Tu Tiên Chi Phế Sài

Chương 141

Trước Sau
Ai cũng thật không ngờ, sau khi đi dạo vòng vòng đấu trí đấu dũng cả một vòng vậy mà bọn họ lại trở về trong bí cảnh ngay từ đầu được Chu Tồn mang vào kia, nhìn màu đen đầy trời đầy đất này, Nguyên Tu Vân trực tiếp nhịn không được thở dài, mà Dịch Nhiên cũng nhíu lại chân mày.

Sau khi Sặc Sỡ đem một vòng bốn phía nhìn thật tốt mới quay lại vô cùng bất đắc dĩ, mở miệng nói: "Không thể ở trong nơi tràn đầy ma khí, ngây ngô ở chỗ này thời gian dài tu vi và thân thể của chúng ta đều sẽ phải chịu ảnh hưởng xấu."

Nguyên Tu Vân chậc một tiếng: "Ta biết tình huống nơi này vô cùng không tốt, nhưng hiện giờ chúng ta cũng không có cách đi ra cả. Hơn nữa không biết vì sao, ta luôn có một dự cảm rất xấu, ngay từ đầu bước vào bí cảnh này Chu Tồn cũng đã động tay chân, chúng ta lại thừa dịp lúc không ổn định, lần thứ hai ép buộc đột phá bí cảnh này đến bí cảnh khác, sau đó Chu Tồn tự bạo, chúng ta lại trở về trong bí cảnh này. Liên tiếp ba lần mạnh mẽ đột phá này, làm không tốt sẽ ảnh hưởng không tốt gì đó tới Tinh Tuyền chi địa."

Sặc Sỡ nghe vậy không nhịn được nói: "Không đến mức vậy chứ! Nhưng Tinh Tuyền chi địa tồn tại hơn một nghìn hơn vạn năm, nếu mà thật sự muốn xảy ra chuyện gì, đoán chừng đã sớm xảy ra chuyện rồi, chút ít động tĩnh này của chúng ta hẳn sẽ không coi vào đâu đi?"

Nguyên Tu Vân hơi nhún vai: "Ta đây cũng không biết, đi trước một bước rồi nhìn một bước đi, chúng ta ít nhất phải tìm được một nơi tu luyện mà ma khí tương đối ổn định và thưa thớt, ở nơi này cũng không cần chạy loạn khắp nơi chỉ sẽ tiêu hao linh lực càng ngày càng nhiều, trực tiếp chờ tới lúc đi ra ngoài thôi."

"Vậy tế phẩm thì sao? Đến lúc bí cảnh đem chúng ta kéo ra nhất định sẽ thu đồ vật bằng giá, nếu như chúng ta chỉ tu luyện không tìm kiếm bảo bối chỉ sợ cuối cùng cũng không qua được cửa đâu." Sặc Sỡ lắc đầu, sau đó bỗng nhiên ánh mắt hắn sáng lên: "Ta vừa mới đột nhiên nhớ tới, có thứ của một nơi khẳng định rất đáng giá, có thể cũng coi là bảo vật!"

Dịch Nhiên vào lúc này nói vô cùng quả quyết: "Dàn tế."

Sặc Sỡ gật đầu: "Chính là dàn tế, bản thân dàn tế và huyệt động của nơi đó có một ít bảo vật, chúng ta tìm nhiều một chút, chắc là có thể.

Vì vậy ba người thương lượng một lát, không có động tác dư thừa liền trực tiếp đi về nơi có dàn tế, mà bọn họ không biết là bên ngoài bí cảnh Tinh Tuyền vào lúc này đang xảy ra một chuyện lớn kinh thiên động địa.

"Trời ạ! Đây là có chuyện gì? Vậy mà Tinh Tuyền sẽ xảy ra rung động lớn như vậy?"

Có người vốn định đi vào bí cảnh Tinh Tuyền nhưng ở lối vào bí cảnh Tinh Tuyền bị trực tiếp đánh bay ra ngoài, Tinh đoàn* dừng ở nơi đó hơn vạn năm cũng không thay đổi, giống như sẽ như vậy mãi cho đến dài đằng đẵng, lúc này lại giống như bị công kích từ trong ra ngoài chấn động không ngừng. Theo rung động của nó, chấm nhỏ của Tinh đoàn vậy mà như đang từng chút một tan biến mất đi vậy, phát hiện này đúng thật khiến những người tu chân xung quanh sợ tới tiểu ra quần, nếu như nói toàn bộ Hỗn Độn chi địa thứ gì quan trọng nhất, như vậy Tinh Tuyền trước mắt này tuyệt đối là đứng hạng thứ nhất, nếu như Tinh Tuyền xuất hiện vấn đề, như vậy toàn bộ Hỗn Độn chi địa chỉ sợ cũng không an toàn nữa, về phần Hỗn Độn chi thành thành trì phụ thuộc ở Hỗn Độn chi địa nó cho tới giờ cũng không quá quan trọng, chẳng qua chỉ là một ít gởi gắm của các tu giả trong vô vọng mà thôi. [tinh: ngôi sao, đoàn: hình cầu]

"Chấm nhỏ xung quanh Tinh Tuyền bắt đầu biến mất rồi! Đây là ý gì? Là bí cảnh không thể đi vào nữa hay là là cả Hỗn Độn chi địa xảy ra vấn đề gì rồi?! Có người có thể giải đáp vấn đề này hay không? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

"Trời, chúng ta phải mau đi thông báo thành chủ! Hơn vạn năm cũng không xảy ra loại chuyện này, vì sao lại xảy ra vấn đề vào lúc này?"



Vấn đề của Tinh Tuyền là tuyệt đối không lừa gạt được dù sao ở đây mỗi ngày đều sẽ có tu giả muốn đi vào bí cảnh, vì vậy tin tức của Tinh Tuyền rung động, chấm nhỏ biến mất rất nhanh thì được truyền đạt thô sơ lần lượt trong nhà trọ ở xung quanh Hỗn Độn chi thành và thành trì, hầu như tất cả mọi người hoảng sợ không thể chịu nổi dù chỉ một ngày, có tu giả sinh ra ở nơi này càng cảm thấy trời sẽ sụp mất. Chỉ có một số ít tu giả mới có thể vừa thấp thỏm trong lòng không thôi vừa đồng thời cầu nguyện đây là một lần cơ hội rời khỏi Hỗn Độn chi địa. Dù sao, ngay cả Tinh Tuyền cũng rung động rồi, như vậy có lẽ thành luỹ của Ba nghìn thế giới này cũng rất nhanh sẽ bị đánh vỡ hay sao?

Mọi người đều có phỏng đoán của riêng phần mình, đồng thời bọn họ lại chờ thời cơ hành động.

Thành chủ của Hỗn Độn chi thành và hơn mười vị đại năng ở kỳ Phân Thần trở lên lúc này toàn bộ tụ tập ở trong đại điện thành chủ, trên mặt của những người này bọn họ không có một biểu tình buông lỏng, so sánh với các tu giả ngây thơ đang mong đợi thành luỹ bị đánh vỡ vì thế được ra ngoài, những đại năng này đã trải qua nhiều kinh nghiệm, lại có thể đoán được rằng, thậm chí dự cảm trong nháy mắt đến lúc thành luỹ bị đánh vỡ sẽ có chuyện đáng sợ xảy ra như thế nào —— thế giới này sẽ trực tiếp phơi bày ở trong Hồng Hoang, sau đó nó sẽ không chịu nổi lực lượng khổng lồ, do đó trực tiếp sụp đổ, tiêu tán.

"Chỉ sợ đây là kiếp số không thể tránh, Hỗn Độn chi địa tồn tại nhiều năm như vậy có thể tới hiện giờ cũng muốn chịu không nổi." Tu vi thành chủ của Hỗn Độn chi thành lúc này đã là Phân Thần Hậu kỳ, mặc dù là ở trong Đại thế giới cũng là nhân vật giậm chân một cái có thể rung động một nơi, thế nhưng lúc này, ông ta cũng mang theo vài phần vẻ buồn rầu: "Vân Quang chân nhân, chuyện quan trọng như thế không thể không mời xuất thủ."

Tu giả được gọi là Vân Quang chân nhân nghe được câu này không từ chối đã gật đầu: "Việc này quả thực quan trọng, ba ngày sau ta sẽ đem kết quả nói cho chư vị."

Những người khác đối với lần này không có dị nghị, sau đó đều tự rời đi. Ba ngày không dài, chẳng qua đối với ở trong bí cảnh Nguyên Tu Vân ba người bọn họ lại thật sự có chút đau khổ, bọn họ đã tìm được sơn động và dàn tế của Chu Tồn huyết tế, nhưng khiến người ta không thể nào vui mừng là, trong sơn động này lại có rất nhiều ma vật đang thủ vệ, bọn họ muốn đi vào sơn động đến tế đàn nhất định phải đem những ma vật này thanh lý hết, bọn họ dọn dẹp tròn ba ngày, mới rốt cuộc đem ma vật làm khiếp sợ. Nhưng bởi vậy linh lực trong cơ thể bọn họ cũng tiêu hao không sai biệt lắm.

Duy vẫn luôn vui mừng chính là ở trong vòng 3 ngày này rốt cuộc bọn họ tích luỹ được cống phẩm cho bí cảnh Tinh Tuyền, kế tiếp bọn họ chỉ cần yên lặng ở nơi này tĩnh tu, đợi rời khỏi là được. Đương nhiên lúc này không thể quá dài, nơi này là bí cảnh Ma giới, đợi thờì gian quá dài linh lực trong cơ thể bọn họ không cách nào bổ sung, cuối cùng chỉ sợ cảnh giới sẽ giảm xuống quá nhiều. Chẳng qua việc này đối với Dịch đại kiếm tu không có vấn đề gì, đến lúc này Nguyên Tu Vân đã vô cùng ước ao làm hỗn huyết chẳng hạn.

"Ngươi nói chúng ta còn phải ở nơi này mấy ngày?" Sặc Sỡ uể oải hỏi một câu, Nguyên Tu Vân không trực tiếp trả lời hắn, mà suy nghĩ thật lâu sau đó mới nói: "Không biết."

"Không biết!? Ngươi làm sao có thể không biết chứ! Trước đó ta trải qua nhiều bí cảnh như vậy, thời gian dài nhất cũng chẳng qua là ở không đến một tháng, dù sao chúng ta vẫn không đến mức ở lại nơi này ngây ngô một hai năm đi! Ha ha, yên tâm đi, chúng ta rất nhanh thì sẽ đi ra ngoài rồi!"

Nguyên Tu Vân không lên tiếng, nhìn thoáng qua Dịch Nhiên bên cạnh, trong mắt của người sau cũng sinh thêm một phần lo nghĩ, mặc dù ý nghĩ của hắn và Sặc Sỡ là có chỗ khác nhau.

Lúc này, ở trong Hỗn Độn chi thành bên ngoài bí cảnh, ba ngày ước định đã đến giờ, thành chủ của Hỗn Độn chi thành lại ngồi xuống đối diện mười mấy đại năng tu giả, Vân Quang chân nhân cũng ở nơi đây, chẳng qua nếu như tỉ mỉ nhìn sắc mặt của ông ta thì sẽ phát hiện, so sánh với ba ngày trước vị chân nhân này sắc mặt tái nhợt tiều tụy rất nhiều.

"Kiếp nạn này khó giải." Vân Quang chân nhân từ tốn nói bốn chữ này, dẫn tới toàn bộ các tu giả có mặt trong lòng trầm xuống.

"Có thể có một đường sinh cơ?" Thành chủ của Hỗn Độn chi thành nhịn không được mở miệng hỏi.

Vân Quang chân nhân ngược lại thật sự gật đầu, "Ngũ hành chi lực, tuyệt cảnh chi địa, sinh tử tương thông, nhất phi trùng thiên." [lực Ngũ hành, nơi đường cùng, sống chết tương thông, lại bay tận trời]



Gợi ý như vậy khiến mười mấy người đang ngồi đều lộ ra vẻ suy tư, thế mà qua hồi lâu bọn họ cũng không đoán được một đường sinh cơ này rốt cuộc ám chỉ gì? Chẳng qua Ngũ hành chi lực và nhất phi trùng thiên ngược lại có thể hiểu tương đối, trong lòng mọi người đều tự có ý nghĩ khác nhau cũng không ở lâu, đều vội vội vàng vàng rời khỏi. Mà trước khi rời đi có một vị Yêu tu đại năng toàn thân màu xanh biếc hỏi một câu: "Ngày của kiếp số?"

Vân Quang chân nhân dừng một lát: "Sau một năm rưỡi."

Trong phút chốc toàn bộ đại điện Hỗn Độn chi thành không còn lại mấy người, thành chủ của Hỗn Độn chi thành ngồi ở trên ghế đại điện, nói với Vân Quang chân nhân bên cạnh ông vẫn không nhúc nhích: "Đợi mấy vạn năm này, lúc này thọ mệnh buông xuống ngược lại có thể thấy tiêu tán của Hỗn Độn chi địa, ngược lại cũng đáng giá."

Tiếp đó Vân Quang chân nhân gật đầu, sau đó lại an ủi: "Mọi người có duyên phận của từng người, tuyệt xử phùng sanh* cũng không thể là một ý niệm mà thôi." [nơi tuyệt cảnh gặp chỗ sống]

————————————

"Nãi nãi, hai vị đại ca ca tiền bối rời khỏi đã lâu. Vì sao bọn họ còn chưa trở lại nữa?" Vẫn là trong gian phòng nhỏ, một đứa nhỏ đầu tóc bạc không hiểu hỏi bà lão cũng đầu đầy tóc bạc.

Bà lão nhẹ nhàng mà thở dài, xoa xoa đầu cháu ngoan nhà mình sau đó nói: "Bí cảnh Tinh Tuyền xảy ra vấn đề, hai vị tiền bối có thể sẽ ở bên trong thêm một ít thời gian thôi."

"Vậy nếu như bọn họ ở trong vòng một năm rưỡi cũng chưa về có thể làm sao giờ? Hỗn Độn chi địa muốn sụp mất rồi."

Bà lão chậm rãi nâng mắt lên nhìn ánh sáng mờ tối ngoài cửa sổ, nói nhàn nhạt: "Sẽ không, chuyện đã định mặc dù ở trong quỹ đạo thiên ly rồi, cũng sẽ trở lại điểm cuối. Chúng ta chỉ cần kiên nhẫn thì tốt rồi."

————————————

"Điều đó không thể nào! Chúng ta đã ở nơi này ngây người một tháng! Vì sao bí cảnh còn chưa kéo chúng ta đi ra ngoài?! Nó dự định kéo chết chúng ta không?! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Sặc Sỡ mở mắt ra sau đó gào thét, tiếp đó hắn nghe được tiếng nói của Nguyên Tu Vân: "Thay vì ở nơi này lộn xộn, còn không bằng nhanh chóng ngồi xuống tĩnh tọa đi. Dù sao Dịch Nhiên có thể chuyển hóa một ít linh lực cho ngươi ta, chẳng qua, chúng ta phải bắt đầu từ giờ làm quyết định lâu dài rồi."

"Dự định lâu dài? Chúng ta sẽ ở chỗ này đợi bao lâu?"

Nguyên Tu Vân nhún nhún vai: "Ai biết được? Có thể... Một năm rưỡi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau