt động ngọc hành của bản thân. Lúc này đáy lòng mới yên bình trở lại. Y nhỏ tiếng rên rỉ, lại nhân cơ hội tố tội người nào đó.
Cố Dương ngẩng đầu nhìn người yêu, dịu dàng lên tiếng "Em muốn anh làm gì?"
"Anh đừng có dừng lại, tiếp tục đi."_ Hoa Yên Vũ vòng chân qua cổ hắn, bắt Cố Dương nhìn đến huyệt động non mềm đang không ngừng co rút. Hắn ánh mắt tối lại, bên dưới đã cương lại lớn hơn một vòng.
"Mỹ nhân, em cho anh cơ hội phóng túng một lần. Tận dụng đi."
"Anh muốn làm bao lâu cũng được?"_Cố Dương mắt sáng lên nhìn chằm chằm người dưới thân. Y bật cười ha hả, gật đầu như là đồng ý.
Hoa Yên Vũ chỉ có cách này mới có thể quên đi nụ hôn ám ảnh kia. Y đã rửa rất nhiều lần, điên đến độ muốn lột luôn lớp da trên môi xuống. Y không hiểu được từ bao giờ mình lại nhạy cảm đến mức độ như vậy. Quá yêu một người sẽ dẫn đến bài xích những thứ có thể tổn thương tình cảm ấy. Y chỉ muốn một mình hắn, lo sợ hắn hiểu lầm. Có lẽ là vậy.
Y nghĩ Cố Dương sẽ tức giận lắm, sẽ nổi điên cho xem. Nhưng ngoài tưởng tượng, câu đầu tiên Cố Dương không phải trách mắng, cũng chẳng tức giận. Hắn ôm y, xin lỗi y. Cố Dương rất tin tưởng y. Hoa Yên Vũ bị cảm giác ấm áp tập kích, đáy lòng mềm mại.
Càng nghĩ tâm trạng lại càng thêm tốt. Hoa Yên Vũ hôm nay đặc biệt phối hợp, đến nỗi Cố Dương muốn về nhà làm cũng không được. Vẫn là lăn lộn hai hiệp ở đây mới miễn cưỡng dứt ra.
"Em không thích gặp tên điên kia nữa. Cố Dương, em muốn rút khỏi cuộc thi."
"Được. Chỉ cần em muốn, anh có thể nâng em lên tận trời. Chúng ta không cần cuộc thi ngu ngốc này."
Cố Dương dùng áo khoác chùm lên người Hoa Yên Vũ, bế y trở về nhà. Lúc đi qua khu nhà bơi kia thì Trực Kiều đã giải quyết xong xuôi. Minh Triết cũng được đưa đến bệnh viện.
Hắn khẽ liếc Trực Kiều ra hiệu, anh hiểu ý mà đi lấy xe.
"Tiểu Dương, cháu......"_Ông nhìn người được hắn ôm, lại nhìn hắn. Sắc mặt vi diệu.
"Bác Hàm, cháu cùng Hoa Thần xin rời khỏi chương trình. Thủ tục ngày mai cháu sẽ hoàn tất."
"Sao lại như vậy? Có chuyện chúng ta có thể từ từ giải quyết. Bác biết Hoa Thần hiện tại là nghệ sĩ dưới trướng cháu, nhưng cũng không thể vì hành động nhỏ như vậy mà bồng bột. Cháu phải nghĩ cho tương lai của đứa trẻ kia nữa."
"Đối với bác là chuyện nhỏ, nhưng với cháu nó đã đi quá giới hạn. Tiểu Thần là vợ tương lai của cháu, em ấy bị tổn hại là việc Cố Dương cháu không thể chấp nhận."_Hắn lạnh giọng "Còn về việc tương lai sự nghiệp của Hoa Thần, Cố thị thừa sức nâng em ấy. Cháu sẽ giúp em ấy đứng trên khoảng trời rộng của riêng mình."
Kinh tởm!
Hoa Yên Vũ chỉ nghĩ được hai chữ như vậy, liền một mạch chạy về phía nhà vệ sinh.
Minh Triết không ngờ phản ứng của Hoa Yên Vũ lại dữ dội như vậy. Anh lặng người nhìn theo y, không ngờ bên má phải lại ăn trọn một cú đấm. Cố Dương đôi mắt đỏ ngầu, tức giận phun trào xách lên cổ áo Minh Triết. Hắn không khống chế được bản thân mà quát lớn.
"Mẹ kiếp! Mày làm gì em ấy? Tiểu bảo bối của tao mà mày cũng dám động?"
Cố Dương hiện tại chẳng quan tâm đến hình tượng, cũng không nghĩ đến việc giấu diếm quan hệ nữa. Trong đầu chỉ quanh quẩn hình ảnh tên nam nhân khốn nạn này hôn người yêu. Máu nóng càng dồn lên tận não, hắn ném thẳng Minh Triết đập vào bàn rượu gần đó. Tiếng đổ vỡ vang lên loảng xoảng dọa cho mọi người xung quanh khiếp đảm. Minh Triết choáng váng, trên trán xuất hiện vết rách dữ tợn do đập vào cạnh bàn nhưng chẳng ai dám ho he hay làm gì giúp đỡ.
"Lão đại, anh đi tìm tiểu Thần đi. Ở đây để em giải quyết."_Trực Kiều tiến đến bên cạnh Cố Dương lên tiếng, lúc này hắn mới bừng tỉnh. Tâm trạng bắt đầu lo lắng. Hắn chỉ để lại một ánh mắt giết người quét qua Minh Triết, sau đó liền chạy về hướng Hoa Yên Vũ vừa đi.
"Bé yêu, em ở đâu?"
"Tiểu Thần, em ra đây đi."
Cố Dương đến khu vệ sinh gần đó, đập cửa từng phòng một nhưng không nghe được hồi đáp. Hắn càng sốt ruột hơn, giọng bắt đầu lạc đi. Lúc này một trong những phòng có cửa bị đẩy ra, Hoa Yên Vũ ướt nhẹp từ đầu đến cuối, đuôi mắt hơi đỏ nhìn hắn. Cố Dương liền thật nhanh bước tới, ôm trọn y vào lồng ngực rộng lớn.
"Bé yêu, anh xin lỗi, anh xin lỗi. Em có đau chỗ nào không?" Hắn không ngừng thì thầm bên tai Hoa Yên Vũ. An ủi y cũng như là an ủi chính mình.
Hoa Yên Vũ không nói gì cả, dựa vào người hắn một lúc lâu, sau đó đột ngột chồm lên hôn môi Cố Dương. Dây dưa quấn quýt như để xua đi cảm giác kinh tởm trong lòng.
"Anh ta bắt nạt em."
Hoa Yên Vũ giọng khàn khàn, nắm lấy mái tóc người đang không ngừng tuốt động ngọc hành của bản thân. Lúc này đáy lòng mới yên bình trở lại. Y nhỏ tiếng rên rỉ, lại nhân cơ hội tố tội người nào đó.
Cố Dương ngẩng đầu nhìn người yêu, dịu dàng lên tiếng "Em muốn anh làm gì?"
"Anh đừng có dừng lại, tiếp tục đi."_ Hoa Yên Vũ vòng chân qua cổ hắn, bắt Cố Dương nhìn đến huyệt động non mềm đang không ngừng co rút. Hắn ánh mắt tối lại, bên dưới đã cương lại lớn hơn một vòng.
"Mỹ nhân, em cho anh cơ hội phóng túng một lần. Tận dụng đi."
"Anh muốn làm bao lâu cũng được?"_Cố Dương mắt sáng lên nhìn chằm chằm người dưới thân. Y bật cười ha hả, gật đầu như là đồng ý.
Hoa Yên Vũ chỉ có cách này mới có thể quên đi nụ hôn ám ảnh kia. Y đã rửa rất nhiều lần, điên đến độ muốn lột luôn lớp da trên môi xuống. Y không hiểu được từ bao giờ mình lại nhạy cảm đến mức độ như vậy. Quá yêu một người sẽ dẫn đến bài xích những thứ có thể tổn thương tình cảm ấy. Y chỉ muốn một mình hắn, lo sợ hắn hiểu lầm. Có lẽ là vậy.
Y nghĩ Cố Dương sẽ tức giận lắm, sẽ nổi điên cho xem. Nhưng ngoài tưởng tượng, câu đầu tiên Cố Dương không phải trách mắng, cũng chẳng tức giận. Hắn ôm y, xin lỗi y. Cố Dương rất tin tưởng y. Hoa Yên Vũ bị cảm giác ấm áp tập kích, đáy lòng mềm mại.
Càng nghĩ tâm trạng lại càng thêm tốt. Hoa Yên Vũ hôm nay đặc biệt phối hợp, đến nỗi Cố Dương muốn về nhà làm cũng không được. Vẫn là lăn lộn hai hiệp ở đây mới miễn cưỡng dứt ra.
"Em không thích gặp tên điên kia nữa. Cố Dương, em muốn rút khỏi cuộc thi."
"Được. Chỉ cần em muốn, anh có thể nâng em lên tận trời. Chúng ta không cần cuộc thi ngu ngốc này."
Cố Dương dùng áo khoác chùm lên người Hoa Yên Vũ, bế y trở về nhà. Lúc đi qua khu nhà bơi kia thì Trực Kiều đã giải quyết xong xuôi. Minh Triết cũng được đưa đến bệnh viện.
Hắn khẽ liếc Trực Kiều ra hiệu, anh hiểu ý mà đi lấy xe.
"Tiểu Dương, cháu......"_Ông nhìn người được hắn ôm, lại nhìn hắn. Sắc mặt vi diệu.
"Bác Hàm, cháu cùng Hoa Thần xin rời khỏi chương trình. Thủ tục ngày mai cháu sẽ hoàn tất."
"Sao lại như vậy? Có chuyện chúng ta có thể từ từ giải quyết. Bác biết Hoa Thần hiện tại là nghệ sĩ dưới trướng cháu, nhưng cũng không thể vì hành động nhỏ như vậy mà bồng bột. Cháu phải nghĩ cho tương lai của đứa trẻ kia nữa."
"Đối với bác là chuyện nhỏ, nhưng với cháu nó đã đi quá giới hạn. Tiểu Thần là vợ tương lai của cháu, em ấy bị tổn hại là việc Cố Dương cháu không thể chấp nhận."_Hắn lạnh giọng "Còn về việc tương lai sự nghiệp của Hoa Thần, Cố thị thừa sức nâng em ấy. Cháu sẽ giúp em ấy đứng trên khoảng trời rộng của riêng mình."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất